Cả Giới Giải Trí Đều Nghe Thấy Tôi Phát Điên

Chương 108

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Khụ khụ khụ!”

Ninh Dương bị nghẹn cháo cá, sặc thẳng vào khí quản, cuống cuồng rút giấy lau, ánh mắt đủ sức gi.ết ch.ết cả trăm tên Ninh Lạc.

Ai là phế vật? Phế vật gọi ai đấy?

Ninh Lạc chẳng hiểu gì, chỉ biết rụt cổ lại đầy vô tội.

Anh hai ăn nhầm nấm độc à, sao sáng sớm mắt mờ tâm tối vậy?

“Ninh Lạc,” Ninh Dương cuối cùng cũng thở được, nghiến răng ken két, nghiêm mặt như lên bục phát biểu, “Anh cần nhấn mạnh lại một lần nữa: Anh tốt nghiệp khoa Tài chính trường Đại học A, nhận bằng Cử nhân Kinh tế, Thạc sĩ Kinh tế tại Wharton, từng là Giám đốc tài chính, tích hợp và nâng cấp hàng loạt quy trình quản lý. Sau khi hoàn tất thương vụ tư nhân hóa Asus Real Estate với giá thấp, anh được cha em triệu tập hội đồng cổ đông và bầu làm Chủ tịch kiêm CEO của tập đoàn.”

“Wow, đỉnh thật đó,” Ninh Lạc không hiểu anh mình lên cơn gì, tự nhiên như đọc thực đơn mà kể lể tiểu sử, nhưng cảm xúc tràn đầy, cực kỳ nể nang vỗ tay bôm bốp, nghiêm túc hỏi, “Rồi sao nữa? Anh định nói gì?”

Dĩ nhiên là để chứng minh: Anh không phải phế vật!

Ninh Dương kiêu ngạo ngẩng đầu, khoanh tay hừ lạnh: “Còn em, em có gì giỏi giang không? Nói anh nghe thử.”

Ninh Lạc khuấy khuấy cháo trong bát, nghĩ ngợi rồi nghiêm mặt đáp: “Có chứ. Em là em trai của một ông anh vừa giỏi vừa ưu tú như anh.”

Ninh Dương: “……”

Chơi chiêu tình cảm hả? Quá đáng rồi đó nha!

Ninh Lạc thấy anh mình im bặt, liền hỏi: “Anh bị gì thế? Cả sáng nay cứ lạ lạ.”

“…Anh không sao,” Ninh Dương xoa đầu cậu, nụ cười dịu dàng như gió xuân, “Thích biệt thự đúng không, anh mua cho.”

Ninh Lạc cảm giác như vừa cắn nhầm miếng mỡ sống, rùng mình nổi cả da gà, nguyên đám da gà đồng loạt đứng nghiêm chào cờ.

Tự dưng cũng ăn không nổi nữa, ngồi đờ ra nhìn Ninh Dương ăn xong bữa sáng với nụ cười từ bi cứu thế, rồi vui vẻ đi làm.

Ninh Dương vừa rời khỏi, Ninh Lạc liền nhắn tin méc Lộ Đình Châu chuyện mới xảy ra:

【Otaku Lạc béo: Ối mẹ ơi, ghê muốn chết! Chưa bao giờ thấy ảnh cười mà kinh dị vậy, oẹ oẹ oẹ, buồn nôn quá đi mất】
【Lộ: vâng vâng vâng vâng vâng】
【Otaku Lạc béo: ? Em tốt hơn nhiều gòi】
【Lộ: Vậy thì tốt】

Ninh Lạc ngẫm lại, nghẹn họng.

Khoan đã, sao đến ảnh cũng phát bệnh kỳ cục vậy?

Bên này, Lộ Đình Châu nhìn loạt sticker mặt vô cảm của Ninh Lạc gửi tới, cuối cùng cũng cảm thấy chiếc bánh sừng bò trong tay bớt ngấy, vị giác trở lại thanh sạch hơn.

Ăn xong, anh tiện tay mở máy tính bảng.

Suy nghĩ kỹ lại, tặng biệt thự thì không hay, nhiều bất động sản quá, đến lúc đó Tiểu Lạc chưa chắc đã chịu dọn về ở chung với mình.

Thôi thì đợi đến sinh nhật em ấy, gửi tặng thêm vài cửa hàng, kiểm tra thử xem dưới tay mình còn những bất động sản nào không…

Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ phép, Lộ Đình Châu bắt đầu thống kê lại tài sản đứng tên mình.

