Bước Vào Tim Anh - Bài Cốt Lạt Tương

Chương 6

Nhà họ Lâm đóng chặt cửa, hoàn toàn không hay biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài.

Lâm Đông Viễn vẫn còn nắm tay Lâm Văn Tân, nhớ lại câu nói cuối cùng của Hồ Dực vừa rồi, không nhịn được khẽ cười khẩy:
“Ý của cậu ta vừa nãy chẳng phải là sau khi cưới thì bắt Lâm Nhuận Cẩm cùng trả góp với cậu ta sao?”

“Anh dám khẳng định chính là cái ý đó.” Lâm Khiêm Dân đáp.

Lâm Văn Tân liếc mắt nhìn hai anh em đang tung hứng, bực bội quát:

“Các con im miệng hết đi.”

Lâm Nhuận Cẩm cúi đầu, khịt khịt mũi mấy cái.

Lâm Khiêm Dân đưa cho cô một tờ khăn giấy, cô nhận lấy rồi khẽ ấn lên mắt, vai run run nấc nghẹn.

Lâm Đông Viễn liếc cô một cái, liền nói:

“Bố, bớt giận đi, chẳng phải bố là người sĩ diện nhất sao, sao lại cãi nhau với người nhà trước mặt người ngoài?” Giọng nói ít nhiều có chút khó chịu.

Từ nhỏ đến lớn, chỉ có Lâm Văn Tân là người thường xuyên làm Lâm Nhuận Cẩm khóc. Mà mỗi lần cô khóc, ông với tư cách là bố chưa từng dỗ dành lấy một lần. Ngược lại, người bỏ nhiều công sức dỗ dành cô nhất chính là Lâm Đông Viễn: mùa đông cô khóc thì mua hạt dẻ nướng, bắp nướng, khoai lang nướng; mùa hè khóc thì mua bim bim cay, kem. Thế nên khi Lâm Nhuận Cẩm bắt đầu tự kiếm tiền, cậu ta luôn tìm cách bắt cô phải trả lại.

Năm phút sau, trong phòng khách chỉ còn lại hai bố con, hai anh em trai bị đuổi vào bếp.

“Lâm Nhuận Cẩm, con không có bản lĩnh, bố đây cũng không có bản lĩnh kiếm cho con một công việc tử tế. Bây giờ có người cho con cơ hội như thế, sao con không đồng ý?” Lâm Văn Tân gương mặt căng cứng, đem những lời kìm nén trong lòng bao năm nay trút ra, “Chẳng phải con luôn một lòng muốn rời khỏi cái nhà này sao?”

Nghe vậy, Lâm Nhuận Cẩm sửng sốt, nước mắt lã chã rơi, vừa khóc vừa hỏi:
“Bố… bố đã đọc nhật ký của con rồi ạ?”

Có lẽ vào năm chín tuổi, Lâm Nhuận Cẩm thường cảm thấy cô độc, vì thế hình thành thói quen viết nhật ký mỗi ngày. Ở cuối trang nhật ký, cô luôn viết một câu như thế này:

Rất rất rất muốn ra ngoài sống một mình.

Câu này kéo dài cho đến tận bây giờ, cô vẫn còn viết.

Lùi thời gian lại nữa, vào năm đầu tiên học viết nhật ký, câu chữ khi ấy lại là:

Rất ghét bố.

Sắc mặt Lâm Văn Tân thoáng có chút mất tự nhiên, đối diện ánh mắt chất vấn của Lâm Nhuận Cẩm, giọng ông bỗng cao lên:

“Là do chính con không cất cẩn thận! Bố vào phòng con lấy đồ thì cuốn sổ bị gió thổi mở ra!”

Trong thoáng chốc, Lâm Nhuận Cẩm cảm thấy toàn bộ riêng tư của mình đều bị phơi bày, trong lòng dấy lên cơn giận chưa từng có đối với Lâm Văn Tân. Cô lớn tiếng gào lại:

“Dù thế thì bố cũng không được xem!”

Hai người trong bếp vốn đứng ngay sau cửa nên tất nhiên nghe rõ mồn một, không nghĩ ngợi gì đã kéo cửa lao ra.

Lâm Đông Viễn thầm nghĩ: Trời sắp đổi gió rồi đây. Từ trước tới giờ Lâm Nhuận Cẩm chỉ dám ngang bướng trước mặt cậu và Từ Cận Thao, vậy mà hôm nay lại dám nổi giận với bố.

