Cảnh quay ngày hôm sau chuyển vào trong đảo Cổ Lãng Tự. Trời vừa hửng sáng, cả đoàn đã lục đục ra bến, để kịp lên chuyến phà sớm nhất sang đảo.
Gió biển ban mai lành lạnh, phảng phất vị mằn mặn tanh nhẹ.
Lâm Nhuận Cẩm kéo sát áo khoác, tay phải tựa lên lan can, mắt dõi theo sóng biếc lăn tăn. Gió lướt qua làm mái tóc đen nhánh của cô khẽ tung bay, trong mắt ánh lên nét tò mò; thỉnh thoảng bắt gặp điều gì thú vị, cô lại thì thầm gọi Thang Mộng Phi cùng ngắm.
Khoảnh khắc tự nhiên ấy cũng được nhiếp ảnh lén thu vào phần hậu trường.
Bối cảnh chính hôm nay là “nhà của Vân Lạc”. Có một phân đoạn vô cùng thử thách với Lâm Nhuận Cẩm: cảnh khóc không hề có lời thoại, chỉ dựa vào ánh mắt và những biến đổi rất khẽ trên gương mặt để truyền tải cảm xúc.
Đến điểm quay, chị Nhã Nhi là chuyên viên trang điểm quen thuộc đích thân đến hỗ trợ Lâm Nhuận Cẩm trang điểm.
“Lâm Nhuận Cẩm, tối qua em mất ngủ à? Mắt hơi đỏ sưng này. Hay là để nhập vai sớm, em đã tập thử mấy lượt cho cảnh này ở khách sạn rồi?”
Vành tai Lâm Nhuận Cẩm thoáng nóng. Cô ngẩng nhìn vào gương, đuôi mắt vẫn còn vương chút ửng hồng, bất giác làm cô nhớ đến đêm qua giọng thì phải kìm nén, còn thân thể lại quấn quýt đến cuồng nhiệt.
Trang điểm xong, cô cầm điện thoại nhắn WeChat cho Chu Chỉ Nguyên, anh từ sớm đã bay về Bắc Kinh.
[Đều tại anh!!!]
Anh trả lời rất nhanh: [?]
Ngón tay cô thoăn thoắt: [Chị trang điểm hỏi tối qua em có khóc không (lườm)]
Chu Chỉ Nguyên: [Cả khóc vì sung sướng cũng tính vào đầu anh à?]
Không kịp nghĩ ngợi, cô đã gõ: [Ai làm em sung sướng?]
Vừa gửi xong, Thượng Liêm đã đẩy cửa bước vào bàn với cô về lịch quay.
Đến khi nói chuyện xong mới cầm lại điện thoại, tin nhắn đã quá giờ thu hồi; trên màn hình thản nhiên nằm đó hai phản hồi mới.
Chu Chỉ Nguyên: [Chồng em]
[Biết rồi, em thích nhất là vào từ phía sau và ôm chặt mà làm.]
Lâm Nhuận Cẩm suýt nữa ném phắt điện thoại, má bừng lên trong chớp mắt, đến cả cổ cũng nhuộm một sắc hồng lạ lùng.
…
Trước khi bấm máy, Lâm Nhuận Cẩm cùng hai tiền bối diễn thử, rồi đạo diễn Phùng Gia Chính cầm kịch bản bước tới, tỉ mỉ giảng cho “gia đình ba người” cách đi cảm xúc.
“Khoảnh khắc Vân Lạc phát hiện bệnh án của mẹ, cú sốc phải giống như giữa ngày đông âm độ bị một xô nước đá dội thẳng: từ chết lặng, đến không dám tin, cuối cùng là run rẩy.”
Vào quay thật, đúng lúc đầu ngón tay Lâm Nhuận Cẩm chạm lên bệnh án, vành mắt đã tự nhiên ửng đỏ. Trong khoảng không không có lời thoại, tiếng thở run run của cô lọt gọn vào micro; một giọt lệ treo nơi cằm, rơi mà chưa rơi, khiến Thượng Liêm ngồi sau màn hình theo dõi cũng phải nín cả hơi thở.
“Cut!” Phùng Gia Chính đứng bật dậy, đợi Lâm Nhuận Cẩm đi lại gần, ánh mắt anh ta không giấu nổi vẻ tán thưởng: “Cảm xúc lên rất đúng, rất tốt!”
Anh ta quay sang dặn ê-kíp: “Đoạn này nhất định phải cắt vào trailer!”
Lâm Nhuận Cẩm nhận khăn giấy và điện thoại Thang Mộng Phi đưa. Khóe mắt liếc thấy Chu Chỉ Nguyên lại gửi thêm một tin.
