Đến Thượng Hải lần này, cô đi cùng Hứa Tây Bách. Đã lâu rồi anh không xuất hiện trước công chúng, vậy nên sảnh lớn chật kín fan giơ cao bảng đèn cổ vũ. Trong lúc Trịnh Tương bận rộn giữ gìn trật tự, thì Lâm Nhuận Cẩm đã lặng lẽ kéo vali, một mình đi về phía cổng kiểm tra an ninh.
Vách kính rộng trong phòng chờ in rõ bóng dáng nghiêng của cô. Trong tay, cuốn kịch bản [Không Chạy Không Được] mở đến trang thứ ba, góc giấy vẫn còn bị gấp lại.
Điện thoại reo. Nhìn thấy ba chữ “Chu Chỉ Nguyên” trên màn hình, ngón tay cô dừng lơ lửng trên nút nghe mấy nhịp hít thở mới chậm rãi trượt xuống.
“Đi đâu vậy?” Giọng anh vang lên, không nghe ra chút cảm xúc nào.
“Thượng Hải.” Ngón tay cô vô thức miết lên mép kịch bản. “Quay chương trình thực tế [Không Chạy Không Được].”
Trong ống nghe truyền đến tiếng bật mở của chiếc bật lửa, thanh âm khô lạnh, như thể có thể hình dung ra cảnh anh đứng trong phòng ngủ, ánh mắt rơi lên khoảng trống nơi lẽ ra phải đặt vali.
“Được thôi…” Giọng anh như nghẹn ra từ kẽ răng. “Bao giờ về?”
“Ngày kia.” Ngoài ô kính, chiếc máy bay đang bốc dỡ hành lý, băng chuyền kéo dài như một con rắn mệt mỏi.
“Chương trình thực tế [Không Chạy Không Được] phải quay từ nửa đêm đúng không? Chạy suốt cả đêm. Lâm Nhuận Cẩm, em chẳng lẽ không biết sức mình yếu thế nào à?”
“Em chạy được.” Cô cố chấp cứng miệng.
Đây là công việc duy nhất suốt hơn nửa tháng qua. Cô không có quyền từ chối, và hơn hết, cô cũng mong mình có thêm cơ hội lộ diện, để có thể nhận được vai diễn.
Lúc này, Hứa Tây Bách cùng Trịnh Tương đi ngang qua. Anh ta tiện tay đem một xấp thư dày cộp nhét vào chiếc túi Trịnh Tương đang xách.
“Những lá thư này tôi không muốn đọc, hoặc là vứt, hoặc là các người giữ lại giúp tôi.”
Lâm Nhuận Cẩm khẽ nghiêng đầu, hạ giọng nói vào điện thoại: “Không nói nữa, em phải xem kịch bản.”
“Lâm…”
Tiếng bận vang lên trong ống nghe. Chu Chỉ Nguyên đứng lặng, bước ra ban công, hít sâu một hơi khói. Đầu thuốc bị gió thổi lập lòe, cuối cùng bị anh lạnh lùng dí tắt trong lòng bàn tay.
Trở lại thư phòng, ánh sáng xanh từ màn hình máy tính hắt lên đôi mắt đã đỏ ngầu.
Cả đêm, anh không tài nào chợp mắt.
Ba giờ sáng, trên Weibo, tag #KhôngChạyKhôngĐược# bắt đầu tràn màn hình. Ngoài trường quay, fan chen chúc giơ máy ảnh, nhưng ống kính gần như chỉ dõi theo Hứa Tây Bách và một tiểu sinh đang nổi.
Chu Chỉ Nguyên lật qua ba bốn chục tấm ảnh leak, mới miễn cưỡng bắt gặp một bóng lưng mơ hồ nơi góc khuất: bờ vai gầy guộc của Lâm Nhuận Cẩm chìm vào làn sương sớm, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến.
Lại thêm một giờ nữa trôi qua, cuối cùng anh mới nhìn thấy gương mặt cô trong một đoạn video. Trong khung hình, cô hơi nghiêng người về phía trước, yên lặng lắng nghe nữ khách mời thường trú bên cạnh trò chuyện. Dáng vẻ cúi mắt, ngoan ngoãn và có chút rụt rè ấy, giống hệt bóng dáng năm nào mỗi lần anh về Châu Thành nghỉ phép, cô rụt rè xuất hiện trước mặt anh.
Cô… là đang sợ nữ khách mời kia sao?
Chỉ vì ý nghĩ ấy thoáng qua, bàn tay đặt trên chuột máy tính khẽ siết lại.
Anh muốn xem lại một lần nữa, nhưng video đã biến thành trạng thái không thể phát lại.
Từ Thượng Hải trở về, Lâm Nhuận Cẩm liền vội vàng đến công ty, theo sắp xếp của Trịnh Tương, cô quay một đoạn video thử vai gửi cho đạo diễn Ngụy Hồng.
