Cả Giới Giải Trí Đều Nghe Thấy Tôi Phát Điên

Chương 105

Lộ Đình Châu tuyệt đối không đời nào gọi Ninh Dương là anh hai.

Đừng mơ.

Ninh Lạc dường như có thể nhìn thấy bốn chữ to tướng này trên mặt anh.

Ninh Lạc nói: “Vậy thì mỗi người cứ gọi theo cách của mình đi, em gọi là anh, anh gọi là em. Nếu anh ấy dám lấy chuyện này ra đe dọa anh, em giúp anh đập cho một trận.”

Vừa nói, cậu vừa giơ nắm đấm lên.

Mấy fan đứng gần nghe thấy, bật cười thành tiếng.

“Lạc Bảo, sao em lại bênh người ngoài thế?”

Ninh Lạc không chấp nhận lời này, chủ động nắm tay Lộ Đình Châu, mười ngón đan xen: “Sao lại là người ngoài được chứ, đây là bạn trai em mà, đương nhiên là người của em rồi.”

Khi cậu công khai bày tỏ sự thiên vị đối với Lộ Đình Châu, fan CP gần như phát cuồng, tiếng hét chói tai vang dội suýt nữa thổi bay cả mái nhà.

Ninh Lạc vội vã ra hiệu: “Suỵt, suỵt, nhỏ tiếng chút, kẻo làm phiền khách khác.”

Mọi người vội bịt miệng, kích động nhìn theo Ninh Lạc dắt tay Lộ Đình Châu đi về phía gia đình Ninh Lạc.

Đám đông cũng bắt đầu di chuyển theo.

Bàn tay đang nắm bỗng bị siết chặt, Ninh Lạc quay sang nhìn.

Lộ Đình Châu vẻ ngoài vẫn như bình thường, chỉ là môi mím chặt hơn một chút: “Ba mẹ em thích gì, giờ mua vẫn còn kịp không?”

Ninh Lạc bật cười, đẩy nhẹ anh: “Sao anh nghiêm túc thế, ba mẹ em chỉ muốn gặp anh thôi mà.”

Lộ Đình Châu thầm mắng cậu vô tâm: “Rõ ràng ba mẹ em đến vì anh, anh có thể không để ý sao?”

Ninh Lạc kéo dài giọng: “Ồ, bây giờ anh không gấp rút làm rể nữa hả?”

“…”

Nếu không phải đang ở chỗ đông người, Lộ Đình Châu thực sự muốn bóp miệng cậu lại ngay lập tức.

Nhìn ra được sự bất lực của anh, Ninh Lạc cười kéo anh đến trước mặt gia đình mình: “Ba, mẹ, anh trai!”

Má lúm đồng tiền trên má cậu lấp ló: “Mọi người đều đến à? Giới thiệu một chút, đây là bạn trai con, Lộ Đình Châu.”

Fan lập tức hóa thân thành hội cổ động, ầm ầm hò reo.

“Wow!”

“Thật á? Tôi không tin, trừ khi hai người hôn nhau ngay tại đây!”

“Lạc Bảo, em đang khoe khoang đấy à?”

Bị mọi người trêu chọc, mặt Ninh Lạc đỏ bừng, vội vàng ra hiệu bảo họ đừng ồn ào nữa.

“Bác trai, bác gái.” Lộ Đình Châu điềm tĩnh vươn tay chào hỏi.

Thế mà bảo là căng thẳng á?

Ninh Lạc nhìn anh một chút cũng không thấy căng thẳng đâu cả. Lộ Đình Châu giữ thần thái bình tĩnh, lễ phép chào ba mẹ Ninh, gật đầu đúng mực, thái độ vừa đủ không quá cũng không thiếu.

Thấy Ninh Dương, anh chỉ khẽ nhếch môi, nhàn nhạt gọi một tiếng: “Ninh tổng,” không khác gì ngày thường.

Anh có hai bộ mặt thật đấy à? Diễn xuất giỏi quá, thu nhận em làm đệ tử chân truyền đi

Đóng cửa sổ với tắt quạt thì em tự học được

Lộ Đình Châu không có biểu hiện gì khác lạ, trái lại Ninh Dương suýt chút nữa không giữ được vẻ mặt bình tĩnh.

Xa Ninh Lạc quá lâu, rõ ràng khả năng chịu đựng của anh đã giảm sút.

Mẹ Ninh thấy con trai mình vui vẻ, liền ôm chặt lấy Ninh Lạc không buông, cọ cọ vào má cậu đầy cưng chiều: “Lạc Lạc sao gầy đi nhiều thế? Về nhà phải bồi bổ, mẹ sẽ nấu cho con thật nhiều món ngon.”

