Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới

Chương 79

Chương 79
Editor: Qing Yun

Trở về Xuân thành, nhóm chị em Hồng Lang thấy Sở Thiên Tầm bình an quay lại, ai nấy đều mừng rỡ như điên. Cao Yến ôm chầm lấy Sở Thiên Tầm, vừa khóc vừa cười, nước mắt nước mũi đều cọ lên người cô.

Mãi đến khi cơn phấn khích qua đi, cô ấy mới chợt nhớ ra người đàn ông đang đứng sau lưng Sở Thiên Tầm là ai, trong lòng lập tức giật thót. Cô ấy bối rối buông Sở Thiên Tầm ra, len lén nhìn Diệp Bùi Thiên đeo mặt nạ che mặt ở phía sau mấy lần.

Mẹ ơi, rốt cuộc Thiên Tầm tìm bạn trai kiểu gì vậy?

Giờ nguy cơ đã qua, lòng cũng nhẹ xuống, mọi người cuối cùng có thời gian suy nghĩ về chuyện khủng khiếp này, Lâm Phi – người đàn ông nội trợ luôn nhún nhường, dễ thương của Thiên Tầm thế mà lại là Nhân Ma Diệp Bùi Thiên!

Bọn họ vậy mà từng sống cùng dưới một mái nhà với Diệp Bùi Thiên, còn không ít lần lớn tiếng la hét, gọi anh là anh em, thậm chí thường xuyên ăn chực cơm mà anh nấu!

Lúc này nhìn lại Lâm Phi, mọi người mới chậm rãi nhận ra anh thật sự có khí chất không giống người thường. Nhìn cái dáng vẻ điềm đạm, thanh thoát, phong thái xuất trần kia, chẳng phải trời sinh đã có dáng dấp của ông lớn hay sao? Cái kiểu ít lời, hành động xuất chúng, khí chất trầm ổn đó, người bình thường sao có được? Còn cái chữ “Phi” kia, vừa nhìn đã thấy giống chữ “Bùi” rồi! Trước kia mắt mù hết cả lũ, bao nhiêu dấu hiệu rõ ràng như vậy mà cũng không nhận ra!

Mọi người bắt đầu len lén đánh giá Diệp Bùi Thiên, ấy mới thấy rùng mình sợ hãi. Khương Tiểu Quyên, người từng có ý định tiếp cận Lâm Phi, giờ sợ đến mức trốn sau lưng Bà Điên, hận không thể quay ngược thời gian để tự cho mình hai cái bạt tai. Bây giờ cô ta không còn hâm mộ Sở Thiên Tầm nữa, dẫu có cho mượn mười lá gan, cô ta cũng chẳng dám yêu đương với Nhân Ma Diệp Bùi Thiên.

Diệp Bùi Thiên kéo Sở Thiên Tầm vào nhà, cánh tay dài vươn ra ngăn cửa lại, xin miễn tâm ý muốn tiếp tục vào nhà thể hiện lòng quan tâm của các chị em, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết tiễn khách.

Mọi người đều hiểu rõ, đôi tình nhân sau một thời gian xa cách, lúc này chắc chắn muốn ở riêng bên nhau, bèn sôi nổi ra vẻ hiểu rõ rồi rút lui trong tiếng trêu đùa.

Diệp Bùi Thiên khép cửa lại, Sở Thiên Tầm còn đang cười trêu chọc: “Không ngờ anh dám không xấu hổ đuổi các cô ấy hết cả đi.”

Cô còn chưa nói dứt câu đã bị một vòng tay mạnh mẽ ôm ghì lấy. Diệp Bùi Thiên cúi đầu hôn cô, hơi thở nóng rực, môi anh như lửa đốt, từng nụ hôn như những hạt mưa rơi xuống trán, môi, khóe mắt, vành tai rồi lướt dần xuống cổ cô. Mỗi nụ hôn đều mang theo sự kiềm chế đến cực hạn, như thể nếu không gắng sức khống chế, anh sẽ nhịn không được mà nuốt chửng cả người cô vào lòng.

Sở Thiên Tầm vòng tay ôm lấy cổ anh, đón nhận trọn vẹn thứ tình cảm nóng bỏng như dung nham bùng cháy kia.

Cô nhận ra mình thật sự rất yêu Diệp Bùi Thiên, anh dịu dàng, thẹn thùng thật sự đáng yêu, anh chủ động mạnh bạo khiến cô muốn hét lên vì vui sướng. Dù là dáng vẻ nào đi nữa, chỉ cần là anh, thì đều khiến cô thấy dễ thương.

