Bước Vào Tim Anh - Bài Cốt Lạt Tương

Chương 44

Lâm Nhuận Cẩm tập trung toàn bộ tinh thần vào việc lái xe, hoàn toàn không hay biết chiếc xe địa hình phía sau vẫn lặng lẽ bám theo mình. Chu Chỉ Nguyên ngồi trong đó, cô dừng, anh cũng dừng, kiên nhẫn chờ cô nổ máy rồi lại chậm rãi bám sát.

Khi đến dưới toà nhà nơi diễn ra buổi thử vai, ngoài trời mưa vẫn xối xả. Lâm Nhuận Cẩm đỗ xe ở chỗ để ngoài trời sát cổng. Đúng lúc này, cửa một chiếc xe MPV* màu đen bên cạnh chậm rãi mở ra, một người đàn ông che ô đứng đó chính là La Khôn, trợ lý của Khương Diễm.

*Xe MPV là loại xe thường dùng để đưa đón nghệ sĩ.

Trong đầu cô lúc này chỉ có một ý nghĩ: tuyệt đối không thể đến trễ. 

Vì thế, cô không để ý đến cảnh bên ngoài. Cô vội vã giật lấy chiếc ba lô ở ghế phụ, nghiêng mắt nhìn mưa dày đặc, tính đẩy cửa lao ngay vào trong toà nhà.

Cô không mang theo ô, lúc đến đây cũng đã bị dính mưa đôi chút.

Khương Diễm từ trong xe bước xuống.

La Khôn lập tức đưa ô che lên, thấp giọng nhắc: “Anh Diễm, chú ý phía sau kia, chiếc xe đó nhìn giống của paparazzi, đỗ lâu mà chẳng thấy ai xuống.”

Khương Diễm liếc mắt nhìn, bật cười: “Cậu gặp paparazzi nào đi xe sang chưa?”

La Khôn xoay đầu nhìn kỹ thêm lần nữa, gãi đầu: “Ờ… cũng đúng, chắc là tôi nhạy cảm quá. Ai bảo tuần trước anh với chị Phi lén gặp nhau bị chụp trộm, rồi bọn paparazzi còn viết thành tin anh dựa hơi ‘chị đại nhà giàu’ cơ chứ.”

Anh ta quay người định nói tiếp, nhưng khóe mắt chợt bắt được một bóng dáng mảnh khảnh vừa bước xuống từ chiếc xe kia. Không ô, trời mưa lớn, đoán chắc cô sẽ chạy vội, anh ta lập tức đưa tay chắn ngang người Khương Diễm.

Lâm Nhuận Cẩm đóng cửa xe, lấy túi che lên tóc, xoay người, dẫm lên vũng nước lao nhanh về phía toà nhà.

Thế nhưng chỉ mới chạy được vài bước, cánh tay cô bỗng bị một lực mạnh mẽ giữ chặt, kéo giật cô lùi lại một bước.

Cô hoảng hốt ngẩng đầu.

Trong chiếc ô rộng, đôi mắt ôn hòa mà sáng ngời đang mỉm cười nhìn xuống cô.

“Trời mưa to quá, cùng đi vào nhé.” Khương Diễm thuận tay lấy ô từ tay La Khôn, nhẹ nhàng nói, “La Khôn, cậu quay lại xe đi, đợi mưa ngớt rồi hãy lên.”

“Ơ… hả? Không, không tiện lắm đâu.” La Khôn chau mày nhìn cô gái có chút quen mặt này, lo lắng nhắc, “Quanh đây chắc chắn sẽ có fan hoặc paparazzi, hai người chung một chiếc ô e là không ổn.”

“Trên xe còn ô nào khác không?”

“Không còn.”

Đứng chen giữa hai người, Lâm Nhuận Cẩm vội vàng xua tay, rồi bước nhanh ra khỏi chiếc ô:
“Không cần không cần, chỉ vài bước thôi, tôi chạy vào là được.”

Trong lòng cô thoáng dấy lên nghi ngờ sao Khương Diễm lại xuất hiện ở đây?

Anh khẽ đưa tay kéo cô trở lại, giọng nửa trêu chọc nửa nghiêm túc: “Đừng chứ, cô định để ướt nhẹp thế mà đi gặp đạo diễn à?”