Bộ phim [Mộ Giang] lấy bối cảnh Thượng Hải trước thềm kháng chiến, kể về những yêu hận tình thù giữa thời loạn thế.
Sáng nay, khi Trịnh Tương nhận được điện thoại từ đạo diễn casting, Lâm Nhuận Cẩm thậm chí còn chưa kịp hỏi rõ vai diễn thế nào, đã vội vàng gật đầu đồng ý. Chỉ cần được đóng phim, dù chỉ là một vai phụ mờ nhạt, cô cũng chấp nhận.
Cô muốn chứng minh cho Chu Chỉ Nguyên thấy, con đường mà cô đã chọn, bất kể thế nào, cô cũng sẽ kiên định bước tiếp.
“Tôi có xem sơ qua phần thiết lập nhân vật rồi,” Trịnh Tương lật tài liệu, “nữ chính phải cắt tóc ngắn, kiểu con trai, mà còn là một cô gái câm, mãi đến đoạn kết phim mới cất lời. Nữ phụ thì lại là vũ nữ đứng đầu sàn nhảy, phong tình vạn chủng, tâm tư sâu xa…”
Buổi tối, Lâm Nhuận Cẩm ghé qua căn hộ thăm Tiểu Lâm trước tiên. Nó đã lớn hơn nhiều, thân hình mũm mĩm, được cô giúp việc chăm sóc chu đáo, thay đổi giữa thức ăn hạt, đồ hộp và cả cơm chó tự nấu.
Thay quần áo xong, cô mới trở về nhà.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, hương vị ấm áp của đồ ăn lập tức ôm trọn lấy cô. Mùi mặn thơm của trứng hấp thịt băm hòa quyện cùng hương ngọt dẻo của cơm nóng, khiến dạ dày cô không kìm được mà réo lên vài tiếng. Trên bàn ăn đã bày sẵn bốn món một canh, còn bốc hơi nóng nghi ngút.
Chu Chỉ Nguyên lau sạch bàn bếp, nghe tiếng cửa mở liền quay đầu nhìn, tháo chiếc tạp dề xuống treo gọn, rồi bước ra ngoài.
“Đi đâu đấy, lại đây ăn cơm nào.”
Lâm Nhuận Cẩm khựng bước, đáp nhỏ: “Em tẩy trang cái đã.”
Mười phút sau, cô đi ra với gương mặt mộc ngồi xuống bàn ăn.
Cơm đã được xới sẵn, chỉ nửa bát, đúng khẩu phần cô có thể ăn. Ngoài trứng hấp thịt băm, còn có bò trộn nguội, tôm luộc, cùng một đĩa rau cần xào xanh mướt.
Trước khi lên máy bay, Chu Chỉ Nguyên có nhắn tin hỏi cô có về ăn cơm không. Cô trả lời là có, còn nhắc thêm một câu rằng có lời mời đóng phim, nên phải chú ý kiểm soát khẩu phần. Vậy nên, anh mới chuẩn bị cả bàn ăn vừa dinh dưỡng, vừa không khiến cô áp lực.
Những ngón tay thon dài của anh thành thạo bóc tôm, từng con một, xếp ngay ngắn vào chiếc bát trống bên cạnh.
“Video thử vai đã gửi đi chưa?” Anh hỏi.
Quả thật, Ngụy Hồng đã xem đoạn thử vai của cô trong [Mười Năm Tình Đầu], thậm chí còn đặc biệt gọi cho Phùng Gia Chính và Hạ Oánh để tìm hiểu thêm về cô.
“Gửi rồi.” Lâm Nhuận Cẩm nuốt miếng cơm, “Ngày mai sẽ có kết quả.”
“Nếu em muốn giành giải thưởng diễn viên mới trong hạng mục điện ảnh năm nay,” anh đặt phần thịt tôm đã bóc trước mặt cô, giọng điệu bình thản nhưng chắc chắn, “thì phim của đạo diễn Nguỵ, nhất định phải nắm cho chắc.”
“Vâng.” Cô khẽ cúi đầu, dùng đũa chọc nhẹ vào bát tôm đặt cạnh tay.
“Nếu qua vòng đầu, thì chuyên tâm chuẩn bị vòng hai.” Chu Chỉ Nguyên rút khăn giấy lau tay, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô, “Thời gian này, tuyệt đối không nhận show giải trí nào hết.”
“Có nhận hay không, là công ty quyết định.” Giọng cô nhỏ đi, “Em không có tiếng nói.”
Chu Chỉ Nguyên khẽ nhếch môi, nụ cười mang theo chút khinh thường:
“Ký hợp đồng hẳn tám năm mà ngay cả chút quyền tự chủ này cũng không có? Nếu công ty của em chịu dùng đầu óc một chút thì đã chẳng sắp xếp cho em đi quay mấy cái chương trình thực tế này rồi.”
