Lộ Đình Châu liếc nhìn người nào đó đang ngồi lặng im ở ghế phụ, sau đó tấp xe vào lề, mở Weibo trên điện thoại.
Tin nhắn như bom nổ dồn dập, không ngừng có thông báo @ anh hiện lên.
Không cần tìm kiếm, ngay trên trang chủ đã thấy tên của Ninh Lạc chễm chệ ở vị trí thứ năm trong hot search chỉ sau hai phút, còn vô số từ khoá liên quan đang nhảy lên theo.
#Nick_Phụ_Của_Ninh_Lạc
#Ninh_Lạc_Cậu_Thành_Công_Giết_Chết_Tôi_Rồi
#Lời_Tâng_Bốc_Độc_Quyền_Dành_Cho_Lộ_Đình_Châu
#Học_Ninh_Lạc_Hóa_Điên_Luôn_Điên_Luôn_Sảng
#Lộ_Đình_Châu_Mau_Tới_Coi_Tình_Trạng_Tinh_Thần_Của_Vợ_Anh
Lộ Đình Châu nói: “Em gọi cho Hứa Linh đi, biết đâu còn cứu vãn được.”
Ninh Lạc không nhúc nhích, tay che mặt, đến giờ vẫn chưa tiêu hóa nổi việc mình vừa tự bốc trần, đầu óc trống rỗng.
Lời còn chưa dứt, điện thoại của Hứa Linh đã gọi đến. Ninh Lạc không muốn nghe, đưa luôn máy về phía Lộ Đình Châu.
Lộ Đình Châu giúp cậu nhận cuộc gọi.
Câu đầu tiên của Hứa Linh là: “Tiểu Lạc, cậu vẫn còn sống chứ?”
Lộ Đình Châu cảm khái người quản lý này đúng là quá hiểu Ninh Lạc, liền đáp thay: “Có thể đã nhắm mắt một lúc rồi, chị muốn đến nhìn mặt cậu ấy lần cuối không?”
Ninh Lạc cuối cùng cũng cất được câu đầu tiên, giọng nhẹ như sắp bay mất: “Cái miệng nhỏ, ngậm lại.”
Lộ Đình Châu: “…”
Đúng là khái niệm trừu tượng đã ăn sâu vào máu, đến nước này rồi còn không quên truyền cảm hứng cho ngành giáo dục mầm non.
Hứa Linh rõ ràng cũng nghe thấy, im lặng vài giây rồi nói: “Ninh Lạc, mạnh mẽ lên. Dù sao thì hình tượng của cậu trên mạng cũng như vậy rồi, chỉ là mức độ điên nhiều hay ít thôi, đừng để trong lòng. Đừng quan tâm netizen cười nhạo gì cậu, chị mãi ủng hộ cậu.”
Lộ Đình Châu giúp Ninh Lạc hỏi: “Vẫn còn cách nào cứu không?”
“Cậu ấy định chối à?” Giọng Hứa Linh nghe đầy chua chát, “Không thể đâu, netizen đã bắt đầu lôi từ model điện thoại ra soi. Hơn nữa Tiểu Lạc có thói quen ghi chép lại sinh hoạt thường ngày, chuyện gì xảy ra ở đoàn phim hay cậu ấy nói gì với cậu đều đăng hết lên mạng, khớp thời gian cái là lộ ngay. Có chối thì cũng chỉ tự mình lừa mình.”
Ninh Lạc yếu ớt bật ra câu thứ hai: “…Kéo tôi đến lò thiêu đi.”
“……”
Hứa Linh: “Tôi còn phải lo xử lý khủng hoảng vụ này, thầy Lộ an ủi cậu ta giúp tôi nhé. Tinh thần thì vốn điên rồi, thân xác phải sống tiếp chứ, tôi còn phải trông cậy vào cậu ta kiếm tiền nữa.”
Ninh Lạc buông tay, ánh mắt phát sáng: “Lộ Đình Châu, anh dẫn Hứa Linh theo luôn, bia mộ thứ hai giảm nửa giá.”
Tiếng nghiến răng kèn kẹt.
Hứa Linh lập tức cúp máy.
