Bước Vào Tim Anh - Bài Cốt Lạt Tương

Chương 45

Sau mưa, trời trong và mát rượi. Gió lướt qua, lá hoè xào xạc rơi lả tả.

Lâm Nhuận Cẩm theo chỉ dẫn tìm đến công viên gần nhà, dắt Tiểu Lâm men theo con đường nhỏ đi đi lại lại gần một tiếng.

Công viên vắng người. Cô và Tiểu Lâm  đều mệt, bèn kiếm một chỗ ngồi xuống nghỉ.

Tiểu Lâm nằm sấp trên đất, ngẩng đầu lên, ánh mắt không rời Lâm Nhuận Cẩm đang thẫn thờ nhìn về phía xa; chiếc lưỡi hồng rủ ra ngoài, th* d*c khe khẽ.

Dường như cảm nhận được nỗi buồn của cô, nó khe khẽ rên rồi l**m nhẹ lên giày cô.

Lâm Nhuận Cẩm chợt sực tỉnh, vội chớp mắt xua đi làn sương mỏng nơi khoé mắt, cúi đầu xoa xoa l*n đ*nh đầu nó.

Một lúc sau.

“Tiểu Lâm.” Lâm Nhuận Cẩm bất chợt nảy ra ý, phủi đi tâm trạng nặng nề, ngồi bệt xuống đất, quay mặt về phía chú chó, “Em làm nam chính của chị nhé, mình cùng đối thoại thử có được không?”

Tiểu Lâm nghiêng đầu, đôi mắt đen như nho nhìn cô chăm chú.

Cô khẽ cười, lấy điện thoại trong túi ra. Trên màn hình là tấm ảnh chụp chung của cô và Chu Chỉ Nguyên do Khổng Mạn chụp vào ngày đính hôn: cô cười tươi đến nhe cả răng, còn Chu Chỉ Nguyên thì mặt mày điềm đạm, theo yêu cầu của Khổng Mạn mà miễn cưỡng khoác cánh tay lên vai cô.

Ngắm một lát, cô định mở kịch bản điện tử thì phía trên màn hình bỗng bật ra một tin nhắn WeChat.

Chu Chỉ Nguyên hỏi trưa nay cô muốn ăn gì.

……

Cô bật bàn phím, gõ mấy chữ “không ăn với anh”, trước khi gửi còn thầm đọc lại một lần, thấy câu này cứ như đang trêu ghẹo tình nhân, bèn xoá sạch. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình hồi lâu, không biết phải đáp thế nào.

Thôi, khỏi trả lời.

Cô mở kịch bản, ép bản thân dồn mắt vào những dòng chữ đen nhỏ xíu ấy.

“Ôn Thanh Triều, chuyện của Bùi Trạch không liên quan gì đến anh hết…” Lâm Nhuận Cẩm ngừng lại, quay sang nói với Tiểu Lâm, “Đoạn này chắc chị phải nói bằng một nụ cười gượng đúng không?”

Tiểu Lâm chẳng hiểu cô đang nói gì, chỉ biết ra sức vẫy đuôi.

Gần một giờ trưa, Lâm Nhuận Cẩm cất điện thoại, dắt Tiểu Lâm quay về.

Vừa mở khoá đẩy cửa ra, cô sững lại: Chu Chỉ Nguyên đang ngồi trên chiếc ghế sô-pha mà Tiểu Lâm vẫn hay nhảy lên ngủ. Bàn tay cô theo bản năng siết chặt dây dắt, sợ nó lao vọt vào nhà.

Từ ngày Tiểu Lâm ở bên này, Chu Chỉ Nguyên hầu như chẳng vào phòng khách; cùng lắm đứng ở cửa hoặc ở tiền sảnh. Có lần chỉ vì đứng ở tiền sảnh lâu hơn chút mà anh hắt xì liền mấy cái.

“Cái chỗ anh đang ngồi… lông chó nhiều lắm…”

Lời vừa dứt đã nghe anh hắt xì một tiếng.

Cô vội dắt chó lùi ra ngoài: “Anh ra ngoài đi, đừng ở trong đó nữa.”

