Mẹ Ninh có chút do dự:
“Vừa gặp mà đã gọi là con dâu, có hơi đường đột quá không? Như vậy chẳng phải chúng ta quá nhiệt tình, không biết giữ lễ độ à?”
Ninh Dương ghé vào tai mẹ Ninh thổi gió:
“Không sao đâu dì ơi, Lộ Đình Châu thích nhất là sự nhiệt tình của dì mà.”
Bố Ninh thì đang tra Google, kết quả hiện ra khiến ông đau lòng vô cùng:
“Thằng bé Tiểu Lộ này, chẳng lẽ là xuất thân từ gia đình không hạnh phúc à? Bố thấy tin tức toàn nói về mâu thuẫn giữa nó và mẹ nó thôi.”
Ninh Dương chợt nhớ ra đúng là có chuyện như vậy. Cậu còn nhớ lần trước Ninh Lạc từng kể rằng Lộ Đình Châu vừa tròn 18 tuổi đã phải tự bước chân vào xã hội, bị người ta vùi dập thảm hại.
Lương tâm Ninh Dương bỗng nhói lên, cố gắng cứu vãn tình hình:
“Ờ… Hay là… dì đừng gọi như thế nữa, chúng ta vẫn nên giữ chút khoảng cách của người lớn với nhau đi ạ. Lộ Đình Châu da mặt mỏng, có khi cậu ấy không chịu nổi khi bị gọi như thế đâu.”
Mẹ Ninh nghi ngờ:
“Thật không đấy?”
Ninh Dương thề thốt, đây là lần đầu tiên cậu đứng về phía Lộ Đình Châu, và có lẽ cũng là lần cuối cùng. Anh ta gạt đi lương tâm mà gật đầu:
“Thật mà, cậu ấy dễ xấu hổ lắm.”
Thấy mẹ Ninh có vẻ nửa tin nửa ngờ mà gật đầu, Ninh Dương mới thở phào nhẹ nhõm.
Được rồi, ít nhất thì lương tâm mình vẫn còn trong sạch.
Trong buổi livestream, Ninh Lạc chẳng khác gì không có xương, mềm oặt ra nằm trên người Lộ Đình Châu, nhìn anh bóc quýt.
Bóc xong, cậu há miệng cắn luôn nửa quả, nhai ngon lành.
Rồi Ninh Lạc ngước lên, đối mắt với Lộ Đình Châu, chớp chớp mắt ngây thơ, nở một nụ cười sáng bừng lộ tám cái răng trắng đều tăm tắp.
Lộ Đình Châu lập tức bẻ nửa quả quýt còn lại, bóc từng múi nhét vào miệng Ninh Lạc.
Ninh Dương lập tức dâng trào lòng khâm phục dành cho Lộ Đình Châu.
Kiên nhẫn ghê… Nếu là cậu, Ninh Lạc mà dám cướp quýt của cậu, cậu đã nện cho một phát gối vào mặt rồi.
Mơ mà ăn được quýt của ông à?
Mẹ Ninh cũng nhìn thấy cảnh này, gương mặt giống hệt Ninh Lạc nở nụ cười vui vẻ, hai mắt híp lại:
“Con dâu ngoan quá, đối xử với Tiểu Lạc thật tốt.”
Ninh Dương nghẹn họng.
Dì à, nếu bây giờ dì đã gọi như thế rồi, sau này có hối hận được không?
Thôi kệ, mình đã làm hết sức rồi.
————-————-
Tưởng Bội Ngôn và Tưởng Tư Kỳ từ bãi biển mang về một con sao biển, làm cả nhóm tò mò.
Con sao biển màu cam vàng, trông giống như một cái bánh quy phủ tuyết, ngâm trong nước biển mềm oặt ra.
Hác Lâm Sâm cầm lên xem xét, hỏi:
“Con sao biển này có ăn được không?”
