Chương 61
Editor: Qing Yun
“Thành chủ Giang, chào cậu, tôi là Phó Hoài Ngọc, thánh chức giả của Thần Ái.” Phó Hoài Ngọc chủ động vươn tay, đồng thời không có ý định tháo chiếc bao tay xuống.
Giang Tiểu Kiệt cười như không cười, liếc nhìn bàn tay nhỏ xinh kia, nói: “Bắt tay thì thôi đi, đỡ phải trong lòng hai bên đều không thoải mái. Có chuyện gì cứ việc nói thẳng.”
Phó Hoài Ngọc thu tay về, nắm chặt ở bên người.
Trước đây, gần như tất cả các căn cứ rải rác quanh đây có rất nhiều tín đồ của Thần Ái, trong mỗi căn cứ đều xây dựng một giáo đường Thần Ái, mặc dù không nằm trong sự thống trị của Thần Ái nhưng phần lớn các thành chủ đều rất cung kính với những nhân viên thần chức có thể cung cấp thánh huyết bọn họ.
Giai đoạn kia, Phó Hoài ngọc đi đến đâu cũng được người cung kính, nào đã từng bị thế này.
Đến khi nguyên nhân Thần Ái có thể làm ra thần tích bị công bố, thế lực co lại dời lên phía Bắc, lực ảnh hưởng bắt đầu giảm xuống, thái độ của những thành chủ này với ả cũng hoàn toàn thay đổi.
Vị thành chủ Xuân thành mới kế nhiệm trước mặt này càng quá đáng, không chỉ sử dụng giáo đường của Thần Ái mà còn không hề nể nang những người đã từng bày tỏ thiện ý với tổ chức này.
Phó Hoài Ngọc lại nắm chặt tay, che giấu sự tức giận đã hiện trên khuôn mặt, thay thế vào đó là vẻ mặt tươi cười.
“Thành chủ Giang, mấy năm nay Thần Ái chúng tôi vẫn luôn tận sức với việc bắt giữ Nhân Ma Diệp Bùi Thiên, kẻ địch của toàn nhân loại. Trong khoảng thời gian này, chúng tôi nhận thấy phạm vi hoạt động của hắn luôn ở quanh Xuân thành. Theo chúng tôi suy đoán, hắn tàn nhẫn giết hại thành chủ tiền nhiệm xong cũng không rời đi xa.”
Phó Hoài Ngọc móc một túi ma chủng, cười tủm tỉm khom lưng bỏ xuống bàn trước mặt Giang Tiểu Kiệt, đẩy nhẹ lên: “Cho nên tôi muốn thuê Bạo Tuyết hỗ trợ tôi cùng tìm ra Diệp Bùi Thiên. Đối với cậu đây cũng là chuyện có lợi, không phải sao?”
Ả biết tuy hiện tại cái tên Thần Ái không còn dùng tốt như trước nhưng thánh huyết của Diệp Bùi Thiên vẫn là thứ hấp dẫn người khác, chỉ cần đánh cờ hiệu diệt trừ kẻ ác bảo vệ người thường thì đám thành chủ ngoài mặt ra vẻ đạo mạo hay là đoàn trường của các binh đoàn đều sẽ vây lên như là ruồi bọ. Còn không phải sao, vị thành chủ trẻ tuổi mới nãy còn khinh thường không thèm nhìn ả mà giờ đã tỏ vẻ hứng thú rồi.
“Cô nói Diệp Bùi Thiên ở Xuân thành của bọn này? Cô đừng nghĩ lừa được tôi, các cô có thể dựa vào cái gì để nắm được hành tung của anh ta?” Giang Tiểu Kiệt hỏi.
“Diệp Bùi Thiên đã từng là đối tượng thực nghiệm của chúng tôi, chúng tôi nghiên cứu anh ta rất lâu, biết rõ mọi số liệu của anh ta.” Phó Hoài Ngọc tung lợi thế của mình ra: “Chỉ cần anh ta dùng dị năng là chúng tôi có thể nắm được tung tích của anh ta, vì chúng tôi có nhân viên chuyên nghiệp về mảng này.”
