Bước Vào Tim Anh - Bài Cốt Lạt Tương

Chương 68

Khi họ đến quán thì đã khá muộn, tầng một gần như không còn chỗ trống. Dọc theo cầu thang gỗ lên tầng hai, trong căn gác nhỏ vắng lặng chỉ có góc ngồi bên cửa sổ hắt ra thứ ánh sáng vàng ấm.

Lâm Nhuận Cẩm cởi áo khoác, khoác lên lưng ghế. Ngoài cửa sổ, đêm tuyết Seoul phủ một lớp sáng mờ trên mặt kính, phản chiếu thành những vệt bóng lung linh.

Khương Diễm kéo ghế cho cô, cười nói:
“Quán này tôi hay tới lắm, có tuần đến năm lần cũng không chán.”

Anh ta mở thực đơn, ngẩng lên:
“Gà hầm sâm ở đây nấu đúng chuẩn, cả Seoul khó mà tìm được quán thứ hai.”

“Anh định ở lại đây lâu sao?” Lâm Nhuận Cẩm hỏi, tầm mắt dõi theo những ánh đèn neon hắt ra ngoài phố. Ánh sáng ấy phản chiếu trong đôi mắt cô, lung linh như nước.

Khương Diễm nhìn theo hướng cô đang nhìn, khẽ cười:
“Tôi thích cảm giác đời thường của nơi này, ấm áp và chân thật.”

“Khương Diễm, năm nay anh còn nhận phim không?” Ngô Nhất Nguyệt xen vào, đầu đũa khẽ gõ lên thành bát.

Khương Diễm thu lại ánh nhìn, cười sâu hơn:

“Gặp được kịch bản hay thì nhận thôi.” Anh ta đứng dậy, rót nước cho hai người, “Nhưng giờ tôi thấy làm khán giả cũng thú vị lắm.”

Đúng lúc ấy, từ cầu thang truyền lên tiếng bước chân nhẹ, hai cô gái Hàn Quốc rụt rè ló đầu nhìn. Ánh mắt họ lập tức dừng lại ở Lâm Nhuận Cẩm, giọng nói bằng thứ tiếng Anh lơ lớ, đầy cẩn thận:

“Excuse me… Are you Miss Lin Runjin?”

(Dịch: “Xin… xin lỗi, có phải chị là Lâm Nhuận Cẩm không ạ?”)

Lâm Nhuận Cẩm mỉm cười, đặt tách trà xuống, dùng tiếng Hàn lưu loát đáp:

“Đúng vậy, chào hai em.”

“Wah! Thật là chị rồi sao! Chị sắp về Trung Quốc à?” cô gái buộc tóc đuôi ngựa tròn mắt hỏi, giọng run lên vì kích động.

“Ừ, chị còn phim đang quay ở trong nước.” cô dịu dàng trả lời.

Cô gái tóc ngắn bên cạnh vui mừng đến mức dậm chân:
“Vậy khi nào chị mới quay lại Hàn Quốc đóng phim nữa ạ?”

Cả quá trình, không ai nhận ra Khương Diễm. Anh chủ động nhận lấy điện thoại của họ, giúp chụp liền mấy tấm ảnh. Khi hai cô gái cúi đầu cảm ơn rồi rời đi, anh bật cười, lắc đầu:
“Tôi vào nghề sớm hơn cô mười năm, mà độ nổi tiếng kém xa thế này,” anh làm động tác chắp tay chào, giọng trêu chọc “Bái phục, bái phục.”

Lâm Nhuận Cẩm bị anh chọc bật cười, nơi khóe mắt hiện ra một đường cong mềm mại:
“Anh Diễm khiêm tốn quá rồi.”

Phục vụ bưng đến nồi gà hầm sâm bốc khói nghi ngút. Cô thuận thế tựa lưng vào ghế, ánh nhìn vô thức quét qua cửa sổ rồi khựng lại.

