Ninh Lạc cực kỳ tức giận.
Mà một khi cậu tức giận thì là chuyện nghiêm trọng đấy.
Cậu mà tức là nổi điên lên luôn, quên mình, bất chấp tất cả, và đã bùng nổ một trận chiến giành cơm trên bàn ăn vô cùng hùng vĩ, hoành tráng, rực lửa.
Lộ Đình Châu nhìn cậu đi múc bát cơm thứ ba, đặt đũa xuống: “Em còn ăn nổi nữa à?”
Ninh Lạc mắt rưng rưng, nhét một miếng cơm to vào miệng: “Ngon! Thích ăn! Anh đừng lo!”
Lộ Đình Châu tất nhiên vui vì cơm mình nấu được đón nhận nhiệt tình, nhưng cũng lo cậu bị đầy bụng, nên ăn xong liền xuống lầu mua một hộp thuốc tiêu hoá.
Vừa về đến nhà đã thấy Ninh Lạc nằm dài trên ghế sofa, hai tay đan vào nhau đặt trên bụng dưới, tư thế chuẩn chỉnh như đang chuẩn bị hạ táng, mặt mày lộ vẻ đau đớn mơ hồ.
Nghe thấy tiếng động, Ninh Lạc ngẩng đầu cố sức quay cổ, chỉ thấy được vạt áo của Lộ Đình Châu, vội giơ tay kiểu “bàn tay Nhĩ Khang”: “Anh mua rồi hả? Mau đưa em!”
“Cẩn thận ngã.” Lộ Đình Châu thấy tư thế cậu vặn vẹo khó coi, đỡ cậu dậy rồi đưa thuốc tiêu hoá.
Ninh Lạc vừa nhét thuốc vào miệng vừa rê.n rỉ: “Em ăn quá no, không động đậy nổi, bụng khó chịu chết đi được.”
Lộ Đình Châu: “Thế sao lúc nãy em còn cố nhét vào?”
Ninh Lạc ngậm thuốc, nói không rõ chữ: “Em muốn biến bi thương thành khẩu vị! Với lại anh có thể tự kiểm điểm lại không? Tại sao lại nấu canh vịt dưa chua, sườn chiên bạc hà, đậu phụ sốt cà, rau xà lách xào? Nếu anh không nấu thì em đã không ăn rồi!”
Lộ Đình Châu gật đầu, nghe lời ngay: “Được, lần sau anh không nấu nữa.”
Ninh Lạc im lặng hai giây, rồi lên tiếng: “Xin lỗi anh yêu, em hơi không biết điều. Coi như em vừa đánh một cái rắm chó đi.”
Anh yêu đứng bên sofa bật cười, khóe môi cong lên, ánh mắt mang theo ý cười dịu dàng lấp lánh.
Ninh Lạc ngửa đầu nhìn anh từ góc độ “xác chết”, cũng thấy anh đẹp đến ngây người.
“A~ yêu đương đúng là niềm vui tuyệt đối~ được hời một anh đẹp trai, hí hí“
Thắng lợi vẻ vang của hội mê trai đẹp.
Lộ Đình Châu nhướng mày, vỗ nhẹ cậu ý bảo nhích sang một bên, rồi ngồi xuống sofa, để Ninh Lạc gối đầu lên đùi mình, vừa xoa bụng giúp cậu tiêu hóa vừa cười nói: “Đừng bi thương nữa, vui lên đi em, ăn thêm nữa là Hứa Linh lại bắt em giảm cân đó.”
Ninh Lạc như NPC bị kích hoạt từ khóa, nghẹn ngào: “Giảm cân, kẻ thù số một của đời người.”
Ninh Lạc không béo, nhưng vì phải lên hình, lại thích ăn, nên thường xuyên bị Hứa Linh ép giảm cân, cứ ba ngày ăn rồi lại ba ngày kiêng.
Lộ Đình Châu: “À đúng rồi, bưu kiện Hứa Linh gửi đến rồi, em có muốn xem không?”
Ninh Lạc sụp đổ: “Xem gì mà xem, toàn là cà phê đen, chị ấy muốn em uống đến chết à. Thứ này với thuốc bắc chỉ khác cái là thuốc bắc còn được quẹt bảo hiểm y tế đó.”
Trên đầu truyền đến tiếng cười khẽ.
Ninh Lạc xoa xoa tai.