Ninh Lạc bĩu môi:
“Một con sao biển mà cũng đem ra ăn, cuộc sống phải nhàm chán tới mức nào chứ?”
Tưởng Tư Kỳ đề nghị:
“Hay là để vào bồn cá làm cảnh? Nhà ai có nuôi cá không?”
Hác Lâm Sâm đáp:
“Nhà Lộ Đình Châu có nuôi đấy. Cậu ấy vừa nuôi mèo vừa nuôi cá.”
Thấy mọi người đều quay sang nhìn mình, Lộ Đình Châu bình tĩnh nói:
“Bắt đầu nuôi từ mấy tháng trước, lúc ra ngoài thì Nhiếp Văn Đào giúp chăm sóc.”
Ninh Lạc tò mò, ghé sát lại muốn xem điện thoại của anh:
“Em muốn xem nó thế nào.”
Lộ Đình Châu mở ảnh cho cậu xem.
Trong ảnh là một bể cá kiểu thế giới thủy sinh cho thú cưng, ở giữa có một khoảng trống làm ổ cho mèo, lót thảm cào mềm mại. Một con mèo Ba Tư béo ú đang chăm chú ngắm đám cá bảy màu bơi lội bên trong.
Bên trong bể cá được thiết kế theo kiểu rừng mưa nhiệt đới, trông như một cánh rừng Amazon rậm rạp, cá lượn lờ giữa những tán cây cổ thụ cao vút.
Hàn Nguyệt Vấn nhìn thấy bể cá liền mê mẩn, lập tức hỏi Lộ Đình Châu mua ở đâu để còn mua cho mèo nhà mình một cái.
“Nhắc mới nhớ…” Ninh Lạc nhìn chằm chằm con mèo Ba Tư một lúc lâu, rồi cất lời:
“Con mèo này trông quen ghê, em đã từng thấy nó ở đâu thì phải?”
Lộ Đình Châu giật thót, lập tức tắt màn hình, xóa sạch mọi dấu vết:
“Giống mèo thuần chủng đều hao hao nhau thôi, nhìn giống là chuyện bình thường.”
“Thật à? Nhưng sao em cứ cảm thấy thật sự đã từng thấy nó rồi?” Ninh Lạc nửa tin nửa ngờ.
Lộ Đình Châu chớp mắt:
“Hoặc là trước đây anh đã cho em xem qua rồi.”
“… Cũng có thể.”
Lộ Đình Châu tạm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm tính chuyện xóa cái tài khoản Lulu chết tiệt kia.
Giữ lại chỉ tổ thêm phiền phức.
Nhưng nếu đột ngột xóa đi mà không có lời giải thích… chắc Ninh Lạc sẽ buồn lắm nhỉ? Dù gì thì cậu ấy cũng rất thích cái người bạn chơi game đó.
Vì không ai có chỗ để nuôi sao biển, Tưởng Bội Ngôn liền tặng nó cho Lộ Đình Châu.
“Xem như là kỷ niệm của chuyến đi đảo này, lần sau đừng đến nữa.”
Câu chuyện về sao biển nhanh chóng qua đi, nhưng đến tận tối, Ninh Lạc vẫn không ngừng nghĩ về chuyện con mèo.
“Em nhớ ra rồi!”
Giọng nói đột ngột vang lên làm Lộ Đình Châu giật bắn mình:
“Nhớ ra cái gì?”
Ninh Lạc lôi điện thoại ra, mở một bức ảnh trên tài khoản Lulu mà cậu đã từng thấy:
“Anh nhìn đi, chẳng phải là hai con mèo Ba Tư y hệt nhau sao? Giống như kiểu đăng nhập ở hai nơi khác nhau ấy!”
Ninh Lạc càng nói càng cảm thấy có lý, ép Lộ Đình Châu lấy thêm ảnh khác ra so sánh cho rõ:
“Anh xem, anh có một con, bạn em cũng có một con. Trùng hợp ghê! Hay là hai người thử làm bạn với nhau đi?”
