Cả Giới Giải Trí Đều Nghe Thấy Tôi Phát Điên

Chương 1

Sexy (擦边): Trên Internet , nó đề cập đến hành vi th.ô t.ục dựa vào trang phục hở hang và hành vi khiêu khích để thu hút sự chú ý trên các nền tảng như video ngắn trực tiếp. 

* Những câu suy nghĩ trong đầu của Ninh Lạc sẽ được in nghiêng

————-————-

“Reng reng reng reng……. ”

Tiếng chuông điện thoại vang lên không ngừng trong túi, có một bàn tay lấy nó ra, nhưng vô tình lại ấn nhầm nút nghe máy.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói đầy quan tâm: “Anh ba, ba mẹ và anh hai đều đang đợi anh về nhà ăn cơm, sao anh vẫn chưa về vậy ạ?”

Ninh Lạc lộ vẻ mặt suy sụp.

Anh ba của cậu đã chết rồi.

Có việc thì đốt vàng mã. Chuyện nhỏ thì gọi hồn, chuyện lớn thì đào mộ.

Cậu nhìn chằm chằm ba chữ “Ninh Tịch Bạch” trên màn hình điện thoại, không muốn chấp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách.

Cậu đã vất vả lắm mới giành được giải thưởng Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, còn chưa kịp tận hưởng cảm giác cầm giải thưởng trong tay, thậm chí chưa kịp thốt lên lời phát biểu, đã bị chiếc đèn trên trần nhà rơi xuống đầu làm ngất đi.

Lúc mở mắt ra lần nữa, cậu đang ở trong một phòng vệ sinh của khách sạn xa lạ.

Chuyện chưa dừng lại ở đó, xui xẻo hơn nữa là cậu lại xuyên vào một quyển tiểu thuyết đam mỹ có yếu tố vạn nhân mê và nhiều cảnh Hải Đường không cho viết.

Nhớ lại cuốn tiểu thuyết mà hai phần ba nội dung chỉ toàn dựa vào cơ thể để chinh phục giới giải trí, không ngừng khai thác giới hạn của con người với những tình tiết đầy cảnh mờ ám, Ninh Lạc rơi vào trạng thái chết lặng.

Thể loại tiểu thuyết như vậy, với cậu mà nói, thật sự là vượt quá sức chịu đựng.

Chủ nhân của cơ thể mà cậu đang ở là một nhân vật pháo hôi cùng tên trong cuốn tiểu thuyết, một tiểu minh tinh tai tiếng.

Đồng thời, cậu cũng là đứa con thật sự của Ninh gia bị bỏ rơi từ nhỏ, sau khi được tìm về lại bị ép buộc vào vai trò Nhị thiếu gia của Ninh gia, lòng đầy ghen tị với Tam thiếu gia Ninh Tịch Bạch giả mạo, nên luôn tìm cách gây rắc rối.

Vị trí của nguyên thân và Ninh Tịch Bạch trong giới giải trí khác nhau một trời một vực. Ninh Tịch Bạch, nhờ vào hào quang vạn nhân mê, đã quét sạch toàn bộ giới giải trí, cuối cùng dưới sự giúp đỡ của nhóm công mà giành lấy giải ảnh đế, kế thừa Ninh gia, đạt được cả tình yêu lẫn sự nghiệp.

Còn nguyên thân thì thanh danh tàn tạ, sau khi rút khỏi giới giải trí và ra nước ngoài, vẫn thường xuyên bị đem ra để dẫm đạp, nhằm làm nổi bật sự thành công của nhân vật chính. Cuối cùng, nguyên thân vô tình bị cuốn vào một vụ tranh chấp vũ trang và mất mạng ngay tại chỗ.

Một sự đối lập hoàn hảo.

Ninh Lạc nắm chặt tay, vẻ mặt âm trầm.

Điên rồi! Hoàn toàn điên rồi!

Ninh Tịch Bạch thấy cậu im lặng không nói gì, tiếp tục nói: “Anh ba, anh vẫn còn giận vì chuyện đạo diễn hiểu lầm anh sao? Chuyện này em thật không ngờ tới mà, chỉ là cảm thấy mình diễn không tốt, nên muốn nhường lại cho anh, không phải em cố ý đâu, anh ba đừng để trong lòng nhé.”

Sao mà câu nói này lại nồng nặc mùi trà xanh dữ vậy?

