Cả Giới Giải Trí Đều Nghe Thấy Tôi Phát Điên

Chương 117

Thư ký Tiền nghi ngờ mình vô tình vấp phải một bí mật động trời trong giới hào môn.

#Anh_em_nhà_họ_Ninh_bất_hòa_con_trai_cả_phát_ngôn_đầy_khinh_miệt

Ngay lúc cậu ta đang mơ tưởng đến viễn cảnh cậu hai nhà họ Ninh giấu tài như giấu của, hóa thân thành “hồ ly đội lốt heo”, lật ngược tình thế, đoạt lại quyền lực, hất văng ách thống trị của con trai cả — còn bản thân thì làm gián điệp hai mang, lúc cần sẽ ra tay tương trợ, trở thành khai quốc công thần trong triều đại mới của nhà họ Ninh — và tiện thể xúi giục cậu hai sửa quy chế công việc thành “làm hai nghỉ năm, không chấm công”, thì một câu nói của Ninh Dương đã kéo cậu ta rớt phịch về thực tại.

Ninh Dương nhìn cậu ta, hỏi:
“Cậu rảnh quá ha, rảnh đến mức ngồi đây coi livestream với tôi? Báo cáo tài chính giữa năm xong rồi thì còn chờ gì mà chưa làm phân tích tiếp theo? Kế hoạch phát triển và tối ưu hóa cho nửa cuối năm của các phòng ban đâu?”

Thư ký Tiền như bị một mũi tên xuyên tim, lặng lẽ đi ra ngoài.
Nhìn vào chỗ ngồi của mình đối diện, cô đơn đứng đó mà nước mắt lã chã tuôn rơi.

Cậu Hai ơi, bao giờ cậu mới cướp quyền? Tôi – Tiền mỗ – nhất định sẽ dốc toàn lực giúp cậu một tay!

“Ách xì!”

Ninh Lạc hắt xì một cái, dụi dụi mũi, bám lên lưng ghế ngoái lại tìm Lộ Đình Châu.

Lộ Đình Châu vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên cửa sổ, cảm nhận được ánh mắt của Ninh Lạc, hơi hé mắt đối diện, dùng ánh mắt hỏi: “Sao thế?”

Ninh Lạc nở một nụ cười tươi rói với anh, còn rạng rỡ hơn cả ánh nắng hè ngoài cửa sổ.

Lộ Đình Châu cũng chuẩn bị nở nụ cười đáp lại thì…

Trai đẹp xuất hiện (đánh lái drift dừng xe như phim hành động) (miệng ngậm hoa hồng, lấp lánh xuất hiện) (gỡ kính râm đầy thần bí) – “Em biết ngay là anh không rời xa nổi em mà. Mới mấy phút thôi đã nhớ em rồi, phải không?” (ánh mắt liếc xéo cười tà) (dẫm trúng vỏ chuối ai đó vứt bừa) (trượt ngã dùng mặt phanh gấp không thắng nổi) (để giữ thể diện vẫn cố làm dáng cool ngầu) (trượt thẳng đến trước mặt, tặng hoa hồng kèm nụ hôn gió) (trượt đi như chưa từng xảy ra chuyện gì) – Chứ không thì sao tôi lại chỉ hắt xì đúng một cái? Nghĩ tới – chửi một cái – đây chẳng phải lời nguyền tình yêu sao?】

Lộ Đình Châu: “……”

Anh đưa tay lên bóp trán.

Tào Cẩm Lưu thấy vậy, nhỏ giọng nói với Chu Kiều:
“Giờ trên mặt anh Lộ viết rõ rành rành bảy chữ.”

Chu Kiều cũng nhỏ giọng, rất có tâm tình hóng hớt, hỏi:
“Chữ gì?”

Tào Cẩm Lưu:
“Tôi muốn thoát khỏi lưới tình này.”

Chu Kiều: “?”

Đinh Thiệu Ý ôm túi khoai tây chiên Ninh Lạc cho, vừa nghe vừa gật đầu như hiểu chuyện lắm.
Thì ra là vậy, thích một người… còn có thể bày tỏ kiểu này à?

Cô nhớ đến mấy bình luận trên mạng nói về Ninh Lạc — thì ra đây gọi là nghệ thuật ngôn ngữ: giữa tình cảm nồng cháy lại đan xen sự hài hước khiến người ta chẳng thể từ chối.

Phải học hỏi nghiêm túc, về sau thuộc lòng từng câu, áp dụng vào thực tiễn để cải thiện khả năng giao tiếp.

Cô vừa ăn một miếng khoai, bên kia Ninh Lạc đã xé một lốc sữa AD canxi, dúi cho cô một chai.

Thấy ánh mắt của Đinh Đãng Mậu cứ liếc qua bên này, Ninh Lạc lịch sự hỏi:
“Anh uống không?”

Đinh Đãng Mậu mỉm cười từ chối:
“Không, cảm ơn. Em gái tôi cũng không uống. Thiệu Ý, trước khi ra khỏi nhà mẹ dặn thế nào, em quên rồi à?”

Đinh Thiệu Ý cúi đầu, tự mình dùng ống hút chọc vào vỏ hộp, bị anh gọi thêm lần nữa mới miễn cưỡng đặt xuống, đưa lại cho Ninh Lạc:
“Cảm ơn anh, em không uống nữa.”

