Ba Ninh lườm Ninh Dương một cái: “Mày kiếm được nhiều tiền mà không có người yêu thì có ích gì? Ngay cả một người để tiêu tiền hộ cũng không có. Ếch kêu sao thì mày kêu y như vậy đấy!”
Ninh Dương bị đâm trúng tim đen, đau như bị vạn tiễn xuyên tim.
Ninh Lạc bắt đầu nghiêm túc hồi tưởng lại, liệu anh hai của cậu có cái gọi là “tuyến tình cảm” hay không.
“Để mình nghĩ xem, anh hai có duyên trời định gì không nhỉ?“
Ninh Dương lập tức nuốt hết lời muốn phản bác, dựng thẳng tai lắng nghe bài phát biểu quan trọng của Liên Hợp Quốc.
“… Ồ, hình như là không có. Anh hai từ đầu tới cuối vẫn đơn độc một mình.“
Ninh Lạc tặc lưỡi, liếc nhìn Lộ Đình Châu đang gắp thức ăn cho mình, rồi lại liếc sang Ninh Dương đang cô độc lẻ loi:
“Cái này gọi là gì? Đây gọi là người yêu nhau thì sẽ kết hôn, còn kẻ cô độc thì tận mắt chứng kiến, hê hê.“
Cậu nở nụ cười đắc ý, má lúm đồng tiền lộ rõ.
Chỉ số cà khịa max level.
Mà chỉ số tức giận của Ninh Dương cũng sắp chạm nóc rồi: “Độc thân thì sao? Độc thân muốn thân thiết với ai thì thân thiết! Người thông minh không sa vào bể tình, vua cô đơn chỉ lo làm giàu!”
Ba Ninh hỏi: “Thế ngày Thất Tịch, Lễ Tình Nhân, 520 mày định làm gì?”
“Gì mà 520, đứa nào dám thể hiện tình cảm trước mặt con, con lấy keo 502 dán mồm nó lại!”
Sau khi nghe về vận mệnh cô độc của mình, Ninh Dương hoàn toàn sụp đổ: “Con sống qua ngày, con tự đóng cửa suy ngẫm, con là người lớn không chấp kẻ tiểu nhân!”
“Hự, lại có thêm một người phát điên, bệnh viện tâm thần này làm ăn phát đạt thật.“
Lộ Đình Châu nhanh chóng nhét một con tôm đã bóc vỏ vào miệng Ninh Lạc để cậu ngậm miệng lại, đừng châm dầu vào lửa nữa: “Nếm thử đi.”
Ninh Lạc nhai nhai, rất siêng năng bóc một con khác cho Lộ Đình Châu.
“Nhân quả báo ứng,” nhưng Ninh Dương nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi, rốt cuộc đời này hắn đã tạo nghiệp gì mà kiếp này bị Ninh Lạc báo ứng ngay trước mắt như thế.
Thế gian này chẳng ai hiểu được hắn, thôi thì cứ để cơn mưa này rơi xuống đi.
Ba Ninh cũng cảm thấy con trai mình bị hâm, quyết định bỏ qua chủ đề này để tránh đêm dài lắm mộng.
Ba Ninh vốn thích uống rượu, bình thường hay nhấm nháp vài ly, hôm nay được thưởng thức loại rượu mơ ước, lại còn rất có cảm tình với Lộ Đình Châu, nên không tránh khỏi uống nhiều hơn chút.
Lộ Đình Châu ngồi bên cạnh uống cùng, cậu không sao, nhưng ba Ninh thì sau mấy lượt đã ôm trán, không chịu nổi: “Hình như… mình hơi say rồi…”
Lộ Đình Châu đặt ly rượu xuống: “Có cần cháu bảo phục vụ…” pha cho một ly trà đặc không?
Câu còn chưa dứt, ba Ninh đã bịch một tiếng, gục luôn xuống bàn ngủ.
Ngay sau đó, tiếng thở đều đều vang lên.
Lộ Đình Châu sững sờ, quay sang hỏi Ninh Lạc, người vẫn đang tập trung gặm cua xào: “Ba em như vậy ổn không đấy?”
“Hả?” Ninh Lạc liế.m phần vụn bánh mì giòn trên ngón tay, lúc này mới nhận ra ba mình đã ngủ mất, “Wow, lớn tuổi rồi sướng ghê ha, cứ nằm xuống là ngủ luôn.”
Lộ Đình Châu bất đắc dĩ: “Tiểu Lạc.”