Lâm Nhuận Cẩm càng thêm khó hiểu.

Anh làm sao biết được cô đến gặp đạo diễn?

La Khôn cảnh giác đưa mắt nhìn quanh, hình như cũng chẳng có ai khả nghi, chỉ là người trong chiếc xe địa hình kia đã bước xuống.

“Anh Diễm, hai người mau đi vào đi.”

“Ừ.” Khương Diễm nghiêng chiếc ô về phía bên ngoài nơi Lâm Nhuận Cẩm đứng, vừa khéo che khuất tầm nhìn của người khác: “Đi thôi.”

Lâm Nhuận Cẩm cũng không tiện từ chối nữa, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn… cảm ơn anh.”

La Khôn ngồi trong xe, dõi mắt nhìn hai người chung một chiếc ô đi vào toà nhà, trong lòng mơ hồ dâng lên một cảm giác bất an khó tả.

Mưa lớn ào ào xối rửa gương chiếu hậu. Trong khoảnh khắc nó trở nên rõ nét, anh ta nhìn thấy người bước xuống từ chiếc xe địa hình cũng đang đi về hướng toà nhà.

Dáng người cao ráo, khí chất lấn át thế kia chẳng lẽ cũng là người trong giới?

Đúng lúc ấy, thang máy dừng ở tầng một. Lâm Nhuận Cẩm nhanh tay bấm mở cửa, bước vào trong rồi ấn nút tầng mười hai. Cô nghiêng đầu hỏi Khương Diễm:
“Anh lên tầng mấy?”

“Cùng tầng với cô.”

Cô hơi khựng lại, ngập ngừng: “Anh… đi thử vai sao?”

Tầng mười hai quả thật cũng có đoàn phim khác.

Vừa buông câu hỏi, ngón tay cô vẫn còn đặt trên nút “đóng cửa”. Cánh cửa đang từ từ khép lại, bỗng một bàn tay thon dài, gân guốc cứng rắn vươn tới, thẳng thừng chặn ngang quỹ đạo cánh cửa.

Bàn tay ấy chặn ngang nơi cánh cửa, lực đạo không mạnh nhưng lại toát lên một ý tứ không thể khước từ. Cửa thang máy lần nữa trượt sang hai bên, để lộ ra bóng dáng cao lớn và thẳng tắp của người đàn ông.

Anh đứng đó, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt thẳng tắp khóa chặt vào Lâm Nhuận Cẩm.

Hơi nước ẩm ướt đã làm nhạt đi mùi hương quen thuộc, nên dù khoảng cách gần đến vậy, cô vẫn không nhận ra. Cô ngẩng đầu, còn chưa kịp phản ứng thì đôi mắt đã tròn xoe kinh ngạc. 

Khương Diễm tất nhiên sẽ không nhận nhầm. Anh ta chẳng lấy gì làm ngạc nhiên, chỉ mỉm cười chào: “Chu tổng, trùng hợp quá.” Xem ra lúc nãy La Khôn đã nhận nhầm anh thành paparazzi rồi.

Chu Chỉ Nguyên khẽ gật đầu, bước vào. Anh không đi sâu vào trong, chỉ đứng ngay bên cạnh Lâm Nhuận Cẩm, cô lúc này còn cứng người, chưa kịp dịch chuyển.

Cửa thang máy khép lại, kín kẽ.

Không gian chật hẹp bỗng lặng ngắt, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Lâm Nhuận Cẩm căng mắt nhìn con số tầng đang nhảy, đầu ngón tay siết lại, không biết nên phản ứng thế nào.

Anh đến để xem cô thử vai ư?

Không thể nào. Cô lập tức gạt bỏ suy đoán ấy.

Khương Diễm chẳng hề hay biết không khí giờ phút này đã trở nên vi diệu đến mức nào. Anh ta liếc nhìn điện thoại, chợt như nhớ ra điều gì, nghiêng đầu nhìn qua Chu Chỉ Nguyên, ánh mắt trực tiếp dừng lại trên gương mặt Lâm Nhuận Cẩm:
“Hình như tôi vẫn chưa trả lời câu hỏi của cô thì phải?”

