Bước Vào Tim Anh - Bài Cốt Lạt Tương

Chương 64

Ngày hôm sau.

Lâm Nhuận Cẩm nhận được cuộc gọi từ Long Việt, bảo cô nhanh chóng quay lại Bắc Kinh. Tháng Tư này có Liên hoan phim, đoàn phim [Mộ Giang] cần toàn bộ diễn viên tham dự. Thật ra cô không muốn trở về, nhưng công việc dù sao cũng không thể trì hoãn.

Sáng hôm sau, khi máy bay hạ cánh xuống sân bay thủ đô, sự náo nhiệt quen thuộc chưa kịp thích nghi đã ập tới. Ở khu đón khách, đám đông người hâm mộ đang chen chúc chờ đợi. Giữa những khuôn mặt ấy, cô vừa liếc qua đã nhận ra cô gái từng nhận ra mình đầu tiên ở sân bay Châu Thành năm nào.

“Niên Niên?” Cô bật cười, giọng mang theo niềm vui không che giấu được. “Lâu rồi không gặp.”

Khoảnh khắc ấy, hốc mắt Niên Niên lập tức đỏ lên. Đôi tay run run đưa ra một bức thư và chiếc vòng tay đan thủ công.
“Chị…” giọng cô nghẹn lại, “cuối cùng chị cũng trở về rồi.”

“Lâm Nhuận Cẩm, chị có thể đóng thêm phim học đường không ạ? [Khi Tuổi Trẻ] bọn em xem đến thuộc từng cảnh luôn rồi!” giữa đám đông, một fan giơ điện thoại hét to.

Lâm Nhuận Cẩm thoáng sững, khẽ cười:
“Các em thích chị đóng phim học đường thật sao?”

Vừa dứt lời, hàng chục giọng nói cùng vang lên:
“Thích ạ! Chị đóng thêm đi!”

Cô ký tặng và chụp ảnh cùng mọi người suốt gần nửa tiếng, còn nhận cả một xấp thư tay dày cộp. Ngồi vào xe, bức thư đầu tiên cô mở ra chính là của Niên Niên. Ngón tay khẽ lướt trên từng hàng chữ ngay ngắn, cô đọc rất chậm, như muốn khắc từng nét mực ấy vào lòng.

Đến tòa nhà công ty, vừa khi thang máy mở cửa, cô chạm mặt Thẩm Kính Ninh.

“Chị Kính Ninh.” Cô chủ động chào, giọng lễ độ mà mềm mại.

Thẩm Kính Ninh chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô trong thoáng chốc rồi lặng lẽ bước qua.

Trong phòng làm việc, Long Việt đã đợi sẵn. Sau khi bàn xong chuyện tham dự Liên hoan phim, Lâm Nhuận Cẩm ngập ngừng một lúc, rồi nói ra ý định muốn thành lập đội ngũ riêng.

“Tôi hoàn toàn ủng hộ.” Long Việt đặt cây bút xuống, ngả người ra sau ghế. “Thật ra tôi cũng định ngày mai sẽ đề cập chuyện này với Chu tổng.”

Lâm Nhuận Cẩm gật đầu, im lặng trong giây lát, rồi chợt hỏi:
“Công ty… có dự định sắp xếp cho em đóng phim học đường hay phim thần tượng hiện đại không ạ?”

Long Việt hơi nhướng mày, ánh nhìn sau tròng kính mang ý dò xét:
“Em muốn đóng à?”

“Muốn chứ ạ.” Cô khẽ mỉm cười, nơi ánh mắt ánh lên nét hồn nhiên của tuổi trẻ. “Khi còn trẻ, em muốn đóng nhiều phim về thanh xuân hơn nữa.”

Long Việt ghi nhanh vài dòng lên tài liệu, giọng đều đều:
“Xét về định hướng thị trường, hình tượng của em quả thật rất hợp với dòng phim thanh xuân. Có điều…” Anh khẽ cười, “ngũ quan của em rất điện ảnh, lên màn ảnh lớn sẽ càng có sức hút hơn.”

