Cả Giới Giải Trí Đều Nghe Thấy Tôi Phát Điên

Chương 110

Ninh Lạc thà chết chứ không chịu khuất phục.

Cậu cầm điện thoại dí vào cổ, sống chết uy hiếp:
“Thì ra cái gọi là tình yêu sâu đậm trong miệng anh, đến tay em chỉ là một bát cháo trắng! Trong lòng em vừa mới đổ một trận mưa to, còn to hơn hôm Y Bình* đi xin tiền cha nữa kìa! Lộ Đình Châu, anh thật vô tình vô nghĩa lại còn vô lý hết sức!”

Nhân vật chính trong phim Tân dòng sông ly biệt

Lộ Đình Châu cố gắng dỗ cậu bình tĩnh lại:
“Chỉ ăn trong ba ngày thôi, lỡ có chuyện gì thì…”

Ba ngày?! Không phải một bữa thôi à?!

Ninh Lạc càng nghe càng không thể bình tĩnh nổi, buồn bã như con ếch khóc ròng, bi thương vô hạn:

“Không sao đâu, em không quan trọng… Em biết em chỉ là chiếc lá khô rơi rụng trong gió, cây không giữ em lại, người đi đường dẫm lên em, không ai yêu em cả, giống như không ai yêu một con cá cô đơn trôi dạt theo dòng hải lưu giữa biển khơi. Không, em thậm chí còn không bằng con cá đó… Cá khóc còn có nước biển biết, em khóc thì ai biết?”

Lộ Đình Châu lúc này bắt đầu cảm thấy may mắn vì nhà mình cách âm rất tốt, không thì chắc bị hàng xóm tố cáo lên group cư dân là đồ đàn ông cặn bã, tiếng xấu cùng bát cháo trắng chôn luôn xuống mồ.

Anh nhìn Ninh Lạc khóc xong, mắt long lanh nhìn mình, ánh mắt đầy ám chỉ:
“…”

“Vậy em muốn ăn gì?” Lộ Đình Châu lùi một bước, “Nhưng chỉ được ăn đồ lỏng thôi.”

Ninh Lạc trong đầu lướt nhanh qua đủ loại thực đơn, cuối cùng chọn món yêu thích:
“Cháo trứng bắc thảo thịt bằm!”

“Trứng bắc thảo, thịt bằm…” Lộ Đình Châu nhíu mày lặp lại, “Để anh tra xem có ăn được không.”

Ninh Lạc nhìn anh đầy ai oán:
“Anh tra đi, cứ từ từ mà tra.”

Coca để đó không uống thì thành đồ trưng bày, anh cũng vậy, em đã không xài thì từ nay về sau anh chỉ còn là móc treo thôi.

Lộ Đình Châu im lặng, khóa điện thoại:
“Anh gọi siêu thị dưới lầu mang nguyên liệu lên.”

“Wuhu!” Ninh Lạc sống lại rồi.

“À đúng rồi, nó ăn gì nhỉ?” Ninh Lạc chưa quên hỏi về thú cưng đầu tiên của mình – bé Đậu Phộng, ôm lên dụi dụi vào mặt.

Đậu Phộng li.ếm tay cậu.

Lộ Đình Châu đứng dậy, nói tỉnh bơ:
“Ăn mấy con cá cô đơn trôi dạt theo dòng hải lưu đó.”

Ninh Lạc: “…”

Chồng à, anh thù dai ghê luôn đó.

Lộ Đình Châu biểu cảm bỗng trở nên phức tạp.

Tốt lắm, từ “đàn ông cặn bã” → “móc treo quần áo” → “chồng”, chỉ mất đúng mười phút.
Nhanh hơn cả ship nội thành.

Ninh Lạc nằm lại lên giường, dí mũi vào cái mũi đen của bé Corgi, cằm úp lên bụng mềm mềm của nó, hạnh phúc hít cún.
Không quên chụp cả đống ảnh, một phát gửi hết cho bạn thân, nhóm gia đình, vòng bạn bè và cả Weibo.

【@NinhLạcV: Lộ Lộ tặng tui đó, tên là Đậu Phộng nha~】

Cư dân mạng lập tức đổ bộ hiện trường:

【Chúc mừng sinh nhật cưng! Bé Đậu Phộng mà anh Lộ tặng đáng yêu ghê!】

【Cưng quá trời đất, con chó này nhìn là biết con trai tui bị bắt cóc từ nhỏ!】

【Chúc mừng Ninh Lạc lúc 11:23:47 sáng nay đã sinh quý tử! Thầy Lộ vất vả cùng vợ đi đẻ, cuối cùng cũng làm được việc tốt trong đời rồi!】

【Ơ… đây không phải nhà Lạc bé cưng nhỉ?… Có khi nào là nhà thầy Lộ không?】

【??? Làm sao mà biết được?】

【Nhìn cách decor kìa, bé Lạc từng đăng phòng mình rồi, đâu có kiểu tối giản thế này?】

【Nè, nhìn tui phát hiện cái gì nè】

Một netizen zoom cái điện thoại lộ ra một góc trong ảnh to lên hết cỡ:

【Tui vừa tra rồi, mẫu điện thoại này chính là loại Lộ Đình Châu làm đại diện thương hiệu, chắc mới được gửi tặng luôn.】

【Thám tử hiện đại đây rồi!】

【Chị em xài kính hiển vi luôn hả, nể ghê!]

