Cả Giới Giải Trí Đều Nghe Thấy Tôi Phát Điên

Chương 126

Ông chủ cửa hàng vô cùng hài lòng vì đã thu nhận được một “con lừa” vừa siêng năng lại vừa dễ sai khiến như vậy, vỗ vai Ninh Lạc cổ vũ:
“Không tệ, rất không tệ. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, một ngày không có tám nghìn tiếng đồng hồ đâu.”

Tôi biết chứ, tôi đang lừa ông đấy.

Ninh Lạc cười tươi như hoa:
“Ông chủ thông minh quá, ngay cả kiến thức thường thức này cũng biết!”

【Phụt hahaha! Gì mà lời khen nghe vừa mỉa mai vừa mắc cười vậy!】
【Ông chủ, ông nhịn được à? Sao ông không đấm cho cậu ta một trận?】
【Để rồi xem, Lạc Bảo, cậu sớm muộn cũng bị nghiệp quật thôi!】

Ông chủ cười híp mắt:
“Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại.”

Ninh Lạc lập tức phối hợp, cực kỳ nhiệt tình:
“Dạ, sao cơ ạ?”

Ông chủ nói:
“Tuy một ngày không có tám nghìn tiếng, nhưng tôi có thể nén lượng công việc tám nghìn tiếng vào tám tiếng đồng hồ cho cậu mà”

Nụ cười trên mặt Ninh Lạc lập tức đông cứng lại:
“……”

Ông chủ lại vỗ vai cậu thêm mấy cái, cười đầy xảo trá:
“Cố gắng làm việc nhé nhóc, tôi rất kỳ vọng vào cậu đó.”

Nói xong, tay chắp sau lưng, ung dung bỏ đi.

Mọi người xung quanh lập tức cười nghiêng ngả.

Cameraman vì đang cầm máy quay nên ráng nhịn cười đến nội thương, còn dân mạng thì không cần giữ hình tượng gì cả:

【Ông chủ, ông dám vả mặt Ninh Lạc bom bốp luôn kìa, hahaha!】
【@NinhLac, cơn bão mới lại tới, cho cậu nếm thử cảm giác bị cuộc sống tát sml.】
【Tin vào định luật bảo toàn năng lượng, Ninh Lạc đã làm việc hộ tôi rồi nên tôi không cần đi làm nữa!】
【Đừng coi livestream lúc họp nhé mọi người, sếp tôi đang nổi điên vì báo cáo tài chính, tôi vừa cười phì một phát, giờ đang ngồi đợi bị gọi vào phòng ăn chửi.】
【Cảm ơn câu chuyện buồn của bạn, tôi cảm thấy vui vẻ hơn rồi.】

“… Dạo này lỗ tai mình bị điếc hay sao ấy, toàn nghe mấy câu kỳ kỳ” Ninh Lạc mặt không cảm xúc móc móc lỗ tai, lườm Tiền Đa Đa đang xem trò vui, đe dọa:
“Cắt đoạn đó ra cho tôi”

Tiền Đa Đa làm ra vẻ mặt kiểu “cậu mơ đi”, cười giả trân, phe phẩy quạt xếp:
“Nói chuyện với ai mà to tiếng vậy? Tôi khoác cái lớp da này thì tôi chính là ông chủ của cậu đó. Lo mà làm việc đàng hoàng đi, không thì hôm nay khỏi có lương. Nghe rõ chưa?”

Ninh Lạc tức đến thất khiếu đều muốn bốc khói.

Chờ đấy, tối nay chơi trò “diễn án”, tôi nhất định tìm được chứng cứ lật đổ anh! Tôi sẽ đi thăm anh trong tù!

Tiền Đa Đa giả điếc không thèm để ý.

Ninh Lạc chỉ có thể nhìn khối lượng công việc đang tăng vọt mà nhỏ lệ đầy hối hận.

“Em gái à, anh xin lỗi em.”

Đinh Thiệu Ý mặt mày thản nhiên, đã quen rồi:
“Cũng không nhiều lắm, lại còn có giờ nghỉ trưa nữa, vậy là tốt rồi.”

Tiền Đa Đa xen vào:
“Em gái biết cách an ủi người ta đấy, nhưng tên này không đáng để em an ủi đâu.”

