Lâm Nhuận Cẩm gấp gọn quần áo bỏ vào vali, rồi đứng dậy đi đến cửa. Ngón tay dừng lơ lửng trên tay nắm cửa, do dự ba giây.
Mười mấy ngày trôi qua rất nhanh, cô và Chu Chỉ Nguyên không phải không có liên lạc. Trước đó, bệnh viện gọi điện báo Tiểu Lâm đã hồi phục, chỉ cần tiếp tục nằm trong lồng tĩnh dưỡng một thời gian. Cô không thể về đón, nghĩ đi nghĩ lại đành gọi cho A Hiền nhờ tìm một căn phòng nhỏ để tạm nuôi. Không ngờ cuối cùng lại là Chu Chỉ Nguyên tự mình đến đón, còn để nó trong căn hộ đối diện nhà anh.
Anh mua một chiếc lồng vừa vặn, thuê người chuyên trách đến dọn dẹp, chăm sóc mỗi ngày. Mỗi ngày anh đều quay một đoạn video gửi cho cô, đôi khi còn mở cả video call, nhưng anh luôn đứng cách xa, chỉ để ống kính hướng về phía chú chó. Cô chỉ nhìn Tiểu Lâm, anh cũng không nói gì. Hai người cứ thế mặc nhiên im lặng, tựa hồ đã thành một thói quen ăn ý.
Cô do dự thêm mấy giây, cuối cùng mới kéo cửa ra.
Khoảnh khắc cửa mở, người đàn ông bên ngoài vẫn giữ dáng vẻ lạnh nhạt, chỉ khi cúi mắt nhìn cô, ánh mắt khẽ lay động một chút.
Lâm Nhuận Cẩm điên cuồng đè nén nỗi nhớ nhung đã kìm nén suốt mười mấy ngày qua, cố gắng không để cảm xúc lộ ra ngoài.
Nếu thật sự muốn làm diễn viên, cô nên học cách quản lý biểu cảm ngay từ bây giờ.
Cứ coi Chu Chỉ Nguyên là đối tượng luyện tập đi.
Nhưng tất cả sự kiên cường ấy chỉ tồn tại cho đến khi anh nhẹ nhàng bóp lấy má cô, nhướng mày, mỉm cười nói: “Còn giận à?”
Trong nháy mắt, hốc mắt cô liền đỏ hoe.
“Anh quản được chắc.” Cô hất tay anh ra, quay mặt đi chỗ khác.
Anh tiến lên một bước, trong lúc cô định xoay người rời đi thì lập tức nắm chặt cổ tay kéo cô vào lòng. Cằm anh đặt lên vai, hơi thở nóng rực phả nơi vành tai, giọng khàn khàn: “Xem ra còn giận thật rồi. Trút ra hết đi, đừng giữ trong lòng nữa, nha? ”
Thái độ hiếm hoi dịu dàng, nhưng lòng cô lại rối như tơ vò. Cô dùng sức đẩy anh, gắt gỏng:
“Trút ra hết? Anh á? Anh đùa em chắc?”
“Anh sao lại không thể là người cho em xả giận?” Anh vừa ôm chặt cô, vừa lùi chân đá khẽ đóng cửa phòng lại, “Có gì không hài lòng thì cứ nói thẳng, chiến tranh lạnh chẳng có ý nghĩa gì.”
Cô giãy giụa vài cái, rồi buông xuôi, bả vai rũ xuống: “Em không nói. Em mà nói, anh sẽ nổi giận.”
Chu Chỉ Nguyên im lặng, tự hỏi: anh có hay nổi giận đến vậy sao?
“Được rồi, anh hay nổi giận. Thế còn em thì sao? Em thích chiến tranh lạnh à?”
Lâm Nhuận Cẩm ngẩng đầu, thấy đuôi mắt anh khẽ nhướng, hôm nay tâm trạng anh hình như khá tốt?
“Anh chẳng phải cũng mặc định tham gia vào cuộc chiến lạnh này sao?” cô chất vấn.
Nụ cười trên mặt anh nhạt đi: “Anh chẳng phải đã nhắn tin cho em rồi? Cũng gọi video cho em rồi? Thậm chí còn đi đón Tiểu Lâm ngốc của em nữa, đúng không?”
Trong suy nghĩ của anh, mình đã nhường trước rồi. Nếu không, anh cần gì mất công, mất tiền đi chăm một con chó khiến anh dị ứng?
Nghe hai chữ “Tiểu Lâm ngốc”, mày cô chau chặt:
“Nó đang thay răng, cắn lồng là chuyện bình thường. Tinh thần nó khá hơn, lật đổ bát nước cũng bình thường. Bị nhốt nên kêu gào cũng bình thường. Nếu được, em hy vọng anh kiên nhẫn thêm một chút. Dù sao nó cũng sắp được Khổng Mạn đón về Châu Thành rồi.”