————-————-

Ninh Lạc ăn xong bữa sáng kiêm luôn bữa trưa, vừa hay đụng mặt mẹ Ninh đang từ trên lầu bước xuống.

Ánh mắt mẹ Ninh nhìn cậu đầy phức tạp, nói không nên lời, rõ ràng vẫn chưa hồi phục lại từ cú sốc mang tên “con dâu tương lai” tối qua.

“Ờ… mẹ, mẹ ổn không ạ?” Ninh Lạc gãi mũi hỏi.

Mẹ Ninh chậm rãi đáp: “Không ổn lắm đâu con.”

Ninh Lạc im lặng, trong đầu chợt nảy ra ý nghĩ: hay gửi câu “đỡ rồi đó” của Lộ Đình Châu cho mẹ xem nhỉ…

Iuuu, đầu óc gì mà bị ô uế thành thế này rồi?!

“Tiểu Lạc à, tối qua mẹ có lên mạng hỏi mấy bạn trên đó.”

“Ủa?” Ninh Lạc tò mò, “Hỏi gì vậy mẹ?”

Mẹ Ninh bình thản nói: “Họ bảo là ‘phía dưới’ đau lắm, làm xong còn phải kiêng đủ thứ, ăn không được uống cũng không xong, thiệt là tội nghiệp. Con chắc sụt mất cả ký quá.”

Ninh Lạc gào lên: “Mẹ! Sao mẹ biết nhiều vậy trời!!”

Cậu hốt hoảng muốn bịt miệng mẹ lại, vành tai đã đỏ ửng: “Con không muốn nghe đề tài này! Bỏ qua! Bỏ qua!”

Mẹ Ninh thở dài: “Không nghe lý thuyết là tính trực tiếp thực hành hả? Con à, coi chừng vô thẳng bệnh viện đấy.”

Ninh Lạc cảm thấy não mình co rút.

Cái này lẽ ra phải là quả báo cho hai người cùng chịu, sao chỉ mình cậu bị bắn trúng?

Toàn thân cậu bủn rủn như mất hồn.

Haha, sống không nổi nữa rồi, ai mua vé dự đám tang tôi đi, anh trai donate top 1 sẽ được chôn chung, full combo đãi ngộ, nhanh tay kẻo hết!

Lúc này, Lộ Đình Châu đang liên hệ với quản lý Diêu lo giấy tờ tài sản, thì nhận được tin nhắn của Ninh Lạc bật lên.

【Otaku Lạc béo: Anh tốt nhất nên suy nghĩ kỹ coi sinh nhật em sẽ dỗ dành em kiểu gì!! Phải bù đắp 10,000 điểm tổn thương tâm hồn ngay tức khắc!!!】

Lộ Đình Châu: “?”

Ai lại làm em ấy giận nữa rồi?

Ninh Lạc u ám lê lết tới vài ngày sau – cũng chính là sinh nhật của cậu.

Theo thông lệ, sinh nhật phải tổ chức tiệc tối, hơn nữa còn phải làm thật hoành tráng, xem như là tín hiệu nhà họ Ninh gửi ra bên ngoài, để người ta không dám coi thường Ninh Lạc.

Cậu bắt đầu chọn lễ phục từ sớm, xới tung cả phòng thay đồ, cuối cùng chọn ra…

Hơn chục bộ phối sẵn.

Ba Ninh nhìn mà chỉ biết thở dài đầy tâm sự: “Có bạn trai rồi đúng là khác, bắt đầu chăm chút vẻ ngoài. Con trai gả ra ngoài như bát nước hắt đi. Nhớ thường xuyên về thăm nhà nha…”

Câu nói vừa chua vừa mặn, ngấm ngầm ghen tị.

Ninh Lạc đang đau đầu không biết chọn bộ nào, thấy ông rảnh rỗi quá liền lôi làm quân tiếp viện: “Ba, ba giúp con chọn đi, bộ nào đẹp?”

Ba Ninh hỏi: “Con chọn bao nhiêu bộ vậy?”

Ninh Lạc chỉ tay vào hàng cuối cùng nơi treo mấy bộ đã phối hoàn chỉnh.

Ba cậu trợn tròn mắt, nhìn hơn chục bộ lễ phục đó mà cảm giác bị mẹ Ninh dắt đi mua sắm năm xưa lại ùa về—nỗi ám ảnh bị hành hạ không thể nào quên.

