Cả Giới Giải Trí Đều Nghe Thấy Tôi Phát Điên

Chương 112

Ninh Lạc cười rộ lên, trên má trắng mềm hiện ra hai lúm đồng tiền nhợt nhạt, ánh mắt trong veo ngoan ngoãn: “Đúng vậy đó, em biết anh nhất định có thời gian mà, đúng không?”

Cậu càng ra sức nịnh nọt làm nũng, trong lòng Lộ Đình Châu càng thêm khó chịu, mặt lạnh tanh, đường quai hàm căng chặt: “Không có thời gian.”

“Vậy à,” Ninh Lạc kéo dài giọng, cười tươi rói nói, “Vậy em bảo người bạn kia lái xe đến đón em vậy, chúng em vừa hay có thể nói chuyện cả đường đi.”

Lộ Đình Châu nghe vậy khẽ nghẹn lại, không nhịn được hỏi: “Em với người bạn nào? Quan hệ tốt đến vậy sao?”

Ninh Lạc: “Chính là bạn trên mạng đó anh, trước đây em đã nói với anh rồi mà.”

Lộ Đình Châu không tiếc lời bôi nhọ chính mình: “Đã là bạn trên mạng thì đừng nên gặp mặt, nhỡ đâu đối phương là kẻ lừa đảo thì sao? Bọn họ đưa em ra nước ngoài, rồi moi móc tim phổi của em rồi sao.”

Ninh Lạc kiên quyết: “Không thể nào, anh ấy tuyệt đối không phải là kẻ lừa đảo, anh không biết đâu, anh ấy tốt lắm luôn.”

Bíp — tặng một tấm “thẻ người tốt” nè.

Người nhận thẻ – Lộ Đình Châu – chẳng vui chút nào. Thậm chí anh còn không biết cái nick phụ của mình rốt cuộc đã nói cái gì, làm cái gì mà khiến Ninh Lạc cứ nhung nhớ mãi không quên.

“Nỡ đâu người ta xấu xí, mập ú, lùn tịt, nhìn như cái hộp vuông di động, hoàn toàn không hợp gu em thì sao? Thôi đừng gặp, giữ lại một chút tưởng tượng đẹp đẽ cho nhau.”

Ninh Lạc: “…”

Cậu lẩm bẩm:
“Anh giỏi lắm.”

Lộ Đình Châu không nghe rõ, nghiêng đầu khó hiểu:
“Hả?”

“Không sao,” Ninh Lạc ra vẻ thâm trầm, “Nếu thật sự là như vậy, thì em cũng chịu. Đợi sau khi gặp mặt em sẽ ngoan ngoãn lại.”

Cậu vỗ vỗ vai Lộ Đình Châu, “Nhớ đó nha, chiều mai, em hẹn người ta ở quán cà phê.”

Để lại Lộ Đình Châu và đống vỏ quýt nhìn nhau đến chán chường.

Anh bắt đầu nghiêm túc tự hỏi: rốt cuộc lúc trước tại sao mình lại lập cái nick phụ chết tiệt đó?

Nếu không thì giờ cũng đâu có rơi vào cái hố “Tiểu Lạc không biết nick phụ là mình mà lại yêu thích nick phụ như điếu đổ, vậy rốt cuộc là thích mình hay thích nick phụ của mình?” như bây giờ.

Đang bực bội, Nhiếp Văn Đào vừa hay đâm đầu vào họng súng.

【Chém chết tất cả bọn tư bản: Hai người tình chàng ý thiếp xong chưa? Nói cho cậu chuyện chính】

【Lộ: Cút】

【Chém chết tất cả bọn tư bản: ? Không phải chứ, là cậu thật hả? Thật sự bị tổn thương rồi à?】

【Chém chết tất cả bọn tư bản (bản xem trực tiếp): Chẳng phải chỉ là chuyện nhỏ này thôi sao? Kẻ mạnh không bao giờ oán trách hoàn cảnh, cứ xông lên là xong!】

Lộ Đình Châu trực tiếp chặn thông báo của Nhiếp Văn Đào.

Vô cùng quả quyết và lạnh lùng.

Anh không phải là kẻ mạnh.

