Bước Vào Tim Anh - Bài Cốt Lạt Tương

Chương 69

Máu nơi khoé miệng bị cậu ta gạt đi bằng mu bàn tay, ánh mắt của Từ Cận Thao lập tức trở nên dữ dội. Cậu chống người bật dậy khỏi bồn hoa, vài bước đã vươn tới, năm ngón tay cứng rắn ghì chặt vai Chu Chỉ Nguyên.

Ngay khoảnh khắc Chu Chỉ Nguyên xoay người lại, một cú đấm máy móc mang theo tiếng gió nặng nề giáng thẳng lên cằm anh.

“Bộp.”

Chu Chỉ Nguyên bị lực đánh bất ngờ hất lệch đầu sang một bên, nhưng rất nhanh đã lấy lại thăng bằng.

Lâm Nhuận Cẩm bật kêu khẽ, hoảng hốt.

Cổ tay cô vẫn bị Chu Chỉ Nguyên giữ chặt, vì động tác của hai người mà đau rát đến mức cô không kìm được khẽ hít mạnh.

Hai người đàn ông đứng đối diện nhau dưới ánh đèn đường, hơi thở dồn dập xen lẫn trong bóng đêm tĩnh lặng, khiến không khí căng như sắp nổ tung.

“Đủ chưa?” Chu Chỉ Nguyên lạnh giọng, ngón tay cái lướt qua vệt máu rỉ nơi khóe môi.

Từ Cận Thao nhếch môi cười khẩy: “Bây giờ mới bắt đầu thôi.” 

Nói dứt lời liền lao lên.

Ánh mắt Chu Chỉ Nguyên chợt lạnh, anh nghiêng đầu né tránh cú đấm, bàn tay trái đã siết chặt thành nắm. Ngay khi nắm đấm sắp quét ngang gương mặt đối phương, Lâm Nhuận Cẩm bỗng vùng ra khỏi kiềm chế, dang tay chắn giữa hai người.

Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Chu Chỉ Nguyên, giọng run lên:
“Anh muốn để dì Chu thấy hai người như thế này sao?”

Cú đấm kia khựng lại giữa không trung.

Chu Chỉ Nguyên cúi xuống nhìn cô, người đang dang tay che chắn trước mặt Từ Cận Thao, trong lồng ngực như có ai đó thọc mạnh một nhát dao.

“Lâm Nhuận Cẩm, em đang bảo vệ ai?”

Cô nhìn thấy trong mắt anh thoáng qua một tia đau đớn, tim như bị bóp nghẹn. “Em chỉ không muốn hai người tiếp tục hành động ấu trĩ này nữa thôi!”

Chu Chỉ Nguyên khẽ nghiêng đầu, nở một nụ cười đầy chua chát.

Khoảnh khắc tiếp theo, anh bất ngờ nắm chặt tay cô, lực mạnh đến mức khiến cô loạng choạng.

“Anh làm gì thế!” Cô giãy giụa.

Chu Chỉ Nguyên chẳng buồn đáp, chỉ thô bạo nhét cô vào trong xe. Cửa xe đóng sầm lại, rung cả mặt kính.

Từ Cận Thao lao tới định kéo cửa, nhưng ngay lập tức bị Chu Chỉ Nguyên đè chặt vai lên thân xe, một tay ghim chặt không nhúc nhích được.

Giọng nói của Chu Chỉ Nguyên lạnh như băng, từng chữ nghiến qua kẽ răng:
“Từ Cận Thao, thu lại chút tâm tư bẩn thỉu của em đi.”

“Anh dựa vào đâu mà đối xử với chị ấy như vậy?!”

Bị ép chặt lên cửa xe, Từ Cận Thao vẫn cố gồng cổ gào lên, giọng khàn như vỡ ra:

“Nếu anh không yêu, thì hãy để chị ấy được tự do, chuyện đó khó lắm sao?”

Lực trên tay Chu Chỉ Nguyên lại tăng thêm, giọng anh lạnh lẽo như thép:
“Anh có yêu hay không, không đến lượt em xen vào.”

Từ Cận Thao cười khẩy, đôi mắt đỏ rực:

“Anh chẳng hiểu gì về tình yêu cả! Yêu một người là sợ cô ấy cau mày, là nâng niu cô ấy trong lòng bàn tay sợ tan mất, là tôn trọng mọi lựa chọn của cô ấy!”

Cậu nghiến chặt răng, từng chữ như rạch ra khỏi cổ họng:

“Anh có điểm nào xứng đáng để nói là yêu?!!”

