Ống kính lia thẳng vào con vịt trong tay Ninh Lạc.
Tiền Đa Đa: “Con vịt này của cậu…”
Ninh Lạc ngáp một cái, nhại lại: “Con vịt này của tôi?”
“Tiếng nó nghe… hơi giống cậu đấy.” Tiền Đa Đa nói ngập ngừng, sợ nói sai bị Ninh Lạc chửi te tua.
Ninh Lạc lập tức tỉnh như sáo, giơ ngón cái: “Có gu! Đúng rồi, giọng tôi đấy, tôi tự thu âm mà. Nó còn biết hát mấy bài khác nữa cơ.”
Cậu hào hứng giới thiệu vịt cưng: “Quạc quạc, đổi bài.”
Chú Psyduck tên Quạc quạc lại cất giọng oanh vàng: “Tôi là một người nhạy cảm với cồn nha! Soái! Ca! Tửu lượng thì tệ mà lại siêu! Thích! Uống!”
【Trời ơi… Tiền Đa Đa đúng là fan chân chính! Tôi nghe còn chả nhận ra giọng Ninh Lạc luôn…】
【Giọng vịt của Ninh Lạc mà kết hợp với kỹ thuật auto-tune kiểu này, ai mà không phải khen là “ác đến tận cùng”!】
【Bên sản xuất đâu, tôi có chuyện cần ra phúc long “tâm sự” với các người.】
Tiền Đa Đa: “…”
Anh ta lặng lẽ liếc nhìn Lộ Đình Châu với ánh mắt khó tả, trong mắt viết rõ hai chữ: Chiến sĩ.
Lộ Đình Châu vẫn giữ nụ cười kiểu “tôi là người chuyên nghiệp”, cố gắng rất nhiều để không sụp đổ tinh thần.
Anh nhắm mắt, tự nhủ với bản thân như tụng kinh:
Không sao, mình là chủ nhân của cuộc đời mình, không cần người khác công nhận. Hát thì đã sao? Hát hay thì phải khoe.
Ninh Lạc thì hoàn toàn tỉnh ngủ, hỏi nhóm Tiền Đa Đa có ăn sáng không. Mọi người đều bảo đã ăn rồi: “Hai người cứ ăn trước đi, bọn tôi còn thời gian, không gấp.”
“Không gấp?” Mắt mèo đen nhánh của Ninh Lạc không chớp lấy một cái, trừng Tiền Đa Đa, oán khí ngập trời: “Không gấp mà bắt tôi dậy lúc sáu giờ sáng?!”
“Xong đời rồi Tiền Đa Đa, tôi sẽ đấm anh thành một chiếc bánh trứng bự tổ chảng luôn!“
Tiền Đa Đa mặt mày hí hửng, thả một quả bom: “Tôi muốn rèn thói quen dậy sớm cho hai người, để mấy ngày tới dễ thích nghi.”
Một câu thôi mà thông tin nhiều như đại bàng sải cánh.
Ninh Lạc túm lấy tay Lộ Đình Châu, áp lên ngực mình: “Anh, anh thử xem tim em còn đập nổi không?”
Lộ Đình Châu không chỉ thử, còn tiện thể hôn khẽ lên chóp mũi cậu: “Chắc là còn. Nhưng sờ qua áo khó cảm được.”
Hai người chưa gắn mic, Lộ Đình Châu cố tình hạ giọng, chỉ Ninh Lạc nghe thấy.
Mắt Ninh Lạc mở to hơn một chút, vành tai và cổ lập tức đỏ bừng, đến cả dái tai cũng đỏ như nhỏ máu, cậu hoảng hốt nhìn quanh đám nhân viên, mặt đỏ gay.
Nhân viên: ???
Ninh Lạc chột dạ quay mặt đi, đẩy Lộ Đình Châu ra, nghiêm giọng: “Ăn sáng đi! Không được… không được lắm mồm.”