Ông lập tức quay đầu đi tìm Ninh Dương:
“Mau lên, em con chọn đồ dự tiệc kìa, chạy ra giúp nó nhanh!”

Ninh Dương thở dài bất lực: “Con còn phải xử lý công việc nữa cơ…”

“Những chuyện lặt vặt đó để ba lo!” Ba Ninh phất tay cái vèo, rất có khí chất của một người… đẩy thằng con cả ra làm bia đỡ đạn.

Ninh Dương nhìn mười mấy bộ lễ phục kia, đầu bắt đầu đau nhè nhẹ: “Nhiêu đây luôn hả, mười mấy bộ? Em là tắc kè hoa à? Mặc đại một bộ cho rồi không được hả?”

“Vậy sao mà được!” Ninh Lạc phản bác xong thì ngượng ngùng cười cười, “Thật ra không chỉ có nhiêu đó đâu, mấy bộ còn có thể tách áo với quần ra, phối lại thành set mới.”

Ninh Dương tối sầm mặt mày, nhưng nghĩ mình là người anh trai giỏi giang xuất sắc của Ninh Lạc, bèn cố nhịn, lấy giọng dịu dàng ra xíu: “Thế em có bộ nào ưng nhất chưa?”

Ninh Lạc lôi ra một bộ viền bạc lấp lánh: “Bộ này nè.”

Ninh Dương vội vàng nói: “Đẹp đó, bộ này rất tinh tế, sang trọng, hợp với em lắm.”

“Nhưng mà anh thấy hoa văn nó hơi rối không? Không tôn lên khí chất giản dị thanh nhã của em.” Ninh Lạc sờ cằm đăm chiêu.

Em còn có cái gọi là khí chất đó hả?!

Ninh Dương suýt nữa trợn trắng mắt, chỉ vào bộ vest kiểu Anh màu be: “Bộ này thì sao? Nhìn cũng dịu dàng mà?”

“Không được, nhạt quá, không có điểm nhấn,” Ninh Lạc lắc đầu, “Em muốn cái gì đó vừa thanh nhã, vừa thể hiện được nét sang chảnh tinh tế.”

Ninh Dương hiểu rồi.

Ý là kiểu đen huyền năm sắc, hoặc trắng bảy màu cầu vồng đó.

Anh là người anh tốt, anh chịu đựng.

“Vậy mình coi tiếp ha.” Ninh Dương nở nụ cười giả trân, chỉ vào một bộ phong cách casual: “Còn cái này thì sao?”

Ninh Lạc: “Không được, lỏng lẻo quá, không thể phô bày hết vóc dáng hoàn hảo của em.”

Ninh Dương tiếp tục chịu đựng, chỉ vào bộ vest màu rượu vang bóng lưỡng kiểu Ý: “Cái này?”

“Màu chói quá, nhỡ ai cũng nhìn em thì sao? Em bị sợ xã giao đó, sợ lắm luôn.”

Ninh Dương nói hết bộ này đến bộ khác, khô cả họng mà vẫn bị từ chối toàn tập, đến mức muốn hóa đá: “Thằng Lộ Đình Châu đó có là tiên giáng trần đi nữa thì em cũng không cần kỹ tới vậy đâu nhỉ?”

“Hay là… vẫn là bộ này đi.” Ninh Lạc cuối cùng cũng khó khăn đưa ra quyết định.

Ninh Dương nhìn kỹ lại, suýt nữa tức chết.

Bộ mà thằng em yêu quý của anh chọn chính là bộ đầu tiên – cái bộ viền bạc lấp lánh.

“Ninh Lạc,” gương mặt Ninh Dương đầy phong sương đau khổ, “Anh thấy em có tố chất làm lãnh đạo lắm đó.”

Ninh Lạc gãi gãi má, cười có chút ngại ngùng: “Tha thứ cho em, lần đầu làm người mà~”

Ninh Dương: “Anh muốn giơ ngón giữa chào thế giới quá rồi.”

Anh mà nói vậy là em phải vịn ghế ngồi cho vững đó nha

Ninh Dương: “……”

Nếu nói về độ mặt dày, không ai qua được Ninh Lạc thật.

————-————-

Tối hôm đó, tại buổi tiệc sinh nhật, Ninh Lạc khoác lên người bộ vest viền bạc.

