Cả Giới Giải Trí Đều Nghe Thấy Tôi Phát Điên

Chương 113

Nhân viên phục vụ đang rửa ấm pha cà phê dưới lầu thì nghe tiếng “thình thịch thình thịch” vang lên từ cầu thang gỗ.

Lực đập mạnh đến mức như có người đang dùng sức của Lâm Đại Ngọc nhổ liễu—đúng kiểu gồng cả đời chỉ để giật cái tay vịn cầu thang.

Anh ta nhìn sang, thấy một trong hai “bệnh nhân thần kinh” lao xuống: “Quý kh…”

Chưa nói hết hai chữ, chàng trai đeo khẩu trang đã mạnh tay kéo tung cửa ra, một phát phóng thẳng ra ngoài.

Chỉ còn chuông gió đinh đang đập loạn trên cửa.

Nhân viên phục vụ đầy thắc mắc, lại thấy bệnh nhân còn lại cũng lững thững đi xuống lầu. Người này liếc ra cửa một cái rồi quay đầu hỏi: “Em ấy thanh toán chưa?”

Nhân viên như bừng tỉnh từ mộng: “Chưa ạ!”

Nói xong lập tức mắt dính chặt vào chàng trai cao ráo kia, sợ anh ta cũng nhân lúc hỗn loạn mà chuồn mất.

Lộ Đình Châu ung dung lấy điện thoại ra thanh toán.

Nhân viên không nhịn được hỏi: “Anh không đuổi theo à? Nhỡ đâu cậu ta chạy xa rồi thì sao?”

Lộ Đình Châu đáp một cách bình thản: “Em ấy không biết tôi đậu xe chỗ nào, thế nào cũng phải chờ tôi.”

Nhân viên: “…”

Ừm, đúng là kiểu ngoài thì trắng nõn hiền lành, trong thì đen như đáy nồi.

Quả nhiên, Ninh Lạc đang ngoài kia phát điên vì tìm mãi không thấy xe của Lộ Đình Châu, tức đến mức đá bay cả mép vỉa hè.

Anh còn mặt mũi à? Còn sĩ diện à? Phì, tin anh thà tin việc em là Tần Thủy Hoàng còn hơn!

Cậu giận dữ xoay vòng vòng, giống hệt một chú cún nhỏ đáng yêu đang cố cắn đuôi mình. Từ xa đã thấy Lộ Đình Châu đi về phía mình, cậu lập tức xoay mặt sang chỗ khác, tỏ vẻ không thèm nhìn.

Lộ Đình Châu giơ tay xoa đầu cậu, ngón tay luồn qua lớp tóc mềm mại, dịu giọng dỗ: “Được rồi, đừng giận nữa. Anh đi lấy xe, em đứng đây chờ anh, được không?”

Ninh Lạc lầm bầm: “Còn bắt em chờ, anh có tí ý thức bạn trai nào không vậy.”

Lộ Đình Châu nhướng mày: “Anh tưởng ý thức phục vụ của anh chỉ cần… cởi cho em xem là đủ rồi chứ. Hay em còn muốn thêm gì nữa?”

Ninh Lạc lập tức đỏ mặt, xấu hổ hóa giận, đẩy anh một cái: “Anh đi nhanh đi!”

Nhìn bóng dáng Lộ Đình Châu đi xa, ánh mắt Ninh Lạc dừng lại trên thân hình cao ráo với tỉ lệ hoàn hảo, vai rộng eo thon kia. Mỗi động tác đều ẩn hiện những đường nét săn chắc dưới lớp sơ mi, tay áo xắn lên hai lượt, để lộ chiếc đồng hồ ở cổ tay, phản chiếu ánh sáng lấp lánh dưới nắng.

Trong đầu Ninh Lạc lại vang lên câu “có điểm nào khác không” mà Lộ Đình Châu vừa nói, lập tức tàu não bắt đầu lăn bánh, lao thẳng về hướng XP của mình không hề phanh lại.

Thể chất sinh ra để mặc đồng phục… Không biết mặc full suit có mang kẹp tay và kẹp sơ mi không nữa… Không có thì mua cho đủ!”
“Hừ hừ, rơi vào tay mình rồi thì mặc mình chơi thế nào thì chơi! Mỗi ngày phải mặc ba bộ đồng phục catwalk cho mình xem!

Bước chân Lộ Đình Châu hơi khựng lại, ánh mắt lóe sáng.

Quả nhiên, tuyến XP của bé Ninh nhà anh mới chỉ phát triển chưa đến 10%.