Khoé môi Chu Chỉ Nguyên khẽ cong. Anh đứng dậy bước ra, đến trước mặt cô thì dừng một nhịp, liếc thấy vẻ áy náy đầy mặt cô, bèn đưa tay xoa sống mũi dù rõ ràng chẳng hề ngứa.

Lâm Nhuận Cẩm lại kéo Tiểu Lâm lùi thêm mấy bước, giọng căng thẳng: “Sao anh còn ngồi trong đó? Rõ ràng biết mình sẽ bị dị ứng mà.”

Anh ung dung bấm mật mã cửa: “Ai biết em có bồng chó bỏ trốn không.”

Cô không nhịn được khẽ mỉm cười: “Trong nhà có thuốc dị ứng không? Không có thì để em xuống mua cho anh.”

“Không cần.” Anh chống tay lên khung cửa, hơi nghiêng đầu nhìn cô: “Giờ anh cần ăn cơm.”

“…Anh vẫn chưa ăn à?” Cô tháo dây, để Tiểu Lâm vào nhà uống nước. Trong phòng ngủ có sẵn quần áo sạch, cô phải thay bộ dính lông rồi quay lại.

“Em không về thì anh ăn thế nào?” Giọng anh chợt đổi, xen chút trách cứ: “Cô út dặn em những gì, em quên rồi à?”

Cô nhất thời không bắt kịp: “Dặn… gì cơ?”

Sắc mặt anh thoáng bất mãn. Anh nghiêng người tựa cửa, hai tay lỏng lẻo khoanh trước ngực, bờ vai hơi hạ xuống. Ánh đèn ở tiền sảnh lướt qua hàng mi rũ, phủ lên gương mặt anh một lớp uể oải mơ hồ.

Im lặng nhìn cô.

Bị ánh mắt anh đè nặng, đầu óc cô xoay rất nhanh, bỗng hiểu ra ý tứ: “Phải… chỉnh lại thói quen sinh hoạt của anh.”

Anh nói gọn lỏn: “Kèm ăn kèm ngủ.”

“…” Cô cúi đầu, nhón tay gỡ mấy sợi lông dính trên áo, khẽ nói: “Nhưng chẳng phải mình đang giận nhau sao… sao còn ăn chung?”

“Giận nhau thì không được ăn chung à? Vậy tối nay có cần ngủ riêng phòng luôn không?”

“Nếu… anh muốn, cũng được.”

Chu Chỉ Nguyên nhìn cô một lúc rồi bật cười: “Em là người ngoan ngoãn vậy sao? Chiều nay anh bảo đừng đi tìm Lục Lệ, em nghe à?”

Lâm Nhuận Cẩm ngẩng lên: “Sao tự nhiên anh lại xen vào chuyện của em?”

Hôm đó chẳng phải anh bảo em tự lo liệu ư; em cũng đã nói sẽ không để chuyện của em làm phiền anh. Lần này rõ ràng là anh tự chủ động lại gần.

Hỏi xong gần nửa phút mà vẫn không thấy anh trả lời.

Nhưng dẫu anh không nói, nhìn nét mặt kia cô cũng đọc được mấy chữ rất hợp với tính cách anh: “Anh thích, anh rảnh, được chưa.”

Cô rũ mi mắt: “Lục Lệ đã đồng ý giúp em rồi. Lần này em thật sự không cần anh giúp.”

“Em chắc chứ?”

Một giây, hai giây… cô đáp rất kiên định: “Chắc.”

Chu Chỉ Nguyên hừ lạnh: “Được. Có bản lĩnh lắm.”

Anh quay vào nhà, liếc bàn ăn đầy những món vừa nấu xong, bỗng thấy chẳng còn vị gì.

Thay đồ xong quay lại, Lâm Nhuận Cẩm cũng nhìn thấy mâm cơm ấy, trong tim mềm hẳn đi một mảng.

Cửa thư phòng vẫn đóng im ỉm.

Cô bước đến, khẽ gõ hai tiếng. Chờ hơn mười giây, bên trong vẫn không động tĩnh. Cô đặt tay lên nắm cửa, thử vặn nhẹ.

Cửa mở ra.

