Trong suốt hơn một giờ đồng hồ trên máy bay, Lâm Nhuận Cẩm chăm chú đọc nhanh bản kịch bản điện tử mà đoàn phim vừa gửi tới. Hóa trang sư cũ là một người rất tốt, biết cô sẽ thay thế nên đã vội vàng thêm WeChat, rồi chụp từng trang ghi chú gửi sang. Trên đó ghi rõ ràng chi tiết tạo hình, phong cách trang điểm của mấy diễn viên chính mà chị ấy phụ trách.
Ra khỏi sân bay, cô lập tức bật điện thoại. Trên màn hình chỉ hiện ra duy nhất một tin nhắn WeChat.
Chu Chỉ Nguyên: [ (mỉm cười) ]
Không hiểu sao, sống lưng cô thoáng lạnh. Chỉ một biểu cảm đơn giản, vậy mà mang sức sát thương còn hơn ngàn vạn lời nói.
Nửa tiếng sau, Lâm Nhuận Cẩm ngồi xe đến khách sạn nơi đoàn phim tạm trú. Có người dẫn cô đi nhận phòng, là phòng tiêu chuẩn, ở một mình.
Buổi tối, cô ngồi trong khách sạn đọc kịch bản mãi không dừng lại được. Đắn đo mãi, cuối cùng vẫn không kìm được mà gửi tin nhắn cho Chu Chỉ Nguyên.
Cô hỏi: [Anh không tò mò sao?]
Mãi gần nửa tiếng sau anh mới trả lời: [ (mỉm cười) ]
Cô lại hỏi: [ (nghi hoặc) ]
Anh đáp: [Đang họp.]
Hàng mi cô khẽ cụp xuống, tắt máy, tiếp tục đọc kịch bản.
Trước khi đi ngủ, Chu Chỉ Nguyên gọi điện tới. Lâm Nhuận Cẩm không bắt máy ngay, chỉ lặng lẽ nhìn màn hình một lúc.
Ngay khi máy sắp tự động ngắt, cô mới vội vàng ấn nghe.
“Ở đâu?” giọng anh truyền tới, thẳng thắn, không vòng vo.
Cô im lặng một thoáng, rồi cố ý đáp đầy bướng bỉnh: “Không nói cho anh biết.”
Dù sao… anh cũng đâu thực sự để tâm.
“Ở đâu?” anh lại hỏi thêm lần nữa.
Cô mím chặt môi, không trả lời, chỉ lặng lẽ nghe tiếng hô hấp của cả hai bên dây.
“Lâm Nhuận Cẩm, em không biết mở miệng nữa à?”
“…Không muốn nói.”
Đầu dây bên kia vang lên một tiếng cười lạnh nhạt, trầm thấp: “Em lẳng lặng bỏ đi, giờ còn muốn giận dỗ sao?”
Lâm Nhuận Cẩm cắn chặt môi dưới, cố chấp không lên tiếng, trong lòng vừa ủy khuất vừa ngang bướng.
Anh quả thật thẳng thắn đến mức khiến người ta nghẹn lời.
Cô ngẩn ngơ nhìn màn hình tối dần, lông mi run lên vài lượt, đến khi màn hình tắt hẳn, cổ họng đã dâng lên vị đắng nghẹn ngào.
Cứ thế ngồi thẫn thờ gần mười phút, ngón tay vô thức gẩy vào mép ốp điện thoại.
Một lúc sau, mắt hoe đỏ, cô mở lại máy, ép mình tập trung vào bản kịch bản điện tử.
Sáng hôm sau, hơn năm giờ, chuông báo thức vang, cô lập tức tỉnh dậy. Việc đầu tiên là mở WeChat xem có tin nhắn mới.
Có thì có, nhưng chỉ toàn tin trong nhóm công việc. Trưởng nhóm @ cô năm phút trước, nhắc đừng đi muộn. Cô nhanh chóng trả lời “Đã nhận được”, rồi xuống giường rửa mặt.
Cô tới phim trường sớm hơn mười phút so với giờ hẹn. Trưởng nhóm đã có mặt từ lâu. Đây là một bộ phim dân quốc, cảnh quay đầu tiên trong ngày cần hơn ba mươi diễn viên quần chúng.