Ba Ninh nói: “Ở đây không tiện nói chuyện, đi thôi, đội tiếp đón chúng ta ra ngoài trước.”

Ninh Lạc và mọi người được bảo vệ hộ tống ra khỏi sân bay, cậu quay đầu vẫy tay chào fan: “Về nhà sớm nhé, nhớ giữ an toàn!”

“Vâng, bọn em sẽ về ngay!”

“Lạc Bảo bye bye, anh Lộ bye bye!”

Vẫn có người ở bên trong tiếp tục khuấy động không khí: “Lộ Đình Châu, đừng có nhát, xông lên!”

“Ôm Ninh Lạc hôn một cái, khẳng định địa vị chính cung của anh đi!”

Lộ Đình Châu khẽ nhếch môi.

Có một chút khuyến khích, nhưng không nhiều.

Ba Ninh nhìn đống quà và thư mà fan đưa cho họ, cười đùa: “Ba vừa mới hỏi thăm một vòng, trong này toàn là… cái gì mà CP ấy nhỉ?”

Ninh Lạc lắc lắc bàn tay đang nắm chặt với Lộ Đình Châu: “Fan CP đúng không ạ? Là fan thích hai tụi con bên nhau đó.”

“Mẹ biết mà,” Ninh mẹ cười nói, “giống như Lạc Lạc thích nhìn ba mẹ ở bên nhau, đúng không?”

Ninh Lạc gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng đúng đúng!”

Lộ Đình Châu lặng lẽ nhìn cậu, trong mắt đầy ý cười.

Nhiếp Văn Đào cảm thấy bản thân lúc này chẳng khác gì một cái bóng đèn khổng lồ, nhưng anh vẫn phải lên tiếng: “Đình Châu, xe của chúng ta ở bên kia.”

“Hả? Anh phải đi ngay à?” Ninh Lạc đột nhiên nhận ra vấn đề này. Nếu không quay show, Lộ Đình Châu sẽ không thể ở bên cậu suốt ngày.

Ninh Dương không muốn nhìn nữa.

Em trai anh sao lại trở thành một tên bám dính khi yêu thế này?

Không được, tiếp tục như vậy, Lộ Đình Châu sẽ được cưng chiều đến mức lấn lướt mất!

Lộ Đình Châu lạnh lùng liếc Nhiếp Văn Đào, rồi giơ tay xoa xoa mái tóc xù mềm của Ninh Lạc: “Mai anh tới tìm em nhé?”

Mẹ Ninh nháy mắt với ba Ninh.

Ba Ninh lập tức lên tiếng: “Tiểu Lộ, nếu tối nay rảnh thì cùng ăn cơm với nhà bác đi, bác đã chuẩn bị tiệc tẩy trần cho hai đứa rồi.”

Lộ Đình Châu hơi sững lại, không ngờ nhà họ Ninh lại chuẩn bị thế này, sau đó gật đầu đồng ý: “Đương nhiên là được ạ.”

Anh dặn dò Nhiếp Văn Đào vài câu rồi theo Ninh Lạc lên xe.

Lộ Đình Châu vốn nghĩ câu “bữa tiệc tẩy trần cho hai đứa” của ba Ninh chỉ là một lời khách sáo, nhưng không phải, vì khi món ăn được dọn lên, hơn nửa trong số đó đều là món anh thích.

Ninh Lạc cũng nhận ra, hỏi: “Ba mẹ, sao ba mẹ biết anh ấy thích ăn gì vậy?”

Ninh ba đáp: “Tiểu Lộ có nhiều buổi phỏng vấn mà, bọn ta xem qua rồi hỏi thêm fan một chút là biết, may mà không nhầm.”

Phỏng vấn của anh không ít, xem từng cái một rất mất thời gian. Lộ Đình Châu nói: “Hai bác vất vả rồi.”

Mẹ Ninh cười hiền hậu: “Tiểu Lộ đừng khách sáo, chắc chắn con cũng vất vả vì Lạc Lạc nhà bác không ít.”

Ninh Lạc phản bác: “Mẹ ơi, con ngoan lắm mà!”

Ninh Dương hừ lạnh: “Em nói mà không thấy lương tâm cắn rứt à? Ai nhảy một bài xong suýt chết, bắt người ta xoa bóp cả tiếng hả?”

Ninh Lạc khó tin: “Em có nghe nhầm không dạ? Anh lại bênh anh ấy?”

Lộ Đình Châu mỉm cười: “Cảm ơn Ninh tổng đã nói giúp.”

Ninh Dương bị hai người một trước một sau công kích, lập tức không muốn nói thêm một lời nào nữa.

Ninh Lạc lè lưỡi: “Yên tĩnh ghê, em cứ tưởng bọn mình sẽ luôn có chuyện để nói cơ đấy.”