Chu Chỉ Nguyên đang ngồi trước bàn làm việc gọi điện. Nghe thấy động tĩnh, anh liếc ra cửa một cái rồi tiếp tục trò chuyện, nói tiếng Anh một cách trôi chảy, chuẩn xác từ đầu đến cuối.

Lâm Nhuận Cẩm không nghe hiểu, một lần nữa cảm nhận rõ khoảng cách giữa hai người.

Lần gần nhất là khi anh đưa cho cô lái thử chiếc xe giá bốn trăm mấy vạn ấy.

Cũng vì thế cô mới muốn tiến về phía trước, muốn từng chút một rút ngắn khoảng cách này.

Cô khép cửa lại, quay về phòng, nắm điện thoại trong tay, trầm ngâm rất lâu.

Lục Lệ nói chỉ cần cô ký với công ty quản lý nơi anh ấy làm việc, chờ quay xong bộ phim này, công ty sẽ bắt đầu bồi dưỡng toàn diện cho cô, tạo một “hình tượng” và IP riêng thuộc về cô.

Lục Lệ cũng nói thẳng: công ty bây giờ không còn mấy nghệ sĩ. Nếu cô ký, cô sẽ là nghệ sĩ trọng điểm được nâng đỡ. Công ty nhỏ có cái hay của công ty nhỏ, ít cạnh tranh, tài nguyên sẽ ưu tiên cho cô.

Nghe qua cũng như một viễn cảnh được vẽ cho đẹp mắt, nhưng Lâm Nhuận Cẩm tin Lục Lệ. Dù sao cũng chính anh là người cho cô một tương lai sáng rõ.

Hơn hết, anh còn là người nhận ra và nâng đỡ cô.

Chiều đó gặp nhau, Lục Lệ đưa cô xem hợp đồng của công ty. Việc ký chính thức sẽ để sau; hiệu lực hợp đồng tính từ khi bộ phim này kết thúc. Trong thời gian ấy, công ty quản lý sẽ không can thiệp bất kỳ chuyện gì của Lâm Nhuận Cẩm; thù lao cô nhận được ở [Mười Năm Tình Đầu] hoàn toàn thuộc về cô. Hơn nữa, Lục Lệ đồng ý làm quản lý tạm thời cho cô miễn phí, lo hết thảy chuyện lớn nhỏ bên phía đoàn phim cho cô.

Chiều tối hôm đó, hai người đến văn phòng của nhà sản xuất để chuẩn bị ký hợp đồng. Bãi xe bên này đã kín chỗ, Lâm Nhuận Cẩm xuống trước, Lục Lệ lái xe qua bãi đối diện.

Vừa đi tới dưới toà nhà, một người đàn ông mặc vest phẳng phiu đã sải bước thẳng đến trước mặt cô.

Cô khó hiểu nhìn anh ta: “Anh là…?”

Người đàn ông đưa danh thiếp, giọng trầm ổn: “Cô Lâm, tôi là Trịnh Nhuận Sinh, giám đốc pháp chế của Vô Hạn Giải Trí. Tôi được công ty uỷ nhiệm, tới hỗ trợ cô rà soát hợp đồng.”

Lâm Nhuận Cẩm nhận danh thiếp, cúi mắt nhìn, Vô Hạn Giải Trí: công ty của Chu Chỉ Nguyên.

Cô mím môi, trả danh thiếp lại: “Cảm ơn anh đã lặn lội tới đây, nhưng tạm thời tôi chưa cần luật sư.”

Trịnh Nhuận Sinh sớm đã liệu trước. Trước khi đi, cấp trên đã dặn rằng vị Lâm tiểu thư này chắc chắn sẽ từ chối, anh phải tự tìm cách ở lại.

“Cô Lâm, mong cô thông cảm, việc này tôi buộc phải làm xong mới có thể về báo cáo với Chu tổng.” Ánh mắt anh khẽ lướt qua bóng dáng Lục Lệ đang đi tới, lại bổ sung:

“Hơn nữa, hợp đồng cần rà soát pháp lý, giao cho người chuyên nghiệp vẫn vững chắc hơn. Vị tiên sinh đi cùng cô tuy kinh nghiệm dày dạn, nhưng mỗi ngành một chuyên môn, e rằng có vài điều khoản ‘gài’ anh ấy chưa chắc đã nhìn ra được…”

“Lâm Nhuận Cẩm, người này là?” Thấy nét mặt Lâm Nhuận Cẩm thoáng phức tạp, Lục Lệ cảnh giác nhìn Trịnh Nhuận Sinh mấy lượt.

