Cuộc họp quý của ban lãnh đạo Trung Thịnh kéo dài từ chín giờ rưỡi sáng đến tận tối. Khi tuyên bố tan họp, ngoài cửa sổ đã là cảnh đèn hoa rực rỡ.
Chu Chỉ Nguyên và Kiều Tụng là hai người cuối cùng rời khỏi phòng họp. Sau khi tiễn đối phương vào thang máy, anh mới lấy điện thoại từ túi áo vest ra. Màn hình sáng lên, ngoài vài email công việc chưa đọc, khung thông báo trống không.
Đã gần bốn tiếng kể từ khi thương hiệu YC công bố gương mặt đại diện mới. Anh dừng mắt nơi ảnh đại diện người được ghim trên đầu danh sách WeChat, giữa chân mày thoáng hiện một nét cau lại.
Anh bước nhanh vào phòng làm việc, cầm lấy áo khoác và chìa khóa xe, sải bước ra ngoài.
Đèn xe xé toạc màn đêm dày đặc, bông tuyết rơi nghiêng trong luồng sáng như mưa sao.
Tiểu Lâm vốn đang cuộn tròn trên tấm thảm len ở cửa phòng khách, đôi mắt tròn xoe lim dim, ngẩn ngơ nhìn những bông tuyết khẽ rơi ngoài sân. Đột nhiên, tiếng động cơ quen thuộc từ xa vọng lại. Đôi tai nó vểnh lên, cả thân hình bật dậy.
Chiếc đuôi vẫy loạn, ánh mắt nó dõi trông về phía cổng. Khi cửa mở ra, người đàn ông ấy, luôn giả vờ ghét bỏ nó, nhưng ngày nào cũng cho ăn đồ hộp nhập khẩu, cùng chơi ném đĩa ngoài sân, lại một lần nữa bước vào giữa gió tuyết.
Nó hưng phấn quay vòng tại chỗ, chiếc đuôi gần như biến thành cánh quạt, nhưng vẫn giữ khoảng cách an toàn. Trong đôi mắt ướt ánh lên khát khao thân cận, song nó hiểu chuyện mà không nhào đến. Bởi lần trước, chỉ vì quá vui mà nhảy lên người anh, khiến anh hắt hơi suốt cả ngày.
Chu Chỉ Nguyên đứng nơi ngưỡng cửa. Ánh mắt anh lướt qua bóng dáng trong phòng khách, người vẫn chưa từng quay lại nhìn rồi dừng nơi con chó to đang cố kiềm chế tình cảm. Sóng mũi anh bắt đầu ngứa, nhưng vẫn khom xuống, cách nửa mét khẽ búng tay.
“Ngoan nào.” Giọng anh hơi khàn, từ túi áo lấy ra gói đồ ăn vặt cho thú cưng, xé bao rồi ném xa về phía nó. Tiểu Lâm khéo léo đón lấy, sung sướng tha miếng snack chạy về ổ nhỏ, cái đuôi quét qua thảm phát ra tiếng sột soạt.
Lâm Nhuận Cẩm khép lại kịch bản trên đầu gối. Ngón tay vừa chạm vào thành ly thủy tinh, ly đã bị một bàn tay có khớp xương rõ ràng đẩy nhẹ ra.
Cô ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông.
“Nước nguội rồi.” Giọng anh trầm thấp.
Cô khẽ “ừ”, hai chân đang co lại vừa định thả xuống thì nghe anh nói:
“Để anh rót.”
“Cảm ơn.”
Hai tiếng ấy khiến lưng anh khựng lại rõ rệt. Anh đứng yên vài giây, yết hầu khẽ động, rồi mới sải bước vào bếp.
Cốc nước anh mang ra, Lâm Nhuận Cẩm lại chẳng chạm đến. Cô chỉ lặng lẽ cúi đầu đọc kịch bản, hàng mi cong rũ, dưới ánh đèn hắt xuống một khoảng bóng yên tĩnh.
Sự bình thản ấy, so với mọi cơn cãi vã, càng khiến người ta hoang mang hơn.
Chu Chỉ Nguyên đột ngột giật lấy kịch bản trong tay cô, ngón tay thon dài siết chặt mép giấy, đôi mắt cúi xuống, giam chặt bóng mái tóc rũ của cô trong tầm nhìn:
“Vì sao không hỏi?”
Lâm Nhuận Cẩm chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo đến lạ.
Cô không vòng vo:
“Hỏi thì được gì? Nếu em thấy tin công bố rồi chạy đến công ty tìm anh, anh sẽ nghĩ em đang vô cớ gây chuyện, đúng không?”
