Ninh Lạc trợn trắng mắt đến mức sắp đảo ngược lên trời.
Cậu không tin nổi mình vừa nghe thấy gì: “Anh ơi, anh có thể kéo lý trí quay về được không? Em gái người ta còn nhỏ mà!”
“Em nói vậy…” Lộ Đình Châu nhìn Ninh Lạc đang ôm Đinh Thiệu Ý, ánh mắt lãnh đạm, “Biết sớm em ấy giải được, anh đã không giải làm gì.”
Ninh Lạc & Đinh Thiệu Ý: “……”
“Lâm Muội Muội à, tìm tôi làm gì, đi mà sống với Voldemort đi”
Đinh Thiệu Ý ôm đầu, cảm thấy người lớn này đúng là trẻ con quá mức, chút chuyện cỏn con cũng phải giận dỗi.
Nhưng cô bé lại rất hiểu chuyện, còn hiểu chuyện hơn người lớn ấy chứ, nên đẩy nhẹ Ninh Lạc, đẩy cậu vào lòng Lộ Đình Châu, lạnh mặt dặn dò: “Hai người ôm nhau đi, ôm xong thì đi mở khóa.”
【Ai hiểu được chứ, nguyên dàn khách mời mà người hiểu chuyện nhất lại là cô bé mười mấy tuổi này!】
【@Lộ Đình Châu, tôi khinh bỉ anh】
【Các anh em, tối nay ăn sủi cảo nhé, nước chấm đã chuẩn bị sẵn rồi】
【Nhưng được ôm vợ miễn phí cũng đáng mà!】
Ninh Lạc không chỉ ôm, còn thò tay chọt mạnh vào hông Lộ Đình Châu.
Lộ Đình Châu “hí” một tiếng: “…Em ra tay cũng ác thật đấy.”
Ánh mắt Ninh Lạc liếc tới phần eo thon của anh, ánh nhìn trông cực kỳ nguy hiểm.
“Nếu em thật sự ác thì em đã tiễn anh đi rồi, giữ lại làm gì cho bực mình!“
Lộ Đình Châu: “……”
Mới có một lần mà em nhớ mãi không quên vậy hả?
Bên kia, Tưởng Bội Ngôn đang tập trung giải đề, nghe loáng thoáng, suýt bị nước bọt sặc chết, ho muốn long trời lở đất, vội vàng vẫy tay gọi Đinh Thiệu Ý: “Em gái, qua đây.”
Vừa gọi vừa đề phòng trừng mắt nhìn Ninh Lạc, ánh mắt như muốn tố cáo cậu đang làm hư trẻ con.
Ninh Lạc gãi gãi mũi, khó hiểu nhìn lại.
Đinh Thiệu Ý nhìn người này, rồi lại nhìn người kia, không hiểu nhưng vẫn tôn trọng, ngoan ngoãn đi tới bên cạnh Tưởng Bội Ngôn, hỏi: “Anh giải được chưa?”
Tưởng Bội Ngôn thở dài: “Hơi rắc rối chút.”
Ninh Lạc cũng tò mò chui vào hóng: “Rắc rối gì cơ?”
Đang giữa mùa hè nóng nực, Đinh Đãng Mậu đã đổ cả mồ hôi, ngượng ngùng nói: “…Có vài từ, tôi không nhận ra.”
“Sao thế được,” Ninh Lạc ngơ ngác, “Anh chẳng phải du học Ý à? Sao cái này cũng không biết? Em gái còn biết mà.”
Đinh Đãng Mậu biện giải: “Du học cũng không có nghĩa là biết hết mọi từ. Đề này kiểm tra từ vựng khá khó đấy—khoan đã!”
Hắn ta bỗng như ngộ ra điều gì, tròn xoe mắt: “Cậu vừa nói ai giải ra rồi cơ?”
“Em gái anh với bạn trai tôi chứ ai.” Ninh Lạc vừa dứt lời đã nhập mật mã 45312 theo đáp án họ đưa.
“Rắc” một tiếng, khóa mở.
Tiếng khóa mở vang lên cực kỳ rõ trong không gian yên tĩnh.
Đinh Đãng Mậu có cảm giác ánh mắt mọi người đổ dồn về phía mình, đầy nghi hoặc, kinh ngạc và khó hiểu.
Mặt hắn ta đỏ bừng.
【Hả? Hai người kia giải ra từ lúc nào thế?】
【Lúc anh nhà cưng còn đọc không hiểu đề đấy】
【Đỉnh ghê, vả mặt đôm đốp】
【Chỉ thế thôi à? Du học á? Anh bạn, đùa thì đùa, đừng lôi IQ ra đùa nhé】
【Tôi bắt đầu nghi ngờ năng lực thật sự của tên này rồi】
【@Thư ký Hoàng, trong một phút tôi muốn biết hết chân tướng của thằng cha này!】
Ninh Lạc quay đầu khen: “Ối, hóa ra đúng thật, hai người còn biết tiếng Ý cơ đấy. Nghe nói đề này cũng khá khó, kiểm tra vốn từ vựng đấy. Hai người giỏi ghê.”
