Ninh Lạc ngồi tựa vào tủ một lúc, rồi chậm rãi đứng dậy, đi về phía sau.
Đinh Thiệu Ý vội vàng đi theo: “Anh lại đi làm việc à?”
Ninh Lạc thở dài sầu não: “Đúng vậy, bởi vì anh không chỉ có một mình, anh còn phải gánh vác trọng trách nuôi gia đình. Nhà anh còn có đứa chỉ biết ăn với ngủ, tiêu tiền như nước, anh không làm thì lấy gì mà nuôi?”
Đinh Thiệu Ý lí nhí phụ họa: “Vậy thầy Lộ thật không biết điều, ăn nhiều quá.”
Ninh Lạc cực kỳ đồng tình, gật gù liên tục, nhưng gật được nửa chừng thì đột nhiên quay đầu nói với cameraman: “Đúng rồi, Lộ Đình Châu bây giờ cũng coi như tài sản cá nhân của tôi đúng không? Vậy tôi có thể mang anh ấy đi đổi tiền với ông chủ tiệm không? Tôi không có ý gì khác đâu, chỉ đang tìm con đường phát tài mới thôi. Quay xong chương trình thì chắc chắn tôi sẽ chuộc lại… Hả? Không được á? Suy nghĩ lại đi mà, tôi bán rẻ luôn đó.”
Bán rẻ luôn á???
Cameraman lau mồ hôi trán, kiên quyết lắc đầu.
Trên mặt Ninh Lạc lộ rõ vẻ nuối tiếc, thở dài thườn thượt rồi đi vào trong.
Bình luận bay đầy trời, @Lộ Đình Châu muốn nổ tung luôn:
【Thầy Lộ ơi! Mau nhìn vợ anh kìa!】
【@Lộ Đình Châu, đừng làm việc nữa, vợ Ninh Lạc đang định bán anh cho bọn buôn người rồi đó!】
【Gật đầu là yes, lắc đầu là no, tấn công bạn trai đi nào gogogo】
【Ninh Lạc: Kệ đi, tôi bán anh ấy cũng chỉ là giả vờ thôi, tôi có lộ trình của riêng mình (tay tạo thành hình trái tim)】
【Được được, Lạc Bảo à, tiền thì thiếu thiệt đó, nhưng ông chồng của em đúng là bù đắp hoàn hảo cho phần thiếu thốn đó】
Bên này, Lộ Đình Châu hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, đang cùng Chu Kiều xem ông chủ tiệm rút dây bạc, kéo mảnh bạc thành sợi mỏng như sợi tóc.
Chu Kiều hỏi: “Sư phụ, nghề này anh học bao lâu rồi?”
Ông chủ không ngẩng đầu, vừa chăm chú xử lý sợi bạc vừa đáp: “Học từ nhỏ, bên chúng tôi toàn làm nghề thủ công gia đình, nhà nào cũng biết hết.”
Nói xong lại tiếp: “Cái này mấy cậu chưa làm được đâu. Lát nữa tôi sẽ dạy các cậu đánh bạc và đánh bóng, còn muốn học nữa thì học luôn kỹ thuật nạm hoa.”
Lộ Đình Châu cầm một chiếc nhẫn bạc tinh xảo, hỏi: “Sư phụ, bên anh có nhận làm theo yêu cầu không?”
“Cậu muốn làm cái gì, muốn tặng ai à?” ông chủ hỏi.
Lộ Đình Châu cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng: “Tặng cho người tôi yêu. Có được không?”
Ông chủ lúc này mới ngẩng đầu, nhìn cậu kỹ lưỡng rồi cười đáp: “Được chứ. Cậu làm học trò của tôi, tự tay làm một cái, như vậy còn ý nghĩa hơn.”
Lộ Đình Châu liền cảm ơn.
Chu Kiều ngập ngừng một chút, cũng nói: “Sư phụ, tôi cũng muốn làm tặng một người.”
Thấy ánh mắt trêu chọc của Lộ Đình Châu, cậu vội vàng thanh minh: “Không phải tặng người yêu đâu, chỉ là… một đứa em thôi.”
