Buổi chiều, nhân lúc nghỉ ngơi, Lâm Nhuận Cẩm lên lầu tìm một nữ nghệ sĩ khác của công ty tên là Phó Chi.
Cô không muốn ngồi chờ số phận an bài, lại càng không muốn dễ dàng nhường bước. Chỉ cần chưa tới ngày khởi hành, cô vẫn phải tìm cách, tranh thủ không tham gia chương trình thực tế kia.
Phòng tập ở tầng ba không rộng, ước chừng chỉ bằng hai phần ba phòng tập lớn ở dưới. Bốn bức tường dán bông cách âm, vài chỗ góc cạnh đã ố vàng; đối diện là cả mảng tường gương lớn, phía trên còn dán vài câu danh ngôn lý luận biểu diễn bằng băng dính đen.
Phó Chi ngồi xếp bằng trên sàn luyện thoại, hơi nóng từ lò sưởi khiến chóp mũi cô khẽ rịn mồ hôi. Nghe thấy động tĩnh, cô theo bản năng ngẩng đầu.
“Lâm Nhuận Cẩm?” cô gấp kịch bản lại, giọng mang theo chút bất ngờ.
Cô ta ký hợp đồng với công ty sớm hơn Lâm Nhuận Cẩm nửa năm, lúc Lục Lệ còn ở đây thì tài nguyên của cô ta còn tạm chấp nhận được, mỗi tháng cũng có hai thông cáo ra hồn. Nhưng bây giờ… Ánh mắt cô ta dừng lại nơi những ghi chú chi chít trên bìa kịch bản, khóe môi hiện lên nụ cười gượng. Cô ta muốn rời khỏi đây, song phí vi phạm hợp đồng quá cao, căn bản không kham nổi.
Lâm Nhuận Cẩm khẽ khàng khép cửa lại, đi tới bên cạnh Phó Chi, khom gối ngồi xuống.
Thực ra cô với Phó Chi chẳng mấy thân thiết, chỉ sau khi [Khi Tuổi Trẻ] quay xong trở về, hai người từng ngồi cạnh nhau uống vài chén trong tiệc liên hoan của công ty. Bởi vậy trong lòng cô cũng khá băn khoăn, sợ lỡ miệng một câu, lại khiến Phó Chi hiểu lầm là có ý đồ riêng.
“Bình thường em bận thế, tự dưng lên đây, chắc là có chuyện muốn tìm chị phải không?” Phó Chi đặt kịch bản sang một bên, cầm chai nước khoáng ngửa đầu uống một ngụm.
Lâm Nhuận Cẩm đối diện ánh mắt như đã nhìn thấu của cô, thẳng thắn gật đầu.
“Nói đi.” Phó Chi vặn chặt nắp chai, chống tay ngả người ra sau, tay áo len trượt xuống, để lộ vết sẹo nhạt trên cổ tay.
Cô ngẩng mắt nhìn Lâm Nhuận Cẩm. Dù cùng công ty nhưng ít khi qua lại, song mỗi lần gặp ở hành lang, cô bé hậu bối này luôn lễ phép chào hỏi. Tài nguyên nhiều, con người lại khiêm nhường.
Lâm Nhuận Cẩm mím môi, nhẹ giọng nói:
“Chị Phó Chi, chị có hứng thú với chương trình [Cùng Nhau Yêu Đi] không?”
“Sao lại đột nhiên hỏi thế?”
“Chỉ là muốn nghe thử ý kiến của chị.” Giọng cô nhỏ nhẹ, cẩn trọng, nói xong lại rụt cổ, vùi cằm vào chiếc khăn quàng, sợi vải mềm mịn chạm vào mũi khiến cô ngứa ngáy.
Phó Chi nhìn chằm chằm cô mấy giây, bỗng nhếch môi cười:
“Sao? Ê-kíp chương trình tìm em rồi à?” Cô khựng một thoáng, có chút ngập ngừng: “Em chẳng lẽ là không muốn tham gia, rồi muốn nhường cơ hội này cho chị sao?”
