Chương 60
Editor: Qing Yun
Diệp Bùi Thiên quay về phòng, anh rút một khẩu súng hơi nước nhỏ nhắn ra đưa đến trước mặt Sở Thiên Tầm. Loại ma khí này nhẹ, chỉ cần dùng bằng một tay, khi bóp cò súng sẽ phun ra một đám hơi nước trong trạng thái sương mù, đối với thánh đồ hệ phong như Sở Thiên Tầm, có thể khống chế hơi nước và gió trong một phạm vi nhất định thì sẽ rất có lợi.
Đương nhiên khả năng đánh giết địch quyết định hoàn toàn bởi chất lỏng trong túi nước là gì.
Diệp Bùi Thiên kéo khóa ba lô tùy thân lấy một chiếc bình bị bịt kín ra.
“Nước mắt của Xử Tội giả, cấp mười. Anh để ma khu lại cho hai người họ còn anh lấy ma chủng với một ít cái này.”
Sở Thiên Tầm hoảng sợ, nước mắt của Xử Tội giả kết hợp với súng hơi nước, nó không có tác dụng với ma vật nhưng trong trận chiến với con người, chỉ cần sử dụng thích hợp là có thể tạo ra hiệu quả khống chế kẻ địch kh ủng bố, nhưng hiện tại đây không phải cái Sở Thiên Tầm chú ý, cô nhận thấy từ khi vào nhà, Diệp Bùi Thiên chưa từng cử động tay trái.
“Anh bị thương ạ?”
“À, cái này không sao cả, anh bị dính chút chất dịch của Xử Tội giả.” Diệp Bùi Thiên cúi đầu nhìn cánh tay trái cứng đờ dính đầy máu và bụi đất của mình, anh nghiêng người sang bên: “Chắc mấy ngày nữa là có thể cử động lại.”
Sở Thiên Tầm ấn anh ngồi xuống ghế, cởi áo của anh ra.
Diệp Bùi Thiên để nửa thân trần, hơi khom lưng để lộ vết thương chồng chết dưới mắt Sở Thiên Tầm.
Vết thương máu chảy đầm đìa đang trong trạng thái chậm rãi lành lại.
Sở Thiên Tầm lấy nước và thuốc, ngồi sau lưng băng bó cho anh.
Khi vừa mới quen Diệp Bùi Thiên, sống lưng của anh nhìn rất gầy ốm, có thể nhìn thấy từng đốt xương nhô lên một cách rõ ràng.
Hai người sống cùng nhau một thời gian, bây giờ sống lưng này không còn gầy trơ xương, lẻ loi hiu quạnh như xưa nửa. Dưới da thịt trắng nõn là bả vai có hình dạng xinh đẹp, cơ bắp rắn rỏi mang theo nét đẹp đầy lực lượng phấn chấn bồng bột.
Sở Thấy Tầm thấy vui mừng, cô cẩn thận rửa sạch máu, bôi thuốc lên. Cô biết Diệp Bùi Thiên có năng lực lành vết thương nhanh chóng, cũng đồng thời khiến cơ thể anh đau đớn vô cùng.
Có miệng vết thương rất sâu, rửa sạch rồi có thể nhìn thấy da thịt xung quanh đang dần co lại lấp đầy vết rách, chỉ nhìn thôi cũng thấy rất đau rồi.
Nhưng Diệp Bùi Thiên không thấy đau, lúc này cảm xúc vui sướng đang tràn đầy trong lòng anh: “Thiên Tầm, anh… có hai người bạn.”
Anh chia sẻ niềm vui của mình với Sở Thiên Tầm.
Sau khi ở bên Sở Thiên Tầm, mỗi ngày của anh đều là vui sướng, không khí hít thở là vui sướng, đồ ăn ăn vào là vui sướng, sống ở trong đám đông là vui sướng, kết bạn mới cũng là vui sướng.
“Mới vậy anh đã coi họ là bạn rồi hả?” Sở Thiên Tầm đau lòng cho anh: “Cái tên Tân Tự Minh kia lừa anh ra ngoài rồi mang về cả đống vết thương, một ngày nào đó em muốn tìm anh ta tính sổ.”
Diệp Bùi Thiên chống khuỷu tay xuống đầu gối, đầu cúi thấp, đôi mắt dưới tóc mái cong lên.
Sở Thiên Tầm xử lý miệng vết thương cho anh anh xong liền đỡ anh nằm xuống giường, cô đổi thùng nước ấm khác, đỡ đôi chân đầy bùn kia đến mép giường.
“Đừng, Thiên Tầm, để anh tự…”
Diệp Bùi Thiên muốn đứng dậy nhưng bị một bàn tay ấn nằm lại: “Anh nằm là được.”
Vì thế đôi giày vừa dính bùn vừa dính máu kia lại bị cởi ra, ống quần bị cuốn lên, hai bàn chân đặt vào thùng nước ấm.
Hai chân của Diệp Bùi Thiên thon dài thẳng tắp, rửa sạch với nước rồi mới nhìn ra mắt cá chân có hình dáng rất xinh đẹp, Sở Thiên Tầm nắm trong tay thưởng thức, ngón chân kia lập tức cuộn lại.