Anh không những oán trách hoàn cảnh, mà còn oán trách cả kẻ mạnh.

Lộ Đình Châu nhìn Jon đang nhảy xuống đối diện trừng mắt nhìn mình, thờ ơ nói: “Con đi xuống đi, đừng có chắn tầm mắt bố.”

Jon uốn éo một chút, quay mông về phía anh, còn rung rung cái đuôi.

Lộ Đình Châu xoa xoa đầu ngón tay, lại nảy ra ý định “tối ưu hóa” đứa con này (cười mỉm)

————-————-

Ninh Lạc ngủ một mạch đến tận sáng hôm sau mới tỉnh.

“Ngủ liền tù tì hai mươi tiếng, tui đúng là thần ngủ rồi.” Cậu tự phục mình, vừa xỏ giày vừa lẩm bẩm.

Lộ Đình Châu chỉ “Ừ” một tiếng.

Ninh Lạc nhìn anh, cố tình nói: “Sao nay anh lạnh nhạt vậy? Tâm trạng không tốt sao? Mặc quần vô cái là chối bay chối biến liền à? Không muốn đưa em tới quán cà phê thì nói sớm.”

Lộ Đình Châu hỏi lại: “Nói rồi anh được miễn chở hả?”

Ninh Lạc kéo dài giọng, cười hì hì: “Không—được—đâu—”

Lộ Đình Châu “hừ” một tiếng, khoanh tay đứng dựa ở cửa ra vào, không buồn nói thêm câu nào.

Ninh Lạc tặc lưỡi.

Để em coi bữa nay anh còn “hừ hừ ha ha” được mấy kiểu nữa

Lộ Đình Châu: “…”

Anh nhìn Ninh Lạc thay đồ xong xuôi, đeo khẩu trang, mở cửa nhìn mình, đành phải đi theo.

Xong rồi, giờ anh đúng là cưỡi hổ khó xuống. Không chỉ tự tay đội nón xanh cho mình, mà còn phải đối diện với nguy cơ bị lột áo choàng nữa.

Thật là, yêu đương đúng là còn hồi hộp hơn mở blindbox nữa.

Lộ Đình Châu nhận ra, những trò đùa mà số phận bày ra, anh chẳng cười nổi lấy một lần.

Hai người xuống hầm gửi xe.

Ninh Lạc mở cửa xe, ngồi vào, nói: “À đúng rồi, lát nữa em gặp người ta, anh cũng đừng đi xa quá, ngồi trong xe chờ cũng được hoặc tự kiếm chỗ chơi, đợi em gặp xong anh còn phải chở em về nhà đó nha.”

Lộ Đình Châu nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm.

Bàn tay đang đặt trên vô lăng gân xanh căng lên rõ mồn một.

Ninh Lạc thắt dây an toàn xong, đợi mãi không thấy nổ máy, bèn hỏi: “Sao vậy anh? Còn vấn đề gì nữa hả?”

Lộ Đình Châu lại muốn “hừ” một tiếng nữa, nhưng nhớ tới câu “hừ hừ ha ha” của Ninh Lạc nên gồng lại, cố nhịn. Anh nói một câu đầy hàm ý: “Tiểu Lạc, em thiệt giống một NPC.”

Ninh Lạc hỏi: “Cao nhân chỉ điểm?”

Lộ Đình Châu: “Anh mà lại gần em là có nhiệm vụ.”

Ninh Lạc lập tức tỉnh như sáo, ngồi thẳng người: “Gì kỳ vậy, sao lại có oán khí rồi? Em giao nhiệm vụ là cho anh cơ hội đó, là đánh giá cao anh, thấy anh có tiềm năng, anh phải trân trọng chứ. Bao nhiêu người muốn em giao nhiệm vụ cho còn không có cửa, chàng trai trẻ, phải biết cảm ơn đó, hiểu chưa?”

Hừ, được làm việc cho ông đây là phúc phần bảy kiếp nhà anh rồi đó

Lộ Đình Châu bị PUA tới tê liệt: “…”

Anh lý trí chọn cách im lặng, ngoan ngoãn làm tài xế.