Anh nói: [Trên giường có thể để anh làm em khóc, nhưng đừng yếu lòng đến mức tự trốn đi khóc nữa nhé?]
Cô gửi mấy dấu hỏi.
Chu Chỉ Nguyên: [Anh gỡ Weibo của em rồi. Trong giờ làm việc đừng xem mấy thứ ảnh hưởng cảm xúc.]
Cô thoát ra nhìn, biểu tượng Weibo quả thật biến mất. Nhưng: [Sao anh biết mật khẩu điện thoại của em.]
Anh đáp: [Thử ngày sinh của anh.]
Cô im lặng một lúc rồi hỏi tiếp: [Sao anh biết em đã khóc?]
Đêm ấy cô nằm khóc, nước mắt thấm cả gối; khi bế cô từ phòng tắm về giường, Chu Chỉ Nguyên đã nhìn thấy những vệt lệ in rõ ràng.
…
Sau cảnh vừa rồi là đến giờ ăn. Thang Mộng Phi ôm hai suất cơm hộp quay lại thì thấy Lâm Nhuận Cẩm và Khương Diễm đang cùng Thượng Liêm bàn lại đường đi nước bước cho cảnh đêm. Thời gian ăn không còn nhiều, lát nữa cô còn phải đi thay trang phục.
“Lâm Nhuận Cẩm, ăn trước đã nhé?” Thang Mộng Phi khẽ nhắc, đặt hộp cơm lên chiếc bàn gấp bên cạnh.
“Đúng đó, ăn đi đã. Đợi hai đứa thay đồ xong rồi tới tìm tôi cũng chưa muộn.” Thượng Liêm cười nói, “Tôi cũng đói lắm rồi.”
Đúng lúc ấy, trợ lý của Khương Diễm cũng mang cơm tới. Anh dứt khoát ngồi xuống, mở nắp ăn luôn.
“Vâng, ăn trước thôi.” Lâm Nhuận Cẩm cũng không sang khu nghỉ, ôm hộp cơm trong tay, cúi đầu ăn thật nhanh.
Trong hộp là một cái đùi gà bóng mỡ. Cô tỉ mỉ lột bỏ lớp da, rút tờ giấy ăn bọc lấy khúc xương, rồi cắn từng miếng nhỏ.
Đang ăn, anh quay hậu trường giơ chiếc DSLR* tiến lại gần Khương Diễm, nhờ anh ta nói bâng quơ vài câu.
*“DSLR” là viết tắt của Digital Single-Lens Reflex là máy ảnh phản xạ ống kính đơn (kỹ thuật số), hay ngắn gọn máy ảnh DSLR.
Tưởng chỉ phỏng vấn mình Khương Diễm, Lâm Nhuận Cẩm liếc nhìn rồi lại cúi xuống ăn tiếp.
Anh quay hậu trường thấy cô trong nháy mắt đỏ bừng cả mặt, bèn trêu: “Ăn ngon lành nhỉ.”
Động tác của cô khựng lại, vội nuốt miếng thịt trong miệng, lúng túng lau khóe môi, ngước lên nhìn vào ống kính, nặn ra một nụ cười có phần ngại ngùng.
Trong lòng cô kêu trời: Làm ơn… mau quay cái máy đi chỗ khác đi mà!
Như nghe thấy tiếng cầu cứu ấy, Khương Diễm đặt hộp cơm xuống, lau miệng: “Anh Trương, hôm bữa anh bảo tôi quay đoạn giới thiệu hậu trường mà tôi chưa kịp quay, hay quay luôn bây giờ nhé?”
“Được chứ, làm liền. Nhưng phải nhanh tay, lịch quay của các cậu đang rất gấp.”
Máy quay cuối cùng cũng rời đi.
Cô len lén thở phào, ngoảnh lại, gửi về phía Khương Diễm một ánh mắt biết ơn.
Anh ta đứng dậy, mỉm cười với cô một cái.
Thời gian trôi vùn vụt, hành trình quay phim cũng đến ngày cuối cùng. Kiều Lộ Lộ và Phàn Dật đã đóng máy; buổi chiều là đến lượt Khương Diễm. Tối anh còn phải dự sự kiện, nên vừa quay xong đã lập tức ra sân bay.
Hoàng hôn dần buông, trên phim trường chỉ còn lại Lâm Nhuận Cẩm, cô vẫn còn một cảnh cuối cùng.
Gió biển ập thẳng vào mặt. Cô chân trần đứng trên bãi cát mịn, mắt nhìn về những đợt sóng đen nhấp nhô ngoài xa.