“Em… em đâu có cao thượng như chị nghĩ.” Nhuận Cẩm khẽ thở dài, nói thật lòng: “Công ty đột ngột sắp cho em tham gia chương trình thực tế này, nhưng em đang chuẩn bị thử vai cho một bộ phim của đạo diễn Ngụy, thật sự không thể nào đi được.”
“Ồ?” Phó Chi lại nhấp một ngụm nước. Trong thoáng ngắn ngủi đó, cô ta đã nhanh chóng cân nhắc. Với tình cảnh hiện tại của mình, có công việc nào cũng quý. Huống chi [Cùng Nhau Yêu Đi] mùa trước từng đại bạo, khi ấy có một nam diễn viên vốn sắp bị lãng quên, vậy mà nhờ tạo dựng hình tượng ‘ông anh dịu dàng’ trong chương trình, nay lịch đóng phim đã kín đến tận năm sau.
“Nhưng em cũng đâu thể chắc chắn buổi thử vai sẽ qua. Lỡ như không được, chẳng phải em sẽ trắng tay cả hai bên sao?” Phó Chi nói.
“Em hiểu ý chị.” Lâm Nhuận Cẩm ngẩng đầu, gượng gạo kéo ra một nụ cười, “Nhưng lần này, em muốn đánh cược một phen.”
Từ tầng ba đi xuống, cô vừa vặn chạm mặt chú Lưu xách đồ đi tới. Gần đây vẫn luôn là ông phụ trách mang cơm mà Chu Chỉ Nguyên chuẩn bị gửi đến công ty cho cô.
Cô nhanh chân bước tới, nhận lấy túi giữ nhiệt từ tay ông. Vừa mở miệng túi, cúi đầu nhìn thoáng qua, cô liền khẽ ngạc nhiên:
“Chú Lưu, hình như đây không phải hộp cơm ở nhà.”
Lấy ra mới thấy, trên nắp hộp in rõ logo “Tụ Hương Cư”.
“Hôm nay Chu tổng bận quá,” chú Lưu nhét tay vào túi áo, “bảo chú ra Tụ Hương Cư mua, nói cháu thích ăn há cảo ở đó, kêu chú lấy thêm một phần.”
“À… vậy làm phiền chú rồi.” Cô gật đầu cảm ơn, tiễn ông xuống lầu, rồi ôm hộp cơm vào thẳng nhà ăn.
Trong nhà ăn chỉ còn dì bếp đang dọn dẹp vệ sinh, nhân viên văn phòng đã ăn xong từ lâu.
Cô chọn vị trí khuất nhất gần cửa sổ, mở hộp cơm ra, vội vã và máy móc và cơm. Ánh mắt vẫn gắt gao dán trên màn hình điện thoại, nhìn chằm chằm từng con số thay đổi.
Ngay khoảnh khắc kim giờ nhảy sang 19:00, cô lập tức đặt đũa xuống, mở danh bạ, chuẩn xác bấm vào cái tên “Tổng giám đốc La”.
Trước khi điện thoại kết nối, trong đầu cô chợt vang lên lời dặn của Phó Chi:
“Chị có thể đi, nhưng lúc em nói chuyện với công ty thì đừng kéo chị vào. Thành công thì chị nhặt cái lợi; không thành thì chị cũng không bị liên lụy.”
Cô hiểu nỗi lo của Phó Chi. Trong giới này, ai cũng như bước trên băng mỏng, giữ lấy chút tài nguyên ít ỏi cho riêng mình. Việc Phó Chi chịu đồng ý thay cô đi chương trình tình yêu này, đã là ân tình to lớn rồi. Bởi ai lại muốn vì chuyện của người khác mà chọc giận sếp?
Dòng suy nghĩ vừa thu về, giọng nói khàn khàn, trầm thấp của Tổng giám đốc La cũng từ đầu dây bên kia truyền đến.
“Lâm Nhụân Cẩm, có gì thi nói nhanh.”