Sau cơn mưa tình vừa dứt, Diệp Bùi Thiên hơi thở dồn dập, một giọt mồ hôi từ thái dương chảy xuống. Anh chống tay, cúi người nhìn cô ở khoảng cách gần trong gang tấc, ánh mắt chất chứa vô vàn điều muốn nói.

Sở Thiên Tầm giơ tay nhẹ nhàng vuốt v e gương mặt anh.

“Anh cho rằng mình đã thay đổi rồi,” giọng Diệp Bùi Thiên khàn khàn, trong mắt như phủ một tầng sương mù, “anh có thêm bạn bè, không còn bài xích sống trong đám đông, thậm chí hắc ám cũng không còn đáng sợ như xưa.”

Anh dường như bỗng buông lỏng tinh thần, ngã người nằm cạnh cô, nắm lấy tay cô áp vào lòng bàn tay mình khẽ vuốt.

“Nhưng anh nhận ra, tất cả những thứ đó chỉ là ảo ảnh xây trên lâu đài cát, là bong bóng dễ vỡ. Chỉ cần em không ở bên, chúng liền sụp đổ tan tành. Đã có vài khoảnh khắc anh nghĩ em sẽ gặp chuyện… khi đó, cả thế giới với anh trở nên giả dối, chẳng còn sắc màu, chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”

Đôi mắt anh ươn ướt, hàng mi dài khẽ nâng lên, nhìn cô thật sâu. Anh nâng tay cô lên, khẽ hôn vào lòng bàn tay.

“Thiên Tầm, em có thấy anh thật vô dụng không? Anh tưởng mình đã mạnh mẽ hơn, hóa ra vẫn yếu đuối như vậy, vẫn… phụ thuộc vào em.”

Sở Thiên Tầm giữ chặt cổ tay anh, áp chặt lên đầu giường, cúi người cắn nhẹ vào vành tai anh, dùng đầu lưỡi lướt qua rồi thì thầm vào tai anh những lời thật lòng: “Anh đang hiểu nhầm chuyện gì đấy. Anh không biết em thích nhất là dáng vẻ nào của anh sao? Hửm?”

Chữ “hửm” kéo dài âm cuối, như có luồng điện xuyên qua màng tai, khiến cả người Diệp Bùi Thiên tê rần, cảm giác lan từ làn da tới tận đầu ngón tay.

“Đừng lo, em sẽ luôn ở bên anh. Cho đến khi lâu đài trong lòng anh thật vững chắc, cho đến khi những ảo ảnh trong mắt anh hóa thành sự thật. Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.”

Người ấy vừa nói lời yêu vừa nhẹ nhàng cắn lên cổ anh.

“Đừng… đừng mà…” Anh nhắm mắt, toàn thân run rẩy vì hạnh phúc, trái tim cũng run theo.

“Thật là, miệng nói không cần…”

Người ấy cười khẽ đầy tinh quái, chẳng thương tiếc gì mà nắm chặt lấy trái tim mẫn cảm đến cực điểm của anh.

***

Cao Yến về tới phòng xuyến môn của Bà Điên, vừa hay gặp Khương Tiểu Quyên cũng đang ở đó.

“Hai người kia đúng là không biết xấu hổ, tôi xuống dưới né một chút.” Cao Yến chỉ chỉ lên mái nhà.

“Chị Yến, ngồi đi.” Khương Tiểu Quyên nhường chỗ cho cô ấy, cô ta và Bà Điên vẫn chưa hoàn toàn tỉnh khỏi cú sốc vừa rồi, trông vẫn còn chưa hoàn hồn.

“Các chị nói xem, gan Sở Thiên Tầm làm sao mà to thế, đến cả Diệp Bùi Thiên cô ấy cũng dám ra tay. Tôi có nằm mơ cũng không ngờ anh Lâm lại chính là đấng Diệp.” Bà Điên thở dài, vãn hồi chút mặt mũi vì rung động muộn màng trong lòng mà.

Khương Tiểu Quyên thì lại có chút lo lắng cho Sở Thiên Tầm: “Tôi nghe nói tính khí Diệp Bùi Thiên rất nóng nảy, cấp của anh ấy lại cao như vậy. Mấy cô nói xem, lúc không có ai, anh ấy có bắt nạt Thiên Tầm không?”