Lộ Đình Châu nhìn điện thoại vừa tắt màn hình, lại nhìn gương mặt trắng bệch đầy kích động của Ninh Lạc, nhẹ nhàng nói: “Nhìn theo hướng tích cực đi em…”
“Cái này mà cũng có hướng tích cực á?!“
Ninh Lạc vừa ngỡ ngàng vừa như nắm được tia hy vọng cuối cùng giữa tuyệt vọng, giống người hấp hối túm lấy cọng rơm cứu mạng: “Anh nói đi anh nói đi!”
Lộ Đình Châu nói: “Fan của ‘Giê-ru-sa-lem’ mở rộng rồi.”
Ninh Lạc: “…………”
“Lò thiêu mua hai tặng một!!!”
Cậu gào lên xé họng.
Lộ Đình Châu thật sự đang an ủi cậu: “Đừng căng thẳng, người khác thì gọi là ‘phốt’, em là ‘tăng cường thiết lập nhân vật’, không thiệt hại gì cả.”
Ninh Lạc như một con cá khô bị phơi nắng mười ngày, ngực phập phồng mạnh hai cái, giật lấy điện thoại từ tay Lộ Đình Châu: “Anh đưa đây, em phải xoá tài khoản!”
Lộ Đình Châu buông tay cho cậu, cảm thấy đề nghị này quen lắm, hình như không lâu trước đây chính miệng mình nói, còn bị ai đó dứt khoát từ chối.
Ninh Lạc nhanh chóng tuyệt vọng, trừng mắt nhìn màn hình: “Tại sao xoá tài khoản còn phải có thời gian suy xét? Weibo bị điên chắc rồi!”
Lộ Đình Châu thở dài: “Về nhà đi em, đừng nghĩ nữa.”
Ninh Lạc không chỉ bùng nổ trong im lặng mà còn trở nên bi.ến th.ái trong im lặng:
“Tại sao không được nghĩ? Tôi cứ nghĩ đấy! Không những nghĩ tôi còn phải xem! Tôi phải xem mấy cái netizen kia đang cười trộm tôi cái gì!”
Thuộc tính M bùng nổ toàn tập.
Lộ Đình Châu cản cũng không nổi.
Netizen thì đang tụ họp nhiệt tình dưới bình luận của cậu.
【Hahahaha Ninh Lạc cậu cái gì cũng có! Thường ngày cậu lên mạng làm gì vậy trời cười chết mất!】
【Tình trạng tinh thần hỗn loạn thế này y hệt tôi luôn đó, iu quá (bắn tim)】
【Tiểu Lạc bảo bối, lại cô đơn rồi à? Lại nghĩ cách thu hút sự chú ý của tôi rồi? Cậu thành công rồi đó bảo bối (chu môi hôn cái nà)】
【Trời má, bảo bối dạo này dâm quá, dám đăng thẳng luôn chồng mình không mặc gì đẹp hơn, tặc tặc tặc…】
【Đừng trách cậu ấy nữa! Nó chỉ là một cậu bé háo sắc thôi, nó làm gì sai chứ?】
Ninh Lạc nghiến răng ken két.
“Cảm ơn nhiều nhé! Nếu cậu không @ thêm cả gia phả nhà tôi phía sau thì tôi càng biết ơn hơn đấy!”
【Các hãn kéo quân đi đánh trận】
【Hahahaha bạn này cũng không tha cho cậu ấy nhỉ】
【Tại sao không @ tôi? Vì chúng ta không quen nhau sao?】
“Sao lại có cả share nữa? Lén lút sau lưng cười tôi hả? Đáng ghét! Tôi lên mạng là để làm hoàng đế! Kẻ thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết! Ai dám chỉ trích trẫm thì tru cửu tộc! Dám dâng lời trái ý trẫm thì xử tử! Chê bai trẫm ở chợ cũng phải uống thuốc độc tự sát cho trẫm!“
【Tổng tài, đây là thư ký riêng sàng lọc kỹ càng giúp ngài những thứ vàng vàng từ năm châu bốn bể, mời ngài tranh thủ duyệt qua, đặc biệt là phần bình luận, chúc ngài một ngày vui vẻ (hun gió)】
【Bình luận loạn như nồi cháo rồi, @Ninh_Lạc-Dưới_Đáy_Quần_Bùng_Cháy mau quậy nồi lên rồi uống đi!】
“Cháo nhà không phải cháo trắng, tôi không uống! Phì một cái!“
Lộ Đình Châu hoàn toàn không biết trên mạng nói gì, chỉ nghe thấy phản ứng như rap battle của người bên ghế phụ thôi.