Trưởng nhóm bước đến, giọng điệu như đang thương lượng: “Lát nữa hóa trang cho diễn viên chính xong, nếu có thời gian thì sang giúp bọn họ hóa trang diễn viên quần chúng nhé?”
Cô gật đầu sảng khoái: “Không vấn đề gì ạ.”
Cả ngày hôm đó, Lâm Nhuận Cẩm bận tối tăm mặt mũi, không có lấy một giây nhìn điện thoại, ăn uống cũng tranh thủ từng phút.
Mãi đến mười một rưỡi đêm mới tan ca.
Về khách sạn, cô không buồn thay đồ, nằm vật xuống giường, chỉ muốn ngủ một mạch tới sáng.
Mấy hôm lười nhác vừa rồi khiến cơ thể cô chưa quen với cường độ cao, lưng đau nhức ê ẩm, cô phải xoay người, nắm tay đấm mạnh vào eo.
Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên.
Cô nghĩ ngay đến cô bé trợ lý hóa trang nhiệt tình, lúc tan ca còn bảo muốn mời cô ăn khuya. Vì đau lưng, cô từ chối, bé ấy bèn nói sẽ mua mang về cho. Có lẽ bây giờ là đưa tới.
Nhưng khi mở cửa, người đứng bên ngoài lại không phải cô bé đó, mà là kẻ suốt cả ngày cô cố tình không dám nhớ đến.
Cô thầm thấy may mắn, ít ra công việc bận rộn đã giữ cho cô không biến thành một người đàn bà vừa yêu vừa đa nghi, tự giày vò bản thân.
Nhưng ngay khoảnh khắc trông thấy Chu Chỉ Nguyên, ký ức cả đêm đầy ấm ức lại ùa về, lòng ngập tràn nỗi tủi hờn khó nói. Dù anh đã tìm đến tận đây, cô cũng chẳng muốn dễ dàng tha thứ.
“Không hoan nghênh.” Cô bật thốt ra, rồi đóng sập cửa.
Ngay lập tức hối hận ùa tới. Cô sợ anh thật sự bỏ đi, vội vàng xoay người, run rẩy mở cửa ra.
Hành lang trống trải, lạnh lẽo. Cô thoáng nghĩ, có phải vừa rồi chỉ là ảo giác?
Quay lại giường, cô úp mặt xuống gối, nước mắt tuôn thành dòng.
Thật sự quá dày vò rồi!
“Chị Nhuận Cẩm, chị ngủ chưa?” giọng cô bé trợ lý vang lên ngoài cửa.
Cô vội lau nước mắt, chỉnh lại vẻ mặt, rồi đi mở cửa.
Cô bé cười tươi, đưa hộp đồ ăn trên tay:
“Em không biết chị có ăn được cay không, nên không cho ớt. Nhưng em để riêng một hộp sốt, chị thích thì thêm nhé.”
“Cảm ơn em.” Lâm Nhuận Cẩm hai tay nhận lấy, “Bao nhiêu tiền, chị chuyển cho.”
“Không cần đâu ạ, em mời! Sáng nay chị chịu giúp em hóa trang quần chúng, em cảm ơn chị. Em về tắm trước nhé, ngủ ngon chị nha!”
Lâm Nhuận Cẩm mỉm cười: “Ngủ ngon.”
Vào phòng, cô vẫn lặng lẽ chuyển cho trợ lý ba mươi tệ. Cô quá hiểu mức lương ít ỏi của một trợ lý hóa trang, ai cũng cực nhọc để kiếm tiền.
Vừa ăn lẩu cay, cô vừa xem tin nhắn từ bệnh viện thú y gửi đến, rồi lại lên mạng tra đặc sản Thanh Thành, tính sau khi quay xong sẽ mua ít đồ mang về cho Mễ Phong.
“Chị Nhuận Cẩm! Chị Nhuận Cẩm!” giọng cô bé vang lên, lần này nghe có vẻ hốt hoảng.
Cô nghi hoặc quay đầu, bỏ dở đũa, chạy ra mở cửa.
Vừa mở, cả người liền bị một lực mạnh mẽ quen thuộc đẩy vào trong.