Giữa màn tuyết rơi, chiếc xe màu đen quen thuộc lặng lẽ đỗ bên kia đường. Cửa kính hạ nửa chừng, gương mặt lạnh lùng của Chu Chỉ Nguyên hiện rõ dưới ánh đèn đường.

Anh cứ thế nhìn về phía này, qua lớp tuyết bay tán loạn ánh mắt trầm tĩnh, không chút dao động.

Ánh mắt hai người giao nhau trong lớp không khí lạnh buốt.

Anh không né tránh, gương mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào.

Chỉ có tàn thuốc nơi đầu ngón tay, chớp sáng rồi tắt, như hé lộ một cảm xúc rất khẽ mà sâu xa.

Kết thúc buổi tối, cô trở về khách sạn, Lâm Nhuận Cẩm phát hiện trước cửa phòng mình treo lặng lẽ một túi quà quen thuộc.

Trên tấm thiệp dát vàng, dòng chữ “Chúc mừng em” được viết bằng nét bút sắc lạnh, cô chỉ nhìn thoáng qua đã biết của ai.

Ánh mắt cô dừng lại nơi dải ruy băng buộc túi, chốc lát rồi khẽ rời đi.
Cô mở cửa, bước thẳng vào trong.

Sáng hôm sau, túi quà ấy vẫn lẻ loi treo trước cửa.
Lâm Nhuận Cẩm gọi xuống quầy lễ tân, giọng bình thản:
“Làm phiền liên hệ với anh Chu ở phòng 2206, bảo anh ấy đến nhận lại đồ của mình.”

Sau khi về nước, Lâm Nhuận Cẩm tiếp tục trở lại đoàn phim.

Chỉ hai ngày sau, chị Dung vội vã bay đến tận Hạ Môn, mang theo một tin khiến cô bất ngờ.

“Chủ tịch Sherry của thương hiệu X Jewelry gửi lời mời, muốn em tham dự buổi tiệc tối riêng của bà ấy ở Paris vào cuối tháng 3 này.”

“X Jewelry?” Lâm Nhuận Cẩm khẽ nâng cổ tay, chiếc vòng tay nạm kim cương thuộc dòng Love của thương hiệu ấy khẽ lóe lên dưới ánh đèn.

Chiếc vòng tay này… chính là món quà năm đó ở Paris, khi Chu Chỉ Nguyên chẳng nói chẳng rằng, tự tay cài vào cổ tay cô trên xe.

Cô vốn chỉ định tháo ra, nhưng vì thấy đẹp nên từ đó vẫn thường đeo.

“Chị đoán là do màn xuất hiện của em ở lễ trao giải Seoul quá rực rỡ, khiến Sherry chú ý.” Chị Dung lựa lời cẩn thận, bài học trước đó khiến chị không dám nói chắc, “Nhưng dù sao chuyến đi Pháp này bắt buộc phải đi. Dù cuối cùng không ký được hợp tác, chỉ riêng việc kết giao được những mối quan hệ này đã là cơ hội hiếm có rồi.”

Tết Nguyên đán năm 2020 sắp đến, đoàn phim được nghỉ hiếm hoi ba ngày.
Mùng 3 phải quay lại làm việc.

Chị Dung và Ngô Nhất Nguyệt đều đã về đoàn tụ cùng gia đình, chỉ còn Lâm Nhuận Cẩm lưỡng lự trong căn phòng khách sạn.

Đi Bắc Kinh… hay về Châu Thành?

Vì chuyện ly hôn, Lâm Văn Tân tức giận đến mức từng tuyên bố không cho cô bước chân vào nhà.

Tại căn biệt thự nhỏ ở Bắc Kinh, Lâm Đông Viễn đang dắt Tiểu Lâm đi dạo trong sân.

“Yên tâm đi, có dì giúp việc trông Tiểu Lâm rồi.” Cậu vừa nói vào điện thoại vừa cúi người buộc lại dây dắt,

“Chị cứ về Châu Thành ăn Tết với tụi em, giờ bố cũng chẳng làm gì được nữa đâu. Trong nhà, ai có tiền người đó có tiếng nói mà.”

