Cả Giới Giải Trí Đều Nghe Thấy Tôi Phát Điên

Chương 121

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ninh Lạc liếc nhìn Tiền Đa Đa đang lên cơn động kinh bên kia, trong ánh mắt còn mang theo chút ghét bỏ.

Nhưng khi cậu quay sang đối mặt với ông chủ cửa hàng, cậu lại lập tức tỏ ra vô cùng hoảng hốt và kính cẩn, thái độ nhận lỗi cực kỳ chân thành:
“Xin lỗi ông chủ, tôi sai rồi! Tôi đã cảm thấy vô cùng ân hận về hành vi của mình. Sao tôi lại có thể làm ra chuyện như vậy chứ? Thật là không nên! Tôi không chỉ lãng phí một phút của bản thân, mà còn là mỗi người một phút cộng lại nữa! Tôi đáng chết lắm!”

【Ninh Lạc, giờ cậu hướng ngoại đến mức người ta phát sợ luôn rồi】

【Thành thạo thế này, bình thường chắc cũng xin lỗi suốt nhỉ?】

【Đoán bừa nạn nhân số một chắc chắn là anh Lộ với anh rể đại nhân】

【Ông chủ mới nói một câu mà cậu đã đáp lại mười câu, tặng cho cậu ta giải Nobel hạng mục nói nhiều nhất đi】

“Ờ… cũng không cần phải vậy đâu,” ông chủ cửa hàng ngượng ngùng, không biết nên tiếp lời thế nào, “Cậu biết sai là tốt rồi. Thôi, mau làm việc đi, còn có khách đang chờ uống nước mơ mà.”

“Dạ rõ!” Ninh Lạc lập tức đáp ngay, rồi chạy tới máy làm đá múc đá.

Ông chủ nhìn cậu vài lần, định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn lặng lẽ rời đi.

Ninh Lạc vừa múc đá vừa hỏi Đinh Thiệu Ý – người đang đứng trên ghế phụ giúp:
“Em cũng nhận được tin nhắn đúng không?”

Đinh Thiệu Ý gật đầu:
“Em nhận được rồi. Lúc nãy cũng có mấy người vào tiệm nói về vụ này, nói xong thì kích hoạt nhiệm vụ luôn.”

“Chút nữa tranh thủ hỏi thăm địa chỉ của Đinh Mão đi, tối ăn cơm xong kéo Tưởng Bội Ngôn với Tào Cẩm Lưu đi xem thử.”
Ninh Lạc nhỏ giọng bàn bạc.

Bọn họ đúng thật có khách thật, không chỉ là mấy NPC của chương trình, còn có một vài du khách tự do.

Trong đó có một cô du khách, sau khi nhận cốc nước mơ từ tay cậu, nở nụ cười rực rỡ:
“Thầy Quần, em có thể chụp ảnh cùng thầy được không?”

Tay Ninh Lạc đang đóng nắp ly run lên một cái.

“Ái chà đừng ngại nha thầy, em là fan lâu năm của thầy đó. Cái quyển truyện ‘giúp’ thầy bị lộ nick phụ hồi đó là em gửi đó nha~” cô gái cười tít mắt.

Mối thù cũ mới cùng ùa về trong lòng Ninh Lạc:
“Thì ra là cô!!”

“Đúng đó đúng đó,” cô gái hí hửng nói, “Thầy thích quyển người-thú đó không? Không thích thì em còn nhiều ‘play’ khác nữa nha~”

Ninh Lạc túm chặt ngực áo, tự nhủ phải giữ bình tĩnh.

Không sao, giữ vững cảm xúc được một phút đã là giỏi rồi, không sao không sao cảm xúc ổn định một phút đã rất lợi hại rồi, khôngxvbnổệổkd…

Đinh Thiệu Ý trông như thấy một con robot lỗi chương trình, hoang mang không biết làm gì.

