Cả Giới Giải Trí Đều Nghe Thấy Tôi Phát Điên

Chương 122

Cả đại sảnh im phăng phắc.

Tưởng đâu trời sắp mưa, hóa ra chỉ là mọi người bị làm cho cạn lời.

【M* nó, đỉnh thực sự】

【Tinh thần khỏe mạnh ghê】

【Phải nói là, cảm giác điên nhưng cực kỳ bình tĩnh】

【Bộ dạng nghiêm túc đi bịa chuyện…】

【Ninh Lạc, cậu đã bước lên một tầng cao mới rồi】

【Không ai cười à? Nếu không ai cười thì tôi xin phép cười trước nhé! Hahahahahahahahahahahaha!!】

【Tiếng cười của bạn làm tổn thương mắt tôi rồi đấy!】

Tiền Đa Đa lẩm bẩm: “…Ninh Lạc, cậu thắng rồi.”

Tưởng Bội Ngôn vỗ vai Ninh Lạc: “Giới giải trí mất cậu, chẳng khác gì cá mất… xe đạp.”

Ninh Lạc lịch sự gật đầu, thản nhiên tự khen mình: “Cảm ơn lời khen. Tôi vẫn luôn ưu tú đến mức khiến người khác ghen tị, tôi hiểu mà. Chủ nhà còn muốn hỏi gì nữa không? Tôi cũng rất muốn giải thích bức tranh heo diễn tuồng này đây.”

Nói xong còn cố nhịn không nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào con heo béo hồng trên tranh, ánh mắt gần như sáng lên vì tưởng tượng đến mùi vị heo sữa quay.

Đói quá đói quá đói quá! Tại sao buổi tối tôi chỉ được ăn cà chua trộn nước đá? Tôi muốn ăn mamut hầm cá mập!

Sự im lặng của Tiền Đa Đa, tựa như dòng sông lặng lẽ trong đêm ở Cambridge.

Anh ta cố nén, nén mãi, cuối cùng thốt ra vài chữ: “Hết rồi, giải tán!”

Ninh Lạc ôm hận rời đi, vừa đi vừa ngoái đầu ba bước một lần, tiếc nuối nhìn bức tranh heo béo.

Tiền Đa Đa chịu không nổi nữa, quay sang bảo quản gia: “Đổi bức tranh khác đi.”

Quản gia: “Vâng, thưa ngài, đổi thành gì ạ?”

Tiền Đa Đa lạnh lùng cười: “Đổi thành nồi gang hầm Ninh Lạc.”

Ninh Lạc ngay lập tức quay phắt đầu lại, ánh mắt như muốn khóc.

Đi được một đoạn, cậu vừa đi vừa than vãn với Lộ Đình Châu: “Em chỉ yêu đồ ăn ngon thôi mà, em đã làm gì sai chứ?”

Tưởng Bội Ngôn lập tức đâm thêm một nhát: “Cậu là kiểu người: làm gì cũng hỏng, chỉ có ăn là không sót.”

Ninh Lạc không phục, phồng má phản đối.

“Em không sai,” Lộ Đình Châu xoa đầu cậu, dịu dàng an ủi, “Theo nghiên cứu, tổ tiên thời xa xưa cần chiến đấu bảo vệ bộ lạc, nên phải luôn duy trì sức khỏe và sức chiến đấu tốt nhất. Thói quen này đã được truyền lại trong máu. Cho nên em thích ăn không phải vì tham ăn, mà vì em là một chiến binh.”

Ninh Lạc ngẫm nghĩ một lúc, cũng muốn vươn tay xoa đầu Lộ Đình Châu — nhưng chiều cao không đủ, không với tới — đành nghiêm túc đáp: “Cảm ơn anh, được làm chiến binh nghe oách hơn nhiều.”

Những người xung quanh âm thầm lùi xa hai vị này, hai tên này cứ như hai kẻ nguy hiểm ấy.

Bình luận online bùng nổ:

【Tôi chịu không nổi nữa, ai trả lại Lộ Đình Châu ngày xưa cho tôi với!】

【Chị em, chưa quen đúng không? Không sao đâu, nhìn lâu rồi sẽ quen thôi. Tôi là người từng trải đây (rít một hơi thuốc đầy mệt mỏi)】

【HAHAHAHA không thấy buồn cười sao? Hai người này càng ngày càng có cảm giác vợ chồng đó】

【Lộ Đình Châu: từ nghi ngờ Ninh Lạc → thấu hiểu Ninh Lạc → rồi hóa thành Ninh Lạc】

Người khác thì quen rồi, chỉ riêng Đinh Đãng Mậu là vẫn không thể thích ứng nổi.