Ngón tay anh gõ nhẹ lên mặt bàn hai nhịp, giọng đều đều nhưng sắc bén:
“Ngụy Hồng kỵ nhất là diễn viên phân tâm. Trịnh Tương chưa từng nhắc em sao? Năm đó Hứa Tây Bách nhận phim của ông ấy, giữa lúc quay lại chạy đi ghi hình show thực tế, kết quả bị thay người ngay lập tức.”
Lâm Nhuận Cẩm có chút sững sờ nhìn anh:
“Chẳng phải chỉ cần trống lịch quay là được sao? Lần trước đạo diễn Hạ biết em sẽ tạm xin nghỉ để sang đoàn phim của Trần Tuyên, cô ấy cũng không nói gì mà.”
Ánh mắt Chu Chỉ Nguyên thoáng trầm xuống, nụ cười nơi khóe môi cũng nhạt dần:
“Đạo diễn Hạ là đạo diễn Hạ, đạo diễn Ngụy là đạo diễn Nguỵ. Đạo diễn Hạ có thể chấp nhận vì cô ấy coi trọng giá trị thương mại. Còn Ngụy Hồng thì khác, ông ấy chỉ muốn diễn viên tập trung một trăm phần trăm. Nếu không thì vì sao ông ấy thà chịu bồi thường vi phạm hợp đồng cũng quyết đổi vai Hứa Tây Bách?”
Anh ngả người tựa vào ghế, ánh mắt sắc lạnh hệt như lưỡi dao:
“Em định đánh cược xem mình có trở thành Hứa Tây Bách thứ hai không?”
Lâm Nhuận Cẩm theo bản năng lắc đầu.
“Nếu không muốn bị gắn mác là ngôi sao chương trình thực tế, thì em hãy chuyên tâm vào diễn xuất.” Giọng anh chậm lại, lạnh nhạt nhưng kiên định, “Đợi đến khi em thực sự cầm được giải, thì những người chỉ biết dựa vào show, dựa vào hotsearch để lộ mặt kia, ngay cả tư cách đứng chung sân khấu với em cũng chẳng có.”
Những lời này khiến Lâm Nhuận Cẩm không khỏi nhớ lại ngày hôm ấy trong buổi ghi hình chương trình thực tế.
Cô đến hiện trường, chào hỏi xong thì đi thẳng vào phòng hóa trang chuẩn bị thay đồ, trang điểm. Đẩy cửa bước vào, cả căn phòng vắng lặng, chỉ có một chuyên viên trang điểm đang dọn đồ.
“Chị ơi, làm phiền chị trang điểm cho em trước nhé.” Cô ngồi xuống ghế trước gương, giọng điệu rất tự nhiên.
“Chị Triệu Lâm còn chưa đến, phải trang điểm cho chị ấy trước rồi mới đến người khác. Chị ấy chưa có mặt, bọn em… cũng không dám bắt đầu cho ai cả.”
Không khí lập tức đông cứng lại. Trong gương, gương mặt Lâm Nhuận Cẩm hơi sững sờ.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra. Triệu Lâm cùng cả ê-kíp của mình tiến vào. Khi ánh mắt quét đến Lâm Nhuận Cẩm đang ngồi trước gương chính, sắc mặt cô ta lập tức trầm xuống.
“Người mới bây giờ đúng là càng lúc càng chẳng hiểu phép tắc.” Triệu Lâm khẽ cười lạnh, ném mạnh chiếc túi xách xuống bàn trang điểm, “Ghế chính trong phòng hóa trang chẳng lẽ ai cũng có thể tùy tiện ngồi chắc?”
Lâm Nhuận Cẩm vừa định đứng dậy giải thích, trợ lý của Triệu Lâm đã nhanh như cắt lao lên, thẳng tay dọn hết đồ đạc của cô sang một bên.
Suốt hơn một tiếng đồng hồ sau đó, Triệu Lâm nhân danh “dạy dỗ đàn em mới”, từ thứ tự hóa trang cho đến quy tắc lễ nghi khi ghi hình, chuyện lớn chuyện nhỏ đều lôi ra răn dạy, trách móc không sót một điều.
Quá đáng hơn, đến khi chính thức ghi hình, chỉ cần Lâm Nhuận Cẩm hơi sơ sẩy một chút, phía sau ống kính liền vang lên giọng mỉa mai cố ý đè thấp của Triệu Lâm:
“Ngay cả quy trình đơn giản thế này mà cũng nhớ không nổi? Nghệ sĩ của Nghi Tinh Giải Trí chỉ đến tầm này thôi sao?”
Âm thanh sắc nhọn như từng mũi kim, chọc thẳng vào màng nhĩ cô, đau buốt từng nhịp.
Cũng chính khoảnh khắc ấy, cô nhớ lại lời Chu Chỉ Nguyên. Để rồi càng thêm quyết tâm phải giành được vai trong phim của đạo diễn Ngụy, chứng minh bản thân.