“Rầm” cửa đóng lại. Ngoài kia chỉ kịp nghe tiếng cô bé lí nhí xin lỗi.
Chu Chỉ Nguyên đặt mấy túi đồ xuống, điềm tĩnh thay giày, ánh mắt không rời bóng lưng căng thẳng kia.
Anh lái xe cả quãng đường dài tới đây, không phải để nhìn sắc mặt cô.
Sau khi bị chắn ngoài cửa, anh quả thực đã bỏ đi. Giận đến mức chẳng buồn chờ thang máy, một mạch bước xuống hết mười hai tầng cầu thang.
Ở sảnh, vô tình lướt qua một đôi tình nhân. Cô gái khóc nức nở, muốn gạt cánh tay ôm của chàng trai, còn anh ta thì dịu dàng xin lỗi, kiên nhẫn dỗ dành. Chu Chỉ Nguyên vốn khinh thường cảnh đàn ông dỗ đàn bà, nhưng khi bước ra cửa, lại vô thức ngoái đầu nhìn cô gái ấy đã bật cười, còn kiễng chân hôn lên má bạn trai. Giây phút đó, anh chợt nhận ra: có phải Lâm Nhuận Cẩm cũng đang chờ anh dỗ dành?
Anh lái xe vòng quanh khách sạn, rồi xuống xe, đi qua vài con hẻm ẩm thấp, cuối cùng tìm thấy một quán nhỏ, mua mấy phần đồ ăn mang về.
Trong căn phòng tràn ngập mùi vị đậm hương bột ngọt, anh phá vỡ khoảng lặng, cố tình hỏi: “Ăn chưa?”
Cô muốn nói “Anh không thấy à?”, nhưng thấy lời ấy quá gay gắt. Huống chi việc anh quay lại đã khiến cô mềm lòng, nên cô chỉ im lặng, không đáp.
Anh kéo ghế ngồi ngay bên cạnh, lặng lẽ nhìn cô từng miếng nhỏ nhẹ đưa lên miệng.
Cô tự nhủ phải coi như không thấy, nhưng sự hiện diện của anh quá rõ rệt, chẳng thể làm ngơ.
Nuốt miếng cá viên, cô lạnh lùng nói:
“Anh có thể ngồi xa em một chút không?”
“Không.” Anh ngừng lại nửa nhịp, rồi hỏi “Em muốn đuổi anh đi sao?”
Cô không nhìn anh, khô khốc đáp: “Em đâu có mời anh tới.”
Anh ngả người ra ghế, chân dài bắt chéo, nghiêng đầu ôm tay nhìn gương mặt cúi xuống của cô:
“Ừ, là anh tự đến. Vậy em nghĩ anh đến đây là vì cái gì?”
Trái tim cô đập loạn. Nếu anh nói “Vì em”, chắc chắn cô sẽ lao vào ôm lấy anh, thốt lên: Anh muốn thế nào cũng được, em đều đồng ý.
“…Không biết.” giọng cô cố tình nhạt nhẽo, trái ngược với nhịp tim rực lửa.
“Vì anh muốn biết rốt cuộc em giận dỗi cái gì trong cuộc gọi tối qua.” Anh thẳng thắn nói.
Cô im lặng, chỉ dùng đũa chọc chọc vào bát.
Anh kiên nhẫn chờ gần hai phút, rồi đưa tay véo má cô:
“Lâm Nhuận Cẩm, cái thói hễ không vui liền im lặng này, ai chiều hư em thế?”
“Không vui thì không muốn nói chuyện, chẳng phải rất bình thường sao?” bị véo đau, cô cau mày.
“Vậy cũng phải nói cho anh biết, vì sao không vui? Từ tối qua đến giờ.”
Cô lập tức phản bác:
“Tại sao không tính từ tin nhắn em gửi cho anh trước khi lên máy bay?”
“Bởi vì anh… không làm được.”
“…”
Anh thẳng thắn đến mức khiến người ta nghẹn lời.
Chu Chỉ Nguyên nhìn chằm chằm vào cô:
“Anh đã đến tận đây rồi, em cứ im im, không chịu nói rõ để giải quyết, vậy thì chẳng có chút ý nghĩa nào. Lần này anh có thể tới, nhưng lần sau nếu lại xảy ra chuyện như thế, e rằng em sẽ tự bức mình chết ngạt mất thôi.”