【Trời ơi ngọt quá ngọt quá ngọt quá! Anh Lộ cứ thích thơm thơm Tiểu Lạc thôi】
【Cục dân chính đâu, chạy đến đây bằng hai cái chân của mấy người đi!】
【Bao giờ có bản ghi hình thế? Tôi còn muốn tua lại cảnh hôn nhẹ kìa!】
【Nhìn tai bạn Lạc đỏ rực thế kia, rốt cuộc anh Lộ thì thầm cái gì mà hot vậy trời?】
【Giấu tụi tôi không cho nghe, rõ ràng là bắt đầu giữ kẽ rồi đó!】
Ninh Lạc nhất quyết không giải thích cho dân mạng, kéo ghế ngồi xuống ăn sáng.
Bữa sáng chỉ có bánh mì nướng với sữa, dù sao Lộ Đình Châu cũng không ngờ Tiền Đa Đa tới sớm vậy, không kịp nấu nướng gì tử tế.
Tiền Đa Đa nhìn luồng bình luận của khán giả, thay mặt họ hỏi: “Hai người dọn về ở chung bao lâu rồi?”
Ninh Lạc nhìn Lộ Đình Châu, người kia trả lời thẳng: “Vừa tròn một tuần.”
【Một tuần? Vậy chẳng phải từ hôm sinh nhật Ninh Lạc à?】
【Phải không? Hôm tiệc sinh nhật, truyền thông chụp được xe của anh Lộ luôn mà!】
【Khó trách ông anh tôi cũng đi tiệc đó, lúc về bảo nửa buổi sau chẳng thấy bóng ai — thì ra là bị “dắt” đi mất rồi.】
Tiền Đa Đa: “Chắc là anh Lộ là người nấu ăn nhỉ? Vậy bình thường Ninh Lạc có phụ giúp làm việc nhà không?”
Miếng bánh mì trong miệng Ninh Lạc bỗng nghẹn lại, nuốt không trôi. Cậu đặt xuống, hơi chột dạ nói: “Ờ, câu hỏi này ấy mà… chỉ có thể nói là rất có trình độ.”
Lộ Đình Châu lên tiếng giải vây: “Hằng ngày có cô giúp việc đến dọn dẹp.”
Tiền Đa Đa tặc lưỡi: “Vậy là Ninh Lạc ăn chực, ở chùa, không làm gì hết hả, đồ bé lười.”
Ninh Lạc không vui: “Anh dựa vào gì mà nói tôi lười? Tôi rõ ràng chẳng làm gì cả mà!”
Tiền Đa Đa: 6 điểm cho độ tự giác.
Anh nói tiếp: “À, cư dân mạng còn nhờ tôi hỏi về cái tài khoản phụ We—”
“Anh nghĩ kỹ rồi hãy hỏi!” Ninh Lạc lập tức ngắt lời, cầm nĩa lườm Tiền Đa Đa, giọng âm trầm lạnh lẽo: “Hôm nay tôi dậy sớm đấy nhé, hiện giờ tôi vẫn còn cái cảm giác như nắp quan tài vừa bị hất tung lên.”
Tiền Đa Đa lập tức im như thóc.
Rất tốt, hôm nay lại là một ngày nhẫn nhịn.
Bình luận thì tràn ngập tiếng la ó.
【Tại sao không hỏi nữa? Tiền Đa Đa anh đừng có nhát gan vậy chứ】
【Anh còn đứng về phe tụi tôi không hả? Anh thay lòng rồi! Đồ đàn ông lạnh lùng vô tình!】
Tiền Đa Đa không hỏi, thì anh em nhà họ Đinh sẽ hỏi thay.
Sau khi Ninh Lạc và Lộ Đình Châu xuống máy bay, lên xe buýt sân bay, vừa nhìn là thấy ngay hai khách mời mới.