Ninh Lạc lục lọi trong ký ức, phát hiện tiểu bạch liên hoa đơn thuần trong tiểu thuyết cũng không hẳn là đơn thuần như vậy.

Ninh Tịch Bạch có diện mạo khá giống với nguyên chủ, trong giới giải trí thường bị đem ra so sánh, fan của cả hai thì như nước với lửa, không có chuyện gì cũng đâm chọc nhau. Mấy ngày trước lại càng như đụng vào tổ ong vò vẻ vì trên mạng lan truyền tin Ninh Tịch Bạch vốn định đóng vai nam chính của một bộ phim, nhưng lại bị thay thế vào phút chót bởi Ninh Lạc, người đóng vai nam phụ.

Khi nghe thấy chuyện này, fan của Ninh Tịch Bạch giận đến mức chỉ muốn bò qua màn hình mạng mà xé nát Ninh Lạc, chửi mắng cậu giành giật tài nguyên, đi cửa sau, bán thân để leo lên, không biết xấu hổ. Xét thấy Ninh Lạc có quá nhiều phốt, quá khứ đầy rẫy những chuyện không hay, cư dân mạng cũng thương xót cho Ninh Tịch Bạch, đi ngang qua đều tranh thủ dẫm lên Ninh Lạc vài cái.

Trời biết vai nam phụ này vốn là do chính Ninh Tịch Bạch chủ động nhường lại với lý do: “Dạo này em bận quá, bộ phim này thật sự không thể tham gia, nhường lại cho người khác còn hơn, dù sao cũng là người một nhà cả mà.”

Người một nhà cái khỉ móc xì.

Đáng lẽ phải được dịch ra là: Đồ thừa của tôi, cho cậu đấy.

Thế mà nguyên chủ lại tin, tưởng rằng Ninh Tịch Bạch nhún nhường, nịnh bợ mình do bản thân mới là thiếu gia thật sự mà ngây ngô nhận lấy tài nguyên này.

Ninh Tịch Bạch cố ý nhắc đến chuyện này.

Ngón tay cậu ta lơ lửng trên nút loa, chỉ chờ Ninh Lạc mở miệng chửi rủa rồi “vô tình” bật loa cho ba mẹ và anh hai của Ninh Lạc nghe.

Ai lại không hận khi người khác đè đầu mình xuống, biến mình từ tiểu công tử của nhà họ Ninh thành một “Tam thiếu gia” hữu danh vô thực, trở thành đề tài bàn tán trong câu chuyện của đám bạn bè, cướp đi tất cả mọi thứ của mình chứ.

Ninh Tịch Bạch sao có thể cam lòng chấp nhận điều đó.

Ninh Lạc mở miệng: “Tôi không giận.”

Ninh Tịch Bạch: “Anh ba, anh đừng… Hả?”

Sao mọi thứ lại không giống như trong tưởng tượng?

Tình huống phát triển ngoài dự đoán, nhưng ngón tay của Ninh Tịch Bạch đã nhanh chóng ấn xuống nút loa.

Vì thế, tại bàn ăn, ba mẹ Ninh và anh hai Ninh Dương đã nghe thấy giọng nói đầy trầm bổng của Ninh Lạc:

“Tôi biết cậu muốn dành cho tôi những tài nguyên tốt hơn, tôi hiểu tâm ý của cậu, cũng hiểu vì sao cậu lại muốn dùng cách này để khiến mọi người hiểu lầm. Tất cả cũng chỉ vì chúng ta đã trở thành anh em, khiến cậu không dám thể hiện tình cảm với tôi như trước, mà chọn cách âm thầm bảo vệ tôi”

“Tôi biết hiện tại cậu đang rất đau khổ, lúc đó vì muốn có được tôi, cậu thậm chí còn lên giường dụ dỗ tôi, nói là dù bị đùa bỡn thế nào cũng không sao cả. Nhưng tôi đã sớm nói rồi, chúng ta không thể nào đến với nhau đâu.”

“Tiểu Bạch” Ninh Lạc gọi bằng giọng chân thành, giống như gọi một con chó hoang lưu lạc dưới chân nhà lâu năm, giọng nói đầy đau đớn, mang theo ba phần bi thương, năm phần cô đơn, và hai phần mất mát “Cậu hãy quên tôi đi, đừng chờ mong chi nữa.”

Người nhà họ Ninh: ???

Ninh Tịch Bạch: ???

Cái tên điên này đang nói cái gì vậy?!