Lâm Nhuận Cẩm ngơ ngác, không sao nhớ ra nổi mình vừa hỏi anh ta chuyện gì.

“Tôi cũng đến thử vai, cùng chỗ với cô.” Khương Diễm nói khẽ.

Cô bừng tỉnh, kinh ngạc thốt lên:
“[Mười Năm Tình Đầu]? Anh… anh là nam chính sao? Sao có thể…”

Một ngôi sao lưu lượng đứng đầu, được giới đầu tư nâng niu như Khương Diễm, sao lại chịu tham gia bộ phim đầu tay của đạo diễn Phùng Gia Chính? Trong mắt người ngoài, chẳng khác nào tự hạ thấp đẳng cấp của mình.

Huống hồ, cô còn nghe nói rằng ở giới giải trí bây giờ, nếu nam chính có địa vị lớn, quyền chọn nữ chính hầu như cũng nằm trong tay anh ta. Khương Diễm lẽ nào không ngại để một diễn viên mới toanh, trước đây vẫn còn là trợ lý hóa trang, đứng chung khung hình với mình sao?

Bắt gặp nghi hoặc trong mắt cô, Khương Diễm liền giải thích:
“Tôi quen thân đạo diễn Phùng.”

“Thì ra là vậy.” Lâm Nhuận Cẩm vừa thốt xong, bỗng nghe vang lên mấy tiếng “cộp, cộp, cộp” đều đặn và vững chãi.

Không rõ vì sao, hơi thở của Lâm Nhuận Cẩm bỗng ngưng lại, cô cúi đầu, liếc xuống bàn tay trái của Chu Chỉ Nguyên.

Là chiếc ô trong tay anh, đang khẽ gõ xuống sàn thang máy.

Khương Diễm tiếp lời như chẳng hề để ý đến sự căng thẳng bao quanh:

“Hôm đó, trong danh sách diễn viên sơ bộ đạo diễn Phùng gửi cho tôi, tôi thấy có tên cô. Ban đầu còn tưởng trùng tên, nên mới xin cậu ấy đưa sơ yếu lý lịch ra xem, không ngờ thật sự là cô.”

“Cô giáo Tiểu Lâm.” Anh ta bỗng gọi.

“…Dạ?” Lâm Nhuận Cẩm giật mình ngẩng đầu nhìn anh.

Giọng anh ta mang theo nụ cười:
“Cô khiến tôi bất ngờ thật đấy.”

Lời vừa dứt, thang máy cũng vừa kịp dừng lại ở tầng mười hai.

Cánh cửa mở ra, luồng gió mát từ khung cửa sổ hành lang thổi tới, khiến hơi thở cô cũng thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút. Trong vô thức, cô liếc nhìn sang Chu Chỉ Nguyên.

Anh vẫn không hề nhúc nhích.

Nếu không bấm tầng nào khác, chẳng phải nghĩa là cũng đến tầng mười hai sao? Cô đoán chắc là công ty anh có nghệ sĩ được chọn vào bộ phim này, nên anh mới tới xem thử.

Khương Diễm cũng nhìn sang Chu Chỉ Nguyên:
“Chu tổng…”

Người đàn ông trầm mặc bấy lâu bỗng xoay người, đưa thẳng chiếc ô trong tay cho Lâm Nhuận Cẩm.

“Lần sau ra ngoài nhớ mang ô.”

Không khí bỗng chốc lặng hẳn đi.

Khương Diễm hơi sững người, ánh mắt vô thức rơi xuống ngón áp út của đối phương nơi một chiếc nhẫn đang lặng lẽ tỏa ánh sáng lạnh lẽo.

“Cảm ơn… Chu tổng.” Khi Lâm Nhuận Cẩm nhận lấy chiếc ô, giọng cô khẽ ngập ngừng, như còn ẩn ý khó tỏ.

Chu Chỉ Nguyên không dừng thêm giây nào, sải bước dài ra ngoài thang máy.

“Cô và Chu tổng…” Khương Diễm đưa tay chặn lại cánh cửa đang khép, mượn ánh phản chiếu trên vách kim loại, chăm chú quan sát gương mặt Lâm Nhuận Cẩm.

Anh vừa nãy còn để ý thấy trên tay cô, lại chẳng hề có chiếc nhẫn nào.