Tin vui từ vòng thử vai đầu tiên đến rất nhanh: Lâm Nhuận Cẩm đã lọt vào danh sách bốn ứng viên cho vai nữ chính. Ba người còn lại, hoặc là tiền bối có thâm niên dày dạn, hoặc là những minh tinh trẻ đang ở thời kỳ rực rỡ.
Vòng hai sẽ diễn ra sau một tháng rưỡi. Trong khoảng thời gian này, cô chỉ có thể gấp đôi nỗ lực.
Ngày ngày cô miệt mài nghiền ngẫm kịch bản, hết lần này đến lần khác soi xét những đoạn thoại nhân vật không thể dùng lời mà phải biểu đạt bằng ánh mắt và hành động. Thậm chí, cô còn tìm xem lại những tác phẩm trước kia của đạo diễn Ngụy, tỉ mỉ phân tích phong cách biểu diễn và ngôn ngữ máy quay mà ông yêu thích. Ngày nào cô cũng kéo thầy dạy diễn xuất ra cùng mình luyện tập, đối thoại hết lần này đến lần khác, chẳng biết mệt mỏi là gì.
Thời gian cứ thế trôi, ngày thi lại càng đến gần, áp lực trong lòng cô cũng ngày một nặng nề. Đến mức cơm nuốt chẳng vô, thân hình gầy đi thấy rõ. Nhưng nữ chính không thể quá gầy, thế nên Chu Chỉ Nguyên nghĩ đủ mọi cách làm cho cô những món ngon, vừa bổ dưỡng vừa giúp cô giữ được dáng.
Thế rồi một hôm, Trịnh Tương mang đến một tin vô cùng tệ hại.
“Tổng giám đốc La đã thay em nhận một show cách đây một tuần.” Ánh mắt Trịnh Tương ngập tràn bất lực. “Là một chương trình hẹn hò. Em còn được chọn làm nữ khách mời đặc biệt cho bản quay ở nước ngoài, phải ghép đôi cùng một nghệ sĩ ngoại quốc, toàn bộ sẽ ghi hình ở Hawaii.”
“Choang.” chai nước khoáng trong tay Lâm Nhuận Cẩm rơi xuống sàn, cô hoảng hốt: “Tại sao lại nhận cho em cái show này, em…”
“Để tôi nói đã.” Trịnh Tương quay sang, khẽ bảo thầy dạy diễn xuất: “Thầy Ngô, hôm nay kết thúc ở đây nhé.”
Chỉ còn hai người trong phòng tập, Lâm Nhuận Cẩm liền nắm chặt lấy cánh tay Trịnh Tương, giọng run rẩy, vội vã:
“Trịnh Tương, em không muốn tham gia, em không thể tham gia! Em phải toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho phim của đạo diễn Ngụy. Hơn nữa chị cũng biết, em đã kết hôn rồi, mà còn tham gia mấy chương trình kiểu này, chẳng phải lừa dối khán giả sao?”
“Nghe tôi nói đã.” Trịnh Tương kéo cô ngồi xuống, nắm lấy bàn tay đang run của cô, giọng chậm rãi mà trầm nặng:
“Tổng giám đốc La muốn em vừa chuẩn bị thử vai, vừa tranh thủ đi quay chương trình. Danh tính nam khách mời tạm thời chưa thể tiết lộ, chỉ biết rằng anh ta là nghệ sĩ nổi tiếng trong giới giải trí nước họ. Ý của Tổng giám đốc là nếu em không giành được vai nữ chính trong phim đạo diễn Ngụy, thì tháng rưỡi nay coi như uổng phí. Chi bằng dành chút thời gian quay show, nói không chừng còn có thể giúp em mở rộng sang thị trường quốc tế.”
“Không…” Lâm Nhuận Cẩm đột ngột bật dậy, ánh mắt lóe lên tia kiên định, “Em không tham gia! Em nhất định phải dành trọn tâm trí cho bộ phim của đạo diễn Ngụy.”
Trịnh Tương im lặng một lúc lâu, rồi lấy ra từ túi xách một cuốn kịch bản đóng tập chỉnh tề, đặt khẽ lên mặt bàn.
Tiếng giấy chạm vào gỗ vang lên “cạch” một tiếng, trong không khí yên ắng lúc này lại trở nên chói tai đến lạ.
“Hãy coi đó chỉ là công việc, thêm một vai diễn nữa mà thôi.” Giọng Trịnh Tương rất khẽ, như gió thoảng, nhưng từng lời lại nặng nề đè xuống. “Quy trình đã định sẵn rồi, không thể thay đổi.”
Đầu gối Lâm Nhuận Cẩm bỗng mềm nhũn, cô quỵ hẳn xuống trước mặt Trịnh Tương, khóe mắt đỏ hoe:
“Chị Tương, em xin chị, giúp em nói lại với Tổng giám đốc La được không? Đạo diễn Ngụy ghét nhất là diễn viên phân tâm, Hứa Tây Bách chính là bài học nhãn tiền, Tổng giám đốc La không thể không biết điều đó.”
