Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới

Chương 80

Chương 80
Editor: Qing Yun

Lúc này đây, bởi vì các thế lực đều đề phòng lẫn nhau nên địa điểm hội nghị cuối cùng được chọn là trấn Bắc, một thị trấn hỗn loạn, không thuộc bất kỳ phe phái nào.

Sau khi Tự Thần Ái rút khỏi khu vực Trung Nguyên, các thế lực nổi lên khắp nơi, quần hùng tranh bá. Tuy cũng xuất hiện không ít thế lực đầy dã tâm, nhưng rốt cuộc không ai có thể tái hiện được cục diện một tay thống trị đại lục như Thần Ái từng làm.

Năm xưa, tập đoàn Thần Ái nhờ vào tôn giáo tẩy não và “thánh huyết” mà dựng lên các “thần tích”, từ đó vươn lên thành thế lực lớn nhất đại lục. Khi ấy, hầu như không một căn cứ nào dám không lập giáo đường Thần Ái. Thậm chí đi trên đường, dù là đoàn trưởng binh đoàn hay chủ căn cứ có mạnh tới đâu cũng phải nhường nhịn những người khoác thần bào của tổ chức này vài phần.

Nhưng kể từ khi Diệp Bùi Thiên trốn thoát khỏi phòng thí nghiệm và bắt đầu chuỗi hành động trả thù, tấm màn thần thánh của Thần Ái nhanh chóng sụp đổ. Những thí nghiệm tàn ác trên cơ thể người bị phơi bày dưới ánh sáng ban ngày, vừa mất tín đồ hàng loạt, vừa bị Diệp Bùi Thiên phá huỷ nhiều viện nghiên cứu lớn. Cuối cùng, họ chỉ còn cách co rút toàn diện, rút về nơi cực Bắc, rời khỏi bản đồ Trung Nguyên.

Giờ đây, trấn Bắc vốn hoang vắng lâu năm bỗng chốc trở nên náo nhiệt. Các ông lớn mang theo hộ vệ tinh nhuệ, cờ xí sáng choang, nối đuôi nhau tiến vào thành, như thể rót vào tòa pháo đài cô quạnh một luồng sinh khí mới.

Xuân thành là nơi gần trấn Bắc nhất, đi chỉ mất nửa ngày đường. Giang Tiểu Kiệt và Tân Tự Minh cùng nhau tới, bởi vì bàn chuyện liên quan đến Thần Ái, nên đã nhân tiện đưa Diệp Bùi Thiên và Sở Thiên Tầm xen vào đội ngũ, lặng lẽ tiến vào trong.

Phòng họp đặt trong một lễ đường có thể chứa được rất nhiều người. Người đến đã không ít, nhân viên ban tổ chức Sáng Thế vẫn đang bận rộn điều chỉnh máy chiếu, kiểm tra thiết bị truyền tin. Khi người của Bạo Tuyết và Kỳ Lân vừa ngồi vào chỗ đã khiến một trận xôn xao không nhỏ. Gần đây, hai đoàn trưởng này bắt tay với một nhân vật mang hung danh vang xa, bắt được hai con ma vật cấp mười, mấy con ma vật cấp chín, làm chấn động thị trường ma khí cao cấp. Hành động này có thể nói là vô cùng nổi bật.

Đoàn trưởng Tật Phong binh đoàn là Túc Văn Quang có chút giao tình với Giang Tiểu Kiệt. Anh ta không khách khí mà ngồi ngay bên cạnh, vòng tay ôm vai Giang Tiểu Kiệt, ghé tai thấp giọng:

“Ông em, anh thôi không nói mấy cái ma chủng gì đó với cậu, chỉ có chuyện này thôi, có một con ma vật trong vùng lạnh giá, cấp bậc cực cao, chưa có ai xử lý được. Cậu hỏi giúp anh xem người kia có hứng thú không, dẫn anh em mình đi theo một chuyến, cho tụi này mở rộng tầm mắt.”

Giang Tiểu Kiệt liếc sang Lâm Phi ngồi bên cạnh. Cậu thấy Lâm Phi đang vội giúp Sở Thiên Tầm bóc hạt dẻ trên bàn. Nghe xong câu ấy, Lâm Phi chỉ hơi gật đầu nhẹ, gần như không thể nhận ra.

“Nếu anh Văn Quang đã mở lời, lát nữa tôi sẽ hỏi giúp.” Giang Tiểu Kiệt đáp.

Túc Văn Quang bật cười, vỗ mạnh vai cậu, hài lòng quay lại chỗ mình.

Bên cạnh Tân Tự Minh cũng có không ít người vây quanh bắt chuyện, làm quen.

