6 giờ sáng, đồng hồ báo thức của Lộ Đình Châu vang lên đúng giờ.
Anh duỗi tay tắt chuông, bắt đầu hối hận vì tối hôm qua lại dại dột theo Ninh Lạc đi hóng hớt.
Giờ thì hoàn toàn không muốn rời giường.
Ngay giây tiếp theo, chuông điện thoại của Ninh Lạc đột ngột vang lên.
Âm thanh souna cao vút xuyên thẳng qua màng nhĩ, chọc thẳng vào tận sâu vỏ não. Lộ Đình Châu chưa đến một giây đã mở bừng mắt, nhìn trân trân lên trần nhà trong im lặng.
Cảm giác như linh hồn cũng sắp bị chấn động cho tan nát.
Đợi một lúc mà chuông vẫn chưa tắt.
Lộ Đình Châu nghiêng người, ngạc nhiên phát hiện có người giữa tiếng chuông kinh thiên động địa thế này mà vẫn ngủ ngon lành, không thể tin nổi giơ tay vẫy vẫy trước mắt Ninh Lạc.
Thật sự không nhúc nhích, nhịp thở còn chẳng thay đổi.
Làm thế nào mà cái chuông souna do chính tay chủ nhân chọn lựa tối qua lại không gọi nổi chủ nhân dậy? Hợp lý nổi không?
“Bé Lạc? Ninh Lạc? Mau dậy đi, tắt chuông đi.”
Ninh Lạc lầu bầu một tiếng, trở mình đá tung chăn. Cậu ngủ lúc nào cũng lăn lộn loạn xạ, vạt áo ngủ cuộn lên, để lộ cả bụng.
Nằm thêm một lát, mãi đến khi bị Lộ Đình Châu thúc giục, Ninh Lạc mới với tay tắt chuông.
Cuối cùng cũng được yên tĩnh, Lộ Đình Châu đứng dậy đi rửa mặt, còn không quên nhắc: “Mau dậy đi, không thì trễ giờ đấy.”
Ninh Lạc như thể mộng du, ậm ừ hai tiếng, vất vả ngồi dậy, mắt chỉ he hé một khe, nhìn cái gì cũng mơ mơ màng màng, thần trí lơ mơ.
Kết quả, đợi đến khi Lộ Đình Châu rửa mặt xong quay lại, liền thấy cậu vẫn giữ nguyên tư thế đó, hoàn toàn không có dấu hiệu rời giường, đầu thì gật gù sắp chạm ngực.
Lộ Đình Châu trơ mắt nhìn Ninh Lạc gật đầu như bổ củi mà vẫn không tỉnh, thân mình lắc lư như muốn ngã, cố gắng giữ thăng bằng.
Có lẽ nghe thấy tiếng Lộ Đình Châu ra khỏi nhà tắm, Ninh Lạc mới gắng gượng vớt vát chút tỉnh táo, tay quờ quạng tìm quần áo, miệng lẩm bẩm: “Dậy rồi, dậy ngay đây.”
Quờ quạng được nửa chừng, bỗng như robot hết pin, ngừng hẳn.
Lộ Đình Châu phì cười, kéo rèm cửa sổ cho ánh nắng hè rực rỡ tràn vào phòng, rồi búng tay bên tai Ninh Lạc: “Sạc đầy chưa? Mau dậy đi.”
Ninh Lạc giật mình, vội ôm lấy tai, nghiêng đầu nhìn anh. Thấy khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc, cuối cùng cậu cũng tỉnh hẳn, tay chân vươn ra quấn lấy cổ Lộ Đình Châu, muốn hôn một cái.
“Anh ơi, em thảm quá rồi, tội nghiệp quá rồi, sáu giờ sáng đã phải đi làm.”
Lộ Đình Châu suýt thì bị cậu kéo ngã xuống giường đè lên, phải chống tay ôm lấy người cậu, thuận theo chiêu trò của bạn trai diễn sâu, nhướng mày cười hỏi: “Ồ, vậy phải làm sao đây?”
Ninh Lạc nhìn gương mặt cực phẩm trước mắt, hôn lấy hôn để mấy cái, rồi mới nói: “Anh đi bắt cóc Tiền Đa Đa đi, để bọn mình tiếp quản chương trình, ngày ngày livestream ngủ cho khán giả xem.”