Form dáng ôm sát tôn trọn vóc dáng cao ráo thanh mảnh, phần eo hơi ôm nhẹ, khéo léo vẽ ra đường cong hoàn hảo. Cậu đứng đó, dáng người như ngọc, yên lặng hơi cúi đầu nhìn người khác, hàng mi dày rũ xuống, nơi khóe mắt có một nốt ruồi lệ điểm xuyết vừa vặn.

Đôi tay trắng muốt chậm rãi chỉnh lại cà vạt nơi cổ áo, gân xanh lờ mờ hiện lên do dùng lực.

Khi không mở miệng nói chuyện, thật sự toát lên khí chất quý tộc của con nhà thế gia – một loại cao quý dễ đánh lừa người ta.

Tất nhiên là… với điều kiện Ninh Dương không nghe thấy tiếng lòng của cậu.

Bởi vì trong đầu Ninh Lạc giờ đang ngân nga bài “Người cưỡi ngựa ơi anh thật oai hùng~”, nốt nhạc lượn lờ bay khỏi khuông nhạc, thuộc phạm vi… tai người không tiếp nhận nổi.

Ninh Dương lúc tiếp khách đã mấy lần suýt bật cười, suýt nữa bị Ninh Lạc tẩy não hát theo, khổ không tả nổi.

Mãi đến khi bản “bài ca thần thánh” đột ngột im bặt, Ninh Dương cảm giác có gì đó, ngẩng đầu nhìn lên.

Quả nhiên thấy Lộ Đình Châu đang bước đến.

Trong tích tắc, anh thật sự muốn quỳ lạy cảm tạ người ta một cú.

Vừa bước vào, Lộ Đình Châu đã lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Ánh mắt xung quanh đều len lén dừng lại giữa anh và Ninh Lạc, ánh lên tia hóng chuyện.

Bạn trai đến mừng sinh nhật nè.

“Chúc mừng sinh nhật, Tiểu Lạc.”

Lộ Đình Châu đứng trước mặt Ninh Lạc, đưa quà cho quản gia, mỉm cười nói.

“Cuối cùng anh cũng đến rồi.”

Ninh Lạc vừa thấy anh liền nhịn không được mà cong khóe môi, đôi mắt cười cong cong, hai lúm đồng tiền hiện ra, khí chất thanh lãnh cao quý lúc nãy bay biến sạch.

Vì xung quanh có nhiều người nên không tiện quá thân mật, nhưng vẫn không giấu được mong muốn được dính người, cậu móc móc ngón út vào lòng bàn tay anh, cười tủm tỉm hỏi: “Có nhớ em không?”

Lộ Đình Châu nắm chặt lấy bàn tay nghịch ngợm ấy, rất tự nhiên đan tay vào nhau: “Có.”

Ninh Lạc cười rạng rỡ hơn, ánh sáng nơi đáy mắt còn rực rỡ hơn cả đèn chùm pha lê trên đầu.

Ninh Dương không chịu nổi nữa, đá đổ chiếc bát cơm chó trước mặt mình: “Hai người ra chỗ khác phát cẩu lương đi!”

Lộ Đình Châu bật cười, dắt Ninh Lạc rời khỏi đám đông, tìm đến chỗ bên cạnh đài phun nước trong vườn hoa.

Ninh Lạc thấy không có ai xung quanh, liền nhanh chóng hôn Lộ Đình Châu một cái, sau đó như thú con cọ cọ vài cái mới chịu buông ra, đánh giá anh từ trên xuống dưới: “Quà của em đâu?”

“Anh vừa đưa cho em rồi còn gì.” Lộ Đình Châu nhướng mày, vẻ bình thản.

Ninh Lạc không tin, mắt đầy oán trách: “Anh đừng giả vờ nữa, nơ đâu? Em còn đang chờ bóc quà cơ mà.”

Nói xong mới nhận ra, Lộ Đình Châu hôm nay mặc bộ suit ba lớp, màu sắc đậm dần từ trong ra ngoài, thật sự khiến người ta có cảm giác muốn lột từng lớp một.

Mà anh lại còn cài cúc rất chỉnh tề, đến tận cổ, nhìn cực kỳ nghiêm túc và cấm dục.

Nhưng chỉ cần nhìn lên trên… là yết hầu khẽ động mỗi khi anh nói.