Lộ Đình Châu cứng đờ. Cậu ngập ngừng một lúc, cuối cùng quyết định nói thẳng:
“Tiểu Lạc, thực ra bạn của em…”
Không được! Hai người này mà làm bạn với nhau thì nguy mất!
Lộ Đình Châu khựng lại, mấy lời sau liền nghẹn trong cổ họng.
… Ừm, anh hình như thật sự đã làm chuyện đó.
Nhưng mà anh không muốn thừa nhận.
Ninh Lạc nghe anh nói được nửa chừng thì im lặng, bèn hỏi dồn: “Anh định nói gì?”
Lộ Đình Châu khó mở miệng: “Anh thật ra muốn nói là…”
Ninh Lạc lẩm bẩm: “Khoan đã, anh họ Lộ, em gọi người kia là Lulu vì tên mạng của người đó có chữ L, chẳng lẽ đó là họ của người đó? Không thể nào trùng hợp thế được, đúng không?”
“…Thôi, chắc chắn hai người này chẳng liên quan gì tới nhau đâu. Nếu để Lộ Đình Châu biết mình đã đăng mấy thứ gì trên tài khoản phụ Weibo, chắc mình sẽ trực tiếp nhảy lầu theo kiểu trời giáng luôn!“
“À, trước khi nhảy lầu nhất định phải kéo ảnh theo, ai bảo ảnh dám lừa mình!!“
Lộ Đình Châu nhìn vẻ mặt ngày càng tức giận của Ninh Lạc, im lặng còn lâu hơn cả lúc nãy.
Ninh Lạc ngước lên, thấy anh không nói lời nào, bèn đẩy anh: “Em không cắt ngang nữa, anh nói tiếp đi.”
“Thật ra anh muốn nói,” Lộ Đình Châu trấn tĩnh lại, chỉ vào bức ảnh con mèo trong điện thoại của cậu, “Em nhìn đi, hai cái tai của chúng khác hình dạng, lông cũng mọc theo chiều khác nhau, miệng cũng không giống. Chỉ là góc chụp giống nhau nên trông mới giống thôi.”
Anh quyết định dứt khoát: “Lạc Lạc, đây không phải cùng một con mèo.”
Ninh Lạc khó hiểu: “Em có nói là cùng một con mèo đâu.”
Lộ Đình Châu: “…Ừ, em nói đúng.”
Ninh Lạc nằm trở lại giường, nhìn vào danh sách tin nhắn trong điện thoại từ rất lâu trước đây, thở dài: “Người đó lâu rồi không nhắn cho em.”
Lộ Đình Châu theo phản xạ: “Ngoài anh ra em còn muốn nói chuyện với ai nữa?”
Ninh Lạc: “Chiếm hữu vừa thôi anh trai, chúng tôi chỉ là bạn trên mạng thôi.”
“Em đã nghe câu này chưa?” Lộ Đình Châu hỏi.
“Câu gì?”
Anh nói: “Internet kết nối chúng ta, hãy trân trọng mối quan hệ này.”
“…”
Ninh Lạc chậm rãi mở miệng: “Câu này mới mẻ thật đấy, nhưng em chưa hiểu ra ý nghĩa sâu xa của nó.”
Lộ Đình Châu thản nhiên: “Ý là bảo em đừng yêu đương qua mạng.”
Ninh Lạc muốn cười nhưng cố nhịn: “Ừ ừ, biết rồi, anh yên tâm, em là người chung tình và sâu sắc, đúng không?”
“Xí, em có yêu đương qua mạng cũng không nói cho anh biết đâu. Yêu một người thì giấu không được, nhưng yêu hai người thì nhất định phải giấu cho kỹ.“
Lộ Đình Châu bị cái kiểu ngoài mặt trong lòng không khớp của cậu chọc cười, dù biết cậu cố tình trêu đùa nhưng vẫn cảm thấy khó chịu. Trong lòng bỗng dâng lên chút chua xót, khiến anh không nhịn được cúi xuống, cắn nhẹ lên môi Ninh Lạc, mân mê cắn xé.
