Cả Giới Giải Trí Đều Nghe Thấy Tôi Phát Điên

Chương 107

Lộ Đình Châu thấy cậu im lặng, khóe môi cong lên càng sâu, cố ý thở dài một tiếng rồi nói:
“Không nói gì à? Em như vậy khiến anh khó xử lắm, chẳng biết chọn màu gì mới có thể khiến Tiểu Lạc bóc quà một cách vui vẻ nữa.”

Nghe thì có vẻ bình thường, nếu như món quà mà anh nói không phải chính là bản thân anh.

Toàn bộ gương mặt Ninh Lạc lập tức nóng bừng không kiểm soát nổi, tay vội vàng bịt miệng Lộ Đình Châu lại, vừa chột dạ vừa hung dữ:
“Anh… đừng nói nữa!”

Lộ Đình Châu dựa hẳn vào ghế ngồi, dáng vẻ thảnh thơi, cười đến mức ngực run lên, tiếng cười nén lại vẫn xuyên qua kẽ tay mà truyền ra ngoài.

Ninh Lạc trừng mắt nhìn anh, cố gắng dùng ánh mắt g.iết ch.ết nụ cười kia.

Trừng rồi trừng, đầu óc bắt đầu lệch sóng.

Cái tên này… cười lên thật đẹp quá… mẹ kiếp mẹ kiếp, cái suy nghĩ gì vậy trời! Ninh Lạc ơi là Ninh Lạc, mày mê trai vừa thôi! Nghiêm túc lại!… Nhưng mà sao càng nhìn càng đẹp vậy? Đến ánh sáng cũng biết phối hợp tạo không khí luôn hả?

Ai hiểu được cảm giác ngắm trai đẹp dưới ánh đèn chứ… Tôi nói rồi mà, ánh sáng là vũ khí thẩm mỹ lợi hại nhất của đàn ông, đồng ý thì thở đi!

Lộ Đình Châu càng nhìn càng muốn cười.

Nhóc con này chắc cả đời cũng không biết “nhàm chán” là gì, một mình trong đầu tự mở nguyên cái sân khấu kịch luôn rồi.

Ninh Lạc bất ngờ thả tay ra.

Lộ Đình Châu nhìn cậu.

Ninh Lạc ho khan một tiếng, tốc độ nói vừa thấp vừa nhanh:
“Em thích màu vàng.”

Lộ Đình Châu: “Hả?”

“Đừng có giả vờ không hiểu,” Ninh Lạc quay mặt đi không nhìn anh, khẩu khí lập tức cứng ngắc, “Nếu sinh nhật em mà không thấy được thứ em muốn thấy… thì, thì anh cứ chờ đấy…”

Đang đe dọa nửa chừng thì nghẹn lời.

Lộ Đình Châu đợi mãi không thấy tiếp, tốt bụng nhắc khéo:
“Chờ cái gì?”

“Chờ sau này cái đó của anh chỉ còn dùng để thổi bóng bay thôi!”

Lộ Đình Châu lúc này không còn muốn cười nữa.

Anh lặng lẽ nhìn Ninh Lạc, giọng nói vậy mà có chút uất ức:
“Tiểu Lạc, em có thấy vậy hơi ác quá không?”

Ninh Lạc không muốn đôi co nữa, dứt khoát đẩy anh cùng đống đồ ăn xuống xe, rồi đạp ga phóng đi luôn.

Chỉ để lại cho Lộ Đình Châu một mảng khói xe ngập mông.

Lộ Đình Châu nhìn theo chiếc xe biến mất, nhún vai, cuối cùng cũng thong thả lên nhà.

Vừa mở cửa ra đã thấy Garfield Jon đang chăm chú nhìn bể cá không chớp mắt, còn Garfield nhỏ – Milk – thì cuộn tròn ngủ như một đống lông.

Lộ Đình Châu đứng ở cửa nghĩ một lát, mới nhớ ra chắc là Nhiếp Văn Đào từng ghé qua, tiện thể gửi mèo luôn.

“Quả nhiên là uống nhiều rồi.” Anh xoa xoa ấn đường.

Garfield Jon hoàn toàn không thèm để ý đến anh, liếc một cái coi như không thấy, rõ ràng đang bất mãn vì gần đây cứ bị anh giao cho người khác nuôi tạm suốt.

Lộ Đình Châu thấy mà cũng không hài lòng:
“Ba nuôi con lớn từng này, con đến cả câu ‘chào mừng về nhà’ cũng không biết nói luôn hả nhóc này?”

Anh lẩm bẩm:
“Quả nhiên nên nuôi chó, để xem Tiểu Lạc thích giống nào, mình đổi luôn cho hợp ý em ấy.”

Garfield phát ra một tiếng “meo~” kéo dài, quất đuôi cái phạch rồi quay lưng lại, coi như chưa nghe gì.

Một lúc sau, Lộ Đình Châu lại quay lại, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt nó, rất dân chủ mà hỏi ý kiến:
“Con có muốn có thêm một ông bố không? Ba sắp xếp cho con và bố gặp nhau nhé, được không?”