Lộ Đình Châu liếc mắt nhìn sảnh tiệc đèn đuốc sáng trưng phía xa, rồi lại cúi đầu, môi mỏng khẽ dán lên vành tai cậu, âm thanh trầm thấp vang bên tai: “Lát nữa cắt bánh xong, đi với anh nhé… Anh còn có món khác muốn tặng em.”

Ninh Lạc nghe thấy sự mờ ám ẩn giấu trong lời nói, tim đập nhanh mấy nhịp, thế mà lại thấy hồi hộp: “V–vậy thì… lát mình chuồn ra, giờ chưa vội đâu.”

Lộ Đình Châu cười nhẹ, nghiêng đầu nhìn cậu: “Thật không vội? Vậy mình đi ăn chút gì rồi trò chuyện với mọi người. Anh thấy em cũng nên tranh thủ cơ hội này giao lưu một chút…”

Ninh Lạc vội vàng cắt lời: “Thầy Lộ à, em vội lắm. Thời gian là vàng bạc, anh có thể quý trọng tí được không?”

Em bây giờ khác gì con lừa bị cà rốt treo trước mặt đâu chứ!

Lộ Đình Châu bật cười.

Ninh Lạc bị anh cười đến rối loạn cả tim, lập tức né mắt đi.

… Bao giờ mới đến lúc cắt bánh thế nhỉ?

Ý niệm này lướt qua trong đầu cậu, chỉ mong có thể niệm chú “thời gian trôi vèo” cho thời khắc đó mau tới.

Không phải vì bị Lộ Đình Châu “đầu độc” gì đâu, mà là… quá mong chờ được nhìn thấy dáng vẻ anh ấy lấy lòng mình thôi!

Ừ, đúng rồi, chính là như vậy!

Dưới tiếng niệm chú thầm lẩm bẩm của Ninh Lạc, cuối cùng ba mẹ Ninh cũng đẩy xe bánh kem vào.

Trước chiếc bánh kem năm tầng, Ninh Lạc cực kỳ nghiêm túc thành tâm cầu nguyện.

Cầu cho tất cả tiền trong đầu con chuyển hết vào ngân hàng, để con thành tỷ phú giàu nhất thế giới

Khóe môi Ninh Dương co giật.

Thật đúng là một ước nguyện đơn sơ chất phác… Gan to thật, cái gì cũng dám nghĩ.

Ninh Lạc lập tức ước điều thứ hai.

Cầu cho gia đình và bạn bè bình an vui vẻ, mỗi ngày đều hạnh phúc

Lần này thì Ninh Dương không tìm ra chỗ nào để cà khịa nữa – bởi nó rất hợp lý.

Điều ước thứ ba của Ninh Lạc là:

Mong Lộ Lộ sẽ mãi mãi yêu em, em cũng sẽ mãi mãi yêu anh

Lộ Đình Châu – người vẫn luôn nhìn cậu – khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như nước.

Đương nhiên rồi, anh chắc chắn sẽ như thế.

Ninh Lạc vừa mở mắt ra liền chạm phải ánh nhìn của anh, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung.

Ninh Lạc đưa ngón cái và ngón trỏ khẽ làm động tác trái tim nhỏ với Lộ Đình Châu, rồi nhân lúc mọi người không chú ý thì len lén áp sát lại gần, canh đúng thời cơ liền kéo anh chạy trốn.

“Ê, Ninh Lạc, em…” Ninh Dương mới quay đầu nửa chừng thì đụng ngay ánh mắt to tròn của một đứa trẻ con.

Anh ta ngơ ngác nhìn quanh: “Cái anh lúc nãy đứng đây đâu rồi, cháu có thấy không?”

Đứa trẻ chỉ ra cửa: “Thấy rồi ạ, anh ấy chạy với một anh khác rồi.”

Ninh Dương: “…”

Anh ta đảo mắt một vòng, quả nhiên không thấy bóng dáng Lộ Đình Châu đâu.

Tuyệt, tốt lắm, hai người đó đúng là bỏ trốn thật rồi.

Chạy đi, ai chạy lại được với hai người cơ chứ!

Ba Ninh cũng đang tìm Ninh Lạc: “Tiểu Lạc đâu rồi, vừa nãy còn thấy mà?”

Ninh Dương đáp uể oải: “Bị con rể của ba dắt chạy đi mất rồi.”

Ba Ninh: “…”

Mẹ Ninh hỏi: “Anh này, anh bảo Lạc Lạc tối nay có về không?”