Chu Kiều nhìn cô bé vậy thì thấy không nỡ, nói nhỏ:
“Chỉ là một chai nước thôi mà, có sao đâu?”

Đinh Đãng Mậu liếc cậu ta một cái, đáp:
“Nhà chúng tôi bình thường không uống đồ có chất phụ gia.”

Ninh Lạc hỏi lại:
“Vậy bình thường uống gì?”

Đinh Đãng Mậu:
“Thường là cà phê. Cà phê Americano là tạm được, đa phần là cà phê pha tay kiểu Ý. Vì nhà tôi tin rằng cà phê chính thống phải bắt nguồn từ nước Ý. Hương vị espresso đúng là không gì sánh bằng, và mỗi loại cà phê đều nên dùng loại cốc riêng biệt. À, còn có sự khác biệt giữa thời gian rang của từng loại hạt cà phê, ảnh hưởng rất lớn đến hương vị cuối cùng.”

【Trời ơi Miêu Miêu biết nhiều quá đi mất】
【Đây là cảm giác được kiến thức gột rửa?】
【Trai tinh tế Đinh Đãng Mậu, lý tưởng nhân gian Đinh Đãng Mậu】
【…Mà tự nhiên tôi lại thấy như đang nghe tên bạn trai cũ hay làm màu của mình nói chuyện, cạn lời】
【Ủa? Sao tôi thấy buồn cười dữ vậy nè hahahaha】
【Xem kèm bình luận mới là thượng đẳng cách chơi】
【Mọi người ơi, lần đầu tiên chúng ta có fan vào kiểm soát bình luận đó! Buồn cười chết mất hahahaha】

Ninh Lạc nhìn chai sữa canxi trên tay mình, trầm mặc.

Đến cả Lộ Đình Châu ở hàng ghế sau cũng phải mở mắt, nhìn Đinh Đãng Mậu đang thao thao bất tuyệt, khoé môi cong lên, cười nhàn nhạt đầy ẩn ý.

Quả thật là cảm giác quen thuộc — đoạn này nghe giống hệt cái “mô-típ giáo điều” năm xưa, tần suất lặp lại như bài luận kiểm tra đạo văn, đúng kiểu “một bào thai đẻ ra ba cái đầu”.

Đinh Đãng Mậu thấy cả xe đều nhìn mình, hơi bối rối nhưng vẫn mỉm cười:
“Xin lỗi, tôi nói mấy cái này có thể mọi người không hiểu lắm. Nhưng nếu ai cũng từng du học Ý như tôi, chắc sẽ đồng cảm. Dù sao thì chúng tôi cũng từng cảm thán vì thị trường trong nước giờ toàn cà phê hoà tan, chuỗi cà phê công nghiệp, còn kiểu cà phê truyền thống thì ngày càng hiếm. Là người sành uống, đi đâu cũng thấy tiếc nuối.”

Một màn combo kỹ thuật làm Ninh Lạc nghẹn họng không biết nên phản bác từ đâu.

Ôi trời đất ơi, đúng là lấy băng gạc lau mông, lộ nguyên cả mớ luôn rồi đó! “

Ngồi phía trước, Tiền Đa Đa suýt nữa cười thành tiếng.

Ninh Lạc cũng bèn bật lên nụ cười nghề nghiệp, khẽ gật đầu đáp lại:
“Anh nói đúng, tôi hiểu, sống là phải có attitude như vậy, mới gọi là own được cái style của mình.”*

“Anh nói đúng, tôi hiểu, sống là phải có thái độ như vậy, mới gọi là sở hữu được phong cách của mình.”

Nói xong cậu mới giả vờ như sực nhớ ra:
“À xin lỗi nha, tôi từng đi nước ngoài một lần, nên cứ hay lỡ miệng nói tiếng Anh. Có lẽ do tôi… hơi high-class chút, nên mới thích chêm tiếng Anh. So sorry. Nhưng mà nếu anh học ở Ý thì chắc tiếng Anh không tốt lắm đâu nhỉ? Anh học đến từ ‘abandon’ chưa?”*

“À xin lỗi nha, tôi từng đi nước ngoài một lần, nên cứ hay lỡ miệng nói tiếng Anh. Có lẽ do tôi… hơi cao cấp chút, nên mới thích chêm tiếng Anh. Xin lỗi. Nhưng mà nếu anh học ở Ý thì chắc tiếng Anh không tốt lắm đâu nhỉ? Anh học đến từ ‘abandon’ chưa?”

Tào Cẩm Lưu suýt phun nước, ho sặc sụa trời long đất lở, vẫn không quên lén lút gửi cho Ninh Lạc ánh mắt đầy tán thưởng.

Không hổ là idol của mình!
Học làm màu một cách xuất sắc, sống trọn vẹn kiếp “người giả vờ”!

Ngay bên cạnh, Đinh Thiệu Ý lặng lẽ nói:
“Anh em chắc chưa học đến abandon đâu, ảnh thi trượt tiếng Anh 4.”

Ninh Lạc: Hả?!

Tôi đã bảo rồi, học vấn không thể di truyền qua máu được mà!

Bình Luận (0)
Comment