Sở Thiên Tầm ngẩng đầu trong làn hơi nước, nhìn thấy người nằm trên giường giơ cánh tay còn cử động được che khuất khuôn mặt, để lộ hai tai đỏ bừng.
Thùng nước nóng liên tục bốc hơi nghi ngút, khiến cho trái tim người ngồi bên cũng nóng lê.
Vì thế rửa chân biến thành chơi đùa, rửa cũng không rửa nghiêm túc, cô xoa nắn hai chân kia, ấn xuống cũng không ấn mạnh mà chỉ nhẹ nhàng gây ra cảm giác tê dại chạy thẳng lên trên.
Cho đến khi Diệp bùi Thiên thật sự không chịu được bắt đầu lên tiếng xin tha Sở Thiên Tầm mới cười hì hì dừng tay lau khô hai chân cho anh, sau đó đứng dậy kéo cánh tay đang che mặt của anh xuống.
Nhìn khóe mắt phiếm hồng, đuôi lông mày lộ ra xuân sắc kia, cô lại đi nghiêm túc kéo chăn đắp cho anh.
“Được rồi, anh một đường vất vả, phải nghỉ ngơi cho tốt. Em không quấy rầy anh nữa.”
Anh lập tức thò tay ra khỏi chăn nắm lấy tay cô kéo cô đi vào.
***
Màn đêm buông xuống, đèn rực rỡ kéo lên.
Cao Yến vừa mới đi xuống đã bị bà điên lao vụt tới túm chặt một phen.
“Yến, cô xem tôi, xem tôi này.” Bà điên giơ tay xoay một vòng trước mặt Cao Yến.
Bây giờ bà điên đã chải tóc lên gọn gàng, mặt cũng rửa sạch sẽ, quần áo dù còn cũ nhưng không đến mức rách rưới, vứt bỏ dáng vẻ lôi thôi trước kia, xem như quay về dáng vẻ của người phụ nữ bình thường.
“Ấy, bây giờ chị Phùng thay đổi sang diện mạo mới hẳn nha.” Cao Yến kéo tay cô ta đánh giá một lượt.
“Ai nói cô xem cái này.” Bà điên hưng phấn giang hai tay, lòng bàn tay phụt một cái, lửa nóng tuôn ra, bởi vì không quá thuần thục, sợ đốt chính mình nên cô ta hoảng loạn tự dập tắt.
“Cô xem tôi cũng thăng cấp, cấp ba. Yến, mấy ngày nữa tôi đi săn với các cô được không?”
Bà điên muốn Cao Yến đồng ý nên cố nói nhẻ nhẹ lại, dáng vẻ dịu dàng làm bộ làm tịch khiến Cao Yến buồn cười.
Từ sau khi Sở Thiên Tầm lên cấp sáu, thu hoạch được cả tiền tài và tình yêu. Ngay sau đó Cao Yến cũng đột phá cấp bốn, trở thành cao thủ cấp năm. Bầu không khí của cả tòa nhà như có điều thay đổi, các cô gái sôi nổi phát hiện dường như có thêm một con đường nữa để làm cuộc sống này tốt lên, con đường này nhìn thì gian nan nhưng đã có hàng xóm bên cạnh đi trước dò đường, khiến cho một vài người cũng không nhịn được chậm rãi đi theo.
Loài người là một loại động vật quần cư, cho dù mỗi cá thể đều có năng lực tư duy riêng nhưng hoàn cảnh xung quanh thay đổi cũng sẽ ảnh hưởng nhiều đến sự lựa chọn của mỗi người.
Mặc dù hầu hết mọi người vẫn giống ngày xưa, lựa chọn ở lại căn cứ sống cuộc sống an nhàn, nhưng khi các cô gái trong khu tụ tập giặt giũ nấu cơm, đề tài nói chuyện không còn giới hạn trong những cái như nơi nào có đàn ông tốt, đàn ông nhà ai kiếm tiền giỏi nữa.
Bắt đầu có nhiều cô gái thích nghị luận nên tăng cấp thế nào, đi đâu tham dự săn ma, dùng chính ma chủng mình săn được để đổi lấy đồ mình muốn.
Tầng một, cửa một căn phòng mở sầm một tiếng, tiếng đàn ông mắng chửi truyền ra.
Khương Tiểu Quyên đi chân đất, lùi từng bước ra ngoài.
Cô ta hơi run nhẹ, sợ tới mức mặt đầy nước mắt nhưng giọng điệu lại kiên quyết.
“Dù ông nói cái gì thì cũng ta cũng kết thúc rồi. Ông đi… đi, đi khỏi nhà tôi.”
Ông Trịnh nổi giận đùng đùng mặc một cái quần xà lỏn lao ra, túm tóc Tiểu Quyên tát vào mặt cô ta.
“Nhường mày một tí là mày lên mặt, chỉ là một con kỹ nữ sống dựa vào ông mà dám. Đi vào nhà với ông.”
Khương Tiểu Quyên bị một cái tát đánh ngã ngồi xuống đất, bụm mặt khóc, dù ông ta có đánh thế nào cũng ăn vạ trên đất sống chết không chịu vào nhà.