Đoán bừa thì hóa ra là không tôn trọng cô, chi bằng hỏi thẳng một lần cho rõ.

Trong lòng Lâm Nhuận Cẩm rối như tơ vò, chẳng biết nên trả lời thế nào.

Cô chợt nhớ đến lời Lục Lệ từng dặn: tạm thời đừng tiết lộ với bất kỳ ai, kể cả diễn viên hợp tác, chuyện cô đã kết hôn. Dù sao lòng người khó lường.

“Cô giáo Tiểu Lâm?”

“…Là chỗ quen biết.” Sắc mặt cô thoáng mất tự nhiên, “Chúng tôi cùng quê, anh ấy là bạn của anh trai tôi.”

“Thì ra vậy.” Khương Diễm khẽ bật cười, ánh mắt lướt qua vành tai đỏ ửng của cô, không hỏi thêm nữa, “Đi thôi.”

Lâm Nhuận Cẩm thở phào một hơi, khẽ “vâng” một tiếng.

Chu Chỉ Nguyên không hề đi vào trong, anh đứng ở cuối hành lang, tựa bên khung cửa sổ. Đầu ngón tay kẹp điếu thuốc chưa châm lửa, hờ hững xoay chiếc bật lửa bạc trong tay. Tiếng “cạch cạch” bật nắp vang vọng, nghe trong hành lang trống trải càng thêm rõ ràng.

Tiếng bước chân dần tiến lại gần, anh nhấc mí mắt, ánh nhìn thoáng quét qua vành tai còn phiếm hồng của Lâm Nhuận Cẩm, cuối cùng dừng thẳng trên người Khương Diễm, không mang theo một chút biểu cảm.

Bước chân Lâm Nhuận Cẩm khựng lại. Cô biết mình không thể giả vờ không quen thêm nữa, đành gượng cười, khẽ gật đầu chào.

Khương Diễm cũng cười, hai nụ cười cùng hiện trên khuôn mặt, cảnh tượng thoạt nhìn lại có phần hòa hợp kỳ lạ.

“Chu tổng, thật không ngờ anh và cô giáo Tiểu Lâm lại quen thân đến thế.”

Đôi mày Chu Chỉ Nguyên khẽ nhướng:
“Quen thân lắm sao?”

Xem ra… lại chuẩn bị biến thành “anh họ” nữa rồi.

Đúng lúc này, Phùng Gia Chính từ trong phòng thử vai bước ra, vốn định xuống lầu đón Khương Diễm, lại thấy anh đang đứng ngay bên ngoài:
“A Diễm, cậu đến rồi sao không vào, mau lên, tôi có thứ muốn đưa cậu xem.”

“Ừm.” Khương Diễm đáp, rồi nghiêng đầu gọi:

“Đi thôi, cô giáo Tiểu Lâm.”

Lâm Nhuận Cẩm khẽ gật đầu.

Cô nhất định phải tìm cơ hội để Khương Diễm đổi cách xưng hô này đi mới được.

“Vào đi, vào đi.” Trước sự giục giã của Phùng Gia Chính, Khương Diễm đi vào trước.

Điếu thuốc kẹp nơi khóe môi Chu Chỉ Nguyên khẽ run, một tay anh cắm trong túi quần, bước đến bên cạnh Lâm Nhuận Cẩm. Khóe môi anh cong lên nụ cười quen thuộc, chậm rãi lặp lại cách gọi khi nãy:

“Cô giáo Tiểu Lâm.”

Mặt cô nóng bừng, đôi mắt chỉ dám nhìn chằm chằm mũi giày của mình.

Cùng một cách gọi, nhưng khi từ miệng Khương Diễm phát ra thì nghe có phần gượng gạo, còn rơi vào giọng điệu của Chu Chỉ Nguyên lại giống như có dòng điện chạy qua, thiêu đốt khiến vành tai cô tê dại.

Anh bất ngờ cúi thấp người, hơi thở phả qua vành tai mỏng manh của cô:
“Thì ra em thích người ta gọi thế này.”

“Không phải…” Cô còn chưa kịp phản bác, anh đã nhấc chân, thẳng bước về phía phòng thử vai.

