Vốn dĩ mới vừa thi đại học xong, đang trong giai đoạn điền nguyện vọng, đùng một cái lại nổ ra chuyện này, gần như ngay lập tức đã thổi bùng cảm xúc của mọi người.
【Một bài luận văn đâu có rẻ, @ĐinhĐãngMậu chắc cũng đổ không ít tiền rồi nhỉ】
【Ha ha ha, tụi tôi dân làm bài ở thị trấn, học giỏi đến mấy cũng đâu bằng mấy người có quan hệ có đường đi nước bước】
【Lần trước thấy vụ làm giả học vấn là Phương Hồng Tiệm, giờ lại liên thủ ảo diệu rồi】
【Phì phì, đồ ăn trong máng, gãi ngứa trong chuồng】
Ninh Lạc đọc đến câu cuối thì hít sâu một hơi: “Chửi dữ ghê ha. Em đã bảo rồi, lên mạng học được nhiều thứ lắm, nằm không mà trình chửi cũng lên vèo vèo.”
Cậu lại nói: “Nhưng mà đây cũng coi như góp sức cho sự nghiệp giáo dục quốc gia rồi, mấy người bị phanh phui nên được phát cờ đỏ lưu động mới đúng.”
Lộ Đình Châu ngồi vắt chân trên mép giường, nhìn Ninh Lạc rồi cười.
Anh vừa cười, Ninh Lạc liền cảm thấy có gì đó sai sai, dè dặt hỏi: “Nè em hỏi thiệt, chuyện này không dính líu tới anh đó chớ?”
Lộ Đình Châu xoa cằm, chậm rãi đáp: “Cũng có thể lắm.”
Ninh Lạc hít ngược một hơi khí lạnh, giơ ngón cái lên: “Ghê thiệt, người ta để anh trong lòng, anh đem người ta treo lên mạng luôn.”
Câu này Lộ Đình Châu nghe rất không vừa tai, kéo Ninh Lạc lại ép cậu phải nói rõ: “Ai để ai trong lòng? Nói cho đàng hoàng.”
“Em sai rồi, anh đừng động tay động chân” ưu điểm lớn nhất của Ninh Lạc là nhận thua rất nhanh, vừa né trái né phải né tay của Lộ Đình Châu, vừa cười không ngừng vì bị chọc đúng chỗ nhột, “Ha ha ha ha! Đừng phá, em nhột lắm!”
Chỗ bên hông nhạy cảm bị ngón tay anh lướt qua khẽ khàng, k.ích thí.ch đến nổi da gà, dòng điện tê tê lan dọc sống lưng, nửa người mềm nhũn. Cậu ra sức cong lưng trốn về sau, lại bị Lộ Đình Châu kéo ngược lại, giọng trầm hỏi: “Trốn cái gì?”
Ninh Lạc thở hổn hển, cười đến ướt mi, trừng mắt lườm anh, giọng run run chất vấn: “Anh cố ý đúng không? Rõ ràng biết chỗ đó không được đụng mà còn cố tình.”
“Chỗ nào không được đụng?” Lộ Đình Châu giả ngu, cúi đầu xuống.
Mái tóc đen nhẹ quét lên mặt Ninh Lạc, còn hôn phớt lên môi cậu đang khẽ hé, ngón tay dọc theo đường may áo trượt xuống đường cong săn chắc nơi thắt lưng, khẽ nhấn một cái.
Ninh Lạc run lên, nuốt nước miếng: “Hành lang có camera thu âm đó.”
“Anh biết,” ánh mắt Lộ Đình Châu tối lại, ôm cậu vào lòng, xoa xoa đầu cậu, “Anh không làm gì hết, nhưng phải cho anh ôm một chút.”
Ninh Lạc, với cái bản tính bướng chín mươi cân trên người, trả treo: “Nếu em không cho anh ôm thì sao?”
Bàn tay đặt trên eo cậu trượt xuống, luồn vào trong áo chạm lên làn da mịn màng, vẽ một vòng đầy ám muội.