【@NinhLạcV, alo~ tối qua ngủ nhà thầy Lộ hả? Không ra nói thì tui tự bịa chuyện đó nha!】

【Một giường hai người, hiểu rồi ha 】

【Chắc mồ hôi ướt hết người rồi nha Lạc bảo, hahaha~】

Ninh Lạc thật sự mồ hôi đầy đầu, không ngờ cái đó cũng bị cư dân mạng bới ra, tuyệt vọng nhìn cái điện thoại gây họa – đúng là bản mới nhất thật, lần trước gặp nhau Lộ Đình Châu chưa xài cái này mà…

…Đám fan này sao hiểu bạn trai mình hơn cả mình vậy trời!

Chỉ trong thời gian ngắn, chủ đề “nghi ngờ sống chung” của hai người đã lên hot search. Phần bình luận ngày càng lệch hướng, quần áo trong đó đủ để bán buôn, xe các kiểu đâm loạn như xa lộ giờ cao điểm.

Ninh Lạc đỏ mặt lăn qua lộn lại trên giường, muốn xoá thì đã muộn.

【Tui đoán Ninh Lạc ngượng chết rồi. Không sao đâu @NinhLạcV, nói là thầy Lộ kêu tới lấy quà sinh nhật đi, sáng nay mới tới, tụi tui tin là hai người trong sáng~】

【@NinhLạcV: Xoá đi… để tui đăng lại!】

【HAHAHAHAHAHHAHAHA】

Một lúc sau, Lộ Đình Châu quay lại, cầm theo một bộ đồ:
“Anh quên chuẩn bị quần áo cho em, em thử bộ này xem.”

Anh nhìn thấy Ninh Lạc nằm bất động như xác ướp trên giường, tò mò hỏi:
“Em sao thế?”

Ninh Lạc chậm rãi quay đầu lại, mặt như đưa đám:
“Em mới học được một câu từ fan.”

Lộ Đình Châu: “Câu gì?”

Ninh Lạc đáp:
“Họ nói… hai tụi mình rất hợp chơi trò ‘thác nước phiêu lưu’.”

Lộ Đình Châu: “???”

Dòng nước chảy xiết – em xiết, anh… tiến.

Lộ Đình Châu quay đầu sang một bên, ho nhẹ: “…”

Chuẩn luôn, đúng như anh tưởng tượng về fan couple của hai đứa.

Ninh Lạc nằm thêm một lúc rồi bật dậy như cá chép:
“Kệ đi, ai nói gì cứ để họ nói! Em không thấy thì coi như không có!”

“Dậy nào! Ai dậy vào giờ này là trụ cột quốc gia, ngôi sao tương lai, ánh sáng thành phố, là người biết kiểm điểm mỗi ngày, là kẻ phán xét thiện và ác, là người sáng tạo nên những điều tốt đẹp nhất thế gian!”

Lộ Đình Châu liếc đồng hồ: Mười một giờ rưỡi.

“Rất giỏi. Được ở bên em là niềm tự hào và vinh hạnh của anh.”

“Dĩ nhiên rồi.” Ninh Lạc ngẩng cao đầu, tự hào vươn vai mở bộ đồ Lộ Đình Châu mang tới.

…Lôi ra được một chiếc q.uần l.ót.

Lý trí của cậu lập tức đứt phựt một cái: “Cái quái gì đây…?!”

Lộ Đình Châu tránh ánh mắt đầy phẫn nộ của cậu, nói nhỏ: “Mới đó, anh chưa mặc lần nào.”

Ninh Lạc đỏ mặt, gào lên như sắp sụp đổ: “Đây không phải vấn đề là đã mặc hay chưa! Qu.ần l.ót của em đâu?!”

Lộ Đình Châu liếc mắt nhìn đống quần áo bừa bộn trên sàn, đã không còn phân biệt nổi đâu là của ai.

Ninh Lạc nhìn theo ánh mắt đó, siết chặt mớ quần áo trong tay, đỏ từ đầu đến chân.

Một lúc sau, cậu nghẹn giọng nói: “Ra ngoài đi, em thay đồ.”

Lộ Đình Châu nghe lời ra ngoài. Ninh Lạc cầm lấy bộ đồ anh chuẩn bị, bắt đầu thay.

Cậu thấp hơn Lộ Đình Châu một cái đầu, nên mặc đồ anh rộng cả một vòng. Áo sơ mi mặc lên người lùng bùng, tà áo dài vừa đủ che đến đùi trên.

Làn da trắng như tuyết, loáng thoáng lộ ra những vết đỏ mờ mờ theo từng cử động, trông vừa xấu hổ vừa gợi cảm.

Ninh Lạc đứng trước gương chỉnh cổ áo, cài khuy. Nhưng càng chỉnh, tai cậu càng đỏ, cuối cùng không dám nhìn vào hình ảnh mình trong gương nữa.

Cậu cảm nhận có ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình.

Ninh Lạc quay sang thì thấy đôi mắt đen bé xíu của chú cún con đang ngơ ngác nhìn cậu, ánh mắt trong veo khiến cậu có cảm giác mình đang làm hư con nít.

“Không được nhìn! Quay đầu đi!” Cậu gắt lên.

Nhưng làm sao chú Corgi hiểu được, tưởng cậu đang chơi cùng, liền vẫy đuôi vui vẻ, sủa một tiếng.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.

“Cái áo đó có hơi rộng không? Anh chợt nhớ Tiểu Dã từng để lại cái áo, em thử cái này xem được không?”

Ninh Lạc hoảng hốt quay đầu lại, ánh mắt chạm phải Lộ Đình Châu đang đứng ở cửa, trên tay là một chiếc sơ mi phong cách Hong Kong.

Ánh mắt anh lướt qua bộ dạng của cậu, hơi thở lập tức rối loạn.

Đôi mắt anh sẫm màu, ánh nhìn như có ngọn lửa đang âm ỉ bốc cháy. Trong ánh mắt vốn luôn dịu dàng kia giờ đây lại có một sự nóng bỏng không thể che giấu.

Ninh Lạc vô thức kéo áo xuống che đùi, lắp bắp: “Ra… ra ngoài đi!”

Lộ Đình Châu bước tới vài bước, vòng tay ôm eo cậu từ phía sau, đôi môi nhẹ nhàng đặt lên cổ cậu, in từng nụ hôn nóng rực. Nhìn hai người trong gương, anh khẽ cong môi cười.

Giọng anh trầm khàn hẳn đi: “Không cần thay nữa, Tiểu Lạc mặc cái này đẹp hơn.”

Ninh Lạc giãy giụa mãi không thoát, gượng cười nói cho có: “Có phải anh còn muốn nói em không mặc quần sẽ càng đẹp hơn không?”

Lộ Đình Châu cúi đầu bật cười, gật đầu nhỏ nhẹ: “Nếu Tiểu Lạc chịu đáp ứng mong muốn nhỏ nhoi này của anh…”

Anh dám nói thật hả?!

Ninh Lạc quay mặt đi, tức đến nghiến răng: “Anh mơ đi!”

Khi cậu bước ra khỏi phòng thì đã là một tiếng sau.

Lộ Đình Châu cũng biết điều, không làm gì thái quá, nhưng… tất cả những gì không gọi là “thái quá” thì anh đều làm rồi.

Ninh Lạc cảm thấy đời này mình không muốn nhìn thấy cái gương nào nữa.

Cậu uống một ngụm cháo thịt băm trứng bắc thảo, tức tối nhìn Lộ Đình Châu – người đang mặc đồ ở nhà, ngồi xổm pha sữa dê cho chú Corgi – rồi hừ mạnh một tiếng.

Lộ Đình Châu ngừng tay, quay đầu hỏi: “Không ngon à em?”

Đôi mắt anh vẫn là nụ cười ấm áp quen thuộc.

Ninh Lạc khinh thường cái gương mặt dụ dỗ người khác kia, giọng cứng ngắc: “Ngon! Ngon chết đi được! Cho anh 96 điểm!”

Lộ Đình Châu hỏi: “Sao lại là 96 điểm?”

Ninh Lạc cười khẩy, đầy khiêu khích: “Thiếu 4 điểm, em mới cho anh trọn.”

Lộ Đình Châu sững lại, sau đó nheo mắt, ngón tay vuốt vuốt đầu Corgi, giọng trầm xuống: “Tiểu Lạc, nếu hôm nay em không muốn rúc trong phòng cả ngày, thì đừng nói mấy lời như vậy.”

Ninh Lạc nhìn thấy cảm xúc đang cuộn trào trong mắt anh, chột dạ, cúi đầu uống cháo ngoan ngoãn: “Anh nói gì thế? Em nghe không hiểu gì cả. Giờ em ngoài ăn ra thì chẳng còn ha.m mu.ốn nào khác.”

Lộ Đình Châu bật cười: “Tốt nhất là vậy.”

Ninh Lạc cắn răng, không dám cãi.

Lộ Đình Châu cho cún ăn xong, nói: “Anh có đặt mua một ít đồ cho nó, giờ đi lấy.”

Ninh Lạc không để ý đến anh.

Lộ Đình Châu vẫn cười: “Anh đi nhanh thôi.”

Đợi anh đi được vài phút, Ninh Lạc mới nhận ra – anh quên mang theo điện thoại.

… Kệ, chắc cũng chẳng cần dùng đến. Với cái tình trạng thân thể này, mình cũng đâu có xuống đưa được.

Không, tốt nhất là có cần! Cho anh chạy lên chạy xuống cho bõ ghét!

Ninh Lạc nghiến răng nghiến lợi, trong lòng hậm hực.

Chưa được bao lâu, có thứ gì đó mềm mềm lông xù cọ vào chân, ngứa ngáy khó chịu.

Ninh Lạc vén khăn bàn lên nhìn, là con mèo Garfield lông đen trắng kia. Cậu nhớ Lộ Đình Châu gọi nó là “Bò sữa”, liền bắt chước gọi thử: “Bò sữa ơi?”

Bò sữa lại dụi dụi vào cậu, trông thân thiện hơn mẹ nó – cô mèo Jon nhiều.

Ninh Lạc bế Bò sữa lên, tỉ mỉ quan sát: “Mày là Garfield đen trắng thật đấy à… Hay là mèo lai vậy?”

Cậu lật qua lật lại xem một hồi, càng nhìn càng thấy hình như… có tí dáng dấp mèo Ragdoll.

Đột nhiên nhớ ra, hình như từng có người bảo vì cậu hay vắng nhà, nên gửi Garfield ra trại mèo, rồi chẳng bao lâu sau thì nó chửa. Mà, nghe nói, hình như, đại khái… là bị một con Ragdoll làm cho dính bầu?

Cậu từng hỏi người ta có tức không, đối phương trả lời: Tức chứ, nhưng con Ragdoll đó cũng xinh nên… thôi cũng tạm tha thứ.

Không thể nào?!

Ninh Lạc vội mở WeChat, vào trang cá nhân của “Lulu”, thì phát hiện đối phương không biết đã xoá hết ảnh mèo từ lúc nào, chỉ còn mỗi ảnh đại diện.

Ninh Lạc nhấn vào xem ảnh đại diện thì phát hiện cũng đã đổi rồi. Trí nhớ của cậu siêu tốt – nếu không thì đã không nhớ được cả một cuốn tiểu thuyết từ đầu đến cuối – nên dám chắc ảnh đại diện trước đó tuyệt đối không phải con mèo này.

Cậu liếc sang điện thoại của Lộ Đình Châu để trên bàn, nghi ngờ trong lòng càng lúc càng lớn.

Nếu không có vấn đề gì… thì ai lại tự dưng xoá sạch hình ảnh đi chứ? Không phải quá rõ ràng “có tật giật mình” à?

Lộ Đình Châu = Lộ Lộ = Lulu?!

Khi công thức đó hiện lên trong đầu, trời đất trong lòng Ninh Lạc lập tức sụp đổ.

Cậu không bao giờ quên, hai người quen nhau là qua… tài khoản phụ trên Weibo của chính mình.

Mà tài khoản phụ của cậu trên Weibo… là nơi để phát rồ và hắc idol màaaaaaaaa!!!

Dù giờ cậu có sáng sủa vui vẻ hơn thật, nhưng độ rồ thì cũng chưa từng dám phơi bày ra ngoài như trên Weibo kia đâu!

Ôm lấy chút hy vọng mong manh cuối cùng, Ninh Lạc mở khung chat với Lulu, lòng bàn tay rịn mồ hôi. Do dự hồi lâu, đoán chắc Lộ Đình Châu sắp quay lại rồi, cậu nghiến răng gửi tin nhắn:

Điện thoại của Lộ Đình Châu sáng màn hình.

【Dưới đáy quần bùng cháy:Lulu, đang online không?】

【Dưới đáy quần bùng cháy:Dạo này sao không nói chuyện với em nữa? Hết yêu em rồi hả?】

Aaaaaaaaaa đồ Lộ Đình Châu chết tiệt!!!

Ninh Lạc tức đến nghiến răng, siết chặt điện thoại trong tay.

Aaaaaaaaaa đáng chết thật cái tên remark của mình – Dưới đáy quần bùng cháy!!!

Sao hồi đó không đặt cái tên nào đỡ thô hơn hả trời?!

“Cạch” một tiếng, cửa mở ra.

Lộ Đình Châu xách bưu kiện bước vào, liền đối diện với ánh mắt bốc lửa của Ninh Lạc.

“……?”

Anh có cảm giác bạn trai mình lúc này chẳng khác gì một con khủng long bạo chúa đang nổi điên.

Bình Luận (0)
Comment