Bước Vào Tim Anh - Bài Cốt Lạt Tương

Chương 59

Lâm Nhuận Cẩm nằm vùi trên sofa cả buổi chiều, đến khi tỉnh lại thì trời đã tối. Cô xoa xoa thái dương đang căng nhức, đứng dậy rót một ly nước lạnh uống cạn. Cái lạnh tràn xuống cổ họng, mới khiến đầu óc mơ hồ của cô hơi tỉnh táo lại.

Cô bước vào thư phòng, kéo ngăn tủ, từ chồng tài liệu lấy ra bản hợp đồng đã ký với Nghi Tinh Giải Trí. Mép giấy đã bắt đầu hơi cong.

Hít sâu một hơi, cô ép bản thân đọc lại từng điều khoản.

“Độc quyền đại diện” bốn chữ ấy chói mắt nằm ngay giữa trang giấy, theo sau là những điều khoản bồi thường vi phạm, con số lớn đến mức khiến tay chân cô lạnh buốt.

Vừa mới giây trước cô còn nghĩ đến chuyện tiếp tục chạy đoàn phim, giây sau hiện thực đã như một gáo nước đá dội thẳng xuống đầu, khiến toàn thân cô phát run.

Cô đặt bản hợp đồng trở lại ngăn tủ, ngồi phịch xuống ghế, một tay chống cằm, chìm trong những suy nghĩ rối bời về con đường phía trước.

Điện thoại đột ngột rung lên. Trên màn hình hiện cái tên “Lục Lệ”.

Lúc này ở Vancouver mới chỉ mới bốn giờ sáng.

Lâm Nhuận Cẩm nhìn chằm chằm vào màn hình vài giây, do dự rồi mới chậm rãi bấm nút nghe.

“Anh Lệ?” Giọng cô khàn khàn.

Đầu dây bên kia truyền đến chất giọng hơi khàn, mang theo sự mệt mỏi của người vừa bị đánh thức:
“Lâm Nhuận Cẩm, xảy ra chuyện lớn như vậy sao cô không gọi cho tôi? Nếu không phải Trịnh Tương nói, tôi còn chẳng biết cô và Tổng giám đốc La đã xảy ra mâu thuẫn.”

“Tôi… không muốn lại phiền anh nữa.” Cô cúi giọng.

“Cô là người tôi ký vào Nghi Tinh Giải Trí…” Lục Lệ khẽ thở dài, giọng đầy tự trách, “Tôi không nên ra nước ngoài, dù thế nào cũng phải ở lại dìu dắt cô ít nhất nửa năm, một năm. Là tôi quá tin tưởng Tổng giám đốc La rồi.”

“Anh Lệ!” Cô vội vàng cắt ngang, “Chuyện này không liên quan đến anh, là lỗi của tôi.”

Bên kia im lặng vài giây. Rồi giọng anh bỗng trở nên kiên quyết:

“Tôi vừa gọi cho Tổng giám đốc La rồi. Tháng này cô cứ nghỉ ngơi cho tốt, đến Quốc khánh tôi sẽ về nước xử lý việc gia đình.” Anh ngừng lại một thoáng, “Phía Tổng giám đốc La, cứ để tôi lo.”

Câu nói ấy như một cọng rơm cứu mạng, khiến thần kinh căng chặt của Lâm Nhuận Cẩm thoáng lơi lỏng.

Nhưng chỉ cần Lục Lệ ra mặt, thật sự có thể thay đổi được gì không?

Cô cụp mắt, hai bàn tay xoa mạnh lên gò má nóng bừng.

Không khí trong điện thoại rơi vào tĩnh lặng.

“Anh Lệ.” Cuối cùng cô cất giọng phá vỡ sự yên lặng ấy, “Nếu ngay cả anh cũng không thể giải quyết được… vậy anh có thể giúp tôi tranh thủ việc chấm dứt hợp đồng không? Tôi không muốn tiếp tục tiêu hao mình ở Nghi Tinh Giải Trí nữa.”

Đầu dây bên kia im lặng rất lâu.

Qua một hồi thật lâu, Lục Lệ mới thấp giọng nói:
“Được, tôi sẽ dốc hết sức để giúp cô.”

Cuối cùng, giọng anh ta bỗng trở nên chân thành:
“Lâm Nhuận Cẩm, thật sự xin lỗi cô.”

Hơn 7 giờ tối, Chu Chỉ Nguyên đẩy cửa bước vào nhà.