“Vậy nên,” Lộ Đình Châu nghiêm túc tự kiểm điểm, “tại sao chúng ta lại phải lập cái tài khoản phụ làm gì?”
Ninh Lạc nghiến răng cười lạnh: “Dĩ nhiên là để làm dậy sóng cái cuộc sống như nước đọng không lay động nổi của em rồi! Chỉ khi em bị dân mạng lôi ra như chuột cống dưới cống ngầm, kéo ra ngoài nắng thiêu đốt, em mới thật sự cảm nhận được rằng mình còn sống! Sống vì văn học trừu tượng! Sống vì sự giải phóng tinh thần của toàn nhân loại!”
“Cái cảm giác bị bóc trần này! Há há há đã quá! Không thể dứt ra được! Tôi là Joker của thành phố Gotham, là con khỉ trên núi Nga Mi, là đại vương trong bộ bài, nửa đêm tôi sẽ khóc rồi vừa khóc vừa bôi bún ốc lên mặt, thối chết toàn nhân loại!“
Lộ Đình Châu há miệng định nói, mà không tài nào tổ chức nổi ngôn từ: “Em… Anh…”
Lần đầu trong đời, anh cảm nhận sâu sắc thế nào là diễn không nổi nữa rồi.
“Suỵt, đừng nói gì hết.”
Ninh Lạc giơ ngón trỏ lên môi, giọng thì âm trầm, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, trong đôi mắt đen lay láy bùng lên hai đốm lửa âm u: “Không ai nói với anh à, đừng bao giờ cản chuột điên phát rồ.”
“Trời má! Tinh thần quá ổn định luôn rồi! Tinh thần rực cháy! Tinh thần nhảy múa! Bùng nổ luôn đi!“
Lộ Đình Châu giờ chỉ mong có ai gửi anh địa chỉ viện tâm thần, anh chắc chắn sẽ quay đầu xe chạy thẳng tới đó không chần chừ.
Từ khóa đã chính thức leo lên top 1 trending.
Trong khi phát rồ, Ninh Lạc vẫn không quên điên cuồng xóa bài, xóa đến mức khiến người ta nhìn mà xót.
【Đừng xóa nữa anh ơi, em chụp màn hình không kịp luôn á】
【Tiếp sức! Em đi chụp bài tháng Hai, ai nhận tháng Một?】
【Em em em! Em làm!】
【Vậy tôi lo nửa đầu năm!】
【Cư dân mạng thật là có tâm, một người gặp nạn, cả đám nhảy tap dance trên thi thể, nhớ chụp xong gửi gói cho tôi, tôi quỳ tạ ơn luôn】
【Ninh Lạc anh đúng là biết nói thật, cái chuyện giảm cân thôi mà anh cũng viết tới 245 bài?!】
【Tôi xin gọi anh là Trùm phát rồ, Hoàng đế hài hước, đệ nhất người gây bão】
【(giơ ngón cái)】
Ninh Lạc từ bỏ rồi, nhìn ra cửa sổ thấy phố xá lùi dần mà khóc thút thít: “Em phục rồi, em chỉ vì số điện thoại bị lộ mà bị ai đó lấy lập tài khoản, rồi bắt chước khẩu khí của em để đăng bài. Vậy cũng là tội sao? Em có làm gì sai đâu!”
Lộ Đình Châu ngẫm nghĩ: “Hay là em cứng miệng luôn đi, chết cũng không nhận, cứng như bánh mì Pháp ấy.”
Ninh Lạc nước mắt lưng tròng nhìn anh.