Đinh Đãng Mậu có ngoại hình trong giới giải trí chỉ được xếp loại “trai đẹp trung bình”, nhưng khí chất lại hơi u ám, khá đặc trưng. Theo lời fan thì là “anh trai khiến người ta đau lòng”. Gần đây anh ta đóng một bộ phim đam mỹ, từ tuyến mười tám nhảy vọt lên tuyến hai.
Cô em gái Đinh Thiệu Ý thì xinh xắn hơn hẳn, mặt nhỏ bằng bàn tay, tóc dài ngang vai, mặc váy trắng, trông có vẻ ngoan ngoãn, nhưng mặt lạnh tanh, kiểu người xa lạ đừng lại gần, nhìn là biết không dễ bắt chuyện. Mà sự thật cũng đúng như vậy, ngay cả Tào Cẩm Lưu cũng đành rút lui không thành công.
Vậy mà Đinh Thiệu Ý vừa nhìn thấy Ninh Lạc, đôi mắt lập tức sáng lên, còn vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình, nhiệt tình mời gọi: “Thầy Quần Cháy, ngồi đây đi.”
Ninh Lạc: ??????
Cậu đứng chết trân tại chỗ, khóe miệng co giật dữ dội.
Lộ Đình Châu nể mặt lắm mới quay đầu đi mà cười khẽ, còn cố nhịn.
Những người khác thì chẳng lịch sự đến thế, tiếng cười của Tưởng Bội Ngôn và Tào Cẩm Lưu đặc biệt vang dội, như muốn lật tung nóc xe buýt.
“HAHAHAHAHAHAHAHAHA chết mất! Cười không thở nổi rồi!!”
“HAHAHAHA em gái ơi, HAHAHA em hiểu chuyện quá đi!”
“HAHAHAHA cứu mạng tôi với, đau bụng quá!!!”
“Má nó! Cằm tao! Cằm tao trật rồi!!” Tưởng Bội Ngôn ôm cái cằm lệch cầu cứu, sau đó được Tưởng Tư Kỳ thuần thục nắn một phát “rắc” cho vào lại.
Ninh Lạc thấy cả xe há mồm ra cười, chân tay lạnh toát.
Đinh Thiệu Ý không hiểu: “Sao thế? Không phải biệt danh của anh à?” Cô nhìn Ninh Lạc: “Anh không thích hả? Em thấy anh dùng nó làm tên tài khoản mà, chắc là thích chứ?”
Ninh Lạc không biết nên gật hay lắc, gắng gượng nặn ra một nụ cười.
Còn khó coi hơn khóc.
“Miễn em vui là được.”
“Tôi sẽ không chơi trò ‘trừu tượng’ nữa đâu! Một là chẳng ai hiểu tôi, hai là thật sự có người tưởng tôi là đồ ngốc! Nực cười, các người tưởng tôi để tâm sao? Tôi từng giết cá ở Đại Nhất Phát* suốt mười năm, tôi tưởng trái tim mình đã lạnh như con dao mổ. Nhưng khi nghe tiếng cười nhức óc của các người, nước mắt tôi tuôn như bồn cầu xả nước, tôi muốn ôm lấy mông các người mà gặm gặm gặm gặm gặm gặm gặm!!!“
大润发 (Đại Nhất Phát): tên một siêu thị nổi tiếng ở Trung Quốc, tương tự Big C hay Lotte ở Việt Nam.
Tưởng Bội Ngôn: Đậu… gặp phải kẻ bi.ến t.hái rồi!
Gương mặt đơ như đá của Đinh Thiệu Ý cuối cùng cũng có chút biến hóa, cô kinh ngạc nhìn Ninh Lạc, không kìm được mà thốt lên: “Anh đang nói cái quần què gì thế?”
Ninh Lạc: ??
Hai dấu chấm hỏi to tướng hiện lên trên đầu cậu.
Nụ cười trên môi Lộ Đình Châu cũng biến mất, ánh mắt dần đổ dồn về phía Đinh Thiệu Ý.
