Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới

Chương 63

Chương 63
Editor: Qing Yun

Trong căn phòng bỏ hoang nhiều năm ở ngoài vùng hoang dã cách xa Xuân thành, Phó Hoài Ngọc cầm roi quất vỡ đồ đạc trong phòng như để trút giận.

Đám tay sai đi theo ả đều yên lặng rời xa căn nhà này, vị thần quan này của bọn họ bề ngoài nhìn nhu mỹ lịch sự nhưng trên thực tế sáng nắng chiều mưa, cực kỳ khó hầu.

Sau một hồi trút giận, Phó Hoài Ngọc thở hổn hển dừng việc đập đồ, ả lấy một bức tượng thần nhỏ trong ba lô ra cung kính đặt lên cửa sổ. Sau đó ả đan hai tay vào nhau, quỳ rạp trên đất bắt đầu thành kính cầu nguyện.

“Tha thứ cho tội lỗi của em, là em quá vô dụng, đến bây giờ còn không bắt được ma quỷ kia.” Ả run rẩy cầm rơi bắt đầu quất lên lưng mình.

“Đều là em sai, hãy tha cho em, em sai rồi.”

“Chị ơi, em quá vô cụng, đến bây giờ còn chưa báo thù được cho chị.”

Trong căn phòng, tiếng nỉ non cầu khẩn hỗn loạn với tiếng roi quất lên người.

Phó Hoài Ngọc nhớ lại thời thơ ấu của mình trong lúc đau đớn.

Ả có một người bố bạo lực và nát rượu, gã đàn ông đó lúc nào cũng uống đến say mèm sau đó dùng dây lưng đánh người mẹ hiền lành mềm yếu ngay trước mặt hai đứa con gái.

Mẹ bỏ chạy mất, dây lưng của bố bắt đầu rơi xuống hai chị em. Trong mắt ả khi ấy, bố là sự tồn tại kh ủng bố, ả chỉ có thể ôm chặt lấy mình, khóc thút thít xin lỗi, cầu xin tên côn đồ tha thứ trong mưa rền gió dữ.

Chị gái hơn ả hai tuổi lại khác hoàn toàn, chị chưa bao giờ khóc, mỗi một lần chị đều hung hăng nhìn chằm chằm gã đàn ông vũ phu kia. Có đôi khi chị còn có thể đột nhiên đánh ngã ông bố say khướt, kéo mình chạy ra khỏi nhà.

Lúc ấy chị gái chính là trời của ả, là tín ngưỡng duy nhất của ả.

Ngày ma chủng buông xuống, bố quả nhiên biến thành ma quỷ, còn chị mọc ra hai cánh giống như thiên sứ. Phó Hoài Ngọc tận mắt nhìn thấy chị mình giết chết ma quỷ, cũng giết chết rất nhiều người.

Cánh thiên sứ dính máu đỏ chói mắt, Phó Oánh Ngọc duỗi bàn tay dính đầy máu ra với ả: “Hoài Ngọc, đến đây với chị. Đây là thế giới thuộc về chúng ta, ở chỗ này chỉ cần em không thích thì đều có thể xử lý như rác rưởi.”

Chị nói nhất định là đúng. Ả nắm lấy bàn tay kia.

Ai ngờ chị như vậy mà lại chết dưới tay Nhân Ma, kẻ dị loại đáng chết kia thế mà không chịu an phận phụng hiến máu thịt của mình, sau khi gã chạy thoát, gã không chỉ quay về phá hủy mấy căn cứ của giáo hội mà còn tàn nhẫn giết chết chị.

“Em nhất định sẽ bắt lấy gã. Hung hăng tra tấn gã để báo mối thù máu này cho chị.” Phó Hoài Ngọc nằm bò trên đất nói lời thề, mở to mắt nhìn từng giọt mồ hôi của mình rơi xuống đất.

Khi Phó Hoài Ngọc đi ra khỏi phòng, ả đã thay bộ quần áo khác, chải lại đầu tóc. Không còn là dáng vẻ điên cuồng, thay vào đó là khuôn mặt bình tĩnh không gợn sóng.

“Hoài Ngọc, chúng ta chỉ có thế này. Cô xác định muốn đi sao?” Đồng bọn của ả đưa một cái hộp đóng kín sang.

Phó Hoài Ngọc tiếp nhận cái hộp màu nâu thẫm, kiên định gật đầu.

Cao Yến tỉnh lại khỏi cơn mê, phát hiện trên đường có rất nhiều người, đồng đội đến thay ca với các cô ấy gọi nhóm quản lý cấp cao của Hồng Lang là ông Ngô và Diêu Tiêm Tiêm đến, bọn họ đang tìm hiểu tình huống với Đinh Bạch Phàm đã tỉnh trước đó.