Cậu nằm cực kỳ thoải mái, gối lên đùi Lộ Đình Châu hưởng thụ dịch vụ mát-xa, vừa rên vừa chỉ đạo anh xoa lên tí, xuống tí.
Bụng được bàn tay ấm áp mềm mại xoa nhẹ, lực vừa đủ, khiến Ninh Lạc khoan khoái nhắm mắt lại, ý thức dần mơ hồ, còn ngáp một cái, cơn buồn ngủ kéo đến, má dụi vào lớp vải mềm mại đổi tư thế nằm.
Lộ Đình Châu khẽ hít một hơi, bóp nhẹ sau gáy cậu: “Đừng có nhúc nhích.”
Ninh Lạc bị nhéo đến buồn, cười khúc khích, rụt cổ né, nổi máu trả thù: “Sao đấy, em cứ động đấy. Động tí cũng không cho à?”
Nói xong liền ôm lấy eo anh cọ tới cọ lui, làm áo bị xộc xệch.
Cơ bụng Lộ Đình Châu căng lên.
Ninh Lạc cảm nhận được, đưa tay mò một cái lên cơ bụng anh, sờ đi sờ lại, lòng bàn tay dính chặt không chịu rời.
Ngay sau đó bị nắm lấy tay, Ninh Lạc không hài lòng ngẩng đầu lên, đụng phải ánh mắt sâu thẳm nóng rực.
Cậu có chút hoảng hốt: “Anh làm gì vậy?”
Môi bị cắn một cái, để lại dấu răng mờ mờ ám muội.
Hơi thở ấm áp của Lộ Đình Châu phả nơi mi tâm, mang theo chút ngứa ngáy lơ đãng: “Em biết rồi còn hỏi. Anh cảnh cáo em rồi đấy.”
Ninh Lạc quay đầu né đi, đột nhiên thấy cơ bụng cũng chẳng còn hấp dẫn gì nữa, mặt mày u ám: “Em sai rồi! Ngày mai còn phải quay chương trình mà, đi ngủ đi được không?”
Lộ Đình Châu mím môi, thốt ra hai chữ: “Không được.”
Sau đó bế ngang cậu lên, bước về phía phòng ngủ.
Giữa đường, anh còn không quên dùng đầu ngón tay móc lấy chiếc túi ni-lông chứa thuốc tiêu hoá mang vào phòng ngủ.
Lúc này, Ninh Lạc mới thấy rõ — ngoài thuốc, trong túi còn có… một thứ khác – bao cao su.
Cậu ôm lấy vai Lộ Đình Châu, trừng mắt nhìn anh xé bao bì, đôi mắt tròn ươn ướt, môi đỏ sưng tấy, khẽ trách móc:
“Anh mua cái này làm gì? Anh… anh có tính toán từ trước rồi đúng không?”
“Chỉ là tiện thể bổ sung chút đồ dùng thôi,” Lộ Đình Châu liếc mắt nhìn cậu, giọng bình thản, “Ai ngờ hôm nay lại dùng đến.”
“Thì thì thì… thì cũng không nhất thiết phải dùng mà… Hay mình tiếp tục xoa bụng đi anh? Em vẫn còn no lắm…”
Lộ Đình Châu vòng tay siết eo cậu kéo sát vào lòng, thân thể áp sát, khiến Ninh Lạc khẽ rên một tiếng. Cổ bị cắn một phát, da thịt chỗ ấy như bị ngọn lửa nhỏ mơn trớn.
“Xoa bụng thì lâu quá,” anh cúi đầu thì thầm bên tai, giọng khàn khàn nhẹ như lông vũ, “Đổi cách khác tiêu hóa đi. Vận động một chút, Lạc Lạc.”
Ninh Lạc còn chưa kịp hiểu “vận động” là sao thì trời đất đã xoay chuyển — cậu bị đặt ngồi lên người Lộ Đình Châu.
Ninh Lạc: ???
“Không, em không muốn!”
“Thử một chút,” Lộ Đình Châu vừa dỗ dành vừa hôn nhẹ lên chóp mũi, rồi nhét vào tay cậu một gói mỏng nhẹ, nhỏ gọn, thấp giọng cười nói:
“Lạc Lạc, giúp anh một tay nhé.”
Ninh Lạc tức đến bật khóc: “Anh… anh đúng là bắt nạt người ta quá đáng…”
Bên tai là tiếng cười trầm thấp như đang đùa dai.
