Đoàn Đoàn được khen thưởng thật không tiện, đỏ cả thính tai, gật đầu: "Đoàn Đoàn, khỏe!"
Tố Tâm hôn một cái lên khuôn mặt của Đoàn Đoàn, sau đó ngồi ở bên cạnh nhóc.
Đoàn Đoàn vẽ vời, Tố Tâm nghĩ đến vừa nãy Lục Tân Nam ở ngoài cửa cau mày hút thuốc lá, cô liền nhắn tin cho Bạch Hiểu Niên...
Tố Tâm: Lục Tân Nam đột nhiên tìm đến Kiến Văn, sắc mặt không tốt lắm, có phải cậu cãi nhau cùng Lục Tân Nam đúng không!
Không qua mấy giây, Bạch Hiểu Niên đã nhắn tin trở về.
Bạch Hiểu Niên: (mắt trợn trắng) cậu không biết, anh ta đúng là bị bệnh! Anh ta muốn cùng kết hôn cùng mình!
Tố Tâm: (mặt ngạc nhiên) này cũng là chuyện tốt! Nói rõ Lục Tân Nam rất đáng là một đáng nam nhi, cậu không đồng ý sao!
Bạch Hiểu Niên: (mắt trợn trắng) mình đem anh ta đuổi ra ngoài!
Tố Tâm:...
Nhắn tin cùng Tố Tâm xong, đầu óc của Bạch Hiểu Niên cũng rất loạn, cô trực tiếp đem điện thoại di động giấu ở dưới gối, kéo chăn qua che mặt mình.
Hôm nay Lục Tân Nam chính là trúng gió sao! Bạch Hiểu Niên nghĩ mãi mà không ra, không hiểu một người đàn ông làm sao lại dùng loại phương thức này để cầu hôn!
Bạch Hiểu Niên nghe thấy tiếng chuông cửa, vừa mới mở cửa ra, câu nói đầu tiên của Lục Tân Nam là: "Bạch Hiểu Niên, anh hỏi lại em một lần cuối cùng, em có gả cho anh không! Đây là một lần cuối cùng anh hỏi em!"
Đôi chân của Bạch Hiểu Niên còn chưa khỏi hẳn, cô lập tức phát hỏa, đme Lục Tân Nam đẩy ra ngoài cửa, nói đây là một lần cuối cùng nói cho Lục Tân Nam kia biết, có chết cô cũng sẽ không gả cho Lục Tân Nam! Đợi sau khi vết thương ở chân của cô khỏi hẳn cô còn muốn đi làm phóng viên ngoại trú, không có thời gian cùng tinh lực để kết hôn.
Sau đó Lục Tân Nam liền đi, không có tin nhắn oanh tạc như mọi ngày nữa...
Rõ ràng bình thường Bạch Hiểu Niên luôn cảm thấy Lục Tân Nam nhắn tin oanh tạc rất đáng ghét, nhưng hôm nay Lục Tân Nam lại không nói lời nào mà cứ như vậy rời đi trong mưa...
Không có tin nhắn, cũng không có điện thoại, trong tay Bạch Hiểu Niên nắm điện thoại nhưng điện thoại vẫn im lìm, trong lòng rõ ràng vắng vẻ.
Bạch Hiểu Niên vãn luôn suy nghĩ lung tung, sợ Lục Tân Nam xảy ra chuyện gì, hiện tại biết Lục Tân Nam đi tìm Phó Kiến Văn rồi, Bạch Hiểu Niên an tâm không ít.
Bạch Hiểu Niên kéo tủ đầu giường ra, cầm bức ảnh của mẹ mình lên, nghiêm túc nhìn xem, khóe môi nở nụ cười.
Tâm nguyện suốt đời của cô, là trở thành một người như mẹ của mình vậy, cho nên đã luôn một mực vì thế mà cố gắng!
Bạch Hiểu Niên xoa xoa đôi mắt chua xót, tự nói với mình... con đường nữ nhi thường tình này, cô không thể coi trọng quá.
******
Các nàng hãy like, cmt và bỏ phiếu ủng hộ shu nha.iuiu ️️️️️️️
4/10