Lâm Nhuận Cẩm khẽ gật đầu, trong mắt thoáng qua chút suy tư.

“Dĩ nhiên, đó chỉ là ý kiến của tôi và phía công ty thôi.” Long Việt đẩy nhẹ gọng kính, giọng điềm đạm: “Chuyện lập đội ngũ riêng và nhận phim thanh xuân, ngày mai tôi sẽ bàn kỹ với Chu tổng. Em còn yêu cầu gì khác không?”

“Về nhiếp ảnh, em đã có ứng cử viên trong đầu rồi.”
Lâm Nhuận Cẩm lấy từ túi xách ra một tấm danh thiếp, khẽ đẩy qua mặt bàn. Tấm danh thiếp trượt nhẹ đến trước mặt Long Việt.
“Người em muốn chính là anh ấy.”

Long Việt cầm lên, khi nhìn thấy hai chữ Cảnh Liệt in rõ trên giấy, lông mày anh khẽ nhướng lên một chút. Vị nhiếp ảnh gia này nổi tiếng trong giới với phong cách táo bạo, đầy tính thử nghiệm. Xem ra, tham vọng của Lâm Nhuận Cẩm lớn hơn anh tưởng.

Ra khỏi văn phòng, cô đứng trước cửa thang máy, vừa cúi đầu trả lời bình luận của fan, thang máy “ting” một tiếng mở ra và giọng nói quen thuộc của A Hiền từ trong vọng ra.

Cô ngẩng đầu theo phản xạ, nhưng lại bất ngờ bắt gặp ánh mắt mang theo nụ cười nhạt.

Chu Chỉ Nguyên đứng giữa thang máy, một tay đút túi quần, khóe môi nhếch lên rất nhẹ, ánh mắt vẫn khóa chặt lấy cô.

Tim cô khẽ run hai nhịp, vội cúi xuống, giả vờ không thấy, không chào hỏi, cũng không bước vào, cứ đứng yên như thể đang chờ cửa thang máy tự khép lại.

A Hiền thấy sếp nhà mình bị ngó lơ mà lạnh cả sống lưng, tay nhanh như chớp giữ nút “mở cửa”, trong lòng cuống quýt niệm thầm: Mau vào đi, mau vào đi mà…

“Lâm Nhuận Cẩm, sao không vào?”

Giọng Long Việt vang lên sau lưng khiến cô khựng lại. Cô quay người, mỉm cười nhã nhặn:
“Em đợi anh cùng xuống.”

Long Việt bước lên, vừa nhìn thấy cảnh trong thang máy thì hơi thở khựng lại.
Đùa chứ… bắt Chu tổng đứng đó đợi cùng à?

Xuống đến tầng trệt, xe riêng của Lâm Nhuận Cẩm đã đậu sẵn ở cửa.
Cô nhanh chóng tạm biệt Long Việt, rồi lập tức bước lên xe, suốt quá trình không hề liếc sang ai khác dù chỉ một lần.

Long Việt nhìn theo đuôi xe dần khuất, khẽ thở dài:
“Chu tổng, Lâm Nhuận Cẩm vẫn còn giận cậu… vì chuyện năm đó ép cô ấy ra nước ngoài sao?”

Chu Chỉ Nguyên đứng im không động đậy, gương mặt điềm tĩnh như mặt hồ không gợn sóng, chỉ có bàn tay giấu trong túi quần khẽ siết chặt chút kìm nén khó giấu cuối cùng vẫn lộ ra.

Lâm Nhuận Cẩm trở về nước đã lâu nhưng. không đặt chân tới ngôi nhà từng thuộc về hai người.
Cô đứng lặng trong phòng khách rất lâu, rồi mới bước về phía phòng ngủ.

Khi cánh cửa mở ra, thời gian như dừng lại.

Ga giường vẫn là màu xanh nhạt năm ấy cô thay, mỹ phẩm trên bàn trang điểm vẫn xếp đúng thứ tự cũ.