Giang Tiểu Kiệt đứng dậy đi qua đi lại hai bước, nhớ tới người đàn ông mạnh tới mức chính mình không thể không bội phục, nếu anh ta vẫn luôn ở Xuân thành, hoạt động ở ngay gần đây vậy sao mình không biết gì cả?
Phó Hoài Ngọc cảm thấy quyền lên tiếng bắt đầu chếch về phía mình, ả khôi phục dáng vẻ rụt rè ban đầu, nhận máy tính tính được nạp đầy pin từ nhân viên đi theo phía sau, nhấn mở một video trong đó triển lãm cho Giang Tiểu Kiệt xem thành quả nghiên cứu mê người của bọn họ.
Xuân thành không giống căn cứ nhỏ như trấn Bạch Mã, ả muốn làm ra hành động lớn, bắt lấy Diệp Bùi Thiên thì cần phải tung ra miếng mồi đủ hấp dẫn, nhận được sự ủng hộ hết mình của thành chủ Xuân thành mới được.
Trong video này, những người bệnh bị mổ bụng, tay chân gãy cụt, nguy kịch sắp chết, tất cả đều khỏi hắn với tốc độ thần kỳ sau khi được chữa trị bởi các loại thuốc khác nhau. Hình ảnh là nhân viên thần chức mặt đầy từ ái, người dân cảm động rơi nước mắt, cùng với phòng thí nghiệm có khoa học kỹ thuật hàng đầu.
Giang Tiểu Kiệt đột nhiên bấm tạm dừng video, đó một phòng thí nghiệm có đầy các thiết bị tinh vi, các loại máy phân tích, các loại ống dẫn y học, bình thuốc thử, mỗi thứ đều rất cao cấp. Ở thời đài văn minh bị hủy diệt mà có thể thành lập ra phòng thí nghiệm như vậy, không phải tổ chức có thực lực hùng hậu là không thể làm được, đây là một loại tượng trưng cho sức mạnh đó.
Phó Hoài Ngọc thấy Giang Tiểu Kiệt dừng hình ở đây thì cho rằng mình thành công hấp dẫn lực chú ý của Giang Tiểu Kiệt, ả chuẩn bị giới thiệu, tung điều kiện hợp tác ra.
“Các cô đối xử với anh ta như vậy hả?”
Giang Tiểu Kiệt chỉ vào một đài thí nghiệm trong góc, nơi đó tàn nhẫn giam cầm một vật thí nghiệm không được coi là người, nhưng đó rõ ràng là một người sống sờ sờ.
“Đúng vậy, đây là gã Nhân Ma đáng chết kia, lúc ấy chúng tôi thật quá nhân từ với hắn.”
Phó Hoài Ngọc không ngờ Giang Tiểu Kiệt lại chú ý cái này, tuy rằng bây giờ người dân bình thường còn không biết rõ chân tướng của thánh huyết nhưng hầu hết những người nắm quyền đều biết bí mật nửa công khai này.
Nhưng không có ai sẽ để ý Nhân Ma gặp phải chuyện gì, cái những người này để ý chỉ là làm sao hưởng được một miếng bánh trong chiếc bánh lớn này.
Giang Tiểu Kiệt ngây người, cậu ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp nói ra những lời này với thái độ thản nhiên, rồi lại nhìn vào màn hình.
Trên màn hình, người đàn ông bị trói chặt tay chân trên đài phẫu thuật, mắt bị bịt kín, trên người nối liền với rất nhiều ống dẫn. Sự tra tấn mà anh gặp phải, dù Giang Tiểu Kiệt đã đi qua chiến trường, nhìn quen sống chết cũng không nỡ nhìn thẳng.
Trong video không nhìn rõ được khuôn mặt kia nhưng lại có thể nhìn thấy rõ một cánh tay của anh, ngón tay tái nhợt nắm chặt lại, bị đai lưng quấn quanh, cắt rách da thịt, máu nhuộm đỏ thẫm.