Cách bọn họ một khoảng là Ôn Đồng Tế, thành chủ Từ Dương, đang nghiêng người nói chuyện với một thế lực chủ mới quật khởi ở phương Bắc là Hàn Hữu Minh.

“Anh nhìn xem mấy người kia, vì chút lợi ích mà thủ đoạn bỉ ổi gì cũng dám làm.” Ôn Đồng Tế khẽ hừ một tiếng, ánh mắt liếc về phía Tân Tự Minh với vẻ khinh thường. “Hợp tác với Nhân Ma mà cũng nghĩ ra được. Nhỡ đâu Diệp Bùi Thiên đột nhiên trở mặt thì sao? Chỉ với Tân Tự Minh và Giang Tiểu Kiệt, ai có thể ngăn nổi hắn? Sẽ có ngày họ phải chịu hậu quả.”

Hàn Hữu Minh ngoài mặt gật gù tán thưởng, nhưng trong lòng thì không đồng tình. Anh ta hiểu rõ, những kẻ đứng đầu thế lực lâu năm như Ôn Đồng Tế thực ra cũng mang dã tâm không khác gì Thần Ái năm xưa. Họ chỉ muốn khống chế Diệp Bùi Thiên để xưng bá thiên hạ.

Nhưng Hàn Hữu Minh thân là thế lực mới nổi nhưng lại nhanh chóng nhận rõ tình thế. Hiện tại, bất cứ thế lực nào muốn độc chiếm thánh huyết gần như là chuyện không tưởng. Không kể tới năng lực bi3n thái của bản thân Diệp Bùi Thiên, chỉ riêng những thế lực như hổ rình mồi ở đây cũng đủ khiến điều đó trở thành bất khả thi. Nếu ai thực sự muốn một mình nắm giữ thánh huyết, nhất định sẽ trở thành mục tiêu công kích của tất cả mọi người.

Thay vì ôm ảo tưởng, chi bằng làm như Bạo Tuyết và Kỳ Lân, thiết lập quan hệ tốt đẹp với Diệp Bùi Thiên. Lợi ích từ đó rất rõ ràng, không chỉ có được ma chủng cấp cao khiến người khác phải thèm thuồng, mà còn thêm một đồng minh mạnh mẽ. Quan trọng nhất, người này chính là nguồn cung cấp thánh huyết, nếu có thể giữ được mối quan hệ tốt, đến thời khắc then chốt biết đâu còn cầu được một liều thuốc hay cứu mạng.

Nghĩ thông suốt chuyện này, Hàn Hữu Minh cũng không để tâm tới mấy lời lải nhải của Ôn Đồng Tế nữa. Anh ta cầm tay vợ là Mục Giai, dịu dàng đưa cho cô ấy một ly nước, trong lòng âm thầm tính toán: lần này nhất định phải tranh thủ cơ hội tiếp cận hai đoàn trưởng của Kỳ Lân và Bạo Tuyết.

Hàn Hữu Minh là một cao thủ mới nổi trong vòng hai năm trở lại đây ở phương Bắc. Nghe nói, thời điểm ma chủng buông xuống, anh ta phải mất đến hai năm sau mới thức tỉnh dị năng. Nhưng từ sau đó, con đường tiến hóa của anh ta lại như được thần trợ giup, chỉ trong vòng ba năm đã vươn lên thành cao thủ mạnh nhất vùng Bắc Cảnh.

Tuy vậy, người này có một đặc điểm rất thú vị: vô cùng yêu thương người vợ bình thường của mình, đi đến đâu cũng mang cô ấy theo bên cạnh.

Trong hội trường, những người có tâm tư tương tự với Hàn Hữu Minh không hề ít. Bởi vậy, dù Giang Tiểu Kiệt của Bạo Tuyết không phải người quá dễ gần, Tân Tự Minh của Kỳ Lân lại khôn ngoan quỷ quyệt, nhưng vẫn có không ít người tới bắt chuyện, bàn bạc trao đổi tài nguyên, đổi lấy ma khu cấp cao, hoặc mời họ tham gia các đợt săn ma vật cấp cao.

Giữa bầu không khí náo nhiệt ấy, người của các thế lực lớn nhỏ lần lượt có mặt.

Ở một góc, một cô gái tóc dài đeo kính râm, mang theo súng ngồi một mình bên bàn. Sắc mặt lạnh lùng như băng, cả người tỏa ra khí lạnh khiến không ai dám lại gần. Đó chính là nữ vương súng ống lừng danh – Nghiêm Tuyết.