Tổ quay đang làm những khâu chuẩn bị cuối. Tách! Bảng cảnh vang lên giòn tan “ [Mười Năm Tình Đầu], cảnh 97 Action!”
Chẳng bao lâu, ba tiếng “Cut! Hoàn hảo! Thu máy!” quen thuộc của Phùng Gia Chính đã dội vang qua chiếc loa, lan khắp bãi quay.
“Thông báo: [Mười Năm Tình Đầu] đã chính thức đóng máy!”
Tiếng vỗ tay bật lên tức thì. Lâm Nhuận Cẩm chầm chậm rút mình khỏi cảm xúc của nhân vật, đưa tay lau khóe mắt. Vừa quay người lại, cô thấy Thượng Liêm ôm một bó hoa tiến đến.
“Lâm Nhuận Cẩm, chúc mừng đóng máy! Nửa tháng vừa rồi vất vả cho cô rồi.”
Cô cười trong nước mắt, nhận lấy bó hoa. Chưa kịp nói gì, bên trái đã nhét thêm một bó hoa hồng champagne* vào tay cô; Thang Mộng Phi thò đầu sau bó hoa, khóe mắt cong cong cười trêu.
*Hoa hồng champagne mang tông be ngà phảng phất vàng, nhẹ nhàng và thanh thoát.
“Chu tổng gửi đấy.” Thang Mộng Phi ghé sát tai cô, hạ giọng thật khẽ.
Trái tim Lâm Nhuận Cẩm đập thình thịch. Hai bó hoa ôm căng trong lòng, hiện trường bắt đầu rộn ràng trêu ghẹo; đèn flash chớp sáng liên hồi, mọi người kéo nhau vào chụp chung, còn đùa rằng mai này cô nổi tiếng rồi cũng đừng quên họ.
“Em nhất định, nhất định sẽ không quên mọi người.” Giọng cô nhẹ nhàng nhưng chan chứa lòng biết ơn.
Nửa tháng chẳng dài, nhưng từng sáng tối kề cận đã in sâu trong tim. Từ những bỡ ngỡ đầu tiên đến sự ăn ý về sau, cô biết ơn cả đoàn phim; ai nấy đều dành cho cô sự bao dung và giúp đỡ lớn nhất.
“Lâm Nhuận Cẩm, chúc mừng đóng máy.” Cô khẽ tự nhủ.
Vai nữ chính ngay từ bộ phim đầu tiên, niềm may mắn ấy khiến cô vừa hạnh phúc vừa thấp thỏm. Con đường về sau… cô thầm lặp đi lặp lại, ngẩng nhìn tổ quay đang thu dọn thiết bị. Bóng họ kéo dài trong đêm, giống hệt tâm trạng phức tạp mà háo hức của cô lúc này.
Con đường sau này cũng phải kiên định và can đảm mà bước tiếp!
Lục Lệ thì không tặng hoa; anh ta đưa cho cô một ly trà sữa nướng đúng vị cô thích.
“Nhuận Cẩm, chúc mừng em đã hoàn thành trọn vẹn vai nữ chính đầu tiên.” Anh ta mỉm cười trao ly trà sữa. “Từ giờ cứ thế mà đi trên con đường đầy hoa nhé.”
Lâm Nhuận Cẩm đón lấy, trong lòng dâng lên một luồng ấm áp.
Người này, người đã phát hiện ra cô, là người mà cô biết ơn nhất. Không có sự giới thiệu của anh, giờ phút này cô không thể đứng ở đây.
“Lục Lệ, đợi về Bắc Kinh, tôi mời anh một bữa linh đình nhé!”
Sắc mặt Lục Lệ hơi khựng lại, do dự một lúc rồi nhìn cô với vẻ mặt phức tạp, "Lâm Nhuận Cẩm, thật ra tôi chuẩn bị rời khỏi Nghi Tinh Giải Trí để ra nước ngoài rồi. Mẹ của con tôi ở bên đó, tôi phải đưa con bé đi."
Lâm Nhuận Cẩm sững sờ, tay cầm ly trà sữa siết chặt mà không hề hay biết: "Sao đột ngột vậy..."
"Cũng không hẳn là đột ngột, tôi đã cân nhắc chuyện này nửa năm nay rồi." Lục Lệ nhìn ra xa, nói một cách ôn hòa: "Sự xuất hiện của cô đã vẽ lên một dấu chấm tròn hoàn hảo cho những năm tháng tôi làm việc ở Nghi Tinh Giải Trí. Yên tâm, tôi sẽ ở lại cùng cô ký hợp đồng xong rồi mới đi."