“Tổng giám đốc La tất nhiên biết.” Trịnh Tương khẽ nói, “Chỉ là lo đạo diễn Ngụy vẫn để bụng chuyện cũ, nên lần này mới cố tình đưa em ra làm quân cờ. Tôi đã cố hết sức để thu hẹp mức độ rồi. Sẽ không có cảnh hôn môi, hôn má cũng không, cùng lắm chỉ là nắm tay, ôm vai, nói vài câu mập mờ thôi.”
“Chị Tương…” Nước mắt Lâm Nhuận Cẩm cuối cùng vẫn rơi xuống, cô vội vàng lấy mu bàn tay quệt đi, “Em thật sự không muốn đi…”
Trịnh Tương lớn hơn cô mười hai tuổi, sau ngần ấy thời gian đồng hành, đã coi cô như em gái ruột. Nhìn dáng vẻ tiều tụy, bất lực của cô, lòng chị cũng nghẹn lại. Nhưng showbiz vốn dĩ là vậy, một diễn viên mới không có chỗ dựa, ngay cả quyền nói “không” cũng là xa xỉ.
Cuối cùng, Trịnh Tương chỉ có thể thở dài:
“Trong hợp đồng chỉ ghi sẽ không để em đóng cảnh quá giới hạn. Còn chương trình thực tế, không hề nằm trong đó.”
“Vậy em sẽ tự đi tìm Tổng giám đốc La để nói rõ.” Lâm Nhuận Cẩm đứng dậy, giọng đầy quyết liệt. “Em tin đạo diễn Ngụy không hề nghĩ như Tổng giám đốc La, không phải loại người lấy diễn viên ra làm…”
“Vô ích thôi.” Trịnh Tương ngắt lời, xoa ấn đường mỏi mệt. “Tổng giám đốc La đã lên máy bay ra nước ngoài công tác nửa tháng. Mà em…” chị lấy ra một tấm thiệp mạ vàng đặt lên bàn, “…một tuần nữa phải chuẩn bị bay sang Hawaii rồi.”
Đêm hôm ấy, trở về nhà, nhìn căn hộ trống vắng, Lâm Nhuận Cẩm chỉ có thể thở dài nặng nề.
Chu Chỉ Nguyên tối nay có tiệc xã giao, chiều về qua một lát, nấu cơm xong liền nhờ người mang tới phòng tập của cô, còn bản thân thì chẳng ăn miếng nào, đã vội vã đi ngay.
Cô thay quần áo, đổi giày, rồi ngồi thừ trên tấm thảm cạnh ghế sofa, ánh mắt vô hồn.
Điện thoại rung lên vài cái, là tin nhắn WeChat của Trịnh Tương.
[Từ ngày mai, chỉ học một tiếng rưỡi diễn xuất, còn lại đều học tiếng Anh, em còn phải tập thêm vài câu tiếng Pháp.]
[Trong suốt quá trình quay cho tới khi phát sóng, nhớ kỹ tuyệt đối không để ai phát hiện em đã kết hôn.]
[Nhưng tôi nghĩ, chắc chồng em còn hiểu rõ hơn chúng ta về việc làm sao để em ít bị điều tiếng. Trước đây anh ta từng vài lần tới thăm đoàn, nếu em không nói, tôi cũng chẳng biết. Khả năng giữ bí mật của anh ta rất tốt… lẽ nào cũng là người trong giới?]
Cô gắng gượng gõ hai chữ “Không phải”, gửi đi, rồi buông thõng điện thoại, mặc nó rơi xuống sàn.
Không biết bao lâu sau, Lâm Nhuận Cẩm lại nhặt máy lên, tìm trong danh bạ, dừng ở số của Lục Lệ.
Có lẽ… anh ấy có thể thay cô nói chuyện với Tổng giám đốc La?
Có lẽ… công ty sẽ đổi người khác, một nghệ sĩ chưa có lịch trình, để đi nhận show này?
Khóe môi cô nhếch lên một nụ cười tự giễu. Cô vốn dĩ không hề hợp với chương trình thực tế. Không biết bắt nhịp, chẳng giỏi nói lời khéo léo. Lần trước, nếu không nhờ Hứa Tây Bách chủ động nhường máy quay cho, thì cả chương trình cô đã giống hệt một cái bóng trong suốt.
Mà bây giờ, lại bắt cô sống chung với một người đàn ông xa lạ, bất đồng ngôn ngữ, suốt hai tuần trời… Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh ấy thôi, hơi thở cô đã rối loạn, ngực tức nghẹn.
Màn hình điện thoại sáng lên, rồi lại tối đi. Trong nước đã chín giờ rưỡi tối, ở Vancouver mới chỉ hơn năm giờ sáng. Gọi điện lúc này… e rằng quá đường đột.
“Choang!”
Một luồng khí lạnh bất chợt lướt qua tai, trong tầm mắt lướt ngang của cô thoáng hiện bóng đen.