Lâm Nhuận Cẩm quay mặt đi, giọng ngập ngừng, mang theo uất ức:
“Anh không để ý đến em, anh cúp máy em, anh… không quan tâm em.”
Vài chữ sau cùng, cô nói ra mà thiếu hẳn tự tin.
“Anh đâu có không để ý. Em nhắn một câu, anh trả lời một câu. Anh cúp máy là vì em không nói gì. Còn chuyện em nói anh không quan tâm em…” Anh chợt dừng lại.
Vành tai cô đỏ bừng:
“Anh nói tiếp đi.”
“Thật sự muốn nghe?”
Cô cuối cùng ngẩng đầu, trong mắt chất đầy mong chờ: “Muốn.”
“Em không thấy mình quá tham lam sao?” Khóe môi anh nhếch lên, nhưng lời lẽ gần như tàn nhẫn:
“Em vừa muốn hôn nhân, lại vừa muốn anh phải quan tâm em.”
Niềm chờ đợi của cô tan vỡ trong chớp mắt, đổi lại chỉ là những câu khiến trái tim nhói buốt.
Lâm Nhuận Cẩm thà rằng hôm nay anh đừng tới.
Cô cụp mắt xuống, cố gắng giữ giọng điệu bình thản: “Anh về đi. Dạo này em không muốn nhìn thấy anh.”
“Được.” Chu Chỉ Nguyên xoay người bước đi, dứt khoát gọn ghẽ.
Cảnh tượng chàng trai dưới sảnh chỉ cần vài lời ngọt ngào là khiến bạn gái nguôi giận, đối với anh đã hoàn toàn bị gạt bỏ khỏi tâm trí.
Khi Khổng Mạn biết chuyện, chẳng hề trách Lâm Nhuận Cẩm ấu trĩ hay làm nũng, mà ngược lại mắng xối xả Chu Chỉ Nguyên nửa ngày, nói anh ta chẳng xứng với tình cảm cô dành cho.
“Nghe tớ, nửa tháng này tuyệt đối đừng thèm quan tâm đến anh ta.”
“Nửa tháng… có lâu quá không?”
“Lâm Nhuận Cẩm, tớ xin cậu đấy. Cho dù cậu có thích anh ta đến đâu, cũng không thể hạ thấp mình như thế. Anh ta dám nói những lời quá quắt ấy, chẳng phải vì cậu đã cho anh ta mặt mũi quá nhiều sao?”
Lâm Nhuận Cẩm khẽ cười: “Được rồi được rồi, tớ biết mà. Không nói nữa, tới phải đi làm đây.”
Những ngày tiếp theo, cô ra sức vùi mình vào công việc ở đoàn phim, không còn để bản thân mắc kẹt trong cuộc chiến lạnh lùng với Chu Chỉ Nguyên.
Ngày cuối cùng của tháng Tám, Lâm Nhuận Cẩm nhận được điện thoại của Lục Lệ. Cô tưởng rằng liên quan tới quảng cáo lần trước. Vốn dĩ cô biết, một người mẫu tự do như mình đâu có quyền duyệt bản thành phẩm, nên cũng chưa từng hỏi, chỉ cần nhận tiền là được.
Nhưng Lục Lệ lại nói: “Không phải chuyện quảng cáo. Tôi muốn mời cô hợp tác một dự án khác. Không biết bây giờ cô có ở Bắc Kinh không, nếu tiện thì gặp mặt trao đổi.”
Cô để điện thoại trên bàn, bật loa ngoài: “Hợp tác? Cũng là chụp quảng cáo sao?”
Lục Lệ cười: “Cô có hứng thú đóng phim điện ảnh không?”
Cô sững sờ, rồi trừng lớn mắt:
“Phim… tôi á?”