Cô dừng lại một thoáng, khóe môi khẽ cong lên, nụ cười pha chút chua xót:
“Có lẽ vị trí đại diện của YC chưa từng định sẵn cho em. Chuyến đi Paris, chỉ có anh mới hiểu rõ mục đích thật sự. Còn trong mắt em, anh là người cho em nếm chút ngọt, rồi lại giáng xuống một cái tát. Có lẽ anh cố tình muốn em nổi giận, muốn em mềm lòng, rồi anh lại ban cho em một hợp đồng khác tốt hơn… để mọi chuyện trước kia coi như xóa bỏ. Phải vậy không?”
Bên ngoài, tuyết rơi dày hơn, tiếng rơi lộp bộp tràn vào khoảng lặng của căn phòng.
Cô nhìn sâu vào đôi mắt đột nhiên co lại của anh, khẽ nói:
“Anh giận vì em lạnh nhạt với anh, vì em ký hợp đồng với Cảnh Liệt, vì em có tương tác với Khương Diễm…”
Ngón tay cô chạm nhẹ lên môi mình, giọng dịu mà sắc như dao:
“Nhưng điều khiến anh tức nhất, chắc là vì em dám cắn anh… còn dám tát anh một cái, đúng chứ?”
Sắc mặt Chu Chỉ Nguyên bỗng thay đổi.
Anh vươn tay chộp lấy cổ tay cô, lực mạnh đến mức khiến cô nhíu mày. Trong đôi mắt vốn luôn sâu và tĩnh của anh, lúc này cuộn trào một thứ tức giận dữ dội, đến cả hơi thở cũng nặng nề hơn.
“Lâm Nhuận Cẩm,” giọng anh khàn đến gần như vỡ, “trong lòng em, anh thật sự hèn hạ đến vậy sao?”
Cô ngẩng cằm, kiên cường đối diện, mắt đỏ hoe nhưng không để nước mắt rơi:
“Đúng vậy.”
Giọng cô run run, “Chu Chỉ Nguyên, em không tin lần này anh hoàn toàn trong sạch.”
Bàn tay anh bất chợt buông lỏng. Khi xoay người, gió lạnh quét qua, cuốn theo hơi thở nặng nề còn vương trên môi.
“Em nói đúng.”
Lưng anh căng như sợi dây cung, giọng trầm khàn, “Anh đúng là không trong sạch.”
Anh khẽ dừng lại, “Nhưng cũng chẳng dơ bẩn như em nghĩ.”
Cánh cửa sân đóng sầm lại, khiến Tiểu Lâm ở tầng hai giật mình. Nó lạch bạch chạy xuống, dừng bên khung cửa, hoảng hốt nhìn ra ngoài chỉ thấy ánh đèn xe xa dần trong đêm tuyết.
Cái đuôi cụp xuống, nó quay lại, nhẹ nhàng cọ mũi vào bàn tay lạnh buốt của Lâm Nhuận Cẩm, khẽ rên một tiếng.
Cô cúi người, ôm nó vào lòng, khẽ lẩm bẩm:
“Không sao đâu… không sao đâu…”
Sáng hôm sau, một tay săn ảnh nổi tiếng bất ngờ ném “quả bom” lên Weibo:
#Nữ minh tinh hàng đầu lộ tin hẹn hò thật#
Chỉ trong vài phút, chủ đề đã leo thẳng lên top tìm kiếm.
Ảnh kèm theo là tấm hình chụp mờ bên cạnh chiếc xe – một cái ôm giữa trời tuyết.
Dòng chữ chú thích ngắn gọn: “Năm phút nữa, phát sóng trực tiếp tiết lộ danh tính.”
Ngay lập tức, Weibo gần như nghẽn mạng:
Dân mạng điên cuồng F5 trang chủ.
Các fandom loạn lên kiểm soát bình luận, phủ nhận tin đồn.
Còn các tài khoản marketing thì hối hả tổng hợp danh sách “nghi phạm” có khả năng cao nhất…
Phần bình luận dưới bài đăng của tay săn ảnh bùng nổ chỉ trong vài phút, vượt hơn mười nghìn lượt, và mỗi phút lại tăng thêm hàng ngàn dòng suy đoán:
“Chắc chắn là Lâm Nhuận Cẩm! CP Khương Diễm – Lâm Nhuận Cẩm của tôi sắp thành thật rồi!”
“Chị tôi độc thân, yêu ma quỷ quái nào cũng đừng bén mảng tới.”
“Tôi đoán là Phó Chi…”
“Năm phút mà sao dài như năm năm vậy trời!!”
“Không làm nổi việc nữa, chỉ muốn ăn dưa hóng chuyện.”