Chữ cuối cùng vừa dứt, tiếng gõ cửa xe vang lên cộc, cộc, cộc.

Qua lớp kính, Lâm Nhuận Cẩm áp gương mặt tái nhợt vào cửa sổ, đôi mi run rẩy vương đầy nước mắt.

Hai người đàn ông như quả bóng vừa bị đâm thủng, khí thế trong nháy mắt tan rã.

Chu Chỉ Nguyên buông tay, lùi lại một bước.

Anh rút trong túi ra một bao thuốc, ngậm một điếu lên môi, bật lửa run lên ba lần mới chịu bén.

Làn khói trắng mờ dần lan ra, anh đứng im nhìn qua lớp kính mờ hơi sương, ánh mắt trầm đục, phức tạp đến khó đoán.

Đứng xem nãy giờ, Lâm Đông Viễn bước lên, vỗ nhẹ vai Từ Cận Thao:
“A Thao, về đi.”
Cậu liếc thoáng qua bóng dáng mờ nhòe của chị gái bên trong xe, giọng trầm xuống:
“Để họ tự giải quyết đi.”

Vai Từ Cận Thao khẽ run, cuối cùng anh cúi đầu, im lặng quay lưng rời đi.

Một lúc sau, Chu Chỉ Nguyên dụi tắt điếu thuốc, không nói một lời, khởi động xe.

Lâm Nhuận Cẩm dựa đầu vào cửa kính, đôi mắt trống rỗng nhìn cảnh vật ngoài kia lùi dần về phía sau.
Cô không hỏi sẽ đi đâu chẳng cần thiết, bởi dù có hỏi, cũng chẳng thay đổi được điều gì.

Nửa giờ sau, bánh xe nghiến qua lớp sỏi vụn bên bờ sông, chậm rãi dừng lại.

Phía xa, một đôi tình nhân đang tựa vào nhau, cùng chờ tiếng chuông năm mới. Bên kia sông, ánh sáng rực rỡ phản chiếu trên mặt nước; từng chùm pháo hoa vút lên, rực sáng một khoảnh khắc rồi tan vào bóng đêm.

Chu Chỉ Nguyên mở cửa phía sau, gió lạnh mang theo mùi khói pháo ùa vào. Giọng anh khàn khàn, thấp trầm:
“Xuống đi.”

Khoảnh khắc Lâm Nhuận Cẩm ngẩng đầu, pháo hoa bên kia sông nở rộ ngay sau lưng anh.

Vết bầm nơi khóe môi anh hằn lên rõ rệt dưới ánh lửa, vừa lạnh vừa đau.

Cô im lặng bước xuống xe, gót giày chạm lên sỏi phát ra tiếng lạo xạo.

Chu Chỉ Nguyên vô thức vươn tay định đỡ, nhưng cô khẽ né tránh, bàn tay anh lặng lẽ dừng lại giữa không trung, đông cứng lại như thể chẳng biết phải đặt xuống đâu.

Bên bờ sông, Lâm Khiêm Dân và Tạ Hiểu Lê đang đứng cạnh nhau. Nghe thấy tiếng động phía sau, hai người quay đầu lại nhìn, rồi cúi xuống xem đồng hồ.

“Còn ba phút.” Lâm Khiêm Dân nói.

Lâm Nhuận Cẩm cho hai tay vào túi áo, chậm rãi đi đến cách mép sông vài mét thì dừng lại. 

Gió sông thổi tung mái tóc buông lòa xòa trước trán cô.

Người đàn ông bên cạnh cũng dừng bước theo cô.

Cô nhìn ra xa, nơi ánh đèn hắt xuống mặt nước chập chờn lay động.
Còn anh lại nhìn cô.

“Đợi khi quay xong, chúng ta quay lại đây, đi làm lại giấy kết hôn nhé.”

Tờ giấy hôn thú bị tên trộm xé nát năm năm trước, cho đến giờ vẫn chưa bao giờ được làm lại.

Lâm Nhuận Cẩm khẽ hít mũi, liếc nhìn anh:
“Anh nghĩ suốt thời gian qua, em chỉ đang cố tình gây chuyện với anh thôi sao?”

“Anh chưa bao giờ nghĩ như vậy.”
Chu Chỉ Nguyên nhẹ nhàng lấy tấm chăn cashmere trong tay, phủ lên vai cô, động tác kiềm chế đến mức chạm xong liền thu tay về, “Em làm thế, chỉ vì đã thất vọng về anh đến cùng cực rồi.”