Cửa vừa mở ra, một giọng nói đầy hớn hở vang lên từ trong phòng:

“Anh Nguyên!” giọng gọi ngọt ngào, thân mật vô cùng.

Là cô gái tên Lộ Lộ.

Lâm Nhuận Cẩm thoáng sững người. Chu Chỉ Nguyên và nghệ sĩ dưới trướng anh… quan hệ đều thân thiết đến thế sao?

Cô mím môi, siết chặt quai ba lô, rồi nhanh chân bước vào.

Nữ hai và nam hai lần này đều là tân binh mới ký hợp đồng với công ty của Chu Chỉ Nguyên cô gái tên Kiều Lộ Lộ, và chàng trai tên Phàn Dật. Vai diễn của Lâm Nhuận Cẩm và Phàn Dật có khá nhiều cảnh phải diễn chung với nhau, thậm chí còn có một phân đoạn cô bị nhân vật nam phụ đã rơi vào trạng thái bệnh lý đè lên giường, suýt chút nữa bị cưỡng ép, rồi được nam chính kịp thời lao vào ngăn cản.

Phùng Gia Chính chỉ rõ đây chính là cảnh quan trọng nhất trong buổi thử vai hôm nay.

Lâm Nhuận Cẩm ôm kịch bản, đứng ở góc phòng, lặng lẽ đắm chìm trong thế giới riêng của mình.

Phàn Dật và Kiều Lộ Lộ đều quấn quýt bên cạnh Chu Chỉ Nguyên, còn Khương Diễm thì ngồi cạnh Phùng Gia Chính, bàn bạc về kịch bản.

“Đạo cụ chuẩn bị xong rồi.” Có người đẩy chiếc sofa vào giữa gian phòng.

“Hai diễn viên, lại đây chuẩn bị một chút.”

Phàn Dật quay đầu đáp một tiếng, rồi nói:

“Anh Nguyên, vậy tôi đi chuẩn bị trước đây. Anh nhớ đừng đi mất đấy nhé, lần trước đã hứa sẽ mời bọn tôi ăn lẩu rồi mà.”

Ánh mắt Chu Chỉ Nguyên khẽ dừng lại nơi chiếc sofa, nơi Lâm Nhuận Cẩm đang cùng giáo viên hướng dẫn nhập tâm luyện tập. Anh nhàn nhạt nói:
“Tôi sẽ không đi.”

Kiều Lộ Lộ ở bên cạnh thì cổ vũ:

“Tiểu Dật, cố lên cố lên nhé!”

Chờ Phàn Dật đi rồi, cô nghiêng đầu, tò mò hỏi:
“Anh Nguyên, sao hôm nay anh lại tới đây vậy?”

“Tiện đường ghé qua.”

“Ồ.” Lộ Lộ lại nhoẻn cười:
“Hôm qua bố em còn nhắc đến anh, bảo đã lâu rồi anh không qua chơi cờ với ông.”

Chu Chỉ Nguyên đáp:

“Khi nào có thời gian, anh sẽ tới.”

“Vâng…”

“Đừng chạm vào tôi!” một tiếng hét khàn cả giọng vang lên, cắt ngang câu chuyện. Lộ Lộ quay đầu lại.

Nữ chính và nam phụ đã bắt đầu nhập vai, diễn chung cảnh của họ.

Lộ Lộ nhìn mà trong lòng hơi tiếc nuối. Ai mà chẳng muốn mới debut đã được diễn vai nữ một? Còn vai nữ phụ cô nhận thì quá đáng ghét suốt ngày bắt nạt nữ chính, thậm chí còn bỏ thuốc quyến rũ nam chính. Cô biết chắc khi phim ra rạp, bản thân sẽ bị fan của Khương Diễm mắng đến chết.

Cô ta khó chịu thở dài, thu ánh mắt lại, thấp giọng than với Chu Chỉ Nguyên:
“Anh Nguyên, nếu em diễn phản diện như vậy… thì sau này liệu còn cơ hội nhận vai chính diện không?”

Trong phòng vọng ra tiếng đối thoại đầy căng thẳng:

“Lạc Lạc, anh có chỗ nào kém hơn hắn? Vì sao em cứ không chịu nhìn anh?”

“Bùi Trạch, anh bình tĩnh lại được không!”