Sáu giờ sáng, Lâm Nhuận Cẩm đã dậy luyện thoại và tiếng Anh suốt hơn hai tiếng. Cô định chợp mắt một lát, rồi sẽ ra ngoài gặp luật sư theo lịch hẹn.
Vừa mới chạm đầu xuống gối, chuông điện thoại của chị Dung đã reo ầm lên như còi báo động.
Màn hình Weibo kẹt cứng ở phần quảng cáo mở đầu suốt nửa phút. Đến khi cuối cùng cũng tải được vào, buổi livestream đã bắt đầu. Giọng chị Dung ở đầu dây bên kia cố giữ bình tĩnh:
“Chắc không phải em đâu. Nếu là em, tiêu đề đã ghi rõ ‘đã kết hôn’ rồi.”
Lâm Nhuận Cẩm lập tức mở tấm ảnh đang lan truyền và trong khoảnh khắc, cô bật dậy khỏi giường.
Trong bức hình, cô gái bị người đàn ông cao lớn ôm chặt chỉ lộ nửa khuôn mặt, nhưng cô nhận ra ngay đó là chính mình năm hai mươi tuổi.
Và người đàn ông ấy chính là Chu Chỉ Nguyên.
“Là em.” Giọng cô khàn khàn, run nhẹ.
Đầu dây bên kia, chị Dung thở gấp, tiếng livestream vẫn vọng qua điện thoại: giọng tay săn ảnh kéo dài đầy đắc ý.
“Vị nữ diễn viên này đã kết hôn từ năm 2015, thậm chí còn từng từ chối tham gia một chương trình hẹn hò vì lý do… đã có chồng.”
“Lâm Nhuận Cẩm! Chị gọi ngay cho Tổng giám đốc Long, phải liên hệ với tay săn ảnh đó.”
Giọng chị Dung vội vã, gần như lạc đi.
“Không cần đâu.”
Lâm Nhuận Cẩm mở phần phát trực tiếp, ánh mắt dừng lại nơi con số người xem đang nhảy loạn trên màn hình.
“Từ teaser đến khi phát sóng chỉ cách năm phút, đối phương đâu có định thương lượng gì.”
Cúp máy, cô lặng lẽ làm mới trang chủ.
Từ khóa #LâmNhuậnCẩm_ẩn_hôn# đang leo thẳng lên top thịnh hành, kèm ký hiệu đỏ chói của mục ‘bùng nổ’.
Trong buổi phát trực tiếp, tay săn ảnh đang khoe khoang “chứng cứ mới”.
Lần này là bức ảnh rõ nét hơn, cô tựa đầu vào cánh tay Chu Chỉ Nguyên, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy lưng anh trong khung hình.
Bình luận nổ tung:
“Ôi trời ơi, đúng là Lâm Nhuận Cẩm thật!”
“Tôi vẫn không tin, đây là chiêu PR sao?”
“Chồng tin đồn kia là ai? Lưng thôi mà khí chất thế kia…”
“Người đàn ông này là ai vậy? Trông không giống Khương Diễm.”
“Trả anh tôi lại đây mau!”
“Nghe nói là lãnh đạo cấp cao của một tập đoàn lớn.”
“Tài nguyên tốt vậy, không có chống lưng thì sao mà tới tay được?”
“Trời ơi, tôi đang chứng kiến hot search tụt hạng ngay trước mắt!”
Dù đề tài trên bảng xếp hạng dần hạ nhiệt, sóng gió vẫn chẳng hề lắng xuống.
Thậm chí còn có người tung tin Lâm Nhuận Cẩm vì muốn có tài nguyên mà gả cho một ông lão sáu mươi tuổi.
Cô ép mình bình tĩnh, rồi bấm gọi vào dãy số đã thuộc nằm lòng.
Điện thoại kết nối, nhưng trong ống nghe chỉ còn lại hơi thở của hai người.
Rất lâu sau, giọng trầm thấp của Chu Chỉ Nguyên mới vang lên:
“Anh đã nghĩ rồi. Đã không giấu được, chi bằng công khai luôn. Dù sao thì…”
“Không được.”
Cô cắt ngang, giọng nhẹ nhưng kiên quyết.
“Em tưởng ra thông cáo* là xong sao?” Giọng anh lạnh hẳn. “Lần này ép xuống được, còn lần sau thì sao?”
*Thông cáo là một bản tuyên bố chính thức được công bố ra công chúng thường do cá nhân, tổ chức hoặc công ty phát hành, để làm rõ một sự việc, phản hồi tin đồn, hoặc đưa ra lập trường, thông tin xác thực.
Cô hít sâu, giọng bình tĩnh đến lạ:
“Em sẽ đăng bài thừa nhận mình đã kết hôn. Nhưng không công khai thân phận của anh.”