Làm sao đây, thầy cô chưa dạy tới tình huống này mà… anh Lạc còn cứu được không?

Cô gái cười:
“Lạc Bảo, thầy nói gì đi chứ Lạc Bảo~”

Đinh Thiệu Ý nhỏ giọng an ủi:
“Anh ơi, bình tĩnh lại anh ơi.”

Ninh Lạc hít sâu một hơi, rồi từ từ thở ra, khuôn mặt nở nụ cười giả trân:
“Tôi rất bình tĩnh mà, sao tôi có thể không bình tĩnh được? Tôi là người dù có bị xe cán chết rồi vẫn có thể bò dậy bấm số 6 (ý nói tiếp tục chiến đấu)!”

【Cười chết mất, đúng là có giáp hồi sinh】

【Gì cơ? Mấy người dám múa tới tận mặt anh Lạc mà không rủ tôiiiii!!】

【Lạc Bảo: Bắt nạt tôi dễ quá ha! Mấy người chọc tôi chẳng phải trả giá gì hết đúng không!】

【Bảo à, nhìn anh chẳng bình tĩnh chút nào hết hahaha】

Ninh Lạc nghẹn ngào chụp ảnh chung với cô gái, còn phải ký tên lên ảnh chụp chung với Lộ Đình Châu theo yêu cầu, thêm cả một hình trái tim nguệch ngoạc. Cuối cùng đứng tiễn cô gái đi xa.

Rồi quay sang nhìn Đinh Thiệu Ý, nghiêm túc nói:
“Lỗ Tấn tiên sinh từng nói một câu rất hay.”

Đinh Thiệu Ý:
“??? Sao lại lôi cả Lỗ Tấn vào nữa?”

Ninh Lạc không thèm để ý, ngửa đầu thở dài thườn thượt:
“Một người là tôi, người còn lại cũng là tôi. Cả hai đều là tôi, vì tôi đã nứt ra làm đôi rồi.”

Vì tương lai dân số Trung Quốc cán mốc 1,5 tỷ người, cống hiến không nhỏ, trọng trách trên vai tôi đây

Đinh Thiệu Ý nghĩ nghĩ, rồi đứng trên ghế khẽ khàng xoa đầu anh:
“Rồi sẽ ổn thôi mà anh.”

Ninh Lạc nhìn cô bé:
“Em quên hết mấy thứ em từng thấy trên Weibo của anh thì anh mới ổn được.”

Đinh Thiệu Ý nhíu mày, rất khó xử:
“Vậy anh ơi, anh cứ vậy đi, đừng ổn nữa.”

Ninh Lạc:
“…”

Hiện tại cậu đã nứt ra làm bốn mảnh rồi.

Trời nóng, đồ uống lạnh bán chạy như tôm tươi. Hai người bọn họ vừa bán hàng vừa moi được địa chỉ nhà của tên họ Đinh từ miệng khách, hóa ra cũng gần ngay phố Trung Ương.
Sau bữa tối, bốn người tụ họp với Tưởng Bội Ngôn và Tào Cẩm Lưu, cùng chia sẻ manh mối này rồi lén lút chuồn đến chân tường của tên nhà họ Đinh.

“Giờ tụi mình vô kiểu gì đây?” Ninh Lạc vừa gặm cà chua vừa hỏi, giọng đè thấp, thần thái lấm la lấm lét.

Tào Cẩm Lưu ngập ngừng: “Leo tường…? Mà khoan đã, sao anh lại đang gặm cà chua thế?”

“Giảm cân, đây là tố chất nghề nghiệp của nghệ sĩ.”

“Không, là anh trốn việc bị sếp bắt được nên bị trừ lương, giờ chỉ đủ tiền ăn cà chua thôi.”
Hai giọng một trước một sau vang lên, Đinh Thiệu Ý bóc trần hết sạch.

Ninh Lạc tự tay bịt miệng: “Chừa cho anh chút thể diện với chứ!”