Hắn cố gắng đào bới trong ký ức, nhớ về hình ảnh ảnh đế mà mình từng biết, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy xa lạ. Cuối cùng nhịn không được mà hỏi: “Thầy Lộ, từ sau lần cuối gặp mặt, em đi du học rồi vòng quanh thế giới, chúng ta không liên lạc nữa. Mấy năm nay thầy đã trải qua những gì vậy?”

Lộ Đình Châu biết hắn muốn hỏi gì, thong thả đáp: “Ngộ ra một vài đạo lý.”

Đinh Đãng Mậu: “Đạo lý gì ạ?”

Lộ Đình Châu bình tĩnh nói: “Con người rồi cũng sẽ chết, vậy tại sao phải cố tỏ ra bình thường?”

“…”

Nói xong, anh nhấc mí mắt, nhìn thẳng vào Đinh Đãng Mậu — người đang trợn tròn mắt, hoàn toàn không biết phản ứng ra sao — rồi hỏi: “Cậu thấy đúng không?”

Đinh Đãng Mậu lắp ba lắp bắp, không dám phản bác: “C-có lẽ đúng ạ.”

Lộ Đình Châu khẽ gật đầu: “Ngộ tính khá đấy.”

Khuôn mặt Đinh Đãng Mậu biến hóa muôn hình vạn trạng, hối hận đến mức chỉ muốn bỏ cuộc chơi ngay lập tức.

Ninh Lạc cúi gằm mặt, cố gắng nhịn cười, vai run lên bần bật.

Đi được nửa đường, cậu vẫn chưa nhịn được, vừa đi vừa cười. Lộ Đình Châu “chậc” một tiếng, giơ tay nhéo nhẹ vào gáy cậu.

Ninh Lạc không để ý động tác đó, đang mải đi lắc lư, khiến tay Lộ Đình Châu thuận thế rơi xuống hõm cổ, đầu ngón tay khẽ lướt qua, khiến da cậu nổi hết gai ốc.

Ninh Lạc giật mình, nhạy cảm run bắn người, lí nhí phàn nàn: “Ngứa quá.”

Sau đó cậu nhanh chóng kéo tay Lộ Đình Châu xuống, nắm lấy rồi không buông nữa.

Những người còn lại giả vờ mù điếc, đứa ngẩng đầu nhìn trời, đứa cúi đầu đếm cỏ dưới chân.

Cả nhóm đi theo chủ tiệm, nhân cơ hội dò xét địa hình của phủ nhà họ Đinh, thậm chí còn viện cớ đi vệ sinh để khám phá thêm mấy con đường khác.

Tầm mắt sắc bén, Tào Cẩm Lưu phát hiện gần nhà vệ sinh có một cánh cửa nhỏ, lập tức ra hiệu tay lia lịa với mấy người kia.
Đợi ra khỏi cổng lớn, thấy chủ tiệm đã đi xa, cả bọn lại lén quay đầu, lặng lẽ trở lại phủ nhà họ Đinh.

Ninh Lạc hỏi: “Cửa nhỏ này kín đáo ghê. Sao không có ai trông nhỉ?”

Tưởng Tư Kỳ nói: “Chắc vì lâu rồi không ai đi qua, bị bỏ hoang thôi.”

Lộ Đình Châu đưa ngón tay lau vòng tay nắm cửa, nhìn lớp bụi mỏng trên đầu ngón tay, bình thản nhận xét: “Cũng có khả năng Tiền Đa Đa cố tình chọn lối này để lén lút đi giao dịch, tránh mặt người trong nhà.”

HAHAHAHA, Đinh Mão mất luôn cái tên trên mạng rồi

Ninh Lạc nghe vậy, khoái chí ra mặt.

Trong phủ họ Đinh, đâu đâu cũng có người qua lại, chỉ riêng tiểu viện gần cánh cửa nhỏ là yên tĩnh lạ thường, trông rất bất thường.