“Ông Trịnh, ông dừng tay lại!” Cao Yến không nhìn được: “Hồng Lang chúng ta có quy định, chỉ cần cô ấy không muốn là ông không thể ép, chẳng lẽ ông quên rồi à!”
“Tao nhổ vào cái quy định của mày, không biết từ đâu ra cũng dám đến quản việc của ông.” Ông Trịnh nhảy lên nhổ một bãi nước bọt. Tầng trên tầng dưới ngày càng nhiều người ngó đầu ra xem, trước công chúng, ông ta nhớ tới quy định khắc nghiệt của đoàn, cuối cùng vẫn cảm thấy cần phải bớt bớt một chút, vì thế kéo tay Khương Tiểu Quyên lôi vào phòng.
Khương Tiểu Quyên túm tay ông ta ăn vạ trên đất: “Tôi không vào, ông đi đi, rời khỏi đây.”
Chợt có người lên tiếng.
“Buông cô ấy ra.”
Sở Thiên Tầm ngồi trên lan can tầng bốn, chân vắt vẻo, tay cầm quả hồng đông lạnh gặm ăn.
“Thả cô ấy ra, ông đi đi.”
Nếu nói Cao Yến chỉ là một tháng đồ vừa mới đột phá cấp năm nên ông Trịnh không thèm để ý. Nhưng cấp bậc của Sở Thiên Tầm tương đương với ông ta, trong lúc chiến đấu biểu hiện của cô lại sắc bén vượt xa ông ta. Ông Trịnh thậm chí sinh ra cảm giác sợ hãi không dám lỗ mãng khiêu khích.
Ông ta chỉ có thể âm u nói với Khương Tiểu Quyên.
“Cô phải nghĩ cho kỹ, không có tôi thì cô có thể sống được sống ăn no mặc ấm như bây giờ với dị năng hệ thủy cấp thấp không làm gì được của cô không?” Ông ta chỉ mấy cô gái đang thò đầu ra trên tầng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô nhìn xem mấy con đàn bà kia, không có đàn ông nuôi chỉ có thể đi đào thức ăn trong bùn đất dưới chân ma vật mỗi ngày chỉ để có cái lấp đầy bụng, ăn mặc đều là quần áo rách nát. Ngoài kia có cả đám đàn bà muốn ở cùng tôi, tương lai cô muốn quay đầu lại cũng không có cơ hội.”
“Này, lão già chết tiệt kia, ông nói cái gì đấy. Chị đây tự nuôi chính mình, mặc dù bây giờ kém ông một chút nhưng sớm hay muộn cũng sẽ tốt hơn ông. Ông chờ mà xem.” Một cô gái đanh đá trên tầng nghe vậy là cãi lại ngay.
“Đúng vậy, ăn ít một chút, mặc ít một chút cũng không cần ở cùng lão già bi3n thái ông.”
“Nửa người sắp đụng mặt đất rồi, ông cho rằng còn có ai mê ông nữa hả!”
Các cô gái miệng năm miệng mười nói.
Ông Trịnh mặt nổi gân xanh, nhìn Sở Thiên Tầm đang ngồi trên tầng bốn nhìn xuống, cuối cùng nín nhịn lửa giận, duỗi tay khuyên Khương Tiểu Quyên: “Được rồi, đừng làm loạn nữa, về phòng cùng tôi đi, tôi đảm bảo không bao giờ đánh cô là được chứ gì.”
Khương Tiểu Quyên gạt tay ông ta ra, lùi về sau vài bước: “Chúng ta kết thúc.”
Ông Trịnh dậm chân, đi ra ngoài, hung hăng nói: “Cô đừng có hối hận!”
Đây là một người đàn ông ngoài mạnh trong yếu, tàn bạo hung ác trước mặt người nhỏ yếu phụ thuộc mình. Nhưng khi đứng trước mặt người dù chỉ mạnh hơn một chút thôi là ông ta lập tức co lại, không dám đắc tội.
Thiếu đi tiếng chửi bới của ông Trịnh, khu nhà dường như không có gì khác với trước đây.
Mùa Đông năm nay vẫn rét lạnh, tuyết nhanh chóng rơi một lớp dày trên đất, bao phủ thành trấn nổi tiếng với cảnh Xuân này bằng màu tuyết trắng.
Trong phòng khách của thành chủ Giang Tiểu Kiệt, một đám người mặc áo khoác dài cùng kiểu dáng đi đến, người phụ nữ cầm đầu xốc mũ choàng ra để lộ khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, ả vươn bàn tay đeo bao tay màu trắng ra, trên mu bàn tay có thêu một đôi cánh thiên sứ vàng rực.
***
Editor: Lần trước mình có hỏi ý kiến mọi người về bà điên/ bà Phong/ chị Phong xem nên để tên như nào. Đến chương này mình mới nhận ra đó giờ tác giả để là “bà điên” thật. Vì như nội dung chương Cao Yến gọi cô ấy là “chị Phùng”.
Cho nên mình vẫn sẽ giữ nguyên “bà điên” như một biệt danh chứ không phải tên.