Cả Giới Giải Trí Đều Nghe Thấy Tôi Phát Điên

Chương 111

Lộ Đình Châu đặt gói hàng trong tay xuống, giọng điệu mang theo chút dè dặt thăm dò:
“Em sao lại giận đến thế?”

Chẳng lẽ là vì mình?

Hay là… thật sự làm quá rồi?

Lộ Đình Châu trong một giây phút ngắn ngủi đã tự kiểm điểm lại bản thân.

Ninh Lạc nghiến răng ken két, cảm giác như chỉ chốc nữa là sẽ biến dị thành quái vật.

“Em rất ổn,” cậu nghiến răng, từng chữ như từ kẽ răng ép ra, “Rất, cực kỳ, vô cùng ổn.”

“Vậy… anh xin lỗi nhé?” Lộ Đình Châu chẳng rõ cậu đang giận cái gì, nhưng nói xin lỗi thì chắc không sai đâu.

Ninh Lạc mím môi, cười lạnh:
“Em nói là không giận rồi, anh xin lỗi làm gì? Không cần, anh đâu có sai.”

Lộ Đình Châu: “……”

Anh cảm thấy lúc này mình không chỉ nên xin lỗi, mà chắc phải quỳ xuống mà xin lỗi mới đủ.

Anh há miệng: “Anh…”

“Em ăn no rồi!”

Ninh Lạc cắt lời, vứt muỗng xuống rồi xoay người bỏ về phòng.

Đi được nửa đường lại quay lại, mỗi tay hốt một đứa—Đậu Phộng và Bò Sữa—rồi quay đầu cảnh cáo Lộ Đình Châu đang định đi theo:

“Không được theo! Em muốn cùng chúng nó bồi dưỡng tình cha con.”

Lộ Đình Châu trợn mắt nhìn cậu vào phòng, mở cửa, đóng cửa, gọn gàng dứt khoát.

Không phải phòng ngủ chính, mà là phòng ngủ phụ.

“Rốt cuộc là sao vậy trời?” Lộ Đình Châu nghĩ mãi không ra, liếc thấy chiếc điện thoại bị úp trên bàn ăn, bỗng nhiên linh cảm lóe lên, ấn đường giật nhẹ.

Anh cầm lên xem thử—quả nhiên, Ninh Lạc đã nhắn tin cho cái nick phụ của anh.

…Nhưng không đúng, điện thoại bị úp xuống bàn, lại còn để chế độ im lặng.

Khoan đã, lúc nãy mình đặt điện thoại xuống có thật là úp không ta?

Lộ Đình Châu bắt đầu nghi ngờ bản thân, nhưng sau khi mở khoá đọc tin nhắn, nghi ngờ gì cũng bị ném ra sau gáy.

【Dưới đáy quần bùng cháy:Lulu à, dù em đã có bạn trai, nhưng em vẫn thích anh đấy… Nếu vì chuyện này mà anh không chịu nói chuyện với em nữa, em sẽ buồn lắm luôn đó.】

Phía sau còn kèm một cái sticker khóc lóc thảm thiết.

Ấn đường Lộ Đình Châu giật giật, trong mắt hiện lên vẻ ngớ người như đang xem tiểu phẩm hài.

【Lulu:Ý gì thế, anh không hiểu lắm.】

Ninh Lạc nhìn chằm chằm màn hình hiện tin nhắn mới, hừ một tiếng, mạnh tay gõ chữ trả lời:

【Otaku Lạc béo:Không có ý gì khác đâu, em chỉ là nhớ anh thôi. Mình không phải bạn thân à, nhớ một cái cũng không được hả?】

【Otaku Lạc béo:Lulu, mình nói chuyện với nhau lâu như vậy rồi mà chưa từng gặp mặt, hay là hôm nào mình “gặp mặt offline” nhé?】

Gõ xong gửi đi, Ninh Lạc còn bị mùi “trà xanh” trên người mình xông cho muốn xỉu.

“Dám gạt em? Để xem em có chọc tức chết anh không rồi biết.” Cậu ngồi khoanh chân trên đống đô-la, ôm ôm hít hít Đậu Phộng vài cái, rồi xoa xoa Bò Sữa một cái cho công bằng, nhìn quanh căn phòng đầy tiền, tâm trạng cuối cùng cũng khá hơn chút.