Tào Cẩm Lưu đang nghênh ngang đi trước, bỗng như dẫm phải lửa, hoảng hốt thụt lui liên tục, vội vàng ra hiệu cho mọi người im lặng.

Ninh Lạc khó hiểu: “Sao vậy? Tự dưng muốn nhảy thiết hài* à?”

Nhảy thiết hài (tiếng Anh: tap dance) là thể loại nhảy múa xuất phát từ vũ điệu Ái Nhĩ Lan, sau du nhập sang Bắc Mỹ dùng giày có đế cứng bằng kim loại (chủ yếu là sắt) để gõ xuống sàn cứng nghe lách lách, nhịp nhàng, ăn khớp với điệu nhạc.

Tào Cẩm Lưu mặt đen như đáy nồi: “Tiền Đa Đa tới.”

Ninh Lạc: “Ồ ồ.”

Cả bọn lập tức nín thở chờ đợi.

Chỉ chốc lát sau, ở góc rẽ xuất hiện một loạt… đầu người, chồng chất lên nhau như bánh gato nhiều tầng, im phăng phắc nhìn Tiền Đa Đa đi vào phòng, mấy cặp mắt cùng lúc xoay theo bước chân hắn.

Tôi muốn nhìn anh… mãi mãi dõi theo anh… không ngừng nghỉ… không bao giờ ngừng stalk anh

Tiền Đa Đa bỗng thấy sống lưng lạnh toát.

Anh ta cố ho một tiếng cho bớt gượng, quay sang hỏi quản gia sau lưng: “Chuẩn bị xong hết chưa?”

Quản gia cung kính đáp: “Dạ, tất cả đã làm đúng theo dặn dò của ngài Tommy.”

“Vậy thì tốt.” Tiền Đa Đa gật đầu hài lòng. “Chuyện thành công, sẽ không quên phần thưởng cho cậu đâu.”

Anh ta lại hỏi tiếp: “Mấy món cổ vật cướp từ chỗ Tào Diệp thì sao?”

Quản gia thưa: “Dạ, nếu ngài Tommy đã muốn, thì cứ kèm thêm làm quà biếu đi ạ. Có cho thì mới có nhận, làm ăn phải biết nhìn xa trông rộng.”

Tưởng Bội Ngôn khẽ giọng thì thầm: “Tên này thật sự đi buôn lậu rồi à?”

Chu Kiều cũng thì thào: “Cổ vật quý vậy mà nói biếu là biếu luôn hả?”

Ninh Lạc cũng nhỏ giọng tiếp lời: “Cái đầu heo ở Viên Minh Viên chắc là đồ giả thôi, đồ thật chắc treo trên cổ Đinh Mão rồi.”

Cả nhóm đồng loạt giơ ngón cái.

Miệng ngọt như mía lùi, một câu hai nghĩa, đúng là đại văn hào.

Lộ Đình Châu nói: “Chắc bên trong còn lưu giấy tờ giao dịch. Đợi bọn họ đi rồi mình vào kiểm tra.”

Nhưng khi Tiền Đa Đa và quản gia vừa đi khuất, nhóm Ninh Lạc chạy tới cửa, lại… hóa đá tập thể.

Cửa khóa số?!

Ninh Lạc nhìn đám đề bài tiếng nước ngoài dán đầy trên cửa, nghiêm túc tự hỏi:
“Bao giờ tụi mình chuyển qua thành chương trình giải đố trí tuệ vậy?”

Lộ Đình Châu nhìn dòng tiếng Ý trên đó, bật cười, cảm thấy thiết kế này… không thể nói là quá xảo trá, nhưng rõ ràng là chẳng có ý tốt gì.

Tào Cẩm Lưu nhìn một hồi không hiểu, hỏi:
“Đây là tiếng nước nào vậy? Có ai đọc được không?”

Đinh Thiệu Ý thản nhiên đáp:
“Tiếng Ý.”

Tức thì, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Đinh Đãng Mậu.

Tưởng Bội Ngôn lập tức làm động tác mời gọi.

Đinh Đãng Mậu cười như khóc:
“Tôi…”

Vừa thốt được một chữ đã bị Tưởng Tư Kỳ đẩy một cái:
“Anh trai à, nhanh lên đi thử xem nào! Không phải anh từng du học rồi sao? Chắc chắn làm được mà!”