Tới nơi, Lộ Đình Châu tấp xe vô lề cho Ninh Lạc xuống.

Ninh Lạc kéo khẩu trang lên, chưa đi đã cúi xuống cửa sổ dặn: “Anh tự chơi đi ha, em gặp xong là ra liền. Mà nếu ảnh muốn nói chuyện thêm thì anh cứ đi trước, em tự bắt xe về, anh đừng phá đám bọn em à nha.”

Lộ Đình Châu hít sâu, nhủ lòng: phải bình tĩnh, phải bình tĩnh.

Bình tĩnh không nổi: “Miệng 37 độ của em mà nói ra được mấy câu này á?”

Ninh Lạc đưa tay làm dấu trái tim: “Vậy là anh còn chưa hiểu em rồi. Ngoài việc anh biết em là thiếu gia nhà họ Ninh, dẫn đầu xu hướng toàn vũ trụ, nhảy hiphop free style cool ngầu miền Tây, đêm nào cũng say sưa đẫm nước mắt, thì anh còn biết gì nữa đâu?”

Đáp lại cậu là cửa kính xe từ từ kéo lên, kèm theo một làn khói xả bay vút.

Ninh Lạc mỉm cười: Hehe.

Dám lừa em? Không hành chết anh thì thôi.

Cậu đi vào quán cà phê vắng vẻ, lên tầng hai.

Thật ra, cậu cũng khá tò mò xem Lộ Đình Châu tính xử lý chuyện này ra sao.

Còn Lộ Đình Châu, sau khi đậu xe xong, ngồi yên trong xe một lúc lâu rồi mới mở cửa bước ra.

Đi từng bước tính từng bước, không được nữa thì chết giữa đường vậy.

————-————-

Ninh Lạc còn chưa kịp đợi thấy người mình cần gặp, đã thấy một cậu sinh viên đại học cao lêu nghêu bước tới.

“Chào, chào bạn.” Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói ngượng ngùng chào hỏi.

Ninh Lạc ngẩng đầu lên nhìn.

Không thấy mặt, lại phải ngẩng thêm chút nữa, ngồi tại chỗ mà cứ như đang ngước lên nhìn trời.

Cao… cao ghê. Cậu hơi há miệng.

Phản ứng đầu tiên: Nếu mình nhảy lên chắc bị kẹp dưới nách cậu ta luôn quá.

Phản ứng thứ hai: Móa, đừng nói đây là thằng “diễn viên đóng thế” mà Lộ Đình Châu tìm đến nhé? Còn dám gạt mình hả?

Tâm trạng Ninh Lạc tụt mood, giọng lạnh băng: “Cậu là ai? Có việc gì?”

Cậu sinh viên bị thái độ lạnh nhạt ấy dọa cho hơi chùn bước, gãi đầu định rút lui, nhưng vẫn cố lấy dũng khí cưa crush mà mình vừa trúng tiếng sét ái tình: “Tôi muốn hỏi… bạn có bạn trai chưa? Tôi không có ý gì xấu đâu, chỉ là cảm thấy… hình như chúng ta là cùng một loại người… Nếu chưa có, có thể cho tôi xin cách liên lạc không?”

Ninh Lạc nghẹn họng.

Ơ? Cái diễn biến gì thế này?

Mình… vừa bị người ta cưa cẩm á?

Đúng lúc đó, Lộ Đình Châu vừa bước vào đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng, cũng khựng người lại, cau mày bước nhanh tới.

Ninh Lạc đang quay lưng nên không nhìn thấy, tiếp tục hỏi sinh viên kia: “Cậu không phải người tôi hẹn gặp à?”

Cậu sinh viên ngạc nhiên đỏ mặt: “Gặp… gặp nhanh vậy luôn hả?”

Ninh Lạc: “……”

Hết hồn, còn tưởng là thằng mạo danh đến cơ

Câu nói này khiến Lộ Đình Châu hơi sững người, bước chân cũng khựng lại đôi chút.

Anh chợt nhớ ra một chuyện — hình như Ninh Lạc chưa từng hỏi “Lulu” trông thế nào, có đặc điểm gì, hôm nay mặc đồ gì… Cứ như là chắc chắn sẽ nhận ra người đó ngay từ cái nhìn đầu tiên vậy.