Hai anh em, một người xông tới ngăn Lâm Văn Tân đang giơ tay định tát, một người thì chắn ngay trước mặt Lâm Nhuận Cẩm.

Từ nhỏ đến lớn, Lâm Đông Viễn vốn chẳng sợ Lâm Văn Tân, lời gì cậu cũng dám nói. Cậu kéo ông ra phía cửa sổ, cứng giọng:

“Bố, bình tĩnh lại đi. Hôm nay mà bố thực sự ra tay đánh chị ấy, con sẽ lập tức báo cảnh sát tố bố bạo hành gia đình.”

Lâm Văn Tân hất tay cậu ra, hừ lạnh:

“Một lũ vong ân bội nghĩa! Quên rồi à, từ đầu đến cuối chỉ có mình bố vất vả nuôi ba đứa khôn lớn. Giờ thì đứa nào cũng dám chống đối bố, lông cánh cứng cả rồi!”

Lâm Khiêm Dân lau nước mắt trên mặt Lâm Nhuận Cẩm, dịu giọng:
“Em về phòng trước đi, chuyện này để bọn anh giải quyết.”

Sau khi cô đi rồi, Lâm Khiêm Dân dọn sạch mảnh vỡ của chiếc cốc sứ bị ném xuống đất. Đợi đến khi cảm xúc của Lâm Văn Tân dần ổn định, anh rót lại cho ông một tách trà.

“Bố, chuyện này từ đầu đến cuối Nhuận Cẩm không sai chút nào. Là bố quá đáng rồi. Thời nay không còn như ngày xưa nữa, chuyện hôn nhân đâu thể bố mẹ làm chủ.”

Lâm Đông Viễn cũng gật đầu tán thành. Lâm Nhuận Cẩm chỉ hơn cậu ba tuổi, cậu thật sự không thể tưởng tượng nổi chị mình phải lấy chồng sớm như thế.
“Bố, ít ra bố cũng nên nói trước một tiếng chứ. Nếu chuyện này rơi vào con, chắc chắn con cũng sẽ làm ầm lên với bố thôi.”

Nói xong, cậu ngả nghiêng trên ghế sô-pha, vẻ mặt khó tả:
“Bố, bố vậy mà còn lén xem nhật ký.”

Lâm Văn Tân vớ lấy cuốn sổ nhỏ trên bàn đập xuống đầu Lâm Đông Viễn:
“Bố đã nói là không phải cố ý rồi mà.”

Trong phòng, nước mắt của Lâm Nhuận Cẩm vẫn không ngừng chảy. Cô khóa trái cửa, rồi trốn vào trong chăn, để mặc nước mắt thấm ướt hơn nửa chiếc gối.

Một giờ sau, Lâm Khiêm Dân gõ cửa gọi ăn cơm nhưng cô không đáp. Chưa đến năm phút, cửa đã bị mở ra từ bên ngoài bằng chìa khóa.

Lâm Khiêm Dân đặt bát trong tay xuống bàn, xoay người nhìn cô gái đang co người thành một cục:
“Không muốn ăn cơm thì uống chút canh thôi, nếu không lát nữa làm sao còn sức đi ăn đồ nướng với A Nguyên.”

Từ trong chăn vọng ra tiếng uể oải, nghẹn ngào:

“Không uống.”

Lâm Khiêm Dân mím môi im lặng, không ép buộc cô:
“Không uống thì thôi. Vậy nửa tiếng nữa dậy rửa mặt trang điểm nhé? A Nguyên tối nay không ăn cơm ở nhà, cậu ấy lo xong việc thì đã đến quán nướng chờ chúng ta rồi.”

Ngay giây tiếp theo, người đang nằm liền hất tung chăn:
“Vậy thì chúng ta đi ngay bây giờ, đừng để anh ấy phải chờ lâu.”

Lâm Nhuận Cẩm cảm thấy ở thêm một giây trong căn nhà này là ngực lại thêm nghẹt thở một phần. Cô vội vàng xuống giường, thậm chí chưa kịp xỏ giày, vừa đi vừa bảo Lâm Khiêm Dân bật đèn phòng lên.

“Em không để anh ăn cơm ở nhà à?” Lâm Khiêm Dân có chút ghen tị nói.

Anh trai gọi hai lần ăn cơm cũng chẳng thèm để ý, thế mà vừa nhắc tới một người nào đó thì cô lại sống dậy ngay.

Quả nhiên, con gái lớn rồi thì không giữ nổi.

Lâm Đông Viễn đang ăn mực nướng vừa mới chín, ngẩng đầu liền thấy Lâm Nhuận Cẩm từ phòng đi ra. Cô mặc váy trắng dài, khoác áo phao ngắn màu đen, trên mặt có chút trang điểm nhẹ, quầng mắt vẫn đỏ.

“Lâm Nhuận Cẩm, chị không ăn cơm thì đi đâu vậy?” Cậu ta hỏi.

Mới khóc sướt mướt xong, giờ lại nào váy vóc nào trang điểm, thật chẳng hiểu nổi.

“Con đi cùng em ấy ra ngoài một lát.” Lâm Khiêm Dân uống cạn bát canh, nhìn về phía Lâm Văn Tân nói.

Lâm Văn Tân không nói gì.

Hai anh em một trước một sau đi xuống lầu, vừa khéo gặp bà Tôn ở tầng năm đang xách theo lỉnh kỉnh túi lớn túi nhỏ. Lâm Khiêm Dân bảo Lâm Nhuận Cẩm chờ dưới nhà, còn mình thì giúp bà xách đồ lên.

Lâm Nhuận Cẩm cúi đầu ngồi xuống mép bồn hoa, bất chợt nhớ tới vài chuyện không vui trong quá khứ, tâm trạng lại trĩu nặng, nước mắt nhanh chóng dâng đầy hốc mắt. Đúng lúc ấy, một bóng người phủ xuống trước mặt.

Trong số những người quen, chỉ có Chu Chỉ Nguyên dùng nước hoa hương tuyết tùng.

Anh thật sự rất chuyên nhất, từ mười năm trước đến nay vẫn chỉ dùng một mùi hương ấy, chưa từng thay đổi.

Hàng mi Lâm Nhuận Cẩm khẽ run, nơi khóe mắt rơi xuống một giọt lệ. Cô vội vàng ngẩng đầu, và trong tầm mắt hiện ra đúng gương mặt mà cô vừa nghĩ đến trong lòng.

Khi thấy đôi mắt đỏ hoe cùng giọt nước mắt còn đọng lại nơi má cô, câu “Ngồi đây làm gì?” mà Chu Chỉ Nguyên vốn định nói liền nghẹn lại. Anh hơi sững người, một ký ức xa xôi bỗng ùa về.

Không nhớ rõ chính xác là năm nào nữa, chắc là mười năm trước? Hôm đó, sau khi ăn Tết xong ở Châu Thành, anh chuẩn bị ngồi chuyến tàu đêm trở về Bắc Kinh, cũng chính ở chỗ này, anh nhìn thấy Lâm Nhuận Cẩm. Cô co ro ngồi trên bồn hoa, bờ vai run lên dữ dội, tiếng khóc vừa tủi thân vừa bị nén chặt.

Hồi ấy, cô chỉ mới chừng mười tuổi? Nhìn thấy anh xong lại chẳng hiểu sao càng khóc dữ hơn.

Hàng xóm đều tưởng là Chu Chỉ Nguyên bắt nạt Lâm Nhuận Cẩm, dọa anh đến mức chỉ muốn mau chóng tránh xa, ai ngờ lại bị cô đáng thương níu chặt lấy, còn bị buộc phải đưa cô theo sang Bắc Kinh là nơi cô hằng khao khát.

Không chỉ Chu Chỉ Nguyên, mà ngay cả Lâm Nhuận Cẩm lúc này cũng rơi vào dòng ký ức năm ấy.

Đó là ngày mồng chín Tết năm 2005, ông bà nội của Lâm Nhuận Cẩm khi ấy vẫn chưa dọn về quê ở.

Hôm đó, trong bữa sáng, Lâm Đông Viễn lén ăn mất quả trứng của cô. Đúng lúc Lâm Văn Tân lại không có nhà, bản thân cô vốn đang khó chịu vì cảm lạnh, nghẹt mũi, giờ lại thêm chuyện này khiến tâm trạng càng tệ hơn. Không nhịn nổi nữa, nhân lúc ông bà đi tập thể dục buổi sáng, cô liền lao vào đánh Lâm Đông Viễn, trút hết những bực dọc bị cậu em bắt nạt suốt bao ngày qua.

Khi đó, Lâm Đông Viễn mới chỉ bảy tuổi, gầy nhẳng, chưa được bao lâu đã bị đánh đến mức ngã nhào xuống đất, khóc òa ầm ĩ.