Lâm Nhuận Cẩm đang quỳ ngồi giữa sofa, nghe thấy tiếng mở cửa liền lập tức ngồi thẳng người, sống lưng căng cứng. Một tay cô chống lên phần đỉnh lưng ghế, lặng lẽ nhìn anh.

Anh mặc chiếc sơ mi trắng lúc sáng ra ngoài, áo khoác đen tùy ý vắt trên cánh tay, tay kia xách theo túi đồ siêu thị. Vài cọng rau xanh thò ra khỏi miệng túi nilon, khẽ run rẩy theo không khí.

“Em muốn ăn trứng hấp.”
Ngay khoảnh khắc anh sắp đi ngang qua, cô đột nhiên mở miệng. Giọng nói rất khẽ, như một hòn sỏi rơi xuống mặt hồ phẳng lặng.

Bước chân anh khựng lại một thoáng, nơi cổ họng bật ra một tiếng “Ừ” gần như không nghe thấy, rồi không quay đầu, tiếp tục đi về phía bếp.

“Còn muốn uống canh sườn.” Cô bất ngờ nâng cao giọng, âm thanh vang lên trong căn phòng khách trống trải càng thêm chói tai.
“Thịt bò xào, với tôm luộc trắng nữa… em cũng muốn ăn…”
Đuôi giọng kéo dài, mang theo chút nũng nịu bướng bỉnh, như cố tình chọc anh tức giận.

Nhưng cuối cùng, những món ăn đó cũng chẳng có trên bàn. Nửa tiếng sau, điện thoại của Trịnh Tương bất ngờ gọi tới.

“Lâm Nhuận Cẩm, tới công ty một chuyến đi. Bên Tổng giám đốc La đã tranh thủ được cho em một suất thử vai. Nhưng… vẫn phải nói chuyện trực tiếp thì hơn.”

Lâm Nhuận Cẩm không chút chần chừ, cúp máy liền quay vào phòng thay quần áo.

“Anh cứ ăn tối trước đi,” cô đứng ở cửa, ngửi thấy hương thơm tỏa ra từ bếp, giọng nói nhẹ nhàng: “Chị Tương bảo đã giành cho em một tài nguyên phim truyền hình, em phải tới công ty một chuyến.”

Chu Chỉ Nguyên vẫn xoay lưng về phía cô, những ngón tay thon dài nắm chặt đôi đũa, chậm rãi khuấy trong bát trứng sống.

Không nói một lời nào.

Đợi gần một phút, cô mới xoay người, cầm lấy chìa khóa xe rồi bước ra ngoài.

Tới công ty, Lâm Nhuận Cẩm đi thẳng đến phòng làm việc của Trịnh Tương.

Nghe tiếng cửa mở, Trịnh Tương ngẩng đầu lên từ đống tài liệu. Ánh mắt cô thoáng dừng lại khi chạm đến gương mặt gầy gò của Lâm Nhuận Cẩm. Dưới đôi mắt vốn luôn sáng ngời nay vương một quầng thâm nhạt, nhưng ánh sáng trong đáy mắt ấy lại rực rỡ đến chói lòng.

“Chị Tương.” Cô khẽ mỉm cười, nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng, giọng nói mang theo sự chờ mong cẩn trọng:
“Tổng giám đốc La nhận cho em vai gì vậy?”

Chẳng lẽ… cú điện thoại của Lục Lệ thực sự có tác dụng? Sự bế tắc giữa cô và Tổng giám đốc La, cuối cùng cũng sắp được tháo gỡ rồi sao?

Trịnh Tương nhìn cô, cổ họng bất chợt nghẹn lại. Cô cụp mắt xuống, giả vờ sắp xếp lại đống tài liệu trên bàn, né tránh ánh nhìn nóng rực ấy.

“Là phim cổ trang. Nữ chính là Phó Chi, còn vai em thử là nha hoàn bên cạnh cô ấy, phân cảnh không nhiều.”

Từ khi mới ra mắt, Lâm Nhuận Cẩm toàn cầm kịch bản nữ chính. Ý đồ của Tổng giám đốc La lần này đã quá rõ ràng chính là muốn đè ép cô.

Nghe xong, nụ cười trên gương mặt cô vẫn cố giữ nguyên, nhưng hai bàn tay đan chặt vào nhau lại càng dùng sức.