Ánh mắt Lâm Nhuận Cẩm khẽ run.

Người đàn ông vốn luôn kiêu ngạo ấy, giờ đây trong ánh nhìn trầm thấp lại phảng phất một nét mỏi mệt chưa từng có.

“Anh không biết, từ khi nào em bắt đầu tích góp những thất vọng đó với anh.”

Anh cười khẽ, giọng khàn, yết hầu khẽ chuyển động:

“Có lẽ, từ ngày đính hôn, anh đã biết mình sẽ đi đến kết cục này.”

Gió sông khẽ lướt qua, hất nhẹ góc chăn mỏng lay động theo làn sóng đêm. Ánh sáng từ ngọn hải đăng xa xa quét qua gương mặt anh, dừng lại nơi khoé mắt đỏ hoe.

Ngực Lâm Nhuận Cẩm chợt nhói đau, cô vội quay đi.

Đúng lúc ấy, pháo hoa bên kia sông đồng loạt nổ tung, soi rọi cả mặt nước thành một dải sáng lung linh.

Hai người bên bờ sông đột nhiên quay lại, giọng đếm lớn vang vọng:

“Mười! Chín! Tám!...”

Khi tiếng “một!” vang lên, một tiếng “bùm” nặng nề xé toạc bầu trời.

Một dải pháo xanh rực như thác nước đổ xuống, hàng ngàn ánh sao lam nở rộ rồi rơi xuống mặt sông lấp lánh.

Liền sau đó, loạt pháo thứ hai, thứ ba nối tiếp bay lên, mỗi lần nở rộ đều vẽ rõ ràng giữa trời ba chữ cái: “L.N.C.”

Lâm Nhuận Cẩm sững người.
Mất vài giây cô mới nhận ra đó chính là viết tắt tên mình.

“Nhuận Cẩm…”

Giữa tiếng pháo vang rền khắp bầu trời, cô vẫn nghe thấy tiếng gọi khản đặc ấy là giọng anh, rõ ràng, nghẹn ngào,tựa như từ đáy lòng vọng đến.

Cô sững sờ cúi đầu, đồng tử chợt co lại, không dám tin vào cảnh trước mắt, người đàn ông ấy đang quỳ gối trước mặt cô.

Anh nắm chặt bàn tay cô, áp lên trán mình, giọng run rẩy đứt quãng:
“Anh biết anh sai rồi…”

Một chùm pháo hoa nữa nở rộ, ánh sáng xanh lam hắt lên đôi mắt đỏ rực của anh.

Lâm Nhuận Cẩm cảm nhận được hơi ẩm trên mu bàn tay, chẳng rõ là nước sông, hay là nước mắt anh.

“Đừng ly hôn được không…”
Giọng anh khàn đến gần như cầu xin, từng tiếng, từng tiếng, vỡ vụn trong gió đêm.

Chiều mùng 2 Tết, Lâm Nhuận Cẩm một mình bay trở lại đoàn phim.
Ngoài ô cửa máy bay, tầng mây được nhuộm ráng chiều màu cam ấm, đẹp đến nhói tim, giống hệt hoàng hôn của nhiều năm về trước.

Sáng hôm sau, cô vừa thu dọn hành lý chuẩn bị ra ngoài thì Ngô Nhất Nguyệt ôm một bó hoa calla trắng xuất hiện trước cửa.

“Chị Nhuận Cẩm ơi, khai máy thuận lợi nhé.” Ngô Nhất Nguyệt cười tươi, nhưng nụ cười lại hơi gượng.

Ánh mắt Lâm Nhuận Cẩm dừng trên bó hoa, những nụ hoa trắng muốt vẫn còn đọng sương sớm.
Cô rút tấm thiệp nhỏ kẹp giữa, liếc qua một hàng chữ, rồi lặng lẽ cắm lại như cũ.

“Là anh ấy nhờ em mua à?”

Ngô Nhất Nguyệt khẽ lắc đầu, giơ chiếc túi giữ nhiệt trong tay còn lại:

“Chu tổng đang ở dưới lầu… còn mang theo mì hoành thánh.”

Lâm Nhuận Cẩm quấn khăn choàng cổ, giọng bình thản không chút gợn sóng:

“Giúp chị trả lại cho anh ấy.”

Cô kéo cửa ra, dặn thêm:

“Bảo chị Dung khỏi cần lái xe đến cửa khách sạn, đợi ở bãi đỗ là được.”