Lộ Đình Châu bình luận: “Đúng là không có kỷ cương gì cả”
Trước khi buông anh ra, Ninh Lạc còn không quên chụt thêm cái lên môi anh: “Đây là tạo phúc cho khán giả đấy.”
Dù được bạn trai tiếp thêm can đảm rời giường, nhưng đến lúc thực sự bước ra khỏi chăn, Ninh Lạc vẫn nhăn nhó như đeo mặt nạ đau khổ: “Em nói rồi mà, giường chính là trạm sạc không dây của em. Ai tán thành, ai phản đối thì giơ tay lên”
Lộ Đình Châu cười khẽ. Đúng là một con robot mini hết pin mà.
Trước khi ra cửa, Ninh Lạc nhìn gói cà phê đen hòa tan Hứa Linh tặng trong túi, cầm lên lại đặt xuống, rồi ném thẳng ra xa, quay đầu nghiêm túc nói với Lộ Đình Châu: “Em không thể uống cà phê nữa. Em nghi là mình uống đắng đến mức cả vận mệnh cũng đắng theo, nên mới bị hành như bán mạng mà lương ba cọc ba đồng.”
“Thế cũng tốt,” Lộ Đình Châu vừa chỉnh lại cổ áo bị cậu vò nhăn, vừa cười nói, “Qua được giai đoạn này, em sẽ bắt đầu nở hoa khắp đường đời, xuôi chèo mát mái.”
“…Không hổ là thầy Lộ, nói câu nào cũng thấu tận tim gan”
“Không cần nở hoa hay xuôi chèo gì nữa đâu, cho mình chết luôn rồi chôn sau núi đi cho xong“
Lộ Đình Châu không đồng ý.
Không được, cái hình tượng trai đẹp góa bụa phong lưu đó tuyệt đối không thể gán lên đầu anh.
Hai người chỉnh đốn xong ra ngoài, quả nhiên là cặp cuối cùng. Người khác cũng quen rồi.
Đinh Thiệu Ý thấy Ninh Lạc đến thì thở phào nhẹ nhõm.
Tốt quá, không phải một mình đi làm sớm, đồng nghiệp quen thân đã tới cứu trợ rồi.
Ninh Lạc thấy Đinh Thiệu Ý, lập tức tìm được cớ để bùng nổ: “Chương trình các người đúng là thất đức, để một cô bé mười mấy tuổi sáng sớm tám giờ đã phải đi làm, không có nhân tính!”
Tiền Đa Đa đứng sau máy quay, đeo kính râm tròn nhỏ, phe phẩy quạt giấy rất nhàn nhã: “Nói gì thế, cô bé bên cạnh anh vừa mới tốt nghiệp cấp ba đấy. Cấp ba mà, dậy còn sớm hơn gà, ngủ còn muộn hơn chó, làm việc còn nhiều hơn lừa. Biết cái gì gọi là nghe gà gáy mà dậy chưa?”
【??? Tiền Đa Đa! Tôi xem show giải trí chứ có phải soi gương đâu!】
【Miếng dưa hấu lạnh trên tay bỗng nhiên nhạt thếch.】
【Một học sinh chuẩn bị lên lớp 12 âm thầm gục ngã】
【Học không nổi nữa, nghỉ học luôn cho rồi (khóc cười).】
So với dân mạng, Ninh Lạc còn chịu không nổi cái bộ mặt tiểu nhân đắc chí của Tiền Đa Đa hơn: “Nghe gà gáy dậy tập luyện á? Biết chứ. Tôi mà ngửi thấy mùi gà rán KFC là biết phải đi xin bạn bè rồi, xin ít cũng phải năm chục tệ.”
Tiền Đa Đa: “…Lười nói chuyện với cậu.”
Đúng là đồ ham ăn, chẳng nói nổi!
【Hihi, cái miệng lắt léo này của Lạc Bảo đúng là có ích thật.]
【Chưa bao giờ thích Ninh Lạc đến vậy! Lạc Lạc ơi diễn thêm cái trò bắt cóc Tiền Đa Đa đi (e thẹn).]
Trong lúc dân mạng đang hò reo đả đảo Tiền Đa Đa, cổ vũ Ninh Lạc:
【Ối dồi ôi, tên làm màu đi từ bếp về rồi kìa!]