“Em có thể cân nhắc xem có muốn đi thử vai hay không, trong vòng một tuần trả lời công ty là được.” Trịnh Tương nói chậm rãi, rồi dừng lại một chút, trong giọng pha thêm mấy phần chân thành khuyên nhủ:
“Nhưng chị nghĩ, tốt nhất em vẫn nên nghỉ ngơi. Mọi chuyện… chờ Lục Lệ trở về rồi hãy tính, được không?”

Lần này, Lâm Nhuận Cẩm không bốc đồng nữa.

Cô chưa từng chạm đến phim cổ trang. Thầy dạy diễn xuất từng nói với cô rằng, cổ trang và hiện đại khác nhau hoàn toàn: từ dáng điệu, lời thoại đến tiết tấu đều là hai thế giới. Hơn ai hết, cô hiểu rõ dụng ý của Tổng giám đốc La khi sắp đặt vai diễn này.

Trở về nhà, trên bàn ăn đã bày biện đầy đủ các món, đúng y như những gì cô gọi lúc trước, nhưng chẳng có ai động đũa. Lâm Nhuận Cẩm đứng ở cửa thư phòng, nâng tay định gõ, rồi cuối cùng lại buông xuống.

Sáng sớm hôm sau, cô lên đường đi chụp tạp chí cho [Mười Năm Tình Đầu]. Tại phim trường, cô gặp lại Khương Diễm, người mà đã gần một năm nay cô chưa từng chạm mặt, cùng với Kiều Lộ Lộ và Phàn Dật. Khi đó, sau khi quay xong phim, Khương Diễm liền ra nước ngoài học tập, gần đây mới quay về tái xuất.

Chào hỏi vài câu xã giao xong, cô đi vào phòng trang điểm.

Ngồi trước gương, cô nhìn nhà tạo mẫu lấy ra một mái tóc giả đen dài thẳng. Khi mái tóc được đội lên hoàn chỉnh, hình ảnh trong gương bỗng chốc trùng khớp với “Vân Lạc” mặc đồng phục học sinh hơn một năm trước.

Như thể thời gian chưa từng trôi đi, cô vẫn là Lâm Nhuận Cẩm ngày nào, mang trong tim một mảnh nhiệt huyết, vô lo vô nghĩ mà diễn xuất.

Buổi chụp kéo dài từ sáng đến tận chạng vạng, chủ đề cuối cùng là “Ly biệt”. Cảnh quay cần cô từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy Khương Diễm.

Khi kết thúc công việc thì đã hơn bảy giờ tối.

Tẩy trang xong, Lâm Nhuận Cẩm thu dọn túi chuẩn bị rời đi, thì Khương Diễm bước tới.

Cô ngẩng đầu, thấy anh đứng tựa ở cửa. Bản năng khiến cô liếc quanh một vòng may mắn chỉ còn vài nhân viên quen thuộc đang thu dọn đạo cụ.

Ánh mắt Khương Diễm dừng lại trên mái tóc ngắn gọn gàng của cô, khóe môi cong lên nụ cười nhạt:
“Dạo này thế nào? Bận không?”

“Đang nghỉ ngơi.” Câu trả lời của cô ngắn gọn.

“Vậy thì tốt.” Anh rút từ túi áo ra một tấm danh thiếp, đưa cho cô. “Cô biết Trịnh Tuấn chứ? MV bài hát mới của cậu ấy đang thiếu nữ chính, tôi nghĩ cô rất hợp.”

Tim Lâm Nhuận Cẩm khẽ chấn động. Trịnh Tuấn là một người tuấn tú, hào quang rực rỡ, là nam ca sĩ sáng tác hot nhất hiện nay. Hai tháng trước, anh ta vừa phát hành album mới, doanh số ngày đầu đã vượt trăm triệu.

Cô nhìn chằm chằm vào tấm danh thiếp ấy, thật lâu vẫn chưa đưa tay ra nhận:

“Tôi…”

“Cần phải về bàn với công ty trước sao?” Khương Diễm nhìn thấu sự do dự của cô, liền đặt nhẹ tấm danh thiếp xuống bàn hóa trang, giọng ôn hòa:
“Không vội, trong ba ngày cho tôi câu trả lời là được.”

Sau khi biết chuyện này, Trịnh Tương nói sẽ đi tìm Tổng giám đốc La nói chuyện cho rõ ràng.