Ninh Tịch Bạch ngắt lời nhanh như gió: “Anh ba, anh uống nhiều rồi đúng không, anh đừng có đùa nữa… Ủa? Alo? Alo?!’

Đầu dây bên kia dứt khoát cúp máy.

Chỉ còn lại Ninh Tịch Bạch đối diện với ánh mắt kinh ngạc và không tin nổi của ba người trên bàn ăn.

Ba Ninh sợ hãi đến mức làm rơi cả đũa: “Chuyện gì đang xảy ra thế? Con giải thích rõ ràng cho ba nghe đi!”

Người hầu nhà họ Ninh lập tức dựng tai lên nghe ngóng.

Con nuôi bị nhận nhầm lại có tình cảm với anh trai trên danh nghĩa của mình sao?

Anh em loạn luân? Kịch bản cấm kỵ chỉ có trong phim ảnh? Thiệt là quá sức tưởng tượng mà!

Ninh Tịch Bạch đối diện với khuôn mặt đen sì của ba Ninh, không biết nói sao cho phải, trong lòng thì căm hận Ninh Lạc tự nhiên phát điên gì không biết.

Ai mà thích tên đó chứ!

Đúng là kẻ cuồng tự luyến!”

————-————-

Ngay sau khi cúp điện thoại, Ninh Lạc cảm thấy tâm trạng vô cùng thoải mái.

Cũng thật xui xẻo cho Ninh Tịch Bạch, lại gọi đúng lúc cậu đang không vui.

Cậu đã bị cốt truyện làm cho nổ não, chẳng lẽ không cho phép bản thân quay lại làm khổ nhân vật chính của tiểu thuyết sao?

Ra khỏi nhà, thân phận là do chính mình tự quyết định, hôm nay cậu quyết định vào vai một kẻ si tình bị nam chính điên cuồng bày tỏ tình yêu, một đại mỹ nhân đầy bí ẩn.

“Haizzz, chẳng ai hiểu được tôi, các người chỉ yêu lớp vỏ bọc bên ngoài của tôi thôi.” Ninh Lạc nhập vai quá sâu, bóp tay thở dài, ngắm mình trong gương một lúc.

Cũng may khuôn mặt vẫn còn hoàn hảo. Ninh Lạc có một gương mặt đúng chuẩn mối tình đầu, nét mặt tinh xảo, hình dáng thanh thoát. Ở cuối đuôi mắt kiều diễm có một nốt ruồi nhỏ, khi ngước mắt lên, nốt ruồi ấy ẩn hiện dưới nếp mí.

Ninh Lạc nhìn vào gương, mỉm cười, bên má lộ ra lúm đồng tiền, ngọt ngào, đôi mắt lấp lánh vẻ ngây ngô dịu dàng.

Áp lực lớn quá cũng cần phải xả stress một chút, nhìn xem, cậu lại trở về là con người bình thường rồi, phải không?

Nhìn vào cái tên “Ninh Tịch Bạch” trên điện thoại, Ninh Lạc suy nghĩ một chút rồi đổi sang một ghi chú khác.

‘Nam Bồ Tát sexy’

Cái này mới đúng với tình hình hiện tại.

Hoàn toàn phù hợp với cốt truyện của tiểu thuyết Hải Đường.

“Không ngờ, nợ tình của cậu cũng không ít đâu nhỉ? Tiểu Bạch này lại là ai thế?”

Giọng nói đột ngột vang lên khiến cậu giật mình, quay đầu nhìn, thấy một cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao, tay khoanh trước ngực, đứng ngoài cửa.

Là Tôn Thiệu Nghi, nữ chính của đoàn phim.

Thấy cậu nhìn mình, cô đảo mắt từ trên xuống dưới quét qua Ninh Lạc, rồi mỉa mai: “Còn tưởng rằng cậu rơi vào trong bồn cầu không lên được, đi vệ sinh nửa ngày mà không thấy về.”

Ninh Lạc hít sâu một hơi, hoàn toàn bỏ qua nửa câu sau của cô, chỉ nghe thấy hai chữ “Tiểu Bạch”.

Người này đến lúc nào vậy? Cô ấy nghe hết rồi sao!

Nhớ lại mấy câu mình vừa nói hươu nói vượn khi nãy, ngón chân Ninh Lạc móc móc xuống đất.

Đủ rồi, cậu cảm thấy mình sắp không còn mặt mũi gì nữa rồi.