【Còn gì mà tên làm màu, gọi là thiếu gia đi.]
【Chương 1 về nước, chương 2 bóc phốt, chương 3 cút xéo.]
Đừng nói dân mạng, ngay cả Ninh Lạc cũng tò mò nhìn sang, ánh mắt đảo quanh khuôn mặt dài thượt của Đinh Đãng Mậu.
“Chà, mặt đúng là dài thật. Tôi lia mắt từ trên xuống dưới còn mệt hơn leo Vạn Lý Trường Thành.“
Tưởng Bội Ngôn suýt nữa phun cả ngụm sữa đậu nành vừa uống ra, suýt đi theo vết xe đổ của Lộ Đình Châu tối qua.
“Ninh Lạc, vị thần chuyên quản lý trò mèo của Hy Lạp cổ đại!”
Đinh Thiệu Ý ngơ ngác nhìn người này rồi lại nhìn người kia, không hiểu sao Ninh Lạc lại nói vậy.
Nhưng mà nói thật, mặt anh trai của cô đúng là dài thật, cứ như cái còi dài màu hồng vậy.
Mỗi lần mở miệng là như tiếng còi hú vang trời.
Đinh Đãng Mậu: “Mấy người đều uống sữa đậu nành à?”
Hắn thấy ba người tối qua đều có vẻ gượng gạo, nhưng cũng ráng gồng lên tỏ ra bình thường, cố gắng bắt chuyện.
Ninh Lạc ngồi cạnh Lộ Đình Châu, cảm thấy đây là cái bẫy, nhất quyết không cắn. Nhưng mà vẫn tiện miệng ngoạm luôn một miếng quẩy trong tay Lộ Đình Châu.
“Quẩy ngon ghê!“
Ánh mắt cậu sáng rỡ, dùng ánh mắt thúc giục Lộ Đình Châu lấy thêm cho mình.
Tưởng Tư Kỳ ngây thơ đã cắn câu: “Đúng rồi, không thì còn uống gì được nữa, tổ tiết mục có chuẩn bị gì đâu.”
Đinh Đãng Mậu ngồi xuống đối diện, mỉm cười lịch sự: “Thật ra có thể tự pha một ly cà phê ba shot đậm đặc vào buổi sáng, thêm chút siro vanilla cho thơm ngậy.”
Tưởng Tư Kỳ gượng cười: “Anh nói cái gì vậy, tôi nghe hổng hiểu.”
Ninh Lạc liếc nhìn ly nước đen sì trước mặt hắn, mặt đầy chê bai.
“Toàn làm bộ cho sang chảnh. Chứ thích uống cà phê chứ không thích thuốc bắc chỉ vì thuốc bắc có bảo hiểm chi trả, bớt tốn tiền, mất mặt chứ gì?“
Đinh Thiệu Ý kinh ngạc, sốc nặng, đầy ngưỡng mộ.
Anh Lạc sao lại hiểu anh trai cô thấu đáo đến vậy? Quá đỉnh!
Ngoài Đinh Đãng Mậu ra, chẳng ai còn tâm trạng “hưởng thụ cuộc sống” nữa, đám người cầm đũa gắp lia lịa như bay, đũa như sắp toé lửa, chỉ mong sao cho ăn lẹ lẹ để còn đi làm.
Nhớ lại ba đồng ba cọc tối qua kiếm được, ai cũng rợn tóc gáy.
Đinh Đãng Mậu vừa nhâm nhi tách cà phê vừa thong thả nói: “Không sao, đời người mà, phải biết tận hưởng chậm rãi. Anh Tưởng, nếu anh không biết thì để tôi dạy cho anh”
“Thì ra đó là triết lý sống của anh,” Tưởng Bội Ngôn bừng tỉnh ngộ, “Chả trách tối qua giải bài tập chậm như rùa, hóa ra là đang tận hưởng cái cảm giác giải không ra à?”
Nụ cười trên khóe miệng Đinh Đãng Mậu lập tức cứng đờ, như thể bị đập một phát bẹp dí thành cái pizza siêu mỏng, trông cực kỳ mắc cười.
Đúng kiểu trộm gà không được còn mất cả nắm gạo!
Mọi người nhịn không nổi, run vai cười trộm. Ninh Lạc vừa phồng miệng nhai, vừa liếc mắt ra hiệu với Tưởng Bội Ngôn “amazing good job em”.