“Cậu còn mặt mũi để giữ à?” Tưởng Bội Ngôn cười nhạt, kéo câu chuyện trở về chủ đề chính, “Rồi, vậy leo thế nào? Bức tường này chắc phải hơn ba mét chứ chả đùa.”

Ninh Lạc ba gắp hai gắp nhét nốt quả cà chua vào mồm, phồng má nói: “Đợi đấy, để tôi cho mấy người mở mang tầm mắt.”

Nói xong, cậu lau tay, lui ra sau, lấy đà.
Khi còn cách tường một đoạn, cậu bật nhảy, đạp lên chỗ lồi ra của bức tường đất mượn lực, tay bám vào rìa tường, nhẹ nhàng bật một cái đã ngồi chễm chệ lên đ.ỉnh tường.

Không khí lập tức chết lặng.

Ba người dưới chân ngẩng đầu trố mắt.

“Đỉnh quá vậy!”

“Má, cậu ghê dữ vậy hả?”

“Tiểu Lạc đỉnh thật! Mau, kéo tụi tôi lên với!”

Đinh Thiệu Ý hỏi nhỏ: “Anh ơi, sao anh không động đậy vậy?”

Tưởng Bội Ngôn sốt ruột thúc: “Đừng có tạo dáng nữa được không, làm việc chính đi.”

Ninh Lạc nhắm tịt mắt, mặt mày đau khổ: “Bức tường này… chắc chắn phải hơn bốn mét!”

“Biết cậu giỏi rồi! Thôi, kéo tụi tôi lên đi!”

Ninh Lạc tan vỡ: “M* nó chứ, tôi sợ độ cao!! Không dám nhúc nhích nữa rồi!!”

Ba người đang nửa đường bật sâm panh ăn mừng: “……”

Rốt cuộc cậu leo lên làm gì????

Trong sân vọng ra tiếng người trò chuyện và tiếng bước chân, hình như còn có người đang tiến lại gần phía họ.

Ninh Lạc cố run rẩy mở hé mắt một khe nhỏ, liền đối mặt với ánh mắt trêu chọc của người bên dưới tường.

Lộ Đình Châu khoanh tay đứng đó, ngước lên nhìn cậu cười tủm tỉm: “Tiểu Lạc, đây là vận động tiêu hóa sau bữa tối của em à?”

Ninh Lạc trợn tròn mắt: “Sao anh vào được vậy?”

Lộ Đình Châu: “Không phải đã nói rồi à? Cửa hàng tụi mình là của nhà họ Đinh. Nói với ông chủ một tiếng, đi theo tới nhà báo cáo công việc, chẳng phải chuyện bình thường sao?”

Bốn người bọn Ninh Lạc lặng ngắt như tờ.

Tưởng Bội Ngôn nghẹn họng: “Tức là… tụi mình có thể đi bằng cửa chính hả?”

Lộ Đình Châu hỏi ngược lại: “Thế tại sao lại không?”

Ba người lập tức liếc nhau rồi nhanh như chớp quay đầu chạy thẳng ra cửa.

Chỉ còn lại một mình Ninh Lạc cô đơn lạnh lẽo giữa trời:
“Ê, khoan đã! Kéo tôi xuống với chứ! Tôi không xuống được!!”

Không ai thèm đoái hoài.

Một lần hướng ngoại đổi lấy cả đời hướng nội.

Ninh Lạc nhìn Lộ Đình Châu, do dự mấy lần rồi nặn ra một nụ cười lấy lòng:
“Chồng ơi, anh có muốn có một người yêu từ trên trời rơi xuống không?”