Giọng nói khàn khàn vang lên giữa làn môi răng quấn quýt: “Lạc Lạc chỉ được thích mình anh.”
Không phải câu hỏi, mà là lời khẳng định chắc chắn trăm phần trăm.
Ninh Lạc nhìn vào đôi mắt phượng gần trong gang tấc, trong đôi đồng tử đen nhánh ấy là bóng hình nhỏ bé của cậu, chan chứa sự dịu dàng và yêu thương tràn đầy.
Mặt cậu bắt đầu nóng lên, Ninh Lạc vội vàng cúi thấp đầu, ngón tay quấn lấy vạt áo của Lộ Đình Châu, giọng lí nhí: “Vậy… nếu chúng ta cãi nhau, chia tay thì sao… Em nói là nếu thôi nhé, lúc đó em có thể thích người khác không?”
Lộ Đình Châu hít sâu, không thể tin được mình vừa nghe thấy gì.
Làm sao có người nào lại nói ra câu này khi đang hôn nhau chứ?
Thật đúng là chói tai.
Anh cắn môi Ninh Lạc sâu hơn, để lại một dấu răng rõ rệt. Thấy Ninh Lạc nhăn mặt vì đau, anh dùng đầu ngón tay xoa nhẹ lên đôi môi đỏ mọng, mím chặt môi nói: “Anh không thích câu này, nói lại đi.”
Ninh Lạc nhận ra cảm xúc của anh, lập tức dỗ dành: “Không thích ai khác, em chỉ thích anh thôi. Thật đấy, em thực sự rất thích anh, mỗi ngày chỉ cần nghĩ đến anh là em lại vui vẻ không chịu được.”
Cảm thấy vẫn chưa đủ, Ninh Lạc ôm lấy mặt Lộ Đình Châu, hôn chụt một cái thật to lên môi anh, bẹp một tiếng: “Anh là mối tình đầu của em đấy. Hơn hai mươi năm em mới thích một người, vậy mà lại là anh, chắc chắn là không ai tốt hơn anh được rồi.”
Lộ Đình Châu nhẹ nhàng áp môi lên môi cậu, hơi thở ấm áp phả vào làn da khiến Ninh Lạc khẽ run lên.
“Chỉ thích mình anh thôi?” Giọng nói khàn khàn, chất chứa tình cảm dạt dào hơn cả ban ngày.
Ninh Lạc gật đầu thật mạnh.
Lộ Đình Châu dùng mũi cọ cọ lên má cậu, vẻ như chưa hài lòng: “Lạc Lạc, nói ra đi.”
Ninh Lạc tim đập thình thịch, thật sự sắp chịu không nổi nữa, lông mi khẽ run rẩy, không dám nhìn anh: “Ừm, chỉ thích mình anh.”
“Ngoan.”
Lộ Đình Châu hôn cậu.
Ninh Lạc bị nhấn chìm trong nụ hôn cuồng nhiệt, rõ ràng cảm nhận được hơi thở của Lộ Đình Châu bao phủ lấy mình.
Đến khi bắt đầu khó thở, cậu mới thăm dò đẩy nhẹ vào vai Lộ Đình Châu.
Lộ Đình Châu hơi nới lỏng vòng tay, nhẹ giọng hỏi: “Thích ai?”
Ninh Lạc nắm chặt cổ áo anh, nói không thành lời: “Thích… thích anh.”
“Ừm, anh cũng thích em.” Lộ Đình Châu lại cúi đầu xuống.
Ninh Lạc kinh ngạc mở to mắt:
“Định làm tới luôn hay gì mà còn hôn nữa?!“
Sau này cậu mới hiểu ra, bạn trai ghen tuông thì đáng sợ đến mức nào, làm sao có người chỉ hôn thôi mà lại kéo dài được như thế chứ?