“Được được, ai cũng được cả.”
【Không khác gì đâu, hai người cũng đều tặng cho em trai cả】
【Cười xỉu, bên Lạc Bảo bán chồng, bên này lại làm đồ handmade tặng vợ】
【Không biết Lạc Bảo mà biết Lộ ca vừa làm việc vừa nghĩ tới mình thì có hối hận vì định đem chồng đi cầm cố không nhỉ?】
【Nghĩ nhiều rồi, tên đó mà, vừa ăn vừa lấy, người thì giữ lại, đồ thì cướp sạch】
【Thương ghê, Lộ Bảo, một cây cải trắng nhỏ mọc cô đơn giữa cánh đồng, không ai thương yêu】
————-————-
Ninh Lạc thay đồ làm việc xong bước ra, cả người mặc bộ đồ vải thô kiểu ngắn gọn.
“Phong cách thời dân quốc à,” cậu chỉnh chỉnh tay áo, “Tôi cứ tưởng mình cũng được mặc trường bào như ông chủ chứ. Hóa ra là tôi không xứng.”
Cậu lại liếc nhìn cái máy làm nước đá: “Thời dân quốc rồi mà còn có máy làm đá và tủ lạnh xịn thế này, nên tịch thu mới đúng.”
Đợi Đinh Thiệu Ý thay đồ xong, cậu lại đứng trước cửa lớn, chĩa mồm bình luận về đám người trong tổ chương trình ngoài đường: “Kìa, sao lại có cả dân thường ăn mặc kỳ quái như vậy? Tất cả bắt hết về đồn tra hỏi kỹ lưỡng!”
【Đừng diễn nữa, y hệt tôi lúc đi làm…】
【Chuẩn luôn, đi làm cái gì cũng ngứa mắt, máy in nhả giấy chậm một tí cũng muốn chửi cả buổi】
Ngoài cửa vang lên tiếng người gọi: “Nhân viên đâu? Nhân viên đâu rồi?”
Ninh Lạc cắn răng nhảy ra: “Đến đây, đến đây!”
Người ngoài chỉ vào đống hàng dưới đất: “Mau mang hết vào trong, phân loại gọn gàng, xếp ngăn nắp vào, biết làm không?”
“Tôi nói không biết thì sao? Định đánh chết tôi chắc?“
Ninh Lạc cười tươi như hoa, thậm chí hơi nịnh nọt: “Biết ạ, biết ạ, yên tâm đi. Trời nóng thế này, anh cứ ngồi nghỉ mát đi, để tôi làm cho.”
Đúng vậy, anh chỉ giỏi hổ báo trong nhà thôi, thì sao?
Giữa trời hè gần bốn mươi độ, Ninh Lạc gồng mình ôm thùng hàng hì hục khuân vào trong, hết chuyến này tới chuyến khác.
Đinh Thiệu Ý thay đồ xong chạy ra định phụ cậu, nhưng bị Ninh Lạc kéo ra một bên: “Em còn thấp hơn cả thùng hàng, cẩn thận đấy, anh còn sợ đạp trúng em.”
Đinh Thiệu Ý bị cậu đẩy vào góc an toàn, ngơ ngác một chút rồi nghiêm túc nói: “Em làm được mà, đưa cho em mấy thùng nhỏ nhỏ, em cũng biết làm, ở nhà em cũng làm mấy việc này rồi.”
“Nhỏ vậy mà biết tự lập rồi, giỏi quá,” Ninh Lạc vừa bận rộn vừa khen, “Vậy thì em giúp anh ghi sổ đi, tiện phân loại luôn đồ trong thùng, xem làm sao gọn gàng nhất nhé.”
“Em làm được!” Đinh Thiệu Ý lại lặp lại lần nữa, gương mặt nghiêm trang như thể nhận nhiệm vụ to lớn.
Đến khi Ninh Lạc xử lý xong đống hàng, cả người đã mệt mỏi không thẳng lưng nổi, cậu chống lưng, vịn vào cửa thở hổn hển.