Hai con gấu bông Brown và Cony mà Chu Chỉ Nguyên mua cho cô hồi năm 2016 vẫn ngồi cạnh nhau trên chiếc sofa nhỏ, lớp lông nhung dưới ánh sáng dịu ánh lên lớp bụi mỏng.

Cô khụy gối xuống, nhẹ nhàng v**t v* đôi tai mềm của chúng, khẽ thì thầm:

“Nếu thật sự chẳng thể cứu vãn nữa… thì hai đứa sẽ phải thành những đứa trẻ của một gia đình đơn thân rồi.”

Một lúc sau, cô đứng dậy, dứt khoát mở tủ quần áo, từng bộ đồ được xếp gọn gàng vào vali.
Những lọ mỹ phẩm, nước hoa trên bàn trang điểm, cô không chút do dự mà quét sạch vào thùng rác.

Kéo vali ra cửa, sang bên đối diện thu dọn đồ của Tiểu Lâm. Khi trợ lý Ngô Nhất Nguyệt lên đến nơi, cô đưa vali cho cô ấy mang xuống trước.
Còn mình, Lâm Nhuận Cẩm dẫn Tiểu Lâm, chậm rãi dạo quanh căn nhà một vòng như đang tiễn biệt một quãng thời gian đã không thể quay lại.

“Chúng ta sắp chuyển sang nhà mới rồi. Khi đó, Tiểu Lâm và chị sẽ lại được sống cùng nhau như hồi ở Seoul.”

Tiểu Lâm đột nhiên hất nhẹ dây dắt, chạy đến góc phòng, ngậm ra một chiếc đĩa bay trông còn mới tinh.

Đó là món đồ chơi Chu Chỉ Nguyên vừa mua hôm qua. Tối qua, anh dẫn Tiểu Lâm, cuối cùng nó cũng được về nhà xuống dưới sân chơi hơn một tiếng đồng hồ.

Lâm Nhuận Cẩm cúi xuống, nhặt chiếc đĩa bay rồi cho vào túi vải đang khoác bên tay:

“Thế thì mang theo luôn nhé, đi nào.”

Cô cúi người định nắm lại dây dắt, nhưng Tiểu Lâm bỗng chốc nhảy tránh sang một bên, khẽ rên lên như làm nũng, đôi mắt ướt ánh lên vẻ mong chờ.

Đúng lúc ấy, tiếng mở khóa vang lên. Người và chó cùng quay đầu nhìn về phía cửa.

Nhìn thấy người bước vào là Chu Chỉ Nguyên, Tiểu Lâm lập tức phấn khích lao tới, nhưng đến cách anh hai bước thì dừng khựng lại, cái đuôi vẫy mạnh đến mức gió lùa cả trong không khí.

Chu Chỉ Nguyên cúi mắt nhìn con chó, rồi ngẩng lên nhìn người phụ nữ đang đứng trong phòng khách. Khóe môi anh hơi động, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Có lẽ con chó còn có lương tâm, chứ con người thì không.

“Em thật sự định dọn ra ngoài ở riêng sao?”

Lâm Nhuận Cẩm khẽ vuốt tay lên tay kéo vali:
“Tiểu Lâm cần một nơi có sân vườn.”

“Vậy thì tốt thôi, biệt thự Tây Vân có sân lớn.” Giọng anh căng ra, thấp mà gượng.

“Anh cũng sẽ ở đó à?” Cô cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh.

Đường quai hàm Chu Chỉ Nguyên siết chặt:
“Nếu không thì sao? Chẳng lẽ cứ tiếp tục sống ly thân?”

“Cuộc sống ly thân suốt hơn hai năm qua,” giọng cô bình thản như đang nói chuyện thời tiết, “là do anh tự gây ra. Và vì thế, em đã quen với việc sống một mình.”

Cổ họng anh nghẹn lại. Bất chợt, anh bước lên một bước, giọng trầm khàn:

“Thói quen có thể thay đổi.”

“Nhưng em không muốn thay đổi.” Cô lùi lại nửa bước, lưng gần như chạm vào tường. Tiểu Lâm bối rối đứng giữa, hết nhìn người này lại ngó người kia.

