Chương 64
Editor: Qing Yun
Sáng sớm, Sở Thiên Tầm và Cao Yến xách thùng đi lấy nước ở khu cấp nước.
Một người chiến sĩ trẻ tuổi thân hình cao lớn, tính cách sang sảng đã chờ ở đó từ trước, thấy Cao Yến đi đến là lập tức ân cần đi lên muốn hỗ trợ, nhưng Cao Yến lịch sự từ chối.
Sở Thiên Tầm biết người đàn ông này, anh ta có dung mạo đoan chính, cấp bậc không thấp, còn là đoàn phó của một tiểu đoàn, tính cách hiền lành, chưa từng có tai tiếng gì về vấn đề tác phong.
Người này đã đến đây chờ mấy ngày liền, hôm nay vẫn không được nữ thần ưu ái, thế là chán nản gục đầu đi về.
Cao Yến là một cô gái rất được đàn ông hoan nghênh, nhưng người có thể được cô ấy nhìn trúng lại không nhiều.
“Nhìn điều kiện không tồi mà, không thích ạ?” Sở Thiên Tầm nhìn bóng dáng ủ rũ rời đi kia, chạm nhẹ vào tay Cao Yến.
“Điều kiện không tồi thì có ích gì, chị thiếu chút loại cảm giác này với anh ta.”
“Cảm giác gì ạ?”
“Lúc em và Lâm Phi ở bên nhau, trong đầu em nghĩ cái gì?” Cao Yến nheo mắt nhìn Sở Thiên Tầm: “Có phải em muốn đuổi tất cả mọi người đi, lúc nào cũng chỉ có hai người ở trong phòng, không lúc nào là không dính lấy nhau không?”
“Em nào có?” Sở Thiên Tầm cười.
“Có cái gì, tình d ục, không có dục thật ra không thể nói là tình.” Năng lực tăng lên, khả năng làm chủ cuộc sống cũng cao hơn làm Cao Yến sống càng ngày càng tiêu sái: “Nếu chúng ta có thể sống mà không cần ỷ lại đàn ông thì cần gì phải làm khổ mình, đương nhiên phải chọn người mình có suy nghĩ kia để ở bên chứ.”
Sở Thiên Tầm cười hì hì.
Cao Yến chế nhạo cô: “Ngày thường đều là vị kia nhà em dậy sớm lấy nước, sao hôm nay em lại tự giác vậy, có phải tối qua em lại bắt nạt người ta không?”
Mặc dù da mặt dày là thật nhưng nhớ tới cảnh hương diễm đêm qua Sở Thiên Tầm cũng không nhịn được đỏ mặt.
Cao Yến ghé sát vào cô, thì thầm trêu chọc: “Tính cách Lâm Phi mềm mại, em cũng đừng quá đáng. Chị nghe thấy cả tiếng đấy.”
Sở Thiên Tầm che mặt, cũng không biết vì sao, dù người kia không làm gì mà chỉ cần khóe mắt ướt át, nằm đó thở d ốc là có thể kéo d ục vọng sâu trong lòng mình nhất ra.
Giống ngọn lửa, làm cô không thu tay được, đến cuối cùng vẫn hơi quá trớn.
Trong căn nhà tối tăm, Diệp Bùi Thiên ngồi dậy trên giường, sắc trời đã hơi sáng, người bên cạnh đã rời đi.
Trên bàn, cốc trà nóng bốc khói dưới ánh nắng ban mai, từng đóa hoa cúc nở rộ trong nước nóng, vài quả kỷ tử đỏ đan xen giữa cánh hoa màu vàng.
Diệp Bùi Thiên xốc chăn đứng lên, cầm cốc nước nhấp một hớp nhỏ, trong trà hoa cúc có thả chút đường phèn, vị ngọt nhè nhẹ là vị anh thích nhất.
Bên cốc trà còn có nửa chiếc bánh kem đêm qua chưa kịp ăn, dưới đĩa bánh có một mảnh giấy nhỏ.