Vừa nói xong câu đó, cô ta đã thấy hai cô gái ở phòng bên cạnh và tầng dưới dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc để nhìn mình.

Khả năng cách âm của khu nhà không quá tốt, mà đúng lúc ấy, có một tiếng rên nén nhịn truyền đến, tuy rất ngắn, nhưng Khương Tiểu Quyên vẫn lập tức phân biệt được, đó không phải giọng nữ.

Tai cô ta lập tức đỏ bừng lên:“Thì… thì ra còn có thể như vậy, cho dù… đối phương là người mạnh mẽ như anh Diệp.”

Cao Yến nghiêng người tới gần Khương Tiểu Quyên, lấy tay che miệng thì thầm: “Chính vì là người đàn ông mạnh mẽ như vậy nên mới khiến lòng người không nhúc nhích nổi, đúng không?”

Khương Tiểu Quyên cảm giác như trước mắt mình vừa mở ra một cánh cửa dẫn tới thế giới mới.

“Cho nên nói, phụ nữ vẫn phải tự mình nỗ lực một chút. Từ trong ra ngoài đều phải có bản lĩnh.” Bà Điên cảm khái: “Như Thiên Tầm ấy, có thể sống theo cách mình muốn, làm những việc mình thích.”

“Gần đây tôi quen được một nam thần trong đội Tật Phong, eo thon, sống nội tâm, không quá dính người. Tôi tính phát triển thử xem sao.” Cao Yến tranh thủ dịp nói chuyện người lớn này để công khai luôn chuyện tình của mình.

“Cái gì?! Sao ngay cả cô cũng tìm được rồi! Còn tôi, một người phụ nữ ưu tú thế này lại chưa gặp được nam thần ái mộ, ông trời đúng là bất công! Nhất định là vì ghen tị với nhan sắc của tôi.” Bà Điên nghe chuyện yêu đương của Cao Yến mà lòng đầy bất mãn.

Lúc này Diệp Bùi Thiên đã tháo mặt nạ, đi ra cửa thành trước sự chứng kiến của không ít thành viên Bạo Tuyết và Hồng Lang.

Tuy việc Lâm Phi chính là Diệp Bùi Thiên chưa lan truyền rộng rãi, nhưng hơn một tháng nay, các đề tài liên quan đến anh vẫn là chủ đề nóng khắp thành.

“Nghe chưa? Vị đó vẫn luôn ở lại Xuân thành đấy. Có người nói ở phố Đen, có người lại bảo là ở trong phủ Thành chủ.”

“Vậy phải làm sao bây giờ? Nhỡ anh ta nổi điên thì có khi cả thành bị chôn theo.”

“Sao lại hỏi thế? Đế vương Cát Vàng muốn ở, ai dám đuổi đi? Tôi nghe nói anh ta đã cấp mười rồi.”

“Hả?! Cấp mười? Loài người giờ có cao thủ cấp mười rồi à?!”

“Thật ra hình như Diệp Bùi Thiên cũng chưa làm gì quá đáng cả. Anh ta chỉ nhắm vào Thần Ái thôi, chỉ cần không phải người của Thần Ái thì chẳng ai bị gì cả. Anh họ tôi ở Ba Lãng, gần tòa lâu đài trước kia của Diệp Bùi Thiên, bảo là mỗi lần anh ta ra ngoài mua đồ đều rất tử tế, chưa từng gây sự.”

“Ai quan tâm đám đoản mệnh Thần Ái đó chết hay sống, chỉ cần vị kia không nhằm vào dân thường thì cứ để anh ta ở đây. Nghĩ mà xem, có cao thủ như vậy trấn giữ Xuân thành, ma vật mạnh đến mấy cũng không cần sợ. Lần trước chẳng phải con ma vật cấp mười kia bị anh ta đuổi đi một cách nhẹ nhàng đấy thôi?”

“Ha ha, nghĩ thế thì đúng thật.”

Những đoạn đối thoại như vậy vang lên khắp ngóc ngách Xuân thành.

Trước cửa một tửu quán nhỏ, có một người đàn ông đội mũ ngồi đó. Mũ kéo rất thấp, nhưng vẫn có thể thấy được gương mặt tuấn tú non trẻ của y.

Y mặc một bộ quần áo bình thường, nhàn nhã lật xem cuốn Bá tước Monte Cristo. Nghe tới đoạn “Diệp Bùi Thiên đánh con ma vật cấp mười sợ tè ra quần”, y chỉ nhướng mày một chút, như chẳng để tâm.