Lâm Phi đứng bên cạnh cô ấy, người đàn ông này im lặng không nói gì, thậm chí không duỗi tay kéo cô ấy một phen, nhưng nỗi lòng kinh hoàng của Cao Yến lại yên ổn xuống ngay khi nhìn thấy anh.

Người bạn trai này của Thiên Tầm luôn kín đáo, nếu như không cần thiết thì đến cả trong lúc chiến đấu cũng rất ít ra tay.

   

Như vậy làm nhiều người nghĩ lầm anh là người ôn hòa mềm yếu, dựa vào sắc đẹp để đi theo Sơ Thiên Tầm.

Nhưng Cao Yến biết anh không phải như vậy, cô ấy mơ hồ phát hiện người đàn ông này thậm chí còn mạnh hơn Thiên Tầm. Loại thời khắc nguy cơ kinh tâm động phách này, Lâm Phi xuất hiện làm cô ấy có cảm giác an tâm giống như có Thiên Tầm ở bên.

Đinh Bạch Phàm vừa khóc thút thít vừa kể lại chuyện đã trải qua, ông Ngô nhíu mày trầm ngâm: “Xem ra thật sự có người đang cố tình bắt cóc thánh đồ, người đàn ông này không vì tiền tài, cũng không đưa ra bất cứ yêu cầu gì sau khi xong việc, rốt cuộc hắn muốn gì?”

Các đội viên Hồng Lang nghị luận sôi nổi.

“Bữa nay thời buổi rối loạn, nghe nói người của Thần Ái tới chỗ chúng ta, tìm đến phủ Thành chủ muốn thành chủ Giang dẫn anh em hỗ trợ tróc nhã Nhân Ma Diệp Bùi Thiên, thành chủ Giang nổi giận đùng đùng, xảy ra xung đột với họ ngay tại chỗ.”

“Đã có tội phạm bắt cóc lại còn có Diệp Bùi Thiên. Sao mấy nay Xuân thành của chúng ta nhiều chuyện thế. Hy vọng mấy ma đầu này rời xa nơi đây, đừng có liên lụy chúng ta.”

“Đúng vậy. Sao những người này không thể chết sớm đi chứ? Ít nhất cũng cách xa Xuân thành chúng ta một chút.”

Cao Yến kéo Khương Tiểu Quyên, cũng gọi Lâm Phi đi về.

Người đàn ông đeo mặt nạ không nhìn ra vẻ mặt kia im lặng nhìn đám người nghị luận sôi nổi phía trước. Anh nghe thấy Cao Yến gọi mới quay mặt đi, im lặng đi trước dẫn đường.

Lâm Phi luôn là người rất ít nói, nhưng Cao Yến cảm thấy dọc đường đi anh im lặng lạ kỳ, trên con đường tối tăm, bóng dáng cao cao kia nhìn có vẻ uể oải.

Diệp Bùi Thiên đẩy cửa phòng ra.

Một chiếc đèn đặt trên mặt bàn trong phòng, cánh cửa bị đẩy ra, ánh đèn ấm áp lập tức trút xuống, đánh ra một mảnh sáng ở ngoài cửa. Sở Thiên Tầm đang ngồi chống cằm bên cạnh bàn, ánh đèn làm hình dáng của cô nhu hòa hơn, cô quay mặt lại, mỉm cười nhìn anh.

Diệp Bùi Thiên đứng ở dưới cái bóng của cánh cửa, anh ngơ ngác nhìn khuôn mặt tươi cười xinh đẹp kia, cô là cô gái tự tin phóng khoáng, sống nhẹ nhàng sung sướng dưới ánh mặt trời, còn mình lại gánh nặng chồng chất, kẻ địch khắp nơi, chỉ cần sơ sẩy là sẽ làm cô vốn vô tội phải rơi xuống đầm lầy.

Mặc dù như thế mình cũng vẫn khát vọng hơi ấm của cô, làm cách nào cũng không muốn rời đi.

Diệp Bùi Thiên cảm thấy mình đúng là một người ích kỷ.

“Sao vậy anh?” Sở Thiên Tầm đứng dậy đi tới cửa, kéo Diệp Bùi Thiên đang đứng đơ ra đi vào phòng.

Cô kéo Diệp Bùi Thiên ngồi xuống bên cạnh bàn, xốc cái lồng trên bàn lên, bên dưới có hai bát mì trường thọ nhìn không được hấp dẫn, trên mì có miếng trứng ốp la.