Tưởng Bội Ngôn vênh ngực tự hào.
Tất nhiên rồi, ai biểu bám theo cục than sống như Ninh Lạc riết thì cũng đen thui theo thôi.
Dù vậy, trong lòng cậu ta vẫn thề độc: nhất quyết không bao giờ gọi Ninh Lạc là thầy! Tuyệt đối không!
Ninh Lạc thì bận ăn đến quay cuồng, dùng ăn uống để trút nỗi đau thức dậy sớm.
Chỉ cần cái miệng còn bận nhai, thì chắc chắn không tới lượt Tưởng Bội Ngôn tấu hài.
Những người còn muốn tám chuyện khác thấy đồ ăn cứ vơi dần vơi dần, cũng lập tức lao vào chiến đấu, cắm mặt ăn như bão cuốn. Mấy đôi đũa tranh nhau trên không trung, phát ra một bản giao hưởng định mệnh đầy hừng hực khí thế.
Đinh Đãng Mậu còn đang vênh váo mở miệng ba hoa, cúi xuống thì — trơ trọi, không còn gì hết.
Cả cái bàn như bão táp càn quét, chẳng chừa lại hạt cơm cho hắn.
Lần này hắn cười không nổi thật.
Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn! Chẳng ai biết thương cho vị thiếu gia cao quý, nửa đêm emo khóc ngập Thái Bình Dương, chịu bao thương tổn này à?
Không có mắt nhìn! Thật quá đáng!
Đinh Đãng Mậu vừa đói vừa mệt vừa khát, mắng suốt dọc đường tới cửa hàng đồ cổ.
Mà cũng mắng yếu xìu thôi, hết sức rồi.
Hết lần này tới lần khác, đúng lúc cháu gái của chủ tiệm cũng có mặt. Vừa thấy Đinh Đãng Mậu, cô nàng lập tức kéo ông nội ra xa, dùng âm lượng mà bản thân tưởng là nhỏ nhưng thực tế ai trong tiệm cũng nghe rõ mồn một, bí mật than phiền:
“Ông ơi, sao trong tiệm lại có anh ta? Ông có biết anh ta lên hot search vì phốt làm giả bằng cấp không?”
Đinh Đãng Mậu run như bị Parkinson.
Luật sư đâu?! Luật sư của hắn đâu rồi?!
【Tôi xỉu, dám nói vậy luôn á?】
【Cẩn thận fan thiếu gia tới netizen ném đá cho bay màu đó em gái!】
【Móa, đứa nào dựng chuyện sẽ chết sạch, tôi nói đó!】
【Fan thiếu gia ngửi thấy mùi liền kéo tới rồi nè!】
【Khoan vội, nghe nói vụ này đang bị phanh phui to đấy, trường đại học đang điều tra, thiếu gia chuẩn bị từ du học sinh học bá hóa thân thành kẻ mới tốt nghiệp cấp ba rồi!】
【Tôi đã nói mà, show này từ trước tới giờ chưa bao giờ thiếu drama!】
【Tôi nghi anh rể của tôi cố tình rồi. Bên Sơ Trác Giải Trí hôm nay còn tổ chức rút thăm trúng thưởng ăn mừng nữa kìa.】
【Hahahaha! @Ninh Dương, anh cướp hết tre trúc thiên hạ rồi!】
Tưởng Tư Kỳ trố mắt nhìn mặt Đinh Đãng Mậu từ xanh chuyển đỏ rồi hóa đen, đặc sắc y như đổi màu đèn sân khấu.
Cậu ta ngẫm nghĩ: chẳng lẽ đây chính là cái “hoàng tử Lưu Ly Tử Thương · Mộng Điệp Băng · Tinh Lạc” mà Tiểu Lạc hay nói? Tâm trạng biến đổi là mặt đổi màu, thích chu môi chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn người khác làm nũng.
Cũng hay đấy, cơ thể tự do đổi màu, đề nghị chuyển giao kỹ năng này cho sinh viên mỹ thuật.
À mà, không biết bên Tiểu Lạc thế nào rồi, lúc họ đi còn thấy cậu ta đang cắm đầu ăn cơ mà.