Không ai để tâm đến lời than vãn của Lộ Lộ, cả căn phòng chỉ còn vang vọng tiếng nữ chính và nam phụ nhập vai kịch liệt.

Cô ngẩng đầu, bắt gặp gương mặt Chu Chỉ Nguyên đã hơi sa sầm, ánh mắt anh khóa chặt nơi chiếc sofa.

Cảnh diễn kết thúc, Thượng Liêm là người đầu tiên đứng bật dậy vỗ tay:
“Tôi đặc biệt thích đoạn vừa rồi! Cảnh Ôn Thanh Triều tung chân đá bay Bùi Trạch, che chắn Vân Lạc sau lưng, còn Vân Lạc rơi nước mắt đúng lúc, cực kỳ vừa vặn! Sau đó Bùi Trạch bò dậy, túm lấy cổ áo Ôn Thanh Triều, ba người giằng co đối đầu cái khung hình ấy căng thẳng đến nghẹt thở!”

Cô ấy nói xong còn vỗ vai Phùng Gia Chính, hớn hở khoe:
“Thấy chưa, tôi đã bảo mắt nhìn người của tôi chuẩn lắm mà!”

Phùng Gia Chính không nói gì thêm, từ tập hồ sơ rút ra một tờ giấy, nhìn thẳng Lâm Nhuận Cẩm:
“Cô có thể trong năm phút học thuộc đoạn thoại này không?”

Lâm Nhuận Cẩm bước lên nhận lấy. Đó là một đoạn dài khoảng ba trăm chữ.

Cô khẽ gật đầu.

“Được, vậy cô đi học thuộc đi. Lộ Lộ, lên đây.”

Lâm Nhuận Cẩm quay người, vô tình chạm phải ánh mắt Chu Chỉ Nguyên.

Anh tựa nghiêng bên cửa sổ, ánh nắng xuyên qua khe rèm sáo đổ xuống, cắt thân hình anh thành những dải sáng tối đan xen như một con báo lười nhác ẩn mình dưới bóng cây.

Ngoài kia mưa vừa dứt, trời đã hửng nắng.

Cô đi ra xa chỗ anh, cúi đầu bắt đầu học thuộc thoại.

Năm phút trôi qua, Lâm Nhuận Cẩm quay lại, đứng trước mấy đạo diễn.

Phùng Gia Chính: “Chuẩn bị xong chưa?”

Cô gật đầu.

“Ừm.” Anh khẽ ngừng một nhịp, “Không được đọc y như giấy. Nét mặt của cô phải ăn khớp với lời thoại.”

Nghe vậy, Khương Diễm khẽ nhướng mày:
“Lúc nãy cậu đâu có nói là phải diễn xuất luôn.”

Phùng Gia Chính cười:
“Biết ứng biến là tố chất quan trọng nhất của một diễn viên. Bắt đầu đi.”

Lâm Nhuận Cẩm nắm chặt tờ giấy trong tay, quay mặt về phía Phùng Gia Chính. Cô khép mắt lại, hít sâu, mở mắt ra, ánh nhìn ngay lập tức biến đổi. Mở miệng, cô chậm rãi đọc từng câu đã thuộc.

Những ngày qua hiện về trong đầu cô, những lời Chu Chỉ Nguyên từng nói như dao cứa tim. Khuôn mặt cô lập tức phủ đầy vẻ tổn thương, cảm xúc hòa trộn, nước mắt rơi xuống không kèn không trống. Cô không khóc thành tiếng, chỉ có đôi vai run bần bật, nét mặt méo mó biểu lộ trọn vẹn sự sụp đổ bên trong.

Khương Diễm nhìn vào đôi mắt trống rỗng tuyệt vọng ấy mà chấn động.

Cô ấy thật sự chưa từng học diễn bài bản sao?

Đến câu cuối cùng, đầu ngón tay Lâm Nhuận Cẩm bấu chặt vào lòng bàn tay, cơn đau làm đuôi giọng cô vỡ ra, run rẩy chân thực:
“Em nhất định sẽ sống thật tốt… vì chính bản thân mình…”

Căn phòng lặng như tờ.

Phùng Gia Chính nhìn cô chằm chằm:
“Được rồi.”