Ninh Lạc lau sạch tay, phẩy phẩy, thẳng thừng bóc trần cha ruột mình: “Giống y như em thôi, yếu mà đòi ra gió, tửu lượng cũng không hơn là bao.”
Huống hồ, loại rượu mà Lộ Đình Châu bảo Nhiếp Văn Đào mang tới là hàng trân quý đã được cất giữ nhiều năm, hương vị thơm nồng, nhưng hậu vị cực mạnh.
Mẹ Ninh chỉ uống một ly mà cũng hơi ngà ngà say, nhìn đồng hồ: “Hay là mẹ đưa ba con về trước nhé?”
“Không còn sớm nữa, về cùng luôn đi ạ” Ninh Dương nói, “Con gọi tài xế rồi. Tiểu Lạc, em đưa ‘thầy Lộ nhà em’ về đi?”
Ninh Lạc rất thích cách gọi “thầy Lộ nhà cậu”, gật đầu ngay: “Cứ giao cho em, không thành vấn đề.”
Mẹ Ninh dĩ nhiên không thể vác nổi một ông chồng to xác, Ninh Dương và Lộ Đình Châu cùng nhau dìu ông lên xe tài xế vừa lái tới.
Mẹ Ninh không ngừng cảm ơn: “Lạc Lạc thích con không phải không có lý do, cả nhà chúng ta đều quý con lắm đấy.”
Sau đó, bà dặn dò thêm: “Lạc Lạc, con mau đưa Tiểu Lộ về nghỉ ngơi đi, thật sự cảm ơn con nhiều lắm, con dâu của mẹ.”
Ninh Lạc: ?
Lộ Đình Châu lúc đầu vẫn còn mỉm cười khi nghe câu trước, nhưng đến từ cuối cùng, nụ cười bỗng cứng lại.
Anh lập tức nghi ngờ thính giác của mình: “Bác gái, bác vừa gọi con là gì ạ?”
Mẹ Ninh say rượu, tư duy trì trệ, vô cùng vô tội mà chớp mắt y như lúc Ninh Lạc say: “Con dâu? Ờ, có phải hơi nhanh không? Cũng đúng, cũng đúng, xin lỗi Tiểu Lộ, bác không có ý gì đâu, để sau này hãy gọi, sau này gọi nhé.”
Không phải vấn đề là sau này hay không!
Lộ Đình Châu cảm thấy nụ cười trên môi mình sắp rạn nứt.
Ninh Dương quay đầu lại, cười rất không khách khí, bao nhiêu bực bội vì bị chế nhạo là ‘chó độc thân’ đều tan thành mây khói.
A, trời tối thật, trăng tròn thật, đèn đường sáng thật.
Giọng bác gái gọi “con dâu” cũng thật là dễ nghe.
Lộ Đình Châu cảm thấy tiếng cười đó thật sự khó nghe tới cực điểm.
Anh cố gắng giữ vững tinh thần, nụ cười lại hiện lên như một lớp bảo vệ: “Bác gái, có lẽ bác hơi hiểu lầm quan hệ giữa con và Tiểu Lạc rồi ạ.”
Mẹ Ninh không hiểu: “Hả? Hiểu lầm gì?”
Ninh Lạc cắn viên kẹo bạc hà lấy từ quầy lễ tân khách sạn, vò vò tóc, ấp úng nói: “À, mẹ ơi, chắc mẹ hiểu nhầm thật rồi. Thực ra thì anh ấy tính ra phải gọi là… con rể của mẹ, ừm… mẹ gọi là ‘con rể’ cũng được.”
Đừng gọi là ‘con dâu’ nữa, ảnh sắp gục luôn rồi.
Sét đánh ngang tai!
Mẹ Ninh hóa đá tại chỗ.
Ninh Dương cũng chẳng vui vẻ gì nữa.
Vì hắn phát hiện, Ninh Lạc gọi Lộ Đình Châu là “anh” nghe thân mật hơn hẳn so với gọi hắn là “anh hai”.
Dựa vào đâu chứ!
Sau khi tiễn mẹ Ninh và Ninh Dương đi trong trạng thái hoảng hốt, Ninh Lạc có hơi lo lắng: “Mẹ có chấp nhận nổi không nhỉ?”
“Chắc… không sao đâu?” Lộ Đình Châu không chắc lắm, trong lòng hơi áy náy vì đã ‘bắt cóc’ con trai nhà người ta.