“Chết tiệt, biết thế tối qua không “làm việc” rồi, cái lưng của tôi… Hic, tính ra là thương tích chồng chất đó hả trời?“
Đinh Thiệu Ý chớp mắt, ánh mắt mơ hồ.
Không hiểu.
“Em gái ơi,” Ninh Lạc gọi cô, “Anh ra ngoài một chút, em cứ từ từ làm, đừng vội. Ở chốn công sở, người chăm chỉ chẳng khác nào con lừa kéo cối xay, chỉ càng bị giao thêm việc thôi, hiểu không?”
Đinh Thiệu Ý nửa hiểu nửa không.
Anh vừa bước ra ngoài thì đụng ngay Tiền Đa Đa đang chạy vội tới, Tiền Đa Đa hỏi: “Cậu không làm việc, chạy đi đâu thế?”
Ninh Lạc cười toe toét: “Ở đời người biết càng ít thì sống càng lâu.”
“Còn đi đâu nữa? Dĩ nhiên là thực hiện kế hoạch “Công ty trả lương cho nhân viên đi vệ sinh” rồi!“
Tiền Đa Đa im lặng mấy giây, rồi hỏi: “Cậu đi vệ sinh hả? Sao lúc vừa nhận việc không đi luôn?”
Ninh Lạc làm mặt “đến vậy cũng đoán ra chắc là quen quá rồi”, đường hoàng đáp: “Anh hiểu gì chứ, lúc mới nhận việc đi vệ sinh chẳng phải thiệt thòi quá sao?”
“Người tốt nào mà giữa giờ nghỉ trưa đi vệ sinh? Tất nhiên phải nhịn rồi tranh thủ giờ làm mới đi chứ“
Tiền Đa Đa: “……”
Mẹ nó, quả nhiên là con lừa lười biếng có rất nhiều phân và nước tiểu* mà.
Đây là câu tục ngữ ám chỉ những người hay trì hoãn trước khi làm việc gì đó và viện cớ để lãng phí thời gian.
Anh vẫy tay bảo Ninh Lạc mau đi đi, rồi tự mình bước ra vài bước, bỗng nhiên phát hiện: không đúng nhỉ, Ninh Lạc đi về hướng đó, có phải nhà vệ sinh đâu? Đó rõ ràng là tiệm bạc mà!
Ninh Lạc thì vừa đi vừa hớn hở, nhảy nhót tưng tưng, còn chưa tới gần tiệm bạc đã dang tay chạy bổ tới: “Lộ Lộ, có nhớ em không!”
Lộ Đình Châu nghe tiếng quay đầu lại, liền bị một viên đạn pháo nhỏ bay thẳng vào ngực, phải lùi lại mấy bước mới đứng vững, rồi thuận tay ôm chặt lấy cục đạn nhỏ, còn tiện thể xoa xoa cái đầu lông tơ mềm mại ấy: “Sao lại chạy tới tìm anh vậy?”
Ninh Lạc gục trong lòng anh, ngẩng mặt lên cười tít mắt: “Nhớ anh mà.”
【Đồ lừa đảo, mới một tiếng trước còn định đem người ta đi cầm cố đổi tiền cơ mà】
【Anh Lộ chạy nhanh lên, thằng nhóc này định móc tim móc phổi anh đấy!】
【Khoan khoan, Ninh Lạc đang định “lãnh lương” bằng cách trốn việc đi vệ sinh, nhưng lại chạy tới tìm Lộ Đình Châu, vậy thì…】
【Á á á á, không được lập cái phương trình bậy bạ đó! Tôi báo cáo, tôi báo cáo đó!】
Lúc này, cameraman nhận được chỉ đạo từ Tiền Đa Đa trong tai nghe, liền hỏi Lộ Đình Châu: “Thầy Lộ, anh có biết nhóc Lạc định đem anh đi cầm đồ bán lấy tiền không? Mà còn định bán rẻ luôn đó.”
Lộ Đình Châu hơi nheo mắt: “Ồ? Có chuyện đó à?”