“Đúng, Lâm Nhuận Cẩm, chính là cô.” Lục Lệ nói, “Chuyện là thế này. Tôi có một người bạn học đại học ngành đạo diễn, con nhà giàu, gần đây mua bản quyền một cuốn tiểu thuyết, dự định chuyển thể thành phim. Bây giờ đang giai đoạn chuẩn bị, nhưng vai chính còn bỏ ngỏ. Tôi đã đọc cuốn tiểu thuyết ấy, là kiểu thanh xuân đau thương. Nữ chính da trắng, tóc dài, khí chất dịu dàng, vừa nhìn tôi đã nghĩ ngay đến cô. Thời gian quay không dài, cô có thể tranh thủ trước khi vào đoàn khác. Cô thấy sao, có muốn thử không?”
Trái tim cô đập thình thịch, cô muốn, rất muốn!
Cô nắm chặt điện thoại, ngồi xuống mép giường:
“Bây giờ tôi không ở Bắc Kinh. Tôi có thể xem cuốn tiểu thuyết đó trước không?”
“Tất nhiên. Cô thêm WeChat của tôi, tôi gửi tên tiểu thuyết cho.”
Đêm đó, cô gần như không chợp mắt, chỉ chăm chú đọc tiểu thuyết trên điện thoại.
Ban đầu chỉ vì tò mò. Khi tìm kiếm, bình luận đa phần đều là “cảnh báo”, “ngược lắm”, “BE”. Cô muốn xem rốt cuộc nó ngược ra sao. Nhưng đọc đến nửa, lồng ngực đã dâng lên cảm giác đau nhói, cô dần nhập tâm, cuối cùng vừa đọc vừa gạt nước mắt, tim như bị bàn tay ẩm ướt bóp chặt, đau đớn đến nghẹn thở.
Một cô gái mười tám tuổi, cùng hai chàng trai đồng trang lứa, dây dưa trong mối tình bi thương. Người cô yêu, cuối cùng chia lìa; người yêu cô, lại vĩnh viễn rời xa.
Quả thật rất thanh xuân, cũng thật đau đớn.
Cô thích câu chuyện này. Có lẽ bởi tuổi trẻ của cô chưa từng mãnh liệt đến thế.
Ngày “Không Hỏi Gió Tới” đóng máy, Mễ Phong bất ngờ xuất hiện, từ xa đã vỗ tay chúc mừng.
Cô chạy lại: “Anh Phong!”
Mễ Phong cười: “Thấy chưa, tôi đã nói cô làm được mà. Đạo diễn Trần còn nhắn cho tôi, khen người tôi giới thiệu làm việc chăm chỉ, cho tôi nở mày nở mặt. Sắp tới vào đoàn mới, cô sẽ trực tiếp làm thợ chính, không còn phải làm trâu ngựa cho ai nữa.”
Anh lắc lắc chiếc túi giấy tinh xảo: “Này, quà mừng cô đóng máy. Giữ kỹ nhé, tôi mang về từ nước ngoài đó.”
Bên trong là một bộ cọ trang điểm, nhìn bề ngoài đã toát lên sự đắt giá.
Mắt cô bất giác đỏ hoe.
“Anh Phong…” Cô hít sâu, giọng run run, “Cảm ơn anh đã tin tưởng em, chịu cho em cơ hội này.”
Mễ Phong cười: “Vì cô đủ nỗ lực, nên mới có cơ hội. Cố lên, mong một ngày cô cũng có thể đứng ở vị trí như tôi.”
Cô chậm rãi gật đầu.
Chưa nói với bất cứ ai, cô đã nhận lời Lục Lệ, ngày mai về Bắc Kinh sẽ đi thử vai nữ chính cho bộ phim.
Đặt gói đặc sản mua sẵn vào xe Mễ Phong, chào tạm biệt anh, cô bước đi với tâm trạng nhẹ nhõm.
Ngay trước khi bước vào sảnh khách sạn, ánh mắt cô vô tình lướt qua một chiếc SUV to lớn. Tò mò nhìn kỹ thêm vài lần, cô nhận ra biển số Bắc Kinh. Ngẫm nghĩ mấy giây, cô dừng bước, rồi nhận ra ngay đó là xe của ai.
Chiếc xe đỗ ven đường, cửa kính hạ xuống.
Cô đứng chờ một lúc, nhưng không thấy người trong xe bước ra. Cuối cùng quay lưng rời đi.
Chưa kịp nghỉ ngơi bao lâu, chuông cửa phòng vang lên.