Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!

Chương 234

Diệp Phồn Tinh bây giờ đang say lất ngất, nhìn qua rất trông rất ngốc nghếch, chẳng có chút đề phòng.

Phó Cảnh Ngộ nằm xuống, nhìn cô, hỏi: "Còn chưa ngủ sao?"

"..." cô không nói gì, chẳng qua là an tĩnh bò tới, tựa vào ngực anh, nhắm mắt lại, chuẩn bị đi ngủ.

Coi như uống say, cô cũng biết, anh là người đáng tin nhất, rất ỷ lại vào anh.

Phó Cảnh Ngộ căn bản không nghĩ tới, Diệp Phồn Tinh uống rượu say, sẽ ngoan như vậy.

Hơn nữa, cô hiện tại say đến hồ đồ rồi, phỏng chừng cái gì cũng không biết?

Trong phòng lại chỉ có anh cùng cô.

Tay anh chậm chạp mà ôn nhu vỗ sau lưng của cô, an ủi nàng đồng thời hỏi: "Tiểu Tinh."

"Dạ." Diệp Phồn Tinh đang mơ màng, nghe được Phó Cảnh Ngộ gọi mình, đáp một tiếng.

Phó Cảnh Ngộ nói: "em thích ai nhất?"

"Thích chú." Thời khắc này Diệp Phồn Tinh, giống như một đứa bé lên ba hỏi gì đáp ấy.

Phó Cảnh Ngộ nhếch khóe miệng, "anh là ai."

"Chú là chú chứ còn là ai nữa!" Tiếng xưng hô này gọi vô số lần.

Nhưng Phó Cảnh Ngộ như thế vẫn còn chưa đủ, tiếp tục hỏi: "Còn gì nữa không?"

"Là Phó Cảnh Ngộ." Đây là tên của anh, cô dĩ nhiên cũng nhớ.

Trong căn phòng rất yên tĩnh, Phó Cảnh Ngộ có thể nghe được nhịp tim và hô hấp của mình và Diệp Phồn Tinh, giống như móng mèo cào cào vào tim anh vậy

Phó Cảnh Ngộ nhẹ nhàng xoa lưng Diệp Phồn Tinh

Cũng không đoái hoài tới mặt mũi, trực tiếp dụ dỗ: "Ngoan, gọi một tiếng ông xã đi nào."

Mới vừa ở dưới nhà muốn nghe cô gọi, nhưng bị cô bác bỏ, làm cho anh tức muốn thổ huyết.

Diệp Phồn Tinh hiện tại ngoan ngoãn cực kì, đánh rơi não dưới phòng ăn rồi, cũng không suy nghĩ, Phó Cảnh Ngộ bảo cô nói cái gì, liền nói theo

Nhắm mắt lại, tựa sát ở trong ngực anh, ngoan ngoãn gọi một câu: "ông xã."

Chẳng qua là hai chữ, lại làm cho Phó Cảnh Ngộ cuống cuồng nhảy cỡn lên.

Cô, lại thật sự gọi rồi!

Có một loại cảm giác không tưởng tượng nổi lấp đầy nội tâm của anh.

Làm cho khóe miệng của anh, chầm chậm nhếch lên.

Anh kích động nhìn Diệp Phồn Tinh, "gọi thêm lần nữa đi."

"Ông xã."

"Gọi một câu nữa."

"Ông xã."

"Ngoan, ngẩng đầu lên, để cho anh hôn một cái."

Diệp Phồn Tinh nhắm mắt lại, lười biếng ngẩng đầu lên, dừng ở trước mặt anh, chờ anh hôn.

Phó Cảnh Ngộ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng vì say của cô, phát hiện bộ dáng này, đáng yêu tới cực điểm.

Anh nâng mặt cô lên, thâm tình mà hôn lên môi của cô.

Bình thường, Phó Cảnh Ngộ đều là cực kỳ khắc chế, có lúc Diệp Phồn Tinh chủ động để cho anh hôn anh cũng sẽ khắc chế bản thân.

Nhưng hôm nay, là ngày bọn họ đăng ký kết hôn, bộ dáng hiện tại của cô, anh không nhịn được buông thả một lần.

Hôn cô ước chừng một phút, anh cũng cảm thấy chưa đủ, ngẩng đầu lên, đợi cô thở một hơi, lại cúi đầu xuống, tiếp tục hôn cô.

Giống như trên môi của cô có ma lực, hấp dẫn anh đến gần.

Đừng xem Diệp Phồn Tinh lá gan lớn như vậy, ở trước mặt thường chêu chọc anh, nhưng thật ra thì cô nhát gan cực kì, mỗi lần hôn anh đều không dám lấy hơi.

Như vậy sẽ làm cho cô trở nên rất mệt mỏi, không được bao lâu, liền thở hồng hộc.

Phó Cảnh Ngộ cúi đầu xuống, còn muốn hôn Diệp Phồn Tinh, luôn cảm thấy như vậy hôn cô hôn đến trời sáng cũng không mệt, Diệp Phồn Tinh lại ngăn cản anh, "ông xã ơi."

"..." Mới vừa bị anh dậy dỗ mấy lần, hiện tại mở miệng là gọi ông xã sao?

Điều kinh ngạc với mừng này làm cho tâm tình của Phó Cảnh Ngộ rất tốt, anh nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, kiên nhẫn hỏi: "sao thế?"

Thôi, chẳng có ai thích ăn thịt thì Sữa đi ngủ vậy, haizzzzzzzzz
Bình Luận (0)
Comment