Một người đàn ông mặc blouse trắng bước vào cửa. Rõ ràng anh ấy rất được lòng mọi người, vừa vào đã có không ít người vây quanh chào hỏi. Anh ấy mỉm cười ôn hòa, kiên nhẫn đáp lời. Đó chính là người có năng lực chữa trị cấp cao nhất hiện nay – bác sĩ Chung Hồng Phi. Trước khi ma chủng giáng xuống, anh ấy từng là bác sĩ, đến nay vẫn giữ nguyên tâm nguyện cứu người, từng giúp đỡ vô số người vượt qua hoạn nạn.

Sở Thiên Tầm nhìn quanh hội trường, thấy không ít bóng dáng quen thuộc, những người từng là bạn thân, chiến hữu gắn bó nhất ở thế giới kia. Giờ đây, vì quỹ đạo cuộc sống khác biệt nên họ đều không quen biết cô. Nhưng cô không quá để tâm. Chỉ cần cùng tồn tại dưới bầu trời này, cuộc sống vẫn luôn có vô hạn khả năng, bạn bè rồi cũng sẽ có ngày tái ngộ.

“Thiên Tầm, anh Lâm, hai người cũng tới rồi à!” Một giọng nói trẻ trung đầy vui mừng vang lên phía sau.

Xa xa, Khổng Hạo Ba chen qua đám đông, kích động nắm chặt tay với Sở Thiên Tầm và Diệp Bùi Thiên.

“Từ sau khi từ biệt ở Tiểu Chu thôn đến giờ, tôi vẫn chưa có cơ hội đến Xuân thành tìm hai người. Không ngờ hôm nay lại gặp nhau ở đây.”

Khổng Hạo Ba lập tức ngồi xuống cạnh Lâm Phi. Trước kia Lâm Phi từng cứu anh ta một mạng khỏi tay Chung Ly Hiểu nên anh ta rất cảm kích, trong lòng luôn ghi nhớ.

“Lần trước thu được đống tư liệu kinh khủng ở Tiểu Chu thôn khiến hội trưởng chúng tôi đặc biệt chú ý. Vài tháng nay, chúng tôi tiếp tục điều tra và phát hiện tình hình đã nghiêm trọng đến mức đáng báo động. Đó là lý do triệu tập hội nghị lần này.”

Khổng Hạo Ba ngồi bên bàn, giới thiệu tình hình hội nghị với Sở Thiên Tầm.

Lúc này, một người đàn ông trung niên dáng người đĩnh đạc bước lên bục. Khuôn mặt ông ta sắc sảo, khí thế mạnh mẽ, phong thái ổn trọng như núi, chỉ là hai hàng lông mày nhíu chặt, rõ ràng đang mang tâm sự nặng nề.

“Đây là hội trưởng của Sáng Thế chúng tôi, anh Cố Chính Thanh.” Ánh mắt Khổng Hạo Ba sáng rực đầy phấn khích khi giới thiệu người đàn ông trên bục. Có thể thấy, người thanh niên này vô cùng ngưỡng mộ và kính trọng hội trưởng của mình.

Cố Chính Thanh bước lên bục giảng, không nói gì mà chỉ giơ tay ra hiệu. Đèn trong hội trường dần tối lại, máy chiếu phát ra ánh sáng, chiếu xuống màn sân khấu phía trước.

Trên màn hiện lên một vầng sáng mờ, hình ảnh không quá rõ nét, hiển nhiên được quay từ xa. Đó là cánh đồng tuyết rộng mênh mông, tuyết bay lả tả khắp không gian. Bên trong rừng băng sâu thẳm, có thể thấy những bóng dáng khổng lồ đang di chuyển, cùng những âm thanh gầm rú trầm đục vang vọng.

“Cái gì vậy? Là ma vật sao? Sao tụ tập nhiều như thế?”

“Hình như không phải… nghe giọng thì giống tiếng người hơn.”

Hình ảnh được phóng to, đặc tả riêng một quái vật, đó là một con toàn thân phủ lông chim ngũ sắc, răng nanh sắc nhọn, vuốt dài, thân hình khổng lồ. Điều ghê rợn là giữa ngực nó mọc ra một gương mặt người, là khuôn mặt của một người đàn ông trẻ với vẻ đau đớn tột độ. Hai tay anh ta bị trói bằng xích đặc chế, đầu xích khảm sâu vào cơ thể.

Một thánh đồ khoác trường bào bay lơ lửng trên không, cầm roi da quất mạnh vào sinh vật kia, miệng liên tục quát mắng. Con quái vật gào lên đau đớn, còn van xin tha thứ giống như con người.

Hội trường lập tức náo loạn, phần lớn người đều nhận ra ký hiệu của Thần Ái trên chiếc trường bào kia.

“Thưa các vị,” Cố Chính Thanh giơ tay ra hiệu cho hội trường yên lặng, “đây là hình ảnh mà người của Sáng Thế đã liều mạng xâm nhập rừng băng, quay lại gần pháo đài cứu nạn, nơi hiện tại Thần Ái đang chiếm giữ.”

