Cả Giới Giải Trí Đều Nghe Thấy Tôi Phát Điên

Chương 2

Vương Lâm nhìn mà như mất hồn, ánh mắt trở nên mơ hồ.

Ở dưới bàn, ông đưa tay nhéo mạnh vào đùi một cái, khuôn mặt ngay lập tức vặn vẹo vì đau.

“Tê ~ chỉ nhìn thôi đã thấy đau, đạo diễn Vương hóa ra lại có sở thích tự ngược đãi mình như vậy”

“Tinh thần của đạo diễn Vương quả thật không ổn, nhưng cơ thể chắc chắn vẫn còn khỏe mạnh lắm”

Mặt Vương Lâm càng thêm vặn vẹo: “… Mơn nhe!”

Ninh Lạc vẫn đang mải mê suy nghĩ, bị Tôn Thiệu Nghi nhìn với ánh mắt sắc lạnh: “Ninh Lạc, cậu lo ăn cơm đi”

Cô nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Ninh Lạc ngoan ngoãn cúi đầu.

“Tại sao chỉ có mình mình bị đối xử lạnh lùng như thế? Mình còn chưa đủ ngoan ngoãn sao? Mình không xứng đáng được chị ấy đối xử dịu dàng hơn sao?

Tôn Thiệu Nghi hơi lúng túng.

Bỏ qua tiếng lòng của Ninh Lạc, thật ra… cậu đúng là không làm gì sai.

Nhưng ngay sau đó…

“Thất vọng, buồn bã, muốn khóc, phải dùng khăn giấy lau nước mắt, rồi biến thành một sinh vật độc ác, âm u vặn vẹo bò trên trần nhà”

Tôn Thiệu Nghi hít sâu một hơi, thái dương giật giật.

Tại sao trong đầu Ninh Lạc lại toàn những thứ kỳ quái như vậy chứ!

Cô bực tức trừng mắt nhìn sườn mặt của Ninh Lạc, chỉ thấy má cậu phồng lên. Ninh Lạc cắn chặt đũa, đôi lông mày cụp xuống, trông vô cùng đáng thương và tủi thân, ánh mắt nhìn chằm chằm giấy ăn đặt ở trên bàn.

Lý Chí Cương không biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì, thấy Vương Lâm ngập ngừng không ký, tỏ vẻ khó chịu: “Đạo diễn Vương?”

Vương Lâm nhìn chấm mực nhỏ trên hợp đồng, rồi trầm tư liếc Ninh Lạc một cái.

Ninh Lạc có kim chủ chống lưng, biết được một vài chuyện nội bộ cũng là điều có thể xảy ra. Nhưng vì liên quan đến lợi ích mà cậu không thể nói thẳng ra với ông.

Dù Ninh Lạc có nói thẳng ra thì ông cũng sẽ không tin, nhưng việc nghe được tiếng lòng của cậu lại khiến mọi chuyện trở nên có phần đáng tin hơn.

Khoan đã, có khi nào việc mình nghe được tiếng lòng của Ninh Lạc là ông trời muốn cảnh báo mình không nên ký hợp đồng này?

Càng nghĩ càng thấy có lý. Trong giới giải trí, ai cũng ít nhiều tin vào những điều tâm linh, mê tín.

Vương Lâm liền buông bút.

Thấy vậy, Lý Chí Cương dần thả lỏng, nhận ra mình đã quá nóng vội. Dù trên mặt hắn vẫn giữ nụ cười nhưng giọng nói của hắn trở nên trầm hơn: “Đạo diễn Vương có ý gì đây? Không định ký tên nữa sao?”

Hành động của Lý Chí Cương không qua được ánh mắt của Vương Lâm, khiến ông càng tin tưởng Ninh Lạc hơn. Vương Lâm khách sáo nói: “Nếu tổng giám đốc Lý có việc, vậy hãy để khi mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa, chúng ta sẽ cùng tổ chức buổi ký hợp đồng chính thức, chụp ảnh chung và làm PR cho hoành tráng.”

Lý Chí Cương hỏi: “Bộ đạo diễn Vương không cần tiền gấp để giải ngân sao?”

Việc Lý Chí Cương quá vội vàng muốn đưa tiền khiến Vương Lâm càng thêm nghi ngờ. Vương Lâm đáp: “Tổng giám đốc Lý có việc cần làm trước thì xin cứ làm đi, việc của chúng ta không cần gấp gáp làm gì.”

Lý Chí Cương nhận ra không thể ép buộc thêm, đành phải hoãn lại việc ký hợp đồng, trong lòng hắn cảm thấy khó chịu, hứng thú với Ninh Lạc cũng phai nhạt đi.