Cô khẽ điều chỉnh hơi thở, siết chặt bàn tay run rẩy, mở miệng:
“Tổng giám đốc La, là chuyện liên quan tới chương trình tình yêu. Buổi thử vai phim của đạo diễn Ngụy đang đến gần, tôi muốn tập trung toàn tâm để chuẩn bị.”
Bên kia trầm mặc mấy giây, sau đó bật cười đầy ẩn ý:
“Lâm Nhuận Cẩm à, tài nguyên này là tôi đích thân bay đến Thượng Hải ba chuyến, theo sát ê-kíp sản xuất gần một tháng mới lấy được.” Giọng ông ta chậm rãi, nhấn nhá, “Họ đã xem qua hồ sơ của cô và nam khách mời ngoại quốc kia, đều cho rằng hai người cực kỳ phù hợp. Chờ chương trình phát sóng, không chừng ngay cả Ngụy Hồng cũng phải xếp hàng mời cô đóng phim.”
Ngón tay cầm điện thoại của cô siết chặt đến mức khớp trắng bệch.
Nhưng ý chí trong lòng vẫn kiên định.
“Tổng giám đốc La, chương trình này… xin hãy cho phép tôi từ chối.”
“Lâm Nhuận Cẩm.” Giọng đối phương bỗng lạnh đi, mang theo uy h**p rõ rệt, “Có những chuyện, từ trước đến nay không phải muốn thế nào là được thế ấy.”
Ngoài cửa sổ, một chiếc lá vàng khô xoay tròn rơi xuống. Bốn mùa thay đổi, chẳng mấy chốc xuân mới lại đến.
“Tôi thà đánh cược một lần, cũng không muốn dựa vào chiêu trò couple để đổi lấy cơ hội.” Lâm Nhuận Cẩm nhìn thẳng ra ngoài, lấy hết can đảm nói, “Tôi hy vọng công ty có thể tôn trọng định hướng nghề nghiệp của tôi.”
“Hợp đồng đã ký, phí vi phạm chỉ là chuyện nhỏ. Uy tín và giá trị thương mại của Nghi Tinh Giải Trí mới là quan trọng.” Tổng giám đốc La hừ lạnh, “Lâm Nhuận Cẩm, cô đừng có ích kỷ. Sau khi ký hợp đồng, công ty đã cho cô hai tài nguyên phim, còn ủng hộ cô làm từ thiện. Giờ công ty cần cô phối hợp, cô lại bày đặt ra vẻ cao cao tại thượng?”
“Tôi…”
Ông ta không cho cô cơ hội nói tiếp:
“Được rồi, đến đây thôi. Cuộc gọi này cũng chỉ vì nể mặt Lục Lệ nên tôi mới nói nhiều như vậy.” Lời cuối cùng lạnh lùng như nhát dao chém xuống, “Nếu hành vi của cô chạm tới lợi ích của công ty, thì hãy chuẩn bị sẵn sàng gánh chịu tất cả hậu quả.”
“Tút.” tiếng tút dài lạnh lẽo vang lên.
Ánh mắt Lâm Nhuận Cẩm rơi xuống màn hình điện thoại, bốn chữ ‘cuộc gọi kết thúc’ như mũi dao găm vào mắt, đau đến mức sống mũi cũng dâng lên vị chua xót.
Dì ở bếp vừa lau bàn vừa đi tới:
“Lâm Nhuận Cẩm, dì lau cái bàn bên cạnh nhé.”
“Vâng.” Cô cắn chặt răng, liều mạng kìm lại giọt nước mắt chực rơi, cúi đầu, cứng nhắc ăn tiếp mấy miếng há cảo.
Trước khi buổi học buổi tối kết thúc, cô nhận được tin nhắn WeChat từ Chu Chỉ Nguyên: “Anh đang chờ em gần công ty.”
Cô chẳng còn sức để suy nghĩ tại sao anh lại đến, chỉ quay sang nói với Trịnh Tương rằng không cần đưa mình về.