“Tuyệt vời, bậc thầy cân bằng nước* online rồi“
Bậc thầy cân bằng nước là một thuật ngữ phổ biến trên Internet , bắt nguồn từ cụm từ “cân bằng nước một cách đồng đều”. Nó chủ yếu đề cập đến việc công bằng trong hành vi và công việc, và xem xét mọi khía cạnh.
Những lời khen tưởng như nhẹ nhàng này lại cực kỳ chói tai trong tai Đinh Đãng Mậu.
Nhất là khi Ninh Lạc còn mượn lời hắn để khen ngược Lộ Đình Châu và Đinh Thiệu Ý, giọng điệu hờ hững càng khiến tâm lý hắn sụp đổ.
Hắn ta cười gượng: “Thầy Lộ đúng là lợi hại, em gái chắc là nghe được đáp án của thầy Lộ nên mới giải được, nhưng thế cũng đã rất giỏi rồi.”
Câu này khiến không khí có phần vi diệu.
Ngụ ý chẳng phải là: Em gái không có năng lực, chỉ biết chép đáp án thôi sao?
Ninh Lạc theo bản năng liếc sang cô bé, thấy Đinh Thiệu Ý đang cúi đầu im lặng, như thể đã quen rồi.
“Không phải nghe được đâu.”
Lộ Đình Châu lên tiếng, giọng nói lạnh băng xen lẫn sự áp chế, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao: “Em gái tự mình nghĩ ra đấy. Chắc anh Đinh đi du học lâu quá, tiếng Trung kém rồi, nói chuyện dễ gây hiểu nhầm.”
“Tôi…” Đinh Đãng Mậu định biện hộ, nhưng đối diện với ánh mắt đen kịt ấy, lập tức cứng họng.
Lộ Đình Châu đứng lười biếng phía sau Ninh Lạc, tay đút túi như thể không quan tâm, nhưng chỉ cần anh cụp mắt, khí thế trên người lập tức đè ép khiến ai cũng thấy khó chịu.
Không chỉ Đinh Đãng Mậu, ngay cả những người khác cũng vô thức né tránh sắc bén đó.
Như thể sau thời gian dài ghi hình chung, quen nhìn anh cười nói nhẹ nhàng, mọi người đã quên mất vì sao anh có thể đứng trên đỉnh cao kim tự tháp.
Đinh Thiệu Ý ngẩng lên nhìn Lộ Đình Châu, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa bối rối.
Đinh Đãng Mậu nuốt nước bọt, giọng khô khốc: “Đúng vậy, tôi nói nhầm. Em gái thông minh như vậy, chắc chắn là tự nghĩ ra.”
Tưởng Tư Kỳ vội vàng hòa giải: “Hiểu lầm thôi mà, nói rõ ra rồi thì ổn rồi. Khóa mở rồi, đi thôi đi thôi, vào nào!”
Ninh Lạc và hai người còn lại vốn đứng ở ngoài cùng, nên là những người cuối cùng bước vào.
Lộ Đình Châu đi được vài bước, phát hiện hai người kia vẫn đứng yên, quay đầu hỏi: “Sao vậy?”
Ninh Lạc nhìn anh, ánh mắt sáng lên chưa từng thấy, lắc đầu: “Không có gì đâu.”
“Trời đất ơi, vừa nhìn một cái tôi đã nhận ra rồi! Đây chính là ông chồng “nho nhã mà lưu manh” của tôi! Chồng ơi! Cuối cùng anh cũng nhớ mật khẩu nick chính để đăng nhập lại rồi hả?!“
“Chồng ơi anh đẹp trai quá! Em nấu ăn không bao giờ nêm muối vì tình yêu dành cho anh không cần lời lẽ nào cả!“
Lộ Đình Châu đưa tay day day ấn đường.
Rất khó để miêu tả tâm trạng của anh hiện tại, cứ như là được cho một quả táo ngọt rồi lại bị đập cho một gậy, còn bị hắt cả chảo dầu vào mặt.
Lần cuối cùng cảm xúc của anh phức tạp như thế này, hình như là lúc tự mình làm “kẻ thứ ba” với chính bản thân.
Bàn tay anh bị ai đó kéo xuống.
Ninh Lạc nắm tay anh, nghiêm túc nói: “Đừng che, ảnh hưởng đến việc em ngắm trai đấy.”
Lộ Đình Châu: “…”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không nói nên lời.