Ninh Lạc nhón một miếng thịt từ nồi lẩu lên ăn, mắt híp lại đầy vẻ hưởng thụ.

“Ông anh, đừng nói về sau này làm gì, ông làm gì có sau này đâu, lần này về là ngày tận số của ông rồi.”

Bữa tiệc bắt đầu trở nên gượng gạo, bầu không khí trở nên vi diệu và chẳng mấy chốc tan rã trong sự không vui.

Sau khi tiễn Lý Chí Cương ra về, Vương Lâm bị Tôn Thiệu Nghi chặn lại.

“Cô có chuyện gì sao?”

Tôn Thiệu Nghi kéo ông ra một góc khuất, rồi hỏi thẳng: “Đạo diễn Vương, ông có nghe thấy âm thanh kỳ lạ nào trong bữa tiệc không?”

Nếu không, sao đột nhiên ông lại thay đổi ý định?

Vương Lâm ngạc nhiên: “Cái gì cơ?”

“Ví dụ như, có người thì thầm vào tai ông rằng đoàn phim này không còn sống được bao lâu, phải tìm đoàn khác?”

Vương Lâm im lặng vài giây rồi đáp: “…Cô cũng nghe thấy?”

Tôn Thiệu Nghi gật đầu, hai người nhìn nhau đầy ngờ vực.

Sau khi bàn bạc, họ quyết định không nên hành động hấp tấp, cũng không tiết lộ gì cho Ninh Lạc mà cứ tạm thời im lặng quan sát tình hình. Về phần hợp đồng, Vương Lâm nói: “Tôi sẽ tìm cách điều tra kỹ lưỡng về tổng giám đốc Lý này. Có khả năng Ninh Lạc biết điều gì đó.”

Dù lần này không kéo được khoản đầu tư, nhưng nghĩ đến cái giá phải trả, Vương Lâm cảm thấy căng thẳng, tóc như muốn bạc đi vì lo lắng.

Còn bên này, Ninh Lạc bắt xe về nhà, trên đường suy nghĩ mãi vì sao Vương Lâm lại đột nhiên quyết định không ký hợp đồng. Suy đi tính lại, chỉ có thể nghĩ đến lý do là muốn làm cho việc ký kết trở nên chính thức và hoành tráng hơn.

“Đúng là hình thức còn quan trọng hơn cả trời…” Ninh Lạc nhìn cảnh đêm vụt qua ngoài cửa sổ, vuốt cằm suy nghĩ có lẽ đã đến lúc tìm một “nhà mới” khác. Bởi vì nguyên thân tiêu tiền như nước, chẳng tích lũy được gì, bản thân cũng không thể sống trong cảnh nghèo khó được.

Tuy nhiên, ngày nào còn là nhà sư thì ngày đó vẫn phải tụng kinh, nếu đã còn ở đoàn phim, thì phải làm tốt phần việc của mình. Ninh Lạc tự nhận bản thân vẫn có phong cách làm việc chuyên nghiệp lắm.

Về đến nhà, Ninh Lạc cầm lấy kịch bản mà nguyên thân đã tùy tiện đặt trên bàn, cẩn thận nghiên cứu.

Đây là một bộ phim về đề tài đô thị và chốn công sở, trong đó Ninh Lạc thủ vai một nhân vật nam thứ mạnh mẽ nhưng đầy bi thương. Nhân vật này từng trải qua một giai đoạn đen tối bị bắt nạt trong trường học, và được nữ chính cứu thoát khỏi vũng bùn. Sau đó, nam thứ coi nữ chính như là người đã cứu rỗi của đời mình. Tuy nhiên, khi nữ chính chuyển trường không một lời từ biệt, nam thứ rơi vào tình trạng hắc hóa, điên cuồng tìm kiếm nữ chính trong vô vọng, và nam thứ nghĩ rằng mình đã bị bỏ rơi một lần nữa. Mãi đến nhiều năm sau, khi cả hai tái ngộ trong môi trường công sở.

Loại nhân vật này nhìn qua đã thấy sẽ lấy được không ít nước mắt của khán giả. Nhân vật cũng được xây dựng khá lập thể, khó trách Ninh Tịch Bạch trước đây muốn đóng vai này. Tuy nhiên, sau đó cậu ta đã có được kịch bản tốt hơn nên từ bỏ vai diễn này.

Ninh Lạc tóm tắt sơ lược: phần hồi tưởng về trường học cần diễn được sự chua xót, ngây thơ của mối tình đầu, còn phần sau là bối cảnh chốn công sở thì trọng tâm diễn xuất là sự đan xen giữa tình yêu và hận thù. Không phải là quá khó, chỉ cần nghiên cứu một chút là có thể nắm bắt được.