Ninh Lạc lập tức nói nhanh như bắn rap: “Ôm ôm ôm! Em thích được anh ôm nhất luôn đó, một ngày anh không ôm em chịu không nổi!”
Để thể hiện mình chịu không nổi thật, cậu còn vặn vẹo vài cái trong lòng Lộ Đình Châu.
Kết quả là vặn tới mức Lộ Đình Châu mất luôn hứng thú.
Anh bóp lấy gáy cậu, xách ra xa, nhìn nhau vài giây, rồi chậc lưỡi “tsk” một tiếng: “Nhột thì đi tắm đi.”
Thế là Ninh Lạc bị ném thẳng vô nhà tắm.
Ngoái đầu nhìn lại, thứ đáp lại cậu chỉ có cánh cửa nhà tắm đóng chặt.
Cậu từ từ hiện ra dấu chấm hỏi trên đầu, nhào tới gõ cửa: “Anh đúng là đồ vô tình vô nghĩa lại còn vô lý! Mau thả em ra!”
Lộ Đình Châu không thèm đáp.
Ninh Lạc kiên trì: “Anh Tử, mở cửa đi, Anh Tử, ta là ba của con đây*!”
Meme bắt nguồn từ một câu thoại của bố Anh Tử là Kiều Vệ Đông (do Sa Dật thủ vai) trong bộ phim truyền hình “Tiểu hoan hỉ” khi ông đến nhà vợ cũ Tống Thiến để gửi cho Anh Tử đồ ăn vặt.
Cửa bật mở, đập thẳng vô mặt cậu là một đống khăn tắm và đồ sạch, kèm theo câu dặn dò của Lộ Đình Châu: “Tắm nhanh lên, tắm xong ngủ sớm, sáng mai bảy giờ ăn sáng, tám giờ đi làm.”
Ninh Lạc: “…”
Cậu ôm đống quần áo sạch, nhìn mình trong gương, nghiến răng làm luôn một bài quyền boxing.
Trong đầu lướt qua một trăm lý do xin nghỉ ngày mai, nhưng cuối cùng vẫn đành chấp nhận số phận, ngoan ngoãn đi tắm.
… Và dậy sớm.
Lúc tắm, Ninh Lạc luôn nghe thấy tiếng sột soạt, còn tưởng là mùa hè có muỗi bay vào phòng tắm, nhìn quanh một vòng cũng không thấy gì. Đến khi nước tắt, tiếng động càng rõ hơn, lúc này cậu mới nhận ra có người đang nói chuyện.
“…Không được, nếu nói ra thì danh tiếng của tôi làm sao bây giờ?… Tôi mặc kệ, anh nghĩ cách đi! Nói chung phải nhanh lên… Anh còn muốn làm tiếp không?!”
Có lẽ là nghe thấy tiếng nước ngừng, giọng đối thoại đột nhiên im bặt. Lát sau lại vang lên, nhưng nghe rõ là đã xa hơn nhiều.
Ninh Lạc rón rén kéo cửa sổ lá sách mở ra một khe nhỏ, cẩn thận nhìn ra ngoài.
Cửa sổ phòng cậu hướng ra con hẻm sau khu nhà nghỉ, bình thường chẳng có ai qua lại. Dưới ánh đèn đường mờ tối phía xa, thấp thoáng nhìn thấy gương mặt người đó.
Chính là Đinh Đãng Mậu, đang cãi vã gay gắt với ai đó qua điện thoại.
Ninh Lạc cố gắng lắng nghe, nhưng không nghe rõ, gấp đến mức còn đang ở trong phòng tắm, tai gần như muốn mọc dài ra vươn ra ngoài hai dặm.
“Nói to lên đi, chưa ăn cơm à? Không biết thương lấy bạn bè trên đỉnh núi sao? Nếu không được thì mang cái mic nhỏ ra cũng được!“
May mà Đinh Đãng Mậu không nghe thấy, nếu không chắc tức chết mất.
Hắn ta đang sốt ruột xử lý rắc rối do “thủ phạm gián tiếp” gây ra, vậy mà đối phương còn ghét bỏ vì nghe không rõ?!