“Tỉnh ngủ thì nhớ ăn sáng nhé, em đi lấy nước.”
Chỗ ký tên được vẽ hình trái tim bằng vài nét bút đơn giản.
Diệp Bùi Thiên cầm cốc nước, nhìn những chữ cái tràn đầy vui sướng kia, dòng suy nghĩ trôi về ngày tháng tối tăm trước kia.
Bóng người cô độc trong lâu đài; ma quỷ giết người như ma dưới đêm trăng hoang vu; thịt cá mặc người xâu xé trong phòng thí nghiệm lạnh lẽo…
Từ khi nào mà mình bắt đầu có được cuộc sống như bây giờ, có được hạnh phúc như bây giờ.
Nước trà là ngọt, bánh kem cũng là ngọt, cuộc sống ngọt như thế, làm nhạt hết đau đớn ngày xưa, an ủi vết thương chồng chất trên người anh.
Các cô gái múc nước trở về, tiếng cười nói hi ha truyền vào từ ngoài cửa sổ, Diệp Bùi Thiên mở cửa sổ ló đầu ra, vừa lúc gặp được người kia ngẩng đầu nhìn lên, khuôn mặt quen thuộc kia vừa thấy anh là lập tức nở nụ cười, cười vui sướng như vậy, cô vui vẻ phất tay với anh.
Đó là tình yêu trong tim anh, là ánh sáng dẫn anh trở về nhân gian. Vì nụ cười này, anh cảm thấy trong lòng mình tràn ngập lực lượng, có dũng khí đối kháng với bất cứ khó khăn hiểm trở nào trên thế gian này.
Ở trong một khu rừng nguyên thủy.
Tán cây cao lớn che trời, dây leo to quấn quanh khắp nơi. Thảm thực vật ẩm ướt sum suê, một tòa lâu đài được xây từ dung nham núi lửa nhìn vừa khác biệt vừa đột ngột.
Phó Hoài Ngọc dẫn đồng bọn theo, cẩn thận bước qua cửa chính của lâu đài, đi vào một một sảnh rộng lớn hoa mỹ.
Trên cột đá và mặt tường của sảnh được khảm đủ loại đá quý màu đỏ, màu tím, màu xanh, khúc xạ ra ánh sáng năm màu, đan chén trong không gian tối tăm, tạo nên vẻ đẹp rực rỡ cổ xưa.
“Con người, thật là hiếm thấy, tự động đưa tới cửa là muốn trở thành đồ ăn của chúng ta sao?”
Tiếng nói từ tính độc đáo vang lên trong sảnh, một thân hình to lớn tái nhợt bò ngược xuống dưới vách tường ở lò sưởi. Những cây mây màu trắng quấn lấy nhau tạo thành cơ thể nó, phần đầu lại là khuôn mặt người đàn ông cực kuf anh tuấn, ngũ quan góc cạnh, mắt sâu, tóc dài màu trắng xõa tung.
Khi nó mở miệng nói chuyện, ánh mắt dịu dàng như là một người tình săn sóc nhất, nhưng cánh tay màu vôi của nó duỗi dài ra với tốc độ mắt thường khó có thể nhìn rõ, chỉ giây lát đã đâm xuyên qua trái tim của một thánh đồ cùng đi vào với Phó Hoài Ngọc. Lúc nó rút tay lại, ngón tay vừa nhọn vừa dài kia đã câu lấy một vật máu me đầm đìa.
Ma vật hé đôi môi tái nhợt, vừa lòng nuốt đồ ăn thuộc về mình, còn duỗi lưỡi li3m qua li3m lại ngón tay dính máu.
Mặc dù Phó Hoài Ngọc là thánh đồ cấp cao nhưng nhìn thấy cảnh như vậy, cùng với đối mặt với uy áp vô hình của con ma vật cấp cao này, ả vẫn thấy sợ hãi từ sâu trong lòng.