Đầu dây bên kia lặng đi, dài đến nghẹt thở.
“Tuỳ em.”
Giọng anh trầm khàn, lạnh lẽo đến mức mang theo cả giận dữ:
“Chuyện này để Long Việt xử lý. Anh đang đi công tác, đừng gọi lại nữa.”
“Cạch.”
Cô thẳng tay ngắt máy, nắm lấy chìa khóa xe rồi lao ra khỏi cửa.
Trong văn phòng của Long Việt, giám đốc PR đang gõ phím đến mức mồ hôi rịn trán.
Thấy cô bước vào, tất cả đều ngẩng đầu.
Bốn mươi phút sau, trên Weibo của Lâm Nhuận Cẩm xuất hiện một tuyên bố ngắn gọn:
[Gửi những người luôn quan tâm đến tôi:
Về tin đồn hôm nay, tôi xác nhận mình đã đăng ký kết hôn vào năm 2015.
Xin lỗi vì để mọi người biết chuyện theo cách này.
Cảm ơn vì đã luôn ủng hộ.]
Đăng xong, cô vứt điện thoại sang một bên, chẳng buồn xem hàng nghìn tin nhắn và bình luận đang tràn vào.
Ánh sáng mờ lạnh của màn hình máy tính chiếu lên gương mặt tái nhợt, trong khi bóng chiều ngoài cửa sổ dần buông xuống.
Rời khỏi văn phòng, cô bước vào thang máy và chạm mặt Thẩm Kính Ninh đang đứng một mình.
Không gian kín, không khí đặc quánh.
Thẩm Kính Ninh nghiêng người tựa vào vách thang, đôi môi đỏ cong lên một nụ cười đầy ẩn ý:
“Tôi đã thấy lạ từ hồi cô mới debut…”
Cô ta chậm rãi đảo mắt nhìn Lâm Nhuận Cẩm từ đầu đến chân, giọng khẽ như cười mà chẳng hề có ý cười:
“Thì ra, cô và Chu tổng là người cùng giường à.”
Đầu ngón tay Lâm Nhuận Cẩm khẽ siết lại, nhưng nét mặt vẫn điềm tĩnh như không.
Nửa tháng sau, ba giờ sáng ở New York.
Chu Chỉ Nguyên bị đánh thức bởi ánh sáng điện thoại.
Trên màn hình là tin nhắn từ Long Việt:
[Lâm Nhuận Cẩm quyết định không gia hạn hợp đồng.]
Ba năm hợp đồng vừa kết thúc.
Sau khi tái xuất, Lâm Nhuận Cẩm chọn tách ra thành lập studio riêng.
Mấy ngày nay, giới truyền thông đều chụp được hình cô ra vào văn phòng luật sư.
Rõ ràng, chuyện này không chỉ đơn giản là chuẩn bị cho studio.
Trước khi kịp đọc tin nhắn về việc không tái ký, Chu Chỉ Nguyên đã bị cú điện thoại của Khúc Sâm làm tỉnh hẳn.
“Weibo đang nổ tung rồi đấy!
Tin cô ấy ly hôn lan khắp nơi… mà anh còn ngủ được à?!”
Chu Chỉ Nguyên day trán, mệt mỏi nhíu mày.
Chuỗi hơn bảy mươi cuộc đàm phán liên tục khiến anh kiệt sức.
Vừa chợp mắt chưa bao lâu đã bị đánh thức, giọng nói dồn dập bên kia vẫn không ngừng vang lên.
Anh khẽ chớp mắt, mí mắt nặng trĩu, đầu óc trống rỗng, mất vài giây mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
#LâmNhuậnCẩm_ly_hôn# đang nổ top.
#LâmNhuậnCẩm_tuyên_bố_tái_xuất# đang hot.
#Chồng_cũ_bí_ẩn_của_LâmNhuậnCẩm# đang bùng nổ.
#LâmNhuậnCẩm_lần_đầu_lộ_diện_sau_bão# đang leo bảng.
Bốn dòng hashtag chiếm trọn bảng tìm kiếm.
Trong quảng trường bình luận, fan trung thành đang tưng bừng mở tiệc, chúc mừng nữ thần đã trở lại cuộc sống độc thân.
Ngay sau đó, một loạt ảnh hậu trường được tung ra:
Lâm Nhuận Cẩm mặc váy trắng giản dị bước vào phim trường.
Ánh nắng rọi xuống, viền tóc cô ánh lên màu vàng nhạt.
Không lớp trang điểm cầu kỳ, nhưng nơi khóe mắt lại thấp thoáng một nụ cười nhẹ, một chút mệt mỏi, một chút bình yên,và thứ ánh sáng kiên định mà cô đã mất quá lâu mới tìm lại được.