Ninh Lạc thực sự có chút tuyệt vọng, cảm giác không thấy điểm dừng, lại còn bị ép phải thuận theo ý Lộ Đình Châu, hết lần này đến lần khác gọi “thích anh”, “thích nhất”.
Cậu không chịu nổi nữa, lấy tay che cái miệng tê dại, trong mắt ánh lên lớp sương mờ: “Thật sự không được nữa rồi, anh, nếu… nếu hôn thêm nữa, sẽ… sẽ có chuyện đấy…”
Lộ Đình Châu hiển nhiên cũng biết không thể tiếp tục được, bản thân anh cũng sắp mất kiểm soát rồi.
Anh cúi xuống hôn nhẹ lên đầu ngón tay của Ninh Lạc, giọng khàn khàn: “Gọi anh là gì nào?”
Ninh Lạc cố gắng ổn định nhịp thở, giọng mềm như bông: “Anh yêu?”
Ánh mắt Lộ Đình Châu tối lại, nắm lấy tay Ninh Lạc, siết chặt hơn, kéo cậu vào lòng.
Ninh Lạc thấy anh không nói gì, tưởng là anh không hài lòng. Cậu thực sự không muốn bị túm lấy mà hôn mãi, nên đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, cắn môi, thăm dò lên tiếng: “Vậy… chồng… chồng ơi?”
Giọng nhỏ đến đáng thương, gần như không thể nghe rõ.
Ninh Lạc vừa nói xong đã chịu không nổi, đẩy mạnh Lộ Đình Châu ra, cuốn chăn kín đầu, nhắm chặt mắt, hai má đỏ bừng từ đầu đến chân. Cậu cố gắng trốn trong chăn, mong là có thể chết ngạt đi cho xong, để khỏi phải đối diện với biểu cảm của Lộ Đình Châu.
Mặc dù cậu thường xuyên hô “chồng ơi” cho vui, nhưng lần này thì rõ ràng là khác hẳn.
Đến kẻ ngốc cũng cảm nhận được.
Nhiệt độ trên mặt cậu nóng đến mức có thể tự bốc cháy.
Chăn bị kéo xuống một chút.
Ninh Lạc cứng đầu kéo ngược lại, sống chết không chịu lộ mặt ra.
Nhưng cuối cùng, cậu vẫn không thắng nổi Lộ Đình Châu, chỉ lộ ra một con mắt, hung dữ trừng anh: “Làm gì đấy, em muốn ngủ rồi!”
Ngón tay của Lộ Đình Châu móc lấy mép chăn, cười nhẹ, ý cười dịu dàng như gió xuân: “Tiểu Lạc, gọi thêm lần nữa được không?”
Giọng anh chậm rãi, còn mang theo chút dụ dỗ.
Ninh Lạc nhất thời bị nhan sắc làm mê hoặc, hơi hé miệng.
Đến khi sắp nói ra thì cậu bỗng bừng tỉnh, mí mắt như bốc cháy: “Em không!”
Ngay cả nốt ruồi lệ ở khóe mắt cũng phớt qua nét ngượng ngùng.
“Thêm lần nữa,” Lộ Đình Châu kéo chăn xuống thấp hơn, thấy cậu không động tĩnh gì, anh nghiêng đầu suy nghĩ, rồi nói: “Làm ơn mà.”
Ninh Lạc lập tức bị đánh trúng vào tim.
Cậu siết chặt chăn, ấp a ấp úng, không tình nguyện mà kêu một tiếng, giọng nhỏ đến mức không nghe rõ: “Ưm… chồng ơi.”
Khóe môi Lộ Đình Châu cong lên, nụ cười càng lúc càng sâu, trong mắt không che giấu được sự thích thú, anh hôn lên trán cậu: “Ngoan lắm.”