Diệp Bùi Thiên nhìn bát mì mà rất nhiều người phải đến ngày sinh nhật được ăn, chậm rãi siết chặt bàn tay.

“Sao em lại… biết?”

“Em vô tình thấy được tài liệu về ‘Diệp Bùi Thiên’ ở cơ sở dữ liệu của Hồng Lang. Chỗ đó có căn cước công dân của anh.”

Ở thời đại này, bởi vì kho tin tức bị hư hao nên rất nhiều thông tin cá nhân bị mất. Nhưng Nhân Ma Diệp Bùi Thiên quá nổi tiếng, từ rất sớm đã có người tìm đọc thông tin căn cước của anh ở quê hương anh, thậm chí còn từng dán nó lên lệnh truy nã anh.

“Sinh nhật vui vẻ, Bùi Thiên.” Sở Thiên Tầm như hiến vật quý lấy một cái bánh kem nhỏ bằng bàn tay ra, bật lửa cắm ngọn nến lên trên: “Cả căn cứ chỉ có một nhà này bán bánh kem, em đặc từ mấy ngày trước mà cũng chỉ mua được cái này.”

Bánh kem rất đơn giản, thuần một màu không có bất cứ trang trí hoa lệ gì, bên trên cắm nửa ngọn nến sinh nhật ngắn ngủn, ánh nến kia sáng ngời như vậy, nó vui sướng nhảy lên trong mắt Diệp Bùi Thiên.

Khi lớn lên, Diệp Bùi Thiên đương nhiên từng nhìn thấy các loại bánh sinh nhật được trang trí tinh xảo. Nhưng có lẽ không có ai biết, chiếc bánh kem nho nhỏ trước mắt này là chiếc bánh sinh nhật đầu tiên dành tặng riêng cho anh từ khi sinh ra tới giờ.

“Anh ước nhé?” Dưới ánh nến, lúm đồng tiền của Sở Thiên Tầm xinh như hoa.

Diệp Bùi Thiên yên lặng ước một điều ước trong lòng rồi thổi tắt nến. Anh nhận bát mì trường thọ từ tay Sở Thiên Tầm, há to mồm bắt đầu ăn mì.

Mình không rời xa em ấy, không rời đi, anh vừa ăn vừa chua xót nghĩ.

Anh nhận ra mình hoàn toàn không thể nào tưởng tượng ra những ngày không có Sở Thiên Tầm ở bên mình sẽ sống như thế nào, mới chỉ suy nghĩ một chút thôi trong lòng đã khó chịu như bị đâm thủng bảy tám lỗ.

Nhưng anh lại cảm thấy mình ở đây sẽ có ngày phải kết thúc, có lẽ cuối cùng mình sẽ làm Thiên Tầm thất vọng. Đây gần như là kết cục đã định sẵn.

“Hôm nay anh làm sao vậy?” Sở Thiên Tầm nâng khuôn mặt sắp vùi vào bát của anh lên, gỡ mặt nạ màu bạc xuống, cô phát hiện đôi mắt ướt dầm dề kia đảo sang bên không dám nhìn thẳng mình.

“Đã xảy ra chuyện gì? Anh nói cho em đi.” Sở Thiên Tầm vươn tay kéo mặt anh quay lại.

Diệp Bùi Thiên im lặng một lúc lâu sau mới nói việc xảy ra ngày hôm nay.

“Cho nên nói Thần Ái đang tìm anh, A Hiểu kia còn uy hiếp muốn gây chuyện với anh? Nhưng không phải bọn họ đều bị đuổi đi rồi ạ?” Sở Thiên Tầm vừa ăn mì vừa nghe Diệp Bùi Thiên kể lại. Cô uống nốt chút nước mì cuối cùng, đặt bát xuống bàn.

“Sau đó thì sao ạ, anh có tính toán gì không? Anh phải nhớ kỹ anh đã đồng ý với em, có bất cứ chuyện gì cũng phải thương lượng cùng em.”

“Anh, anh hy vọng em chờ anh một thời gian. Để anh ở lại sa mạc, chờ anh xử lý xong mọi chuyện, anh… lại về tìm em.” Diệp Bùi Thiên càng nói càng uể oải, anh không biết chắc mình sẽ phải làm Sở Thiên Tầm chờ mình trong bao lâu, nói chuyện như vậy khiến anh thấy mình thật sự không phải một người bạn trai tốt. Nhưng đề nghị mà anh không hề muốn nói ra này mới là biện pháp anh nghĩ là tốt nhất.

Sở Thiên Tầm vươn đôi tay nâng mặt anh lên, những sợi tóc mái mềm mại cùng đôi mắt mát lạnh kia đều mang theo chút tủi thân và mê mang mà chính anh cũng không biết.