Đứng bên cạnh, Từ Cận Thao nghe đến khi trong điện thoại vang lên ba chữ “về Châu Thành”, đôi mắt lập tức sáng rực.

Lâm Đông Viễn cúp máy, quay sang nhìn cậu, bất đắc dĩ thở dài:

“Chị ấy còn chưa chính thức ly hôn với anh cậu, cậu vui cái gì chứ?”

“Chính vì thế nên tôi mới muốn giúp chị ấy.” Từ Cận Thao ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu Tiểu Lâm. Nó lim dim đôi mắt, chiếc đuôi lắc liên hồi đầy khoái chí.

“Đừng có gây thêm chuyện nữa.” Lâm Đông Viễn nhíu mày, “Bài học lần trước vẫn chưa đủ à?”

Lần đó không chỉ bị đánh, mà cả xe lẫn nhà Chu Chỉ Nguyên tặng cũng đều bị thu lại hết.

Từ Cận Thao khẽ cười khẩy: “Ai thèm mấy thứ đó chứ.”

Lâm Nhuận Cẩm không về thẳng Châu Thành mà cô ghé qua một thị trấn nhỏ, nơi có người mà cô đã từng quen là Thang Mộng Phi, cô trợ lý tạm thời khi cô đóng bộ phim đầu tiên.

Giờ đây, Thang Mộng Phi đã lập gia đình, có con. Hai vợ chồng mở một tiệm trà sữa nhỏ trong thành phố.
Đứa trẻ sinh ra yếu ớt, mấy năm nay bệnh vặt không dứt, khiến cuộc sống vốn chẳng khá giả của họ lại càng chật vật hơn.

Phòng làm việc của Lâm Nhuận Cẩm đang thiếu người, cô vốn định mời Thang Mộng Phi về hỗ trợ, nhưng chị Phi nhẹ nhàng từ chối, bảo rằng không thể rời con đi đâu được.

Trước khi rời đi, Lâm Nhuận Cẩm đăng một bài viết bằng tài khoản nhỏ mà các fan ruột đều biết. Bức ảnh là tấm bảng hiệu tiệm trà sữa, ánh nắng buổi chiều phản chiếu lên, ấm áp và hiền hòa như chính lòng cô lúc ấy.

Trên đường ra sân bay, cô lặng người nhìn dòng xe lướt qua ngoài cửa kính, mãi cho đến khi tài xế nhắc:

“Cô gái, đến nơi rồi.”

Vừa bước xuống xe, một bóng người quen thuộc đã hiện ra trong tầm mắt.
Chu Chỉ Nguyên đứng nơi ven đường, chiếc áo khoác đen bị gió thổi tung nhẹ. Động tác anh xem đồng hồ khựng lại, ánh mắt ngay lập tức dừng trên người cô.

Cô hơi sững lại rồi trấn tĩnh, giọng mang theo chút châm chọc:
“Anh đang theo dõi em đấy à?”

Anh nhếch môi, giọng trầm khàn bị gió đông cuốn đi:

“Lại nghĩ anh là hạng người gì thế?”

Anh sải bước đến gần, hơi lạnh quấn quanh người nhưng lại mang theo mùi hương quen thuộc,

“Không thể nghĩ là… anh chỉ muốn gặp em sớm hơn một chút sao?”

Lâm Nhuận Cẩm im lặng vài giây.

“Nhưng em thì ngược lại.” Cô khẽ nói “Nghe nói anh cũng về Châu Thành, em mới lưỡng lự. Nếu không có điện thoại của dì Chu, em thà ở lại Hạ Môn.”

Chu Chỉ Nguyên nhìn cô thật lâu, giọng nghẹn lại:
“Em ở đâu đón năm mới, anh sẽ đến đó.”

Lâm Nhuận Cẩm cười nhạt, ánh mắt thoáng lên tia lạnh:

“Em nhớ trước đây anh không phải kiểu người này. Chu tổng từ khi nào lại học được cách bám riết không buông? Nguyên tắc, giới hạn mà anh luôn tự hào, đều bỏ hết rồi sao?”

