Bên trong thư phòng, Lục Tân Nam vô cùng thành thạo kéo ngăn kéo của Phó Kiến Văn ra để tìm điếu thuốc lá, tuy nhiên lại không tìm được bật lửa, lúc này mới nhớ tới, bật lửa của mình còn ở bên trong áo khoác âu phục, vừa nãy lúc vào cửa, anh ta đã đem âu phục còn đọng nước để ở trước cửa.
Nghe được tiếng diêm "Cờ-rắc" vang lên, Lục Tân Nam cắn điếu thuốc lá ngẩng đầu...
Thấy cánh môi của Phó Kiến Văn cũng đang ngậm lấy một điếu thuốc lá, ánh lửa chập chờn lúc sáng lúc tối, đem gương mặt của Phó Kiến Văn chiếu rọi càng ngày càng lạnh lùng.
Phó Kiến Văn nhen nhóm điếu thuốc lá, hít sâu một cái, trong làn khói trắng mờ mịt, đôi mắt của Phó Kiến Văn híp lại, anh vẩy vẩy diêm trong tay, tiện tay đem que diêm đã bị đốt ném vào trong gạt tàn thuốc bằng thuỷ tinh.
Phó Kiến Văn đem hộp diêm ném cho Lục Tân Nam: "Cậu và Đường Tranh, các cậu đều có người thân bên cạnh, không thích hợp! Chuyện cũng không có đến mức bết bát đến mức kia, lại nói... Bạch Hiểu Niên làm sao bây giờ! Cậu đứng ra nhận cậu là Đạo Đức tiên sinh, cảnh ngộ của Bạch Hiểu Niên cậu có nghĩ tới không!"
"Mình cùng Bạch Hiểu Niên không có kết quả!" Lục Tân Nam cau mày hút thuốc lá, "Cô ấy nói phải ra nước ngoài làm phóng viên ngoại."
Phó Kiến Văn đem điếu thuốc lá dời đi, hỏi: "Lúc nào!"
"Sau khi chân cô ấy hồi phục!" Lục Tân Nam nói.
Phó Kiến Văn gật gật đầu, anh nói: "Còn cha cậu! Còn em trai cậu! Đều không quan trọng sao!"
Lục Tân Nam cùng Phó Kiến Văn đều nghiêng người dựa vào bàn sách, một tay chống mặt bàn, cau mày nói: "Mình hoài nghi Lão Cố bên kia đã xảy ra chuyện gì nhưng vẫn gạt chúng ta, bằng không thì coi như là có người hoài nghi đến trên đầu cậu, cũng không đến nỗi cùng một lúc ba thế lực đều từ nước ngoài về đến Hải Thành, cái này còn chưa tính cả Lý Mục Dương đang nhằm vào Tố Tâm..."
Phó Kiến Văn cụp mắt, anh biết lời nói của Lục Tân Nam không phải là không có đạo lý, Cố Thanh Thành luôn luôn chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu.
Những năm này Phó Kiến Văn hoàn toàn không hỏi đến thủa đoạn "làm ăn" của Cố Thanh Thành, mặc dù như thế nhưng trong lòng Phó Kiến Văn cũng rất rõ ràng, trong thời gian ngắn như vậy Cố Thanh Thành có thể càng làm càng tốt, càng làm càng lớn, trong đó làm sao có không có khúc chiết!
Phó Kiến Văn quá biết quy tắc của cái vòng này, từ khi vừa mới bắt đầu chính là cá lớn nuốt cá bé, cá bé nuốt cá bé hơn, đến lúc sau, cá lớn từng người chiếm cứ một phương rồi kiềm chế lẫn nhau, Cố Thanh Thành muốn thanh tẩy một lần nữa để chiếm cứ một vị trí trong đó, này còn khó hơn nhiều so với việc Phó Kiến Văn đọ sức với chính khách.
*******
Các nàng hãy like, cmt và bỏ phiếu ủng hộ shu nha
..