Đinh Thiệu Ý xen vào giữa dòng điện ngầm giữa đôi tình nhân nhỏ: “Vừa nãy anh nói vậy là sao?”
“Anh?” Lộ Đình Châu thu ánh mắt về, hỏi ngược lại: “Không đúng à?”
“Dù đúng thật…” Đinh Thiệu Ý do dự hồi lâu, giọng non nớt nhỏ như tiếng muỗi: “Nhưng trước giờ chưa ai nói với em như vậy cả.”
Ninh Lạc nhận ra có gì đó sai sai: “Chưa ai nói là sao?”
“Các cậu nói gì đấy? Mau vào nhà đi, đừng để bị phát hiện!” Chu Kiều ló đầu ra từ trong nhà, nhỏ giọng gọi họ.
Thấy cameraman có vẻ sắp quay sang bên này, ba người lập tức im bặt.
Ninh Lạc nắm lấy tay Đinh Thiệu Ý: “Em gái, đi theo anh, đừng chạy lung tung.”
Nói xong, nhớ ra mình còn là “bậc thầy cân bằng nước” nên vội kéo luôn tay Lộ Đình Châu: “Anh cũng theo em, không được hỏi vì sao em nắm tay em gái.”
Lộ Đình Châu nhướng mày nhàn nhã, vừa theo sau vừa liếc nhìn hai người tay trong tay, ngón tay anh cũng thăm dò luồn vào giữa các kẽ tay, mười ngón đan xen.
Ninh Lạc cảm giác được, còn lắc lắc nhẹ.
Đinh Thiệu Ý bị kéo đi, ánh mắt cũng rơi trên bàn tay đang nắm lấy mình, khóe miệng khẽ cong lên, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.
Dường như từ nhỏ tới giờ chưa từng có ai nói với cô “Đi theo anh, đừng chạy lung tung”, toàn là những câu như “Dạy bao nhiêu lần rồi mà không hiểu”, “Anh thất vọng về em quá”, “Người ta thi được điểm tối đa, còn em thì sao?”…
Nói đúng ra, mặc dù hai anh lớn bên cạnh đều hơi ngốc nghếch, nhưng anh Ninh Lạc và anh lớn Đình Châu thật sự rất dễ thương.
Ninh Lạc không biết hình tượng của Lộ Đình Châu trong lòng Đinh Thiệu Ý là như vậy, nếu biết chắc chắn sẽ cười đến chết mất.
Chân trước vừa bước vào phòng, chân sau đã ngớ ra.
Cậu buột miệng văng ra một câu ‘Đệt’, may mà đã tự động bị lọc tiếng.
“Bao nhiêu tiền thế này???”
Mắt Ninh Lạc lập tức biến thành hai đồng vàng lấp lánh, cậu đẩy Tào Cẩm Lưu sang một bên, lao thẳng tới “núi vàng”, hai tay vốc đầy bạc xu, nghe tiếng leng keng của tiền rơi qua kẽ tay mà cảm thấy cuộc đời không còn gì đẹp đẽ hơn thế.
Cậu cảm thán: “Aaaa!”
Làm Chu Kiều bên cạnh giật mình: “Cậu sao thế?”
Ninh Lạc hưng phấn nói không thành lời: “Giờ phút này, tôi muốn làm thơ!”
Mọi người cùng quay sang nhìn, Chu Kiều: “Cậu làm thử đi”
Ninh Lạc trầm giọng ngâm nga:
“Tiền tài nhà Đinh đầy trong phòng nhỏ,
Tiền trong phòng nhỏ, tôi hốt vô bao.”
Mọi người: “…”
Cậu bị nghèo đến phát điên rồi hả?
Ninh Lạc chẳng buồn để ý, lúc này thú vui duy nhất của cậu chính là vốc tiền, nghe tiếng nhạc ngân vang vui tai, cứ thế lập đi lập lại, vui không biết chán.
Tào Cẩm Lưu lục lọi, phát hiện điều gì đó: “Các cậu nhìn này, có phải là chứng từ giao dịch chúng ta đang tìm không?”
Ngoài trừ Ninh Lạc, tất cả đều tụ lại xem. Ninh Lạc tiếc nuối ôm một đống tiền cũng lết tới.
Mọi người nhìn những mức giá giao dịch lố bịch mà sững sờ.
“Vậy tức là, tên Đinh Mão kia không những buôn bán lậu mà còn bán lỗ à?”
“Không phải thuần túy làm ăn lỗ vốn sao? Bán nhiều để bù lỗ à?”
“Dù nghe thế nào cũng cảm thấy mấy món bảo vật thế này không nên bị gán với tám chữ ấy, nhưng sự thật là vậy.”
Ninh Lạc khó hiểu: “Hắn ta được gì chứ?”