“Không, đừng giết tôi.” Phó Hoài Ngọc phát hiện giọng của mình đang run, ả nâng cái bình bị bịt kín trong tay lên, mở nắp ra nói: “Tôi cố ý tới đây hiến cái này cho ngài.”
Ma vật bám ở trên tường chậm rãi vươn cánh tay như cành cây khô ra, cắm ngón tay dài nhọn vào chiếc bình trong tay Phó Hoài Ngọc, kéo ra một vật thể không rõ rồi đặt vào miệng nếm.
“Ha?” Hắn phát ra tiếng thở dài thỏa mãn: “Mỹ vị giống như cam lộ. Đây là máu thịt có thể mang đến cho ta rất nhiều lực lượng? Vĩnh sinh giả hiếm thấy, cấp bậc còn cao như thế, thật là hiếm có.”
Ma khu quỷ dị trên vách tường cao mấy mét biến mất, một người đàn ông thư sinh trẻ tuổi, mặc bộ lễ phục phức tạp xuất hiện trước mặt Phó Hoài Ngọc.
“Quý cô xinh đẹp, hãy nói cho tôi cam lộ này từ đâu tới.” Dường như hắn đang bắt chước cách nói chuyện của con người, thậm chí còn nho nhã lịch sự cúi đầu.
Chỉ là loại giọng điệu và động tác này có phần đột ngột không hài hòa, phải nói là giống như những nhân vật được miêu tả trong sách chứ không phải người sống ngoài đời.
“Tôi… tôi biết anh ta ở đâu, tôi có thể đưa ngài đến căn cứ đó.” Phó Hoài Ngọc cẩn thận nói.
“Cảm kích vô cùng, quý cô của ta. Ta có thể hỏi một câu, mục đích của cô khi làm việc này là gì không?”
“Máu thịt của anh ta là không bao giờ hết, tôi… tôi hy vọng sau khi ngài bắt được anh ta, ngài có thể chia sẻ với tôi, dù chỉ là một phần cũng được.”
Ma vật hình người kia như nghe được một chuyện chú ví, hắn sờ mái tóc trắng của mình, cong lưng cười vui vẻ.
“Ha ha, thật là một loại sinh vật thú vị. Vì thực hiện mục đích của mình, đối phó với chính đồng bào. Thế mà không tiếc hợp tác với chủng tộc lấy các người làm thức ăn như ta.” Hắn chỉnh ống tay áo, đi ra bên ngoài: “Dẫn đường đi, ta rất sẵn lòng đi nhìn một cái, xem loài người các cô có thể làm ra biểu hiện thú vị nào đây.”
Tại một nơi gần Xuân thành, Giang Tiểu Kiệt và đội của mình cùng đi về sau chuyến đi săn.
Trong căn nhà hoang phía trước xuất hiện ánh đao cao mấy mét và tiếng ma vật gào rống.
“Ma vật cấp bảy kìa, đại ca, muốn đi xem không?”
Các đội viên đều thấy rất hứng thú. Mặc dù đối với đội mạnh như họ thì khiêu chiến ma vật cấp bảy cũng được coi là trận chiến hấp dẫn. Dù sao ngoài cao thủ cấp tám là Giang Tiểu Kiệt ra thì những người khác trong thành đều là người trông mong có được ma chủng cấp bảy để thăng cấp, khảm vào vũ khí cũng như cải thiện trang bị.
Bọn họ ẩn núp đến một vị trí có thể nhìn thấy chiến trường nhưng cũng đủ xa. Lúc này cả nhóm mới phát hiện đây là đội nhỏ chỉ có hai người. Mà một trong hai người đó ôm vũ khí đứng ở bên quan chiến, chịu trách nhiệm canh gác và áp trận. Người thật sự đi vật lộn sống chết với ma vật chỉ là một thánh đồ hệ phong cấp sáu màu thôi.
“Thiên… chị Thiên Tầm? Kia không phải chị Thiên Tầm à?”