Giang Tiểu Kiệt nghĩ, người từng bị thương tổn như vậy, bị tròng lên cái danh xưng Nhân Ma ấy, mới cách đây không lâu còn có thể bất chấp tính mạng xông vào mồm ma vật kéo mình ra ngoài.
“Thì ra chúng mày đối xử với anh ta như vậy.”
Phòng khách phủ Thành chủ nổ bùm một tiếng làm các thành viên Bạo Tuyết giật mình khiếp sợ.
Tuyệt kỹ nổi danh Lẫm Đông Chi Tâm của thành chủ nở rộ ở đó, vô số trụ băng sắc nhọn đâm vỡ cửa sổ, vài vị khách quý mới vào không lâu đang chật vật dùng dị năng, trốn đi dưới sự bảo vệ của triệu hoán thú.
“Tính tình đoàn trưởng không tốt lắm, cái này tôi biết từ trước. Nhưng không thể ngờ là bây giờ cậu ấy không chỉ đánh chúng ta mà còn đánh luôn cả khách hàng.” Một đội viên nhìn những trụ băng đâm thủng nhà ở, lắc đầu cảm khái.
“Rốt cuộc là ai đưa ra ý kiến ngớ ngẩn để đoàn trưởng tự đi tiếp đãi khách hàng đấy. Cái này không phải là tự đạp đổ chén cơm à, ha ha.”
“Nghe nói là khách hàng cấp cao tự yêu cầu, nhưng cô bé vừa đi vào kia đẹp lắm, không ngờ đoàn trưởng không biết thương hương tiếc ngọc gì cả, cũng không biết có cần chúng ta ra tay hỗ trợ không, hì hì.
Phần lớn các thành viên của Bạo Tuyết đều rất trẻ, không ít người còn trẻ hơn cả Giang Tiểu Kiệt. Nhiều người tính cách cá biệt, ít người chín chắn trưởng thành, hầu hết mọi người nhìn thấy cảnh này đều mang tâm thái xem náo nhiệt hứng thú bừng bừng, chỉ thiếu điều tự mình chạy lên chen vào một chân.
Phó đoàn trưởng A Uy ôm lấy Giang Tiểu Kiệt từ phía sau kéo lại vì cậu chạy đuổi theo bọn họ không chịu buông tha.
“Đoàn trưởng làm gì vậy, mặc dù không muốn nhận ủy thác thì cũng không nên nổi giận đùng đùng thế. Huống chi tuy rằng Thần Ái ở xa nhưng thế lực cũ vẫn không thể khinh thường, nếu không duyên không cớ thì hà tất gì phải đi giết người của họ, kết mối thù không chết không thôi.”
Giang Tiểu Kiệt đẩy cậu ta ra, một chân đá cánh cửa tan thành từng mảnh rồi ngồi xổm xuống bậc thang bực mình giận dỗi.
Cậu cùng từng mua thánh huyết từ Thần Ái trong lúc nguy kịch, loại thuốc thần kỳ kia đã cứu cậu một mạng.
Nhưng khi người trong truyền thuyết kia tiếp xúc với mình, hai người sóng vai chiến đấu, từ hình ảnh biến thành một người có máu thịt, cậu mới thật sự nhận ra trong đó tàn khốc máu me cỡ nào, mà chính mình cũng là người được lợi trong cái nghiên cứu vô nhân đạo này.
Dư Niệm Niệm khiêng lưỡi hái nhảy vào sân, bị hoảng sợ khi thấy khung cảnh hỗn độn trước mắt.
Cô bé chạy đến trước mặt Giang Tiểu Kiệt, cong lưng nhìn thành chủ đang giận dỗi trên đất.
“Đoàn trưởng ơi, anh làm sao vậy ạ?”
“Niệm Niệm, anh hỏi em một chuyện.”