Dù trong đầu đang lái tàu với tốc độ cao bẹp cả đường ray, nhưng nhìn mặt Lộ Đình Châu là Ninh Lạc lại không vui nổi. Vừa vào xe cài dây an toàn xong là im re, quyết tâm chiến tranh lạnh để đối phương tự kiểm điểm sâu sắc.

Lộ Đình Châu hỏi: “Phía trước là khu phố thương mại, hôm nay là ngày thường nên chắc cũng không đông. Em muốn ghé mua gì không?”

Ninh Lạc ngậm miệng như hến.

Anh muốn lấy lòng em hả? Mơ đi!

Lộ Đình Châu lại hỏi: “Đi siêu thị nhé em? Em chắc cần mua thêm vài đồ dùng sinh hoạt đúng không?”

Em không muốn đi! Em sẽ lạnh lùng đến cùng!

Lộ Đình Châu cười khẽ: “Hoặc là đi mua ít đồ ăn vặt cũng được.”

Ninh Lạc môi mấp máy, suýt lỡ lời, nhưng nghĩ tới quyết tâm ban nãy cậu lại ngậm miệng tiếp.

“Đồ ăn vặt… thì em cũng tự đi mua được, đâu cần nhờ anh!”

Khóe môi Lộ Đình Châu cong lên.

Tên nhóc này rốt cuộc có biết là mấy lời trong lòng mình là đang phối hợp hoàn hảo với câu hỏi của anh như đang diễn tiểu phẩm không hả.

Miệng vẫn nghiêm túc hỏi: “Sao em lại không thèm nói chuyện với anh? Em tính chiến tranh lạnh à?”

Ninh Lạc phát hiện cuối cùng bạn trai mình cũng ý thức được rồi, trong mắt hiện lên vẻ hài lòng, ngẩng cằm hừ nhẹ: “Đúng thế, em quyết định tối nay mới nói chuyện với anh.”

Lộ Đình Châu hỏi: “Sao, em định cho anh trực ca tối à?”

“…”

Ninh Lạc suýt nữa nhịn không nổi cười, cố gắng đè khóe miệng xuống.

“Ai bị anh phân vào ca sáng rồi?” Lộ Đình Châu nhìn thẳng phía trước, khóe mắt vẫn chú ý đến Ninh Lạc, “Không thèm để ý đến anh nữa à? Không thích nói chuyện yêu đương với anh nữa hả?”

Ninh Lạc cố nén cười đến phát đau, nỗ lực giữ mặt lạnh: “Yêu đương là phải thư giãn. Ngày nào cũng yêu, ngày nào cũng nói chuyện, khác gì đi làm đâu chứ.”

Câu này thì Lộ Đình Châu không thích nghe, chậm rãi phản bác: “Khác chứ. Đi làm thì chẳng kiếm được đồng nào, ít nhất còn mệt. Còn yêu đương với anh là nằm không cũng có tiền, cho em cảm nhận cái gọi là ‘quân tử chỉ động miệng không động tay’.”

Ninh Lạc không nhịn được, tò mò hỏi: “Sao lại chỉ động miệng không động tay?”

Lộ Đình Châu nhàn nhạt: “Ồ, chỉ ăn cơm không rửa chén.”

“Pff.” Ninh Lạc quay mặt sang một bên cười như điên, vai run bần bật.

Cười đến chảy cả nước mắt, giọng run run vì cười: “Em mà nhấc anh lên lắc vài cái là anh rớt ra cả đống mấy câu khịa này đúng không? Fan anh biết giờ anh biến thành tổ hợp meme sống chưa đấy?”

Lộ Đình Châu dừng xe chờ đèn đỏ, khuỷu tay chống lên cửa kính, cúi mắt suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này: “Anh nghĩ chắc họ quen rồi. Dù sao em là người rất có sức ảnh hưởng.”

Giờ bên cạnh em chẳng còn ai thoát nổi, đều bị đồng hóa sạch sành sanh.

Chỉ là mức độ nặng nhẹ mà thôi.

Ninh Lạc nhất quyết không nhận nồi, hừ hừ vài tiếng rồi cúi đầu tiếp tục xoá bài trên tài khoản phụ của mình.

Lộ Đình Châu liếc qua: “Em còn chưa xoá xong hả?”

Ninh Lạc đau khổ: “…Chưa, mấy nghìn bài lận.”

“Hay là xoá luôn tài khoản?” anh gợi ý.