Cậu sinh viên ngượng ngùng nói tiếp: “Nếu bạn đồng ý, tôi muốn theo đuổi bạn, sau đó thì…”

Lộ Đình Châu ngắt lời, giọng điệu thờ ơ nhưng sắc bén: “Không có sau đó. Cậu ấy không đồng ý.”

Cậu sinh viên quay sang nhìn Lộ Đình Châu, rồi lại nhìn Ninh Lạc: “Anh là người yêu của bạn ấy ạ?”

Lộ Đình Châu đi tới trước mặt cậu ta, kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt đối diện trực diện, vừa khéo chắn luôn tầm nhìn về phía Ninh Lạc, môi khẽ cong lên, từng chữ từng chữ nhấn mạnh: “Là người cậu ấy hẹn hò hôm nay.”

Dù ngồi rất thoải mái, nhưng trong ánh mắt lại ánh lên một tia sắc lạnh không thể coi thường.

Ninh Lạc chống cằm, âm thầm nhìn anh, mặt đầy biểu cảm: “He he.”

Cậu sinh viên cảm thấy có gì đó rất nguy hiểm đang nhìn mình, liên tục cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi nhé, tôi hiểu nhầm… tôi đi ngay đây!”

Lộ Đình Châu nhìn cậu ta chạy biến khỏi tầng hai quán cà phê rồi mới ngồi xuống.

Anh phát hiện Ninh Lạc đang nghiêng đầu nhìn theo bóng dáng người kia, còn lẩm bẩm: “Có khi là dân thể thao đấy chứ.”

Cốc cốc.

Ngón tay Lộ Đình Châu gõ lên mặt bàn, kéo lại sự chú ý của Ninh Lạc, giọng nói đầy tức giận: “Anh giờ thành kẻ dư thừa rồi đúng không? Hay là anh đi gọi cậu ta quay lại cho em nhé?”

Ninh Lạc gật đầu lia lịa: “Được đó được đó, bảo với người ta anh là anh trai em, tụi mình đang cosplay thôi.”

Lộ Đình Châu: “……”

“Đi nhanh đi mà.” Ninh Lạc còn hối.

Lộ Đình Châu lẩm nhẩm trong đầu: Đừng giận, người giận là người thua, giận quá sinh bệnh không ai thay; mình mà tức chết thì ai là người vui vẻ, giận không những mệt tim mà còn hại thân mình…

Lặp đi lặp lại câu đó, tự giận rồi lại tự dỗ mình, cuối cùng quyết định đổi chủ đề, hỏi thẳng Ninh Lạc – người từ đầu đến cuối chẳng tỏ ra ngạc nhiên tẹo nào: “Em biết từ trước rồi đúng không?”

Ninh Lạc cố tình hỏi lại: “Biết cái gì cơ?”

Lộ Đình Châu mím môi: “Chuyện anh lừa em…”

“Anh còn dám nhắc nữa hả?!” Ninh Lạc giật khẩu trang xuống, giọng hét vọt lên tận quãng tám, rung động như sóng siêu âm cá heo.

“Em đang chờ anh tự thú đây! Lộ Đình Châu, anh đáng chết thật đấy, lừa em bao lâu rồi hả? Quá đáng! Còn quá đáng nhất là — anh còn không chịu đổi cái ghi chú tên! Anh còn dùng cái tên nick đó mà nhắn tin với em, anh có bệnh à?!”

Lộ Đình Châu im lặng, một lúc sau mới nói: “Em cũng thấy cái tên nick đó bất thường đúng không…”

Ninh Lạc trừng to mắt: “Đó là thái độ nhận lỗi của anh á?!”

Lộ Đình Châu lập tức xin lỗi: “Xin lỗi, anh chỉnh lại ngay.”

Ninh Lạc hừ lạnh, khoanh tay nhìn anh: “Nói lại từ đầu. Bắt đầu từ luận điểm ‘Anh sai rồi’, đọc to bài văn 1000 chữ cho em.”