Anh không đáp lại ngay.
Sắc mặt anh căng cứng, vòng ra phía sau xe taxi, kéo chiếc vali trắng ra khỏi cốp.

Rồi anh đứng lại trước mặt cô, lấy ra một vật trong túi áo khoác, đặt vào tay cô, giọng bình thản như trò chuyện:
“Sao vậy, em không cho phép anh thay đổi à?”

Lâm Nhuận Cẩm cúi đầu, một chiếc đồng hồ quả quýt cổ nằm lặng trong lòng bàn tay, sợi dây kim loại lấp lánh, đong đưa nhẹ trong gió.

Đây hẳn là món quà anh định tặng cô hôm ở Seoul.

Cô không hề do dự, đưa lại cho anh, tay kia nắm chặt lấy quai vali:

“Trả lại anh.”

Chu Chỉ Nguyên nhận lấy đồng hồ, nhưng lại không buông tay khỏi cần kéo. Anh đột ngột bước lên một bước, nhét lại chiếc đồng hồ vào túi áo khoác của cô.

Những ngón tay lạnh buốt vô tình lướt qua bên hông cô, động tác khẽ thôi, nhưng đủ khiến hơi thở cô nghẹn lại trong cổ.

“Em giơ tay kiểu này,” giọng anh khàn trầm, thấp như hơi thở, “chỉ khiến anh muốn nắm lấy thôi.”

Lâm Nhuận Cẩm khẽ nghiêng đầu, những sợi tóc lướt qua cằm anh, mỏng mà mềm, lạnh mà đau.

Chu Chỉ Nguyên bật cười khẽ, xoay người cầm vali:
“Đi thôi, sắp đến giờ lên máy bay rồi.”

Chiếc Corolla* trắng của Lâm Đông Viễn đỗ yên tĩnh trong bãi xe sân bay. Đó là món quà sinh nhật năm ngoái Lâm Nhuận Cẩm tặng cậu, chỉ là một chiếc xe bình thường, nhưng cậu giữ gìn như báu vật.

*Corolla là tên mẫu xe của hãng Toyota, viết đủ là Toyota Corolla, một dòng xe hạng trung rất phổ biến, kiểu như “xe gia đình nhỏ gọn”.

Hai người Lâm Đông Viễn và Từ Cận Thao vừa ăn trưa xong đã ra sân bay đón.
Khi nhìn thấy Lâm Nhuận Cẩm bước ra cùng người kia, Lâm Đông Viễn có cảm giác người đứng bên cạnh mình sắp sụp đổ.

“Ơ kìa, hai người lại tốt đẹp rồi hả?”

Từ Cận Thao lạnh mặt, cắt ngang:
“Cậu nói mấy câu xui xẻo vừa thôi.”

Chu Chỉ Nguyên nhấc vali nặng nề ném vào cốp sau, quay lại thì thấy cửa sau xe đóng chặt.

Lông mày anh khẽ giật, một tay kéo mạnh cửa ra, quả nhiên, Từ Cận Thao đang ngồi bên trong.

Anh chống tay lên khung cửa, người hơi cúi xuống.

Ánh mắt không chút biểu cảm, lạnh như dao, dừng trên khuôn mặt “mặt dày vô liêm sỉ” kia.

Lâm Nhuận Cẩm dĩ nhiên cảm nhận được bầu không khí căng như dây đàn ngay bên cạnh.
Cô chẳng buồn để tâm, chỉ nghiêng đầu, nhắm mắt giả vờ nghỉ ngơi.

Lâm Đông Viễn vội vàng lên tiếng hòa giải:
“Anh Nguyên, hay là anh ngồi ở ghế phụ đi.”

Chu Chỉ Nguyên hơi mím môi:
“Xuống xe.”

Từ Cận Thao dựa người ra sau, khóe môi nhếch nhẹ:
“Anh nóng nảy quá rồi đấy anh trai.”