Ninh Lạc — một công dân yêu nước nhưng không chuyên nghiệp, không trung thực, cũng không thân thiện — đã khắc sâu tinh thần “Chiến dịch Dọn Đĩa” vào tận DNA của mình. Cậu nhét nốt cái bánh bao cuối cùng vào miệng, kéo tay Đinh Thiệu Ý phóng đi như bay.
“Em gái, cố gắng đến xưởng đúng giờ là được, nguyên tắc của tụi mình là tuyệt đối không làm thừa một phút nào hết!”
“Xin lỗi, dù là trâu ngựa cũng có lòng tự trọng!“
Đinh Thiệu Ý trầm tư: “Anh à, sao các anh lại thích tự nhận mình là trâu ngựa thế?”
Ninh Lạc đáp ngay không cần nghĩ:
“Em ra ngoài hỏi thử xem, nếu không phải thân phận trâu ngựa, ai lại gọi đổi công ty là nhảy việc?”
Cameraman theo sau lãnh nguyên mũi tên vào đầu gối.
Nghe xong thấy… có lý ghê á, cãi không lại.
Cuối cùng, Ninh Lạc thấy em gái chân ngắn lê thê quá chậm, dứt khoát kẹp người ta dưới nách, chạy luôn.
【Ối!!! Ninh Lạc cậu làm cái quái gì vậy! Người ta là con gái đó! Không phải anh em của cậu đâu!】
【Đáng ra mình không nên kỳ vọng gì vào tên này…】
【Má ơi, đàn ông hay bế con kiểu vậy nè! Chồng tôi cũng vậy, ổng mà thấy con gái tan học đi chậm là vác nhỏ chạy luôn!】
【Nhưng vấn đề là tên này đâu có thẳng!!!】
【Em gái: Cười phát cho đỡ quê nào…】
Đinh Thiệu Ý bị kẹp thành hình chữ n trên cánh tay Ninh Lạc, lắc lư, nhìn đôi chân ngắn của mình, mặt cau có đăm chiêu suy nghĩ.
Bình thường anh tiểu Lạc cũng hay bị cái ông bạn trai hâm hấp kia kẹp nách chạy như thế này à? Dù sao hai người cũng chênh chiều cao kha khá mà.
Nhưng hôm nay hình như hơi khác.
Đinh Thiệu Ý liếc xuống đôi giày của Ninh Lạc, bắt đầu ước lượng xem bên trong độn bao nhiêu đế tăng chiều cao.
Ninh Lạc vừa đúng hạn deadline mà bước chân vào tiệm đồ ăn, dáng vẻ không khác gì học sinh vừa đạp chuông vào lớp, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác “ê hê, lại sống sót rồi” vô cùng sung sướng.
Cư dân mạng cũng nhiệt tình thả ra một trong những meme nổi tiếng của Ninh Lạc:
“Ăn thêm một phút mỗi ngày, luyện khinh công trên đường đi học lúc 8 giờ sáng.”
Ngược lại, ông chủ tiệm thì mãi thật lâu sau mới từ tốn xuất hiện.
Đinh Thiệu Ý ngơ ngác:
“Ông chủ, chú quy định tám giờ vào làm, sao chính chú lại không tuân theo?”
Ninh Lạc vội “suỵt” một tiếng, điên cuồng làm động tác tay:
“Em gái, chuyện này hỏi không được đâu nha!“
Đinh Thiệu Ý càng không hiểu: rõ ràng là ông chủ sai mà, sao lại không được hỏi?
【Quy tắc đầu tiên của làm công: Cho dù ông chủ có nói mình vừa tắm qua dung nham thì cũng phải vỗ tay khen, tuyệt đối không được phản bác!】
【Ủng hộ em gái!Tại sao ông chủ không phải điểm danh đúng giờ? Phải bỏ ngay cái thói xấu này đi!】
【Em gái nghiêm túc quá đáng yêu, thiệt tình là nghiêm túc hỏi luôn á】
【Cảm giác em ấy hơi “cứng nhắc”, hôm qua Ninh Lạc kêu em ấy đi ghi chú lại hàng cho nhẹ nhàng, vậy mà vẫn cặm cụi làm hết không sót việc nào】
【Nhưng mà, một em gái nghiêm túc thế này lại bao dung được Ninh Lạc – một tên chuyên vừa lĩnh lương vừa trốn vô toilet chơi – đúng là tình mẹ bao la, yêu thương không chê con xấu】
【??? Các bạn fan của Lạc thiệt là trừu tượng】
Ông chủ tiệm thấy thú vị, cúi người xuống ngang tầm mắt với Đinh Thiệu Ý, cười hỏi:
“Em nghĩ chú không thể như vậy à? Nhưng chú là ông chủ mà, chú muốn đến muộn thì cứ đến thôi, cả tiệm là của chú.”
Đinh Thiệu Ý hơi sợ, vội lùi lại một bước trốn sau lưng Ninh Lạc, nhỏ giọng bướng bỉnh phản bác:
“Dù gì thì cũng không được thế… Việc nào ra việc đó.”
Giống như bản thân cô vậy. Mẹ cô đưa cho cô một tờ kế hoạch kín hết cả giấy A4, từ 5h sáng tới 11h đêm không chừa lấy nửa phút nghỉ. Dù có mệt đến muốn trốn việc cũng không được, bởi vì “giờ nào làm việc đó.”
Ông chủ cười hỏi:
“Vậy em tính là chú đi muộn à?”
Đinh Thiệu Ý vừa định gật đầu, Ninh Lạc đã nhanh như chớp kéo cái đầu nhỏ của cô lại, liến thoắng chữa cháy:
“Không không không, sao lại tính là đi muộn chứ, 7:67 phút mà, vừa đẹp luôn! 8 giờ tụi mình mới bắt đầu làm nha~”
Ông chủ tiệm bị cái tài nói dối mà mặt không đỏ tim không run của cậu làm cho nghẹn họng luôn.
Ninh Lạc còn tỏ ra rất biết điều hỏi lại:
“Phải không ông chủ?”
Ông chủ cười không nổi, ngạc nhiên hỏi lại:
“Cậu còn bênh tôi á? Không tính thù tôi hôm qua chỉ cho cậu ba hào tiền công hả?”
Ninh Lạc ngập ngừng đúng nửa giây, rồi quyết tâm b.óp ch.ết tiếng lương tâm của mình, nghiêm túc đáp:
“Sao lại thế được, chú ơi. Một ngày ba hào là vì tụi cháu chỉ làm 8 tiếng thôi, chứ nếu một ngày làm được 8000 tiếng, thì thế giới này còn ai nghèo nữa hả?”
Ông chủ nghẹn nửa ngày trời, cuối cùng nghẹn ra đúng một câu:
“Cậu đúng là… thiên tài làm công.”
Ninh Lạc khiêm tốn:
“Chỉ là chút đạo đức nghề nghiệp thôi ạ.”
【Không đùa đâu, thằng nhỏ này đúng là chỉ có vài chiêu trò đó thôi đó】
【Aaaaaa Ninh Lạc, đừng lôi tụi tôi cùng sa đọa với cậu chứ!!!】
【Có cách nào để ngăn ông chủ khỏi xem được tập này không? Gấp, đang chờ online!!!】
【Sao lại không? Chắc chắn là có!Tinh Vệ* ơi có thể vá ví tiền giúp tui không? Đại Vũ* ơi có thể cai trị tiền lương giúp tui không? Bàn Cổ ơi có thể viết giấy xin nghỉ phép giùm tui không? Khoa Phụ* ơi có thể đuổi theo ngày nghỉ giùm tui không?!】
Tinh Vệ là tên một giống chim trong thần thoại Sơn Hải kinh với đặc điểm: nhỏ, mỏ trắng và chân đỏ; có hình dáng giống con quạ thường sinh sống ở các vùng duyên hải Viễn Đông. Giống chim này chuyên đi gắp những hòn sỏi nhỏ rồi bay ra biển thả xuống.
Vũ, thường được gọi Đại Vũ, Hạ Vũ, tên Văn Mệnh, là một vị vua huyền thoại ở Trung Quốc thời cổ đại. Ông nổi tiếng về việc chống lũ, xác lập chế độ cha truyền con nối ở Trung Quốc bằng cách thành lập nhà Hạ và nhân cách đạo đức ngay thẳng của mình. Rất ít hồ sơ ghi chép về sự trị vì của ông trong lịch sử Trung Quốc.
Khoa Phụ là một vị thần trong thần thoại Trung Quốc, người mà mong muốn chiếm được Mặt Trời. Ông là cháu trai của Hậu Thổ.