Thượng Liêm lại lần nữa đứng bật dậy vỗ tay:
“Rất xuất sắc, Lâm Nhuận Cẩm!”

Trên gương mặt còn vương lệ, gắng gượng nở nụ cười của Lâm Nhuận Cẩm, cuối cùng cũng khiến trong mắt Phùng Gia Chính hiện lên sự thừa nhận:
“Giữ vững trạng thái này, nhưng thời gian tới vẫn cần học thêm với giáo viên diễn xuất.”

Lâm Nhuận Cẩm gật đầu thật mạnh.

Bộ phim này phải quay xong trước mùa đông, nên công tác chuẩn bị chỉ còn ba tuần. Thượng Liêm dặn cô ngày mai đến để chốt chi tiết hợp đồng.

Rời khỏi phòng thử vai, Lâm Nhuận Cẩm cầm điện thoại bước về phía thang máy. Nghĩ tới nghĩ lui, chuyện hợp đồng cô chỉ có thể nhờ Lục Lệ giúp.

Cô ấn nút gọi thang, chờ thang máy từ tầng một đi lên, rồi mở điện thoại bấm số của Lục Lệ.

Tiếng chuông đổ liên tục, đến lúc tưởng sắp tắt thì giọng nói mệt mỏi bất thường của Lục Lệ mới vang lên trong ống nghe:
“Lâm Nhuận Cẩm?”

Cô khựng lại:
“Anh sao vậy?”

“Không sao, chỉ gặp chút chuyện rắc rối thôi.” Anh hắng giọng, “Cô tìm tôi có việc gì không?”

Mãi trò chuyện, cô không hề nhận ra phía sau có người đến gần.

“Vậy chiều gặp nhé.”

Nói xong, cô cất điện thoại, thang máy vừa mở, cô bước vào. Vừa xoay người, cô nhìn thấy mấy bóng người bước vào cùng.

Trong đó có Chu Chỉ Nguyên.

Theo phản xạ, cô lùi lại, nhường chỗ cho bọn họ.

“Ra quán ở đường Đông Phong đi, Lý Hạng đang học gần đó, tiện thể gọi cậu ấy qua ăn cùng.”

“Được, để tôi gọi.”

“Tôi đoán cậu ta không thèm bắt máy đâu.” Kiều Lộ Lộ hừ khẽ, “Ai bảo anh giành vai nam phụ của cậu ta.”

Phàn Dật cười đắc ý:
“Tôi lấy được là nhờ thực lực.”

Hai người đứng phía trước huyên thuyên, không hề ngoái đầu nhìn lại.

Bàn tay trái của Lâm Nhuận Cẩm bị Chu Chỉ Nguyên siết chặt. Lòng bàn tay anh nóng rực, lực càng lúc càng mạnh theo sự giãy giụa của cô. Cô nghiến răng, dùng hết sức cũng không thoát nổi, ngược lại còn bị anh khóa chặt mười ngón tay.

Trong khoảnh khắc ngón tay đan xen, ngón cái của anh khẽ lướt qua gốc ngón áp út nơi hằn vết nhẫn mờ nhạt vì cô vừa tháo ra trước khi ra ngoài.

“Đúng rồi, anh Nguyên, chúng ta đi xe của anh luôn nhé?” Kiều Lộ Lộ bất ngờ ngoái đầu.

Tim Lâm Nhuận Cẩm khựng lại.

Tay cô vẫn còn bị anh nắm. Chỉ cần Lộ Lộ cúi xuống, chắc chắn sẽ nhìn thấy.

Chu Chỉ Nguyên mặt không đổi sắc:
“Các em đi xe của mình đi.”

“Vâng.” Lộ Lộ gật đầu.

Thang máy dừng ở tầng bảy, có bốn người nữa đi vào. Người trước phải lùi lại, Lâm Nhuận Cẩm nhân cơ hội rút tay về, né sang mộtgóc.

Chu Chỉ Nguyên liếc sang, khóe môi cong thành một nụ cười lạnh nhạt.

Anh một tay đút túi, sải bước chen qua, chắn trước người Phàn Dật đang bị đẩy ngã về phía Lâm Nhuận Cẩm.