“Anh Cố, ý anh là… Thần Ái hiện giờ đã nắm được kỹ thuật khống chế ma vật sao?” Có người trong hội trường cất tiếng hỏi.

Cố Chính Thanh gật đầu, chỉ tay lên màn hình. Hình ảnh thay đổi, hiện ra khung cảnh phòng thí nghiệm ở thôn Tiểu Chu. Bên trong là những sinh vật nửa người nửa ma bị vứt bỏ. Phần lớn cơ thể họ vẫn giữ dáng người, chỉ có một vài bộ phận ma hóa, hoàn toàn mất năng lực chiến đấu, thậm chí không thể tự lo sinh hoạt cá nhân.

Trên màn hình, một người phụ nữ với nửa thân dưới biến dạng thành dạng đuôi ma hiện ra. Cô ta mất cả hai chân, chỉ còn phần thân kéo lê dưới đất, lết đi trong thảm hại, giãy giụa cầu sinh.

“Trời đất, cái thứ gì đây? Nhìn mà thấy ghê, đây cũng là sản phẩm thí nghiệm của Thần Ái sao? Đã chẳng ra hình người thì giữ lại làm gì nữa, giết đi cho xong.”

Hội trường vang lên một tiếng hét ghét bỏ, nhiều người khác phụ họa theo.

Khi hội trường đang ồn ào náo nhiệt, ở một điểm lấy nước vắng người thuộc trấn Bắc, Tiểu Nghiên rút ra một lọ nhỏ chứa dung dịch thử nghiệm, lông chim màu đen của con bé khẽ run, sắc mặt nhợt nhạt.

“A Hiểu, anh còn định thả nữa sao? Mấy ngày nay chúng ta thả không ít rồi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, pháo đài này nhiều người lắm, tất cả sẽ bị lây nhiễm mất.” Trong lòng con bé dấy lên sự do dự. “Liệu chúng ta làm vậy… có quá đáng không?”

Chung Ly Hiểu cầm lấy lọ dung dịch, đổ chất lỏng đen kịt vào giếng nước trước mặt không chút do dự.

“Có gì mà không đúng? Đang lúc nơi này đông người, phải tranh thủ để đồng bọn của mình đông thêm chút nữa. Chẳng phải lúc nào em cũng thấy cô đơn sao?” Hắn nhìn chất lỏng tan dần trong giếng, giọng nói trở nên dịu lại: “Pha loãng như vậy rồi, ai bị lây, có trở thành người được chọn hay không thì phải xem số mệnh họ.”

“…”

Tiểu Nghiên cúi đầu, lặng lẽ bước theo Chung Ly Hiểu tới một điểm lấy nước khác.

Con bé bị đưa vào phòng thí nghiệm Thần Ái từ khi còn rất nhỏ. Những đau đớn và sự khinh miệt mà nó từng phải chịu đã phá hủy phần lớn các quan niệm bình thường của một đứa trẻ.

Nhưng giờ phút này, không hiểu vì sao, trong lòng nó lại thấy bất an mơ hồ.

“A Hiểu… em không muốn có thêm bạn nữa.” Con bé dừng lại trong con ngõ tối, nhẹ nhàng vuốt v e cánh đen, cúi đầu thì thầm: “Hay là… mình tìm một nơi không có ai để sống yên ổn đi. Như mấy ngày ở lâu đài đó, em nấu ăn cho anh, mình cùng đọc sách, nghe chuyện. Như thế chẳng phải rất tốt sao?”

Đi phía trước, Chung Ly Hiểu dừng lại, quay người. Hắn khom lưng, khuôn mặt già nua gần như hòa vào bóng tối, không thể thấy rõ biểu cảm.

“Ngay cả em, cũng định bỏ rơi anh sao?” Giọng hắn khàn khàn vang vọng trong ngõ.

“Không, em không có ý đó.” Tiểu Nghiên cúi đầu.

“Em thử nhìn lại anh đi, em bảo anh giữ cái dạng này nằm ở nơi không ai biết, ngày ngày trơ mắt nhìn bản thân già yếu, mục rữa, rồi chết dần chết mòn trên giường sao?” Một ngón tay gầy guộc từ trong bóng tối vươn ra, chỉ về phía ánh sáng. “Còn những người kia thì sao? Họ vẫn sống dưới ánh nắng, ăn ngon, hưởng thụ, còn coi chúng ta như đầu câu chuyện để cười nhạo thương hại.”

“Em làm anh sống cuộc sống như vậy!”

Tiểu Nghiên nghiêng mặt, nhắm mắt lại, không nói gì nữa.

Bình Luận (0)
Comment