Ninh Lạc lập tức phản đối: “Không được! Tài khoản đó em còn mấy trăm fan cơ đấy, họ mất em rồi chẳng khác nào phương Tây mất Jerusalem!”

Lộ Đình Châu không bình luận gì thêm.

Trong xe im lặng vài giây.

“Này” Ninh Lạc gọi bạn trai minh, thấy anh liếc sang mới lúng túng cầm điện thoại nói, “Tạm thời đừng về vội, đi với em một chuyến về nhà em đi”

Lộ Đình Châu: “Về nhà em làm gì?”

Ninh Lạc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không dám nhìn mặt anh, tránh thấy cái mặt khoái chí kia: “…Làm gì nữa, tất nhiên là lấy đồ của em chứ sao! Không lẽ em đến chỗ anh ở mà chẳng có cái gì, đến bộ đồ mặc cũng không có.”

Lộ Đình Châu cực kỳ sẵn lòng phục vụ: “Được thôi.”

Rồi mở bản đồ đi thẳng đến biệt thự nhà Ninh Lạc.

Trong biệt thự chỉ có dì giúp việc Vương ở nhà, vừa thấy Lộ Đình Châu câu đầu tiên đã là: “Trời ơi, cuối cùng cũng được gặp người thật rồi!”

Lộ Đình Châu khó hiểu, dùng ánh mắt hỏi Ninh Lạc.

Ninh Lạc gãi mũi, chột dạ giải thích: “Dì Vương chắc xem show giải trí á, từng thấy anh trên tivi. Đúng không dì Vương?”

“Không mà, cậu chủ nhỏ không nhớ…” Dì Vương đang định nói thì thấy Ninh Lạc ra sức nháy mắt đến mức co giật, cuối cùng cũng phản ứng lại, vội vàng sửa lời: “À à đúng đúng đúng! Ý tôi chính là vậy! Không có ý gì khác hết!”

Lộ Đình Châu khẽ nhếch môi, hỏi Ninh Lạc: “Em tưởng tôi ngu à?”

Ninh Lạc mặt nghiêm túc: “Trước đây thì không nghĩ, giờ thì có hơi nghĩ rồi, đến em còn lừa được anh mà.”

“…”

Ninh Lạc dẫn anh lên phòng ngủ của mình trên tầng hai, dặn đi dặn lại: “Không được tùy tiện đụng lung tung đấy.”

Lộ Đình Châu giơ tay: “Anh không đụng đâu.”

Thấy anh thật sự đứng yên, Ninh Lạc mới yên tâm vào phòng thay đồ lấy quần áo.

Lộ Đình Châu nhìn một lượt phòng ngủ của cậu.

Phòng ngủ vẫn theo phong cách thiết kế tổng thể của nhà họ Ninh, tông xám cổ điển, đơn giản mà thanh lịch. Nhưng Ninh Lạc lại đặt vô số món đồ kỳ quái trong đó, thêm vào những mảng màu sắc rực rỡ.

Ví dụ như một con mèo đang ngáp, há mồm ra có thể lấy đồ ăn vặt từ trong đó — là một tủ đựng snack. Ví dụ như tủ đựng đồ vặn vẹo như bị bóp méo, chìa một cái tay ra làm khay, trên đó đặt một lon nước ngọt uống dở, chắc bay hết gas rồi.

Lại còn có con Psyduck gần tới là bắt đầu hát, và một con capybara cứ kêu cậu tránh ra – làm Lộ Đình Châu hết hồn suýt nữa nhảy dựng.

“Ừm, còn một hàng thủy tiên đặt ngoài ban công đang ra mầm nữa.”

Lộ Đình Châu lúc đầu cứ tưởng là thủy tiên thật, bước lại gần nhìn kỹ mới phát hiện đó là… tỏi. Mặt lập tức đen như đáy nồi.

Anh quay đầu hỏi Ninh Lạc đang ở trong phòng thay đồ: “Em trồng một hàng tỏi làm gì vậy?”

Đã thế còn dùng cả một bộ gốm sứ Cảnh Đức Trấn để trồng – mấy củ tỏi này chắc kiếp trước đốt vàng mã đẳng cấp thần tiên, đầu thai quá xịn xò.

Giọng Ninh Lạc rất kiên định: “Đó là thủy tiên.”

Lộ Đình Châu bắt đầu nghi ngờ bản thân, nhìn kỹ lại: “Tỏi rõ ràng mà… Em bị ai lừa à?”

Một chồng quần áo cao lừng lững từ phòng thay đồ lết ra, đầu của Ninh Lạc chui ra khỏi đống đồ, khó khăn ló mặt: “Em nói là thủy tiên thì nó là thủy tiên, anh quản làm gì.”