…
Lần này, Ninh Lạc thật sự khóc.
Khóe mắt đỏ ửng, hàng mi dài như lông quạ ướt đẫm nước mắt, run rẩy dính vào nhau.
Một giọt lệ lăn xuống nốt ruồi nhỏ nơi khóe mắt, trượt dọc theo thái dương dính mồ hôi.
Cậu nghẹn ngào nói một câu phải ngừng ba lần, âm thanh đứt quãng:
“Lộ Đình Châu, anh… anh không phải là người mà… hu hu hu…”
“Tôi thề là không bao giờ rờ vào cơ bụng anh nữa! Đồ cầm thú! Đồ đầu gỗ! Anh không phải người tốt! Hu hu hu…“
Lộ Đình Châu mỉm cười, nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mắt cậu:
“Khóc nữa đi, Lạc Lạc. Anh thích nghe em vừa khóc vừa gọi tên anh.”
Ninh Lạc lập tức nín thở, hoảng sợ ngậm chặt môi — không dám hé một tiếng.
————-————-
Lộ Đình Châu vẫn giữ lại chút lý trí — dù sao hôm sau còn phải đi làm, cũng không dám quá đà. Sau khi “hành sự” xong, anh bế Ninh Lạc vào phòng tắm rửa sạch sẽ. Trước nửa đêm cả hai đã lên giường, giờ giấc sinh hoạt còn lành mạnh hơn lúc Ninh Lạc ở nhà một mình.
Nhưng điều đó không ngăn được việc Ninh Lạc thầm nghiến răng căm hận. Trước khi ngủ, cậu cố vớt lại chút ý thức cuối cùng, nghiến răng nghiến lợi buông lời đe dọa:
“Anh cứ chờ đấy, sau này em cũng sẽ bắt anh khóc gọi tên em cho xem!”
Lộ Đình Châu còn chưa kịp đáp lời, người vừa mới hùng hổ tuyên chiến đã nhắm mắt ngủ mất tiêu.
Lộ Đình Châu: “…”
Anh ngồi ở mép giường khẽ bật cười, cúi đầu hôn lên má Ninh Lạc, giọng nói lẫn trong nụ cười dịu dàng:
“Nếu khi trước em nói là không thích anh, biết đâu thật sự đã có cơ hội thấy anh khóc rồi.”
Giờ thì muộn rồi.
Lộ Đình Châu tâm trạng phơi phới, tắt đèn đi ngủ.
————-————-
Sáu giờ sáng, Ninh Lạc bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Cậu trở mình, kéo chăn trùm kín đầu, quyết tâm tiếp tục ngủ nướng.
Thế nhưng tiếng gõ vẫn kiên trì như tiếng trống báo án, xuyên thẳng qua cả chăn bông lẫn gối đầu, không chút nể nang mà đâm vào tai cậu.
Ninh Lạc bực bội giơ tay đẩy đẩy bên cạnh: “Anh ra coi ai ngoài đó…”
Kết quả là đẩy vào khoảng không.
Ninh Lạc lập tức tỉnh táo, giật chăn lẫn gối lên khỏi đầu, lú đầu ra khỏi tổ ấm mềm mại, cố mở mắt thành một khe nhỏ, bốn phía mờ mịt: “Tên khốn đó đâu rồi?!”
Một tiếng ho nhẹ vang lên.
Ninh Lạc xoay đầu theo hướng phát ra âm thanh, thấy Lộ Đình Châu đã ăn mặc chỉnh tề, gọn gàng như chuẩn bị đi họp ban giám đốc.
Lộ Đình Châu giơ cổ tay chỉ đồng hồ: “Anh nghĩ em nên dậy rồi, họ đến rồi đấy.”
Ninh Lạc dụi mắt hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“6 giờ.”
“6 giờ?! Em nuôi vịt cũng không bị gọi dậy giờ này đâu!”
Lộ Đình Châu nhớ đến con vịt nhồi bông giọng vịt khản đặc trong phòng Ninh Lạc — hiện giờ đã dọn sang nằm chễm chệ trong phòng khách nhà mình — khẽ “chậc” một tiếng.
“Em dậy trước đi, anh ra mở cửa.”
Thấy Lộ Đình Châu bước đi xa dần, Ninh Lạc đành miễn cưỡng lết khỏi giường.
Cùng lúc đó, hàng triệu cư dân mạng đã tụ hội đầy đủ trong phòng livestream, chỉ đợi giây phút phát sóng bắt đầu.