Gió biển thổi qua, Lâm Nhuận Cẩm cúi đầu nhìn ly trà sữa đang lay động, nhớ lại Lục Lệ ngày ấy, đứng đợi cô trước cổng đoàn phim trong thời tiết nóng bức, mồ hôi đầm đìa nhưng vẫn rất nhiệt tình.
Những cuộc chia tay không chỉ có một. Ngay cả Thang Mộng Phi, người đã đồng hành suốt nửa tháng này cũng không trở về Bắc Kinh nữa; nhận thù lao xong là về thẳng quê.
“Chị Phi, vậy sau này em không còn gặp chị nữa ạ?” Trong lòng Lâm Nhuận Cẩm bỗng trống hoác, khóe mắt cay xè, “Em còn tính đợi khi nào có khả năng thì mời chị về làm cùng cơ…”
Thang Mộng Phi kéo khóa vali, ngẩng lên mỉm cười:
“Thật ra nửa tháng trước tôi đã định rời Bắc Kinh rồi, là A Hiền giữ tôi lại đó. Chừng ấy năm tích cóp cũng đủ mở một cửa hàng nhỏ rồi; bạn trai còn đang đợi tôi về quê làm đám cưới nữa.”
Sống mũi Lâm Nhuận Cẩm cay nhoè, cô quay đi lau nước mắt.
“Lâm Nhuận Cẩm.” Thang Mộng Phi bước tới ôm cô thật khẽ, “Em sinh ra là để làm nghề này. Tôi gặp nhiều diễn viên rồi, em là người có khí chất nhất. Cứ kiên trì mà đi, tôi tin em sẽ mở được con đường của riêng mình.”
Tiếng bánh xe của vali lăn xa dần. Lâm Nhuận Cẩm đứng ở cửa phòng, nhìn bóng Thang Mộng Phi khuất hẳn nơi cuối hành lang.
Cô trở vào phòng, úp mặt xuống giường, cố nuốt cho trôi nỗi buồn chất đầy lồng ngực.
Chu Chỉ Nguyên không ngờ cửa vừa đẩy đã mở; tưởng bên trong không có ai, bước vào lại nghe tiếng nức nở rất khẽ.
Anh khép cửa, cởi áo khoác, đi đến cạnh giường. Đứng lặng một lúc, anh quay vào phòng tắm, nhúng ấm một chiếc khăn sạch.
Trở ra thấy cô vẫn còn khóc, anh đặt khăn sang bên, cúi xuống bế gọn cô vào lòng.
Lâm Nhuận Cẩm bất chợt bị mùi hương quen thuộc bao phủ. Cô ngước đôi mắt còn vương lệ lên, bắt gặp ánh nhìn nửa cười nửa không của anh.
“Em đúng là… nhiều nước mắt quá.” Giọng anh trầm, pha chút bông đùa; rồi anh cúi xuống, khẽ hôn đi những giọt nước còn mắc nơi hàng mi cô.
“Anh…” giọng cô khàn nhẹ sau khi khóc, “không phải đang công tác ở nước ngoài sao?”
“Ừ.” Ngón tay anh khẽ vuốt nơi đuôi mắt ửng đỏ của cô. “Anh vừa xuống máy bay.”
Chợt nghĩ tới điều gì, Lâm Nhuận Cẩm vội vàng lau mấy cái, muốn xóa đi dấu vết đã khóc.
Không thể khóc yếu lòng thế này trước mặt anh!
Ngay giây tiếp theo, tay cô bị Chu Chỉ Nguyên giữ chặt. Anh kề môi bên tai: “Lâm Nhuận Cẩm, trước mặt anh, em muốn khóc thế nào cũng được.”
Cô chớp mắt, bất thần đưa tay véo nhẹ má anh: “... Sao anh như biến thành người khác vậy? Vẫn là ông chồng miệng lưỡi bén ngót của em chứ?”
Chu Chỉ Nguyên nheo mắt, cạn lời; anh trở người, áp cô xuống dưới: “Phải làm em khóc nức nở trên giường thì em mới chịu à?”
Lâm Nhuận Cẩm cong mắt cười, kiêu hãnh ngẩng cằm hôn khẽ lên môi anh.
Nỗi buồn phút chốc tan biến.
Về Bắc Kinh, Lâm Nhuận Cẩm cùng Lục Lệ tới Nghi Tinh Giải Trí ký hợp đồng. Bàn giao xong với công ty quản lý, Lục Lệ ra sân bay.
Nghĩ ngợi một lát, cô quyết định đi tiễn.
Con gái Lục Lệ tên là Lục Vũ Đình lanh lợi đáng yêu, đôi mắt tròn xoe, làn da trắng mịn. Có lẽ vì sắp được gặp mẹ, cô bé cười tít mắt suốt quãng đường.