“Anh nghĩ là…” Ba Ninh nói, “Ba chúng ta có thể khóa cửa ngủ luôn rồi.”

Ninh Lạc nghe tiếng cửa đóng, khi bị đè lên cửa trong bóng tối và bị hôn đến choáng váng, mới mơ hồ nhận ra… đây là nhà của Lộ Đình Châu.

Trong không khí tràn ngập hương gỗ quen thuộc – hôm nay dường như còn đậm đà hơn mọi khi – như thể quấn lấy toàn thân, len lỏi vào da thịt, khiến cậu cũng mang theo mùi hương ấy.

Những nụ hôn nhẹ nhàng rơi từ trán, lông mày, sống mũi xuống từng chút một, rõ ràng là có mục đích.

Ninh Lạc căng cả người, phát ra một tiếng rên nhẹ mơ hồ.

“Hộp quà…”

Lộ Đình Châu tạm dừng, sau một nụ hôn sâu dài mới chịu buông ra, bật đèn ở cửa vào.

Ánh đèn làm mắt Ninh Lạc chói lên một chút, sau khi thích nghi thì bắt đầu đánh giá ngôi nhà này.

To, và rất trống trải. – Đó là ấn tượng đầu tiên.

Cảnh đêm bên ngoài rất đẹp. – Ấn tượng thứ hai.

Sau đó, cậu bắt gặp một đôi mắt cảnh giác đang nhìn mình chằm chằm, do dự lên tiếng: “…Jon?”

Jon không thèm để ý, nhảy một phát leo lên đ.ỉnh cây mèo, nằm xuống lười biếng quan sát kẻ đột nhập.

“Sao em lại mang cái này tới?” – Lộ Đình Châu lấy hộp quà từ tay Ninh Lạc.

Chính là món quà sinh nhật mà anh vừa tặng cậu không lâu.

Ninh Lạc nói: “Anh tặng quà cho em thì tất nhiên em phải bóc ngay đêm nay rồi. Trong này có gì thế? Em tò mò lâu lắm rồi, cảm giác cũng không nặng lắm.”

Lộ Đình Châu đưa hộp cho cậu: “Mở ra xem đi.”

Ninh Lạc tháo nơ ruy băng lụa, mở hộp ra, thấy bên trong là—

“Hợp đồng?” – Cậu ngạc nhiên thốt lên, rút xấp giấy ra xem.

Sau khi nhìn rõ nội dung, mắt cậu mở càng lúc càng to, đọc đi đọc lại: “Lẩu, món Kinh, đồ Nhật, đồ nướng, món Tây… Anh tính tặng em nguyên cả một con phố ẩm thực à?”

Lộ Đình Châu gật đầu, ôm lấy cậu, ngón tay luồn vào mái tóc: “Những năm qua anh đầu tư kha khá vào ngành ẩm thực, cổ phần đều ở đây. Anh nghĩ em chắc sẽ thích.”

Anh nhẹ nhàng véo má cậu, giọng nói mang theo ý cười: “Ký tên vào đi, sau này em muốn ăn gì cũng được – vì em chính là ông chủ của tụi nó.”

Ninh Lạc tất nhiên là rung động muốn xỉu – Lộ Đình Châu đúng là hiểu mình quá đáng – nhưng vẫn còn chút lý trí: “Không nói đâu xa, cái chuỗi lẩu này là thương hiệu toàn quốc đấy, lợi nhuận mỗi năm phải ba, bốn chục tỷ rồi? Anh đưa cho em ăn chia lời lãi, không thấy đau lòng hả?”

Lộ Đình Châu nói: “Tiền hết thì kiếm lại được, cũng chỉ là con số thôi. Miễn là em nhận lấy và cảm thấy vui, vậy là đủ rồi.”

“Trời ơi phát ngôn não tàn yêu đương cấp thần thánh…” – Ninh Lạc thì thào, “Nếu đối tượng của anh không phải là em, em đã lôi đầu anh ngâm nước đá cho tỉnh rồi.”

Lộ Đình Châu bật cười: “Tiêu chuẩn kép thật đấy.”

Ninh Lạc hùng hồn đáp: “Đây gọi là tính đàn hồi của tình yêu!”

Lộ Đình Châu cười nhìn cậu vài giây, kéo tay cậu: “Đi theo anh.”