Sở Thiên Tầm nhận ra một khi có chuyện gì liên quan đến mình, người đàn ông này liền lo âu quá độ.

“Bùi Thiên, anh nhìn xem chính anh. Anh rất mạnh, cũng rất săn sóc, là người đàn ông tốt nhất trong lòng em.” Sở Thiên Tầm nâng cái đầu ấy, nhìn chăm chú đôi mắt ấy: “Em cảm thấy em cũng không kém, là một cô gái rất tuyệt. Hai chúng ta hợp với nhau nhất, nên ở bên nhau, không có chuyện gì có thể tách chúng ta ra.”

Cô nhẹ nhàng hôn lông mày và khóe mắt đã ướt của anh.

“Em sẽ mau chóng lên cấp bảy, cũng không nhỏ yếu. Em sẵn sàng cùng anh đối mặt với tất cả. Chỉ cần hai chúng ta ở bên nhau là trên thế giới này không có chuyện gì không thể đối mặt cả.” Cô chống cái trán của mình lên trán Diệp Bùi Thiên, mở rộng cửa lòng không hề giữ lại: “Anh phải biết rằng đây là sự lựa chọn em vui vẻ chịu đựng, em bằng lòng gánh vác bất cứ hậu quả gì sinh ra do nó. Bùi Thiên, ý nghĩa của đời người không chỉ ở lâu dài mà ở mình có thể tự do lựa chọn tình yêu của mình hay không. Đúng không anh?”

Diệp Bùi Thiên vươn cánh tay rắn chắc kéo cô vào lòng mình, anh dùng sức như vậy, gần như muốn nhấn chìm Sở Thiên Tầm vào sinh mệnh của anh.

“Em nói không sai.” Tiếng nói của anh trầm thấp mê người, có khí thế của đế vương Cát Vàng trong truyền thuyết: “Anh rất mạnh, chỉ cần em ở bên cạnh anh thì anh sẽ là người mạnh nhất trên thế giới này. Chúng ta ở bên nhau, ở bên nhau mãi mãi.”

Anh buông Sở Thiên Tầm ra, ăn nốt toàn bộ chỗ mì trường thọ của mình.

Sở Thiên Tầm hơi xấu hổ, gãi đầu nói: “Tay nghề của em thật sự chẳng ra gì, cũng không biết trước kia anh sinh nhật như thế nào, có thói quen đặc biệt gì không ạ?”

“Trước kia chưa từng có người mừng sinh nhật anh.” Hàng lông mi của Diệp Bùi Thiên hơi run, anh chia miếng bánh kem thành hai phần: “Đây là lần đầu tiên.”

“Vậy từ nay về sau năm nào em cũng chúc mừng anh.” Sở Thiên Tầm duỗi tay sờ đầu anh, cô đột nhiên cảm thấy mình nên tặng anh món quà nào đó mới đúng.

“Mặc dù khả năng bếp núc của em không tốt nhưng tay về khác thì em vẫn khá lắm.” Sở Thiên Tầm cười nhìn rất hư, cô rút chiếc súng hơi nước Diệp Bùi Thiên đưa cho mình ra: “Anh đưa cho em mà em vẫn chưa dùng lần nào, cũng không biết hiệu quả ra sao, không bằng anh để em thử trước xem nhé?”

Diệp Bùi Thiên còn chưa kịp phản ứng thì chiếc súng ma khí cấp mười này đa nhắm ngay anh.

“Em khống chế liều thuốc, sẽ chỉ làm anh bất động một lát thôi.”

Diệp Bùi Thiên thật sự không ngờ nước mắt Xử Tội giả mình đưa cho Sở Thiên Tầm lại bị cô dùng lần đầu trên người mình.

Thật ra lấy tốc độ của anh, trong lúc Sở Thiên Tầm nổ súng chậm rì rì, anh hoàn toàn có thể né tránh, nhưng không biết vì sao cuối cùng anh lại không nhúc nhích.

Mất đi khả năng cử động làm giác quan trở nên mẫn cảm lạ thường, đang lúc không chỗ dung thân, anh nhận thấy mình bị ôm lên bàn cơm. Trước khi từng nụ hôn dịu nhẹ rơi xuống, hạt cát đa hoảng loạn vội vàng dập tắt ngọn nến trong phòng, đóng lại cửa sổ, cũng kéo chặt bức màn.

Chỉ để là bóng đêm lả lướt khắp phòng. Anh bị xử cực hình trong bóng đêm.

“Đừng sợ, cứ giao hết cho em, em sẽ làm anh vui sướng.”

Bình Luận (0)
Comment