Thủy tiên em nuôi không sống nổi, trồng ít tỏi dưỡng tính có gì sai? Chỉ cần em nói nó là thủy tiên, thì ai cũng không được phép nói đó là tỏi!

Lộ Đình Châu: “…”

Đúng là một màn “trỏ tỏi làm tiên” đầy khí thế.

Anh nhấc chân định qua giúp Ninh Lạc dọn đồ, nhưng ánh mắt bị một thứ phản chiếu từ cửa kính ban công thu hút, vô thức quay đầu nhìn.

Ninh Lạc vốn đang chuẩn bị lên dây cót cãi lý tới cùng, vừa quay lại đã thấy Lộ Đình Châu đứng trước bàn làm việc, khoanh tay, đang rất chăm chú ngắm… một tấm tranh vẽ nam giới bán nude.

Phát hiện ra bức tranh, Lộ Đình Châu hơi nghiêng đầu liếc sang nhìn Ninh Lạc, nhướng một bên mày, chỉ vào tranh hỏi: “Anh đấy hả?”

Sợi dây thần kinh tên là “lý trí” trong đầu Ninh Lạc lập tức đứt cái bụp.

Sao cuối cùng vẫn bị ảnh thấy rồi a a a a! Em nhớ rõ mình không để nó ở đấy mà!!

Ninh Lạc nghẹn họng, thậm chí không dám bước qua: “Anh đặt xuống đi, coi như chưa thấy gì, tụi mình vẫn có thể làm bạn tốt.”

Lộ Đình Châu không những không đặt xuống, mà còn đánh giá kỹ càng từ đầu đến chân, bắt đầu bình luận: “Em in trên doujin đó hả? Sao anh lại là rắn? Không mặc đồ thì thôi đi, còn có đeo khuyên môi?”

Anh lại chỉ vào người đang bị quấn trong đuôi rắn – vóc dáng nhỏ hơn rõ rệt, ngữ khí sâu xa: “Người này là em hả? Tiểu Lạc, khẩu vị của em nặng quá ha.”

Rắn hình như… có hai cái jj lận thì phải?

Ninh Lạc không cần đồ luôn, lao tới giật lại cuốn truyện tranh trong tay anh, vành tai đỏ như tôm luộc, lắp bắp biện giải: “Anh nghe em giải thích! Chuyện này không liên quan đến em! Là lần trước ra sân bay có người nhét cho, em không coi kỹ liền cầm về!”

Lộ Đình Châu gật đầu, kéo dài giọng: “Rồi sau đó thuận theo dòng đời, xem kỹ lại? Trong đó có tư thế nào đặc sắc, kể anh nghe thử coi.”

Ninh Lạc cảm thấy vũ trụ hôm nay đang nhắm thẳng mình mà đánh: “Em thực sự chưa coi!”

Hôm nay đúng là một ngày gió lạnh xuyên sọ, xuyên sườn, xuyên cằm, xuyên xương trán, xương chẩm, xương thái dương, xương gò má, xương sống, xương cổ, xương sườn, xương đốt, xương bàn tay, xương bàn chân, xương nào cũng lạnh thấu tâm can… Cuộc đời em nghiệp chướng đầy mình, gặp được mấy fan như vậy coi như trả hết!

Lộ Đình Châu đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó: “Không lẽ dì Vương từng thấy qua? Không thì sao lúc nãy lại nói ‘cuối cùng cũng thấy người thật rồi’?”

“Không đời nào,” Ninh Lạc phản đối liền, giọng cực kỳ kích động, “Nếu dì Vương mà thấy rồi, em thà chết còn hơn. Diêm Vương bảo em canh ba chết, em canh hai tự cắt cổ luôn cho xong!”

Lộ Đình Châu: “Vậy là vì?”

Ninh Lạc đột nhiên tắt máy, nghẹn một cái, tránh ánh mắt của Lộ Đình Châu, lén lút xoay ngón tay cái với ngón trỏ, giọng nhỏ như muỗi: “…Là vì, em từng mua cái gối in mặt anh…”

“…Chỉ có cái đầu thôi, tròn vo ấy. Em ôm xuống lầu coi tivi xong quên không mang lên, tối đó dì Vương dậy đi vệ sinh thấy được, suýt gọi cảnh sát… Nên có ấn tượng sâu cũng bình thường.”