Đánh thì thắng, hả giận cũng hả rồi, nhưng chẳng bao lâu Nhuận Cẩm lại bị ông bà quở trách. Dù cô có giải thích thế nào, bọn họ vẫn trách cứ, nói tất cả đều là lỗi của cô.

Sau đó, khi Lâm Văn Tân về, thấy Lâm Đông Viễn ngồi trên ghế sô-pha khóc lóc, cũng chẳng hỏi lý do, liền phạt Lâm Nhuận Cẩm đứng úp mặt vào tường kiểm điểm. Trong lòng cô uất ức vô cùng, cảm thấy gia đình từ trước đến nay đều thiên vị em trai, chẳng ai từng thương cô, thế là vừa khóc vừa gào lên muốn đi Bắc Kinh tìm mẹ.

Lâm Văn Tân nghe xong, lập tức nổi trận lôi đình, ném thẳng cho cô một trăm tệ, quát bảo cô cút đi Bắc Kinh.

Từ khi hiểu chuyện, Lâm Nhuận Cẩm đã biết “mẹ” là một từ cấm kỵ trong nhà, không ai được phép nhắc đến.

Một người phụ nữ tàn nhẫn, bỏ chồng con để theo người đàn ông khác cao chạy xa bay. Đó là những lời mà Lâm Nhuận Cẩm thường nghe hàng xóm nhắc khi nói về mẹ.

Nhưng cô nào có để tâm. Cô chỉ biết rằng khi mình còn rất nhỏ, chính mẹ đã bỏ việc để ở nhà chăm sóc ba anh em, từ sáng tới tối, cơm nước, việc nhà, chăm sóc ông bà, tất cả đều do một mình mẹ gánh vác.

Ngày mẹ rời Châu Thành, Lâm Nhuận Cẩm đang ngủ. Đến khi tỉnh dậy, cô có cảm giác như cả mái nhà đều sụp xuống. Lâm Văn Tân đập nát hết mọi thứ liên quan đến mẹ trong phòng, lại còn gọi điện mắng chửi ông bà ngoại một trận, khiến sau này bên ngoại cũng cắt đứt liên lạc với nhà họ Lâm.

Trước năm mười một tuổi, Lâm Nhuận Cẩm luôn khát khao được gặp lại mẹ. Cô tin rằng chỉ có mẹ mới không thiên vị anh trai và em trai, mới đối xử công bằng với mình. Vì vậy, ngay khi nhìn thấy Chu Chỉ Nguyên, cô chẳng nghĩ ngợi gì liền bám chặt lấy anh.

Bắc Kinh xa đến vậy, một mình cô thì không thể đi được. Lâm Khiêm Dân cả ngày chỉ biết học hành, hơn nữa anh cũng rất ghét mẹ, nên càng không thể đưa cô đi.

Chu Chỉ Nguyên, người chuẩn bị trở lại Bắc Kinh đi học chính là lựa chọn tốt nhất.

Chuyến tàu của anh là 5 giờ chiều.

Lâm Nhuận Cẩm lau sạch nước mắt trên mặt, khẩn thiết cầu xin anh đưa mình đi Bắc Kinh.

“Em đang nói mớ gì thế?” Chu Chỉ Nguyên cau chặt mày, giọng điệu chẳng mấy dễ nghe, “Bắc Kinh đâu phải muốn đi là đi được? Em có biết nơi đó cách đây bao xa không?”

Ánh mắt nghiêm khắc của anh khiến Lâm Nhuận Cẩm sợ hãi, đôi tay run run túm chặt ống quần, lí nhí đáp:

“Từ Châu Thành đến đó khoảng hai ngàn một trăm sáu mươi cây số, đi tàu hỏa mất gần một ngày, vé tàu là 255 tệ.”

Những điều này cô đã tìm hiểu từ một năm trước rồi: hỏi người khác, xem báo, nghe đài, hoặc trực tiếp đến ga tàu hỏi.

Chu Chỉ Nguyên bật cười giận dữ, đặt bịch lớn đồ ăn vặt trong tay xuống đất, dựa lưng vào tường sau lưng, khoanh tay nhìn gương mặt khóc đến đỏ bừng của Lâm Nhuận Cẩm, hất cằm nói với vẻ ngạo nghễ:
“Xem ra em rõ ràng lắm. Vậy em có tiền đi chưa? Khứ hồi hơn năm trăm, còn chưa tính ăn uống, chỗ ở. Hai mươi mấy tiếng trên tàu, em không định ăn uống gì à?”