Lộ Đình Châu cẩn trọng chọn từ ngữ, bắt đầu bài diễn văn: “Anh rất xin lỗi vì khi add em đã không nói rõ thân phận, lừa dối em — đó là lỗi thứ nhất; sau đó dù có cơ hội giải thích rõ ràng nhưng vẫn im lặng — đó là lỗi thứ hai; lỗi thứ ba là…”

Phục vụ đem cà phê lên, liếc nhìn anh một cái đầy tò mò.

Lộ Đình Châu tranh thủ gật đầu: “Cảm ơn.”

Anh hiện tại rất bận, bận… xin lỗi.

Ninh Lạc nâng cốc cà phê uống một ngụm, vừa nghe anh nhận lỗi vừa ra vẻ như thầy giáo phê bình bài luận, tâm trạng sảng khoái hẳn lên, mở miệng chỉ đạo:
“Lỗi thứ hai và lỗi thứ ba của anh có phần giao nhau, rốt cuộc là sai ở đâu? Sai kiểu gì? Hai cái lỗi này giống và khác nhau chỗ nào? Không phân tích sâu, không hệ thống hóa nguyên nhân. Còn lỗi thứ năm và thứ sáu thì không có sự liên kết logic, cũng thiếu dẫn chứng cụ thể. Em thấy chán không buồn nói, anh về nhà tự suy nghĩ lại đi.”

Lộ Đình Châu thật sự nghiêm túc suy nghĩ.

Ninh Lạc tuổi còn trẻ, chắc mới tốt nghiệp đại học chưa lâu, xem ra hồi đó lúc làm khóa luận bị giảng viên hành thê thảm.

Cho nên mấy câu kiểu này cứ như đã khắc vào máu.

Tất nhiên, những lời này anh tuyệt đối không dám nói ra, chỉ đành cúi mặt nhận lỗi, khẽ giọng nói:
“Được, anh nhớ rồi. Vậy… Tiểu Lạc có thể tha thứ cho anh chưa?”

Ninh Lạc hừ mũi, tiếp tục khui sổ nợ:
“Anh còn lấy của em hai phần quà Tết Thanh Minh nữa đấy.”

… Biết ngay mà.

Lộ Đình Châu thở dài:
“Đúng, anhcòn làm ra chuyện như vậy, thật sự quá sai, sai không để đâu cho hết. Anh đúng là một tên đáng ghét.”

Nghe anh lí nhí xin lỗi hết câu này tới câu kia, khóe miệng Ninh Lạc khẽ nhếch, nhưng lập tức cố nén xuống, ho một tiếng:
“Thôi được rồi… miễn cưỡng tha cho anh.”

“Cảm ơn Tiểu Lạc, em thật sự quá bao dung rồi, đến anh còn không thể tha thứ cho bản thân mình nữa.”
Lộ Đình Châu thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt, cuối cùng cũng được cầm cốc cà phê lên uống cho đỡ khô họng.

Miệng anh sắp khô đến nơi rồi.

Cũng nhờ vậy mà anh đã hiểu rõ — cái tên nhóc này căn bản là cố ý chơi mình, rõ ràng sớm đã biết cái tài khoản phụ kia là của anh, vậy mà vẫn nói mấy câu dễ gây hiểu lầm như thế.

Chỉ cần không bắt anh làm “chính thất kiêm tiểu tam” là được rồi, trời biết đêm qua anh phải chuẩn bị tâm lý kỹ lưỡng cỡ nào.

“Vậy nên…”
Hai chữ “vậy nên” của Ninh Lạc khiến Lộ Đình Châu lại căng thẳng, đặt ly cà phê xuống, lập tức vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu:
“Vậy nên gì em?”

Ninh Lạc bi phẫn chất vấn:
“Tại sao anh không đổi cái tên ghi chú kia?!”

Để tôi – một thiếu niên thuần khiết, ngại ngùng, ở độ tuổi hoa xuân rực rỡ – mỗi ngày phải nhìn cái tên ‘Dưới đáy quần bùng cháy’ chói loà ấy… là có ý đồ gì?!

Lộ Đình Châu không nghĩ đến cả chuyện này cũng bị đem ra quy trách nhiệm cho mình, đúng là Ninh Lạc nên đi làm đầu bếp, quá giỏi đổ nồi.