“Vâng.”
Ngô Nhất Nguyệt ôm hoa bước xuống, tim đập thình thịch, tiến lại gần người đàn ông đang ngồi trên ghế sảnh.

“Chu tổng…”

Chu Chỉ Nguyên ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua bó hoa và chiếc túi vẫn nguyên vẹn như lúc gửi đi.

“Để đó đi.”

Giọng anh thấp, lạnh nhạt mà bình tĩnh.

Ngô Nhất Nguyệt như trút được gánh nặng.
Cô ấy lén nhìn anh, không hiểu sao, sau Tết, vị tổng giám đốc vốn nổi tiếng nghiêm khắc ấy lại trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Nếu là trước đây, anh nhất định đã chạy thẳng lên đoàn phim mà chặn Lâm Nhuận Cẩm lại rồi.

Những ngày tiếp theo, ngày nào Ngô Nhất Nguyệt cũng xuất hiện đúng giờ.
Bó hoa trên tay cô ấy thay đổi liên tục, hôm thì calla trắng, hôm lại tulip, khi thì cẩm chướng…
Trong túi giữ nhiệt, món ăn mỗi ngày cũng khác, mà ngày nào cũng là những món Lâm Nhuận Cẩm thích nhất.

Nhưng, mỗi lần, tất cả những tấm lòng ấy đều bị trả lại.

Thời gian đó, nhờ vai diễn trong [Mộ Giang], Lâm Nhuận Cẩm được đề cử Nữ chính xuất sắc nhất tại Liên hoan phim Berlin.

Phim vừa quay xong, cô liền bay đến Thượng Hải để gặp đạo diễn dự án mới, sau đó lại ghi hình cho một chương trình phỏng vấn.

Đến khi kéo vali trở về căn biệt thự nhỏ ở Bắc Kinh, vừa mở cửa, cô lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn.

Cả ngôi nhà tĩnh lặng đến lạ thường.

Rõ ràng hai tiếng trước, cô còn nhận được tin nhắn của dì giúp việc, nói đã dắt Tiểu Lâm đi dạo xong, còn gửi cả ảnh nó đang ngủ ngon trong ổ trên tầng hai.
Vậy mà bây giờ, cô lật tung cả tầng, ngay cả một sợi lông chó cũng không thấy.

“Sao lại thế được…” giọng dì giúp việc trong điện thoại run rẩy, “Lúc tôi đi còn khóa kỹ cổng sân mà. Chẳng lẽ nó nhảy qua tường ra ngoài?”

“Dì đi lúc mấy giờ?”

“Khoảng ba rưỡi chiều.”

Lâm Nhuận Cẩm sải bước vào phòng làm việc, mở máy tính, ngón tay gõ nhanh mật khẩu truy cập hệ thống giám sát cúa camera.
Với tường cao như vậy, Tiểu Lâm không thể nào tự nhảy ra ngoài được.

Khi màn hình hiện lên, cô vừa thở phào, vừa giận đến run người.

Mười phút sau, điện thoại Chu Chỉ Nguyên sáng lên.
Anh bắt máy gần như lập tức như thể đã đợi sẵn cuộc gọi ấy.

“Chu Chỉ Nguyên!” giọng cô lạnh cứng, “Anh dám trộm chó à?!”

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười trầm thấp, xen lẫn là âm thanh vui vẻ của Tiểu Lâm đang kêu ư ử.

“Đừng nói oan cho anh. Camera không thấy rõ à?”

Anh dừng lại một nhịp, giọng pha chút đắc ý:

“Là Tiểu Lâm tự vẫy đuôi, nhảy lên xe anh đấy.”

Lâm Nhuận Cẩm hít sâu, nghiến răng từng chữ:
“Tốt nhất trong một tiếng nữa, anh mang nó về cho em.”

“Không phải của em mà là của chúng ta.”
Anh cố tình nhấn mạnh hai chữ ấy.

“Bao năm nay anh cũng có góp công chăm nó, tại sao bây giờ lại chỉ được gọi là của em?”
Giọng anh đột nhiên mềm xuống, mang theo thứ ấm áp đầy dụ dỗ:
“Muốn đòi lại Tiểu Lâm à? Vậy thì đến tìm anh đi.”

Giọng anh rất thấp, rất chậm, mà từng chữ lại như ép sát bên tai, nóng hừng hực.

Trước khi cúp máy, anh còn nói câu cuối cùng như dán thẳng vào tim cô:

“Anh đợi em.”

Lâm Nhuận Cẩm nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đã tắt, khóe môi cong lên một nụ cười vừa giận vừa buồn cười.