Vừa hô xong, vành tai cậu đã đỏ ửng, trong lòng thì rấm rứt khóc. Không ngờ cũng có ngày mình phải đem sắc ra bán thế này…

【Á á á á á gọi chồng rồi kìa! Lộ Đình Châu mà không nhào lên là tôi coi thường đấy nhá!】

【Muốn muốn muốn! Tôi thay mặt anh Lộ đồng ý luôn rồi!!】

【Vừa thả thính vừa đỏ mặt nữa hả? Đáng yêu muốn xỉu!】

【CP tôi đu đúng là ngọt chết người! Oi! Oi! Oi! (vỗ bụng bồm bộp) Oi! Oi! Oi! (vỗ bụng bồm bộp)】

Ánh mắt Lộ Đình Châu lóe sáng, khóe miệng cong cong:
“Nhưng mà anh nhớ… có người bảo muốn yêu hận tình thù với anh cơ mà?”

Nhỏ mọn, bụng đen, thù lâu nhớ dai, da trắng lòng đen, nhớ đấy, đời anh tới số rồi!

Ninh Lạc trong lòng chửi rủa tới tấp, ngoài mặt lại nở nụ cười ngọt như mật, lúm đồng tiền cũng như muốn chảy ra nước:
“Thì bây giờ yêu trước mà! Yêu anh nhất đó, chồng yêu ~~”

Cậu còn chu chu tay tạo thành hình trái tim trước ngực, vành tai đỏ tới mức sắp bốc khói.

Lộ Đình Châu nhướn mày.

Ừm, đúng là nhóc người yêu hai mặt mà.

Anh giơ tay về phía Ninh Lạc:
“Nhảy xuống đi, anh đỡ.”

Ninh Lạc chần chừ, thò một chân ra thử thách, rồi hít một hơi thật sâu.

Tôi là một cái bánh thịt, tôi là một cái bánh thịt… không sợ, tôi sẽ tiến hóa thành bánh bay!

Cậu liều mạng nhảy xuống.

Lộ Đình Châu vững vàng ôm lấy cái bánh thịt bay, còn xoay mấy vòng giảm lực rồi nhẹ nhàng đặt cậu xuống đất.

Chân vừa chạm đất, Ninh Lạc lập tức hồi máu đầy bình, bật dậy khỏi lòng Lộ Đình Châu như lò xo.

Hehe, sống rồi! Đại thiếu gia đã trở lại, mau dẹp hết cho bổn thiếu gia đi qua!

Kết quả, ngay sau đó bị Lộ Đình Châu túm gáy:
“Đừng chạy lung tung, theo anh vào đại sảnh.”

Ninh Lạc: “……Dạ.”

Cư dân mạng cười xỉu, còn có đứa ác ôn làm ngay một bộ meme:

Ninh Lạc vừa đáp xuống đất: “Tôi chạy nhanh lắm, bắt không nổi đâu, tôi là chó săn núi rừng!”

Lộ Đình Châu túm cổ: “Tôi bắt được, vì tôi là sói chiến núi rừng!”

Ninh Lạc bị xách như xách mèo vào đại sảnh, nhập hội với mấy người còn lại, và cuối cùng cũng diện kiến “Đinh Mão”.

Ninh Lạc trố mắt, suýt rớt cằm:
“Khoan đã, Tiền Đa Đa, sao anh đổi da rồi vậy?!”

Tiền Đa Đa ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ nhân, đặt tách trà xuống, ngẩng đầu lạnh lùng liếc cậu một cái, cằm hếch cao cao.

Quản gia bên cạnh lập tức quát:
“Ăn nói cho tử tế vào! Không ai dạy các ngươi quy củ à?”

“Đúng vậy, vô phép quá.” Tiền Đa Đa phụ họa, trong lòng cười như nắc nẻ.

Cái này còn cần tìm bằng chứng để giao cho cảnh sát à? Tôi mà biết đó là Tiền Đa Đa thì tự xử, đè x.uống đất đấm cho hai vòng rồi!

Tiền Đa Đa lập tức ngồi thẳng người, trừng Ninh Lạc: Tên này nghĩ nguy hiểm quá đó!!

Quản gia nhắc việc:
“Không phải tới báo cáo công việc à? Mau đi! Ông chủ còn phải đi nghe hát, không được chậm trễ.”