Ninh Lạc lấy tay che mặt, lí nhí trách móc: “Sao anh lại mặt dày như thế chứ?”
“Dám cầu xin em sao? Chẳng lẽ anh biết tôi mềm lòng nên mới làm vậy? Đúng là quá đáng, cần phải lên án!“
Lộ Đình Châu bị sự đáng yêu của cậu chọc cười, lại không nhịn được mà hôn thêm cái nữa.
Đến khi ngoài trời mưa lớn dần ngớt, cả hai mới dần chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau thức dậy, quả nhiên là một ngày nắng đẹp, thời tiết trong lành.
Ngay cả nhiệt độ cũng không còn quá nóng, gió thổi qua người mát rượi.
Ninh Lạc dậy sớm, thu dọn hành lý xong xuôi, xách vali đi xuống cầu thang.
Mọi người sau khi hoàn thành giai đoạn ghi hình đầu tiên đều vô cùng phấn khởi.
Ngoại trừ Tào Cẩm Lưu.
Lông mày của Tào Cẩm Lưu ủ rũ: “Tôi về nhà là phải viết luận văn rồi… tôi còn tận ba bài nữa, vắt óc suy nghĩ mãi mà chẳng ra, học thuật không hợp với tôi chút nào.”
Ninh Lạc tâm trạng tốt, vui vẻ đáp lại: “Em trai ngốc, không có não thì lấy đâu ra mà vắt óc? Em đang bịa chuyện à?”
Tào Cẩm Lưu thở dài thườn thượt: “Anh Lạc, em là fan của anh đấy, anh nghĩ xem nên đối xử với em thế nào cho đúng.”
“Em nói cũng đúng, anh là diễn viên có đạo đức nghề nghiệp, không thể đối xử tệ với fan được,” Ninh Lạc chỉnh lại câu từ, rồi nghiêm túc nói: “Em trai à, tuy năng lực học thuật của em hơi yếu, nhưng khả năng copy-paste của em đã bù đắp hoàn hảo cho điểm yếu đó.”
Cậu kéo tay Tào Cẩm Lưu, lắc qua lắc lại, vẻ mặt trông như lãnh đạo đi thị sát: “Cố lên, hy vọng em có thể khám phá ra lĩnh vực khoa học mới, đừng tạo ra rác thải cho giới học thuật nữa.”
“Khám phá ra lĩnh vực khoa học mới?” Tào Cẩm Lưu cười khẩy: “Vậy chắc em phải sắp xếp lại thời gian nộp bài mất.”
Ninh Lạc động viên: “Phải tin vào bản thân mình. Đã là vàng thì ở đâu cũng sẽ phát sáng.”
Tào Cẩm Lưu: “Nhưng em là sắt vụn.”
“Chậc, thằng nhóc này đúng là cứng đầu thật.“
Cả nhóm đã ra đến cổng, quay đầu lại thì thấy hai người họ vẫn đang đứng tán gẫu.
Hác Lâm Sâm hỏi: “Hai người nói chuyện gì thế? Đi thôi.”
Anh ta đã không thể chờ thêm để về nhà tắm một giấc thật ngon.
Lộ Đình Châu đáp: “Chắc là còn tiếc vì tan làm sớm quá.”
“Đến đây, đến đây!” Ninh Lạc nhanh chóng chạy lại.
Họ lại lên thuyền trở về.
Hôm nay cảnh đẹp tuyệt vời, nước trong vắt như hòa làm một với bầu trời, sóng yên biển lặng, ánh mặt trời ấm áp, gió nhẹ hiu hiu.
Ninh Lạc đeo kính râm, đứng trên boong tàu hóng gió biển một lúc, rồi gọi Hàn Nguyệt Vấn:
“Chị Nguyệt Vấn, làm ơn đi mà, chụp cho bọn em một tấm đi!”
Hàn Nguyệt Vấn tất nhiên vui vẻ nhận lời, nhiệt tình hướng dẫn hai chàng trai đẹp trai tạo dáng.