“Chị Nhuận Cẩm, chị đã từng tới Canada chưa ạ?”
Trong lúc Lục Lệ làm thủ tục gửi hành lý, Lâm Nhuận Cẩm đứng cạnh cửa an ninh trông Lục Vũ Đình.
“Chưa.” Cô dịu giọng, “Chị còn chưa ra nước ngoài lần nào.”
Lục Vũ Đình tò mò: “Vậy chị muốn đi nước nào nhất ạ?”
“Ừm...” Cô nghĩ nghĩ, “Có lẽ là đi Mỹ. Anh trai chị học bên đó, chị muốn sang thăm trường học của anh trai chị.”
Lúc này, Lục Lệ làm xong thủ tục trở lại, nhẹ nhàng khoác chiếc áo trong tay lên vai con gái: “Đói không? Bố dẫn con đi ăn chút gì nhé?”
“Đói ạ! Con muốn ăn hamburger!” Cô bé reo lên.
Nắm tay con gái, Lục Lệ quay sang bảo Lâm Nhuận Cẩm: “Đi cùng nhé, vừa đúng giờ ăn trưa.”
Cô không khách sáo: “Được ạ.”
Ba người ngồi trong quán khá lâu, cho tới khi loa phát thanh vang lên thông báo chuyến bay đi Vancouver bắt đầu lên máy bay, họ mới đứng dậy ra cửa.
“Bố ơi, sắp gặp mẹ rồi đúng không ạ?”
“Ừ.” Tâm trạng Lục Lệ không hồ hởi như con gái; suốt chặng đường vẻ mặt anh vẫn tâm lặng như nước.
“Vậy em về đây.” Hốc mắt Lâm Nhuận Cẩm hơi nóng, cô xoa đầu Lục Vũ Đình, “Lục Lệ, chúc anh mọi việc thuận lợi. Lục Vũ Đình, hẹn gặp lại nhé.”
Lục Vũ Đình gật đầu thật mạnh: “Sau này Vũ Đình muốn thấy chị Nhuận Cẩm trên tivi!”
Câu nói ấy khiến cô không kìm được mà mỉm cười.
“Nhụân Cẩm, số điện thoại và WeChat của tôi sẽ không đổi.” Lục Lệ nhìn cô, giọng ấm: “Nếu gặp chuyện khó khăn, cứ liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”
Về đến nhà, Lâm Nhuận Cẩm dắt Tiểu Lâm đi dạo trong công viên.
Không biết từ lúc nào đã là mùa thu muộn ở Bắc Kinh, con đường trong công viên được phủ đầy lá ngân hạnh vàng rực. Tiểu Lâm nhảy tung tăng phía trước, mỗi bước chân đều tạo ra tiếng sột soạt.
Chuyện của gia đình họ Khổng, nhờ sự chạy ngược chạy xuôi lo liệu của Khổng Mạn và sự can thiệp của Lương Hạc Đình ở giữa, cuối cùng cũng được giải quyết, nhưng tổn thất vẫn không thể bù đắp.
“Khoản nợ ân tình với Lương Hạc Đình, tớ đã nói rồi, đợi tốt nghiệp sẽ đến Bắc Kinh trả cho anh ấy.”
Lâm Nhuận Cẩm cầm điện thoại, khẽ hỏi: “Trả bằng cách nào?”
Cô nhớ khi ấy Chu Chỉ Nguyên chỉ cười xòa: “Cùng lắm cũng chỉ mấy cú điện thoại, đừng bận lòng.” Nhưng ơn nghĩa này, cô và Khổng Mạn vẫn âm thầm khắc ghi.
Đầu dây bên kia, Khổng Mạn khẽ cười: “Ít nhất cũng phải mời người ta một bữa. Đến lúc đó gọi cả ông xã cậu đi, cũng nhờ anh ấy nhiều.”
Cô bỗng đổi giọng: “Sáng nay tớ xem Weibo chính thức phim của cậu, hơn một vạn bình luận toàn fan Khương Diễm vào ‘kiểm soát bình luận’ đấy. Thế nên tớ mới lập một tài khoản mới, định lập hẳn hậu viện hội cho cậu.”
Lâm Nhuận Cẩm sững một nhịp rồi bật cười: “Thế là tớ sắp trở thành diễn viên đầu tiên đi nhắn riêng cho fan của mình rồi.”
“Ừ hử! Với tư cách fan số một, tớ cầu mong sự nghiệp của cậu lên như diều gặp gió. Cho ông chồng mắt kém của cậu phải hối hận dám không ký hợp đồng với cậu cơ chứ.”