“Em gái, không thể nói người ta như vậy được,” Đinh Đãng Mậu ngăn cô lại, sau đó quay sang mọi người, “Xin lỗi nhé, em tôi bình thường ít tiếp xúc với người ngoài, giao tiếp có chút vấn đề. Mong mọi người nể mặt tôi mà thông cảm. Nếu em ấy có lỡ lời gì, thì cứ trách tôi là được.”
【Hả? Giao tiếp có vấn đề? Ý là thiên tài EQ thấp à?】
【Bảo sao nói chuyện khó nghe thế, EQ âm vô cực, còn phải có Miêu Miêu ra dọn tàn cục】
【Miêu Miêu đáng yêu quá đi mất, cưng em gái đỉnh thật sự!】
【Nhưng mà… nhưng mà… bóc trần điểm yếu của con gái trước mặt bao người như vậy, có hơi tàn nhẫn không? (Tôi không chê Đinh Đãng Mậu gì đâu nha, chỉ là… nếu là con gái mà bị người thân vạch trần thế chắc sẽ tổn thương lắm đó…)】
【Da mỏng thì đi trị đi cưng】
Đinh Thiệu Ý định mở miệng, cuối cùng lại thôi, mặt mày lạnh tanh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì nữa.
Ninh Lạc thấy Đinh Đãng Mậu đang nhìn mình khi nói câu đó, vội vàng xua tay: “Ơ? Không không, tôi không có ý trách gì đâu nha.”
Lộ Đình Châu hơi nhíu mày nhưng nhanh chóng thả lỏng, tay khoác lên vai Ninh Lạc, nhẹ kéo cậu lại gần rồi mỉm cười với Đinh Đãng Mậu: “Sao lại thế được, em gái anh dễ thương mà. Nhóc Lạc nhà tôi hay nói đùa thôi, chắc sẽ hợp nhau đấy.”
Nói xong, anh nhận lấy túi đồ từ tay Ninh Lạc, cúi đầu dịu dàng hỏi: “Em ngồi cạnh em gái nhé, được không?”
Ninh Lạc gãi đầu, không hiểu sao đột nhiên lại có chuyện này, nhưng vẫn gật đầu đồng ý: “Được thôi. Vậy anh đưa túi snack đây, em chia cho em gái ăn.”
Lộ Đình Châu ngoan ngoãn đưa túi, Ninh Lạc liền chọn gói snack to nhất đưa cho Đinh Thiệu Ý.
Đinh Thiệu Ý ôm cái túi khổng lồ, hỏi: “Anh kia là bạn trai anh đúng không? Người mà anh nói trên Weibo là đang định theo đuổi?”
Ninh Lạc ngẩn người một lúc mới nhớ ra mình từng nói vậy thật: “Đúng rồi đó.”
“Mà có vẻ chưa kịp theo đuổi thì đã tóm được người ta rồi, haizz, chẳng có tí thử thách nào, tiểu Lộ Đình Châu, nhẹ nhàng nằm gọn trong lòng bàn tay”
“Thấy chưa, vẫn là do mình quá sức hấp dẫn thôi (vuốt tóc cực ngầu)“
Lộ Đình Châu bên cạnh nghĩ bụng: Có người thật sự cần được dạy dỗ lại.
Đinh Thiệu Ý xé túi snack ra, nghiêm túc gật đầu: “Hai người bù trừ cho nhau.”
“Đúng hông? Nói chung là rất xứng đôi.” Ninh Lạc cười tít mắt, quay đầu tiếp tục chia snack cho mọi người.
Đến lượt Tưởng Bội Ngôn, cậu mỉm cười đưa cho hắn một cái ống hút.
Tưởng Bội Ngôn: “?… Còn nước của tôi đâu? Người ta đều có mà, sao tôi không có?”