Nếu Garfield biết nói tiếng người, chắc chắn sẽ thẳng thừng gửi cho anh ba chữ:

Đồ thần kinh.

————-————-

Bên này, Ninh Lạc lái xe về nhà, suốt dọc đường đầu óc bay loạn, toàn nghĩ đến mấy câu nói cuối cùng lúc chia tay với Lộ Đình Châu.

Đợi đèn đỏ, cậu gục cả đầu xuống vô lăng, mặt mày u ám như mất sạch niềm tin vào cuộc sống:
“Sao lại có người có thể từ chối mỹ nhân kế chứ, ý chí của mình hoàn toàn không chịu nổi thử thách mà…”

Nghĩ đến là mặt mày đỏ như gấc, đầu óc toàn mấy thứ không nên nghĩ.

Ninh Lạc cảm thấy y như Tết đến mà được lì xì, miệng thì gào “thôi thôi không dám nhận”, nhưng tay thì cố đưa cái túi to đùng ra trước mặt để người ta nhét cho nhiều.

Thậm chí còn đang nghĩ nên thắt nơ chỗ nào thì đẹp nhất nữa cơ!

Về tới nhà, việc đầu tiên cậu làm là nhắn tin cho Phương Lộc Dã.

【Otaku Lạc béo: Cậu với anh cậu, thật sự có cùng huyết thống hả?】

【Dưới 1m8 miễn bắt chuyện: Yo, mấy bữa không gặp, trình độ văn chương sáo rỗng lại lên level rồi ha】

【Otaku Lạc béo: Không, tui chỉ muốn nói… anh cậu cũng biết “xòe đuôi” ra phết đó】

【Dưới 1m8 miễn bắt chuyện: ??? Ninh Lạc, cậu vừa chê bai một lúc hai người đấy à?】

【Lộ: Về nhà rồi?】

Thấy tin nhắn từ Lộ Đình Châu, Ninh Lạc lập tức out khỏi cuộc trò chuyện với Phương Lộc Dã.

【Otaku Lạc béo: Em về rồi nè!】

Tiện tay gửi luôn một sticker siêu đáng yêu.

【Lộ: Ừ, nghỉ sớm đi. Ngủ ngon】

Ninh Lạc nhấn giữ nút ghi âm, gửi đi một đoạn voice:
“Ngủ ngon ngủ ngon, yêu anh nha, chụt chụt~”

Còn tặng kèm một cái “chụt” siêu to rõ ràng, cười phớ lớ lăn từ đầu giường tới cuối giường.

Bên kia, Phương Lộc Dã vẫn đang spam tin nhắn.

【Dưới 1m8 miễn bắt chuyện: Người đâu rồi? Mới nói được một câu đã biến mất? Mau nói rõ xem anh tui làm sao!】

【Dưới 1m8 miễn bắt chuyện: Biến thật rồi hả? Cậu thả câu xong không vớt cần à?】

【Dưới 1m8 miễn bắt chuyện: Nóng ruột chết tui mất, đâu rồi đâu rồi!】

Một lúc sau…

【Otaku Lạc béo: Thật ra tui cũng thích “xòe đuôi” lắm, hehe~】

【Dưới 1m8 miễn bắt chuyện: ?】

【Dưới 1m8 miễn bắt chuyện: Lần sau mấy chuyện nghiêm trọng kiểu này thì đi nộp thẳng cho Liên Hợp Quốc luôn đi, đừng có làm phiền ông đây nữa (cười mỉm)】

Ninh Lạc hí hửng đi rửa mặt chuẩn bị ngủ, nhập vai “ông hoàng karaoke phòng tắm”.

Tầng dưới, Ninh Dương được tặng miễn phí bản hòa âm từ hai kênh.

Một tai nghe tiếng Ninh Lạc hét vang trời:
“Em sẽ dùng cả đời này để phụng dưỡng anh~~~”
Tai còn lại là lúc cậu rửa mặt thì bật mode electro rock trong lòng:

“Tôi muốn nở~ hoa tôi muốn đâm~ chồi”

Ninh Dương đau khổ không nói nên lời.

Bao giờ Lộ Đình Châu mới chịu thu phục cái tên nhóc này đây?!
Nếu còn không thu phục nữa thì anh phải chuyển nhà mất!

“Chậc chậc, đi sai đường rồi, mình đúng ra không nên làm diễn viên mà nên xuyên sách thành ca vương thống trị giới giải trí ấy!”

Thật sự là… như kéo đàn nhị trong quần — toàn là nói nhảm! Ninh Dương thầm chửi.

“Không được không được, mình thuộc kiểu thanh thuần tao nhã thế này không gánh nổi cái tham vọng lớn vậy đâu, thôi quay lại mấy mô típ như 《Cuộc hôn nhân hợp đồng của mỹ nhân lạnh lùng: Ảnh đế phúc hắc mê tôi mất rồi》 vậy…”

Ninh Dương đầy đầu dấu chấm hỏi:
Mỹ nhân lạnh lùng?! Ai cơ?!

Chẳng lẽ… Ninh Lạc đang nói về chính mình?!

…Anh bắt đầu PTSD với hai chữ “lạnh lùng” rồi đấy!