“Em có thể không ăn không uống!” Lâm Nhuận Cẩm ngẩng đầu lên, kiên quyết nói, “Em đi tìm mẹ, đến đó có thể ở chỗ mẹ mà.”

Chu Chỉ Nguyên nhướng mày:
“Vậy em có tiền đi đường không?”

Nghe đến đây, Lâm Nhuận Cẩm chột dạ, cúi mắt nhìn mũi giày của mình. Lâm Văn Tân chỉ ném cho cô một trăm tệ, heo đất của cô còn 89 tệ, vẫn thiếu 66 tệ nữa mới đủ. Còn vé về thì chắc có thể xin mẹ cho.

“Em có 189 tệ.” Cô ngập ngừng một thoáng, rồi bỗng lóe lên một ý nghĩ. Tết này anh trai cũng nhận được rất nhiều lì xì, biết đâu có thể cho cô mượn một chút.

“Em sẽ đi mượn anh trai!”

Lâm Nhuận Cẩm vừa nói vừa xoay người định chạy đi.

Chu Chỉ Nguyên vội vàng kéo cô lại, lạnh lùng nói:
“Tôi đâu có nói sẽ đưa em đi, em vui mừng cái gì.”

Hơn hai ngàn cây số, mà dịp Tết thì khắp nơi đều đông nghịt người. Dẫn Lâm Nhuận Cẩm đi theo chẳng những phải lúc nào cũng để ý đến sự an toàn của cô, lỡ xảy ra chuyện hay thất lạc, thì anh chính là người chịu trách nhiệm đầu tiên.

Với anh mà nói, đó rõ ràng là một gánh nặng phiền phức.

Đầu mũi Lâm Nhuận Cẩm chợt cay xè, nước mắt rơi lã chã, nghẹn ngào:

“Em muốn đi tìm mẹ.”

Nhưng nước mắt chẳng hề lay động được Chu Chỉ Nguyên, anh vẫn thẳng thừng từ chối.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ… Cô thật sự, thật sự rất muốn đi gặp mẹ, nhất định phải gặp mẹ. Trong đầu Lâm Nhuận Cẩm lúc này chỉ toàn nghĩ đến điều đó. Cô bất chợt ôm chặt lấy cánh tay Chu Chỉ Nguyên, mặc kệ anh giãy thế nào cũng không chịu buông.

Người này là hy vọng duy nhất của cô, tuyệt đối tuyệt đối không thể bỏ cuộc.

“Em xin anh, hãy đưa em theo đi… Em sẽ ngoan ngoãn, ngoan ngoãn lắm, sẽ không làm phiền anh đâu.”

Chu Chỉ Nguyên nhíu mày nhìn cô gái vừa khóc đến nghẹn lời vừa tỏ ra bướng bỉnh, tức khắc cảm thấy đau đầu. Anh đáng lẽ vừa rồi nên đi thẳng lên lầu mới phải.

Để mặc cho cô khóc một lúc, anh bực dọc đưa lòng bàn tay phải ấn lên đầu cô:
“Đừng khóc nữa!”

Quát dữ dằn quả nhiên có tác dụng.

Lâm Nhuận Cẩm lập tức im bặt, đôi mắt còn vương lệ, cắn chặt môi dưới, cả khuôn mặt lộ vẻ tủi thân.

Chu Chỉ Nguyên nghĩ tới nghĩ lui, xem ra chỉ còn cách dọa nạt để dập tắt ý định của cô:
“Em không sợ tôi bán em đi à? Bên ngoài đầy rẫy bọn buôn người, bán em vào sâu trong núi, cả đời này cũng chẳng gặp lại được mẹ nữa. Em dễ thương thế này, nhất định sẽ bán được giá cao đấy.”

Quả nhiên dọa nạt cũng khá hiệu quả.

Hai bàn tay đang ôm chặt lấy cánh tay anh lập tức nới lỏng, Chu Chỉ Nguyên thuận thế rút tay ra, rồi xách túi đồ ăn vặt, nhanh chân đi về phía cửa tòa nhà.

Nhưng mới bước được mấy bước, vòng eo anh liền bị đôi cánh tay mảnh khảnh quấn chặt lấy.

…Được rồi, lần này thì hoàn toàn bị bám dính rồi.

Bình Luận (0)
Comment