Việc nổi điên rồi nhắm vào tên trà xanh đó là việc của cậu, nhưng không có nghĩa là cậu lại muốn để người quen biết, đặc biệt là những người sẽ phải làm việc chung trong đoàn phim suốt hai ba tháng tới!

A a a a a, cái này khác gì với việc làm trò hề trước mặt mọi người chứ! Hình tượng của tôiiiiiii!

Tôn Thiệu Nghi bị tiếng thét chói tai đâm vào màn nhĩ làm đau hết cả đầu, định bảo cậu im miệng, nhưng đột nhiên nhận ra điều gì đó, chậm rãi trợn tròn mắt.

Khoan đã, Ninh Lạc vừa rồi có mở miệng nói gì sao?

Ninh Lạc cau mày, sắc mặt khó tả, lông mày run rẩy, đầu ngón tay nắm chặt cổ tay áo, cố gắng đổi chủ đề: “À, chị Thiệu Nghi, sao chị lại ở đây?”

Tại sao lại nhìn mình bằng ánh mắt như vậy? Sao còn cứ nhìn mãi thế? Đừng nhìn nữa! Mình không thể giữ được nụ cười thêm một giây nào nữa! Mình vừa nghĩ về Gucci vừa xào chuối, vừa xào chuối vừa nghĩ về Gucci, bởi vì vỏ chuối là kết tinh tình yêu của Tôn Ngộ Không và Đường Tăng, là câu chuyện tình ngạo kiều x thanh lãnh công niên hạ văn, nhưng hải âu không thể đứng trên bàn tay. Tôi biết điều này sẽ dẫn đến việc chuột cống xâm lấn Bali, khiến tôi trở thành người đứng đầu ở Gotham!

Nội tâmcủa Ninh Lạc loạn thành một mớ bòng bong, trong khi đó khuôn mặt của Tôn Thiệu Nghi cũng biểu lộ sự ngạc nhiên.

Cô thấy rõ, Ninh Lạc không hề mở miệng nói gì!

“Ninh Lạc, vừa rồi… cậu có nói gì không?”

“Em nói gì sao?” Ninh Lạc cảm thấy phản ứng của cô rất lạ, chớp mắt “Em chỉ hỏi sao chị lại ở đây thôi mà?”

Nơi này là cửa vào WC nam mà? Cô ấy ở đây, mấy tên đàn ông ở phía sau bị nghẹn nước tiểu cũng không dám vào.

“Không phải câu đó… Ý tôi là…”

Tôn Thiệu Nghi cảm thấy tình huống này thật quá kỳ quặc, có lẽ do cô quá mệt mỏi nên mới xuất hiện ảo giác.

Ninh Lạc dù có mở miệng cũng không thể nào nói ra những lời kỳ lạ như vậy, bởi vì cậu ta là người giỏi ra vẻ nhất, đặc biệt là trước mặt fan, luôn làm ra vẻ thanh thuần và ngượng ngùng.

Chắc chắn chỉ là ảo giác.

Về phải đi khám bác sĩ thôi.

Cô trả lời Ninh Lạc: “Đương nhiên là đến tìm cậu rồi. Đừng quên chúng ta bây giờ là đang đi ra ngoài để cùng nhà đầu tư ăn cơm, không phải để cậu ở WC bị táo bón đâu. Mau quay lại đi.”

Cô vốn không thích cái kiểu diễn viên không có thực lực lại còn tỏ ra kênh kiệu như Ninh Lạc, nhưng cô càng ghét cái không khí ngột ngạt trong phòng ăn hơn, nên mới đích thân ra đây gọi cậu.

Ninh Lạc thấy cô liếc qua mấy người đàn ông phía sau rồi dẫm giày cao gót lộc cộc đi xa, vội vàng đuổi theo.

Tâm lý chị ấy vững vàng ghê, trong khoảnh khắc, mình còn tưởng rằng người bước vào WC nam không phải là chị ấy nữa chứ

Chị ấy thật lạnh lùng, không khí xung quanh phải âm tám độ; chị ấy thật tự tin, toả sáng như ánh mặt trời!

Ninh Lạc vừa ngẩng đầu lên đã thấy bóng dáng Tôn Thiệu Nghi loạng choạng đi xa.

Sao mà chị ấy lại không thể kiểm soát nổi đôi giày cao gót của mình vậy kìa?

Tiếng giày cao gót dẫm xuống nền càng lúc càng vang, như thể muốn lấy gót giày đâm thủng cả sàn nhà.