Anh chàng chuyên gia giả vờ giờ mới chịu ra tay đây à?”
Ninh Lạc lập tức tỉnh táo hẳn, mắt sáng rực nhìn Đinh Đãng Mậu.

Đinh Đãng Mậu như cá bị quăng lên thớt, cứng mặt nói:
“Tôi… tôi đọc đề trước cái đã.”

【Tiểu Miêu trận này toả sáng chắc luôn!】
【Tổ chương trình đúng là hiểu ý ghê, chọn đề này cho tiểu Miêu bung lụa nè】
【Một câu hỏi nhỏ xíu, không lẽ không giải nổi? Đùa hoài, anh tui từng du học đấy nha】

Đến phiên sân chơi của Đinh Đãng Mậu, bình luận bay đầy màn hình.
Những câu cổ vũ của fan cứ như sản phẩm công nghiệp, cái nào cũng na ná cái nào, chẳng có chút linh hồn.

Cả đám tụm lại trước đề bài, Ninh Lạc cũng chen vào hóng hớt.
Nhưng chỉ đọc được một lúc, đầu óc cậu đã quay cuồng, tự thấy mấy dòng chữ “nòng nọc” này không dành cho mình, bèn chuồn ra ngoài.

Vừa ló đầu ra, liền thấy Lộ Đình Châu và Đinh Thiệu Ý, mỗi người đứng canh một bên cột, dáng vẻ nghiêm túc như hai vị thần giữ cửa, mặt mày trầm ngâm suy nghĩ.

Ninh Lạc chọt chọt Lộ Đình Châu, hỏi:
“Anh đang làm gì thế?”

Lộ Đình Châu đáp ngắn gọn:
“Đang nghĩ đáp án.”

“Anh hiểu đề luôn rồi hả?”

Lộ Đình Châu khẽ gật đầu:
“Đề kiểm tra tư duy bằng tiếng Ý, hơi rối tí thôi.”

Nghe vậy, Ninh Lạc không dám làm phiền, chỉ im lặng đứng bên.
Một lúc sau, Lộ Đình Châu nhẹ giọng nói:
“Chắc đáp án là 45312.”

Ninh Lạc vỗ tay rào rào:
“Đỉnh luôn!”

Đúng lúc này, Đinh Thiệu Ý khẽ kéo áo cậu.
Ninh Lạc cúi người xuống hỏi:
“Sao vậy, em gái?”

Đinh Thiệu Ý lí nhí nói:
“Đáp án có phải 45312 không? Em cũng nghĩ vậy.”

Ninh Lạc sững người.
Ngẩng đầu nhìn Lộ Đình Châu, lại cúi đầu nhìn cô bé đang ngước mắt nhìn mình, cậu bèn ôm chầm lấy cô bé:
“Em gái, em giỏi quá đi mất!”

Nói rồi còn nhéo nhéo má cô bé:
“Thông minh vậy, anh thích em đến chết mất.”

Mặt Đinh Thiệu Ý hiếm hoi lắm mới đỏ lên, lí nhí đáp:
“Em cũng thích anh… Anh dễ thương quá.”

Nếu như lúc nào anh cũng chỉ lặng lẽ nói trong lòng thì càng đáng yêu hơn nữa…
Cô bé thầm nghĩ, cô rất thích mấy đoạn độc thoại nội tâm của anh.

Khoan đã, sao tự dưng thành màn “yêu tới yêu lui” thế này?

Lộ Đình Châu chau mày, vỗ vai Ninh Lạc:
“Anh mới là người nói đáp án trước.”

Ninh Lạc ngẩng lên:
“Hả?”

Lộ Đình Châu từ trên cao nhìn xuống bàn tay Ninh Lạc đang ôm chặt Đinh Thiệu Ý, giọng điệu rõ ràng, chậm rãi nhưng nghe ra chút không vui:
“Đến trước được yêu trước. Yêu anh trước đã.”

Ninh Lạc: ????

【?????】
【Tai mình có vấn đề hả trời? Nghe nhầm cái gì đó kinh khủng lắm】
【Được lắm, Lộ Đình Châu, ngay cả giấm trẻ con cũng ăn cho bằng được, anh đúng là không còn thuốc chữa nữa rồi】
【Anh ơi, sao tự nhiên em thấy anh xa lạ quá vậy】

Bình Luận (0)
Comment