Khoảng hơn sáu giờ tối, máy bay hạ cánh xuống sân bay Châu Thành. Ánh hoàng hôn xuyên qua những mảng kính lớn của nhà ga, kéo bóng ba người họ dài lê thê trên nền gạch sáng loáng.
Lâm Nhuận Cẩm cho hai tay vào túi áo khoác màu lạc đà, theo thói quen vẫn đi bên phải Lâm Khiêm Dân. Cô cụp mắt, tầm nhìn rơi trên mũi giày đang nhịp nhàng chuyển động, như thể ở đó có thứ gì đáng để nghiên cứu.
Chu Chỉ Nguyên kéo chiếc vali hành lý ở bên kia, bánh xe kim loại lăn trên mặt đất phát ra những tiếng leng keng vụn vặt. Tầm mắt anh vượt qua bờ vai của Lâm Khiêm Dân, dừng lại trên đỉnh đầu mềm mại phủ đầy tóc của cô gái kia.
Bước chân anh không tự giác lệch sang phải, muốn vòng ra phía sau để đi gần hơn nhưng Lâm Khiêm Dân lại khẽ nghiêng người, chuẩn xác chắn ngay trước lối đi.
Anh ta nhướng nhẹ đầu mày, bàn tay siết chặt cần kéo vali đến mức phát ra tiếng răng rắc khẽ.
Nói rồi mà, Lâm Khiêm Dân chính là một kẻ phản bội.
Lâm Nhuận Cẩm đi nhanh hơn một nhịp, dường như cảm nhận được điều gì đó, bước chân thoáng khựng lại nhưng rồi vẫn lẳng lặng tiến về phía trước.
Bóng của ba người thoáng chồng lên nhau trên nền gạch trơn nhẵn, rồi rất nhanh lại tách ra, mỗi người một hướng.
Đúng lúc ấy, một cô gái mặc áo phao trắng chạy nhỏ đến, cách Lâm Nhuận Cẩm chừng hai bước thì đột ngột dừng lại.
“Cái đó… chào chị,” giọng cô gái run run, hai tay lo lắng xoắn chặt quai balô, “xin hỏi, chị là Lâm Nhuận Cẩm phải không ạ?”
Lâm Nhuận Cẩm sững người, sau đó khẽ gật đầu.
Ánh mắt cô gái lập tức sáng rực, cô lấy tay che miệng, nhảy cẫng lên tại chỗ hai lần như không kìm nén nổi sự phấn khích, rồi mới cố nén lại:
“Thật sự là chị! Chị ơi, em… em là fan của chị. Từ chương trình [Không Chạy Không Được] em đã bắt đầu theo dõi chị rồi. Em còn từng viết thư cho chị nữa… không ngờ hôm nay lại có thể gặp được chị…” Giọng nói càng lúc càng nhỏ, gò má đỏ bừng vì hưng phấn.
Chu Chỉ Nguyên và Lâm Khiêm Dân liếc nhau một cái, ăn ý mà nở nụ cười, rồi tự giác lùi về phía sau một bước.
Lâm Khiêm Dân rút điện thoại ra xem tin nhắn, song khóe mắt vẫn thoáng thấy ánh nhìn của Chu Chỉ Nguyên không hề rời khỏi dáng vẻ có chút lúng túng của Lâm Nhuận Cẩm.
Đây là lần đầu tiên từ khi làm diễn viên, Lâm Nhuận Cẩm gặp fan ngoài đời thực. Cô chẳng biết nên làm gì, chỉ biết dùng nụ cười chân thành nhất để đáp lại cô gái.
Fan nữ luống cuống lấy từ trong túi ra một quyển sổ nhỏ, bên trên còn dán kèm tấm vé phim [Mười Năm Tình Đầu].
“Có thể… có thể cho e xin chữ ký của chị được không ạ?”
Lâm Nhuận Cẩm đón lấy cây bút, đầu ngón tay khẽ run. Cô cẩn thận ký tên mình, còn dịu dàng thêm một câu: “Cảm ơn em đã ủng hộ chị.”
Cô gần như cái gì cũng chiều theo, nào ký tên, nào chụp hình. Khi chụp chung, hơi ấm từ cánh tay cô gái vòng qua khiến Lâm Nhuận Cẩm cảm thấy vừa xa lạ vừa ngẩn ngơ.
Mãi đến khi đối phương luyến tiếc vẫy tay chào tạm biệt, kéo vali chạy nhanh vào cửa kiểm tra an ninh, Lâm Nhuận Cẩm vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt dõi theo bóng lưng hớn hở ấy dần tan vào biển người.
“Sau này em sẽ còn có nhiều fan hơn nữa.”
Giọng Chu Chỉ Nguyên bất ngờ vang lên ngay bên tai, gần đến mức có thể cảm nhận rõ nhiệt độ trong hơi thở anh. Hàng mi cô khẽ run, nhưng lại cố chấp không quay đầu, chỉ siết chặt lá thư mà cô gái khi nãy viết cho mình thêm một chút.
“Anh, chúng ta đi thôi.” Cô khẽ nói.
Lâm Khiêm Dân bước lại, hướng về phía Chu Chỉ Nguyên nở nụ cười. Ý cười kia rõ ràng mang theo vài phần hả hê.
Chu Chỉ Nguyên mặt không chút biểu cảm. Bàn tay phải trong túi áo khoác khẽ cọ vào nhau, lúc này mới sực nhớ gói thuốc cuối cùng đã bị anh ném đi ngoài sân bay. Đầu lưỡi anh chống vào răng hàm, yết hầu lăn lên lăn xuống, gắng sức đè nén cảm giác bực bội đang cuộn trào.
Bữa tối được dọn ở nhà họ Lâm, cả nhà cùng ăn lẩu. Nồi nước dùng gà hầm dừa sôi sùng sục, hơi nóng bốc lên làm mờ đi ô kính bên cạnh.
Đàn ông ai nấy đều uống rượu, còn Lâm Nhuận Cẩm ăn không nhiều, vừa thấy mình no lưng chừng đã đặt đũa xuống. Sau khi rửa tay, cô đi thẳng vào phòng Lâm Đông Viễn để xem con rùa của em trai nuôi.
Cô ngồi xổm trước bể kính, đầu ngón tay gõ nhẹ lên thành. Chú rùa Brazil bé xíu lập tức bơi lại gần, dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu khiến cô không nhịn được mà giơ điện thoại lên chụp vài tấm.
Rồi đăng lên Weibo.
Từ sau khi [Mười Năm Tình Đầu] công chiếu, lượng theo dõi trên Weibo của cô đã tăng lên hơn hai trăm nghìn. Mỗi ngày hộp thư riêng đều có hơn hai chục tin nhắn, nghe Khổng Mạn nói, hội fan còn có thêm vài thành viên mới.
Chụp xong ảnh rùa, cô do dự giây lát rồi lại đưa máy lên, chụp thêm một tấm selfie qua bóng kính của bể. Không chỉnh sửa, cô đăng thẳng lên kèm với ảnh rùa.
Vừa nhấn gửi xong, cửa phòng từ bên ngoài liền bị đẩy mở. Cô tưởng là Lâm Đông Viễn, không ngẩng đầu mà buột miệng nói:
“Nó đói rồi phải không, miệng…”
Lời chưa dứt đã nghẹn lại nơi cổ họng.
Chu Chỉ Nguyên đứng ngay cửa. Cổ áo sơ mi anh cởi bỏ hai khuy, tay áo tùy ý xắn cao đến khuỷu, để lộ cánh tay thon dài rắn rỏi. Anh đưa tay khép cửa lại, trong đôi mắt phủ một tầng đỏ nhàn nhạt của men rượu, ánh nhìn u ám, sâu nặng, khóa chặt vào cô.
Trong căn phòng tĩnh lặng đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng nước khẽ lay động khi chú rùa nhỏ bơi lội.
Lâm Nhuận Cẩm bất giác siết chặt chiếc điện thoại, đè nén cảm xúc rối bời trong lòng, mở miệng trước:
“Anh có việc gì?”
Đây là lần đầu tiên cô chủ động nói chuyện, nhưng giọng điệu lại lạnh nhạt hơn chính cô tưởng tượng.
Chu Chỉ Nguyên không trả lời ngay. Anh bước chậm rãi về phía cô, rồi ngồi xổm xuống trước mặt, ánh mắt từ gương mặt căng thẳng của cô di chuyển sang chú rùa trong bể.
Mùi rượu phảng phất giữa hai người, hòa lẫn cùng hương cam nhè nhẹ tỏa ra từ cơ thể cô.
“Em vẫn chưa nghĩ thông sao?” Anh bỗng mở miệng, giọng nói khàn thấp, trầm lắng đến nỗi khiến không khí xung quanh dường như đặc quánh lại.
Lâm Nhuận Cẩm cắn chặt răng.
Giọng điệu của anh nhẹ hẫng như gió, như thể mấy tháng qua nỗi cô đơn, những dằn vặt, những đêm dài trằn trọc của cô, tất cả chỉ là trò bướng bỉnh trẻ con, chẳng đáng một chút xót thương.
Trong bể kính, chú rùa nhỏ vẫn chậm rãi quẫy nước, gợn ra từng vòng sóng li ti, hoàn toàn không hay biết bầu không khí căng cứng giữa hai người.
Cô đột ngột đứng bật dậy, bước nhanh về phía cửa. Ngay lập tức, sau lưng vang lên tiếng bước chân vội vã. Ngay khi sắp bước ra khỏi tầm mắt mọi người trong phòng khách, cô cảm thấy một luồng nhiệt quen thuộc lướt qua cánh tay. Đầu ngón tay anh chỉ khẽ lướt qua da thịt, cuối cùng vẫn không nắm lấy được.
“Em sang nhà Khổng Mạn một lát.” cô ghìm giọng nói, dứt khoát đẩy cánh cửa phòng khách. Nắm cửa lạnh buốt để lại vết hằn đỏ rõ rệt trong lòng bàn tay.
Gần như cùng lúc đó, điện thoại Chu Chỉ Nguyên sáng lên với cuộc gọi đến từ Kiều Tụng. Anh thoáng liếc về cánh cửa chống trộm đã đóng chặt, lùi vài bước rồi quay trở lại phòng.
“Em về lấy đồ.” Từ Cận Thao bỗng đứng dậy, bước đi bình thản ra khỏi cửa. Nhưng vừa rời khỏi liền tăng tốc, đi thẳng xuống khu vườn hoa dưới tầng, nơi góc khuất có một chiếc ghế đá. Ở đó, cậu bắt gặp Lâm Nhuận Cẩm đang ngồi co ro, cả người thu mình lại.
Cậu ngẩng đầu thoáng nhìn cửa sổ tầng trên vẫn sáng đèn, yết hầu khẽ động. Rồi vô thức đưa tay vén mấy sợi tóc rối trước trán động tác thường ngày nay lại lộ ra mấy phần căng thẳng khó che.
Gió đêm thốc qua, cuốn theo lá khô lả tả bay quanh bồn hoa. Từ Cận Thao bước tới, thân hình gầy gò nhưng vẫn cao ráo che chắn cơn gió lùa cho cô.
“Không phải nói là sang nhà Khổng Mạn sao?” cậu cố hạ thấp giọng, cuối câu hơi nhếch cao.
Nghe thấy tiếng, Lâm Nhuận Cẩm ngẩng đầu. Trong mắt cô vẫn vương chút đỏ hoe chưa kịp tan. Khi nhìn rõ người trước mặt, cô thoáng sững lại, rồi rất nhanh mất hứng, dời ánh mắt đi chỗ khác.
Từ Cận Thao siết chặt bàn tay trong túi, sau đó ngồi xổm xuống. Góc nhìn ngước lên khiến gương mặt anh thêm vài phần chân thành:
“Anh trai em lại chọc giận chị rồi phải không?”
“…” Lâm Nhuận Cẩm rũ mi mắt nhìn lại anh, hàng lông mày chậm rãi nhíu chặt.
Trong lòng chợt dâng lên một cảm giác khó gọi tên, khác lạ và gượng gạo.
Từ Cận Thao này sao thế nhỉ? Chẳng lẽ sau khi lên đại học được môi trường rèn giũa nên tính tình đột nhiên trở nên dịu dàng? Hay là do đã uống rượu?
Cô nghiêng mặt đi, lạnh nhạt nói:
“Có việc gì không? Không thì tránh ra, đừng làm phiền chị.”
“Có… tất nhiên là có.” Từ Cận Thao khựng lại một chút rồi đứng lên. Dưới ánh trăng, bóng dáng cao lớn của cậu phủ kín thân hình nhỏ nhắn của cô, nhưng giọng nói lại khàn khàn, yếu ớt như một con thú nhỏ đang bị thương:
“Em thất tình rồi… nên mới uống rượu tối nay.”
Câu chuyện bất ngờ này quả nhiên khơi dậy trí tò mò của Lâm Nhuận Cẩm. Cô mở to mắt kinh ngạc:
“Em hẹn hò từ bao giờ vậy?”
“Mới đây thôi. Nhưng đối phương bỏ em rồi, cô ấy thích một người đàn ông lớn tuổi hơn.” Từ Cận Thao rũ mi, hàng mi dày phủ bóng trên gương mặt tuấn tú, “Nỗi thất tình của em còn nặng nề hơn cả của Lâm Đông Viễn.”
Nói đến mấy chữ cuối, giọng cậu đã lạc đi, khàn nghẹn, nhưng ánh mắt vẫn cố chấp khóa chặt lấy cô:
“Em thật sự không hiểu, mình đã làm sai ở đâu mà cô ấy có thể nhẫn tâm đến vậy.”
Lâm Nhuận Cẩm hoàn toàn bị dáng vẻ đó đánh lừa. Trước chàng trai cao lớn gần như sắp khóc kia, giọng cô cũng mềm xuống:
“Có lẽ cô ấy có nỗi khổ riêng thôi. Em buồn cũng là bình thường mà, dù sao thì cũng là mối tình đầu.” Cô ngẫm nghĩ giây lát, rồi đề nghị:
“Hay thế này đi, sau Tết em với Lâm Đông Viễn đi đâu đó chơi cho khuây khỏa. Vé máy bay, khách sạn, chị lo cho.”
Từ Cận Thao khẽ lắc đầu, giọng trầm thấp:
“Em không cần.”
“Ồ.” Lâm Nhuận Cẩm đáp, “Vậy thì thôi vậy.”
Từ Cận Thao kiên nhẫn chờ mấy giây, xác nhận cô thực sự không nói thêm gì nữa, tức đến nỗi hốc mắt đỏ ngầu:
“Chị thật sự chẳng quan tâm em chút nào sao? “Lúc Lâm Đông Viễn thất tình, chị cách ngày lại gọi cho cậu ấy một lần!”
Cô bình thản đáp:
“Chị có quan tâm, nhưng là em từ chối thôi.”
“Em không cần sự quan tâm bằng vật chất đó!”
“Vậy đợi khi chị về Seoul, chị cũng cách ngày gọi điện cho em nhé?”
Ngực Từ Cận Thao phập phồng kịch liệt, giọng bỗng cao vút:
“Thế thì quá qua loa rồi!”
Gió đêm thổi tung mấy lọn tóc bên má. Cô khẽ thở dài:
“Vậy rốt cuộc em muốn chị phải làm thế nào?”
“Em muốn chị thật lòng, quan tâm bằng trái tim mình.” giọng cậu thấp dần, mỏng manh như muỗi kêu “Giống như… thế này…”
Lời còn chưa dứt, Lâm Nhuận Cẩm bất ngờ bị kéo vào một vòng tay mang hương bạc hà mát lạnh. Cằm vừa chạm lên vai cậu, cô lập tức sững sờ, đôi mắt khẽ chớp.
“Chính là thế này…” cậu lẳng lặng siết chặt vòng tay, nhịp tim vang lên ầm ầm bên tai cô “Chỉ cần ôm em một cái là đủ…”
“Em điên rồi à!” Lâm Nhuận Cẩm bừng tỉnh, cố sức chống đẩy trên ngực cậu. Thế nhưng Từ Cận Thao tựa như cố chấp đến cùng, không nhúc nhích, ôm chặt đến mức khiến cô khó thở.
Ngay trong khoảnh khắc giằng co ấy, một luồng khí tức quen thuộc áp sát lại gần. Khóe mắt cô thoáng thấy một dáng người cao ráo đứng cách đó vài bước. Chu Chỉ Nguyên chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện, trong tay còn cầm chiếc khăn quàng cổ của cô. Ánh trăng rọi xuống, gương mặt anh tối sầm lại, ánh nhìn lạnh băng khóa chặt cảnh tượng hai người quấn lấy nhau.
Từ Cận Thao lập tức phát hiện có người sau lưng, miễn cưỡng buông tay, nhưng vẫn nghiêng người chắn trước mặt cô. Hít sâu một hơi, cậu ngẩng đầu, trong đôi mắt cố tình vương vẻ mông lung:
“Em say rồi.”
Lời vừa dứt, một chiếc khăn quàng len nặng nề vung thẳng vào mặt. Chất vải sượt qua sống mũi, nhưng hàng mi cậu chẳng hề run rẩy, vẻ mặt bình thản như sớm đã đoán được.
Làn gió lạnh xoáy một vòng giữa ba người.
Lâm Nhuận Cẩm lặng lẽ quay về lầu trên. Ngay khi sắp bước vào cửa, cô bất giác khựng lại. Như có ma xui quỷ khiến, cô quay đầu, đi nhanh ra lan can cầu thang, cúi người nhìn xuống.
Dưới sân hoa trống trơn, chẳng còn lấy một bóng người.
Cô mím môi, xoay người về phòng. Một kẻ thất tình bất chợt ôm chặt cô, một kẻ thấy em trai vượt giới hạn thì lạnh lùng ném khăn quàng.
Muốn đánh nhau thì cứ đánh, dù sao cô cũng chẳng còn tâm trí để để ý nữa.
Nửa đêm, trong cơn mơ màng, Lâm Nhuận Cẩm mơ hồ nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng tranh cãi bị ghìm thấp.
“Lâm Nhuận Cẩm ngủ rồi, cửa cũng đã khóa.” Lâm Khiêm Dân nói “Cậu đừng vào nữa.”
“Cô ấy là vợ tôi, tôi vào thì có gì sai?” giọng Chu Chỉ Nguyên trầm thấp, lạnh lẽo.
Cô mở mắt, một cơn thôi thúc mãnh liệt suýt nữa trào dâng khỏi đầu óc, vội kéo chăn lên, vùi mặt vào gối, ép mình nhắm mắt ngủ tiếp.
Sáng hôm sau, trên bàn ăn tràn ngập một bầu không khí kỳ dị.
Dưới mắt trái của Từ Cận Thao hiện rõ một mảng bầm tím, cậu ta vừa nhăn nhó vừa nhét trứng ốp la vào miệng, lầm bầm không rõ ràng:
“Ngã đó.”
Âm thanh nĩa đập mạnh vào đĩa vang lên chói tai.
Chu Tuệ đưa ly sữa đậu nành cho Lâm Nhuận Cẩm, chân mày nhíu chặt:
“Ngã mà ra thế này sao?”
“Do cháu đánh.” Chu Chỉ Nguyên đặt đũa xuống, giọng điệu nhàn nhạt, không chút gợn sóng.
Chu Tuệ khựng lại, khó tin:
“Tại sao chứ?”
Chu Chỉ Nguyên ngẩng mắt, ánh nhìn nhạt như nước quét qua Từ Cận Thao:
“Nhìn em ấy ngứa mắt.”
Lâm Nhuận Cẩm im thin thít, cắm cúi ăn nhanh hơn. Nuốt vội miếng trứng cuối cùng, cô lập tức đứng dậy:
“Dì Chu, cháu về trước.”
“Ừ,” Chu Tuệ gật đầu, dặn thêm, “Trưa nhớ qua ăn cơm.”
Rời khỏi nhà họ Chu, đứng trước cửa nhà mình, ngón tay cô vừa chạm đến nắm cửa thì sau lưng vang lên tiếng mở khóa. Theo phản xạ, cô nghĩ là Chu Chỉ Nguyên, liền hấp tấp kéo cửa, định lao thẳng vào. Ai ngờ nửa người vừa bước vào đã bị một lực mạnh mẽ kéo ra ngoài, lôi thẳng lên lầu.
Trên tầng chỉ có một hộ gia đình, cửa đóng im ỉm, hành lang tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng kim rơi.
Lâm Nhuận Cẩm vùng vẫy, giật mạnh tay thoát khỏi sự giam cầm, cúi đầu nhìn sàn nhà, cả người toát lên sự kháng cự.
Chu Chỉ Nguyên nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu cô, sự nhẫn nại trong phút chốc sụp đổ. Anh chống một tay lên bức tường sát tai cô, giọng nói trầm lạnh như gió mùa đông:
“Từ Cận Thao đối với em có tâm tư gì, em thật sự không biết sao?”
Lâm Nhuận Cẩm ngẩng phắt đầu, đồng tử khẽ co rút:
“Anh nói gì?”
Chu Chỉ Nguyên khẽ cười lạnh, ngón tay nâng cằm cô, đầu ngón cái lướt qua bờ môi mềm mại:
“Thật sự không biết à? Ánh mắt cậu ta nhìn em, chẳng khác nào ánh mắt năm xưa em nhìn anh.”
Cô theo bản năng lùi lại, lưng dán chặt vào bức tường lạnh lẽo. Trong đầu bất chợt thoáng qua hình ảnh cái ôm đêm qua và đôi mắt đỏ hoe của Từ Cận Thao. Môi mấp máy, nhưng chẳng phát ra được âm thanh nào.
Không thể nào…
“Hiểu chưa?” Chu Chỉ Nguyên chậm rãi rút tay về, giọng trầm thấp, uy lực:
“Từ nay, ít tiếp xúc với loại người có tâm tư không đúng mực như vậy.”
Cô quay mặt đi, lồng ngực nghẹn cứng, khó thở. Vài tháng chiến tranh lạnh đã khiến cô mệt mỏi đến kiệt sức, giờ lại vô cớ bị lôi vào chuyện này.
“Không còn chuyện gì khác thì em xuống đây.” Cô xoay người định rời đi.
Chu Chỉ Nguyên lập tức nắm chặt lấy tay cô:
“Cho anh một câu trả lời dứt khoát, cuộc chiến tranh lạnh này còn phải kéo dài đến bao giờ?”
“Đợi đến khi anh thật sự hiểu được anh đang làm gì với em.” Cô rút tay ra, động tác dứt khoát, giọng nói bình thản đến mức gần như là một tiếng thở dài:
“Đến tận bây giờ, anh vẫn nghĩ em chỉ đang trẻ con, làm nũng giận dỗi sao? Vậy thì anh khỏi cần chờ nó kết thúc. Trong hai năm tới, em vẫn sẽ nghe theo mọi sắp xếp của anh.”
Khoảnh khắc im lặng, rồi cô xoay người. Gấu áo khẽ lướt qua đầu ngón tay anh.
“Nhưng cũng xin anh nhớ cho, em đã từng nói.”
Đừng đến gặp em nữa.