Không phải tự nhiên mà cậu tự tin như vậy. Cậu đã từng đóng nhiều tác phẩm điện ảnh và từng được các đạo diễn nổi tiếng chỉ dạy, kỹ năng diễn xuất của cậu đã được mài giũa qua thời gian. Vì thế, đối với cậu, việc đóng phim truyền hình này chẳng khác gì một cuộc dạo chơi.

“Ngày mai đến phim trường, mình phải thể hiện kỹ thuật diễn xuất thế nào đây?” Ninh Lạc cẩn thận tự hỏi. Nếu diễn quá tốt thì dễ bị nghi ngờ, mà diễn quá tệ lại chẳng đáng mặt danh tiếng cả đời của mình.

“Tìm được điểm cân bằng thật không dễ. Đúng là cái khổ của người có tài” cậu than thở.

Mang theo tâm trạng trăn trở như vậy, ngày hôm sau, Ninh Lạc đến phim trường.

“Chào đạo diễn Vương” cậu lên tiếng chào, nhìn Vương Lâm trước mặt với đôi mắt thâm quầng. “Tối qua ông không ngủ được à?”

Vương Lâm thầm nghĩ, làm sao mà ngủ ngon được khi lời của Ninh Lạc cứ như thanh gươm treo lơ lửng trên đầu, khiến ông tiến thoái lưỡng nan. Ông xua tay, giọng mệt mỏi: “Cũng tạm thôi, cậu vào phòng hóa trang trước đi.”

Vương Lâm nhìn theo bóng dáng Ninh Lạc vào phòng hóa trang, rồi thở dài thật sâu.

Giờ ông đang đứng giữa hai nỗi lo lớn: lo xa và lo gần. Vấn đề khó khăn nhất trước mắt là kỹ thuật diễn xuất không đến nơi đến chốn của Ninh Lạc.

“Không lẽ cảnh nào quay cũng phải dùng toàn cảnh và trung cảnh hết sao…” Vương Lâm vò đầu bứt tóc trong sự lo lắng.

“Thôi thì, cùng lắm thì chịu khó một chút, quay nhiều thêm, rồi để hậu kỳ cắt ghép lại cho đàng hoàng” Ông đành bất chấp, vẻ mặt đầy khổ sở.

Người phụ trách cắt ghép biên tập hậu kỳ bất ngờ hắt xì một cái thật to.

————-————-

Ninh Lạc bước ra từ phòng hóa trang, một cơn gió lạnh thổi qua khiến cậu rùng mình, hắt xì một cái rồi xoa xoa cánh tay. Trời đã vào thu, nhưng cậu chỉ mặc một bộ đồng phục mùa hè mỏng manh. Áo khoác của cậu trong cốt truyện đã bị ai đó cố ý dội nước làm ướt sũng, khiến cả người lạnh run.

Lúc này, Ninh Lạc vào vai một cậu học sinh đáng thương, nạn nhân của bạo lực học đường, đang chờ đợi nữ chính xuất hiện để cứu giúp.

Không lâu sau, các diễn viên quần chúng đã ổn định vị trí. Vương Lâm định hướng dẫn Ninh Lạc vài điều, dù sao tối qua cậu có thể đã giúp mình một việc lớn, không thể để cậu bị cộng đồng mạng chê bai quá thậm tệ. Nhưng khi nhìn thấy biểu cảm của Ninh Lạc qua ống kính máy quay, ông sững lại, liền nhanh chóng quay sang phó đạo diễn bên cạnh và nói: “Chuẩn bị xong chưa? Bắt đầu quay!”

Ông sợ chỉ chậm một giây thôi là Ninh Lạc sẽ mất đi trạng thái này.

“Action!”

Những tên lưu manh từng bước tiếp cận, dồn ép thiếu niên đáng thương vào góc màn ảnh. Lưng của cậu áp sát vào bức tường lạnh lẽo và ố vàng, các mạch máu ở cổ nổi lên rõ rệt, cậu nuốt nước miếng trong sự lo lắng.

Vương Lâm đứng xem cảnh quay, chứng kiến Ninh Lạc đứng yên, hô hấp dồn dập, cất tiếng chất vấn đám côn đồ với giọng nói nhỏ bé, yếu ớt, gần như là khóc nức nở. Đây không phải là việc diễn xuất của Ninh Lạc kém, mà thực sự là khá tốt.

