“Em tin anh! Anh là cháu trai của dì Chu, lại còn là bạn thân của anh trai em, chắc chắn sẽ không bán em đâu.” Càng nói, giọng của Lâm Nhuận Cẩm càng run rẩy.
Chu Chỉ Nguyên bất đắc dĩ đến cực điểm, thở dài một hơi thật sâu:
“Bố em có đồng ý không?”
Lâm Nhuận Cẩm ngẩn ra một thoáng, rồi lập tức hiểu ra rằng Chu Chỉ Nguyên đã chịu nhượng bộ.
“Ông ấy đồng ý rồi!” Khuôn mặt còn đẫm nước mắt của cô áp lên tấm lưng gầy gò của thiếu niên, giọng trong veo, “Ông ấy còn vừa đưa em 100 tệ tiền xe, bảo em cút đi tìm mẹ em.”
Cút? Con nhóc này thật sự không hề thêm mắm thêm muối? Làm bố mà lại nói với con gái mình chữ “cút”? Chu Chỉ Nguyên cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Một giờ sau, Chu Chỉ Nguyên và Chu Tuệ từ nhà họ Lâm đi ra.
Lâm Văn Tân không ngờ Lâm Nhuận Cẩm thật sự muốn đi Bắc Kinh, bản lĩnh cũng khá lớn, nói đi là đi. Nếu không phải Chu Tuệ đã mất nửa ngày trời khuyên nhủ, thì ông ta tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Chu Tuệ và Lâm Nhuận Cẩm rất thân thiết, dĩ nhiên bà biết cô bé này trong lòng nhớ mẹ đến nhường nào. Lòng mềm ra, bà liền giúp một tay thuyết phục Lâm Văn Tân.
“A Nguyên, cháu là anh, nhất định phải chăm sóc tốt cho em gái. Đây là lần đầu tiên nó đi xa, không thể để xảy ra chút sơ suất nào.”
Chu Chỉ Nguyên khổ sở nhắm mắt lại, “Cháu biết rồi.”
Lâm Nhuận Cẩm khoác chiếc ba lô nhét đầy quần áo bước ra khỏi phòng, cô muốn đi tìm anh trai để mượn tiền.
Vừa mở cửa đã thấy Lâm Văn Tân ngồi trên ghế sô-pha đọc báo, cô cúi thấp đầu, bước chân vừa nhẹ vừa nhanh đi thẳng vào phòng ngủ của Lâm Khiêm Dân.
Lúc này Lâm Đông Viễn đã được ông bà nội dẫn đi công viên trò chơi, trong lòng cô thoáng dấy lên một chút ghen tị.
Nghe cô lách chách kể một tràng, Lâm Khiêm Dân day day ấn đường mệt mỏi, liếc thấy cô mang một thân hành trang chuẩn bị đi xa, im lặng gần hai phút mới mở miệng:
“Em gái tôi bây giờ khôn ra rồi sao? Còn biết học trò ‘tiền trảm hậu tấu’ nữa.”
Đôi mắt Lâm Nhuận Cẩm sáng rực lên, vui sướng nói:
“Anh ơi, đây là lần đầu tiên anh khen Nhuận Cẩm thông minh đấy.”
Lâm Khiêm Dân vốn là một “đại học bá” siêu giỏi, cực kỳ ghét sự ngu ngốc, đặc biệt là kiểu như Lâm Nhuận Cẩm, dù có cố gắng thế nào cũng chẳng vượt nổi điểm trung bình, hoàn toàn hết thuốc chữa.
Anh lúc nào cũng chê Lâm Nhuận Cẩm ngốc, thậm chí chẳng buồn nói chuyện với cô. Sau này Lâm Khiêm Dân còn tưởng rằng cô cũng sẽ ghét mình. Nào ngờ khi nghe tin anh ở nước ngoài bị kẻ trộm lấy mất ví, cô lại nghĩ đủ cách trong thời gian ngắn nhất gửi cho anh một nghìn tệ.
“Tiền ở dưới gối, lấy mấy cái phong bao lì xì ông bà cho.” Anh nói.
Lâm Nhuận Cẩm không ngờ hôm nay anh lại dễ nói chuyện như vậy, liền hí hửng chạy đến bên giường, cúi người nhấc gối lên, rút ra một xấp phong bao lì xì bị đè ở dưới.
Cô nhận ra ngay phong bao của ông bà, hai cái lớn nhất.