“Giờ này mà còn định gọi cho Lục Lệ?” Không biết từ lúc nào, Chu Chỉ Nguyên đã đứng ngay bên cạnh, giọng anh lạnh như tẩm băng. Anh vung áo khoác ném lên sofa, từ trên cao cúi xuống nhìn cô, trong đáy mắt cuồn cuộn những cảm xúc khó phân định.
Lâm Nhuận Cẩm giật bắn, vội bật dậy. Chiếc điện thoại rơi khỏi mép ghế sofa, nện xuống tấm thảm, phát ra tiếng nặng nề. Cô theo bản năng cúi xuống nhặt, nhưng cổ tay đã bị anh gắt gao giữ chặt.
“Anh làm gì vậy?” Cô vùng vẫy, không thoát ra được.
Ánh mắt Chu Chỉ Nguyên dừng ở khóe mắt đỏ hoe của cô, lạnh lùng bật cười:
“Anh có thể làm gì? Ngược lại, em định làm gì mới đúng?”
Vốn tâm trạng đã rối bời, nay lại bị anh tra hỏi, Lâm Nhuận Cẩm càng thêm nghẹn ngào. Bao kìm nén bấy lâu trào lên, nước mắt dâng đầy hốc mắt, cô quay mặt đi, cố gắng nuốt xuống, run giọng:
“Em tìm anh ấy có việc, không được sao?”
“Bây giờ ở Vancouver còn chưa sáng.” Chu Chỉ Nguyên bất ngờ nâng cằm cô, ép buộc đối diện với mình:
“Nói anh nghe, có chuyện gì nhất định phải tìm anh ta ngay lúc này?”
“Em…” Vừa mở miệng, Lâm Nhuận Cẩm chợt ngửi thấy một mùi hương lạ, hương hoa trắng ẩm ướt, ngọt lịm đến phát ngấy. Đây là lần đầu tiên, cô ngửi thấy trên người Chu Chỉ Nguyên mùi nước hoa thuộc về một phụ nữ khác. Tim cô siết lại, chẳng kịp nghĩ ngợi, lập tức hất tay anh ra, cúi xuống nhặt điện thoại:
“Không cần anh quản. Chuyện của anh, chẳng phải cũng chẳng bao giờ nói với em sao?”
Cô nắm chặt điện thoại, xoay người định đi, nhưng vừa bước đã bị anh lần nữa giữ lại.
“Chuyện lần trước cũng nhờ anh tự đi điều tra mới biết là em khó chịu vì Dương Dao Dao.” Giọng anh lạnh như băng: “Em có thể đừng như vậy mãi được không? Anh rất bận, không có thời gian mỗi lần đều đi đoán xem em lại giận dỗi vì cái gì.”
Lời anh như mũi dao sắc cứa thẳng vào tim, Lâm Nhuận Cẩm giật mạnh tay về, quay lưng đi thẳng vào phòng ngủ:
“Vậy thì tốt quá, khỏi cần anh quan tâm. Em tự lo cho mình được.”
Chu Chỉ Nguyên nhìn chằm chằm cánh cửa khép chặt, đường quai hàm căng cứng. Anh bứt rứt kéo phăng cà vạt, quăng chìa khóa xe xuống sofa, phát ra tiếng “cạch” chát chúa.
Anh ngồi phịch xuống, ngón tay bóp chặt thái dương, mùi hương còn vương trên áo càng khiến anh khó chịu vô cớ.
Nhanh chóng tháo khuy, cởi phăng chiếc sơ mi, anh ném thẳng vào thùng rác.
Cái mùi quái quỷ này, đều là do cô bạn gái đi cùng của Kiều Tụng. Khi ấy anh chẳng biết cô ta là ai, cũng không rõ sao lại đứng chặn hành lang, chỉ tình cờ đi ngang qua, kết quả bị cô ta xịt cho một nhát nước hoa.
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên chói tai. Trên màn hình hai chữ “Kiều Tụng” nhấp nháy liên hồi.
Anh để mặc cho nhạc chuông réo vang thật lâu, cuối cùng mới trượt ngón tay nghe máy, giọng nhạt nhẽo:
“Chú Tụng?”
“A Nguyên,” từ đầu dây bên kia truyền đến tiếng Kiều Tụng, giọng nói mang theo ý cười, “không cần vì một chuyện nhỏ mà khiến quan hệ giữa chúng ta trở nên căng thẳng đâu.”
Chu Chỉ Nguyên không muốn vòng vo, những điều cần nói anh đã nói rất rõ ở bàn tiệc:
“Chú Tụng, thái độ của cháu đã quá rõ ràng. Nếu chú để bụng việc công ty cháu hủy hợp đồng với Dương Dao Dao, vậy thì cứ thu hồi toàn bộ quyền lợi của cháu ở Trung Thịnh.”
Lời vừa dứt, phía bên kia rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi. Trong ống nghe vang lên tiếng gõ tay lên mặt bàn, từng nhịp một, khoảng cách giữa mỗi tiếng đều chuẩn xác đến mức như đang cân đo, tính toán điều gì.