Tin đồn về việc Ninh Lạc và Lộ Đình Châu sống chung đã lan truyền khắp mạng, hình ảnh hai người cùng ra vào cũng bị chụp lại không ít, nhưng nhân vật chính lại im thin thít như rùa rút cổ sau lần tài khoản phụ bị lộ, mặc cho dân tình gõ trống khua chiêng hò hét, cũng chẳng hé miệng lấy nửa câu.
Tiền Đa Đa — người chưa bao giờ bỏ qua một miếng dưa lớn nào — đã úp mở trước rằng hôm nay sẽ phát sóng tại nhà Lộ Đình Châu.
Ngay khi màn hình vừa sáng, hàng vạn bình luận như nổ tung:
【Chào buổi sááááng!!】
【AAA cuối cùng cũng phát sóng! Tôi sắp khóc!】
【Đây là nhà Lộ ca hả? Vậy rốt cuộc bảo bối Ninh có ở đó không? Mau lia máy quay đi cho tôi biết đi!!!】
【Dưới đáy quần bùng cháy ơi cậu đâu rồi? Nói gì đi chứ Quần cháy!!】
Người xem đều bị sự tò mò làm cho sôi máu, mà nhân vật chính thì vẫn đang vật lộn với chiếc chăn và cơn buồn ngủ.
“ĐM, rượu vang mở ra còn được thở năm phút, sao tôi mở mắt chưa đầy năm giây đã phải đi làm?!“
Tiền Đa Đa vừa bước vào đã nghe thấy lời than trời trách đất ấy, quay sang hỏi Lộ Đình Châu: “Ninh Lạc đâu?”
“Chút nữa ra,” Lộ Đình Châu mời họ vào nhà, “Mọi người cứ ngồi.”
Quả nhiên là chưa tỉnh!
【Ý của câu đó không phải là: tụi tui sống chung rồi đó, thì sao… hả? Hả? HẢ???】
【Tôi không mơ! Cảm ơn cha mẹ, cảm ơn thầy cô, cảm ơn trường học đã nuôi dưỡng tôi đến ngày hôm nay để chứng kiến giấc mơ thành hiện thực này!!】
【Ninh Lạc còn chưa dậy? Tuổi này rồi mà còn ngủ nướng?】
【Đáng mặt bảo bối lớn mật, dám để cả hội vip ngồi chờ cậu tỉnh ngủ!】
【Có lẽ sau khi sống chung, việc rời giường quả thật… gian nan (rít điếu thuốc)】
【Cái này còn dễ hiểu hơn cả giải tích luôn đó trời…】
【Tự nhiên tha thứ cho cậu ta rồi…】
Tiền Đa Đa và đoàn ekip đi thẳng ra phòng khách.
Vừa ngồi xuống thì một giọng thét đột ngột vang lên như gọi hồn:
“Mày mày mày! Hát bình minh! Nghèo ha ha! Hát hoàng hôn! Harry Potter cưỡi chổi bay, sorry sorry!!”
Tiền Đa Đa bị dọa cho nhảy dựng, vội bật dậy khỏi ghế, mặt tái mét nhìn về phía tiếng động, ánh mắt dán chặt vào thứ bông mềm dưới mông: “Cái quỷ gì vậy?!”
“Anh ngồi lên con vịt của tôi rồi.”
Giọng nói vang lên lạnh lẽo như vọng từ cõi âm, kéo theo một làn oán khí.
Ninh Lạc xuất hiện với ánh mắt âm u, trừng trừng nhìn Tiền Đa Đa.
Tiền Đa Đa: “Hả?”
Anh ta quay đầu lại nhìn — quả nhiên là một con vịt màu vàng đã bị đè bẹp dí, đang phát ra những âm thanh cao vút như gọi cả khu dân cư dậy.
Không khí rơi vào một thoáng tĩnh lặng kỳ dị.
Chỉ thấy Ninh Lạc bước tới, ôm lấy con vịt yêu quý, giữa bản nhạc tra tấn não vẫn kiên quyết nhấn nút tắt.
Ngay lúc ấy, cảm xúc của Tiền Đa Đa và hàng loạt cư dân mạng trên livestream hoàn toàn hòa làm một:
【Tôi chưa từng nghĩ… một sinh vật như vậy lại có thể tồn tại — và còn sống ngay trong nhà anh Lộ.】