Ninh Lạc bị anh kéo đi mà không hiểu gì, thấy anh dừng trước cửa phòng ngủ thì vội rụt tay lại như bị bỏng: “Cái này… không ổn lắm đâu ha? Anh, anh không phải là chưa… chưa…”

Giọng cậu nhỏ dần, Lộ Đình Châu nghe không rõ, hỏi lại: “Chưa cái gì?”

Ninh Lạc đỏ bừng cả mặt, lí nhí: “Chưa mua… bao á.”

Lộ Đình Châu nghẹn một nhịp thở, mắt tối sầm lại.

Anh quên cả lời định nói, chỉ nhìn cậu, yết hầu khẽ động đậy.

Ninh Lạc bị anh nhìn đến mặt mày nóng rực, cúi đầu tránh ánh mắt, cổ trắng nõn lộ ra, khẽ nói: “Giờ… đi mua không? Hay là… khỏi?”

“Anh mua rồi.” – Lộ Đình Châu vội ngắt lời, hiếm khi nói nhanh đến vậy, sợ Ninh Lạc lại buông lời gì khiến mình mất kiểm soát. “Nhưng anh không định nói chuyện đó. Đây không phải phòng ngủ chính. Anh muốn dẫn em…”

Anh kéo tay Ninh Lạc, đẩy cửa ra.

Luồng khí khuấy động khiến giấy tờ trên sàn bay lả tả.

Ninh Lạc nhìn căn phòng đầy tiền đô, quên cả xấu hổ, mắt cậu từ (//-//) chuyển thành $-$.

Nhiều… tiền… quá…!!!

“Em hoa mắt à?” – Ninh Lạc đẩy đẩy Lộ Đình Châu, “Anh véo em cái coi, sao em thấy sàn nhà toàn là tiền thế?”

Lộ Đình Châu nhặt một xấp tiền, thả tay cho từng tờ rơi xuống: “Không hoa mắt đâu. Em chẳng nói muốn thử nằm lên đống tiền sao?”

Ninh Lạc hiểu ý anh – tức là anh đổi toàn bộ số này chỉ để… chiều mình.

Không quan tâm mấy thứ khác, chủ yếu là đạt được ước mơ.

Ninh Lạc cổ họng khô khốc, nuốt nước bọt: “Anh ơi… anh đúng là biết tặng quà quá đỉnh luôn. Em yêu anh quá trời.”

Đúng là nắm được hai điểm chí mạng của em!

Lộ Đình Châu cúi đầu nhìn cậu, đợi đến khi cậu bình tĩnh lại đôi chút mới giơ tay, ngón tay vuốt nhẹ má cậu, giọng khàn khàn:

“Vậy à? Nhưng Tiểu Lạc à, em còn một món quà nữa chưa bóc.”

Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc Ninh Lạc hiện lên câu “mua rồi” khi nãy của anh.

Đầu ngón tay mát lạnh lướt qua má, khiến người cậu run rẩy, tê dại.

Ninh Lạc khẽ rùng mình, nắm chặt tay anh, li.ếm môi vài lần mới thốt được một câu run run: “Vậy… giờ em bóc nhé?”

Lộ Đình Châu áp cậu vào tường, cúi đầu thật chậm.

Ninh Lạc siết chặt lấy tay anh.

Cậu biết điều gì sắp xảy ra – dù tim đập loạn đến cổ họng – nhưng vẫn ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, đón lấy nụ hôn kia.

Nhiệt độ nóng rực áp sát, hơi thở ấm áp phả lên da thịt.

“Tiểu Lạc,” – Lộ Đình Châu khàn giọng gọi tên cậu, âm thanh như nghiền nát giữa môi răng – “Anh đã nghĩ mãi xem nên buộc thế nào để em hài lòng, nhưng vẫn chưa quyết được.”

Ninh Lạc mơ màng mở mắt theo câu nói ấy, ánh nhìn rơi vào dải ruy băng vàng dài đang được Lộ Đình Châu cầm trên tay từ lúc nào.

Tấm lụa quấn trên đầu ngón tay anh, cong cong uốn lượn, đẹp đến mức quá đáng.

Ruy băng được đưa tới tay Ninh Lạc.

“Làm theo ý em nhé, được không?” – Lộ Đình Châu cúi đầu, hôn lên đôi môi sưng đỏ của cậu – “Tiểu Lạc muốn buộc trên…”

“Hay dưới?”

Ninh Lạc suýt không cầm nổi dải lụa kia nữa rồi.

Bình Luận (0)
Comment