“A Nguyên.” Cuối cùng Kiều Tụng lên tiếng, giọng nói mang theo sự khoan dung của bậc trưởng bối, “Chuyện của Dương Dao Dao, chú không can dự. Ngày mai có một dự án cần cháu đích thân đi khảo sát, đừng quên.”
“Được.”
Chu Chỉ Nguyên đứng dậy, liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ, rồi đi đến quầy bar rót hai ly nước.
“A Nguyên.” Giọng Kiều Tụng từ đầu dây kia truyền đến, trầm ổn mang theo vài phần ý vị, “dù là sự nghiệp hay gia đình, trách nhiệm của cháu đều khiến chú tự thấy không bằng.”
Đêm hôm ấy, Lâm Nhuận Cẩm nằm trừng mắt nhìn trần nhà, không sao chợp mắt. Ở Vancouver trời đã sáng, vậy mà cô vẫn chưa nhấn gọi cuộc điện thoại kia.
Thôi bỏ đi… Cô thầm tự nhủ. Lục Lệ đã rời Nghi Tinh Giải Trí nhiều tháng, giờ để anh ấy xen vào chuyện công ty cũ, quả thật không thỏa đáng.
“Chuyện của Dương Dao Dao, đã theo ý em rồi.” Từ đầu giường bên kia, giọng anh khàn trầm vang lên.
Lâm Nhuận Cẩm siết chặt mép chăn, lồng ngực run lên dữ dội, cuối cùng chỉ khẽ “Ừm” một tiếng.
Ngoài cửa sổ, gió lạnh rít gào, khiến bầu không khí lặng im trong phòng càng thêm nặng nề.
Sáng hôm sau, khi Trịnh Tương đang đi cùng cô đến lớp ngoại ngữ, điện thoại bất ngờ reo vang. Nhìn thấy cuộc gọi từ đạo diễn tuyển vai của [Mộ Giang], tim chị bỗng thắt lại.
“Vòng hai thử vai được dời lên sớm hơn một tuần.” Cúp máy, Trịnh Tương nắm chặt di động, đối diện với ánh mắt đầy mong đợi của Lâm Nhuận Cẩm, khẽ nói:
“Tôi sẽ cố gắng trao đổi với chương trình thực tế, tìm cách sắp xếp cho em về kịp để thử vai.”
Lâm Nhuận Cẩm mím chặt môi, lòng nặng như chì. Cô lục tìm điện thoại trong túi, mở WeChat, dừng ngón tay thật lâu trên khung trò chuyện với Chu Chỉ Nguyên.
Nếu thật sự phải tham gia chương trình ấy, bất luận thế nào, cô cũng nên nói trước với anh.
Nhưng lòng cô không cam tâm. Sáng nay, mới năm giờ cô đã dậy nghiền ngẫm kịch bản cho buổi thử vai. Vậy mà công ty lại cắt giảm lớp diễn xuất xuống chỉ còn một tiếng rưỡi mỗi ngày, phần lớn thời gian ép cô học tiếng Anh, tiếng Pháp. Chẳng phải tức là buộc cô từ bỏ cơ hội thử vai, tập trung vào show thực tế hay sao?
Nghĩ đến đây, cô lập tức khóa màn hình, ném điện thoại trở lại túi.
Thôi, về nhà rồi hãy nói. Phải nói thẳng, trước mặt.
Cũng cần hỏi cho rõ, tại sao trên người anh lại có mùi nước hoa của phụ nữ khác.
Sáng nay cô không động đến bữa sáng anh nấu, chỉ lẳng lặng đi ra ngoài. Trong khoảnh khắc cánh cửa khép lại, cô còn thấy rõ anh dường như đã nổi giận.
Đến trưa, A Hiền lái xe đưa Chu Chỉ Nguyên từ Trung Thịnh về lại Vô Hạn Giải Trí.
Suốt cả đoạn đường, bầu không khí nặng nề vô hình đè ép khiến A Hiền gần như không dám thở mạnh.
Qua gương chiếu hậu, gương mặt lạnh lùng của Chu Chỉ Nguyên trong ánh sáng chập chờn hiện lên càng thêm u ám.
Anh đã nghe được đôi chút chuyện liên quan đến Lâm Nhuận Cẩm, nhưng dù có to gan đến đâu, A Hiền cũng không dám mở miệng vào lúc này.
Ở Vô Hạn Giải Trí, CEO mới được bổ nhiệm chính thức nhậm chức, buổi họp chiều kéo dài liên tục ba tiếng đồng hồ.
Thẩm Kính Ninh hôm nay hiếm hoi có mặt tại công ty, vốn định “trò chuyện đôi ba câu”. Thấy Chu Chỉ Nguyên vừa vào phòng làm việc, cô đặt tách trà xuống, tiến đến gõ cửa.
Bên trong im lặng như không có ai, chẳng có lấy một tiếng động.