Lộ Đình Châu nói: “Giống y chang hiện tại của em luôn. Em không nói, người ta không biết; người ta phát hiện, em ngạc nhiên, kiểu ‘sao lại thế nhỉ, lạ ghê’, rồi cúp mạng, giả chết.”
Ninh Lạc tay run run giơ ba ngón: “Ba chữ chân ngôn! Quyết theo cái đó!”
Lộ Đình Châu: “Nhưng chắc chắn người ta sẽ nói em cứng miệng.”
Nghĩa là tự mình lừa mình được thì thôi, đừng mong lừa được thiên hạ.
Ninh Lạc không quan tâm: “Cứng miệng? Hừ! Dù trái đất nổ tung thì cái miệng em vẫn còn nguyên! Trường sinh bất tử, cho tụi nó ganh tị chết đi được!”
Lộ Đình Châu xoa đầu cậu.
Không sai, trạng thái tinh thần bạn trai anh có thể nâng cấp.
Mà giờ thì chắc đã vượt qua cả vũ trụ luôn rồi.
【Ninh Lạc v: Tôi xin đính chính, tôi là người bình thường, mọi hành vi bất thường đều không phải tôi làm, mong mọi người đừng suy diễn quá đà】
【Đính chính??? Đừng chọc tôi cười chết!】
【Tư duy mới của Lão S: biết phủi trách nhiệm rồi ha】
【Cuộc sống đúng là tươi mới, lần đầu thấy Ninh Lạc nói mình là người bình thường]
【Há há há há vô hiệu hóa hoàn toàn!】
【Lão S, tôi thấy anh xin ảnh trong nhóm fan của anh Lộ rồi đó nha, lần sau cứ inbox cho tôi, hôm nay thích kiểu trói hay cam sành ruột vàng?】
【Ai thấy cũng có phần, tôi cũng muốn!】
Ninh Lạc tắt điện thoại, ngắt mạng, bước đi với gương mặt đầy khinh bỉ của tiểu thư nhà giàu.
“Thích trói à? Về nhà trói bánh ú đi nhé!“
“Mấy người hiểu cái gì, tuyên bố là một thái độ, là một dạng buông bỏ, là Phật tính nhìn thấu hồng trần! Một lũ không có phong độ gì hết!“
Sự buông bỏ này của Ninh Lạc, kéo dài cho đến buổi ghi hình cuối cùng của show truyền hình.
“Không! Tôi không đi đâu!!”
Cậu bấu chặt lấy cánh cửa, sống chết không chịu buông tay.
“Tưởng Bội Ngôn tụi nó sẽ cười chết tôi mất!!!”
Tiền Đa Đa liếc nhìn Lộ Đình Châu, nháy mắt liên tục như ra hiệu: “Anh nghĩ cách gì đi chứ?”
Lộ Đình Châu nhún vai tỏ ý bất lực, làm khán giả đứng xem cho vui.
Tiền Đa Đa đành liều mạng xông lên: “Tập cuối rồi, tổ tông ơi, anh đi nhanh dùm cái, coi như tôi lạy anh!”
Ninh Lạc nghẹn ngào: “Không được, tôi còn biết xấu hổ, tôi không muốn bị Tưởng Bội Ngôn cái con chim lông hồng đó dí sát mặt dùng ulti!”
Tiền Đa Đa: “……”
Mẹ kiếp, lúc này mới nhớ ra sĩ diện hả?
Anh ta cố nài nỉ: “Đi đi mà, không ai nói gì anh đâu. Lần này tôi chọn chỗ tốt cho mấy người luôn đó, phong cảnh đẹp, khí hậu tốt, chỗ ở cũng xịn, đúng kiểu nghỉ dưỡng luôn, anh không muốn đi nghỉ phép có lương sao?”
Ninh Lạc kiên quyết: “Không muốn!”
Tiền Đa Đa tăng lực công kích: “Anh suy nghĩ lại đi, lần này còn là yêu đương công khai dùng tiền nhà nước, có người quay lại nhật ký tình yêu giữa anh và thầy Lộ nữa đó, không động lòng à?”
Ninh Lạc ôm chặt khung cửa, chỉ để lại một cái ót: “Không động lòng!”