Chu Chỉ Nguyên nheo mắt, giọng lạnh đến mức có thể đông cứng không khí:

“Từ Cận Thao, Tết nhất rồi, anh không muốn động tay động chân với em.”

“Anh thích thì cứ làm.”

Lâm Nhuận Cẩm cuối cùng cũng chịu không nổi, giọng mệt mỏi:

“Không thì hai người tự bắt taxi về đi, em không ngồi chung được đâu.”

Các khớp ngón tay của Chu Chỉ Nguyên trên khung cửa siết chặt, gân xanh nổi rõ, nhưng rồi anh vẫn chậm rãi buông ra.
Anh đứng thẳng dậy, yết hầu khẽ giật, cuối cùng chỉ lạnh nhạt đóng cửa lại, giọng trầm:

“Lâm Đông Viễn, em ra ngồi ghế phụ đi.”

Từ Cận Thao cúi mắt, khóe môi cong lên một đường cong nhạt nhẽo nhưng đầy thách thức.

Lâm Nhuận Cẩm khẽ ngẩng đầu, ánh mắt vô tình lướt qua gương chiếu hậu và bất chợt chạm phải ánh nhìn sâu hun hút của Chu Chỉ Nguyên.

Khoảnh khắc ấy như bị kéo dài vô tận.
Cho đến khi cô khẽ cụp mắt, dời ánh nhìn ra ngoài ô kính, nơi những dãy phố lùi lại thật nhanh trong ánh đèn chiều mờ nhạt.

Bữa cơm tất niên hôm đó, hai nhà vẫn ngồi lại ăn cùng nhau.

Không ai nhắc đến những chuyện không vui, chỉ có tiếng cười nhè nhẹ, và khói bốc lên từ nồi lẩu, mờ mịt như những điều chưa kịp nói ra giữa họ.

Sau bữa tối, Lâm Khiêm Dân khoác áo, chuẩn bị ra ngoài.

Lâm Nhuận Cẩm khép cửa phòng, bước theo anh ra đến cửa.

“Anh có chút việc phải làm.” anh cúi đầu thay giày, giọng nói khẽ và ngắn.

“Đi gặp chị Hiểu Lê à?” cô tựa vào khung cửa, khóe môi khẽ cong lên.

“Ừ.” anh gật đầu.
Thật ra, không hoàn toàn là vậy. Chu Chỉ Nguyên đã ra ngoài từ sớm, định đến bờ sông chuẩn bị bắn pháo hoa cho Lâm Nhuận Cẩm, anh đi là để giúp một tay.

“Làm lành từ bao giờ vậy?”

“Cũng hai năm rồi.” Lâm Khiêm Dân đứng thẳng dậy, xoa nhẹ l*n đ*nh đầu cô, nở nụ cười “Anh giấu kỹ lắm đúng không?”

Hai anh em cùng xuống tầng.
Gió đêm lẫn với mùi khói pháo Tết phả vào mặt, mang theo cái se lạnh đặc trưng của những ngày cuối năm.

Đến ngã rẽ, Lâm Khiêm Dân bỗng hỏi:

“Em với A Nguyên… còn có thể không?”

Cô cúi đầu đá nhẹ hòn sỏi dưới chân, trầm mặc một lúc rồi mới khẽ đáp:
“Em không biết.”

Nhìn theo bóng anh khuất dần nơi đầu ngõ, Lâm Nhuận Cẩm quay người, đi về hướng nhà Khổng Mạn.

Con đường nhỏ ấy, cô đã đi suốt mười mấy năm, vậy mà tối nay lại thấy sống lưng lạnh buốt.
Hai bên đường, bóng cây ngô đồng đổ xuống đất thành những mảng tối chằng chịt, như những cánh tay đang quờ quạng.
Cô không dám ngoái đầu, chỉ lặng lẽ tăng tốc bước chân luôn có cảm giác như có ánh mắt nào đó đang dõi theo sau lưng.

Tuyệt đối không phải Chu Chỉ Nguyên.