Trịnh Nhuận Sinh đưa tay ra, mỉm cười tự giới thiệu:
“Anh Lục, tôi họ Trịnh, lần này tôi đến với tư cách là luật sư giải trí mà Chu tổng mời tới cho cô Lâm.”

“Chu tổng?” Lục Lệ liếc nhìn Lâm Nhuận Cẩm, lập tức hiểu ra. Anh nhanh chóng suy tính rồi bắt tay Trịnh Nhuận Sinh:

“Vậy cùng lên thôi. Có luật sư Trịnh ở đây, chúng tôi cũng yên tâm nhiều.”

Khi cùng bước vào toà nhà, Lâm Nhuận Cẩm hạ giọng, áy náy nói:

“Lục Lệ, tôi không phải vì không tin anh với đạo diễn Phùng mới nhờ luật sư đâu…”

“Không sao, nhà cô có người lo lắng cũng là chuyện thường tình.” Lục Lệ mỉm cười ấm áp, “Thật ra hôm nay tôi còn nghĩ anh ấy sẽ đi cùng cô nữa kìa. Dù sao lần trước quay quảng cáo, hai người cũng như hình với bóng mà.”

Lâm Nhuận Cẩm lặng đi một thoáng, ngực hơi tức lại. Cô ngẩng lên, gượng cười, không nói thêm gì.

Trong phòng họp, phía chế tác đẩy hợp đồng về phía cô:
“Cô Lâm, chi tiết đã chỉnh sửa theo thỏa thuận vừa rồi. Nếu không còn vấn đề gì, mời cô ký tên.”

Lâm Nhuận Cẩm đọc trước một lượt, rồi chuyển cho Trịnh Nhuận Sinh. Ở bản hợp đồng ban đầu, anh đã chỉ ra một vài điểm bất ổn; lần này là bản đã chỉnh sửa. Quả thật anh rất chuyên nghiệp, vừa đọc xong đã nhanh chóng đánh dấu những điều khoản then chốt, để cô vừa nhìn liền thấy.

Hợp đồng được ký thuận lợi. Lâm Nhuận Cẩm ngỏ ý mời cả hai đi ăn tối.

“Cô Lâm, ăn tối thì không cần đâu, bên công ty còn việc, tôi phải quay về ngay.” Trịnh Nhuận Sinh vẫn nhớ dặn dò của cấp trên, mỉm cười nói tiếp:

“Vừa hay Chu tổng đang ở công ty, anh ấy nhờ tôi đưa cô qua, bữa tối đã chuẩn bị sẵn rồi.”

Lục Lệ cũng là người thông minh, nghe ra ngay hàm ý:

“Lâm Nhuận Cẩm, tôi cũng phải về với con gái. Tối nay thôi đừng để cô tốn kém. Đợi trước ngày khởi quay, tôi sẽ hẹn thêm phó tổng công ty, ba người mình cùng nhau ăn một bữa.”

Lâm Nhuận Cẩm đành gật đầu.

Lên xe của Trịnh Nhuận Sinh, cô tranh thủ trả lời tin nhắn của Khổng Mạn. Xưởng đồ gỗ nhà họ Khổng sáng nay gặp sự cố, một lô hàng xuất khẩu bị hải quan giữ lại. Nếu không giải quyết kịp thời, có thể sẽ chịu lỗ hàng chục triệu, còn kèm theo khoản vi phạm hợp đồng khổng lồ.

[Có cần giúp gì thì nói với tớ, tâm trạng không tốt cũng phải kể với tớ nhé, đừng giấu một mình.] 

Gửi đi rồi, cô lại thấy những lời này quá đỗi yếu ớt. Nhà họ Khổng làm đồ gỗ đỏ bao năm, nếu ngay cả họ còn bó tay, thì e rằng…

Lâm Nhuận Cẩm cũng chẳng biết mình có thể giúp gì. Tiền không có nhiều, lại chẳng thể ở cạnh Khổng Mạn. Càng nghĩ, lòng càng nặng trĩu.