Sở Thiên Tầm đi ngang qua ven đường, đến gần quán rượu thì đột nhiên sống lưng lạnh toát, trong nháy mắt song đao đã ra khỏi vỏ, chỉ thẳng vào người đàn ông đang ngồi trước cửa.

Hựu Dư từ tốn ngẩng đầu khỏi trang sách, nhẹ nhàng đặt cuốn sách lên bàn: “Làm thế này có ích gì không? Cô không phải đối thủ của ta.”

Sở Thiên Tầm căng thẳng: “Đây là Xuân thành, tôi chỉ cần cầm cự một lát là mọi người sẽ đến, anh trốn không thoát.”

“Ta thừa nhận không đánh lại Diệp Bùi Thiên, nên cũng không định bắt cô.” Hựu Dư vê một cánh hoa rơi trên trang sách, xoay xoay giữa ngón tay, “nhưng cô chắc chắn muốn đánh nhau với ta ở đây sao? Như thế sẽ khiến rất nhiều người chết.”

“Vậy anh tới đây làm gì?” Sở Thiên Tầm cảnh giác siết chặt vũ khí.

“Cô quên rồi sao? Câu chuyện kia cô vẫn chưa kể hết.” Hựu Dư nhìn cô đầy u oán.

Sở Thiên Tầm tròn mắt: “Anh… anh liều mình lẻn vào Xuân thành chỉ để nghe kể chuyện?!”

“Gì mà gọi là liều mình? Tuy ta đánh không lại Diệp Bùi Thiên nhưng dù anh ta phát hiện ta, muốn giết ta lấy ma chủng cũng đâu dễ.” Hựu Dư thản nhiên kéo ghế bên cạnh, “nhanh lên một chút, ta nhịn nhiều hôm rồi, thề nhất định phải nghe cho hết.”

Sở Thiên Tầm nhìn khu chợ nhộn nhịp, lại nhìn “ma vật kh ủng bố” trước mặt đang thảnh thơi ngồi giữa đám đông, đành bất đắc dĩ kéo ghế, ngồi xuống cách y một đoạn xa, bắt đầu kể tiếp câu chuyện còn dang dở.

Lúc này, trong phủ Thành chủ, Giang Tiểu Kiệt đang trò chuyện cùng Tân Tự Minh về Sở Thiên Tầm. Bọn họ còn không biết rằng nhân vật chính trong cuộc nói chuyện đang ngồi gần đó kể chuyện cho một con ma vật lẻn vào thành.

“Thật ra tôi rất khâm phục chị Thiên Tầm. Không chỉ thu phục được Diệp Bùi Thiên mà đến cả ma vật cũng bị chị ấy thu phục được. Một cô gái mà gan dạ đến thế, tôi cảm giác như chị ấy chẳng sợ gì cả. Chị ấy còn dám phá vỡ tấm chắn tinh thần của ma vật cấp mười để cứu người.”

“May mà cô ấy làm thế. Phạm vi dò xét của ma vật quá rộng, bọn tôi căn bản không thể âm thầm tiếp cận. Nếu con ma vật đó làm theo gợi ý của Chung Ly Hiểu, kề dao vào cổ cô ấy rồi ép ra trận, chắc chúng ta đã bị động thật rồi.” Tân Tự Minh đáp.

“Ông Tân, cái tên Chung Ly Hiểu đó rốt cuộc là ai vậy? Nhìn hắn tôi thấy ghê tởm. Năm ngoái Xuân thành mất tích không ít thánh đồ, nghe đâu đều do hắn gây ra.”

“Chính vì hắn nên lần này tôi mới tới tìm cậu.” Tân Tự Minh lấy ra một tấm thiệp mời từ trong áo, “dạo này nhiều thành chủ các pháo đài cũng gặp vấn đề tương tự. Có kẻ điên đang dùng thủ đoạn đen tối để hãm hại thánh đồ, khiến họ bán ma hóa. Hội trưởng Sáng Thế là Cố Chính Thanh đã phát thiệp mời, mời các thành chủ họp mặt để bàn cách đối phó Thần Ái, cũng như xử lý các sản phẩm thí nghiệm đang tản ra khắp nơi.”

“Đưa tôi xem.” Giang Tiểu Kiệt nhận lấy thiệp mời: “Địa điểm tổ chức ở trấn Bắc?”

Bình Luận (0)
Comment