Ngay cả những biểu cảm nhỏ nhất trên khuôn mặt cậu cũng rất xuất sắc, đặc biệt là khi tên côn đồ tiến lại gần và nắm cổ áo của cậu, khoảnh khắc đó được máy quay ghi lại rõ ràng, môi cậu run rẩy không ngừng.

Rốt cuộc là Ninh Lạc không biết diễn xuất? Hay là kỹ thuật diễn của cậu thật sự kém đến mức như vậy?

Vương Lâm cảm thấy hoang mang, tuy nhiên ông vẫn tiếp tục thực hiện các động tác chỉ đạo một cách nhanh chóng, dù tâm trí vẫn đang bối rối.

Cảnh quay kết thúc nhanh chóng và đoàn phim bắt đầu nghỉ giữa giờ.

Vương Lâm xem lại các đoạn phim, phát hiện Ninh Lạc thật sự đã diễn rất tốt. Những biểu cảm của cậu, từ sự sợ hãi đến từng cử chỉ nhỏ, đều rất ấn tượng. Cậu thậm chí còn thêm vào những chi tiết tinh tế, khiến vẻ ngoài của cậu trở nên nổi bật một cách ấn tượng.

Một lần có thể là sự tình cờ, nhưng nhiều lần thì không phải. Suốt cả buổi sáng, không chỉ riêng Vương Lâm mà toàn bộ đoàn phim đều ngạc nhiên trước sự tiến bộ của Ninh Lạc, đầu đầy dấu chấm hỏi.

Không thể tin nổi, người này là ai vậy?

Ninh Lạc đâu rồi? Cậu ấy bị ma ám sao?

Vương Lâm không thể tin vào mắt mình khi xem lại đoạn phim, và không ngừng hỏi: “Ninh Lạc, công ty của các cậu có đào tạo đặc biệt nào không?”

Ninh Lạc trả lời: “Không có đâu.”

“Vậy sao kỹ thuật diễn của cậu lại tiến bộ nhanh như vậy?”

Vài giờ trước, Vương Lâm còn lo lắng rằng Ninh Lạc sẽ làm hỏng phân đoạn quan trọng này, nhưng giờ đây, ông chỉ còn một suy nghĩ duy nhất.

Tuyệt vời.

Điều gì khiến nhân vật nam phụ đáng thương làm cho người khác phải đau lòng? Không phải vì sự thảm hại của họ sao!

Ninh Lạc đã khiến cho phân đoạn này trở nên đặc biệt, đảm bảo sẽ khiến người xem rơi nước mắt!

“Tôi sợ bị dân cư mạng chỉ trích, nên đã phải nỗ lực rất nhiều” Ninh Lạc tỏ ra khiêm tốn nhưng thực ra là đầy tự hào “Đạo diễn Vương, diễn xuất của tôi như thế nào?”

“Tôi đã bắt đầu chăm sóc hình ảnh cá nhân, giảm cân, thay đổi phong cách, và tiếp tục cố gắng!”

“Ngượng ngùng quá, lần này, tôi – Tinh Tuyết Thương Anh Mạt Miểu – Du Huyễn Lệ Lam Quy – Tử Tâm Ái Lưu – Du Nhạc Vương Tử, nhất định phải cho các bạn mở rộng tầm mắt! “

Vương Lâm cảm thấy lời khích lệ của mình nghẹn lại trong miệng, không biết phải nói gì.

Phó đạo diễn rất hài lòng, nâng ngón cái lên tán thưởng: “Tuyệt lắm!”

Thực sự quá tốt, với tiến độ này, không cần phải tăng ca nữa!

Là một người kiệm lời, Tôn Thiệu Nghi vẫn khẽ gật đầu, chỉ đơn giản nói: “Rất tốt.”

Ninh Lạc không thể kiềm chế, nở một nụ cười ngọt ngào, lộ ra hàm răng trắng.

Khi Vương Lâm còn muốn nói gì đó thì điện thoại reo lên. Ông lấy điện thoại ra và thấy là cuộc gọi từ người mà tối qua mình nhờ điều tra về Lý Chí Cương. Ông đi đến một góc yên tĩnh để nhận cuộc gọi: “Có tin gì rồi?”

“Không cần điều tra thêm nữa” người bạn nói “Lý Chí Cương đã bị cảnh sát bắt giữ một giờ trước. Hắn bị nghi ngờ có liên quan đến việc rửa tiền và tổ chức xã hội đen. Các đầu tư của hắn vào đoàn phim giờ đã bị đình chỉ chờ điều tra, không biết khi nào mới có kết quả. Những đoàn phim nhỏ có thể sẽ bị kéo dài và gặp khó khăn. Ai ngờ được, trên đời lại có chuyện như thế này chứ!”