Chút xíu thôi, không đáng kể.
“Thôi, đừng nghĩ nữa, để em đưa anh về.” Ninh Lạc vung vẩy chìa khóa xe, “Hôm nay anh có uống rượu, để em làm tài xế cho.”
Lộ Đình Châu theo cậu lên xe, thắt dây an toàn, đột nhiên nhận ra một vấn đề nghiêm trọng. Anh quay sang nhìn nghiêng gương mặt Ninh Lạc:
“Tiểu Lạc, em biết lái xe không? Anh chưa thấy em lái bao giờ.”
“Anh đùa em đấy à? Anh đang coi thường ai vậy? Em có sáu năm kinh nghiệm cầm lái, tay lái lụa luôn.” Ninh Lạc nhướng mày, cười khẩy đầy tự tin.
“Vậy thì tốt.” Lộ Đình Châu kéo lỏng cà vạt, khuỷu tay chống lên cửa xe, day day thái dương.
Anh thật ra cũng hơi choáng, giọng nói cũng vì men rượu mà trầm khàn hơn bình thường.
“Ờ khoan, cái bàn đạp nào là phanh ấy nhỉ?”
Lộ Đình Châu lập tức tỉnh rượu, vội vàng mở cửa xe: “Xuống ngay! Anh gọi tài xế lái hộ đây!”
Ninh Lạc nhanh tay khóa cửa: “Gì mà hoảng thế, để em nghĩ chút đã.”
Lộ Đình Châu cảm thấy mình đã lên nhầm thuyền giặc, dưới ánh đèn đường, anh nhìn chằm chằm Ninh Lạc, hít sâu: “Tiểu Lạc, nếu em muốn chết chung thì cũng đợi thêm 50 năm nữa được không? Anh còn chưa sống đủ đâu.”
“Sẽ không để anh đi đời đâu, em sẽ xem 5 giây quảng cáo rồi hô ‘hồi sinh đi, tình yêu của tôi’.” Ninh Lạc nhanh chóng làm quen với cấu hình xe, nổ máy, quẹo một phát lên đường cái, “Đấy, thấy chưa, đơn giản mà. Bật định vị lên đi.”
Lộ Đình Châu căng thẳng nhìn theo, thấy cậu thực sự biết lái, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Ninh Lạc nhìn anh qua gương chiếu hậu: “Căng thẳng thật à?”
Lộ Đình Châu đặt tay lên trán, thở dài: “Cảm ơn em đã làm cuộc đời bình yên của anh dậy sóng, giúp anh cảm nhận được sự vô thường của số phận, lúc lên lúc xuống xuống xuống xuống xuống.”
Ninh Lạc bật cười: “Ý anh là em là sát thủ của cuộc đời anh? Vậy anh còn thích em làm gì?”
Lộ Đình Châu hạ tay xuống, lặng lẽ nhìn cậu lái xe, dưới hàng mi dài là đôi mắt ánh lên ý cười, bất đắc dĩ nói: “Chuyện thích một người, đâu phải anh có thể kiểm soát.”
Ninh Lạc bị ánh mắt ấy đốt nóng, khóe môi không kìm được mà cong lên, vẫn muốn nghe thêm chút nữa: “Vậy… anh có thể kiểm soát để thích em rất lâu rất lâu không?”
Lộ Đình Châu bật cười thành tiếng, thu lại ánh nhìn, hướng về những ngọn đèn đường kéo dài đến tận bầu trời, giọng khàn khàn lẫn trong sự dịu dàng vô hạn: “Tiểu Lạc, anh lớn hơn em đấy. Anh đã đi qua rất nhiều con đường, gặp rất nhiều người, trải qua tất cả những gì mình có thể, nhưng anh chỉ thích mỗi em.”
Anh khẽ nói: “Em rất đặc biệt.”
Mấy chữ đơn giản ấy như có trọng lượng, chèn ép không gian vốn đã chật hẹp của xe, trong bóng tối dâng lên thứ không khí ám muội, đến cả nhịp thở cũng có thể nghe rõ ràng.
“…Anh đừng nói nữa.” Ninh Lạc siết nhẹ tay lái, không biết phải đặt sự rung động của mình vào đâu, “Bây giờ tim em đập nhanh quá, lái xe không nổi luôn rồi.”
Lộ Đình Châu bật cười trầm thấp: “Không phải em bảo anh nói sao? Sao giờ lại không chịu nghe?”