Về phải đi khám bác sĩ ngay!

————-————-

Ninh Lạc vừa đẩy cửa bước vào, liền bị mùi khói thuốc trong phòng sặc đến ho liên tục.

Mọi người trong phòng đều nhìn về phía cậu.

Đạo diễn Vương Lâm là người đầu tiên phản ứng: “Đến rồi à? Vào đi.”

Thái độ không mấy thân thiện.

Ninh Lạc với tư cách là kẻ đi cửa sau, chen chân vào để giành vai diễn, Vương Lâm cực kỳ khó chịu với sự có mặt của cậu, thậm chí ngay cả với Ninh Tịch Bạch cũng có những lời phê bình kín đáo.

Lần này, nếu không phải tổng giám đốc Lý tỏ rõ ý muốn nâng đỡ Ninh Lạc, Vương Lâm hoàn toàn không nghĩ đến việc mời Ninh Lạc đến đây.

Lý Chí Cương vừa thấy Ninh Lạc, hai mắt liền sáng rực.

Quả nhiên là rất giống, hơn nữa so với Ninh Tịch Bạch, dung mạo của cậu còn tinh xảo hơn.

Ninh Tịch Bạch là người của Ninh gia, không dễ chơi, thế nên tìm một minh tinh nhỏ như thế này để chơi đùa vẫn là lựa chọn tốt nhất.

Lý Chí Cương vẫy tay gọi Ninh Lạc, nở nụ cười thân thiện: “Tiểu Lạc, sao cậu lại đến muộn vậy? Ngồi bên này đi.”

Ninh Lạc lập tức bật radar cảnh giác. Loại ánh mắt mờ ám này, cậu đã thấy qua không ít, đều thuộc loại người mà đầu óc dùng để nghĩ những chuyện tệ hại. Đầu óc cậu xoay chuyển, còn chưa kịp nghĩ ra cách nào từ chối thì đã bị Tôn Thiệu Nghi kéo lại, ép cậu ngồi xuống một chỗ khác.

Tôn Thiệu Nghi mặt lạnh nói: “Chỗ bên cạnh của tổng giám đốc Lý không phải chỗ của cậu đâu”

Lý Chí Cương khó chịu: “Thiệu Nghi, cô có ý gì vậy?”

Tôn Thiệu Nghi nói, giọng điệu có phần cứng nhắc: “Tổng giám đốc Lý, xin đừng giận. Tôi chỉ lo lắng rằng cậu ta có thể gây phiền phức cho ngài. Cậu ta tính tình không tốt, hay nói bậy lắm”

Lý Chí Cương cảm thấy bị mất mặt, hừ lạnh một tiếng.

Vương Lâm thấy không khí căng thẳng, vội vàng tìm cách hòa giải. Sau vài lần rót rượu và hàn huyên, sắc mặt của Lý Chí Cương đã tốt hơn: “Đạo diễn Vương, tôi biết đoàn phim của các anh đang rất thiếu về mặt tài chính. Nếu là người khác, tôi đã không cân nhắc đầu tư. Nhưng anh là người được lão Trương giới thiệu, và tôi đã xem qua đề án, thấy cũng khá ổn.”

Vương Lâm nở nụ cười đáp lại: “Được tổng giám đốc Lý và tổng giám đốc Trương để mắt tới, đó là vinh hạnh của tôi.”

Lý Chí Cương nói: “Lẽ ra chúng ta đã hẹn ngày mai ký hợp đồng, nhưng tôi có việc phải bay đi sớm. Không bằng ngay tại đây ký luôn cho tiện.”

Vương Lâm có chút do dự: “Này… tổng giám đốc Lý, ông có cần gấp như vậy không?”

Lý Chí Cương tỏ ra thẳng thắn: “Tôi là người sảng khoái, không thích vòng vo. Đây là hợp đồng chúng ta đã thỏa thuận từ trước, đã có luật sư xem qua rồi. Đạo diễn Vương, ông xem qua đi.”

Lý Chí Cương ra hiệu cho thư ký đưa hợp đồng cho Vương Lâm.

Vương Lâm tiếp nhận hợp đồng và kiểm tra. Quả nhiên, hợp đồng đã được các bên thỏa thuận trước đó, các điều khoản đều đã được luật sư kiểm tra kỹ lưỡng, không có vấn đề gì.

Tuy nhiên, việc ký hợp đồng ngay tại chỗ, thay vì thực hiện nghi thức vào ngày mai, khiến Vương Lâm cảm thấy có chút không ổn.