Anh nhún vai thản nhiên:
“Anh đâu có kiên nhẫn thế. Nó vốn không phải thú cưng của anh.”
“… Cũng đúng, anh nói có lý.” Cô xoa mặt, buông xuống.
“Thôi, bỏ qua chuyện này nhé?”
“Được. Thế anh đến đây làm gì?”
Anh buông cô ra, ngồi xuống mép giường.
Lúc này cô mới nhận ra sự mệt mỏi ẩn trong đôi mắt anh.
Cô thất bại rồi, chẳng thể làm ngơ mà không lo lắng:
“Anh thức trắng đêm làm việc à?”
Anh ngả người vào thành giường, mí mắt nặng trĩu:
“Vừa ký hợp đồng với vài tân binh, họp cả đêm. Hôm nay anh đến…”
Anh ngẩng mắt lên, dừng một nhịp: “...đón em về nhà.”
Tim cô run lên, đập thình thịch. Cô vội cúi xuống, ngồi xổm tiếp tục thu dọn hành lý, cố giữ giọng bình thản:
“Em mua vé tàu rồi, không cần anh đón.”
“Trả vé đi.”
Cô ngẩng đầu, không nhượng bộ: “Em không muốn trả.”
Anh lặng nhìn cô một lúc, giọng nhạt: “Vậy mua thêm một vé, để xe anh cho người lái về.”
Cô không dám tham lam thêm nữa, khẽ gật đầu: “Tàu cao tốc, anh không ngại chứ?”
Anh cười nhạt:
“Anh có ngại hay không, em không rõ à?”
“… Được.”
Cô mở app, trả vé cũ, rồi đặt hai vé tàu cao tốc.
“Vé mấy giờ?” anh hỏi.
“Bốn giờ chiều.”
“Còn sớm, anh ngủ một lát.”
Cô không đáp, chỉ cẩn thận đặt món quà mà Mễ Phong tặng mình vào trong vali.
“Quà à?”
“Ừ. Hôm nay anh Mễ Phong đến, đưa quà đóng máy cho em.”
Anh nhướng mày, giọng chậm rãi: “Quan hệ xã giao cũng rộng đấy.”
Cô mím môi. Không nghe được điều mình mong, ngực hơi hụt hẫng.
Sau khi kéo vali ra cửa, cô quay lại thấy anh vẫn ngồi đó, ánh mắt dõi theo mình. Cô né tránh, khẽ hỏi: “Không phải anh bảo ngủ sao?”
Anh nhìn bộ dáng lúng túng của cô, bật cười:
“Anh ôm em ngủ được không?”
“Không được.”
“Em từ chối nhanh thật.” Anh thấp giọng, mang theo ý cười, “Chiến tranh lạnh cũng khiến em chín chắn hơn.”
Cô quay lưng, nhỏ giọng:
“Em chỉ đối xử với anh như với mọi người khác thôi.”
“Ồ, nghĩa là anh chẳng còn đặc biệt nữa.”
Cô không trả lời, cúi đầu bày lại bộ ấm chén trên bàn.
Khi cầm chiếc cốc cuối cùng, phía sau đã dán lên một lồng ngực nóng hổi. Cô hít thở loạn nhịp, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh.
Anh vòng tay ôm eo, má khẽ cọ vào tai cô:
“Vẫn nhớ lời anh nói hôm ấy?”
“Không.”
Anh khẽ nhếch môi: “Em còn định chối đến bao giờ?”
Cô sợ anh nổi giận, quay đầu vội vàng khẽ lướt qua yết hầu rắn chắc, cảm giác gai rát của làn râu mới mọc hòa cùng mùi gỗ tuyết tùng từ nước cạo râu.
Cô ngẩng mắt, bắt gặp yết hầu anh khẽ trượt.
“Đừng cử động.” Giọng anh khàn, rõ ràng kiềm chế.
Cô bất động.
Sự thay đổi ấy, cô cảm nhận rõ rệt.
“Em không muốn.” Cô thẳng thắn, “Em không muốn khi cả hai còn chưa vui vẻ.”
“Vậy thì làm sao đây?” Giọng anh khẽ cười, tay nâng cằm cô, đôi mắt mang theo sức mạnh bá đạo: “Lâm Nhuận Cẩm, giờ anh điên cuồng muốn em.”
Vừa dứt lời, cô đã bị đẩy ngã xuống giường. Trước mắt choáng váng, thấy anh cúi xuống cởi áo, sắp áp tới.
Cô vội nhắm chặt mắt, lồng ngực dồn dập: “Anh đây là hôn…”
Lời chưa dứt, khóe môi đã bị môi anh chạm nhẹ, rồi ngưng.
Cô mở mắt, kinh ngạc thấy anh nằm xuống bên cạnh, nhắm mắt.
“Ngủ đi.” Anh nói.
“… Ừ.”
Vài giây sau, anh xoay người nhìn chằm chằm cô:
“Thất vọng à?”