Là Fan cuồng sao?, cũng hơi khó tin.
Từ khi cô debut, đời tư vẫn được bảo vệ kín kẽ, gần như chẳng ai biết chính xác quê nhà cô ở đâu.

Nghĩ tới đó, cô lại nhớ tới chuyện ai là người tung tin cô đã kết hôn mà đến giờ vẫn chưa tìm ra.

Đến nhà Khổng Mạn, cô kể lại nghi ngờ của mình.

Hai người cùng dắt Miko đi quanh khu phố kiểm tra, nhưng không phát hiện điều gì khả nghi.

“Cẩn thận vẫn hơn.” Khổng Mạn cau mày, “Lát nữa để em trai cậu đến đón đi.”

Lâm Nhuận Cẩm khẽ gật đầu.

Khoảng mười giờ, điện thoại reo là Lâm Khiêm Dân gọi, bảo cô ra bờ sông một chuyến.

Khổng Mạn vừa cầm dây dắt chó, vừa hỏi:
“Đi cùng luôn nhé? Tiện thể cho Miko đi dạo tiếp.”

“Tớ không muốn đi.” Lâm Nhuận Cẩm cắn nhẹ môi, “Nãy tớ nghe thấy chị Hiểu Lê gọi ‘A Nguyên’ rồi… chắc họ đang ở cùng nhau.”

Khổng Mạn khẽ nhướng mày, giọng mang chút ẩn ý:

“Thì tốt chứ sao. Cậu chẳng phải vẫn muốn biết anh ta vì cậu có thể làm đến mức nào à?”

Khổng Mạn nhìn bạn, nụ cười hàm chứa điều gì đó sâu xa:

“Biết đâu cuộc điện thoại này… là Chu Chỉ Nguyên nhờ anh trai cậu gọi đấy. Bờ sông chắc chắn đang có thứ gì đó đợi cậu.”

Lâm Nhuận Cẩm cúi mắt nhìn xuống đôi giày của mình, do dự hồi lâu rồi khẽ lắc đầu:

“Để tớ gọi cho Lâm Đông Viễn đến đón.”

Lâm Đông Viễn không đi một mình.

Bên cạnh cậu còn có Từ Cận Thao, người đang thoang thoảng mùi rượu nồng nặc.

Lâm Nhuận Cẩm khẽ nhíu mày, ánh mắt lướt qua hai người:
“Hai em vừa đi đâu về vậy?”

“Vừa từ nhà bạn cấp ba về.” Lâm Đông Viễn đáp, sắc mặt bình thường, không hề có vẻ say.
“Bố cậu ấy nhất định bắt bọn em uống vài ly rượu nhân sâm mới cho về.”

Ba người cùng đi trong im lặng.

Lâm Nhuận Cẩm cố ý đi sang phía đối diện, giữ một khoảng cách an toàn với Từ Cận Thao.

Cô quá hiểu tính cậu ta khi say, chỉ sợ lại xảy ra chuyện như lần trước, khi cậu ta bất ngờ ôm lấy cô giữa hành lang.

Từ Cận Thao bề ngoài im lặng, nhưng trong mắt lại ẩn chứa dòng sóng ngầm.

Khi cả nhóm vừa xuống đến tầng một, cậu ta bỗng túm lấy mũ áo khoác của cô, giọng khàn khàn:

“Chị, em có chuyện muốn nói.”

Lâm Nhuận Cẩm khựng lại, tim đập nhanh, chậm rãi quay đầu:
“Em nói gì cũng vô ích.”

Lâm Đông Viễn không quay đầu lại, chỉ sải bước nhanh lên tầng hai, rồi dừng lại nơi lan can.

Từ trên cao, cậu lặng lẽ nhìn xuống hai người phía dưới.

Từ Cận Thao kéo cô đến góc tường quen thuộc, nơi hành lang chỉ còn ánh đèn vàng yếu ớt.

Ánh sáng mờ hắt xuống gương mặt cậu, làm nổi bật những đường nét cứng cỏi, ánh mắt sáng lạ thường.