Chu Chỉ Nguyên đưa tay chống lên tường, ghì lấy không gian quanh cô, giọng khàn đặc:

“Vậy thì đừng đi đâu hết.”

Cô ngẩng đầu, ánh mắt chạm thẳng vào anh, khóe môi khẽ cong thành một nụ cười chua chát:
“Anh xem đi, đến giờ anh vẫn chẳng chịu tôn trọng ý muốn của em.”

Bàn tay anh siết chặt trên tường, rồi dần buông lỏng. Ánh mắt anh dõi theo cô rất lâu, sau đó, như thể toàn thân kiệt sức, anh cúi đầu, lùi lại một bước.

“Được,” giọng anh khản đặc, “anh sẽ không sang đó ở. Nhưng anh muốn… được quyền thăm Tiểu Lâm.”

Lâm Nhuận Cẩm nghiêng mặt, lặng im một lúc.
Cô không nói gì, chỉ xoay người, bước thẳng ra cửa mà chẳng buồn ngoảnh lại.

Ngoài kia, mưa đổ như trút.
Tiếng mưa ào ạt bị tiếng nhạc chát chúa trong quán bar nuốt trọn, chẳng còn nghe ra nổi.

Chu Chỉ Nguyên thả người dựa sâu vào ghế sofa, hai chân dài vắt chéo tùy ý.
Anh ngửa đầu, dốc cạn ly rượu vừa rót đầy, ánh mắt mơ hồ nhìn vào khoảng không trước mặt như xuyên qua đám người ồn ào kia, cố tìm một bóng hình đã biến mất.

Khúc Sâm dùng mũi giày khẽ đá vào chân Lương Hạc Đình, rồi hất cằm về phía Chu Chỉ Nguyên:
“Không can à? Uống kiểu này sớm muộn cũng có chuyện.”

Lương Hạc Đình ngẩng lên khỏi màn hình điện thoại, khóe môi cong lên một nụ cười nửa như trêu chọc, nửa như bất lực:

“Để cậu ta uống đi. Vợ sắp bỏ đi rồi, chẳng lẽ còn không cho người ta mượn rượu giải sầu?”

“Giải sầu thì người ta quay lại chắc?” Khúc Sâm hừ một tiếng, chẳng buồn hạ giọng.

“Tôi nói thật, đáng ra phải để cậu ta nếm chút đau khổ. Rõ ràng yêu đến chết đi sống lại, vậy mà cứ làm ra vẻ lạnh lùng. Giờ hay rồi, dồn người ta đến chỗ phải bỏ đi, xem có dỗ được không…”

Lương Hạc Đình lập tức phụ họa:

“Cậu ta có bao giờ biết dỗ đâu?”

“Cũng đúng.” Khúc Sâm bắt chéo chân, lắc lắc ly rượu trong tay, liếc về phía Chu Chỉ Nguyên, lúc này đang lạnh mặt nhìn bọn họ bằng ánh mắt muốn giết người:

“Nóng ruột mà chẳng chịu dỗ, người ta bỏ đi lại không đuổi, giờ ngồi đây than đời uống rượu… ha, đừng nói với tôi là tính giả say để bán thảm nha?”

Câu nói vừa dứt, ly rượu trong tay Chu Chỉ Nguyên lại trống không.

Yêu đến chết đi sống lại… yêu đến chết đi sống lại…
Năm chữ ấy như rượu mạnh thiêu đốt trong đầu anh, khiến tim đau nhói từng cơn. Lông mày anh siết chặt, đôi mắt đỏ ngầu bừng mở.

“Đến biệt thự Tây Vân.” anh khàn giọng nói với tài xế.

“Vâng.”Chú Cổ là tài xế trung niên, cung kính đáp.

Thực ra điểm đến vốn dĩ là biệt thự Tây Vân, chỉ là anh lại nhắc lại lần nữa, không biết vì sao.

Chiếc xe dừng lại trước căn biệt thự số 07 trong khu nhà yên tĩnh.