Ninh Lạc nhân lúc Lộ Đình Châu không chú ý, kiễng chân hôn lên cằm anh, mất đà nên thuận thế ngã vào lòng anh, cười tươi rạng rỡ.
Đôi mắt sáng ngời, tràn đầy sức sống, mái tóc mềm mại, bồng bềnh dưới ánh nắng, phản chiếu thành màu cam óng ánh như soda cam, sủi bọt lấp lánh.
Hàn Nguyệt Vấn nhanh tay bắt trọn khoảnh khắc hoàn hảo này. Nhìn hai người họ ôm nhau trong ảnh, tự nhiên trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác muốn yêu đương.
Làm sao bây giờ, lại muốn hóa thân thành cô gái yêu đương cuồng nhiệt rồi.
Ninh Lạc xem ảnh xong thì thích mê, liền đặt làm ảnh nền cho tài khoản Weibo của mình.
Lộ Đình Châu thấy vậy, cũng đổi thành cùng một bức ảnh.
Chẳng bao lâu, tên hai người họ đã leo lên hot search, bị trói chặt với nhau, tách ra không nổi.
Dưới hashtag #Hình_nền_cặp_đôi_Ninh_Lạc_Lộ_Đình_Châu#, có người bắt đầu tag cả hai vào:
【Ban đầu còn đang buồn vì mấy ngày nay không thấy hai người tương tác, ai ngờ sáng sớm đã được phát đường rồi?!】
【Tôi không tin hai người chỉ chụp một tấm này, mau up hết kho ảnh đi!】
【Tôi có linh cảm rằng mấy ngày nghỉ ngơi sắp tới, hai người họ sẽ điên cuồng phát bài cho mà xem.】
【Thật không? Đừng lừa tôi đấy, Weibo của anh Lộ lâu lắm rồi chẳng khác gì bãi cỏ hoang, bao lâu rồi không thấy cập nhật gì.】
Vừa dứt lời, Lộ Đình Châu đã tung ra tất cả ảnh Hàn Nguyệt Vấn chụp cho hai người.
Chín ô không đủ chứa, anh đăng liền hơn hai mươi bức.
【Nửa năm rồi trừ bài đăng thương mại thì đây là lần đầu tiên anh Lộ đăng bài cá nhân, mà lại là vì vợ, tôi khóc chết mất 】
【Thì ra anh vẫn nhớ mật khẩu Weibo cơ đấy!】
Ninh Lạc lướt Weibo của Lộ Đình Châu, cũng cảm thán:
“Anh đúng là rất ít khi đăng Weibo thật.”
Lộ Đình Châu cũng không phủ nhận:
“Vì không có chuyện gì đáng để chia sẻ cả.”
Nói là thế, nhưng anh lại đăng thêm một tấm ảnh Ninh Lạc vươn vai trước cửa sổ sáng nay, kèm theo một dòng caption cực kỳ dễ thương:
“Buổi sáng thức dậy, ôm lấy mặt trời “
Ninh Lạc nhìn anh, bật cười:
“Anh đăng nhiều thế, mọi người sẽ tưởng em lấy trộm điện thoại của anh đăng đấy. Mà khoan đã… vậy em là người rất đáng để anh chia sẻ đúng không?”
Lộ Đình Châu gật đầu thừa nhận ngay:
“Ừ.”
Ninh Lạc vui vẻ, tung chiêu khen lại:
“Có thể bước vào cuộc sống của thầy Lộ, đúng là vinh hạnh của em.”
Lộ Đình Châu liếc cậu, giọng thản nhiên:
“Em không phải bước vào đâu, là lái xe xúc đất phá cửa mà vào đấy.”
Tới giờ anh vẫn không quên cú sốc khi lần đầu nghe được tiếng lòng của Ninh Lạc.
Đúng là cho anh một bài học nhớ đời, Lộ Đình Châu mà giữ được bình tĩnh là nhờ tâm lý anh quá vững.