Bước từng bậc xuống lầu, mỗi bước chân như dẫm lên bông gòn, cả người rỗng rã, chẳng còn chút sức lực. Khi đi đến trước chiếc Bentley, cúi đầu mở cửa ghế phụ, tay vừa chạm vào kim loại lạnh buốt đã run lên một cái.
Vừa ngồi vào, hơi ấm trong xe lập tức bao trùm toàn thân, khiến bờ vai đang căng cứng của cô dần thả lỏng.
“Em định bao giờ mới nói với anh?” Bên tai đột ngột vang lên giọng nói lạnh lẽo của Chu Chỉ Nguyên.
Cô đang cài dây an toàn, ngơ ngác ngẩng đầu:
“Nói gì cơ?”
“Chuyện tham gia chương trình tình yêu.” Ngón tay anh siết chặt vô lăng, giọng trầm nén như vắt ra từ kẽ răng.
“À… anh biết rồi.” Mi mắt cô cụp xuống, bóng hàng lông mi in một mảng mờ nơi dưới mắt. Chủ đề này giống hệt tảng đá nặng, đè nặng tâm tình vốn đã chạm đáy của cô thêm một bậc.
Thấy dáng vẻ cô cam chịu, lặng im chẳng phản kháng, ngực anh như bùng lên ngọn lửa vô danh.
“Chỉ thế thôi? Vài câu qua loa, năm chữ là muốn qua chuyện với anh sao?”
“Vậy anh muốn em nói gì?” Giọng cô yếu ớt, không còn khí lực, “Công ty đã chốt lịch rồi, em bị bắt buộc phải tham gia.”
“Bị bắt buộc?” Khoé môi anh nhếch lên nụ cười lạnh, “Lâm Nhuận Cẩm, em quên mất em đã kết hôn rồi à?”
“Em chưa từng quên.” Cô ấn mạnh chốt dây an toàn, giọng bất lực mà bi thương, “Chỉ là diễn trò thôi, chẳng khác gì đóng phim.”
“Đóng phim thì ai cũng hiểu em đang nhập vai; còn chương trình hẹn hò thì ê-kíp dựng hình tượng dựa trên hình ảnh cá nhân của em.”Anh lạnh lùng đáp, “Khán giả nào quan tâm em có ‘diễn’ hay không? Trong mắt họ, em và người kia đang mập mờ…” Hai chữ mập mờ được anh nghiến răng nhấn mạnh, “chờ đến lúc fan couple phát cuồng, em nghĩ còn giải thích được à?”
“Em có thể giữ khoảng cách…” Giọng cô nhỏ xíu.
“Ê-kíp của chương trình sẽ cho phép à? Họ chỉ cắt ghép những gì khán giả muốn nhìn thấy.” Chu Chỉ Nguyên không kiên nhẫn dây dưa nữa, “Huỷ cái lịch này đi.”
“Không thể huỷ. Em đã nói với Tổng giám đốc La rồi, vô ích thôi.” Cô thấy lồng ngực nghẹn cứng, đưa tay hạ nửa ô kính xe xuống, cố hít thở.
“Lâm Nhuận Cẩm, anh không phải đang thương lượng với em.” Ánh mắt anh sắc tựa lưỡi dao, từng chữ rạch xuống, “Vai của đạo diễn Ngụy, em không cần nữa sao?”
“Cần chứ!” Cô đột ngột quay sang, viền mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, “Em còn khao khát nó hơn bất kỳ ai, nhưng em không thể từ chối được.” Ngón tay bấu chặt lòng bàn tay đến rớm máu, giọng nghẹn ngào, “Anh có thể đừng giống họ, đừng ép em được không?”
Trong xe lặng ngắt như tờ, chỉ còn tiếng thở dồn dập.
Động cơ bất ngờ gầm rú, Chu Chỉ Nguyên đạp mạnh chân ga, xe lao vụt vào màn đêm. Dưới ánh đèn đỏ chói mắt, anh bật cười đầy mỉa mai:
“Em nói không còn cách nào, nên muốn tìm Lục Lệ? Vào lúc này, em thà cầu đến anh ta, cũng chẳng chịu mở miệng với anh à?”