Ninh Dạng cười khẩy: “Lo mà yêu đương đi, bớt làm phiền anh.”

Ghen à? Haha, anh tham ăn lắm nhỉ, tổ tiên chắc gốc Sơn Tây* đúng không, chỉ thích món này thôi?”

Sơn Tây là vùng nổi tiếng với món giấm chua, ám chỉ Ninh Dạng đang “chua”, tức là ghen.

Lộ Đình Châu liếc nhìn sang, khóe môi khẽ nhếch lên không kiểm soát được.

Ninh Dạng nhìn xuống tay mình.

Ba Ninh tò mò hỏi: “Con làm gì đấy?”

Ninh Dương trầm ngâm: “Con đang nghĩ, không biết tát người có thể combo ba phát một lúc rồi ship nội thành không?”

Ninh Lạc lập tức cảnh giác: “Anh tính đánh em à?”

“Cũng biết thân biết phận đấy.” Ninh Dương bình thản gật đầu.

“……”

Ninh Lạc bực bội, quay sang kéo đồng minh: “Lộ Đình Châu, anh biết gặp trường hợp này phải làm gì không?”

Lộ Đình Châu phối hợp rất tốt: “Hửm? Em định làm gì?”

“Anh ta cà khịa em, em cũng phải cà khịa lại ngay. Đây gọi là ‘có qua có lại mới toại lòng nhau’, đôi bên cùng có lợi!”

Mẹ Ninh nhìn ba anh em, cười hiền: “Ba đứa thân thiết vậy à? Cũng phải, dù gì cũng là bạn chung một show truyền hình mà.”

Ninh Lạc phản đối ngay:

Ai thân với anh ta chứ? Không thể có một cái kẹp gắp thú nào từ trên trời rơi xuống lôi anh ta đi được à?

Ninh Dương khoanh tay, cười khẩy.

Ha, nhóc con, đừng ngây thơ quá!

Lộ Đình Châu quá quen với cảnh anh em nhà này chí chóe, bèn đứng dậy múc cho Ninh Lạc một bát canh, định bụng chặn miệng cậu nhóc lại: “Nếm thử cái này đi.”

Ninh Lạc nhìn bát canh tôm sốt cà chua, quấy quấy chiếc thìa sứ trắng trong đó, vỗ vai Lộ Đình Châu rồi nghiêm túc giơ cái thìa lên trước mặt anh: “Sơn mài.”

Lộ Đình Châu nhìn đường nét ngẫu nhiên của nước súp trên thìa, gật đầu mỉm cười: “Ứng dụng thực tiễn của di sản văn hóa phi vật thể, sáng tạo đấy.”

Ninh Lạc sung sướng: “Anh đúng là hiểu em mà!”

Nói rồi, cậu xúc một muỗng canh uống thử.

Ừm, quả nhiên cà chua này có vị cà chua rất cà chua.

Ninh Dương: “……”

Không, hắn cảm thấy chính là tình yêu đã che mờ mắt Lộ Đình Châu.

Đột nhiên, Ninh Dương hơi lo lắng, bèn nghiêm túc hỏi: “Lộ Đình Châu, cậu có đi kiểm tra tâm lý định kỳ không?”

Lộ Đình Châu còn chưa kịp trả lời, Ninh Lạc đã xù lông: “Anh có ý gì?”

Ninh Dương thở dài đầy triết lý: “Thì đấy, bị thần kinh, mà còn lây luôn cho người khác.”

Ninh Lạc phản bác: “Người sống mà không điên thì còn gọi là người sống à? Làm việc mà không phát điên thì gọi là làm việc à? Đi học mà không muốn phát điên thì là đi học chắc? Viết lách mà không điên thì còn ra văn à? Thế giới này là một bệnh viện tâm thần khổng lồ, mà em thì muốn làm viện trưởng!”

Lộ Đình Châu im lặng.

Ừm, có chí hướng lắm, anh không biết là nhóc Lạc còn có giấc mơ này đấy.

Mẹ Ninh nhìn con trai, nhỏ giọng thì thầm với ba Ninh: “Lạc Lạc đáng yêu quá.”

Ba Ninh gật đầu cái rụp: “Đúng, đáng yêu thật.”

Ninh Dương triệt để câm nín.

Thật kỳ diệu, hóa ra trên đời này ngoài mình ra, đã không còn ai bình thường nữa.

Người khác mỗi ngày đều tràn đầy năng lượng.

Còn em trai hắn, mỗi ngày não đều bị úng nước.

Một lúc sau, cửa phòng riêng bị gõ.

Phục vụ đẩy cửa bước vào: “Anh Lộ, có người nhờ tôi chuyển thứ này cho anh.”