Lộ Đình Châu nhận được tin nhắn thì lập tức không ngồi yên được nữa, ba bước gộp thành hai đi đến gõ cửa phòng phụ:

“Tiểu Lạc, em ra đây rồi mình nói chuyện một lát đi em.”

Nói về chuyện cậu vừa đang yêu đương, vừa gửi mấy cái tin nhắn mập mờ kiểu này cho bạn game là sao.

Hồi lâu, trong phòng mới có tiếng vọng ra.

“Không muốn, em mệt rồi, muốn ngủ một giấc. Chiều anh đưa em về nhà.”

“Em…”

Tay Lộ Đình Châu nâng lên rồi lại hạ xuống, cuối cùng vẫn không gõ nữa, môi mím chặt thành một đường thẳng.

“Vậy em nghỉ ngơi đi, chuyện về nhà tính sau.”

Cạch—cửa phòng mở ra.

Ninh Lạc thò đầu ra, nghiến răng phun một câu:
“Tính sau là ý gì? Là em vào nhà rồi thì đừng hòng ra nữa hả?”

Lộ Đình Châu không phủ nhận.

Anh đúng là nghĩ vậy thật, anh hy vọng Tiểu Lạc có thể luôn ở trước mắt mình, ngày nào cũng nhìn thấy cậu.

Anh cũng không giấu giếm suy nghĩ ấy, nói thẳng:
“Không được à? Anh muốn em sống cùng anh. Như vậy mỗi sáng mở mắt ra, người đầu tiên anh thấy sẽ là em.”

Ninh Lạc hơi động lòng.

Rồi tự cảnh tỉnh mình ngay lập tức:
“Không không không, không được mềm lòng, mình còn chính sự phải làm.”

…Chính sự gì cơ?

Lộ Đình Châu hoàn toàn không hiểu.

Ninh Lạc nói: “Không được, ngày mai anh phải đưa em về nhà một chuyến, em có việc.” Nói xong, cậu lại lặp lại một lần nữa: “Là chuyện rất quan trọng, rất quan trọng.”

Lộ Đình Châu chỉ đành đồng ý.

Rất nhanh, anh biết chuyện gì là quan trọng rồi.

【Otaku Lạc béo: Sao không trả lời? Ngày mai tôi chiều có thời gian, chúng ta gặp mặt nhé?】

Lộ Đình Châu: “……”

Anh xoa trán, huyệt thái dương đau nhức.

Anh không biết mình nên lo lắng vì chuyện gặp mặt hay là tức giận vì một người bạn online, mà Tiểu Lạc lại đối xử đặc biệt với người khác, còn chủ động đến vậy.

Rõ ràng là một người rất thụ động, lại vô tâm, mình nói thẳng hay gián tiếp đến mấy cũng phải mất thời gian mới nhận ra tình cảm của mình.

Vậy mà sau khi đã hiểu rõ, sao lại chủ động với người khác như vậy?

… Quả là “trồng cây thì sau này người khác sẽ được hưởng bóng mát” sao?

Lộ Đình Châu lúc này rất bực mình.

Anh quay đầu tìm ngay nơi giải tỏa cảm xúc, nhắn tin cho Nhiếp Văn Đào.

【Lộ: Hỏi cậu một việc】

Nhiếp Văn Đào trả lời ngay lập tức, chỉ qua tin nhắn cũng có thể thấy anh ấy đang rất căng thẳng.

【Chém chết tất cả bọn tư bản: Sao vậy? Có chuyện gì à? Lên hot search rồi à? Đầu tư lỗ vốn à?】

【Lộ: .】

【Lộ: Không phải】

Nhiếp Văn Đào nhìn thấy vậy, càng hoảng hơn.

Cậu ấy luôn là người không có chuyện gì thì không bao giờ lên tiếng.

【Chém chết tất cả bọn tư bản: Nói đi, tôi chuẩn bị tâm lý rồi, mấy năm qua tôi đã thấy đủ thứ rồi! Dù cậu bị bắt vào đồn, tôi cũng có thể nói là vì phim mới làm khảo sát nghề nghiệp mà!】

Lộ Đình Châu môi mím chặt, muốn mắng người.

Nhưng anh đang có việc nhờ cậy, thôi thì bỏ qua.