“Tổng giám đốc Lý, sao ông không đợi ngày mai vậy?” Vương Lâm hỏi, cảm thấy việc này hơi qua loa, Lý Chí Cương cũng không thông báo cho mình trước.

Lý Chí Cương cười nói: “Tôi biết có chút bất tiện, nhưng thực sự có việc nhỏ cần xử lý. Nếu không tiện, chúng ta có thể ký sau. Tôi chỉ muốn nhanh chóng giải quyết việc này rồi mới tiếp tục công việc khác thôi.”

Ánh mắt của Lý Chí Cương dừng lại ở Ninh Lạc, không rõ đang tính toán điều gì.

Lý Chí Cương không kiên nhẫn được nữa.

Chờ đến khi xử lý xong mọi chuyện? Chờ đến bao giờ?

Nghĩ đến đoàn phim đang thiếu tiền, Vương Lâm do dự, tay cầm bút chuẩn bị ký tên.

Người chi tiền thì không do dự, còn người thiếu tiền thì lại lưỡng lự.

Ông cúi đầu, hoàn toàn bỏ qua ánh mắt sắc bén của Lý Chí Cương.

Ninh Lạc ngồi xuống, nhìn tình hình rối ren của hai người, cậu liếc mắt nhìn Vương Lâm.

Với khả năng quan sát tốt, cậu thấy rõ tên Lý Chí Cương trên hợp đồng.

Cái tên này, sao nghe quen dữ vậy chèn.

Ngay khi nhận ra nội dung từ cuốn sách gốc, tất cả lập tức hiện lên trong đầu cậu.

Khi Vương Lâm chuẩn bị ký hợp đồng để hoàn tất việc hợp tác, thì bỗng nhiên nghe thấy giọng Ninh Lạc vang lên chói tai.

“Tại sao mà ông không điều tra rõ ràng rồi hãy ký hợp đồng! Đạo diễn Vương, ông có còn tỉnh táo không đấy? Nhà đầu tư này là kẻ rửa tiền, đã tái phạm tội nhiều lần rồi!”

Vương Lâm bị sốc: “… Ninh Lạc, cậu đang nói linh tinh gì vậy?”

Âm thanh này như một cú nổ bên tai, giống như cơn bão lớn quét qua đầu ông.

Câu nói đó… có nghĩa gì vậy?

Rửa tiền là sao?

Ninh Lạc cười gượng: “Ơ? Tôi có nói gì đâu, đạo diễn Vương.”

Vương Lâm nhìn xung quanh, mọi người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có Tôn Thiệu Nghi với khuôn mặt đầy vẻ kỳ lạ.

Ông nghe nhầm ư?

Sao có thể được?

Ông lại cầm lấy bút, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại trên khuôn mặt của Ninh Lạc.

Ninh Lạc thì không nhìn ông, chỉ chăm chú nhìn cây bút.

“Đoàn phim này xong rồi, mình cũng không thể ở đây nữa, muahahaha, nếu phải chết thì kéo theo vài người, sau đó mình lại tìm đoàn phim mới! “

“Ninh Lạc!” Vương Lâm, người luôn tin vào duy vật, giờ đây như sụp đổ, ông hét lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Ninh Lạc “Cậu rốt cuộc đã làm cái gì với tôi vậy!”

Nhưng Ninh Lạc không hề mở miệng!

Hình như ông đã nghe được tiếng lòng của Ninh Lạc!

Trên đời này làm sao có thể xảy ra chuyện kỳ quặc, hoang đường đến thế này chứ?!

“…Hả?” Ninh Lạc chậm rãi chớp chớp mắt, tỏ ra ngây thơ.

“Nghe như kiểu tôi và ông đã lên giường với nhau vậy. Ông chú, ông không có trong danh sách những người tôi muốn quyến rũ, sao vừa gặp đã kích động thế? (c.ởi q.uần) (không nhúc nhích) (tĩnh lặng chờ) “

Tôn Thiệu Nghi: “!!!”

Vương Lâm: “…?”

Ông trừng mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vô tội của Ninh Lạc.

Đối phương không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thử thăm dò cười với ông một cái, nụ cười e thẹn, đôi môi hồng hào ánh lên ánh nước, bên má còn thoáng hiện má lúm đồng tiền.

Chết tiệt! Ông gặp quỷ rồi!

Bình Luận (0)
Comment