“Bây giờ không cho anh nói nữa!” Ninh Lạc ra lệnh, nhưng nói xong lại thấy mình quá thiệt thòi, lập tức sửa lại, “Không được, phải nói, tối nay về anh gửi tin nhắn thoại cho em, em muốn nghe thật nhiều thật nhiều.”
“Được thôi.”
Lộ Đình Châu dù có hơi men nhưng vẻ ngoài vẫn tỉnh táo, chỉ có đôi mắt phảng phất chút mê ly, vô tình lại càng thêm phần dịu dàng.
Nhưng cho dù là thế, tất cả dịu dàng ấy cũng chỉ dành cho riêng Ninh Lạc, như mọi khi, chiều theo cậu, mặc kệ cậu muốn làm loạn thế nào cũng được.
Ninh Lạc cười càng rạng rỡ.
Mùa hè, đêm luôn dài hơn một chút.
Xe chạy lên cầu ven sông, cậu nhìn thấy vẫn có người đang dạo bộ, tốp năm tốp ba, có người dắt chó chạy bộ bên bờ sông.
Cậu hạ cửa kính, hứng một chút gió sông: “Cảm giác này mới gọi là cuộc sống chứ.”
Nhìn thấy một chú Border Collie chạy vụt qua, Ninh Lạc hỏi Lộ Đình Châu: “Anh có thích chó không? Em thích lắm, sau này mình nuôi một con nhé?”
Lộ Đình Châu đang nửa nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe vậy thì khựng lại một chút, rồi mỉm cười: “Thích, chỉ cần là thứ em muốn cùng nuôi, anh đều thích.”
“Hôm nay anh định thả thính liên tục à?” Ninh Lạc gãi gãi dưới mắt, cảm thấy hơi chịu không nổi.
“Nhưng chó với mèo nuôi chung có đánh nhau không? Con Garfield nhà anh nhìn có vẻ không dễ chọc đâu, anh Hác còn bảo nó từng đánh nhau với người nữa.”
Lộ Đình Châu giọng uể oải nhưng độ sát thương không giảm: “Là do cậu ta đáng bị đánh, chứ Jon rất ngoan.”
“Phụt ha ha ha, cái gì vậy trời,” Ninh Lạc cười nghiêng ngả, “Ơ, không đúng, anh đặt tên con Garfield là Jon á?”
Lộ Đình Châu gật nhẹ.
Ninh Lạc cạn lời: “Anh có sở thích quái đản gì vậy, chủ nhân của Garfield mới là Jon mà.”
Lộ Đình Châu thở dài: “Nên nó mới là chủ của anh đó.”
“…Anh bảo nó rất ngoan cơ mà?”
Lộ Đình Châu mở mắt nhìn cậu, đầu ngón tay gõ nhẹ lên cửa xe: “Nếu em định bàn luận về chủ đề này, vậy thì anh sẽ giảng cho em nghe về thuyết tương đối.”
Ninh Lạc ôm đầu: “…Anh say thật rồi. Ngủ đi có được không, đừng nói chuyện nữa.”
Lộ Đình Châu bị chê nhưng không giận, lại nhắm mắt, tựa vào cửa xe yên lặng nghỉ ngơi.
Ánh đèn đường lần lượt lướt qua hàng mi anh, soi rọi từng đường nét trên gương mặt, sắc cam ấm áp làm dịu đi nét lãnh đạm thường ngày.
Lộ Đình Châu không mở mắt, chỉ nhẹ giọng nói: “Nhìn đường đi, đừng nhìn anh.”
Ninh Lạc bị bắt quả tang, sờ sờ mũi, mạnh miệng phản bác: “Thế anh đừng lấy cái mặt đó ra mà quyến rũ em.”
Lộ Đình Châu bật cười: “Em ngẫm lại câu này đi, có thấy nó vô lý không?”
Ninh Lạc giọng chắc nịch: “Anh lo mà chỉnh lại thái độ đi con dâu nhà họ Ninh, đừng to tiếng với em.”
“…”
Lộ Đình Châu cảm thấy còn vô lý hơn.
Anh thậm chí còn không hiểu tại sao mẹ của Ninh Lạc lại hiểu lầm theo một cách không đúng đắn như vậy.
Khoảng một giờ sau, xe gần tới khu chung cư của Lộ Đình Châu.
Ninh Lạc nhìn thấy một cửa hàng tiện lợi mở cửa 24/7, liền hỏi anh: “Nhà anh còn đồ ăn không?”