Nhiệt độ buổi chiều càng thấp hơn. Sau khi nói chuyện điện thoại với Khổng Mạn, Lâm Nhuận Cẩm từ từ đi bộ về.
Nghi Tinh Giải Trí sắp xếp cho cô một quản lý tên Trịnh Tương, trước đây chị ấy từng dẫn dắt vài nghệ sĩ, người nổi nhất hiện giờ cũng đang vững vàng ở tuyến hai.
Vừa rồi Trịnh Tương nhắn WeChat, gửi cô một bản caption, bảo cô chia sẻ lại bài Weibo công bố chính thức việc cô gia nhập công ty.
Đành phải tải lại Weibo. Tài khoản mới toanh chỉ có một fan, chính là nick hậu viện hội của Khổng Mạn.
Chia sẻ xong bài Weibo vốn chỉ lác đác vài bình luận, cô lướt trang chủ một vòng rồi bấm vào chuyên mục hotsearch. Vừa đảo mắt qua loa, ánh nhìn cô bỗng khựng lại ở một mục.
#“Tiểu công chúa” của Tập đoàn Kỳ Ngoạn Dương Dao Dao ký với Vô Hạn Giải Trí#
Dương Dao Dao? Ký với công ty giải trí của Chu Chỉ Nguyên rồi ư?
Cô đứng khựng lại tại chỗ. Gió lạnh cuốn lá khô lướt qua chân. Cô dán mắt vào những chữ ấy, sững người hồi lâu; ánh sáng từ màn hình hắt lên khuôn mặt, chập chờn tắt sáng.
Chu Chỉ Nguyên kết thúc buổi xã giao thì đã hơn mười giờ đêm. Anh từ chối lời rủ đi xem đua xe của Lương Hạc Đình, chạy thẳng về nhà.
Phòng khách tối bất thường. Anh bật đèn, cởi áo măng-tô, nới lỏng cà vạt, đi thẳng về phía phòng ngủ.
Mở cửa ra, bên trong cũng tối om. Mắt quen dần, anh mới nhìn rõ đường nét nhô lên trên giường.
Tiếng nước trong phòng tắm vang lên rồi tắt rất nhanh. Chu Chỉ Nguyên lau tóc, bước đến cạnh sofa phòng khách. Trên bàn trà, một xấp giấy nổi bật hẳn dưới ánh đèn là bản hợp đồng giữa Lâm Nhuận Cẩm và Nghi Tinh Giải Trí.
Anh cúi người nhấc lên, tỉ mỉ lật xem.
Nửa tiếng sau, anh vào phòng ngủ, vén chăn nằm xuống. Lát sau, anh vươn tay kéo cô vào lòng.
Đúng như dự liệu, cô không ngủ. Khuỷu tay chống vào ngực anh, cố đẩy ra.
Chu Chỉ Nguyên không buông, trái lại siết chặt hơn. Anh biết Lâm Nhuận Cẩm đã thấy hot search kia.
Bàn tay anh khẽ vuốt quanh hốc mắt cô khô ráo cả một vùng, giọng trầm thấp: “Không trốn đi khóc à?”
“Em vì sao phải khóc?” Giọng Lâm Nhuận Cẩm run nhẹ nhưng cằm lại ngẩng cao, bướng bỉnh. “Không cho anh cơ hội cười nhạo em, thất vọng lắm phải không?”
Bàn tay Chu Chỉ Nguyên khựng giữa không trung. Anh nhíu mày nhìn cô: “Em nói chuyện nhất định phải châm chọc như thế à?”
Anh rút tay lại, không ôm cô nữa. Khoảng cách giữa hai người bỗng kéo ra một khoảng.
Lặng lẽ nhìn nhau.
Trong phòng nhất thời chỉ còn tiếng hơi thở của cả hai.
Lâm Nhuận quay mặt đi, siết chặt mép chăn, móng tay gần như hằn vào lòng bàn tay.
Chu Chỉ Nguyên trở mình nằm ngửa, nhìn trân trân lên trần: “Em không vui vì anh ký hợp đồng với Dương Dao Dao?”
Đáp lại anh chỉ có tiếng gió ngoài cửa sổ.
“Hay là em không vui vì anh không nói trước cho em chuyện công ty sẽ ký hợp đồng với Dương Dao Dao?” Anh hỏi tiếp.
Bên cạnh vẫn lặng thinh.
Anh bỗng khẽ bật cười: “Giờ em hiểu cảm giác của anh mỗi lần em tự ý quyết định rồi mới báo cáo sau chưa?”
Lâm Nhuận Cẩm quay phắt đầu: “Vậy là anh đang trả đũa em?”