Cô mở mục chuyển khoản, đem toàn bộ số tiền trong thẻ gửi hết cho Khổng Mạn, đúng lúc hôm qua bên quảng cáo vừa thanh toán nốt khoản cuối cùng.

Khổng Mạn đáp lại bằng một sticker “gõ đầu”:
[Cậu giỏi ha, chẳng để phần mình sao? Trong người có ngần ấy mà dám chuyển sạch? Đừng lo, bố tớ nói cùng lắm đem hai căn nhà đi thế chấp.]

Cô lại nhận thêm một tin nhắn từ Khổng Mạn:

[Tiểu Lâm chắc cậu phải nuôi thêm một thời gian, giờ tớ thật sự không còn sức cũng chẳng còn tâm trí.]

Lâm Nhuận Cẩm trả lời:

[Cậu cứ nhận đi, tớ tạm thời không có chỗ nào cần tiêu lớn. Tiểu Lâm tớ sẽ chăm sóc chu đáo, cậu yên tâm, yên tâm.]

Xe dừng lại trước một tòa văn phòng. Trịnh Nhuận Sinh liếc gương chiếu hậu:

“Cô Lâm, đến nơi rồi.”

Lâm Nhuận Cẩm cất điện thoại vào túi, đẩy cửa bước xuống.

Đây là khu vực gần trung tâm thương mại CBD*, tòa nhà không cao, chỉ bảy tầng. Trên bức tường sau quầy lễ tân tầng một treo áp phích tuyên truyền nghệ sĩ công ty, Thẩm Kính Ninh chiếm vị trí trung tâm bắt mắt nhất. Bên kia đường, màn hình LED khổng lồ cũng đang phát quảng cáo đại diện mới của cô ấy, đủ để thấy Vô Hạn Giải Trí coi trọng cô ấy thế nào.

*Trung tâm thương mại CBD (Central Business District) là khu trung tâm thương mại – tài chính của một thành phố, nơi tập trung nhiều cao ốc văn phòng, trung tâm mua sắm và hoạt động kinh tế sầm uất.

Lâm Nhuận Cẩm đi theo Trịnh Nhuận Sinh lên lầu, không hỏi han một câu. Cô tự nhủ, lát nữa gặp mặt cũng đừng ngượng ngập gì nữa, lần ký kết hôm nay suôn sẻ quả thật là nhờ có Trịnh Nhuận Sinh, cô nên cảm ơn Chu Chỉ Nguyên.

Thang máy lên thẳng tầng cao nhất. Cửa vừa mở, luồng khí lạnh phả ra khiến tim cô thoáng siết lại.

“Chu tổng còn đang họp, tôi đưa cô vào văn phòng anh ấy ngồi chờ trước.” Trịnh Nhuận Sinh nói.

“Vâng.”

Bước chân cô nhẹ hẳn. Đôi giày thể thao trắng giẫm trên thảm màu xám xanh, giống như dẫm vào lòng biển sâu, mỗi bước đi đều khiến cô có cảm giác không thật.

Đây là lần đầu tiên, cô chính thức bước vào “lãnh địa” của Chu Chỉ Nguyên.

Cả tầng lầu được bố trí mở. Bên trái là phòng họp bằng kính trong suốt, bên phải phân bố lác đác vài phòng làm việc, văn phòng của Chu Chỉ Nguyên ở tận cuối cùng.

Có hai phòng họp. Phòng gần thang máy không có ai. Khi đi ngang qua phòng thứ hai, ánh mắt Lâm Nhuận Cẩm bất giác liếc nhìn.

Mười mấy người ngồi ngay ngắn, ánh sáng máy chiếu hắt lên những bảng số liệu. Cuối bàn dài, một người đàn ông trẻ mặc vest đang thuyết trình. Chu Chỉ Nguyên ngồi ở ghế da cạnh bên, áo sơ mi đen cởi hai khuy, cây bút thép xoay nhàn nhã trong kẽ tay. Anh trông tự tin, ung dung, xa vời chẳng thể chạm tới… hoàn toàn khác với dáng vẻ thường ngày ở nhà.