Lộ Đình Châu nhìn cậu, ánh bạc từ đồng xu phản chiếu làm anh lóa mắt, vội quay đi: “Có thể bị ép buộc, cũng có thể đang muốn mưu cầu lợi ích khác từ đối phương.”
Tưởng Bội Ngôn đập bàn: “Đáng giận! Tên Tây và Đinh Mão đó bây giờ ở đâu? Dù là thần tiên tôi cũng phải đâm thủng tim bọn chúng!”
Ninh Lạc gật đầu lia lịa.
“Đàn guitar đâu, tôi muốn gảy bài “Tây nhân tử”!“
Tào Cẩm Lưu nhỏ giọng hỏi Lộ Đình Châu: “Tưởng Bội Ngôn thế này có cần đưa đi khám không?”
Lộ Đình Châu thản nhiên: “Nếu cậu đến sớm vài kỳ, sẽ biết đây vẫn còn nhẹ.”
Tào Cẩm Lưu cạn lời.
Dù giận dữ, cả nhóm vẫn tranh thủ lấy điện thoại ra chụp bằng chứng, những điểm này đều rất quan trọng.
Lộ Đình Châu đợi mọi người chụp xong, cẩn thận xem xét từng bản lưu trữ giao dịch.
“Chúng ta có nên quay lại cảnh bọn chúng giao dịch trực tiếp, bắt quả tang không?”
“Nhưng bọn chúng khi nào giao dịch? Không lẽ ngày nào cũng canh ở nhà họ Đinh? Còn phải đi làm nữa đấy.”
Nhắc tới chuyện làm việc, tinh thần mọi người lại xẹp xuống.
“Đúng đó… chủ homestay bên tôi còn yêu cầu nộp tiền trọ trước 12 giờ trưa hàng ngày.”
Ninh Lạc đảo mắt, nhắm thẳng vào đống tiền dưới đất: “Hay là chúng ta…”
“Không được!”
Giọng Tiền Đa Đa đột nhiên vang lên, khiến tất cả giật bắn mình.
Tưởng Bội Ngôn bĩu môi: “Anh nói không được là không được à? Có giỏi thì bắt tôi đi, xem tôi có đè anh ra mà quật một trận không”
Tiền Đa Đa không ngờ mình làm “ông chủ” lại còn bị đám này cưỡi đầu cưỡi cổ, bực bội nói: “Tôi giờ là âm thanh của Thượng đế, Thượng đế nói không được tức là không được! Các người có thể đừng làm thổ phỉ không hả?”
Lộ Đình Châu khẽ cong môi, thản nhiên buông ra một câu: “Lần đầu thì lạ, lần thứ hai thì quen, đạo diễn Tiền nên quen đi.”
Tiền Đa Đa lập tức nhớ lại mấy lần bị trói trên thuyền nhét hamburger vào mồm: “…”
Anh ta ngay lập tức mất hết khí thế: “Không được là không được… Các người làm ơn làm người chút đi, tôi cầu xin các người đấy.”
Ninh Lạc tâm trạng tốt, chống nạnh nhìn thẳng vào máy quay: “Xin thêm lần nữa đi.”
Tiền Đa Đa nuốt hận: “Làm ơn…”
“Đã thành tâm như vậy, tụi này không lấy nữa.”
Tiền Đa Đa còn phải gượng gạo cảm ơn bọn họ.
Làm đạo diễn đến mức này, còn có thể thê thảm hơn được nữa không!
Quay lại vấn đề chính, Chu Kiều hỏi thẳng: “Vậy làm sao chúng ta biết được thời gian giao dịch tiếp theo?”
“Lại đây nhìn mấy con số này,” Lộ Đình Châu chỉ vào mấy con số được in đậm trên tấm vé, rồi chỉ thêm một tấm vé trắng bên cạnh với bốn chữ số bị mực che lấp, “0, 1, 1, 2, 3, 5, 8, 13, 21… Có vẻ quen quen, phải không?”
Nói xong, anh quay sang hỏi Đinh Thiệu Ý: “Em gái, em biết không?”
Trong mắt Đinh Đãng Mậu lóe lên vẻ nực cười, suýt nữa thì buột miệng ra câu “Anh sao lại đi hỏi nó? Nó biết cái gì chứ”, nhưng nhớ tới lời cảnh cáo trước khi vào cửa của Lộ Đình Châu, đành phải nuốt lời vào bụng.
Đinh Thiệu Ý nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, rồi cẩn thận lên tiếng: “Có phải là dãy Fibonacci không?”
Ninh Lạc nghe nhầm thành: “Dãy ‘phì bô la kì’?”
Lộ Đình Châu bật cười, xoa xoa đầu cậu: “Đúng rồi, Tiểu Lạc giỏi quá, cũng biết nữa cơ đấy.”