Chu Chỉ Nguyên khép mắt: “Anh không ấu trĩ đến thế.”
Câu nói ấy như con dao cùn, từng chút một đâm xoáy vào tim cô.
Cô hít sâu một hơi, sống mũi cay xè, cố nuốt nghẹn mà nói: “Được, là em nghĩ nhiều. Vậy anh có thể nói vì sao lại ký hợp đồng với cô ta không?”
Cô ngập ngừng, giọng nhỏ tới gần như không nghe thấy: “Cô ấy… xứng đáng để anh ký hợp đồng hơn em sao?”
Tối đó cô gọi cho Bạch Hinh Liên hỏi vì sao Dương Dao Dao lại đột nhiên ký với công ty của Chu Chỉ Nguyên. Bạch Hinh Liên cũng ấp úng, nói Dương Dao Dao mê theo đuổi thần tượng đến phát rồ, bỗng dưng muốn tự mình làm minh tinh.
Nhưng biết bao nhiêu công ty giải trí cơ chứ, sao lại cố tình chọn đúng chỗ của Chu Chỉ Nguyên?
“Chuyện ký hợp đồng với cô ta không phải ý của anh. Còn lý do cụ thể thì em không cần biết.” Chu Chỉ Nguyên khựng một nhịp, rồi bất ngờ xoay người áp sát, ngón tay kẹp lấy cằm buộc cô nhìn thẳng vào mắt anh. “Còn em thì sao? Tin Lục Lệ đến mức ấy ư? Lại dám ký hợp đồng đến tám năm với Nghi Tinh Giải Trí?”
Thấy lạnh lẽo dâng lên trong đáy mắt anh, Lâm Nhuận Cẩm giật người nhưng không thoát được.
“Ký hợp đồng tám năm thì sao?” Cô bướng bỉnh đối mắt với anh. “Em tin Lục Lệ. Ít nhất anh ấy đứng về phía em, toàn tâm toàn ý vì em.”
“Toàn tâm toàn ý vì em ư?” Anh bật cười lạnh, đầu ngón tay miết nơi khóe môi cô đến ửng đỏ. “Vì em mà bắt em ký tám năm?”
Lâm Nhuận Cẩm nhăn mày vì đau, nhưng không chịu yếu thế: "Tháng sau em sẽ vào đoàn phim, suất nữ chính của [Khi Tuổi Trẻ], còn có vai nữ thứ ba trong phim mới của Trần Tuyên, đó là những gì em đổi được bằng hợp đồng tám năm. Anh ấy đối xử với em tốt hay không, em hiểu rõ hơn anh."
Chu Chỉ Nguyên mím chặt môi, mặt không chút biểu cảm.
Hai người giằng co trong bóng tối, gần đến mức nghe rõ cả nhịp tim hỗn loạn của nhau.
“Được, đã tin anh ta đến vậy thì anh chúc hai người hợp tác vui vẻ.” Nói xong, anh trở mình xuống giường, rời khỏi phòng ngủ.
Khi chuông báo thức vang lên, Lâm Nhuận Cẩm theo thói quen rúc về phía sau nhưng chỉ chạm vào khoảng lạnh băng. Mở mắt ra, chiếc giường đôi rộng thênh thang chỉ còn lại mình cô.
Cô đưa tay sờ sang phía bên cạnh nhưng không còn chút hơi ấm.
Thay đồ, bước ra rửa mặt, cô thấy cửa thư phòng mở hé; bên trong không có dấu vết ai động qua.
Cổ họng nghèn nghẹn. Ra đến tiền sảnh, áo khoác của anh không còn, giày không còn, chìa khóa xe cũng không còn.
Anh… không ngủ ở nhà sao?
Nhận ra điều đó, tim cô bỗng hụt đi một nhịp.
Cô đứng ngẩn hồi lâu, đến khi gió lạnh từ ban công lùa qua mới sực tỉnh. Cô thu xếp lại mình, dắt Tiểu Lâm đi dạo; đúng tám giờ, Trịnh Tương đến đón cô tới lớp diễn xuất theo lịch công ty, trưa còn phải họp đoàn phim mới.
Khi ký hợp đồng, Lâm Nhuận Cẩm đã thẳng thắn nói mình đã kết hôn; công ty yêu cầu ba năm tới phải giữ kín chuyện này.
Bận rộn cả ngày, cô trở về Nghi Tinh Giải Trí khi đã hơn tám giờ tối. Giám đốc nghệ sĩ mới nhậm chức tên là Đường Chi Thành, đích thân cho cô một buổi tư vấn tâm lý, dặn dò tỉ mỉ cách đối phó bão dư luận và môi trường áp lực cao.