“Cái gì?”
Khóe mắt anh cong lên, bật cười: “Thất vọng vì anh không ép em, không biến thành loại đàn ông trong hôn nhân mà em sợ chứ gì?”
Cảm xúc thật không giả, nhưng khi cô từ chối, anh không phải kẻ thú tính đến mức cưỡng ép. Với anh, tôn trọng đối phương trong chuyện ấy là điều hiển nhiên.
Dĩ nhiên, cũng có ngoại lệ khi cô vừa muốn vừa không.
Cô ngẩn người, lắp bắp: “Xem như anh còn biết luật pháp.”
Anh nghịch mấy sợi tóc trên gối, giọng bỡn cợt: “Không biết luật hôn nhân có quản được người hay giận dỗi, thích chiến tranh lạnh, miệng thì nói không lòng lại nghĩ có không nhỉ?”
Cô mím môi, gắng nhịn cười, cuối cùng xoay lưng lại: “Em đâu biết.”
Anh kéo chăn phủ lên, ôm lấy cô: “Ngủ đi.”
Trong vòng tay ấm áp ấy, mọi giận hờn đều tan biến.
__
Tàu cao tốc, hai vé cùng khoang nhưng khác chỗ, một đầu toa một cuối toa.
Anh xem vé, không nói gì.
“Chỗ anh bên kia.” Cô chỉ.
“Biết rồi.” Anh cất vali lên giá, quay lại.
Chỗ cô cạnh cửa sổ, bên cạnh là một cô gái trẻ, vừa ngồi đã đeo tai nghe xem phim.
Cô mở nhạc nhẹ, chăm chú đọc kịch bản Lục Lệ gửi buổi sáng.
Đang mải mê thì nghe giọng cô gái cạnh bên:
“Muốn đổi chỗ à?”
“Ừ.” Giọng trầm quen thuộc vang lên.
Cô gái đảo mắt, hừ nhẹ, lại là đôi tình nhân tách nhau tí đã không chịu nổi đây mà!
Cô bĩu môi:
“Được thôi, anh chuyển cho tôi 200 tệ thì đổi.”
“Được.” Anh mở QR, lạnh nhạt: “Nhanh.”
Cô gái sững sờ, không ngờ gặp trai đẹp vừa ngốc vừa lắm tiền. “Bíp” một tiếng, tiền đã chuyển.
Cô ta lập tức đứng lên, cười tươi:
“Xin mời, ghế số 3 của anh.”
“Ừ.”
Khi nhận ra người ngồi bên cạnh là anh, Lâm Nhuận Cẩm lập tức khóa màn hình, né tránh.
Anh nhìn cô, hờ hững: “Anh không có sở thích coi trộm điện thoại người khác.”
Cô gượng cười, mở nắp chai uống ngụm nước.
Ba tiếng trên tàu, cô gối đầu lên vai anh ngủ say.
Khi tỉnh dậy, anh cúi nhìn điện thoại, vai vẫn để cô tựa.
Ngoài cửa sổ, hoàng hôn như dòng mứt cam tràn khắp trời, giống hệt chuyến tàu xanh mười năm trước.
Người bên cạnh, cũng giống như khi ấy.
Mũi cay xè. Mười năm trước, cô bắt đầu thầm yêu anh. Mười năm sau, cô đã có thể quang minh chính đại ngủ trên vai anh.
“Uống nước không?” Anh cất giọng.
Cô gật đầu.
Nhưng thấy hốc mắt cô đỏ, anh cau mày: “Anh lại chọc giận em à?”
Đúng lúc ấy, bà cụ đối diện cười nói:
“Ông xem, hồi trẻ ông cũng lo lắng cho tôi thế này.”
“Lúc mới yêu ai chẳng thế. Vài năm nữa xem, cậu ta có chán không.”
Cô vội giải thích:
“Bọn cháu không phải đang yêu… bọn cháu đã kết hôn rồi.”
“Ô? Vậy sao không đeo nhẫn?”
“Chưa kịp mua ạ.”
“Nhẫn là phải có, để khỏi rắc rối về sau.”
Cô gật đầu: “Vâng, bọn cháu về sẽ mua.”
Không ngờ vừa xuống tàu, anh đưa cô thẳng đến một cửa hàng trang sức riêng.
Chiếc nhẫn vừa khít ngón tay, như đã chuẩn bị từ lâu.
Về nhà, cô vẫn còn ngẩn ngơ nhìn viên kim cương trên tay.
Anh tắm xong đi ra, thấy cô cười rạng rỡ, cầm điện thoại chụp lia lịa bàn tay mình.
Cách anh dỗ người có rất nhiều, nhưng lời ngon tiếng ngọt với anh vừa mệt vừa rẻ tiền.
Tiêu tiền mới là cách đơn giản nhất.
Hay đúng hơn, anh rất vui lòng tiêu tiền chỉ để thấy nụ cười trở lại trên gương mặt cô.