Nhưng nụ cười của cô nhanh chóng biến mất khi nhìn thấy số tiền bên trong, ánh sáng trong mắt cũng từng chút từng chút lụi tàn.
Ông bà cho cô phong bao chỉ 20 tệ, nhưng cho Lâm Khiêm Dân lại là 100 tệ một phong. Thế còn Lâm Đông Viễn thì sao? Đứa cháu trai cưng nhất nhà.
Lâm Khiêm Dân vẫn tiếp tục làm bài tập, rất lâu không nghe thấy động tĩnh phía sau, mới mở miệng:
“200 còn chưa đủ à?”
“Đủ… đủ rồi, cảm ơn anh.” Lâm Nhuận Cẩm nhanh chóng thu dọn tâm trạng ủ rũ, bước tới mỉm cười:
“Sau này Nhuận Cẩm nhất định sẽ trả gấp đôi cho anh.”
Lâm Khiêm Dân: “Không cần trả.”
“Thật á?” Lâm Nhuận Cẩm thầm nghĩ, trời ơi trời ơi, hôm nay anh mình đổi tính rồi sao? Lại đối xử tốt với cô thế này!
Lâm Khiêm Dân nghiêng mắt liếc gương mặt tràn đầy niềm vui kia, lạnh lùng dội ngay một gáo nước lạnh:
“Kỳ thi tới thi tốt một chút.”
Lâm Nhuận Cẩm: “……” Anh ơi, hay là… để em trả tiền đi.
“Phải chú ý an toàn, chưa gặp được mẹ thì không được rời khỏi Chu Chỉ Nguyên nửa bước. Đi vệ sinh cũng bảo cậu ta đứng đợi ngoài cửa. Không được nói chuyện với bất kỳ người lạ nào.”
Lâm Nhuận Cẩm ngoan ngoãn lắng nghe, đồng thời ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn anh trai mình. Anh thật lợi hại, vừa dặn dò cô vừa có thể giải đề được.
Hàng xóm ai cũng nói, anh trai thừa hưởng trí óc của bố, diện mạo của mẹ. Còn cô thì… nghĩ cũng buồn cười, ngay cả ông trời cũng thiên vị, chỉ cho cô gương mặt giống mẹ, còn thiên phú học tập thì chẳng có lấy một chút.
“Bảo mẹ đưa em về an toàn. Nếu ngay cả chuyện đó bà ấy cũng không chịu, thì sau này em cũng đừng bận tâm đến bà ấy nữa.” Lâm Khiêm Dân rút một tờ giấy trắng, soạt soạt viết ba dòng, rồi thò tay vào túi lấy ra một tờ 50 tệ nhét chung vào tay Lâm Nhuận Cẩm:
“Tờ giấy này giữ kỹ, trên đó là địa chỉ và số điện thoại của mẹ. Trước khi đi nhớ mua chút đồ ăn, nhớ mua thêm phần cho Chu Chỉ Nguyên. Trên đường phải ngoan, nói năng ngọt ngào, đừng gây chuyện.”
Lâm Nhuận Cẩm gật đầu thật mạnh.
Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được thì ra anh trai cũng biết quan tâm đến mình.
Từ trước đến nay, trong mắt Lâm Nhuận Cẩm, Lâm Khiêm Dân không phải là người thiên vị, nhưng anh luôn lạnh nhạt, chuyện trong nhà cũng chẳng mấy bận tâm.
Lâm Khiêm Dân đeo tai nghe, “Được rồi, ra ngoài đi, em đã làm phiền anh rất lâu rồi.”
Khi Lâm Nhuận Cẩm từ trong phòng bước ra thì phòng khách đã không còn ai, cô nắm chặt quai ba lô, bước chân kiên định hướng về phía cửa.
Trên bàn trà, dưới chiếc cốc thủy tinh còn đè ba tờ tiền một trăm, nhưng cô không nhìn thấy.
Ba giờ chiều, Chu Tuệ đã vào phòng giục Chu Chỉ Nguyên nhanh lên đường.
Chu Chỉ Nguyên uể oải ngồi trên ghế chơi điện thoại, nghe vậy liếc nhìn đồng hồ treo tường:
“Cô à, chẳng phải vẫn còn hai tiếng nữa sao.”