“Không thể nào!” Ninh Lạc vừa chửi tổ tiết mục không có đạo đức, chuyện gì cũng bô bô ra hết, vừa luống cuống túm lấy cổ áo Lộ Đình Châu, nhón chân hôn chụt một cái rõ to vào khóe môi anh.
“Em đối với Lộ Lộ một lòng một dạ, trời đất chứng giám, nhật nguyệt soi xét!” Cậu giơ tay thề thốt.
“Tôi đâu có nói dối, tôi còn định chuộc lại mà. Làm sao mà lời của một học giả như tôi lại gọi là lời nói dối được chứ?“
Lộ Đình Châu vừa bực vừa buồn cười, nắm hai má cậu kéo sang hai bên.
Đúng là giỏi lắm.
Ninh Lạc tự biết mình đuối lý, ngoan ngoãn để mặc anh kéo.
Lúc này Chu Kiều hỏi: “Nhóc Lạc? Sao em lại tới đây vậy?”
“Em đến điều tra công việc,” Ninh Lạc bị kéo méo mồm, líu ríu trả lời, còn rướn cổ nhìn vào trong tiệm: “Mấy anh đang có khách à?”
Trong tiệm, vài vị khách mặc trường bào hoặc comple đang chọn mua đồ bạc, chọn chọn một hồi, một người bỗng nhiên hạ giọng nhưng cố ý để ai cũng nghe thấy: “Các vị, nghe gì chưa, món đồ cổ quý giá nhất của nhà họ Đào đã không cánh mà bay rồi.”
“Nghe rồi chứ, món đó Đào lão gia tốn biết bao nhiêu bạc mới rước về, yêu thích không rời tay, ai ngờ… haiz.”
“Tôi thì nghe được một lời đồn khác.”
“Ồ? Nói nghe coi.”
Người nọ nhìn trước ngó sau, ra vẻ thần bí, nhưng lại cố tình hét toáng lên cho cả tiệm nghe thấy: “Đây là tin cực mật nha! Tôi nghe phong thanh rằng, món cổ vật đó không phải mất trộm, mà là bị Đinh Mão ép bán tháo rồi!”
“Đinh Mão… Cái tên nghe quen quen, hình như mình thấy ở đâu rồi thì phải?“
Lộ Đình Châu cúi người, ghé vào tai Ninh Lạc thì thầm: “Đinh Mão là chủ mấy hiệu cầm đồ của tụi mình đó.”
“À đúng rồi đúng rồi!“
Ninh Lạc gật đầu liên tục, nhớ ra lúc mình kiểm tra hàng hóa có lướt thấy cái tên này.
“Nhanh nói tiếp đi, nhanh nhanh!“
Cậu dùng ánh mắt thúc giục mấy NPC, vẻ mặt phấn khích y như vừa mò được nhiệm vụ chính.
“Lại là Đinh Mão? Loại người đó chết cũng đáng!” Người nói chuyện kia nghiến răng, nhổ bãi nước bọt xuống đất, mặt mày đầy căm phẫn.
“Có chuyện vậy nữa hả? Đinh Mão không phải đại thương gia giàu nứt đố đổ vách sao? Sao lại dính tới mấy chuyện này?”
“Các người không biết rồi, Đinh Mão chuyên tuồn đồ cổ ra nước ngoài, kiếm bộn tiền. Đừng nói món bảo vật của Đào gia, chỉ cần mấy món người Tây dương thích, không thứ gì mà hắn không tìm cách đoạt lấy!”
“Cái gì? Đúng là đồ phản quốc, ôm chân đủ ba nhà còn gì!”
Ninh Lạc cũng sôi máu gào lên hưởng ứng:
“Đúng quá! Ba nhà thay phiên, như kiểu n.ô l.ệ tì.nh d.ục chính hiệu vậy đó!“
Ngay lúc đó, phía sau bỗng vang lên một tràng cười rất khẽ.
Sau đó, Ninh Lạc lập tức cảm giác bàn tay đang ôm eo mình run lẩy bẩy, kéo theo cả người cũng rung theo.