Phàn Dật mất thăng bằng, tay vội chống lên lưng người đàn ông trước mặt. Anh ta khẽ “ơ?” một tiếng, rồi gấp rút xin lỗi.

Quay đầu lại, chỉ thấy một tấm lưng cao lớn.

Anh Nguyên? Dáng anh như đang một tay chống tường, chắn hẳn người bên cạnh lại.

Tư thế ấy trông cứ như… đang che chở. Cũng giống hệt một cảnh kabedon trong phim thần tượng.

Lâm Nhuận Cẩm chỉ muốn quay đầu úp mặt vào tường. Cô cắn môi, vừa xấu hổ vừa tức giận nhìn gương mặt trước mặt. Anh không thể quay đi sao? Bên cạnh còn có một dì lớn tuổi cứ nhìn sang cười mỉm.

Nhanh chóng, thang máy xuống đến tầng một. Người ta lần lượt đi ra.

Đi sau cùng, cô cúi đầu nhìn vết hằn đỏ in trên cổ tay mình.

Lên xe bảo mẫu, Kiều Lộ Lộ hạ cửa kính, gọi với:
“Anh Nguyên, lát nữa gặp ở quán nhé.”

“Ừ.” Chu Chỉ Nguyên lái xe rời khỏi bãi, hướng về phía ga tàu điện ngầm.

“Bíp bíp.”

Tiếng còi xe vang lên, Lâm Nhuận Cẩm theo phản xạ ngoái nhìn, rồi quay lại, bước nhanh hơn, không thèm để ý chiếc xe chạy chậm rì bên cạnh.

Chìa khóa xe của cô đã bị Chu Chỉ Nguyên lấy đi trong thang máy.

Anh hạ cửa kính ghế phụ:
“Lâm Nhuận Cẩm, lên xe.”

Cô giả vờ không nghe, cắm đầu bước đi. Khi sắp tới cửa ga, tiếng ma sát gấp gáp của lốp xe vang lên, chiếc xe dừng phắt bên lề.

Cửa xe “rầm” một tiếng bị đóng lại, Chu Chỉ Nguyên sải bước tới, mạnh mẽ chụp lấy cổ tay cô.

“Buông em ra…” Giọng cô nhỏ, xung quanh đông người, cô không muốn gây chú ý.

Anh càng siết chặt.

Cô giận run, đưa tay bấu lấy cánh tay anh, vậy mà anh chẳng nhăn mày, cứ thế kéo cô nhét thẳng vào ghế phụ.

Chốt an toàn “cạch” một tiếng đóng lại, bàn tay anh bóp nhẹ má cô, hơi thở nóng rát phả xuống:
“Em có thể ngoan một chút không? Hợp đồng anh sẽ tìm người xem cho em, không cần đi tìm Lục Lệ.”

Xe khởi động. Lâm Nhuận Cẩm quay mặt ra cửa kính, hốc mắt đỏ hoe.

Đến dưới chung cư, chuông điện thoại trong xe vang lên. Không phải điện thoại của cô.

“Anh không đi nữa, A Hiền sẽ đến thanh toán.”

Chu Chỉ Nguyên cúp máy, xuống xe, vòng qua mở cửa ghế phụ. Tháo dây an toàn, anh nhìn nghiêng khuôn mặt cô:

“Em chắc muốn anh bế em lên sao?”

Lâm Nhuận Cẩm quay đầu, thấy anh vẫn chặn trước cửa:
“Anh tránh ra!”

Cô lập tức bước xuống, chạy nhanh vào thang máy. Ngón tay dứt khoát ấn nút đóng cửa. Dù trong khe cửa sắp khép lại vẫn thấy bóng dáng Chu Chỉ Nguyên, cô cũng không hề dừng lại.

Cô không về căn hộ của mình.

Cô sang đối diện, đặt đồ xuống, vội vã lấy dây dắt chó, bế Tiểu Lâm xuống bằng cầu thang bộ.

Đúng lúc đó, thang máy bên kia mới mở.

Hoàn hảo tránh mặt.

Chu Chỉ Nguyên đứng trước cửa căn hộ một lát, rồi xoay người mở cửa đối diện.

Bên trong lạnh lẽo, trống vắng.

Ngay cả con chó cũng không thấy đâu nữa.

Bình Luận (0)
Comment