Lâm Nhuận Cẩm khẽ đáp:
“Chị Tương, nếu Tổng giám đốc La đồng ý, vậy em sẽ thuận theo, đi thử vai cho bộ phim cổ trang đó.”

Thế nhưng ba ngày sau, kết quả còn tệ hơn dự đoán. Không chỉ việc quay MV bị thẳng thừng từ chối, Tổng giám đốc La còn ra lệnh buộc cô nhất định phải tham gia thử vai cho bộ phim cổ trang kia.

Không phải với tư cách lựa chọn dự phòng, mà là phải lấy bằng được vai nha hoàn ấy.

Lâm Nhuận Cẩm quyết định chấp nhận số phận, bắt đầu lên mạng tìm các khóa học cổ trang để gấp rút bù đắp kiến thức chuyên môn. Công ty chẳng hề sắp xếp giáo viên hướng dẫn, lần này cô chỉ có thể dựa vào chính mình.

Chu Chỉ Nguyên vào thư phòng lấy tài liệu. Dù Lâm Nhuận Cẩm đã cố tình vặn nhỏ âm lượng máy tính, anh vẫn nghe được vài tiếng động mơ hồ.

“Em đang xem gì vậy?” Trước khi ra ngoài, anh không nhịn được buông một câu.

Cô ngẩng đầu, đáp gọn:
“Học.” Ngừng lại giây lát, rồi bổ sung: “Phim cổ trang.”

Chu Chỉ Nguyên đứng dựa khung cửa, kẹp tập tài liệu giữa những ngón tay. Nghe vậy, anh khẽ nhướng mày:
“Tổng giám đốc La cho em tài nguyên rồi? Không phải đang nửa phong sát em sao?”

Cổ họng cô nghẹn lại, nhưng vẫn cứng miệng:

“Không có. Em… vẫn còn phim để đóng mà.”

Anh khẽ nhướng mày lần nữa, chỉ liếc nhìn cô bằng ánh mắt thâm sâu khó đoán, rồi chẳng nói thêm gì, xoay người đi ra.

A Hiền làm việc từ trước đến nay luôn cực kỳ hiệu quả.
Không, phải nói là bắt buộc phải hiệu quả nếu không, sao xứng với người đàn ông đã cho anh cơ hội mua được căn nhà giữa thủ đô này.

“Anh Nguyên, tôi đã điều tra rồi. Đây là phim mới của đạo diễn Chung, quả thực Nghi Tinh Giải Trí đã sắp xếp cho chị dâu đi thử vai.”

“Vai nữ chính?” Chu Chỉ Nguyên hỏi.

A Hiền thoáng lộ vẻ khó xử, chậm rãi lắc đầu:

“Nữ chính đã định là Phó Chi, người đang được Nghi Tinh Giải Trí dốc lực nâng đỡ. Còn vai của chị dâu…” Anh khựng lại một chút rồi mới nói tiếp:

“Chỉ là một nha hoàn, chưa được mấy tập đã bị đánh chết bằng gậy.”

Chu Chỉ Nguyên bất ngờ quay người, bước thẳng đến quầy bar. Anh rót whisky, bỏ thêm mấy viên đá, chất lỏng màu hổ phách dưới ánh đèn khẽ rung rinh.

“Anh Nguyên.” A Hiền cẩn trọng thăm dò:
“Có cần liên hệ với đạo diễn Chung không?”

Chu Chỉ Nguyên ngửa cổ uống cạn, tiếng va chạm của đá lạnh vào thành ly vang lên lanh lảnh. Anh đặt chiếc ly xuống, đúng lúc nghe thấy cửa thư phòng được mở ra.

“Không cần.” Anh dứt khoát cúp máy, rồi dựa người lười nhác vào mép quầy bar.

Bóng dáng Lâm Nhuận Cẩm nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt. Cô đi chân trần trên sàn gỗ, từng bước nhẹ và chậm.

Bắt gặp ánh mắt anh, cô thoáng ngẩn người. Chiếc váy ngủ lụa trắng muốt trên người khẽ lay động, ánh lên sắc ngọc trai dưới ngọn đèn vàng dịu.

“Em muốn uống nước.”

Cô đi về phía anh. Anh hoàn toàn không có ý tránh sang một bên, buộc cô phải lướt qua cánh tay anh mới lấy được ly nước.