Ninh Lạc làm bộ quan tâm hết mực: “Cằm cậu mới nối lại xong đúng không? Chắc chắn phải kiêng ăn kiêng uống mà. Cậu xem, tôi tinh tế chưa—tặng cậu cái ống hút để nhai chơi, mô phỏng cảm giác uống nước cho đỡ thèm, cưng chưa?”
Tưởng Bội Ngôn tức đến ngực phập phồng hai cái, tay siết cái ống hút thành một nút thắt luôn.
Ninh Lạc tặc lưỡi: “Đừng tức mà, cẩn thận cằm lệch lần nữa đó nha.”
“Không trị được cậu? Hừ, hôm nay tôi mời—mời cậu lăn hộ“
Tưởng Bội Ngôn bùng cháy: “Cậu bị thần kinh à?!”
Ninh Lạc tỏ vẻ như vừa được ai đó thấu hiểu sâu sắc, cảm động ôm má: “Phải rồi đó bé yêu, tôi là như vậy mà. Nên cậu nhường tôi chút được hông?”
Một tiếng “bé yêu” khiến da đầu Tưởng Bội Ngôn tê rần, toàn xe như bị quét qua một trận buồn nôn nhẹ.
【Móa, Ninh Lạc lên cấp rồi, giờ là phiên bản Chúa điên Plus+ luôn rồi!】
【Trời ơi cái vibe quen thuộc quay lại rồi! Lâu lắm rồi tôi mới thấy cảnh Ninh Lạc phát rồ on air, chính là cái vibe này! Đã cái nư!】
【“Bé yêu” á? Trời đất quỷ thần ơi lần đầu tôi thấy cái xưng hô này nó… trừu tượng tới vậy】
【Ninh Lạc, cưng quay lại nhìn mặt anh Lộ nhà cưng đi, ổng chuẩn bị dùng ánh mắt giết người luôn rồi kìa】
【Rồi rồi rồi, tôi tuyên bố hôm nay chính là ngày thành lập giáo phái ship Đào Cà Rốt CP!!!】
【Lộ Đình Châu (hai tay giấu sau lưng, lén cầm theo cây sắt): “Cái gì? Cậu nói lại lần nữa tôi nghe xem!” (rút gậy sắt) (tiến từng bước sát lại) (mắt đỏ như sư tử điên) “ĐCM, đừng có thử thách sự nhẫn nại của tôi!”】
【??? Fan của Lộ Đình Châu đâu rồi, mau ra đây, anh nhà các cô sắp bị dân mạng bẻ cong rồi kìa!】
Fan của Lộ Đình Châu im lặng nhắm mắt đầy bình thản.
Không, thật ra từ cái ngày anh nhà họ bắt đầu thích Ninh Lạc, họ đã bị bẻ cong đến cùng rồi.
Có người cực kỳ khoái chí trước tình huống này.
Ví dụ như Ninh Dương – người đang chiếm dụng phòng họp để bật màn hình lớn xem livestream trực tiếp.
Thấy cảnh đó, anh ta chỉ vào màn hình, nói với thư ký Tiền: “Kiểu này vui nè, mua ít thủy quân cho tụi nó được lên nhiều tí.”
Thư ký Tiền đẩy gọng kính, gật đầu: “Ngài muốn cỡ nào?”
Ninh Dương cười khẩy: “Cỡ mà khiến Lộ Đình Châu tức đến ói máu ấy.”
Trời mới biết có lần tan làm về nhà, anh ta thấy phòng ngủ của Ninh Lạc bị dọn sạch bách, trong lòng đau như cắt.
…Dĩ nhiên, trong nỗi đau ấy cũng lẫn chút nhẹ nhõm vì cuối cùng không phải nghe ai đó vừa tắm vừa hát nữa. Nhưng chuyện đó không quan trọng!
Gương mặt công sở của thư ký Tiền cuối cùng cũng có chút cảm xúc, gật đầu: “Lâu rồi tôi mới thấy ngài để tâm đến một người đàn ông như vậy.”
“…”
Gương mặt đẹp trai của Ninh Dương co rúm lại: “Trừ lương cậu bây giờ!”