“Em sẽ giúp chị.” cậu nói, giọng khàn, thấp.

“Cái gì cơ?” Lâm Nhuận Cẩm nhìn anh, vẻ hoang mang.

“Giúp chị ly hôn.” giọng cậu trầm hẳn xuống, ánh mắt tỉnh táo đến đáng sợ.

“Tin em đi, chẳng có người đàn ông nào chịu nổi chuyện bị cắm sừng. Anh em chắc chắn không thể.”

Đồng tử Lâm Nhuận Cẩm khẽ co lại, cô lùi nửa bước theo phản xạ:

“Em... định làm gì vậy?”

“Đừng nhìn em bằng ánh mắt đề phòng đó.” giọng Từ Cận Thao khàn, mang theo hơi rượu nồng cay nơi mũi,

“Em chỉ muốn giúp chị thôi. Em sẽ không làm gì chị cả.”

“Không cần.” Lâm Nhuận Cẩm nói dứt khoát, “Chuyện của chị, chị tự giải quyết.”

Từ Cận Thao cười nhạt, giọng run run vì kìm nén:

“Giải quyết đến bao giờ nữa? Em không muốn thấy chị và anh ấy bên nhau nữa!”

“A Thao...” cô thở dài, bước lùi lại, giọng nhẹ mà kiên quyết “Em và Đông Viễn đều là em trai của chị.”

“Em không muốn làm em trai của chị.”

Lời cậu bật ra gần như nghẹn lại.
Từ Cận Thao bất ngờ nắm lấy tay cô, ép bàn tay ấy lên gò má nóng rực của mình.
Hơi thở đầy mùi rượu phả lên vành tai cô, giọng nói khàn đục run rẩy:

“Lâm Nhuận Cẩm, anh em không còn được nữa rồi nhưng em thì được.”

Lâm Nhuận Cẩm hoảng hốt muốn rút tay về, nhưng cậu lại nắm chặt hơn, ánh mắt cố chấp lóe sáng trong bóng tối:

“Em sẽ đối xử với chị tốt hơn anh ấy.”

Giữa khoảng không yên tĩnh, một giọng nói lạnh như cắt bỗng vang lên phía sau:

“Xem ra anh đến không đúng lúc rồi.”

Chu Chỉ Nguyên đứng bên cạnh bồn hoa, chiếc áo khoác trong tay buông lỏng, rủ xuống bên người.

Ánh mắt anh khóa chặt vào đôi tay đang bị nắm kia lạnh lẽo đến mức khiến người khác rùng mình.

Lâm Nhuận Cẩm khẽ nghẹn thở, trong khoảnh khắc ấy quên cả vùng vẫy.

Giây tiếp theo, một tiếng “choang” vang lên khô khốc.

Chìa khóa xe trong tay Chu Chỉ Nguyên rơi xuống nền gạch, vang vọng giữa khoảng sân im lặng.

Anh cúi xuống nhặt, động tác rất chậm.

Khi ngẩng lên, đáy mắt anh chứa đầy thứ gì đó đau đớn đến nghẹt thở.

Một hơi thở nặng nề trượt ra từ kẽ răng, anh sải bước về phía họ.

Chưa kịp ai phản ứng, Chu Chỉ Nguyên đã túm lấy cổ áo Từ Cận Thao, nắm tay siết chặt, rồi cú đấm đầu tiên giáng xuống một cách thô bạo, không chút do dự.

Từ Cận Thao bị đánh loạng choạng ngã vào bồn hoa, đất văng tung tóe, khóe miệng lập tức rỉ máu.

Lâm Nhuận Cẩm sững sờ, đôi mắt mở to, tim đập loạn.

Cô theo bản năng lao lên định đỡ Từ Cận Thao, nhưng bàn tay vừa vươn ra đã bị Chu Chỉ Nguyên nắm chặt, mạnh mẽ kéo cô đi, không cho cô quay đầu lại.

Bình Luận (0)
Comment