Anh bịa chuyện không chớp mắt, tiếp tục chém gió với vẻ mặt nghiêm túc:
“Anh cảm thấy năm chữ đó là sự thể hiện chân thật nhất về con người em – thẳng thắn, hồn nhiên, và vô cùng hài hước. Người khác nhìn thấy tên đó là biết ngay phía sau lớp vỏ bọc kia là một cậu bé đáng yêu.”

Lời nịnh nọt của Lộ Đình Châu vỗ trúng mông Ninh Lạc, khiến cậu vô cùng hài lòng, gật đầu liên tục:
“Không tệ không tệ, ánh mắt anh rất có chiều sâu, nhìn thấu tận chân tướng. Anh biết không, kiểu con trai như em – lấy sự hài hước làm sự nghiệp – trên đời này bây giờ hiếm lắm rồi đó.”

Lộ Đình Châu gật đầu tán thành:
“Đúng vậy, nên anh phải biết trân trọng.”

Anh nhân viên phục vụ đi ngang qua: “……”

Nhanh chóng tưới xong cây ở tầng hai, rồi nhanh như chớp chuồn lẹ, một giây cũng không muốn ở lại.

Ai hiểu được cảm giác này? Hai người này cứ như cặp… bạn thân tâm thần đang trao đổi bệnh án với nhau ấy.

Khóe mắt Lộ Đình Châu thấy được hành động “né xa tà khí” của nhân viên: “……”

Chỉ là đang dỗ người yêu thôi mà, có gì mà xấu hổ chứ.

Anh thầm niệm trong lòng mấy chục lần câu này, mới dần bình tĩnh lại.

Chỉ là… anh rất hối hận vì hôm nay không đeo khẩu trang.

Lộ Đình Châu từng lừa Ninh Lạc, mà giờ Ninh Lạc cũng lừa lại anh, bây giờ thì cậu không giận nữa rồi, nhấp một ngụm cà phê, còn quay sang hỏi:
“Nè, sao anh không hỏi hôm qua em giận gì hả? Anh không thấy lạ hả? Anh thông minh vậy, hỏi một câu chắc đoán ra ngay rồi còn gì?”

Lộ Đình Châu trầm mặc một lúc:
“Anh tưởng là… em tức vì chỉ được ăn cháo thôi, mà nghĩ lại thì càng nhịn càng thấy bực.”

Ninh Lạc: “…Ohh, nghe cũng đúng kiểu em hay làm thật… nhưng IQ anh đi nghỉ mát rồi à?”

Lộ Đình Châu nhìn cậu bằng ánh mắt u oán, ngữ khí đầy tố cáo:
“Ý em là, sau khi anh vừa nhìn thấy mấy tin nhắn mờ ám em gửi cho một nick lạ, anh vẫn phải giữ vững lý trí, ngồi phân tích tại sao trong tim em lại mọc thêm một trái sầu riêng nữa hả?”

Ninh Lạc khẽ sờ mũi, cười hì hì:
“Hi hi.”

Lộ Đình Châu thì không hi hi chút nào.

“Vậy từ lúc nào nào mà anh biết cái tài khoản phụ đó là em? Em đâu có nói với ai về cái nick phụ trên Weibo đâu?”
Ninh Lạc vẫn tò mò chuyện đó.

Lộ Đình Châu giật nhẹ mí mắt.

Nếu phải kể thật hết mọi chuyện thì chắc chắn sẽ liên quan đến khả năng đọc tâm của anh — mà đó mới là rắc rối thực sự.
Anh thậm chí không dám tưởng tượng, nếu Ninh Lạc biết được thì có nổi điên tới mức chia ra được nguyên đội bóng không.

Nếu em ấy biết rằng mấy suy nghĩ khi phát điên trong đầu đều bị người khác “nghe lén”, có khi phát điên thật luôn ấy chứ.

Ninh Lạc nghi ngờ nhìn chằm chằm:
“Anh nói đi. Đừng nói là anh còn chuyện gì giấu em nhé?”