“Trời ạ, chị Sở của tôi đỉnh thật, một mình đấu vượt cấp luôn.”
“Anh Lâm cũng nỡ bỏ cơ, chỉ đứng một bên xem, nếu không phải từng thấy ảnh đánh nhau thì tôi đã nghĩ ảnh ăn bám rồi.”
“Các cậu có phát hiện không? Trang bị của chị Thiên Tầm siêu trâu, ma vật cấp bảy cũng không phá được áo giáp của chị ấy, không biết là ai rèn nhỉ?”
Đang lúc các thành viên Bạo Tuyết bàn nhau xem có cần lên hỗ trợ không thì trận chiến đã kết thúc.
Sở Thiên Tầm thở hổn hển, vươn tay cố lấy viên ma chủng ra bất chấp cánh tay đang chảy máu.
Năng lực tăng lên, tâm lý cũng vững hơn, kết hợp với tần suất chiến đấu cao giúp dị năng của Sở Thiên Tầm ổn định, đồng thời tăng cao nhanh chóng, cũng chỉ mới nửa năm mà cô đã từ cấp bốn lên tới gần đỉnh cấp sáu rồi.
Diệp Bùi Thiên đi qua duỗi tay ôm eo cô, anh không quan tâm xung quanh, cứ thế cúi xuống cho cô một nụ hôn sâu.
Đến khi Bạo Tuyết huýt sáo vỗ tay, anh mới hơi xấu hổ buông lỏng Sở Thiên Tầm ra. Ở bên ngoài, đặc biệt là khi có người sống ở gần thì anh không muốn Sở Thiên Tầm rơi vào trạng thái bị thương, mặc dù phải cố nén hổ thẹn anh cũng muốn dùng năng lực đặc biệt của mình chữa trị cho Sở Thiên Tầm kịp trời.
“Anh học hư nhanh thế.” Sở Thiên Tầm lặng lẽ nhéo anh một cái, sau đó nắm tay Diệp Bùi Thiên cùng đến chào hỏi nhóm Giang Tiểu Kiệt.
Cho dù Giang Tiểu Kiệt đã không còn là thiếu niên nho nhỏ trong trí nhớ của cô nhưng mỗi lần nhìn thấy cậu là Sở Thiên Tầm lại vẫn cảm thấy rất thân thiết, cảm giác thân quen tự nhiên của cô cũng làm Giang Tiểu Kiệt thấy rất vui sướng.
Hai đội ai cũng có thu hoạch, bọn họ cùng nhau trở về, dọc đường không khí hòa hợp, trò chuyện vui vẻ với nhau.
Giang Tiểu Kiệt lướt qua Sở Thiên Tầm và Dư Niệm Niệm đang chơi đùa với nhau để nhìn người đang đi trước hai cô.
Người đàn ông tên Lâm Phi này rất ít nói, động tác cũng ít, giống như là cái bóng không làm ai chú ý. Cho đến bây giờ Giang Tiểu Kiệt nhìn bóng lưng kia, trong lòng giật thót, cảm giác quen thuộc khó hiểu nảy lên trong lòng.
Cậu chớp mắt, không dám tin suy nghĩ vừa toát ra, nhưng bóng lưng trước mắt càng ngày càng trùng khớp với bóng lưng trong trí nhớ.
“Không thể chứ?” Giang Tiểu Kiệt suy nghĩ mãi, trước sau đều không thể chứng thực: “Bạn trai chị Thiên Tầm là người kia sao?”
Đúng lúc này, chân trời nơi xa có đường mây đen như cuộn sóng.
Sương mù dày đặc giăng đầy trời, bụi mù cuồn cuộn nhanh chóng bay về phía pháo đài Xuân thành.
“Đã xảy ra chuyện, lập tức quay về thành!” Giang Tiểu Kiệt bỏ qua nghi ngờ, ra lệnh cho đội viên. Các đội viên đồng loạt tăng tốc, lao thẳng xuống sườn núi chạy về nhà.