Vì thế mà sáng hôm sau, khi thấy Ninh Lạc nhảy tưng tưng xuống cầu thang, Ninh Dương chỉ muốn trợn trắng mắt.

Ninh Lạc thì hoàn toàn không nhận ra ánh nhìn chán chường của anh trai. Lúc mới tỉnh dậy không thấy Lộ Đình Châu, cậu còn hơi hụt hẫng, nhưng ngay sau đó lại nhận được tin nhắn chào buổi sáng của người ta, ôm điện thoại cười tít mắt, gõ tin nhắn còn nhanh hơn cả dân cày rank.

【Otaku Lạc béo: Em nói mà, anh không dậy nổi đâu, mười giờ rồi còn gì】

【Otaku Lạc béo: Bữa sáng em mua cho anh thấy sao?】

Lộ Đình Châu đang pha cà phê, để máy cà phê làm việc còn mình thì dựa vào quầy bếp trả lời.

【Lộ: Tối qua ăn một cái, còn hai cái để trong lò nướng làm nóng】

【Otaku Lạc béo: Em dạy anh cách ăn ngon hơn nè, dùng một cú đấm phang cho cái croissant dẹp lép luôn, bánh bị đánh xong ăn dai hơn mà không rơi vụn nữa】

Lộ Đình Châu nhìn đoạn tin nhắn, bật cười, cầm cà phê đi ra phòng khách. Tay bận, anh gửi voice luôn:

“Em thật có lòng tốt, không ăn bánh còn sống.”

Ninh Lạc gửi lại sticker “Giỏi lắm, không hổ là tui”.

Âm thanh gõ phím tạch tạch tạch không ngừng vang lên – vì cậu bật cả hiệu ứng âm bàn phím – làm Ninh Dương nghe mà đau đầu, lại nhớ đến hôm qua tên kia còn tự nhận “sẽ ế tới cuối đời”, cơn giận lại trào lên.

“Em có ăn sáng không đấy?” anh hỏi.

Ninh Lạc: “Ăn ăn ăn.”

Cậu đặt điện thoại xuống, múc bát cháo cá để sẵn trong nồi đất.

Ăn được vài miếng thì gắp trúng hai miếng cá dính vào nhau, cậu kẹp lên nhìn chằm chằm vài giây.

Ninh Dương: “Sao thế?”

Ninh Lạc: “Không hiểu sao, dạo này nhìn cái gì có đôi có cặp là lại thấy xúc động, muốn tuôn trào cảm xúc. Em hình như sắp thành người đa sầu đa cảm mất rồi.”

Ninh Dương: “Tình trạng này anh biết.”

“Anh biết thật á?” Ninh Lạc dỏng tai lên nghe.

Ninh Dương cười lạnh: “Đa phần là do quá rảnh. Theo anh đi làm vài hôm là hết ngay.”

“……”

Ninh Lạc: “Cảm ơn, em thấy mình vừa được điều trị xong rồi.”

Đây đúng là lời nói độc miệng nhất em từng nghe! Vai phản diện ác độc trong phim cũng chưa chắc ác bằng một góc của anh!

Ninh Dương lười đôi co, tiếp tục dán mắt vào điện thoại.

Ninh Lạc liếc sang, thấy anh đang xem mấy căn biệt thự, mắt sáng rỡ:
“Ủa sao đó anh? Tính tặng em một căn làm quà yêu đương hả?”

“Ừ, em thích vườn trước hay vườn sau?” Ninh Dương với cặp mắt thâm quầng vì tối qua bị phá giấc, dịu dàng hỏi. Không đợi cậu chọn, anh tiếp: “Để anh còn biết nên chôn em ở đâu cơ”

Ninh Lạc ôm chặt bát cháo lùi dần khỏi khu vực nguy hiểm.

Quay người liền bắt đầu méc với Lộ Đình Châu.

Lộ Đình Châu vừa xem vừa cười, coi như phim ngắn giải trí, nhắn lại:

【Lộ: Không sao, em thích gì anh mua cho】

【Lộ: Em muốn biệt thự ở đâu nào?】

Ninh Lạc phải thừa nhận, câu này khiến lòng cậu sung sướng như nở hoa. Hóa ra đây là cảm giác “không làm mà vẫn có ăn”!

【Otaku Lạc béo: Em muốn biệt thự ở IP của em】

【Lộ: Hả?】

【Otaku Lạc béo: IP em là ở trong lòng anh đó~】

Lộ Đình Châu nhìn nửa cái croissant trên tay, lặng lẽ đặt xuống bàn.

【Lộ: Cảm ơn em, anh vừa cảm động vừa cạn lời, còn hơi mất khẩu vị】

【Otaku Lạc béo:(tim tim)】

Sau khi nã pháo xong cho Lộ Đình Châu, tâm trạng Ninh Lạc lập tức phơi phới, ngay cả nhìn Ninh Dương cũng thấy anh đẹp trai hơn chút xíu.

Cậu húp một miếng cháo cá, hừ nhẹ một tiếng.

【Những thứ không giết được mình】

【Ngay cả mình cũng không giết nổi, thì đúng là đồ phế vật】

Bình Luận (0)
Comment