Người bên kia điện thoại cảm thán: “Vương Lâm, cậu đúng là tránh được một kiếp, thật may mắn quá mà.”

Vương Lâm nghe xong, tâm trạng phức tạp.

Nếu không nhờ Ninh Lạc, ông cũng có thể trở thành nạn nhân của sự việc này dẫn đến đoàn phim có thể sẽ bị ngưng lại, lúc đó chỉ sợ vốn liếng của ông cũng sẽ bị mất sạch.

Trước đây, Vương Lâm luôn cảm thấy Ninh Lạc có nhiều điểm không tốt, kỹ thuật diễn không ổn, phẩm cách cũng không được đánh giá cao.

Nhưng giờ đây, khi nhìn lại, ông thấy Ninh Lạc như một vị Bồ Tát cứu tinh, thật sự đã giúp đỡ ông trong lúc nguy cấp.

Đây thực sự là cứu người trong lúc hiểm nguy.

Ông cần phải báo đáp cậu cho thật tốt!

Còn việc cậu muốn tìm đoàn tiếp theo ông cũng không phải chỉ sợ cậu không có tài nguyên để chọn, mà ông còn lo lắng rằng cậu không thể tiến xa hơn. Tuy nhiên, ông đã ở giới giải trí nhiều năm, mạng lưới quan hệ của ông vẫn phải có!

Hơn nữa, chỉ sau mấy ngày nỗ lực, Ninh Lạc đã có sự thay đổi lớn như vậy. Mặc dù có vẻ như hơi kỳ lạ, nhưng đó chính là lý do duy nhất.

Điều này chứng tỏ gì? Chứng tỏ Ninh Lạc có tiềm năng rất lớn, và chính mình đã nhìn lầm cậu rồi.

Nếu vậy, những nhân vật bình hoa kia không đáng để tiếp tục, không nên vì những lý do vô lý mà làm chậm trễ những hạt giống tốt.

Vương Lâm vỗ đùi, quyết định sẽ giới thiệu Ninh Lạc đến với những cơ hội lớn hơn, báo đáp thật tốt cho vị “Phật lớn” này. Có thể, sau này còn có những cơ hội khác đang chờ đợi cậu nữa.

Ông đảo mắt theo dõi Ninh Lạc từ một góc, ánh mắt hừng hực lửa, rồi cúp điện thoại và nhanh chóng bước đi.

Trong khi đó, Ninh Lạc đang phân vân về việc cùng người đại diện bàn bạc kế hoạch tìm đoàn tiếp theo. Khi cậu đang nhắn tin trong khung thoại, đột nhiên nhìn thấy một đôi giày xuất hiện trước mặt, nhìn lên, đúng là gương mặt của Vương Lâm.

Ninh Lạc hoảng sợ, nhanh chóng ấn nút tắt màn hình, thẳng lưng, cố gắng kiềm chế sự lo lắng: “Đạo diễn Vương, ngài tìm tôi?”

Vương Lâm duỗi tay, nắm lấy bàn tay đang cầm điện thoại của Ninh Lạc.

Ninh Lạc lập tức cảnh giác.

Chẳng lẽ Vương Lâm nhìn thấy những tin nhắn đó và muốn gây khó dễ cho cậu?

Cứu mạng! Liệu cậu có thể tìm được đoàn tiếp theo hay không hay là phải chịu cảnh thất nghiệp?

Vương Lâm nắm chặt hai tay của Ninh Lạc, dùng sức vỗ nhẹ vài cái, dõng dạc nói: “Cậu tìm được tài nguyên tốt chưa? Nếu chưa, để tôi giới thiệu cho cậu vài cái, cậu có thể tùy ý chọn!”

Ông tự tin vỗ vỗ ngực.

Hả?

Ninh Lạc kinh ngạc, bị lời nói của Vương Lâm làm cho choáng váng.

Ninh Lạc ngạc nhiên không biết đây có phải là chuyện tốt không?

Đợi đã, có điều gì không ổn.

Ninh Lạc cố gắng giữ cảnh giác, trong đầu hiện lên vô số quy tắc ngầm của cái ngành này.

“Đột nhiên đối xử tốt với mình như vậy, không phải là vì mình đẹp trai đấy chứ? (vặn vẹo mặt hoảng sợ)”

Cậu lặng lẽ rút tay về, che ngực lại và lùi lại một bước.

Vương Lâm: “……”

Đủ rồi! Sao Ninh Lạc lại nghĩ ông có ý định kỳ quặc như vậy với cậu chứ?!

Bình Luận (0)
Comment