Chú Cổ tháo dây an toàn, định xuống xe thì nghe thấy người đàn ông ở ghế sau cất giọng trầm, khẽ run:

“Anh muốn gặp con chó.”

Cửa xe vừa đóng lại, giọng anh lại vang lên, thấp mà khản đặc, xen lẫn uất ức đến tuyệt vọng:

“Đừng có nói với anh là để hôm khác rồi gặp. Ngoài câu ‘chờ đi’ thì em còn biết nói gì nữa? Anh, mẹ nó, từ Seoul chờ tới giờ! Đúng, anh đáng bị em lạnh nhạt. Anh chửi anh đấy thì sao? Tối nay anh thô lỗ, anh không muốn nói lý với em nữa. Lâm Nhuận Cẩm, đừng giả điếc giả câm với anh! Mở cửa ra cho anh vào! Chuyển nhà à? Được, anh không vào nữa, thế được chưa!”

Chú Cổ cố nín cười, bước đi xa vài bước, rồi vẫn không kìm được quay đầu nhìn lại.
Biệt thự số 07 vẫn tối om, không một tia sáng.

Ông rút điện thoại, bấm số của Lương Hạc Đình.

Cúp máy, Lương Hạc Đình ném điện thoại lên sofa, cắn điếu thuốc cô gái bên cạnh vừa đưa, hít một hơi sâu, khẽ nhếch môi cười:

“Biết thế nãy đi theo cho vui. Tôi cũng muốn xem thử cảnh A Nguyên từ cao ngạo ngút trời hóa thành kẻ thấp giọng năn nỉ trông nó thảm thế nào.”

“Đoán xem, mai tỉnh rượu thể nào cậu ta cũng muốn tự tát mình một cái,” Khúc Sâm cười, “với cái tính cứ thích cứng đầu đó, sao mà chịu nổi cảnh mình phải cúi đầu.”

Sáng hôm sau, Lâm Nhuận Cẩm thả Tiểu Lâm ra sân chơi.
Khi xoay người lại, ánh mắt cô vô thức lướt qua cánh cổng.
Con đường ngoài kia trống trơn, chỉ có vài chiếc lá vàng đang xoay tròn trong gió.

Đúng mười giờ, cửa phòng làm việc của Long Việt vang lên tiếng gõ nhịp nhàng.

“Tôi vừa họp xong với Chu tổng.”

Long Việt cầm bút, gõ nhẹ hai cái lên mặt bàn, ánh mắt dừng trên người cô gái mặc chiếc váy dài màu tím nhạt, mái tóc uốn nhẹ buông xuống vai vẻ dịu dàng khiến cả căn phòng như sáng hơn một chút.

“Đề xuất thành lập đội riêng đã được thông qua. Nhưng… người chụp ảnh là Cảnh Liệt thì không được. Công ty sẽ sắp cho em một nhiếp ảnh khác phù hợp hơn.”

Lâm Nhuận Cẩm đáp khẽ:

“Trước đây em từng làm việc với anh ấy, còn làm mẫu cho anh ấy chụp.”

Cô lấy điện thoại, mở vài bức ảnh nghệ thuật năm đó ra cho Long Việt xem.

Ánh mắt Long Việt thoáng ánh lên vẻ kinh ngạc.

“Anh ta đúng là biết cách khai thác khí chất của em thật.”

Nhưng cấp trên không đồng ý thì anh cũng chẳng làm được gì.
Chu Chỉ Nguyên chỉ liếc qua tấm danh thiếp có tên “Cảnh Liệt” rồi thẳng thừng phủ quyết, không nói lý do.

Long Việt suy nghĩ một lát, rồi đề nghị:
“Hay là em lên gặp Chu tổng nói chuyện trực tiếp đi, có khi sẽ dễ hơn.”

Lâm Nhuận Cẩm mím nhẹ môi, gật đầu:
“Vâng.”

Cô xách túi, rời khỏi văn phòng.
Thay vì đi thang máy, cô chọn leo cầu thang.