Cô lại gõ thêm lần nữa:
“Chu tổng?”
Vài giây sau, mới có một tiếng đáp ngắn gọn vang ra:
“Vào đi.”
Thẩm Kính Ninh đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Chu Chỉ Nguyên đang đứng quay lưng về phía cửa sổ sát đất. Dù cách một khoảng, cô vẫn có thể cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo, xa cách bao quanh anh, như thể mang theo câu cảnh báo “chớ đến gần”. Nhưng hôm nay, cô bắt buộc phải hỏi cho rõ ràng.
“Chu tổng, bộ phim của đạo diễn Ngụy rốt cuộc là tôi không hợp, hay là anh đã có sắp đặt khác?”
[Mộ Giang], cô đã từng lặng lẽ tìm hiểu, sau đó còn nhờ công ty đi thương lượng với bên sản xuất. Nhưng câu trả lời nhận về lại là: cô không phù hợp.
Một vai vũ nữ phong tình, quyến rũ thấu xương, chẳng khác nào được đo ni đóng giày cho cô. Đừng quên, cô vốn xuất thân từ ca hát mà ra.
Chu Chỉ Nguyên xoay bật chiếc bật lửa trong tay, “tách” một tiếng, châm điếu thuốc nơi khóe môi. Khói thuốc mờ ảo giăng quanh, giọng anh thản nhiên mà xa cách:
“Là điều kiện để cô ở lại công ty, một năm qua tôi đã cho cô không ít tài nguyên. Thế vẫn chưa đủ sao?”
“Nhưng tất cả những thứ đó, đều không thể so được với một bộ phim của đạo diễn Ngụy.” Thẩm Kính Ninh khoanh tay, nhìn thẳng anh: “Anh rõ ràng phải biết, nếu tôi lấy được vai này, tôi có khả năng rất lớn sẽ lọt vào đề cử Nữ phụ xuất sắc của giải thưởng điện ảnh năm nay. Anh có biết lần này những ai tham gia thử vai không? Đúng, là Lâm Nhuận Cẩm. Người mà cả hai chúng ta đều quen biết.”
Cô ngừng lại, ánh mắt hơi nheo lại, giọng sắc bén:
“Khó mà khiến tôi không nghi ngờ, rằng chính anh đã giới thiệu cô ta cho đạo diễn Ngụy.”
Chu Chỉ Nguyên quay người, tựa hẳn vào tấm kính, khẽ cong môi cười nhạt:
“Nếu thật sự là tôi giới thiệu, thì đạo diễn Ngụy còn cần gì phải thử vai? Trực tiếp định sẵn chẳng phải sẽ gọn lẹ hơn sao?”
Thẩm Kính Ninh hơi chau mày.
“Cốc, cốc.” tiếng gõ cửa giòn giã cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
A Hiền đẩy cánh cửa chưa khép chặt, nhanh chóng bước vào, tay cầm một tập tài liệu:
“Anh Nguyên, tập hồ sơ này khá gấp, cần anh xem và ký ngay.”
Chu Chỉ Nguyên khẽ “ừ” một tiếng, tầm mắt dừng ở chiếc đồng hồ trên cổ tay Thẩm Kính Ninh:
“Thẩn Kính Ninh, ngay cả vị trí đại sứ toàn cầu tôi cũng đã dốc sức giành cho cô. Vậy rốt cuộc, cô còn chưa hài lòng điều gì?”
Giọng anh lạnh lùng hẳn:
“Con người, phải biết đủ.” Nói xong câu ấy, anh đi thẳng về phía bàn làm việc.
Thẩm Kính Ninh cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ sáng loáng trên cổ tay, tâm tình mới hơi cân bằng lại, xoay người rời đi mà không nói thêm lời nào.
Khi Chu Chỉ Nguyên ký xong văn bản, A Hiền vẫn đứng nguyên chỗ cũ, vẻ mặt lưỡng lự.
“Sao còn đứng ì ra đó? Không phải tài liệu rất gấp sao?” Anh không ngẩng đầu, giọng nhạt nhẽo.
“Anh Nguyên…”
“Nói.”
A Hiền nuốt một ngụm nước bọt, thấp giọng:
“Thật ra, nửa tiếng trước, khi đi Trung Thịnh đón anh, tôi vừa biết một chuyện liên quan đến chị dâu…” Cẩn thận rút kinh nghiệm lần trước, cậu lập tức bổ sung: “Tôi cũng chỉ vừa mới biết thôi.”
Cuối cùng, Chu Chỉ Nguyên mới ngẩng mắt, ánh nhìn dửng dưng:
“Nói.”
“Nghi Tinh Giải Trí đã nhận cho chị dâu một show hẹn hò thực tế…” A Hiền vừa dò xét sắc mặt anh, vừa nhỏ giọng: “Tuần sau chị dâu sẽ bay sang Hawaii ghi hình… bạn ghép đôi là một diễn viên người Pháp…”