Kết thúc cũng gần mười giờ.
“Trịnh Tương, gọi cả Hứa Tây Bách, đi uống chút gì nhé.” Đường Chi Thành ngoảnh sang cô, lúc ấy đang thu dọn đồ: “Đi uống ở bar, cô đi không?”
Lâm Nhuận Cẩm ngập ngừng một thoáng, “Đi ạ.”
Hứa Tây Bách là nam nghệ sĩ duy nhất của Nghi Tinh. Từ ca sĩ rẽ sang diễn viên, ba tháng trước anh bị paparazzi khui chuyện yêu đương, từ đó công ty cho anh tạm ẩn khỏi tầm mắt công chúng.
“Cho nên đấy,” anh lim dim nhìn cô, “nghìn lần đừng yêu đương nhất là lúc đang lên. Không thì sẽ như tôi, bị cất kho luôn.”
Nói xong, anh ta ngửa cổ nốc cạn ly.
Đường Chi Thành bảo quầy mang thêm ba chai rượu.
Trịnh Tương nhướng mày: “Gọi nhiều thế? Anh khao chứ?”
“Cứ uống thoải mái.” Đường Chi Thành cười nói. “Quán này bạn tôi mở.” Anh đảo mắt một vòng khắp nơi. “Không biết tối nay cậu ấy có ở đây không.”
Lâm Nhuận Cẩm không uống giọt nào, lặng lẽ gắp trái cây trên bàn.
“Đừng ăn nhiều hoa quả.” Trịnh Tương hạ giọng, “Sắp vào đoàn rồi, em phải giữ dáng.”
Cô vội gật đầu, nuốt nhanh miếng trong miệng: “Em đi vệ sinh một chút.”
“Đừng đi lạc. Nếu nhà vệ sinh tầng một đông quá thì lên tầng hai, trên đó vắng hơn.” Đường Chi Thành nhắc.
“Vâng.”
Nhà vệ sinh quả thật chật như nêm.
Đợi mấy phút vẫn không thấy ai ra, cô bèn quay đi. Ánh mắt lướt qua đám đông nâng ly cụng cốc, tìm đến cầu thang lên tầng hai.
Vừa nhấc chân định bước, cô chợt cảm thấy có một ánh nhìn ghim thẳng vào mình.
Theo bản năng, cô ngẩng đầu.
Chu Chỉ Nguyên đang tựa nghiêng bên lan can tầng hai, những ngón tay thon dài lơ đãng móc vào cổ chai whisky. Cổ áo sơ mi đen khẽ mở, dưới thứ ánh sáng nhập nhoạng loang những mảng bóng sâu cạn.
Từ trên cao, anh nhìn chòng chọc xuống cô, ánh mắt vừa trầm vừa lạnh.
Cô mím môi, cúi đầu né đi, lách mình vào đám đông ồn ã.
Gót giày vội vã gõ trên bậc gỗ; đến khúc cua, suýt nữa cô đụng phải nhân viên đang bưng khay.
“Nhà vệ sinh ở cuối hành lang bên trái.” Người phục vụ tốt bụng nhắc.
Vậy là muốn vào nhà vệ sinh, cô phải đi ngang qua chỗ Chu Chỉ Nguyên.
Không do dự, cô quay người bước tới.
Gấp thật rồi, phải vào cho bằng được.
Một bước, hai bước… Càng đến gần anh, nhịp chân cô càng vô thức chậm lại.
“A Nguyên, qua đây nào, uống nốt rồi đi đánh bi-da.”
Nghe tiếng gọi, cô khẽ liếc về phía phòng riêng kiểu bán mở bên phải. Bên trong có hai nam ba nữ; người đàn ông vừa nói ôm một cô gái xinh xắn ngồi trên ghế băng ba chỗ, còn bên tay phải anh ta để trống một chỗ, trên đó là một chiếc áo khoác nam mà cô rất quen.
“Đánh bi-da có gì vui đâu, hay đi xem opera đêm muộn cho có không khí.” Người phụ nữ tóc dài uốn lọn ngồi một mình trên ghế đôi lắc ly rượu, gợi ý.
Lâm Nhuận Cẩm thu ánh mắt lại; khóe mắt vẫn thấy bóng người kia đứng ở lan can.
Nhưng ngay lúc hai người sắp sượt qua nhau, Chu Chỉ Nguyên bỗng đứng thẳng dậy, mắt nhìn thẳng, bước ngang qua trước mặt cô, đi thẳng vào phòng riêng.
Cô không nhìn xem anh ngồi chỗ nào, chỉ vội vã vào nhà vệ sinh. Khi quay ra, căn phòng ấy đã trống không.