“Anh…”
Lộ Đình Châu nhanh chóng chọn phương án tối ưu nhất:
“Là vì… phong cách của em quá đặc trưng, nhận ra ngay. Dù sao cũng hiếm có ai có thể nhắn cho anh những câu kiểu như ‘Muốn bắt anh ngay lập tức’, ‘Chồng ơi, mình không được hôn nhau là vì chưa quen nhau đúng không?’, rồi thì ‘Cảm ơn anh đã chữa khỏi mắt lác của em, giờ nhìn anh mà em thẳng đơ luôn’, và còn—”

“AAAAAAAA LỘ ĐÌNH CHÂU IM MIỆNG LẠI ĐI!!!”
Ninh Lạc chỉ chậm hơn một giây là đã bị anh gi.ết ch.ết bằng lời nói, lập tức nhào qua bàn dùng ý chí mạnh mẽ khống chế thi thể, lấy tay bịt chặt miệng Lộ Đình Châu, đồng tử chấn động.

“Anh mà dám nói thêm một chữ nữa là anh xong đời đó!”

Lộ Đình Châu bị tước quyền phát biểu, chớp chớp mắt, cố gắng phát âm mơ hồ:
“Làm thì được, nhưng nói thì không được à?”

Lý trí của Ninh Lạc như đang treo trên sợi chỉ, lồng lộn hét lên:
“Không được! Anh mà nói tiếp là em giận thật đấy!”

Lộ Đình Châu gỡ tay cậu ra, khóe môi cong cong:
“Sao lại giận? Vì anh nhắc lại mấy lời em từng nói à?”

Ninh Lạc như bị dính chiêu hai Điêu Thuyền, sắp sụp đổ đến nơi, vẻ mặt tuyệt vọng:

Sao anh lại thật sự đi lục từng cái status emviết rồi còn học thuộc lòng nữa aaaaaaaaa!!”
“Anh nói mấy cái đó mà không thấy xấu hổ hả?! Thật sự không thấy xấu hổ hả?!”

Chiến trường bị lật ngược hoàn toàn, Ninh Lạc giận đến mức chỉ muốn lấy băng dính dán miệng Lộ Đình Châu lại.

Lộ Đình Châu thì nhịn cười không nổi, nhưng lại không dám cười quá lộ liễu, đành quay mặt đi, vai run run.

Ninh Lạc: “……”

“Đừng có cười nữa, em mà giận là không đùa đâu đó!”
Cậu nghiến răng.

Lộ Đình Châu:
“Ừ, được rồi.”

Nếu bỏ qua cái đuôi câu mang rung động run run vì nhịn cười kia, thì quả thực… nghe cũng khá chân thành.

Ninh Lạc thả tay xuống, mặt xị ra, ngồi im không buồn để ý đến anh nữa.

Lộ Đình Châu nhanh chóng giành lại thế chủ động, nhích người sang chọc chọc cậu, giọng trầm thấp, cười khẽ:
“Sao không nói gì nữa? Không phải trên mạng em rất thích gọi anh là chồng, còn bảo anh cởi cho em xem sao? Gọi thêm một tiếng nữa đi, anh nghe nè.”

Mặt Ninh Lạc đỏ bừng, ôm đầu bịt chặt tai:
“Anh còn chút liêm sỉ nào không? Không được nói nữa!!”

Lộ Đình Châu chậm rãi nhướng mày:
“Hồi trước khi em nói mấy câu đó, anh còn là người đàn ông đàng hoàng, có thể diện lắm. Tiểu Lạc à, em thử suy nghĩ lại đi, có phải chính em là người đã làm hư anh không?”

Anh chơi bài phản PUA.

Nhìn thì Ninh Lạc vẫn còn sống, nhưng thực ra hồn phách đã rời xác từ lâu.

Cậu chưa bao giờ ngờ rằng, mấy viên đạn mình từng bắn… hôm nay lại đâm trúng ngay chính trán mình.

Thật sự muốn chết quá đi!!!

Tác giả có lời muốn nói:

Lộ Đình Châu: Tôi sống rồi đó (hí hí)
Ninh Lạc: Thôi xong… (nhắm mắt quy tiên)

Bình Luận (0)
Comment