Ninh Lạc quay đầu lại: “Anh cười cái gì?”
Lộ Đình Châu nhịn không nổi, bật ra tiếng cười trầm thấp từ cổ họng, tiếng cười đứt quãng: “Anh cười có người học Ngữ văn đỉnh quá.”
Ninh Lạc bĩu môi, nghi ngờ đối phương đang cười mình nhưng lại không có bằng chứng, bèn lấy khuỷu tay húc húc vào ngực anh: “Đừng có ôm em nữa, nóng chết được.”
Chu Kiều đứng bên cạnh câm nín.
…Hai người ôm nhau bao lâu rồi? Giờ mới thấy nóng hả?
Bốn mươi độ C mà hai cái đầu yêu đương này còn chưa bị luộc chín luôn ấy!
Ngay lúc đó, một người đàn ông đeo kính tròn cũng lắc đầu than thở: “Ước gì có ai gom được bằng chứng, đi tố cáo Đinh Mão. Đó đúng là hành sự tích đức mà.”
Vừa dứt lời, điện thoại của tất cả mọi người bỗng đồng loạt nhận được tin nhắn từ chương trình.
【Buôn lậu cổ vật, thất lạc quốc bảo, nghe chuyện này mà bạn phẫn nộ không thôi. Bạn âm thầm quyết định phải điều tra vụ án này, thu thập chứng cứ giao dịch mờ ám của Đinh Mão để tố cáo lên sở cảnh sát.
Chứng cứ cần thu thập: địa điểm giao dịch (0/1), đối tượng giao dịch (0/1), quá trình giao dịch (0/1), vật chứng giao dịch (0/1).
*Lưu ý: Mỗi chứng cứ hoàn thành được cộng 1 điểm, đội nào nộp đủ trước sẽ được thưởng thêm 2 điểm.】
Chưa đến vài giây, Ninh Lạc đã lập tức đẩy Lộ Đình Châu bay ra xa.
“Nhớ kỹ nha, kỳ này cốt truyện của tụi mình là ‘yêu hận tình thù’, anh đừng có lộ sơ hở.”
Lộ Đình Châu nhìn cái vòng tay trống không, tặc lưỡi: “Quả nhiên phải là thầy Ninh, diễn xuất đỉnh cao, vai diễn đa dạng mà.”
“Chuyện nhỏ!”
Ninh Lạc phất tay một cái rồi chạy biến về quán ăn, hí hửng định khoe chiến tích với Đinh Thiệu Ý
“Em gái ơ——”
Chưa kịp tới đã đụng mặt ông chủ đang kiểm tra đột xuất.
Ông chủ khoanh tay, mặt đen như đáy nồi nhìn cậu: “Cậu đi đâu vậy? Sao đi lâu thế?”
Ninh Lạc nuốt nước bọt cái ực.
Đinh Thiệu Ý đứng sau ông chủ ra hiệu tay lia lịa.
Ninh Lạc tuyệt vọng nhắm mắt lại.
“Em gái ơi, tuy động tác của em đủ để cản mười chiếc taxi nhưng mà anh không đọc được đâu!!!“
Đinh Thiệu Ý: “……”
Dưới ánh mắt áp lực từ ông chủ, Ninh Lạc lí nhí lên tiếng: “Tôi… đi vệ sinh ạ.”
Ông chủ giận dữ: “Đi vệ sinh mà đi lâu vậy à?”
Ninh Lạc không thèm nghĩ nhiều, phọt ra luôn: “Bị táo bón, ông chủ thông cảm cho em.”
Ông chủ nghẹn lời một lúc, vì nghiệp vụ diễn xuất chuyên nghiệp, cố gắng nặn ra vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi mặc kệ! Tóm lại bây giờ tôi rất giận! Cậu có biết vì sao không?”
“Biết, vì ông chủ mang cảm xúc cá nhân vào công việc.“
Tiền Đa Đa ở bên cạnh: ?
Cậu ta ra sức véo đùi mình để khỏi bật cười, gương mặt méo xệch.