Trong tủ bếp không thấy chiếc cốc quen thuộc, Lâm Nhuận Cẩm quay người, ánh mắt lướt qua mặt bàn, chiếc cốc màu hồng kia chẳng phải của cô sao?

Trước đây cô từng mua một bộ cốc đôi phiên bản Stitch*, của Chu Chỉ Nguyên là màu xanh. Khi ấy anh còn chê ngây ngô, trẻ con nên nhất quyết không chịu dùng. Thế mà giờ lại thản nhiên uống nước bằng chiếc cốc của cô.

*Stitch là nhân vật hoạt hình màu xanh trong phim Lilo & Stitch (Disney).

Cô định nhịn một lần, dẫu sao mấy hôm trước cũng vừa khiến anh nổi giận.

Cô lấy một chiếc cốc thủy tinh, rót nước đầy, đang ngửa đầu định uống thì giọng nói của Chu Chỉ Nguyên bỗng vang lên ngay sau lưng:

“Huỷ hợp đồng với Nghi Tinh Giải Trí đi.” Giọng anh bình thản như đang nói về thời tiết, “Tiền bồi thường anh sẽ trả.”

Ngón tay cô siết chặt lấy cốc nước, thoáng chốc không nói nên lời.

Cô vẫn quay lưng về phía anh.

“Quay lại.” Âm điệu trầm thấp mang theo sức ép không cho phép kháng cự.

Không khí lặng đến mức căng thẳng. Rất lâu sau, cô mới chậm rãi xoay người, nhưng vẫn không nhìn anh, tầm mắt chỉ dừng lại nơi chiếc cốc trong tay.

“Sau khi huỷ hợp đồng, em có thể tiếp tục con đường diễn xuất của mình.” Giọng anh vẫn bình thản, không nhanh không chậm, “Anh ký hợp đồng với em, hoặc em muốn tự mở studio cũng được.”

“Anh…” Lâm Nhuận Cẩm khẽ mím môi, rốt cuộc ngẩng mắt nhìn thẳng vào anh, giọng nói bình lặng đến mức nghe không ra cảm xúc, “Sao bỗng dưng nghĩ thông rồi? Không phải trước đây anh muốn em dứt khoát rời khỏi giới giải trí sao?”

Chu Chỉ Nguyên lạnh lùng nhếch môi: “Lẽ nào anh muốn thì em sẽ đồng ý? Anh càng cấm đoán, em càng bướng bỉnh, đến cả những vai phụ vặt vãnh cũng không chịu buông.”

“Vậy tức là anh đang thương hại em sao?” Lâm Nhuận Cẩm bỗng bật cười, nhưng đáy mắt lạnh băng, “Thấy em bị Nghi Tinh Giải Trí chèn ép, ngay cả vai tỳ nữ cũng phải tranh giành đến mức thảm hại, cuối cùng Chu tổng mới hạ mình thương xót?”

Sắc mặt anh lập tức sầm xuống. Bàn tay vươn ra, mạnh mẽ siết lấy cổ tay cô, lực đạo khiến cô đau buốt mà vẫn không tài nào giãy ra nổi.

“Lâm Nhuận Cẩm,” anh gần như nghiến răng gọi tên cô, “em rõ ràng biết anh không hề có ý đó.”

Hai người giằng co, cốc nước trong tay cô rung lắc kịch liệt, cuối cùng hắt tung ra ngoài, thấm ướt vạt cổ áo ngủ. Cơ thể cô khẽ run lên, nhưng chiếc cằm vẫn kiêu hãnh ngẩng cao.

Khoảnh khắc ấy, thời gian như bị kéo dài vô tận.

Chu Chỉ Nguyên cuối cùng cũng buông tay. Anh lùi lại nửa bước, đưa tay xoa ấn đường, cơn giận vừa rồi như bị ai đó rút sạch trong nháy mắt.

Trước đây, hình tượng Lâm Nhuận Cẩm trong mắt anh, luôn là dung mạo mềm mại, tính cách dịu dàng, giờ nhìn lại, anh chỉ cảm thấy bản thân bị lừa. Rõ ràng chẳng phải chú thỏ ngoan hiền, mà là con mèo hoang đội lốt, vuốt nhọn bén đến lạnh người.

Anh xoay người, cuối cùng vẫn liếc cô một cái:
“9 giờ sáng mai, anh sẽ để luật sư đi cùng em tới Nghi Tinh Giải Trí. Em chỉ cần ngồi đó, không cần nói gì, giao hết cho luật sư giải quyết.”