Lần đầu tiên hỏi, Lộ Đình Châu không trả lời. Ninh Lạc quay đầu nhìn thì thấy anh đã ngủ, bèn gọi thêm một tiếng nữa, lúc này người kia mới uể oải tỉnh dậy.
Lộ Đình Châu cả người mệt mỏi, mí mắt rũ xuống, lười biếng liếc nhìn cửa hàng tiện lợi sáng đèn ngoài cửa sổ: “Hết rồi, ở nhà anh ít khi nấu ăn.”
“Ể? Anh nấu ăn giỏi thế mà lại ít vào bếp á?” Ninh Lạc hơi ngạc nhiên.
Lộ Đình Châu nói như lẽ hiển nhiên: “Một mình thì nấu làm gì. Nếu thực sự thèm có thể gọi đồ ăn ngoài hoặc nhờ giúp việc nấu.”
“… Không giống với tưởng tượng của em lắm.”
Lộ Đình Châu nhìn cậu, cơn buồn ngủ trong mắt tan biến: “Hối hận rồi à?”
“Anh đùa đấy à, em mới vừa mở thẻ trải nghiệm thôi.”
Ninh Lạc dừng xe, tháo dây an toàn, thuận thế hôn Lộ Đình Châu một cái: “Đợi em chút nhé, bạn trai. Em vào mua bữa sáng cho anh, sáng mai em đoán anh dậy không nổi đâu.”
“Anh đi cùng em.” Lộ Đình Châu cũng tháo dây an toàn.
“Kính chào quý khách.”
Tiếng chuông gió ở cửa vang lên, nhân viên cửa hàng – Tiểu Vương – nhìn về phía họ, nụ cười trên môi sau khi thấy rõ diện mạo của hai vị khách càng thêm rạng rỡ.
Soái ca đúng là thần dược nâng cao hạnh phúc trong lúc đi làm, ca đêm hôm nay cuối cùng cũng bớt khổ sở rồi.
Cô cất tiếng: “Chào hai anh, muốn mua gì ạ?”
Cậu chàng thấp hơn nói: “Xem thử còn gì không.”
Nói rồi quay đầu hỏi người đàn ông mặc áo trắng, quần đen phía sau: “Bánh mì được không?”
Lộ Đình Châu đáp: “Được, em quyết định đi.”
“Vậy em không khách sáo nữa nhé.”
Ninh Lạc thẳng tay càn quét khu bánh mì, cứ thế lấy từng cái một.
Lộ Đình Châu thấy cậu lấy tận ba cái bánh sừng bò, mí mắt giật giật: “Nhiều quá rồi.”
Ninh Lạc mạnh mẽ đề cử: “Không nhiều đâu, cái này siêu ngon, em lần nào cũng mua nó ở chuỗi cửa hàng này.”
Bánh mì còn lại không nhiều, Ninh Lạc gần như quét sạch một nửa số loại còn sót lại, sau đó mua thêm đồ uống và vài thứ khác, đem chất đống lên quầy tính tiền rồi hỏi Tiểu Vương: “Tất cả bao nhiêu vậy?”
“Xin chờ một chút.”
Bỗng nhiên, giọng nói trầm thấp của Lộ Đình Châu vang lên sau lưng cậu, một bàn tay vươn tới.
“Anh muốn mua gì à?” Ninh Lạc hỏi.
Chỉ là khi thấy bàn tay thon dài ấy vươn về phía kệ nhỏ trước quầy thu ngân, đôi mắt cậu trợn tròn, đỏ mặt, lắp bắp: “Anh… Anh muốn lấy cái gì? Anh chắc chứ?”
Bàn tay Lộ Đình Châu dừng lại giữa không trung một giây, anh cúi mắt nhìn Ninh Lạc, cười khẽ từ trong lồng ng.ực.
Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm đầy hoảng hốt của Ninh Lạc, ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua hàng loạt loại siêu mỏng có hạt, cầm lấy hộp kẹo cao su bên cạnh rồi ném lên quầy tính tiền.
“Cái này.”
“…………”
Mặt Ninh Lạc nóng ran, giả vờ trấn tĩnh: “À cái này à ha ha ha, anh thích thì lấy nhiều vào.”