Dường như có cảm giác, anh bất chợt ngẩng đầu. Ánh mắt xuyên qua lớp kính, chạm thẳng vào cô.

Đuôi mày anh khẽ nhướng, cây bút trong tay vẽ ra một vòng cung đẹp mắt.

Tim cô đập dồn, vội vàng né tránh. Tai nóng bừng lên vô cớ.

Cô vừa bước tới cửa văn phòng thì sau lưng đã vang lên tiếng giày da. Lâm Nhuận Cẩm theo phản xạ quay đầu, là Chu Chỉ Nguyên. Anh vậy mà lại bỏ cuộc họp, một tay đút túi, tay kia vẫn kẹp cây bút khi nãy.

“Chu tổng, nếu không còn việc gì thì tôi xin phép về trước.” Trịnh Nhuận Sinh nói.

Chu Chỉ Nguyên khẽ “ừ” một tiếng.

Anh bước đến phía sau Lâm Nhuận Cẩm, cánh tay từ bên vai cô vòng qua, lòng bàn tay chống lên cánh cửa, giam cô trong khoảng không chật hẹp.

Tư thế ấy như thể đang ôm chặt cô từ phía sau.

“Lại ngoan thế rồi? Bảo em đến là em đến ngay?” Giọng anh trầm thấp, xen chút lười nhác, hơi thở phả nhè nhẹ sau tai cô.

Lâm Nhuận Cẩm không quay đầu, lưng khẽ chạm qua lồng ngực anh. Đúng lúc ấy, từ phòng họp gần đó vọng ra tiếng người đàn ông nghe điện thoại.

Cô luống cuống liếc nhanh, thì cánh cửa trước mặt đã mở. Khoảnh khắc đó, lòng bàn tay Chu Chỉ Nguyên áp sát lưng cô, hơi dùng lực, đưa cô vào trong.

Bước chân cô lảo đảo, chưa kịp đứng vững thì vòng tay anh đã ôm trọn eo, giữ chặt cô trong lòng.

“Anh đẩy em làm gì?” Cô quay đầu, trách nhẹ.

Anh bật cười, ngón tay vô thức miết nơi eo cô:
“Không phải anh đỡ em sao?”

Cơ thể cô nóng bừng lên theo một tiết tấu quen thuộc. Nếu cứ giữ tư thế này, chắc chắn sẽ đi tới chỗ không thể kiểm soát. Cô gỡ tay anh ra, thoát khỏi vòng ôm. Khi quay lại, nụ cười trên mặt anh đã biến mất.

Đúng là tính khí thất thường, lúc nắng lúc mưa.

“Anh gọi em tới để làm gì?”

Chu Chỉ Nguyên về ghế sau bàn, ngồi xuống. Đôi mắt điềm nhiên nhìn cô:
“Em nghĩ em đến đây làm gì?”

“Để cảm ơn anh.” Cô đáp.

“Chỉ động cái miệng hai câu là xong?”

“Vậy anh muốn sao?” Cô bước tới, đứng ngay đối diện, ngoan ngoãn:

“Anh nói thế nào, em nghe thế ấy.”

Ngón tay anh gõ hai cái xuống mặt bàn:
“Không muốn gì, chỉ thấy lạ thôi. Em nghĩ những việc em đang làm bây giờ đều đúng sao?”

“Ít nhất tới giờ em chưa phạm sai lần gì quá đáng.” Lâm Nhuận Cẩm nói, “Hôm nay đúng là nhờ có luật sư Trịnh giúp.”

“Về sau thì sao?” Chu Chỉ Nguyên hỏi.

Cô đáp nghiêm túc:
“Sau này em sẽ ký với Nghi Tinh Giải Trí, bên đó có người chuyên nghiệp, sẽ sắp xếp quản lý cho em.”

Chu Chỉ Nguyên nhìn chằm chằm cô thật lâu rồi mới mở miệng:

“Em muốn đi con đường này, đã bàn với người nhà chưa?”

Không khí thoáng chững lại.

“Chúng ta… không phải là người nhà sao?” Lâm Nhuận Cẩm ngẩng mắt lên, giọng nhẹ nhưng rõ ràng.