Một câu trị ngay chứng stress cấp độ nặng của thư ký Tiền, cậu ta lập tức nghiêm túc lại: “Xin lỗi sếp, ngài có thể động vào tôi nhưng xin đừng động vào lương của tôi.”
Lúc này Ninh Dương mới thấy dễ chịu hơn, nhìn cảnh Ninh Lạc quen biết với Đinh Đãng Mậu, tâm trạng càng phê, cực kỳ hài lòng.
Thư ký Tiền hỏi: “Ngài chọn Đinh Đãng Mậu tham gia cái show đó là vì lý do gì ạ?”
Phải biết rằng show đó giờ hot hòn họt, bao nhiêu người chen chúc chỉ mong làm được khách mời tập một, chính bản thân thư ký mỗi ngày phải từ chối người xin tham gia đến phát ngán.
Ấy vậy mà tổng Ninh lại chọn đúng thằng có xích mích với nhà mình là Đinh Đãng Mậu. Ánh mắt của thư ký Tiền sau cặp mắt kính như loé sáng.
Ninh Dương chống cằm, hỏi ngược lại: “Cậu không phát hiện ra hả, Ninh Lạc rất có năng khiếu làm kiểm sát viên giới giải trí. Cứ ai có phốt là sau khi quay chung với em ấy đều lộ hết.”
Mà lại là lộ phốt trong show livestream, tác động lan truyền khỏi bàn, đến công ty còn không kịp cắt dựng chữa cháy.
Thư ký Tiền: “Ý ngài là…”
Ninh Dương gật đầu: “Tôi muốn để Ninh Lạc tiễn cái con mèo máy đó đi đời. Đây gọi là Điền Kỵ tái mã*”
Câu chuyện kể về Tôn Tẫn khi vừa đến nước Tề, tướng quân Điền Kỵ rất ngưỡng mộ ông, đối đãi với ông như thượng khách. Điền Kỵ thường cùng với các công tử của nước Tề tổ chức thi đua ngựa, tiền cược rất lớn. Tôn Tẫn phát hiện chất lượng ngựa của Điền Kỵ không hơn kém nhau là bao, có thể phân thành thượng đẳng, trung đẳng và hạ đẳng. Do đó, Tôn Tẫn đã nói với Điền Kỵ rằng: “Ngài chỉ việc đặt cược lớn, tôi có thể giúp ngài chiến thắng”. Điền Kỵ tin tưởng và đồng ý với Tôn Tẫn, ông lấy ra ngàn lượng vàng đặt cược với Tề Vương và các Công tử. Lúc trận đấu sắp bắt đầu, Tôn Tẫn nói: “Bây giờ hãy dùng ngựa hạ đẳng của ngài để đấu với ngựa thượng đẳng của họ, dùng ngựa thượng đẳng của ngài đấu với ngựa trung đẳng của họ, dùng ngựa trung đẳng của ngài đấu với ngựa hạ đẳng của họ”. Sau khi kết thúc ba trận đấu, Điền Kỵ thắng hai trận, thua một trận, cuối cùng đã thắng được ngàn lượng vàng tiền cược của Tề Vương. Sau đó, Điền Kỵ tiến cử Tôn Tẫn với Tề Uy Vương, nhờ đó mà nước Tề về sau mới được hùng mạnh.
(Trích từ “Sử ký – Tôn Vũ truyện”).
Anh ta ra vẻ sâu xa thâm trầm.
Thư ký Tiền cẩn thận lựa lời: “Thuộc hạ hiểu rồi, là dùng tiểu thiếu gia xuất sắc nhất để giải quyết vấn đề khó nhằn nhất của ngài.”
“Sao mà cậu nghĩ được cao siêu đến vậy?” Ninh Dương ngạc nhiên.
“Ý tôi là… dùng Ninh Lạc hạ đẳng để giải quyết mớ rối rắm thượng đẳng.”