“Là gì vậy?”

Lộ Đình Châu nhận lấy, hóa ra là quà tặng cho nhà họ Ninh: “Cháu có nhờ quản lý mang đến, lần này gấp quá chưa kịp chuẩn bị, tặng bổ sung thế này có hơi thất lễ, mong mọi người thông cảm.”

Anh nói chuyện mà cứ như đọc diễn văn ấy, bình thường có đứng đắn vậy đâu?

Lộ Đình Châu làm như không nghe thấy, đưa quà cho nhà họ Ninh.

Ba Ninh vừa nhìn thấy chai rượu dành cho mình thì vui đến quên cả trời đất: “Bạn bác cũng có chai này, quý như vàng, đến nếm một giọt cũng không cho… Tiểu Lộ, cháu thực sự tặng bác hả?”

Lộ Đình Châu khẽ cười: “Giờ bác có thể uống thỏa thích rồi.”

Trong khoảnh khắc đó, ba Ninh cảm thấy Ninh Dương chẳng là gì cả.

Thế gian này chính là một giáo phái thờ phụng con chính – con thứ, mà Lộ Đình Châu mới là đích trưởng tử của ông!

Ninh Lạc không rành về rượu, nhưng nhìn ba vui vậy thì biết đây chắc chắn là hàng xịn. Thấy phục vụ đang rót cho mọi người, cậu lập tức đẩy ly thủy tinh của mình ra: “Rót cho em nữa!”

Lộ Đình Châu đặt tay lên ly, từ chối phũ phàng: “Không được, em không được uống.”

Ninh Lạc lý sự: “Em chỉ thử một ngụm thôi.”

“Em mà chỉ thử một giọt thôi,” Lộ Đình Châu hít một hơi dài, “cũng có thể tiến hóa thành một loài sinh vật chưa được đặt tên.”

Ba Ninh cười đến ngả nghiêng.

Ninh Lạc tiếp tục kháng cáo: “Tại sao ai cũng được uống, chỉ có em không?”

“Ngoan,” Lộ Đình Châu dỗ dành, “ăn miếng dưa chuột muối đi cho tỉnh táo.”

Ninh Lạc cay đắng ôm ly nước cam của mình, từ chối nói chuyện với Lộ Đình Châu.

Hôm nay mình đã lĩnh hội được một chân lý: có những chân lý không thể nào lĩnh hội.

Ninh Lạc chuyển hóa bi phẫn thành một ngụm trà sữa bảy phần ngọt, mạnh mẽ tu một hơi nước cam, giữa giận dữ và uất ức, cậu chọn… uất ức một cách giận dữ, quyết định chiến tranh lạnh với Lộ Đình Châu vài phút.

Rồi Lộ Đình Châu hỏi: “Ăn đùi gà không?”

Ninh Lạc lập tức trả lời: “Ăn!”

Ninh Dương quyết định không nhìn nữa.

Chẳng có gì để chúc phúc đôi tình nhân này cả, chỉ mong họ đều “ăn trái đắng” thôi.

“Ngon quá!” Ninh Lạc cắn một miếng đùi gà mà Lộ Đình Châu gắp cho, mắt sáng rực, “Cơ mà tại sao gà không thể lai với rết nhỉ? Em thích ăn đùi gà lắm luôn.”

Lộ Đình Châu suy nghĩ nghiêm túc: “Chắc nó sẽ thành đùi gà mini.”

Ninh Lạc: “Vậy thì em sẽ ăn từng cái một, rôm rốp luôn!”

Ninh Dương không tin nổi: “Lộ Đình Châu, cậu thực sự suy nghĩ nghiêm túc về mấy câu hỏi đó của nó à? Đây đúng là tình yêu đích thực mà.”

“Nhắc đến tình yêu đích thực,” ba Ninh bị từ khóa kích hoạt, quay sang hỏi Ninh Dương, “Em trai con đã có bạn trai rồi, sao con vẫn chưa ai thèm hả?”

Ninh Dương lập tức im lặng, chỉ muốn hạ thấp sự hiện diện của mình.

Ninh Lạc cười tít mắt: “Chuyện tốt thì cũng cần có thời gian mà ba.”

Xem ra ông trời thật sự coi đại ca là một con lừa, hahahahaha!

Ninh Dương suýt nữa bẻ gãy đũa, trừng mắt nhìn Ninh Lạc: “Em đang đắc ý lắm phải không? Có bồ là ghê gớm lắm à?”

Anh đây là một quý tộc độc thân thì làm sao nào?

Xì, quý tộc độc thân cái gì, rõ ràng là một con sói cô đơn!

Bình Luận (0)
Comment