Lâm Nhuận Cẩm đứng bất động nhìn theo bóng anh đi ra ban công, cửa kính khẽ khép lại. Anh rút thuốc thành thục, quay lưng về phía cô, chậm rãi nhả khói. Gió đêm thổi tung mái tóc, vạt áo sơ mi theo gió lật phấp phới.

Cô đặt chiếc cốc thủy tinh xuống mặt bàn, lặng lẽ bước vào thư phòng.

Tổng giám đốc La làm sao cũng không ngờ, người đứng phía sau Lâm Nhuận Cẩm lại là Chu Chỉ Nguyên của Vô Hạn Giải Trí, người đàn ông hô mưa gọi gió trong giới đầu tư.

Cuộc gọi nửa đêm qua khiến ông ta trằn trọc tới sáng.

Người đàn ông nắm giữ chứng cứ tình ái của Hứa Tây Bách, hóa ra còn cầm trong tay cả bí mật ngoại tình mà ông ta đã che giấu suốt ba năm trời.

Sáng hôm sau, Lâm Nhuận Cẩm cùng luật sư Trịnh xuất hiện đúng giờ trong văn phòng của Tổng giám đốc La. Đáng lẽ đây phải là một trận giằng co kịch liệt, vậy mà khi luật sư Trịnh đẩy bản hợp đồng giải ước qua bàn, tình thế lập tức biến thành màn nghiền ép đơn phương.

“Tổng giám đốc La, Chu tổng đã dặn rồi, tiền bồi thường sẽ tính theo con số này.” Luật sư Trịnh khẽ gõ đầu ngón tay xuống một chỗ trên văn bản, khóe môi giữ nguyên nụ cười chuyên nghiệp.

Lâm Nhuận Cẩm kinh ngạc nhìn con số ấy.

Ít hơn những gì cô từng tính… đến tận hai phần ba.

Tổng giám đốc La nhìn chằm chằm vào con số thấp hơn thị giá đến nực cười, gân xanh trên trán nổi bật. Ông ta muốn ném tài liệu, muốn gào lên mắng chửi, nhưng khi bắt gặp ánh mắt nửa cười nửa lạnh của luật sư Trịnh, trong đầu bỗng hiện về giọng điệu thong thả của Chu Chỉ Nguyên đêm qua, từng ngày tháng, từng khách sạn, thậm chí cả số phòng, anh đều đọc rõ ràng rành mạch.

“Xoẹt” ngòi bút cào xuống giấy, để lại vệt âm thanh chói tai. Tổng giám đốc La ký xong, gần như nghiến răng bật ra từng chữ:

“Bảo với Chu Chỉ Nguyên, có những chuyện… tốt nhất vĩnh viễn đừng để lộ ra ánh sáng.”

Ngón tay ông ta gồng chặt, không chịu buông bản hợp đồng. Luật sư Trịnh thản nhiên đẩy gọng kính, ánh nhìn sau lớp tròng trong suốt vừa bình thản vừa sắc bén.

“Tổng giám đốc La nghĩ nhiều rồi.” Luật sư Trịnh nhẹ nhàng rút bản hợp đồng khỏi tay ông ta, đặt vào tay Lâm Nhuận Cẩm, “Chu tổng xưa nay chẳng hứng thú với chuyện riêng tư của ai cả.”

Lâm Nhuận Cẩm chẳng hiểu họ đang tung hứng thứ mật mã gì, chỉ biết ôm chặt tờ “tấm vé tự do” vào ngực.

“Vậy thì tốt.” Tổng giám đốc La gượng cười, nụ cười cứng ngắc, “Như thế… tất cả đều vui vẻ.”

Luật sư Trịnh đứng dậy, thu tài liệu cất vào túi, bỗng nhiên chuyển giọng:
“À, còn nữa, Chu tổng nhờ tôi nhắn lại cho ông về bộ phim năm sau của Phó Chi và Hứa Tây Bách, nhà đầu tư lớn nhất là Trung Thịnh.”

Nghe vậy, bàn tay Tổng giám đốc La siết chặt thành nắm đấm, không tự chủ.

“Nhà đầu tư lớn nhất có nghĩa là gì, hẳn là Tổng giám đốc La đây phải rõ rồi chứ?” Luật sư Trịnh cố tình dừng một nhịp, rồi chậm rãi nói tiếp: “Ví dụ như… quyền thay đổi diễn viên bất cứ lúc nào.”