Chu Chỉ Nguyên bây giờ với cái dáng điệu ngang ngược, vô lại ấy còn đâu là người đàn ông đã quỳ gối bên bờ sông đêm giao thừa, khẩn cầu cô đừng rời đi?

Rõ ràng, anh đã nắm chắc rằng cô sẽ mềm lòng.

Đã hơn ba tháng cô chưa gặp lại Tiểu Lâm.

Sáng mốt cô phải bay sang Paris dự Tuần lễ thời trang, rồi sau đó còn có tiệc tối của X Jewelry, chuyến này đi ít nhất cũng nửa tháng.

Hôm nay, dù thế nào, cô cũng phải đòi lại nó.

Cô gửi cho anh một tin nhắn ngắn gọn:

[Tối mang nó xuống lầu.]

Nhìn đồng hồ, cô quyết định ghé qua studio một chuyến.

Cảnh Liệt và chị Dung đã bận rộn suốt mấy tháng nay cho việc chuẩn bị khai trương, chỉ riêng chuyện chọn tổng giám đốc thôi mà đã gặp hơn chục người, vẫn chưa tìm được ai phù hợp.

Chiếc xe rời khỏi khu nhà, trong gương chiếu hậu, một chiếc xe đen cũng nổ máy theo.

Ban đầu cô không để tâm, nhưng đến ngã tư thứ ba, chiếc xe ấy vẫn giữ khoảng cách đều đặn không xa, cũng chẳng gần.

Cô khẽ nhíu mày, liếc nhìn xung quanh, rồi tấp xe vào lề.
Cô đội mũ, kéo khẩu trang lên, giả vờ định bước xuống.

Ngay khoảnh khắc cửa xe hé mở, chiếc xe đen bất ngờ tăng tốc vụt qua.
Cô ghi nhớ biển số, rồi khép cửa, khởi động lại.

Trong studio, chị Dung và nhóm làm việc vẫn đang tranh luận sôi nổi.

Ban đầu Lâm Nhuận Cẩm chỉ định ngồi nghe, nhưng chẳng bao lâu sau, cô cũng bị cuốn vào cuộc họp.

Điện thoại đã chuyển sang chế độ im lặng, thời gian trôi nhanh trong những cuộc bàn bạc liên miên.

Họp xong, chủ đề tuyển người lại tiếp tục kéo sang phòng chị Dung.
Đến khi mọi thứ cuối cùng cũng được chốt lại, Lâm Nhuận Cẩm đã mệt đến mức thiếp đi trên ghế sofa.

“Để cô ấy nghỉ một lát đi,” chị Dung khẽ nói, “dạo này căng thẳng quá rồi.”

Cảnh Liệt lấy chăn mỏng đắp cho cô. Văn phòng anh ở ngay kế bên, thỉnh thoảng vẫn liếc qua lớp cửa kính xem cô có tỉnh chưa.

Trong khu nhà, Chu Chỉ Nguyên đang dắt Tiểu Lâm đi dạo dưới tầng.

Một tiếng sau, anh đứng đợi dưới nhà.
Đến hơn chín giờ tối, vẫn không thấy bóng dáng cô.
Anh gọi điện, nhưng điện thoại chỉ đổ chuông mãi không ai bắt.

Mười phút sau, anh thử lại lần này có người nhấc máy.

“Cô ấy đang ngủ.”
Giọng Cảnh Liệt trầm, lạnh, không mang chút cảm xúc.

Ánh mắt Chu Chỉ Nguyên lập tức trầm xuống:
“Cô ấy ngủ, mà anh lại là người bắt máy?”

Đầu dây bên kia dừng một nhịp, rồi đáp gọn:
“Có gì lạ sao? Tôi đang ở bên cô ấy.”

Chu Chỉ Nguyên im lặng hai giây, rồi dập máy.

Anh quay người bước nhanh ra bãi đỗ, gió đêm lùa qua vạt áo, thổi tung hàng cúc chưa cài chặt nơi cổ tay.

Vài giây sau, tiếng động cơ vang lên gắt, mạnh, mang theo thứ nôn nóng khó kìm.
Chiếc xe màu đen lao vút đi, đèn pha xé toang màn đêm, hướng thẳng về studio của Lâm Nhuận Cẩm.

Anh siết chặt vô lăng, đường phố hai bên trôi ngược như những dải sáng mờ.
Trong đáy mắt anh, chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất chính là…

Tìm cô.

Bình Luận (0)
Comment