Ninh Lạc nghe xong, cảm giác như bản thân lại nứt toác ra lần nữa — bởi cậu vừa nhớ ra tối nay mình còn phải tăng ca tới tận 10 giờ.

Trời xanh có thấu!!!

Hàng vạn lý do xin nghỉ vụt qua trong đầu cậu nhanh như chớp.

Trong lúc đó, cửa hàng trưởng đang báo cáo doanh thu trong ngày, còn ba người kia thì vừa nghe vừa kín đáo đánh giá xung quanh.

Chỉ có Ninh Lạc đang âm thầm… nứt ra thêm lần nữa, lặng lẽ làm mọi người kinh ngạc.

Đinh Thiệu Ý kéo kéo tay áo cậu, ra hiệu cho cậu nhìn xung quanh, ngắm những món đồ trang trí và tranh chữ treo khắp nơi.

Ninh Lạc ngước mắt nhìn một cái, suýt nữa thì không nhịn nổi bật cười thành tiếng.

Không đùa đâu, cái bức tranh rồng kia mà vẽ ra con rồng há mõm cười khanh khách vậy đó? Anh có tí tế bào nghệ thuật nào trong người không Tiền Đa Đa, hay nó cũng ít như túi tiền của anh vậy?

Cái này là tôi cố tình vẽ xấu để mấy người nhìn ra đồ giả cho nhanh đó!! Tiền Đa Đa siết chặt nắm tay.

Làm ơn, giữ sự soi mói của cậu lại cho người khác đi có được không!!

Lộ Đình Châu đứng bên, cười cười nhìn trò vui.

Tiểu Lạc nhà anh, cái miệng này đúng là nước độc ngầm.

Tiền Đa Đa tức sôi máu, quyết không để Ninh Lạc yên, thản nhiên hỏi móc:
“Thằng nhỏ kia, thấy cậu ngắm bức tranh ‘Song Long Vờn Heo’* kỹ quá ta. Tôi hỏi cậu, cậu có tin trên đời này thật sự có rồng không?”

“Cười chết, hỏi kiểu này chắc hồi nhỏ cũng đi hỏi ba mẹ Ultraman có thật sự tồn tại hay không hả?”

Ninh Lạc trầm ngâm một lát, suy nghĩ rồi đáp:
“Ông chủ tin thì em cũng tin ạ.”

Tiền Đa Đa nghiến răng: “Vậy lý do?”

Để xem cậu bịa sao đây.

Ninh Lạc rất nghiêm túc đáp:
“Em có hai luận điểm. Thứ nhất, rồng có từ xa xưa rồi, ai cũng biết truyền thuyết ‘Khủng long nhường lê’* mà. Thứ hai, rồng không chỉ tồn tại mà còn rất phổ biến. Ví dụ, mẹ anh kêu anh đi đổ rác mà anh không nghe, bà sẽ xông tới gào: ‘Mày là rồng hả?’”

Câu chuyện gốc của người ta là Khổng Dung nhường lê, câu chuyện nhân văn dạy triết lý sống, qua Ninh Lạc thì thành khủng long luôn rồi =))))

“Rồng còn là nguyên liệu thực phẩm nổi tiếng thế giới, chia làm hai loại: rồng ngọt và rồng mặn. Đại diện rồng ngọt là Macaron, còn rồng mặn là WeiLong Konjac. Hai phe như đậu hũ đường và đậu hũ mặn, đánh nhau từ bắc vô nam, mỗi phe đều có fan cứng.”

WeiLong Konjac ăn vị chua cay mới chuẩn bài nha, cảm ơn!

WeiLong Konjac: Một món ăn nhẹ cay ngon làm từ khoai nưa konjac, một lựa chọn phổ biến ít calo và carbohydrate, nêm với ớt ngâm, gừng ngâm, dầu ớt và gia vị.

Bình Luận (0)
Comment