Ánh mắt Tổng giám đốc La gắt gao dính chặt vào luật sư Trịnh, mồ hôi lạnh nhanh chóng thấm ướt cả lưng áo sơ mi.

Ngày hôm nay, vừa là ngày huỷ hợp đồng… cũng là ngày ký hợp đồng kết mới.

Lâm Nhuận Cẩm theo bước luật sư Trịnh bước vào tòa nhà Vô Hạn Giải Trí. Bức tường lớn phía sau quầy lễ tân đã thay ảnh quảng bá, tấm poster trên đó là Thẩm Kính Ninh và Kiều Lộ Lộ chiếm trọn vị trí trung tâm.

Cô nhìn thêm mấy giây, tâm trạng bỗng chốc trùng xuống, thoáng mang chút hụt hẫng.

Khi ký hợp đồng, chỉ có luật sư Trịnh có mặt. Chu Chỉ Nguyên sáng nay đã bay ra nước ngoài công tác, ít nhất một tuần mới quay lại.

Luật sư Trịnh đẩy bản hợp đồng đã chuẩn bị sẵn tới trước mặt cô:
“Lâm tiểu thư, mời cô xem qua.”

Cô lật từng trang, đọc kỹ từng điều khoản. Đến khi thấy mục phân chia thù lao, đôi mắt lập tức mở to, không thể tin nổi.

[Tỷ lệ chia lợi nhuận: 0%]

[Toàn bộ cát-sê: 100% thuộc về nghệ sĩ]

Chữ đen trên nền trắng, rõ ràng như dao khắc.

“Luật sư Trịnh, ở đây… thực sự không nhầm chứ?” Cô cúi xuống nhìn lần nữa, như thể sợ tất cả chỉ là ảo giác.

Khóe môi luật sư Trịnh nhếch lên: “Không hề nhầm. Đây là căn dặn riêng của Chu tổng. Nhưng, để đổi lại…” Anh khẽ đẩy gọng kính, ánh mắt nghiêm cẩn, “Trong vòng một năm tới, cô phải tuyệt đối nghe theo mọi sự sắp xếp của công ty.”

Lúc này, Lâm Nhuận Cẩm hoàn toàn không thể nghĩ đến những “sắp xếp” đó rốt cuộc là gì, chỉ cho rằng đơn giản là lịch trình công việc thường thấy. Thế nên, cô trịnh trọng ký xuống tên mình.

Ngay khi ngòi bút vừa buông, cánh cửa phòng họp bị đẩy ra. Luật sư Trịnh lập tức đứng dậy, khẽ cúi đầu:
“Lâm tiểu thư, vị này là tổng giám đốc Vô Hạn Giải Trí, tên là Long Việt. Sau này, toàn bộ kế hoạch sự nghiệp của cô sẽ do anh ấy phụ trách.”

Lâm Nhuận Cẩm vội vàng đứng lên. Người đàn ông mặc vest thẳng tắp, khoảng bốn mươi tuổi, mày mắt sắc bén, khí thế trầm uy.

Cô lễ phép: “Long tổng, xin chào.”

Long Việt hơi gật đầu, chìa tay ra: “Lâm tiểu thư, hoan nghênh gia nhập đại gia đình Vô Hạn Giải Trí.”

Những ngày tiếp theo, Lâm Nhuận Cẩm mỗi ngày đều đến công ty học lớp diễn xuất và luyện thoại.

Cô không hề mở miệng hỏi khi nào sẽ được sắp lịch công việc, dù sao mới vào công ty chưa đầy một tuần. Hơn nữa, cô tin tưởng Chu Chỉ Nguyên.

Cho đến một buổi chiều ảm đạm, Long Việt gọi cô vào văn phòng, đưa cho cô một tấm vé máy bay đi Seoul vào tuần sau.

“Đây là…?” Cô ngơ ngác ngẩng đầu.

Long Việt không trả lời, chỉ đưa thêm một tập văn kiện:
“Chúng tôi đã thiết lập dự án hợp tác với một trường đại học bên đó. Cô rất may mắn, giành được suất tiến cử.”

Đôi mắt Lâm Nhuận Cẩm dừng trên bản thỏa thuận song ngữ Trung – Hàn, như bị vật gì đó chọc thẳng vào tim, nhịp thở đột ngột trở nên khó nhọc.

Bình Luận (0)
Comment