Lộ Đình Châu gõ cửa phòng tắm:
“Tiểu Lạc? Em còn trong đó—”
Chưa kịp nói hết, Ninh Lạc đã lao ra khỏi phòng tắm, chạy được mấy bước lại vòng về nắm lấy cổ tay Lộ Đình Châu:
“Đi, dẫn anh đi xem trò vui!”
“Tự nhiên giờ mình nhớ ra, ở góc tầng một cũng có một cái cửa sổ đối diện chỗ đó!“
Giọng nói hưng phấn của cậu như có hiệu ứng bật nhảy, xuyên vào tai Tưởng Bội Ngôn đang ở phòng bên cạnh.
Tưởng Bội Ngôn đang thức trắng đêm chơi game, nhạy bén nhận ra trạng thái hưng phấn bất thường của Ninh Lạc, mở cửa nhìn ra, thấy bóng lưng lén lút của cậu dưới lầu.
Ninh Lạc đang chăm chú nghe trộm, tập trung đến nỗi ngay cả khi thi nghe tiếng Anh năm nào cũng chưa từng nghiêm túc đến như thế, cố gắng phân biệt từng từ một. Bất chợt vai bị vỗ nhẹ, cậu giật mình suýt nhảy cả lên, quay đầu trừng mắt nhìn Tưởng Bội Ngôn, thấp giọng hỏi:
“Cậu làm gì vậy?”
Tưởng Bội Ngôn thì thào:
“Phải là tôi hỏi hai người mới đúng.”
Nói rồi liếc nhìn Ninh Lạc, lại nhìn Lộ Đình Châu đang dựa vào tường, bất đắc dĩ bị kéo theo.
Lộ Đình Châu nhún vai, chỉ ra ngoài cửa sổ.
Cửa sổ mở, gió đêm hè nhè nhẹ thổi vào, xen lẫn tiếng côn trùng râm ran, là tiếng Đinh Đãng Mậu tức giận mắng:
“Ý anh là anh sẽ bị đuổi việc nếu bị phát hiện sao? Việc anh bị đuổi việc liên quan gì đến tôi? Tại sao tôi phải quan tâm đến anh? Bây giờ tai hoạ đang ập xuống đầu tôi nè, vì vậy anh nên tự tìm ra cách giải quyết mọi chuyện đi chứ! Bây giờ chúng ta giải quyết chuyện này như thế nào? Anh hãy nghĩ ra một kế hoạch đi chứ!
“Ha ha ha ha, đúng quá đi mất“
Ninh Lạc nhờ đôi mắt với thị lực 5.0 siêu tốt của mình mà thấy rõ ràng:
“Trời ạ, còn đang gọi video nhóm luôn“
Tưởng Bội Ngôn không tin nổi:
“Anh ta lăn lộn bên ngoài bao nhiêu năm, thật sự chưa từng bị người ta đánh hội đồng à? Nói chuyện kiểu này đáng ăn đòn quá!”
Ninh Lạc bận hóng hớt nhưng vẫn tranh thủ liếc cậu ta một cái.
“Cậu mà cũng có tư cách nói người ta chắc?“
Lộ Đình Châu bật cười khẽ.
Ninh Lạc lại liếc nhìn anh, vỗ vai anh rồi nói:
“Anh à, người ta ai cũng quan tâm anh có mệt không, có bận không, lúc khó khăn có buồn không, có từng muốn bỏ cuộc chưa.”
Lộ Đình Châu khẽ động lòng.
Ninh Lạc buông tay, thản nhiên nói tiếp:
“Nhưng em thì khác. Em không quan tâm.”
“Em còn có thể đổi vai cơ, thành góa phụ đẹp trai phong lưu ấy, hí hí“
…Quả nhiên, một cú bẻ lái điển hình kiểu Ninh Lạc.
Lộ Đình Châu hơi nheo mắt lại.
Ninh Lạc lập tức lãnh đủ, bị anh véo eo một cái, cảm giác tê ngứa vừa lắng xuống lại dâng trào, khiến cậu suýt bật ra tiếng. Cậu vội cắn môi, liếc nhìn Tưởng Bội Ngôn đang chăm chú hóng chuyện, thấy đối phương không để ý bên này, mới nhẹ nhõm thở ra.
Nhưng cũng không dám giở trò trêu chọc thêm nữa.
Đầu dây bên kia cuộc gọi video, người đối thoại với Đinh Đãng Mậu có vẻ đã giận đến điên người, giọng vang như sấm:
“Tôi đang nghĩ cách đây! Nhưng anh cũng phải nghĩ cho tôi chứ!”
Đinh Đãng Mậu cười lạnh:
“Anh hét to thế là có thái độ với tôi à? Dương Mãn Ký, tôi cảnh cáo anh, đừng hòng đẩy chuyện này ra ngoài để tự rút lui sạch sẽ! Anh biết ông nội tôi là ai không?!”
Ninh Lạc bịt tai, nhỏ giọng lầm bầm:
“Nói người ta hét, chứ bản thân hét to như lừa động dục, hú hét ầm trời.”
Lộ Đình Châu búng nhẹ vào vành tai cậu:
“Ăn nói cho văn minh vào.”
“Được rồi,” công dân mẫu mực họ Ninh chỉnh lại cách nói, “Giọng trầm khàn quyến rũ này, nghe như trong cổ họng đang chiên đậu phụ thối vậy, tưới dầu nóng vào một cái là nổ vang trời.”
Tưởng Bội Ngôn cười đến mức không thở nổi, còn lén bật camera quay lại.
Đinh Đãng Mậu vẫn chưa thôi xả giận:
“Để tôi nói cho anh biết, tôi khiêm tốn chỉ vì gia phong nhà tôi, để những người tiếp cận tôi đỡ tự ti. Đó không phải lý do để các anh trèo lên đầu tôi đâu! Tốt nhất anh nên nhớ rõ vị trí của mình!”
“Ông này chắc ra ngoài ở khách sạn cũng phải thuê hai phòng quá: một phòng cho lòng tự tin bùng nổ của mình. Thời nay, đàn ông không sống ảo còn hiếm hơn cả tài khoản mới trên Pinduoduo.“
Tưởng Bội Ngôn vừa run bần bật vừa hỏi:
“Ninh Lạc, sao cậu lắm joke dữ vậy?”
Ninh Lạc liếc xéo:
“Vì tôi thật sự rất ghiền lướt mạng chứ sao.”
Camera trong tay Tưởng Bội Ngôn rung dữ dội hơn nữa.
Sau một hồi trút hết giận dữ, cuối cùng Đinh Đãng Mậu ra quyết định:
“Bảo quản lý và luật sư lập tức ra tuyên bố, cứ nói tôi không có lỗi, tất cả là tin đồn thất thiệt do mấy tài khoản marketing bịa đặt, xuyên tạc đến mức tôi không thể nhẫn nhịn được nữa!”
Quản lý do dự:
“Xác định muốn viết thế? Liệu có quá cứng nhắc không?”
Đinh Đãng Mậu gằn giọng:
“Cứ viết thế cho tôi! Thêm luôn câu: ‘Tôi chịu hoàn toàn trách nhiệm pháp lý với những gì mình tuyên bố.’ Rồi cho luật sư đi gửi thư kiện hết!”
“Vĩ đại thật, một mình nuôi sống cả ngành công nghiệp in ấn.“
Ninh Lạc xuýt xoa cảm thán, quay đầu hỏi Lộ Đình Châu:
“Anh ta định đè chuyện này xuống bằng sức mạnh à?”
Lộ Đình Châu cong môi, nụ cười đầy ẩn ý:
“Phải xem anh có muốn để cho tên đó đè chuyện này xuống hay không đã.”
Một câu thôi mà hàm ý nặng nề, khiến Tưởng Bội Ngôn phải trố mắt.
Nhưng ngay sau đó cậu ta lập tức ngậm miệng lại khi bắt gặp ánh mắt lạnh băng đầy cảnh cáo của Lộ Đình Châu.
Tưởng Bội Ngôn rùng mình, chống cằm làm động tác kéo khóa miệng, không dám hé răng thêm tiếng nào.
Chỉ có điều trong lòng vẫn không nhịn được mà thầm nghĩ:
Không biết lúc đầu mình lấy đâu ra can đảm mà lì lợm dây dưa với cái ông thần mặt lạnh này nhỉ?
À đúng rồi, chắc chắn là nhờ Takuma Yamashita đã truyền cho mình dũng khí!
Ninh Lạc kéo kéo tay áo Lộ Đình Châu, cười tít mắt:
“Làm việc tốt mỗi ngày, sẽ trở thành người siêu tốt đó nha.”
【Thuốc trừ sâu nhãn hiệu Lộ Lộ, hiệu quả bá đạo】
Tưởng Bội Ngôn im lặng:
… Chỉ có cậu mới nghĩ anh ta hiền thôi! Cái lớp kính màu hồng hai người đeo cho nhau chắc dày tám trăm mét!
Cậu ta lặng lẽ lùi xa, tránh xa tổ hợp hai người kia.
Ninh Lạc tranh thủ lướt Weibo, liếc thấy bài đăng mới của Đinh Đãng Mậu, bĩu môi:
“Viết cái gì không biết, muốn chết nhanh hơn hả? Đúng là tự đào mồ chôn mình.”
Cảm giác như đang háo hức đọc một truyện đấu giải esport căng đét, kết quả tác giả lại viết thành tiệc sinh nhật thiếu nhi.
Dân mạng tất nhiên đâu có tin. Thấy bình luận bị xóa, tài khoản bị khóa hàng loạt, họ càng bùng nổ.
【 Bịt miệng hả? Đinh Đãng Mậu, lần này mày chọc trúng miệng núi lửa rồi con! 】
【Lúc còn coi mày là người, mày không thể giả bộ giống người hơn tí được à? Não mày sinh ra bị cắt luôn rồi hả? 】
【@ĐinhĐãngMậu mày chưa viết luận văn, chưa ngồi thư viện tới 4 giờ sáng bao giờ đúng không? Tao ngày nào cũng thấy! Vì mày, tao xin phép lại cày thêm đêm nữa, đừng hòng thoát! 】
Đinh Đãng Mậu sắp ngộ ra một chân lý:
Không được đụng tới sinh viên, đặc biệt là sinh viên vừa thi cuối kỳ xong.
Ninh Lạc thấy Tưởng Bội Ngôn dừng quay, liền chọt chọt:
“Ê, lát gửi clip cho tôi nha. Buồn buồn bật lên nghe cái tên ảo tưởng này chém gió cũng vui.”
Tưởng Bội Ngôn chạy vụt mất như tên lửa, bày ra gương mặt cực ghét bỏ:
“Không cho!”
Ninh Lạc ngẩn tò te:
“Sao vậy?”
Tưởng Bội Ngôn lạnh lùng đáp:
“Tôi ghét đàn ông.” Đặc biệt là khi nó ở dạng số nhiều.
Ninh Lạc “ồ” một tiếng, nhanh nhẹn sửa lại:
“Vậy gửi cho bà đây một bản nhé!”
“Khụ, khụ khụ!” — bên cạnh, Lộ Đình Châu đang uống nước sặc muốn tắc thở, vội vàng tìm khăn giấy.
Ninh Lạc nhanh tay rút mấy tờ đưa cho anh, rồi quay sang nói với Tưởng Bội Ngôn:
“Xin lỗi nghen, chồng tôi tự chăm còn chưa nổi, nhìn nè, còn phải dựa vào vợ chăm đó.”
Lộ Đình Châu giơ tay véo má Ninh Lạc, vừa buồn cười vừa bực:
“Lại bịa cho anh cái nhân vật gì đây hả?”
Ninh Lạc nháy mắt:
“Boss lạnh lùng tật nguyền và cậu vợ nhỏ đáng yêu mê chết người.”
Lộ Đình Châu thở dài:
“Anh thấy anh không phải tật nguyền lạnh lùng đâu, chắc phải là lão già khú đế lú lẫn luôn rồi.”
Ninh Lạc đỏ mặt, lí nhí:
“Ờ thì… đúng là vậy, nhưng em không cho phép anh từ bỏ chữa trị đâu á—!”
Cậu ôm mặt la oai oái, nước mắt lưng tròng tố cáo:
“Đau!”
Lộ Đình Châu thả tay:
“Còn giả bộ nữa không?”
Ninh Lạc xích lại gần, chớp chớp mắt:
“Thật mà, đau muốn xỉu luôn á, mau mau thổi thổi đi~”
Lộ Đình Châu: “…”
Quả là màn ra vẻ cực kỳ mượt mà, mà diễn xuất tưởng vậy mà không phải vậy*.
Bản gốc là 醉翁之意不在酒” (ý của ông lão say không nằm ở rượu) là một điển cố, nghĩa là bề ngoài làm một việc, nhưng mục đích thực sự lại là chuyện khác.
Tưởng Bội Ngôn không thể chịu nổi thêm một giây nào nữa, dứt khoát quay lưng đi, không thèm nhìn hai người kia tiếp tục tình chàng ý thiếp. Kết quả, vừa quay đầu liền chạm mặt Đinh Đãng Mậu.
Hai người trừng mắt nhìn nhau một lúc lâu, trong ánh mắt đều mang sự nghi hoặc: Sao hắn lại ở đây? Hắn tới từ bao giờ? Đã nghe thấy bao nhiêu rồi?
Tưởng Bội Ngôn thấy hai tên kia còn đang quấn lấy nhau, bèn kéo kéo Ninh Lạc, ra hiệu cho cậu quay lại.
Ninh Lạc quay đầu lại: “Cậu làm gì đấy?” Sau đó cũng nhìn thấy Đinh Đãng Mậu.
Hiện trường lập tức rơi vào im lặng bốn người.
Mỗi người đều mang vẻ mặt chột dạ.
— Ngoại trừ Lộ Đình Châu, anh vẫn thản nhiên uống nước.
Đinh Đãng Mậu là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí: ánh mắt cảnh giác hỏi:
“Đêm hôm khuya khoắt không ngủ đi, các cậu tụ tập ở đây làm gì?”
Tưởng Bội Ngôn ngó đông ngó tây giả bộ không nghe thấy, tay thì mạnh mẽ đẩy Ninh Lạc về phía trước, ý bảo: “Hỏi cậu đấy.”
Một màn “hy sinh đồng đội giữ mạng mình” được thể hiện trình độ chuẩn chỉnh như trong sách giáo khoa.
Bầu không khí im lặng của Ninh Lạc tựa như tiếng sét nổ vang.
Đinh Đãng Mậu: “Nói đi.”
Ninh Lạc linh quang chợt lóe:
“Ba đứa bọn tôi ra ngoài… đi dạo.”
Đinh Đãng Mậu sững sờ, từ đầu tới chân quét mắt ba người một lượt:
“Đi dạo? Cả ba?”
“Đúng vậy đúng vậy. Haiz, cậu cũng thấy Tưởng Bội Ngôn hơi thừa đúng không? Nhưng cũng chẳng còn cách nào, có cậu ấy thì bọn tôi mới thành một gia đình hoàn chỉnh,”
Ninh Lạc càng nói càng hăng, ánh mắt chan chứa tình cảm nhìn Tưởng Bội Ngôn,
“Tiểu Bội à, ngọn gió nhớ cha lại thổi về lòng tôi rồi. Tôi nguyện gánh vác trọng trách làm cha!”
“Như vậy đến Ngày của Cha mình có thể thêm một phong bao lì xì, lời quá còn gì!“
Đinh Đãng Mậu: ???
Hắn bị điếc rồi sao?
Sao mấy lời này cứ như đang chơi cầu trượt trong não hắn vậy, hoàn toàn không hiểu nổi?
Tưởng Bội Ngôn nghiến răng ken két:
“Ninh Lạc, cho cậu một cơ hội cuối cùng, nói tử tế đi.”
Ninh Lạc ngoan ngoãn đổi lời:
“À thì, tôi cảm thấy bản chất con người giống như những chú cún, cần được dắt đi dạo định kỳ. Hai người họ cũng rất đồng tình.”
Tưởng Bội Ngôn ôm mặt, đầu hàng trước trình độ nghiêm túc bịa chuyện của cậu ta.
Đinh Đãng Mậu hoàn toàn lú lẫn, cố gắng thốt ra một câu:
“…Rốt cuộc cậu đang nói cái gì vậy?”
Lộ Đình Châu lúc này mới buông cốc giấy dùng một lần, giọng lãnh đạm:
“Chuyện này với cậu hơi khó hiểu cũng bình thường thôi. Đi thôi, Lạc Lạc, về ngủ.”
Ninh Lạc đi được mấy bước, còn không quên quay đầu lại vỗ vai Đinh Đãng Mậu:
“Gần đây phiền lòng nhiều quá đúng không? Nhìn mặt là biết rồi. Nghe lời anh trai đi, mau về nghỉ ngơi đi.”
Không quên tự thăng cấp bậc lên làm “anh”.
Đinh Đãng Mậu trong lòng cảnh báo dồn dập, cố gắng gượng cười:
“Phiền gì chứ? Tôi rất ổn, ha ha.”
“Còn gượng? Mặt dài xệ xuống cỡ vầy rồi, chắc nước mắt tối nay rơi xuống, sáng mai mới chảy đến miệng được đó.“
Ninh Lạc miệng đáp lấy lệ:
“Ừ ừ, anh vui là được.”
Lộ Đình Châu tăng tốc bước đi, sợ không kìm được mà bật cười.
“Wee đợi em với!” Ninh Lạc vội vàng đuổi theo.
Kết quả, sau một hồi rối rắm, cái người miệng nói muốn đi ngủ sớm kia, lại thức tới tận nửa đêm.
Ninh Lạc nằm trên giường, nhìn trần nhà lẩm bẩm:
“Em thề, ngày mai chắc chắn sẽ ngủ sớm.”
Lộ Đình Châu vừa tắm xong, lau tóc bước ra hỏi:
“Nếu mai lại không ngủ sớm thì sao?”
Ninh Lạc vô cùng tự nhiên:
“Thì tiếp tục thề thôi.”
“…Muộn rồi, ngủ đi.”
“Cầu trời cho con người ta làm sao trong năm tiếng ngủ đủ tám tiếng!“
Lộ Đình Châu sẽ nói với Ninh Lạc, nằm mơ nhanh hơn.
Anh nhìn thoáng qua Weibo, rất hài lòng với tình hình hiện tại:
“Ngủ đi, sáng mai dậy, em sẽ thấy mặt Đinh Đãng Mậu còn dài hơn bữa nay nữa.”
Ninh Lạc nhắm mắt, vẻ mặt mãn nguyện:
“Đáng mong đợi đấy.”
Một lát sau.
“Khoan đã, mình có kể chuyện mặt Đinh Đãng Mậu dài với anh ấy chưa nhỉ?“
Lộ Đình Châu tay còn giữ nguyên động tác lau tóc, dừng lại rất lâu.
Cho đến khi bên cạnh vang lên tiếng thở đều đều.
Anh mới nhẹ nhàng thở ra, buông khăn xuống, nhìn gương mặt ngủ yên của Ninh Lạc, trong lòng bỗng dâng lên chút cảm xúc ngổn ngang.
Phải nói sao với Lạc Lạc đây? Có nên nói hay không?
Lộ Đình Châu phát hiện, muốn để Ninh Lạc bình tĩnh tiếp nhận chuyện này… thật sự rất khó.
Anh thậm chí còn sợ bạn trai mình kéo anh cùng đồng quy vu tận.