Bình luận trong livestream lập tức bùng nổ, nào là “chú của bạn đã chiều hư ba của bạn quá rồi đó (?)” và “Lộ Đình Châu yêu ghê” cứ lặp đi lặp lại.
Cũng có người đầy dấu hỏi:
【Ơ khoan khoan, rốt cuộc là cái gì vậy】
【Đầu ngứa quá, chắc sắp mọc thêm não rồi…】
【Dãy Fibonacci đó mọi người, chắc ai cũng từng nghe tới Tỉ lệ vàng rồi nhỉ, cái dãy số này bắt nguồn từ đó…】
【Em gái đỉnh thiệt sự! Đúng là thiên tài, cái này cũng biết!】
【Tôi dựng cờ ủng hộ em gái! Đứa nào dám chống lại, nhào vô!】
【Hai anh em này có phải ruột thịt không vậy? Khác biệt lớn dữ!】
【Anh Lộ đúng là không coi em gái như trẻ con, luôn tôn trọng ý kiến em ấy!】
【Ảo giác em gái là con chung của hai người này… Một nhà ba người ha ha ha!】
Nếu Lộ Đình Châu nghe được chắc chắn sẽ phản bác: anh nuôi một đứa nhóc đã đủ mệt rồi, không ham thêm đứa nữa đâu. “Vậy bốn chữ số bị che là?”
Đinh Thiệu Ý trả lời: “2584.”
“Đổi ra thời gian giao dịch thì là 2 giờ 24 phút sáng.”
Ninh Lạc suy sụp: “Không tính nhầm chứ? Hai giờ sáng á? Quay xong còn phải đi làm tiếp hả?”
Lộ Đình Châu thở dài: “Em đoán đúng rồi.”
Ánh sáng trong mắt Ninh Lạc lập tức tắt ngúm, lẩm bẩm: “Đúng là tứ đại giai không…”
“Đầu rỗng, lòng rỗng, ví rỗng, cơ thể cũng sắp bị đào rỗng luôn rồi“
Phải đến khi cùng Đinh Thiệu Ý lê bước về quán ăn, Ninh Lạc mới gắng gượng vực dậy tinh thần, tự mình cổ vũ mình.
“Đời định nhai nát tôi rồi nuốt chửng, nhưng không sao! Tôi là hạt dưa hấu sinh trưởng mạnh mẽ! Tôi là lá hẹ dẻo dai bất khuất! Tôi là phẩm màu thanh long ngang ngược bất trị!“
Nhưng khoảnh khắc bước chân vào cửa quán, tất cả sự tự kỷ ám thị của cậu sụp đổ hoàn toàn.
“Không làm cái job chết bầm này nữa! Ra cổng trường bán bánh kẹp đây!“
Đinh Thiệu Ý thở dài, không xoa đầu cậu được thì đành vỗ vỗ tay: “Anh cố lên, chỉ làm thêm tới mười giờ thôi. Nhanh lắm, nhắm mắt mở mắt một cái là qua.”
Trên người Ninh Lạc toát ra hơi thở u ám: “Bao giờ anh mới nhắm mắt mà không cần mở nữa?”
Đinh Thiệu Ý tỉnh bơ đáp: “Thì lúc đó đời anh cũng hết luôn rồi.”
Ninh Lạc nghẹn lời: “…Cảm ơn em, đã lâu rồi anh mới nghe lại cái meme này.”
Cậu tưởng rằng buổi tối trong cổ trấn chắc sẽ vắng người, có thể trốn việc. Ai dè cậu nghĩ đơn giản quá — cổ trấn đầy rẫy các nhà nghỉ, khách du lịch ở lại rất đông, buổi tối còn có đốt lửa trại, người đi dạo trên phố thậm chí còn đông hơn cả ban ngày. Dân địa phương cũng hay ra ngoài hóng gió, nhất là nghe tin có đoàn nghệ sĩ đến quay show, lượng người còn tăng lên gấp bội.
Để tránh gây hỗn loạn, ban quản lý thành cổ đã kiểm soát rất nghiêm ngặt số lượng người vào, tổ sản xuất thì âm thầm lắp camera trong cửa hàng để quay lén, còn bắt Ninh Lạc cùng mấy người khác cải trang.
Nhờ vậy, dù có fan ở quanh vùng nghe tin kéo tới, cố gắng chen chân vào, nhưng cũng không gây ảnh hưởng gì quá lớn.
Ông chủ cửa hàng nhìn cảnh buôn bán bất ngờ bùng nổ, cười đến nỗi mắt híp thành một đường chỉ. Ninh Lạc ký tên, chụp ảnh đến mức tay mỏi rã rời, nhìn nụ cười tươi rói của ông chủ mà không nhịn được muốn biến ông thành gối ôm rồi đấm cho một trận.
“Chủ nghĩa tư bản chết tiệt! Ăn một đấm của tôi đi!“
Đinh Thiệu Ý mặt lạnh như tiền, xoa xoa cánh tay nhức mỏi: “Anh đấm đi anh.”
Đến khi cả hai nhận được lương hôm nay — vỏn vẹn bốn hào — thì hoàn toàn sụp đổ.
Ninh Lạc cầm bốn đồng tiền xu lật qua lật lại, không thể tin nổi: “Bốn hào? Đây là lương một ngày của tôi á?”
Ông chủ cửa hàng bỗng nhiên nhớ ra điều gì: “À, không đúng.”
Ninh Lạc thở phào: “Tôi biết mà…”
Ông chủ thản nhiên nói: “Cậu bị bắt quả tang lười biếng, trừ một hào.”
Ninh Lạc: “……”
“Cuộc đời người khác dễ như trở bàn tay, còn cuộc đời tôi thì tát cho tôi mấy cái!“
Ông chủ lại nói: “Em gái cậu biết mà không báo, trừ thêm năm xu.”
Đinh Thiệu Ý lẩm bẩm: “Em không muốn sống nữa rồi…”
【Em gái à…】
【Đúng là thiên tài, cái gì học cũng nhanh, đến tinh hoa phát rồ của Ninh Lạc cũng học được rồi.】
【@Tiền Đa Đa nhanh chú ý đến sức khỏe tâm thần của em gái đi! Cô ấy sắp bị Ninh Lạc lây bệnh rồi kìa!】
【Cười chết mất, giờ hai người họ giống y tôi rồi, toàn thân nồng nặc mùi công việc!】
【Hay lắm, tuyệt vời lắm, cuối cùng cũng được nếm trải cái niềm vui mục xương trong tù rồi!】
Ông chủ nhìn hai đứa mặt xám xịt, than thở: “Thanh niên gì kỳ vậy? Phải tràn đầy sức sống lên chứ, phải yêu công việc, phải thích đi làm đi chứ.”
“Tôi thích đi làm mà” Ninh Lạc cố nặn ra nụ cười méo xệch, đẹp kiểu “sống dở chết dở”, “Cái cảm giác sắp thành tiên này… cuốn hút quá trời luôn.”
Ông chủ: “……”
Nhìn nụ cười kỳ dị trên môi Ninh Lạc, ông chủ quyết định tốt nhất đừng động vào dây thần kinh mong manh của cậu nhóc này nữa.
Trên đường về, Đinh Thiệu Ý nắm chặt mấy đồng xu trong tay, mặt mũi u ám: “Chúng ta nghèo thật rồi.”
Vừa quay đầu đóng tiền thuê nhà, lại trắng tay.
Tiền kiếm trong thành cổ thì xài trong thành cổ, một xu cũng đừng mong mang về nhà.
Ninh Lạc thấy chính mình cũng sắp tan vỡ, nhưng vẫn cố gắng an ủi cô: “Sao lại thế được? Chúng ta giàu lắm, ví dụ như, người anh còn bốn mươi lăm triệu, em gái còn hai mươi triệu.”
Đinh Thiệu Ý ngơ ngác nhìn cậu: “Anh tính kiểu gì vậy? Em làm gì có tiền?”
Ninh Lạc đếm ngón tay giải thích: “Anh đây là thần kim thuần chủng nha, tính theo giá vàng hiện giờ là 709 đồng một gram, thì anh chính là đại gia sở hữu bốn mươi lăm triệu rồi.”
Đinh Thiệu Ý sững người, ngẩng đầu nhìn bộ dạng nghiêm túc mà chém gió của Ninh Lạc, bao nhiêu u ám cũng bị thổi bay, mắt cong lên cười khanh khách.
Ninh Lạc không nhịn được, xoa đầu cô: “Em gái phải cười nhiều lên, cười lên nhìn đáng yêu cực.”
“Trời ơi, cảm giác sờ đầu cũng thích quá, bảo sao Lộ Đình Châu hay vò đầu mình suốt“
Đinh Thiệu Ý được khen đến đỏ mặt.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
“Tiểu Lạc.”
Ninh Lạc nghe tiếng Lộ Đình Châu gọi mình, ngẩng đầu lên, liền thấy một bóng người lặng lẽ đứng chờ ở ngã rẽ, ẩn mình trong bóng tối, không biết đã đứng đợi bao lâu.
Lộ Đình Châu từ bóng tối nơi góc đường bước ra, giọng nói dịu dàng vang lên giữa đêm đen tĩnh mịch: “Tan làm rồi à? Về thôi em”
Tim Ninh Lạc bỗng mềm nhũn.
Cậu cúi đầu, quay sang nói với Đinh Thiệu Ý: “Đi nào, em gái, em tiện thể cùng anh…” về chung luôn.
Chưa kịp nói hết câu, Đinh Thiệu Ý đã chỉ về phía trước, nơi có một mái tóc hồng chói lọi: “Em đi cùng anh Tưởng và mấy người kia nhé.”
Nói xong chẳng đợi Ninh Lạc phản ứng, cô đã tung tăng chạy tới, theo sau còn nghe thấy tiếng cười của Tưởng Bội Ngôn.
Ninh Lạc gãi gãi mí mắt.
Lộ Đình Châu bật cười khẽ: “Đi thôi, vậy hai ta về chung.”
Ninh Lạc đáp “ừm” một tiếng.
Hai người sóng vai nhau đi trên con đường đá xanh trong thành cổ, ánh đèn đường kéo bóng họ dài lê thê.
Ninh Lạc vừa đi vừa khe khẽ than thở chuyện ông chủ cửa hàng vô nhân tính, còn lôi ba hào tiền lương ra khoe với Lộ Đình Châu, rồi kể luôn hôm nay gặp mấy fan như nào, bọn họ đã nói gì, rồi cả chuyện ngày đầu đi làm đã ngu ngốc ra sao, người đông lên cái là tay chân luống cuống cả.
“Khó quá trời, may mà em không bị ông chủ bắt quả tang.” Ninh Lạc vừa nói vừa liếc mắt, bắt gặp Lộ Đình Châu đang nhìn mình, bị bắt gặp rồi nhưng cậu cũng chỉ cười ngượng, ánh mắt vẫn không tránh đi.
Ninh Lạc có chút xấu hổ: “Anh không thấy em lắm lời chứ?”
Lộ Đình Châu lắc đầu cười dịu dàng: “Sao lại thế, anh thích nghe em kể mà.”
Mặt Ninh Lạc đỏ bừng, tim mềm nhũn, nhích lại gần hôn Lộ Đình Châu một cái, rồi ôm lấy cánh tay anh cười hì hì: “Thật không? Lộ Lộ, em yêu anh chết mất!”
Đi đằng trước, Tưởng Bội Ngôn lật cả mắt:
Được rồi được rồi, biết hai người yêu nhau rồi, nhưng làm ơn đừng lớn tiếng vậy được không, thỉnh thoảng cũng nghĩ cho tâm lý của những kẻ độc thân tụi này chút đi.
Ninh Lạc cũng chẳng yên lặng được bao lâu, lại bám lên người Lộ Đình Châu, thở dài thườn thượt: “Aizz, đói quá… Tối nay em chỉ ăn mỗi quả cà chua, mai không khéo gầy còn lại mỗi tia chớp mất.”
“Vậy lúc ngủ em cẩn thận chút,” Lộ Đình Châu nói, “đừng lăn một phát cắt gãy cả giường.”
Ninh Lạc ngẩn ra, bật cười ôm bụng, cười đến nỗi không thở nổi, rồi lại nghiêm túc nói: “Không được, em không thể gầy, nếu không sáng mai em mất toi bốn mươi lăm vạn mất.”
Lộ Đình Châu hỏi: “Sao vậy?”
Ninh Lạc bèn kể lại cho anh nghe lý thuyết bản vị thần kim của mình.
Nghe xong, Lộ Đình Châu cảm thán: “Não mới đúng là xoay nhanh thật.”
Ninh Lạc hung dữ cảnh cáo: “Không được nói em ngu!”
Lộ Đình Châu nhún vai: “Biết rồi. Dù sao có nói thật em cũng không chịu nghe.”
Ninh Lạc tức đến mức nhảy lên đấm đầu anh, nhưng lập tức bị Lộ Đình Châu lấy chiều cao áp chế, ấn tay lên đ.ỉnh đầu, không cho cậu đắc ý.
Không khí yên tĩnh trong hẻm nhỏ cũng vì hai người họ mà sống động hẳn lên.
Ninh Lạc quậy một lúc thì buồn ngủ, ngáp dài.
Hôm nay cậu dậy từ sáu giờ sáng, bận rộn cả ngày, mắt cũng sắp mở không nổi.
“Buồn ngủ quá… Mắt tôi bị tự kỷ mất rồi…“
Lộ Đình Châu như nghĩ ra điều gì, vỗ vai cậu cho tỉnh táo: “Tối nay có chuyện muốn nói với em.”
“Gì vậy?”
“Về rồi nói. Anh đoán em chắc chắn muốn biết.”
Ninh Lạc lập tức bị khơi dậy tò mò, hết buồn ngủ luôn, bước chân cũng nhanh hơn, kéo Lộ Đình Châu chạy một mạch về homestay. Vừa đóng cửa xong đã mắt sáng lấp lánh nhìn anh: “Nói đi nói đi!”
“Đinh Đãng Mậu đúng là trượt CET-4 thật,” Lộ Đình Châu ra hiệu cho cậu nhìn điện thoại, “Không những thế, còn gian lận bằng cấp.”
Ninh Lạc kinh ngạc: “Gian lận bằng cấp?”
Vừa hỏi, cậu vừa thành thạo mở Weibo, nhanh chóng chuyển sang nick phụ mới lập của mình.
Đúng vậy, không sai đâu, cậu lại lập thêm cái tài khoản phụ mới.
Trang chủ vừa mở ra đã thấy toàn hot search liên quan đến Đinh Đãng Mậu.
#Đinh_Đãng_Mậu_Gian_Lận_Bằng_Cấp
#Nhân_Thiết_Học_Bá_Của_Đinh_Đãng_Mậu_Sụp_Đổ_Vung_Tiền_Ra_Nước_Ngoài
#Chuyên_Gia_Bàn_Về_Ảnh_Hưởng_Xấu_Của_Mua_Bán_Luận_Văn_Đối_Với_Xã_Hội
#Đinh_Đãng_Mậu_Và_Đinh_Thiệu_Ý_Thật_Sự_Là_Anh_Em_Ruột_Sao
#Khi_Nào_Đinh_Thiệu_Ý_Đi_Làm_Xét_Nghiệm_Huyết_Thống
Giờ thì Ninh Lạc hoàn toàn tỉnh táo luôn, phấn khích như con chồn đào được kho dưa hấu: “Hot search lần này gắt đấy, mất hết cả mẹt mũi lun rùi*! Bảo sao nãy giờ không thấy Đinh Đãng Mậu, thì ra là gặp chuyện rồi.”
Câu này xuất phát từ người dẫn chương trình truyền hình ” Charming Teacher Guo “, người đã nói “多损啊” (Duō sǔn a) là “夺笋啊” (duó sǔn a) bằng giọng địa phương khó hiểu nổi tiếng của cô ấy. Câu này là meme kiểu nói tiếng địa phương nên mình xin dịch lại từ theo âm địa phương một xíu nha.
Cậu bấm vào khu vực quảng trường thời gian thực, cư dân mạng vẫn ổn định phát huy, cái miệng toàn phun độc, đọc vào mà thấy yên tâm.
【Đứa nào để nắp cống chưa đậy thế, thả cái của nợ này chui ra làm ô nhiễm rồi đây!】
【Thật muốn nhổ nước bọt vào mặt cái tên đó, nhưng mà tôi lại thấy tiếc nước miếng quý giá của mình】
【Gian lận bằng cấp, mua bán luận văn? Người đâu, lôi ra phạt một trượng đỏ!】
【Tôi đã nói mà, nhìn mặt Đinh Đãng Mậu là biết chưa từng được tri thức tẩy não cho đàng hoàng】
【Này anh bạn, nếu bằng cấp bị thu hồi rồi, qua đây làm bạn đồng nghiệp với tôi nha, lương tháng 0.03W, đảm bảo ghen chết luôn】
Fan của Đinh Đãng Mậu thì vẫn đang cố gắng vùng vẫy dọn dẹp quảng trường:
【Nói xằng nói bậy thế à? Chuyện chẳng đâu vào đâu cũng dám vác ra thêu dệt, cẩn thận nhận giấy triệu tập nhé!】
【Đã chụp màn hình lưu lại rồi, Miêu Miêu nhà tôi vô tội, chờ đó mà bị kiện đi nhé!】
【Chửi cái gì mà chửi, mỗi mấy người biết mở mồm chắc?】
Nhưng cư dân mạng thì càng quật lại mạnh hơn:
【Tên đó gian lận bằng cấp đấy! Còn mua luận văn nữa! Không những tôi phải chửi, chửi không đủ tôi còn khắc nguyên bia mộ cho tên đó đọc luôn】
【Cái mồm này cứng ghê ha, mang đi trát kín luôn đập Tam Hiệp đi cho chắc】
Ninh Lạc lật xem từng tin tức bị đào ra, há hốc mồm kinh ngạc: “Netizen đời này đỉnh dữ vậy? Cả loại tài liệu thế này mà cũng moi ra được? Nhanh như chớp luôn!”
Lộ Đình Châu mỉm cười.
Không biết dân mạng mạnh đến đâu, nhưng mối quan hệ của Nhiếp Văn Đào thì chắc chắn không tầm thường.
Nhìn lại số tiền ba hào của mình, Ninh Lạc cũng không còn thấy đau lòng nữa.
Thế giới này bỗng nhiên bừng sáng.
Chắc giờ này Đinh Đãng Mậu sắp phát điên rồi ha?
“Quả nhiên, niềm vui của bản thân chính là phải xây dựng trên nỗi đau khổ của người khác“
Cậu hớn hở nghĩ.