“Người nhà?” Chu Chỉ Nguyên bỗng khẽ bật cười, “Nếu em thật sự coi anh là người nhà, chuyện lớn như làm diễn viên lại để anh biết sau cùng? Anh đang nghĩ, sau này có phải mọi quyết định của em, anh đều phải chờ đọc trên báo mới biết?”

“Thói quen xấu này… em sẽ cố sửa.” Lâm Nhuận Cẩm mím môi, bất ngờ quay mặt sang bên, nhìn ra khung cửa sổ, giọng nặng trĩu: “Nhưng mấy hôm trước anh đã nói mặc em tự lo. Em không biết sau này em còn cần thiết phải kể với anh chuyện của em nữa không.”

Động tác của Chu Chỉ Nguyên khựng lại, cây bút trong tay đặt xuống bàn. Anh như cười mà không:
“Khá để bụng đấy.”

“Em chỉ muốn hỏi cho rõ.”

“Tùy em.” Ánh mắt anh dán chặt trên gương mặt cô. “Qua đây ngồi.”

Lâm Nhuận Cẩm quay đầu, ánh mắt dao động. Bên anh chỉ có một chiếc ghế, cô ngập ngừng:
“Ngồi đâu?”

Mí mắt anh cụp xuống một thoáng rồi nâng lên:
“Em nói xem, ngồi đâu?”

Ra là ngồi trong lòng anh. Nhưng cô vẫn hỏi:
“Đang giận nhau, sao còn phải ôm nhau?”

“Ai quy định giận nhau thì không được ăn chung, không được ôm nhau,” giọng anh chậm lại, ánh mắt thẳng thắn hạ xuống người cô, “cũng không được… l*m t*nh?”

Vành tai cô đỏ ửng. Cố tỏ ra bình tĩnh, cô bước tới, lập tức bị anh ôm ngang eo, ấn ngồi xuống đùi.

Cằm cô bị anh khẽ nâng lên. Ánh mắt chạm thẳng vào nhau sau mấy ngày xa cách, phản ứng trên cơ thể cả hai đều rõ rệt.

“Ngồi cho ngoan.” Anh nói.

Lâm Nhuận Cẩm hiểu ngay ý.

Cô chống tay lên vai anh, đôi chân vòng ra, mông hơi nhấc rồi ngồi đối diện.

Chu Chỉ Nguyên hơi cau mày, không hài lòng với khoảng cách ấy, vỗ nhẹ lên hông cô: “Ngồi sát vào, thế này… không khó chịu à?”

“Chân anh có phải cứng lắm đâu.” Cô dịch xuống eo bụng anh, giày đã cởi ra, đôi chân chủ động quấn lấy eo anh. Đúng tư thế rồi, cô nghiêng mặt, áp gò má vào hõm cổ anh, hơi thở nóng rực: “Chỉ thế này em đã thấy cấn đến mức chịu không nổi.”

“Khó chịu cũng phải chịu.” Anh đáp lười nhác.

Cô im lặng, nhiệt trên người mỗi lúc một dâng cao.

Trong tư thế ấy, họ lặng im một hồi. Rồi anh cúi xuống, môi dừng lại bên tai cô: “Mới vậy mà đã run rẩy rồi à? Anh còn chưa làm gì đấy.”

Cô không kìm nổi, khẽ cựa quậy, mày khi nhíu khi giãn.

“Đoàn phim quay ở Hạ Môn, nửa tháng. Em đi một mình?”

Thật quá đáng, cố tình chẳng động đậy, không nâng người, không v**t v*, cứ phải chọn lúc này để nói chuyện nghiêm túc.

Mặt cô đỏ bừng, sống mũi dán chặt vào đường quai hàm anh, bàn tay vô thức chạm lên yết hầu nổi rõ. Tự mình cọ đến mức choáng váng, giọng run rẩy: “Em có quản lý tạm thời… Lục Lệ sẽ đi cùng em.”

Sắc mặt Chu Chỉ Nguyên trầm xuống. Bàn tay anh giữ chặt lấy eo cô, không cho cô nhúc nhích nữa: “Lục Lệ?”

Bình Luận (0)
Comment