Ninh Lạc bĩu môi, lập tức đăng một bài lên Weibo:
“Thầy Lộ nói rồi, tôi khác biệt với mọi người, tôi là người đặc biệt nhất.”
【Được rồi được rồi, biết hai người giờ có thể thoải mái yêu đương rồi, bớt phô trương đi!】
【Sáng sớm trên tàu điện ngầm mà tôi thấy ấm lòng quá, CP của tôi đúng là ngọt nhất!】
【Weibo không phải là nơi cho hai người show ân ái đâu, đây là không gian công cộng, đừng có nói bừa! Có gì thì tôi lập group kéo hai người vào, ba chúng ta nói chuyện riêng nhé!】
【Bà tính ném bàn tính vào đầu tôi đấy à?!】
【Chị em ơi!! Mấy người có biết tôi thấy ai ở sân bay không?! Tôi thấy anh rể lớn rồi!! Hai người đi cùng… tôi đoán thôi nha, không chắc đâu… hình như là bố mẹ của Ninh Lạc đấy!!】
【??? Gì cơ, @Lộ Đình Châu, anh sắp ra mắt phụ huynh rồi à?! Nhanh vậy hả?!】
【Thủ tục làm rể của anh Lộ đã được xếp lịch rồi đúng không? Hahahaha】
【Aaaaa ghen tị với mấy chị có mặt tại hiện trường quá! Có thể quay video không, làm ơn làm phước đi!】
Bình luận dưới bài của Ninh Lạc nhảy lên liên tục, nhưng cậu chẳng còn nhìn thấy gì nữa vì đã bật chế độ máy bay để bay từ đảo về nhà.
Sau mấy tiếng bay, máy bay hạ cánh an toàn.
Vì là chuyến bay công khai, chắc chắn sẽ có fan ra đón. Từ xa, có thể thấy Hứa Linh, Tiểu Đào cùng mọi người đã có mặt.
Nhiếp Văn Đào cũng đến, vừa gặp đã kéo Lộ Đình Châu sang một bên, thần thần bí bí:
“Lát nữa anh nên chuẩn bị tinh thần đi.”
Lộ Đình Châu nhướng mày:
“Chuẩn bị gì? Ý cậu là đón fan à?”
“Chuyện đó không đáng kể, quan trọng là…” Nhiếp Văn Đào ghé sát lại, hạ giọng:
“Bố mẹ của Ninh Lạc hình như cũng tới.”
Lộ Đình Châu sững người, liếc nhìn Ninh Lạc đang đi bên cạnh:
“Bố mẹ em tới á?”
“Hả? Em không biết mà?” Ninh Lạc ngơ ngác.
Nhiếp Văn Đào nói với Lộ Đình Châu:
“Chắc là đến vì anh đấy. Ra ngoài rồi anh sẽ biết.”
Quả nhiên, ra đến cửa là rõ ngay.
Giữa đám đông người hâm mộ, nổi bật lên một tấm bảng đón người phong cách “cây dừa” rất đặc trưng:
“Tiểu Lộ, nhanh về nhà với bảo bối nhà tôi đi!”
Thấy họ để ý đến tấm bảng, ba Ninh Lạc vui vẻ giơ cao lên, vẫy tay nhiệt tình:
“Ở đây! Ở đây!”
Lộ Đình Châu đứng sững tại chỗ, kéo Ninh Lạc đang đi phía trước lại.
Ninh Lạc quay đầu:
“Hửm?”
Lộ Đình Châu siết chặt quai hàm, nghiêm túc hỏi:
“Anh có một câu hỏi… Anh phải gọi anh của em là gì?”
Ninh Lạc thăm dò đáp:
“Ừm… gọi là anh hai?”
Lộ Đình Châu nhíu mày, khó chịu nói:
“Nhưng anh thực ra lớn tuổi hơn anh trai em đấy.”