Giang Tiểu Kiệt buông thõng tay giữa hai chân, cong lưng ủ rũ, không hề có chút dáng vẻ thành chủ nào cả: “Nếu có một người, cả thế giới đều nói với em rằng anh ta không tốt, làm rất nhiều chuyện xấu. Nhưng sau khi em tiếp xúc với anh ta, em phát hiện thật ra anh ta là người rất không tồi, em sẽ làm sao?”
“So với nghe được, em đương nhiên tin tưởng cái mình nhìn thấy hơn ạ.” Dư Niệm Niệm nghiêng đầu, vác chiếc lưỡi hái hình trăng khuyết màu đỏ trên lưng, tuy rằng cô bé còn rất nhỏ nhưng máu dính trên chiếc lưỡi hái này tuyệt đối không ít.
“Giống như mọi người đều nói anh Tiểu Kiệt xấu tính, rất hung dữ, không thích hợp làm thành chủ. Nhưng em biết anh Tiểu Kiệt là người dịu dàng nhất, là thành chủ tốt nhất thế giới. Đây là Niệm Niệm chính mắt nhìn thấy, với em mà nói đây mới là chân thật.”
Giang Tiểu Kiệt trầm ngâm một lát, nhìn có vẻ đã khôi phục sức sống, cậu đứng dậy đi ra ngoài ban hành một lệnh mới.
“Sau này Xuân thành chúng ta, chỉ cần Giang Tiểu Kiệt tôi vẫn còn là thành chủ thì tuyệt đối không cho đám Thần Ái ghê tởm kia đi vào.”
Xét thấy cậu tùy ý làm bậy đã không phải lần một lần hai, ngay cả A Uy, người chín chắn nhất trong đoàn cũng thấy chỉ cần đoàn trưởng không chém chết khách hàng ngay ở phòng tiếp khách thì cái khác đều có thể tiếp thu được.
“Vẫn là Niệm Niệm giỏi nhất, chỉ chốc lát đã dỗ được đoàn trưởng rồi.” A Uy lặng lẽ giơ ngón tay cái với Dư Niệm Niệm.
“Thật ra anh Tiểu Kiệt dễ dỗ lắm.” Dư Niệm Niệm chắp tay sau lưng, cũng giơ ngón tay cái đáp lại cậu ta.
So với sự hỗn loạn ở phủ Thành chủ, phòng khách của binh đoàn Hồng Lang lại hòa thuận hơn rất nhiều.
Khách hàng đến ủy thác đều được tiếp đón thân thiết, vừa lòng đặt cọc tiền thanh toán trước khi rời đi.
Một cô gái sắc mặt trắng bệch đến ủy thác, tay nắm chặt góc áo, nói.
“Mặc dù không nhìn thấy nhưng tôi thật sự cảm nhận được.” Cô ấy nói: “Có rất nhiều lần, một đôi mắt đỏ giấu ở nơi tối tăm, nhưng khi tôi nhìn qua thì không thấy gì cả.”
“Tôi là hệ trị liệu, trực giác tương đối nhạy bén. Tôi có thể nhận thấy được, đây chắc chắn không phải ảo giác.” Cô ấy đặt một túi ma chủng lên bàn: “Dạo này trong thành bị mất tích không ít người, tôi thấy rất sợ. Muốn mời chiến sĩ từ cấp bốn trở lên đến bảo vệ tôi.”
Cô gái thệ trị liệu này để dành được kha khá của cải nhưng không có năng lực chiến đấu, bởi vậy cô ấy trả nhiều thù lao để tìm kiếm một chiến sĩ có thuộc tính chiến đấu đến bảo vệ an toàn cho mình.
“Vâng, chị không cần lo lắng quá, chúng tôi sẽ sắp xếp vài nữ thánh đồ đến làm bạn với chị, chị xem có được không?” Nhân viên tiếp tân nhẹ nhàng an ủi, cô ấy lật xem sổ sách, nói với đồng nghiệp phía sau.
“Gọi Cao Yến cùng với các cô gái khác trong đội là Hạ Mạt, Viên Mạn và Khương Tiểu Quyên đi một chuyến.”