Tiền Đa Đa nói khô cả họng, cuối cùng chịu hết nổi, mặt không cảm xúc tung đòn sát thủ: “Được, vậy tụi mình nói chuyện về phí vi phạm hợp đồng đi.”
Radar của Ninh Lạc lập tức rú lên, quay đầu nhanh như chớp, không thể tin nổi: “Phí vi phạm? Cái chương trình này không phải bị anh tôi mua lại rồi à? Dựa vào đâu mà tôi còn phải đền hợp đồng?”
Tiền Đa Đa: “Anh cũng có thể để anh của anh trả giùm.”
Ninh Lạc hỏi bao nhiêu, Tiền Đa Đa giơ tay ra dấu số tám.
Ninh Lạc hít sâu một hơi lạnh, quay sang bấu chặt tay áo Lộ Đình Châu: “Đỡ, đỡ em với…”
“Thì ra mình đáng giá vậy sao!!!“
Lộ Đình Châu tiện tay ôm eo cậu, vỗ nhẹ lưng như dỗ dành con nít.
Tiền Đa Đa móc điện thoại ra: “Chuyển khoản nhé? Tôi tìm số tài khoản cái, hình như lưu trong album ảnh rồi, chờ tôi chút.”
“Đừng đừng đừng! Khỏi phiền đạo diễn Tiền rồi!” Ninh Lạc lập tức đè tay anh ta lại, đôi mắt đỏ hoe: “Chuyển khoản cái gì mà chuyển! Anh em với nhau mà đụng đến tiền bạc thì tục quá! Chỉ là quay cái show thôi mà, có gì đâu! Tôi thu dọn đồ liền! Vì sự nghiệp của anh Tiền, tôi xin đốt cháy bản thân mình, soi sáng mọi người!”
“Bất kỳ ai, là bất kỳ ai!!! Cũng đừng hòng moi từ miệng tôi ra một xu!!!“
Tiền Đa Đa cười toe toét bắt tay anh: “Anh em nghĩa khí ghê á.”
Ninh Lạc sắp khóc: “Đừng khách sáo, đừng khách sáo…”
“Hu hu hu người ta nói con cái là tới để đòi nợ, ba tha cho con lần này, lần sau thì đừng có mơ nữa nha hu hu hu ọc“
Đúng là minh họa sống động cho câu: rùa không mai bị lấy ra kê bàn, gồng đến tận trời.
Lộ Đình Châu khóe môi cong lên, cười không ngậm được, mãi đến khi bị Ninh Lạc lườm một cái mới miễn cưỡng nén lại, hỏi Tiền Đa Đa chuyện chính: “Lần này khách mời đặc biệt là ai?”
Tiền Đa Đa đáp: “Một cặp anh em, thầy Lộ chắc là biết người anh, tên là Đinh Đãng Mậu, từng hợp tác với anh. Em gái là người ngoài ngành, tên Đinh Thiệu Ý, cô bé giỏi lắm, nhảy lớp liên tục rồi được tuyển thẳng vào đại học A, tháng Chín này nhập học.”
“Đinh Đãng Mậu?” Lộ Đình Châu nhanh chóng nhớ lại, hơi nhíu mày: “Danh sách này, Tổng giám đốc Ninh xem qua chưa?”
Tiền Đa Đa ra hiệu bằng mắt: “Tổng giám đốc Ninh dĩ nhiên xem rồi, không thấy có vấn đề gì.”
Lộ Đình Châu nghe vậy thì hơi khó hiểu. Ninh Dương định giở trò gì đây?
Ninh Lạc tạm thời thoát khỏi nỗi buồn của mình, quay sang hỏi Lộ Đình Châu: “Ai vậy anh?”
Lộ Đình Châu giải thích: “Nghệ sĩ cũ của công ty anh em đó.”
Chữ “cũ” được anh nhấn mạnh rõ ràng, Ninh Lạc nghe ra ngay: “Có mâu thuẫn với anh em hả?”
“Không chỉ là mâu thuẫn,” Lộ Đình Châu nói, “lúc anh hợp tác với hắn quay phim, hắn đang kiện anh em ra toà.”