Băng qua hai phòng họp trống, cô dừng lại trước cánh cửa từng chỉ bước vào một lần.
Qua khe cửa, ánh sáng hắt ra một vệt mảnh. Cô hít sâu, gõ nhẹ lên cánh gỗ ba tiếng.

“Vào đi.”

Cô khẽ thở ra, đẩy cửa bước vào.

Người đàn ông đang đứng trước cửa sổ sát đất.
Áo sơ mi đen xắn đến khuỷu tay, để lộ cánh tay gân xanh mảnh, đôi chân dài bọc trong quần jeans sẫm màu, mỗi chuyển động đều phác ra những đường nét sắc gọn.

Khi nhận ra người vừa đến là ai, đồng tử Chu Chỉ Nguyên khẽ co lại.
Điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay bị anh giấu ra sau lưng theo phản xạ. Anh quay người, nhanh chóng dập tắt tàn thuốc, bước đến bên cửa sổ, mở toang nó ra. Gió ùa vào, cuốn đi mùi khói thuốc còn sót lại.

“Vào đi.”

Lâm Nhuận Cẩm khép hờ cửa, bước đến, gót giày cao vang lên đều đặn trên sàn.
Cô ngồi xuống ghế đối diện, chờ anh đi vòng lại sau bàn làm việc, rồi mới lên tiếng:
“Tại sao anh lại phản đối Cảnh Liệt?”

Một luồng nhói buốt đột ngột dâng lên trong ngực anh.
Cái tên ấy anh tưởng cả đời này sẽ không phải nghe lại nữa.
Không ngờ, người đó vẫn chưa biến mất, thậm chí còn khiến cô mở miệng cầu xin.

Tra một chút là ra: Cảnh Liệt từng đóng cửa studio ngay thời điểm bộ phim đầu tay của cô công chiếu.
Năm đó Thẩm Kính Ninh muốn mời anh ta hợp tác, chính miệng người này còn nói những lời ngạo mạn kiểu “không muốn làm kẻ dưới trướng ai”.
Giờ thì sao, cúi đầu vì cô rồi à?

“Anh ta không hợp với em.” Chu Chỉ Nguyên trầm giọng nói.

Lâm Nhuận Cẩm khẽ lắc đầu:
“Anh ấy rất hợp với em. Mong anh có thể đánh giá lý tính một chút.”

Chu Chỉ Nguyên khoanh tay trước ngực, sắc mặt bình thản, giọng điềm đạm đến lạnh lùng:
“Anh vẫn luôn rất lý tính.”

Cô im lặng, chỉ nhìn anh.

Ánh mắt ấy không nói lời nào, nhưng rõ ràng đang chất vấn Anh lại đang không tôn trọng ý muốn của em.

Yết hầu Chu Chỉ Nguyên khẽ động, như thể có lời gì đó muốn bật ra rồi lại bị anh cưỡng ép nuốt xuống.
Anh quay mặt đi, ánh nhìn trốn ra phía cửa sổ, nơi ánh nắng rực rỡ đến chói mắt, phản chiếu lên gương mặt căng cứng của anh một tầng sáng khô khốc.

“Được.”
Chữ ấy thoát ra từ kẽ răng, khàn khàn, mang theo sự bất lực và thoả hiệp.

“Em vẫn chưa nói chuyện trực tiếp với Cảnh Liệt,” Lâm Nhuận Cẩm nói, “Công ty có thể cử người đến Châu Thành thay em, mời anh ấy hợp tác không?”

“…Được.”

Khi nhìn thấy cô mỉm cười khẽ, khóe môi cong lên vừa đủ lịch sự, rồi quay người rời đi, Chu Chỉ Nguyên chỉ lặng lẽ ngồi xuống ghế.
Anh kéo mạnh cổ áo sơ mi, hai ngón tay siết chặt vải đến trắng bệch.

Ngoài cửa sổ, ánh nắng vẫn chói chang như trước, sáng đến mức làm cay khoé mắt anh.

Bình Luận (0)
Comment