Lộ Đình Châu im lặng vài giây, cuối cùng nghiêm mặt nói một câu đầy cảm xúc: “…Được dì nhà em nhớ đến, là vinh hạnh của anh.”

Thế là lúc hai người rời khỏi nhà, ánh mắt mà Lộ Đình Châu và dì Vương trao nhau, vô cùng… phức tạp.

Một người nghĩ: “Thì ra đây là người thật.”

Người kia nghĩ: “Thà chết cho xong đời.”

Lộ Đình Châu cảm thấy… danh dự cả đời mình chắc là đã đánh rơi sạch sẽ trong tay Ninh Lạc rồi.

Còn Ninh Lạc? Cậu đang lên mạng, ra sức lên án kẻ đã nhét truyện tranh 18+ vào tay mình.

【Đáng ghét, rốt cuộc là đứa nào nhét vào tay tôi?! Tôi thì không sao, nhưng bị một người nào đó nhìn thấy rồi là “vỡ phòng tuyến” luôn, hiểu chưa? Thật sự không phải tôi! Tức chết đi được! Là ở sân bay quốc tế thủ đô, đúng không? Tôi phải gọi nguyên xe anpanman đến xử tên đó, cho baguette với sandwich đánh hội đồng tên này cho biết tay!】

Post xong, tâm trạng mới nhẹ nhõm đôi chút.

Một lát sau, cậu mở phần bình luận, mong đợi ai đó sẽ đứng ra “tự thú”…

Phải lên án! Phải có sự trừng phạt từ đạo đức!

Kết quả — phong cách bình luận lại trôi về hướng… kỳ quái.

【?????? Cậu đang nói gì vậy? Tôi đọc không hiểu luôn á. Có phần tóm tắt trước không??】

【Hahahahahaha anpanman hahahaha tôi chịu thua luôn rồi!】

【Thầy Đáy quần bùng cháy hôm nay lại lên cơn gì nữa đây? Tôi với mấy người không còn cùng một hệ quy chiếu rồi.】

【Truyện tranh đó hả? Không phải tôi gửi cho Tiểu Lạc sao? Gì cơ??? Đây là crossover thật à?!】

【?????? Tôi rối quá rồi đó nghen.】

Kéo xuống dưới toàn là dấu hỏi:

【?????????】
【Phá án rồi! Thầy Đáy quần bùng cháy ngoài đời quen Tiểu Lạc thiệt! Tôi đã nghi lâu rồi sao hai người giống nhau dữ vậy!】
【Chị em à, đúng là thông minh xuất sắc luôn】
【…Chẳng lẽ là… thật ra hai người này, đại khái, có thể, có lẽ, là cùng một người? (Tôi đoán bừa thôi nha, đoán sai đừng chửi)】
【CHOÁNG!!!】

Ninh Lạc lúc này không những không vui lên được, mà còn bắt đầu khó thở.

Cậu run rẩy bấm tới bấm lui mấy lần mới vào được trang cá nhân, và thấy bốn chữ quen thuộc to đùng hiện ra — “Dưới đáy quần bùng cháy”.

Trước mắt bỗng tối sầm.

“…Mình quên đăng xuất rồi.” Cậu lẩm bẩm.

MÌNH QUÊN ĐĂNG XUẤT RỒIIIIIIIIII !!!!!!!!

Lộ Đình Châu bị âm lượng hét chói tai đập vào tai, trong đầu như nổi cuồng phong quét qua.

Anh trượt tay lái, xe ngoặt một cú giữa đường khiến mấy xe xung quanh hoảng loạn né tránh: “Em nói gì cơ? Đăng xuất gì?”

Ninh Lạc mặt trắng bệch, chậm rãi nặn ra một nụ cười bi thương: “Em nói… em muốn đăng xuất khỏi thế gian này.”

Lộ Đình Châu còn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, thì điện thoại của Phương Lộc Dã gọi tới, kết nối thẳng vào loa bluetooth trong xe, âm thanh vang dội:

“Anh ơi! Anh xem hot search chưa? Mau lên xem đi! Tiểu Lạc tự bóc phốt cái tài khoản phụ rồi!!! Giờ đang nhảy lên top 20 rồi nè! Em dự đoán sắp leo thẳng lên số 1 luôn!!!”

Âm thanh như tiếng chuông tử vong, vang vọng khắp xe.

Ninh Lạc từ từ nhắm mắt lại, yên lặng chấp nhận số mệnh.
Không còn là người… cũng chẳng phải quỷ…
Chỉ là một cái nick clone bốc cháy giữa đêm đông lạnh giá mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment