Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!

Chương 233

Anh nhìn Diệp Phồn Tinh, không có tiếp lời, chẳng qua là yên lặng mà uống rượu trong ly, sau đó hỏi Diệp Phồn Tinh, "Còn uống nữa sao?"

"Uống." Diệp Phồn Tinh nói: "Rượu này ngon thật đấy."

Rượu cũng không nặng, ngọt miệng, giống như uống đồ uống có ga vậy.

cô dứt khoát đem bình rượu cầm tới, tự mình rót.

Tưởng Sâm nhìn lấy cô như vậy, có chút lo lắng, "Rượu này vẫn là nên uống ít thôi."

Mặc dù rượu không quá nặng, nhưng tác dụng chậm, say rồi cũng không biết.

Diệp Phồn Tinh nói: "Không có việc gì."

cô một chút cũng không cảm giác được men rượu, thậm chí hoài nghi Tưởng Sâm mang ra chính là nước ngọt mà thôi.

Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, "Thích thì uống nhiều một chút."

Tưởng Sâm: "..."

Mới vừa lúc nãy anh ta đề nghị uống rượu, rõ ràng Phó Cảnh Ngộ còn có ý ngăn cản, làm sao vào lúc này, ngược lại dung túng?

-

Sau khi ăn xong, Diệp Phồn Tinh uống nhiều rượu, ôm lấy Phó Cảnh Ngộ, nằm ở trên đùi của anh, "chú à, tôi thích chú lắm luôn ý!"

Tưởng Sâm nhìn Diệp Phồn Tinh, nghe giọng của cô, liền biết cô say rồi.

anh ta có chút mở mang tầm nhìn.

Phó Cảnh Ngộ không phải là cố ý, muốn chuốc say cô đấy chứ?

Âm hiểm, quá âm hiểm!

tính toán với cả vợ của mình, thật đúng là thâm sâu khó lường.

Phó Cảnh Ngộ lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng này của Diệp Phồn Tinh, giống như là một con mèo con mềm nhũn, làm cho người ta cảm thấy ấm áp. Nhưng mà, anh lại nghiêm túc trả lời: "Anh không thích em, anh thích đàn ông cơ mà!"

Anh là một người thù dai.

Đứng ở một bên, Tưởng Sâm rùng mình một cái, lúc mới vừa rồi nghe Diệp Phồn Tinh nói, anh ta còn tưởng rằng Diệp Phồn Tinh nói đùa, nhìn bộ dạng như vậy,anh Phó thật sự thích đàn ông sao?

Chẳng lẽ là mình chăm sóc hàng ngày cho Phó Cảnh Ngộ, thế cho nên anh ấy đối với mình sinh ra tình cảm không nên có sao?

anh ta run rẩy mở miệng nói: "Cái đó... anh Phó, tôi,... tôi không thích đàn ông!"

anh ta là nam thẳng! Đúng,nam thẳng, không sai!

Tưởng Sâm nói những lời này xong, liền nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ ngẩng đầu lên, trừng mắt một cái.

Tưởng Sâm rất sợ Phó Cảnh Ngộ, bị Phó Cảnh Ngộ trừng mắt một cái, soắn như quẩy.

Một giây kế tiếp, anh ta lại cảm thấy, mình không thể như vậy thỏa hiệp, nói với Phó Cảnh Ngộ: "Anh chẳng qua là tạm thời đối với phụ nữ không có phản ứng, đợi một thời gian, nhất định sẽ tìm được biện pháp trị liệu, ngàn vạn lần chớ mất đi lòng tin..."

Nếu là vì vậy liền đổi thành thíchđàn ông, anh ta miễn cưỡng mình cúng được, nhưng mà ba mẹ của Phó Cảnh Ngộ sợ rằng sẽ khóc ngất đi!

Phó Cảnh Ngộ lạnh lùng trừng mắt liếc anh ta một cái, "Cút ra ngoài!"

Tưởng Sâm không hề nghĩ ngợi, nhận được mệnh lệnh, thật nhanh chạy ra ngoài, thật giống như sợ Phó Cảnh Ngộ sẽ ăn thịt mình vậy.

Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh đang ôm lấy bắp đùi mình nói chuyện, rồi sau đó ngủ quên,bèn gọi người tới, đưa Diệp Phồn Tinh đi trên lầu nghỉ ngơi.

Phó Cảnh Ngộ cũng lên lầu, vốn là muốn gọi Tưởng Sâm đến giúp anh, sau đó suy nghĩ một chút. Bị Diệp Phồn Tinh làm rối lên, anh hiện tại cũng có chút không thể nhìn thẳng quan hệ của mình và Tưởng Sâm.

Phó Cảnh Ngộ để cho người giúp việc mở nước, tự mình đi vào phòng tắm tắm rửa.

Chân của anh còn chưa bình phục hẳn, nhưng mà bây giờ, đã có thể miễn cưỡng đứng dậy. Cho nên, tắm rửa mặc dù hơi khó khăn, nhưng anh đã có thể làm được rồi.

Chỉ bất quá Kỷ Minh Viễn nói, anh muốn bình phục hoàn toàn, khả năng ít nhất còn cần hơn nửa năm.

Tắm xong đi ra, Phó Cảnh Ngộ lên giường, nhìn lấy Diệp Phồn Tinh nằm ở trên giường, vốn tưởng cô ngủ rồi, kết quả, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở trên gối, mở mắt ra ngây ngốc mà nhìn anh.

***************************

Sữa xin tuyên bố, chương sau có thịt, còn về chuyện là thịt nạc hay thịt mỡ, miếng to hay miếng nhỏ thì phải xem phiếu và like rồi, Viết H hại não, tốn nơ ron thần kinh lắm!
Bình Luận (0)
Comment