“Thế mà hắn vẫn được tham gia chương trình này, mà anh em còn đồng ý á? Không thể nào đâu, anh em nhỏ nhen như thế, thù dai như thế mà.” Ninh Lạc nghĩ mãi cũng không thông.
Tiền Đa Đa nghe xong nhận xét của cậu về Ninh Dương, khoé miệng giật giật.
Tổng giám đốc Ninh biết hình tượng mình trong lòng em trai là thế này không?
Lộ Đình Châu véo nhẹ má cậu, cười dịu dàng dỗ dành: “Không sao đâu, chúng ta đi chơi thôi, mặc kệ hắn.”
Ninh Lạc vẫn hơi lo, vì cậu nhát: “Nhưng mà cái tên Đinh Đãng Mậu kia, lỡ không trả thù được anh em thì quay sang trả thù em thì sao?”
“Hắn dám à.” Lộ Đình Châu vẫn cười, trả lời nhàn nhạt.
Thái độ hờ hững, rõ ràng không xem Đinh Đãng Mậu ra gì.
Ninh Lạc lập tức ưỡn ngực, tự tin trỗi dậy, gật đầu như bổ củi: “Đúng vậy, hắn dám chắc?”
Lộ Đình Châu không nhịn được lại véo mặt cậu một cái, ngón tay cảm nhận làn da mềm mịn khiến người ta nghiện: “Cáo mượn oai hùm”
Ninh Lạc hếch cằm nhìn anh, giơ tay nhéo lại.
Mục đích dụ dỗ Ninh Lạc thành công, Tiền Đa Đa thấy hai người này sắp bày nguyên mâm cơm chó ra rồi, vội vàng rút lui: “Nhớ nhé, mai là bắt đầu quay rồi, sáng tụi tôi sẽ tới tìm hai người, nhớ đừng để lại mấy thứ không tiện cho trẻ em coi.”
Hai người hoàn toàn không nghe, Ninh Lạc còn phẩy tay như đuổi ruồi, mặt đầy chán ghét: “Biết rồi, về ăn cái bánh dứa của anh đi.”
Trong tích tắc, một chuỗi ký ức đau khổ ùa về trong lòng Tiền Đa Đa: “……”
Anh ta tức giận lườm Ninh Lạc, đóng cửa cái “rầm”.
Chỉ là… Ninh Lạc rất nhanh liền hối hận vì đã đồng ý tham gia.
Bởi vì sau khi Tiền Đa Đa kéo mọi người vào một group chat, kết bạn và chào hỏi xong xuôi, thì Đinh Thiệu Ý gửi qua một đoạn tin nhắn thoại.
Giọng cô nghe rất bình tĩnh, lý trí, vì còn nhỏ nên xen chút non nớt: “Em biết anh. Gần đây em tìm hiểu tư liệu của tất cả mọi người. Anh là người tự đâm chính mình rồi tự bốc phốt mình trên mạng nè, em còn xem cả nick phụ của anh nữa. Anh thú vị lắm, em thích anh.”
Ninh Lạc lặng người một chuỗi dài: “…………”
Cậu bịt miệng lại, nước mắt giàn giụa.
Bên ngoài thì nhắn lại: “Cảm ơn em gái thích anh nha ~”, nhưng thật ra Lộ Đình Châu đã không còn giữ nổi cậu nữa.
“Đừng cản em! Cho em nhảy lầu đi! Em sống còn ý nghĩa gì nữa!”
Lộ Đình Châu thấy con lừa hoang này không thể khống chế, đành thả tay: “Nhảy đi.”
Ninh Lạc quay đầu lại như slow-motion, không thể tin nổi nhìn anh.
“Nhảy đi,” Lộ Đình Châu nhìn đôi chân vẫn dính chặt dưới đất của cậu, nhướn mày, “sợ độ cao hả?”
Nhảy lầu? Cậu đứng gần cửa sổ còn run rẩy nữa là.
Ninh Lạc hít hít mũi.
“Không sao… chỉ là hơi mệt thôi… tôi là đóa hồng buồn giữa đêm khuya“
Tập cuối cùng của cậu, tiền đồ mịt mù như tiền điện tháng tới…