Đi tàu điện ngầm đến ga xe lửa cũng chỉ mất nửa tiếng, mà trong ga thì vừa ngột ngạt vừa hôi, anh thật sự không muốn ngồi đó ngốc nghếch chờ sớm, chưa chắc đã có chỗ ngồi.
“Đừng lề mề nữa, nhỡ lỡ tàu thì phiền lắm.” Chu Tuệ quay đầu nhìn Lâm Nhuận Cẩm đã đứng ở cửa chuẩn bị sẵn sàng, “Nhanh lên, Nhuận Cẩm còn đang đợi ở ngoài kia. Còn phải mua vé nữa, đến sớm thì xem có thể chọn chuyến sớm hơn không.”
Nằm bò trên giường làm bài tập nghỉ đông, Từ Cận Thao len lén lên tiếng:
“Anh, mau trả điện thoại cho em, em muốn chơi xếp gạch!”
Chu Chỉ Nguyên ngửa đầu than dài một tiếng, vứt điện thoại lên giường, túm lấy chiếc ba lô đen trên bàn vắt qua vai. Anh vò mái tóc, chỉ vào cái camera vốn đã hỏng:
“Từ Cận Thao, không thay quần áo thì cấm ngủ giường của anh, lúc nào anh cũng có thể nhìn thấy đấy.”
Từ Cận Thao ôm điện thoại, trở mình một cái, hai chân chống lên tường:
“Biết rồi biết rồi! Giường của anh là giường rồng, em tuyệt đối không dám động vào!”
Chu Tuệ bất lực cười khẽ.
Trước bốn giờ, Lâm Nhuận Cẩm đã tới ga xe lửa lớn nhất Châu Thành. Người đông như biển, nào là khách du lịch gồng gánh hành lý, nào là xe ôm chào mời, nào là người bán sạc dự phòng, cơm hộp rong.
Đây là lần đầu cô đến ga xe lửa, khó tránh khỏi hiếu kỳ, cái gì cũng muốn nhìn vài lần, đến mức tụt lại sau Chu Chỉ Nguyên mấy bước mà chẳng hề nhận ra.
May mà Chu Chỉ Nguyên không quên lời dặn của Chu Tuệ . Từ lúc lên tàu điện ngầm, khóe mắt anh đã luôn chú ý tới con nhóc lùn bên cạnh, muốn chợp mắt một chút cũng không được.
“Lâm Nhuận Cẩm, em còn lề mề nữa thì tự bắt tàu điện ngầm về nhà đi.”
Giọng điệu của anh rất khó nghe, vẻ mặt hiện rõ mấy phần mất kiên nhẫn.
Tim Lâm Nhuận Cẩm nhảy thình thịch, cô vội vàng chạy tới, vừa cười vừa líu ríu xin lỗi liên tục.
Trong phòng bán vé xếp hàng đa phần là người già, Chu Chỉ Nguyên liền dắt Lâm Nhuận Cẩm sang chỗ máy bán vé tự động, cầm chứng minh thư và tiền của cô mua một tấm vé ngồi cứng.
“Cầm chắc, mất rồi thì tự bắt tàu điện ngầm về nhà đi.”
Lâm Nhuận Cẩm đôi mắt cong cong, chìa hai tay đón lấy, nâng niu trong lòng bàn tay nhìn tới nhìn lui.
Cô thật sự, thật sự sắp được đi Bắc Kinh rồi! Sắp được gặp lại người mẹ mà gần bảy năm nay chưa từng gặp!
Chu Chỉ Nguyên liếc cô một cái:
“Mẹ em có chịu gặp em không?”
Lời vừa thốt ra, anh liền thấy nụ cười trên gương mặt cô nhạt hẳn đi.
Theo anh được biết, nữ chủ nhân cũ của nhà họ Lâm tên là Bạch Hinh Liên, sau khi rời đi bảy năm trước thì chưa từng quay lại. Chu Tuệ cũng từng nói, Lâm Nhuận Cẩm kể rằng Bạch Hinh Liên chưa từng liên lạc với cô.
Nhưng Chu Chỉ Nguyên thì không ít lần nghe Lâm Khiêm Dân nhắc tới, rằng Bạch Hinh Liên cứ cách dăm bữa nửa tháng lại nhắn tin quấy rầy cậu ta.
Lâm Nhuận Cẩm ngẩng đầu, ánh chiều đông hơn bốn giờ rọi xuống gương mặt trắng trẻo non nớt của cô, trong đôi mắt đen láy rõ ràng có nụ cười, nhưng lại khiến người ta cảm nhận được ngay sự u sầu và yếu ớt.
Chu Chỉ Nguyên mím môi, có phần không nỡ, hối hận vì đã lắm miệng hỏi thêm câu đó.
Cô bỏ vé tàu vào ngăn kẹp trong ba lô, giọng nhẹ bẫng:
“Tiền trảm hậu tấu, bà ấy không gặp cũng phải gặp. Hơn nữa, em là con gái của mẹ, sao mẹ có thể không gặp em chứ?”
Lâm Nhuận Cẩm cũng chẳng chắc Bạch Hinh Liên có còn nhớ gương mặt mình không. Cô rất áy náy, bởi trong nhà vốn không cho phép có ảnh chụp của Bạch Hinh Liên, nên đến giờ cô đã không còn nhớ rõ dáng vẻ của mẹ nữa. Thứ duy nhất còn in hằn là đôi tay dịu dàng từng vỗ nhẹ lưng, dỗ dành cô ngủ.
Ngồi đợi ở phòng chờ hơn chục phút rồi soát vé vào ga. Lâm Nhuận Cẩm nhìn tấm vé, hỏi:
“Anh Nguyên, chỗ ngồi của chúng ta có cùng nhau không?”
Đúng lúc ấy, trong hành lang có một bác mang theo nhiều hành lý sắp đi ngang qua người cô, Chu Chỉ Nguyên lập tức nắm chặt quai ba lô, kéo cô sang bên trái.
Anh nhíu mày, giọng hầm hừ:
“Đi đứng không nhìn đường hả?”
Nếu không nhanh tay, chắc mặt cô bị quệt phải rồi.
Quả nhiên đúng là đồ phiền phức!
Lâm Nhuận Cẩm ngốc nghếch cười cười.
“Tôi là vé giường mềm, không cùng toa với em.” Chu Chỉ Nguyên nói.
Đôi mắt Lâm Nhuận Cẩm trừng lớn, khiếp sợ.
Chẳng phải như vậy thì cô sẽ phải một mình ngồi tàu đường dài sao?
Cô siết chặt bàn tay, ánh mắt quét qua biển người đen kịt, bước chân cũng chậm lại:
“Anh Nguyên, em… em không dám đi một mình…”
Chu Chỉ Nguyên quay đầu, nhìn thấy dáng vẻ cô sắp khóc đến nơi, thong thả nói:
“Giờ mới biết sợ à? Lúc sáng bám riết lấy tôi thì can đảm đâu hết rồi?”
Đôi mắt Lâm Nhuận Cẩm hoe đỏ, theo bản năng túm lấy ba lô của Chu Chỉ Nguyên:
“Anh, em không muốn ngồi một mình…”
Thật ra Chu Chỉ Nguyên vốn chẳng định để cô ngồi ghế cứng, ra khỏi tầm mắt anh sẽ chỉ thêm lo. Giường mềm của anh là tầng dưới cùng, đủ chỗ cho hai người ngồi.
Anh lạnh lùng liếc qua, cố ý trêu:
“Em làm bằng nước hả? Sao cứ thích khóc thế. Mau buông tay, toa số 6 của em đến rồi kìa.”
Lâm Nhuận Cẩm sợ chết khiếp, sống chết không chịu buông, như thể sợ người duy nhất khiến cô yên lòng trên chặng đường này sẽ thật sự bỏ rơi cô một mình ở toa số 6.
Mà một khi cô đã bướng bỉnh thì đúng như Lâm Văn Tân từng nói nửa đùa nửa thật: mười con trâu cũng kéo không lại.
Một ngày trôi qua, Chu Chỉ Nguyên xem như đã thấm thía.
Cùng nhau đến toa số 10 của giường mềm, Lâm Nhuận Cẩm đeo ba lô đứng khép nép một bên. Cô quan sát trong khoang, giường mềm là bốn giường, có cửa, lối đi khá hẹp, cạnh cửa sổ có một ghế ngồi gấp.
Trong khoang nhỏ của Chu Chỉ Nguyên đã có đủ người, khéo là ba người kia đều là thanh niên, trông như sinh viên đại học.
Lâm Nhuận Cẩm rụt tầm mắt lại, ánh nhìn lướt qua gương mặt trắng trẻo, tuấn tú của Chu Chỉ Nguyên.
Ôi trời, không ổn rồi! Hình như còn đẹp trai hơn cả anh trai mình.
Chu Chỉ Nguyên đặt ba lô xong, quay đầu, chìa tay:
“Đưa ba lô cho tôi.”
Lâm Nhuận Cẩm vội vàng cởi xuống đưa cho anh, thuận miệng hỏi:
“Anh ơi, em có thể ngồi ở cái ghế ngoài kia không?”
“Cửa khoang sẽ đóng lại.” Chu Chỉ Nguyên nói, “Em chắc là muốn ngồi một mình ngoài đó?”
“Không muốn!” Lâm Nhuận Cẩm lập tức chui vào, luống cuống thế nào lại va phải mông cô gái nằm ở giường đối diện.
Cô gái đó bực bội “chậc” một tiếng, vốn dĩ phải nhập học sớm đã đủ làm người ta cáu rồi.
“Xin lỗi! Xin lỗi!” Lâm Nhuận Cẩm vội vàng cúi đầu nhận lỗi.
Chu Chỉ Nguyên khẽ thở dài, đưa tay kéo cô vào trong:
“Ngồi yên đi.”
Lần này Lâm Nhuận Cẩm ngoan hẳn, ôm gối, hai mắt tò mò nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ lướt qua.
Chu Chỉ Nguyên thì nhắn tin trả lời cho Chu Tuệ .
Trong khoang yên ắng, cô gái giường đối diện nửa nằm đọc sách, chàng trai giường trên đã ngủ, còn một cô gái khác thì đang ăn trái cây.
Chuyến tàu này đi theo hướng Tr**ng S*, Vũ Hán, dọc đường sẽ dừng lại ở mấy trạm. Ban đầu Lâm Nhuận Cẩm còn tỉnh táo, nhưng dần dần cơn buồn ngủ kéo tới, chịu không nổi nữa thì ngả đầu liền ngủ.
Chu Chỉ Nguyên cất điện thoại, nhìn thoáng qua người đang ngủ bên phải.
Nhỏ bé, cuộn tròn thành một khối.
Nói cô nhát gan thiếu cảm giác an toàn thì đúng, nhưng lại dám ngủ say giữa chỗ xa lạ.
Ngồi im lặng vài phút, Chu Chỉ Nguyên định ra nhà vệ sinh. Lúc lên tàu đã thấy khó chịu, giờ thì chẳng nhịn được nữa, bèn đứng dậy đi ra cửa. Đi chưa được mấy bước, anh ngoảnh lại, chạm phải ánh mắt cô gái giường đối diện cũng đang nhìn qua, liền lễ phép:
“Xin chào, tôi ra ngoài đi vệ sinh một chút. Nếu em gái tôi tỉnh, làm phiền nhắn với cô ấy, đừng để nó đi lung tung.”
Trên mặt cô gái chẳng có biểu cảm:
“Ồ, anh đi đại tiện à?”
Chu Chỉ Nguyên: “…”
Lâm Nhuận Cẩm không biết mình đã ngủ bao lâu. Trong khoang yên tĩnh, cô bị tiếng nhân viên đường sắt ngoài hành lang đánh thức.
Đôi mắt dần mở ra khe nhỏ, ánh sáng lốm đốm hắt vào qua ô kính chiếu vào mắt.
Cơn buồn ngủ tan đi, cô ngẩn ngơ nhìn bầu trời màu cam rực rỡ. Không biết tàu đã vào thành phố nào, ở Châu Thành cô chưa từng thấy hoàng hôn đẹp như thế.
Đột nhiên, trước mắt tối sầm lại.
Thì ra tàu đi vào hầm tối om. Chưa đầy một phút sau lại bừng sáng, cảnh núi xanh sông biếc và hoàng hôn xinh đẹp ùa tới.
Lâm Nhuận Cẩm mới phát hiện mình đang dựa vào vai Chu Chỉ Nguyên. Anh nhắm mắt, không nhúc nhích, hàng mi dày khẽ rủ, sống mũi cao thẳng, đôi môi hơi ướt phóng đại trước mắt cô.
Cái mũi bị nghẹt cả ngày do cảm lạnh bỗng thông thoáng, Lâm Nhuận Cẩm ngửi được mùi trái cây cô gái giường trên vừa ăn.
Là cam quýt.
Cả khoang tràn ngập hương thơm ngọt lành của cam quýt.
Thơm quá.