【Lộ: Vấn đề tình cảm. Tiểu Lạc có vẻ thích một người bạn online, còn muốn gặp mặt, tôi đang phân vân không biết phải làm sao.】

【Chém chết tất cả bọn tư bản: Vấn đề tình cảm? Ồ, Lộ Đình Châu, hôm nay cậu có ngày này à, cậu ghen à? Ha ha ha ha!】

【Lộ: (mỉm cười)】

【Chém chết tất cả bọn tư bản: Hắc hắc, nói thật đi, phải xem cậu ấy thích kiểu gì, có thể chỉ là tò mò với bạn online, chưa đến mức thích như cậu đâu, trong lòng Tiểu Lạc cậu chắc chắn là số một.】

【Lộ: Tôi nghĩ không phải đâu, họ quen nhau đã lâu rồi, và quá trình tiếp xúc rất vui vẻ.】

【Chém chết tất cả bọn tư bản: Cũng chưa chắc đâu, nếu cậu không yên tâm, cứ đợi họ gặp mặt, rồi lén theo dõi, khi cần thì xuất hiện bảo vệ quyền lợi, giải quyết từ gốc rễ.】

【Lộ: Cũng khó xử…】

Nhiếp Văn Đào bắt đầu xắn tay áo lên, quyết tâm giúp bạn mình chiến đấu trong cuộc chiến tình yêu.

【Chỗ nào khó xử? Cứ thế mà làm! Vì tình yêu của cậu!】

【Lộ: Tôi chính là người bạn online đó, nhưng tôi chưa nói cho cậu ấy biết.】

【Liij: Nên cậu ấy thích không phải tôi, mà là cái người bạn online đó.】

Lộ Đình Châu nhìn thấy dòng chữ “Đang nhập” trên màn hình đối phương, rồi lại biến mất, tiếp tục xuất hiện, mãi không có câu trả lời, anh cau mày hỏi: 【Tôi phải làm sao?】

【Chém chết tất cả bọn tư bản: Làm sao á?! Tôi phỉ nhổ hai người! Tôi muốn rửa chân trong sông tình yêu của hai người!】

【Chém chết tất cả bọn tư bản: Được rồi, được rồi, coi tôi là một phần trong trò chơi của các cậu rồi phải không? Tiểu Lạc có đang xem không? Các cậu có đang chơi trò “Đại mạo hiểm” không? phì phì phì!】

“……”

Lộ Đình Châu bị cơn giận bùng nổ từ mạng xã hội phun vào mặt, hối hận vì đã tìm Nhiếp Văn Đào.

Thật vô dụng, chỉ khiến mình càng bực bội thêm.

Anh nhìn tin nhắn của Ninh Lạc về việc gặp mặt, suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn chỉ trả lời một chữ “Được”.

【Otaku Lạc béo: Tuyệt quá! Cậu yên tâm, tôi sẽ không để bạn trai biết về mối quan hệ của chúng ta đâu, tôi sợ anh ấy suy nghĩ linh tinh, cậu cũng phải giữ bí mật nhé.】

Lộ Đình Châu trong lòng cảm thấy vô cùng phức tạp.

Đây là kiểu tình huống vừa làm chính thất vừa làm tiểu tam, tâm trạng thật sự rất phức tạp.

【Lulu: … Ừm.】

Ninh Lạc thấy một lúc lâu Lộ Đình Châu mới trả lời được một chữ, cậu cũng có thể tưởng tượng được tâm trạng của anh lúc này, hừ một tiếng, rồi đẩy chú chó Corgi đang nằm trên giường với mình, nói: “Con nói xem, có phải ảnh đáng bị như vậy không?”

Chú Corgi vốn đang ngủ say, bị đánh thức, khẽ kêu một tiếng.

“Phải không, con cũng đồng ý với ba mà” Ninh Lạc lắc ngón tay, bắt đầu giảng bài cho mèo và chó, “Ba biết những điều bố không biết, bố không biết những điều ba biết, đây là chiến thắng đầu tiên của ba; ba chiến thắng, bố không thắng, đây là chiến thắng thứ hai của ba; ba chiến thắng, bố không thắng, đây là chiến thắng thứ ba của ba; ba chiến thắng, bố không thắng, đây là chiến thắng thứ tư của ba; ba chiến thắng, bố không thắng, đây là chiến thắng thứ năm của ba.”

Ninh Lạc búng tay một cái, tự hào vểnh ngực kết luận: “Ba thắng rồi!”

Chú mèo liếc nhìn con thú hai chân kỳ lạ này, nhảy lên đầu tên này rồi nhảy xuống đất.

Ninh Lạc lập tức hoảng hốt: “Con đừng dẫm lên tiền nhé, toàn bộ là số tiền đẹp đẽ này là bố con tặng cho ba đấy!”

Cậu nhìn thấy chú mèo nhảy lên kệ đối diện, mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó cúi đầu, tiếp tục xóa Weibo, điên cuồng loại bỏ hết những nội dung khủng bố không thể để lộ ra ánh sáng được, vừa xóa vừa dùng ngón chân cào đất.

Mình rốt cuộc đã dùng trạng thái tinh thần gì để có thể nói ra câu “Để tôi xem cậu c.ởi quần áo cho tôi” này á!

Xóa một hồi, Ninh Lạc dừng lại, có chút suy nghĩ.

Cảm giác rất quen, hình như trước đây mình cũng xóa những status khùng điên trên QQ không khác gì như bây giờ vậy.

Nhớ lại những khoảnh khắc đó, mấy câu như “Cậu dám làm tổn thương cánh của anh ấy, tôi sẽ phá hủy cả thiên đường của cậu.”

Ninh Lạc rùng mình một cái.

Thật tốt, trạng thái tinh thần luôn đi trước tất cả mọi người.

Lúc này, Lộ Đình Châu ngồi trong phòng khách, biểu cảm rất nghiêm túc, hoàn toàn không chú ý đến Ninh Lạc đang nói gì, mà tập trung vào việc bóc cam, từng múi một.

“Thích mình, thích Lulu, thích mình, thích Lulu, thích mình… thích Lulu.”

Lộ Đình Châu nhìn múi cam cuối cùng “thích Lulu”, chống cằm lắc đầu, không biểu cảm đẩy sang một bên, rồi tiếp tục mở quả cam tiếp theo như thể một chiếc hộp mù.

Có vẻ như anh đã bị Ninh Lạc tác động rất sâu.

Khi Ninh Lạc đi ra, thấy đống cam bóc thành một đống lớn, hết cả hồn: “Anh làm gì vậy?”

“Tiểu Lạc, anh hỏi em” Lộ Đình Châu nghe thấy tiếng động thì nhìn về phía cậu, mi mắt hạ xuống, mặt mày rõ ràng có chút không vui, không hài lòng, không vui vẻ, “Ngoài anh ra, em liệu có thích người khác không?”

Ninh Lạc kéo dài âm cuối: “Câu hỏi này…”

Lộ Đình Châu ném quả cam trong tay, nhìn cậu chằm chằm: “Câu hỏi này cần phải suy nghĩ lâu vậy sao em?”

Ninh Lạc ho một tiếng, nghiêm túc trả lời: “Em tuy là người háo sắc, nhưng anh cũng quen em lâu rồi, như người ta nói ‘Việc tốt không ra ngoài, chuyện xấu truyền đi muôn nơi’ cho nên chỉ có thể ở trong túp lều, mắt nhìn khắp thế giới, chân dẫm bùn, lòng rộng mở, kiên định không thay đổi, em nói đúng không?”

“Em nói đúng,” Lộ Đình Châu nghĩ thông suốt, rút khăn giấy lau tay, thì thầm: “Không được yêu mới là tiểu tam, chỉ cần anh đảm bảo người em thích nhất là anh là đủ.”

Ninh Lạc: “? Chúng ta hình như không nói cùng một chuyện.”

Lộ Đình Châu không trả lời, mà hỏi lại: “Sao lại ra ngoài rồi em?”

“À, em tính hỏi anh chiều mai có rảnh không, em có việc đi gặp một người bạn, anh đưa em đi nhé.” Ninh Lạc cố ý nhấn mạnh hai chữ “bạn”.

Vừa dứt lời, Lộ Đình Châu lập tức nhìn Ninh Lạc, trong lời nói có thêm chút bàng hoàng không thể tin nổi: “Anh còn phải đưa em đi nữa à?”

Bình Luận (0)
Comment