“Em rất ổn nhé!!! (Chạy bộ một cách lành mạnh và khỏe khoắn) (Nhảy rào) (Chạy bộ một cách lành mạnh và khỏe khoắn) (Xoay vòng rồi tăng tốc) (Ném bóng rổ ba điểm) (Trúng ngay vào bạn học) YEAH!!! (Tắm nắng) (Tăng tốc) (Hạnh phúc) (Tăng cường thể lực) (Cố gắng kiên trì) HAHAHAHAHAHAHAHAHA Tôi khỏe lắm!!! (Xông ra ngoài ngân hà) (Có sức lực dồi dào)“
Lộ Đình Châu quay đầu đi, dùng tay che môi mà cười không ngừng.
Ninh Lạc thẹn quá hóa giận, liếc nhìn nhân viên thu ngân, nhỏ giọng cảnh cáo: “Anh im ngay, không được cười.”
“Anh mua cái này làm gì?” Lộ Đình Châu cố ý trêu cậu, “Hửm? Em nói đi.”
Ninh Lạc nghiến răng nghiến lợi, từng chữ như rít qua kẽ răng: “Chắc anh muốn… thổi bóng bay.”
Lộ Đình Châu nghe không hiểu, lập tức hỏi lại: “Em lại xây dựng nhân vật mới cho anh đấy à? Kiểu người thích tập luyện dung tích phổi vào lúc nửa đêm?”
Ninh Lạc như bị giẫm đuôi, gào lên: “Đúng vậy đấy!”
Tiểu Vương nhịn rất khổ sở, cuối cùng vẫn không nhịn nổi, bật cười thành tiếng.
Thấy Ninh Lạc nhìn mình, cô vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, chỉ là không ngờ ngoài đời cậu cũng hài hước như vậy.”
Đồng tử Ninh Lạc co lại, điên cuồng vẫy tay chối bay chối biến: “Không phải! Không phải tôi! Không có! Chắc chắn chị nhận nhầm người rồi! Tôi chỉ thích phẫu thuật thẩm mỹ cho giống người nổi tiếng thôi!”
Phẫu thuật thẩm mỹ, một cái cớ vạn năng.
“Hả?” Tiểu Vương nghi hoặc nhìn sang Lộ Đình Châu.
Lộ Đình Châu thản nhiên nói: “Tiểu Lạc, cô ấy biết anh, thỉnh thoảng anh cũng mua đồ ở đây.”
Ninh Lạc: “…Ha ha, ra vậy.”
“Tệ hơn rồi! Quá xấu hổ rồi!“
Vừa thanh toán xong, Ninh Lạc lập tức kéo Lộ Đình Châu lao ra khỏi cửa hàng tiện lợi, đạp ga phóng thẳng về dưới chung cư, đạp phanh.
“Đến rồi.”
Lộ Đình Châu không xuống xe ngay, mà đưa tay bóp nhẹ mặt cậu, để cậu quay đầu nhìn mình.
“Sao thế?”
“Tiểu Lạc sắp đến sinh nhật em rồi.” Lộ Đình Châu chống khuỷu tay nhìn cậu, dưới ánh đèn đường, nụ cười dịu dàng, “Muốn quà gì nào?”
Ninh Lạc nghiêng người nhìn anh: “Em nói gì là anh sẽ tặng nấy hỏ?”
Lộ Đình Châu khẽ đáp: “Em nói thì anh sẽ tặng.”
Mắt Ninh Lạc đảo một vòng, nhớ đến chuyện mất mặt trong cửa hàng tiện lợi vừa rồi, cố ý nói: “Vậy em muốn——”
Cậu kéo dài âm điệu, làm bộ thần bí rồi hừ nhẹ: “Muốn anh làm quà, tặng cho em.”
Lộ Đình Châu nhìn cậu chăm chú, im lặng không nói gì.
“Sao không nói? Không phải bảo là muốn gì cũng tặng sao?” Ninh Lạc trêu ghẹo, ép sát từng bước, “Nói đi, có tặng không?”
Lộ Đình Châu cười, đôi mắt cong lên, cúi đầu đặt một nụ hôn xuống. Đầu môi kề sát vành tai Ninh Lạc, nhả từng chữ rõ ràng:
“Vậy anh sẽ buộc thêm một cái nơ, được không? Tiểu Lạc thích màu gì nào?”
Hơi thở nóng rẫy khiến Ninh Lạc không kìm được muốn ngửa ra sau, một luồng điện tê dại chạy dọc sống lưng.
Cậu đối diện với đôi mắt mang theo ý cười kia, lặng thinh một lát.
“…Cạn lời, không đọ lại, thua rồi.“