“Im miệng lại đi!”
Ninh Lạc ép Tiền Đa Đa câm miệng, rồi lén nhìn mấy lần về phía Đinh Thiệu Ý đang bận bịu, cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Cậu nhớ lại những lần đầu mới vào nghề chụp tạp chí, từng gặp những mẫu nhí. Các bé gái nhỏ xíu, còn nhỏ hơn cả Đinh Thiệu Ý, vậy mà đều cực kỳ ngoan ngoãn, nghe lời tuyệt đối với phụ huynh và nhiếp ảnh gia, một ngày thay 400 bộ đồ cũng không dám than.

Khi ấy, Ninh Lạc từng hỏi các bậc phụ huynh làm sao dạy con như vậy. Sau này có lần cậu đi ngang nhà vệ sinh, thấy một bé gái giận dỗi không chịu thay đồ tiếp, lập tức bị mẹ mình đá cho một cú đau điếng, nước mắt dâng trào mà không dám rơi.

Ngay khoảnh khắc đó, Ninh Lạc đã hiểu vì sao các bé lại “ngoan” như vậy.

“Tiểu Thiệu Ý” cậu ngồi xổm xuống bên cạnh Đinh Thiệu Ý, vừa làm vừa hỏi,
“Bình thường em có phải làm rất nhiều việc không? Ví dụ như mỗi ngày phải làm bao nhiêu bài, đọc bao nhiêu sách, học bao nhiêu tiếng?”

Đinh Thiệu Ý ngạc nhiên:
“Không phải anh cũng vậy à?”

Ninh Lạc sững lại:
“Anh…”

Nhìn vào đôi mắt trong veo ngơ ngác của Đinh Thiệu Ý, cậu nghẹn lời, cuối cùng cười khổ:
“Chắc tại anh ngu quá, học cũng chẳng vào.”

Đinh Thiệu Ý lập tức nhíu mày, giọng bất mãn:
“Anh không ngu, ai nói anh ngu?”

Bộ dạng nghiêm túc như thể sắp nhảy lên quyết chiến vì “tiếng thơm” của Ninh Lạc vậy.

【Sau lưng lạnh toát!】

【Hahahaha, em gái xong đời rồi, em yêu cái sự khổ cực này lắm!】

【Không phải, mấy người không cảm thấy rùng mình sao? Cái câu hỏi ngược lại của em gái ấy, nghe như mấy chuyện Ninh Lạc giả định là chuyện thường ngày ấy!】

【Thiên tài mà, chắc chắn cũng phải đổ mồ hôi sôi nước mắt chứ!】

【??? Nhưng con bé mới 12 tuổi thôi đó! Quá khắt khe chẳng phải là “đẻ non, chín ép” sao?】

【Nói mới để ý, em gái có vẻ là kiểu người vừa OCD (ám ảnh cưỡng chế) vừa cầu toàn luôn.】

【…Vậy nên, thiên tài thật ra là bị ép chín sớm?】

Mọi người nhìn về phía Đinh Thiệu Ý đang cẩn thận sắp xếp hàng hóa, ánh mắt đã khác hẳn.
Cô bé này… thực sự không giống với những đứa trẻ cùng tuổi chút nào.

Trong mấy cảnh quay trước khi Ninh Lạc xuất hiện, cô bé ngồi trên xe buýt, cứ như một con robot sinh học vừa được lập trình xong, có thể thở phào nghỉ một chút nhưng lại chẳng biết phải làm gì, lặng lẽ ngồi yên chỗ.

Ninh Lạc mượn cớ vào kho sau cửa hàng lấy đồ, nhân lúc không có camera, vội nhắn tin cho Ninh Dương, nhờ kiểm tra xem nhà họ Đinh rốt cuộc đang làm trò gì.

【Otaku Lạc béo: Em thấy không ổn tẹo nào rồi.】

【Rãnh mỡ của em trai cháy hàng, không restock: Nhà Đinh càng bới càng nhiều phốt ghê.】

【Otaku Lạc béo: Thấy chưa, em cũng nghĩ vậy mà… Mà khoan, cái tên wechat mới của anh là sao đấy?!】

【Rãnh mỡ của em trai cháy hàng, không restock: Để mừng em dọn ra khỏi biệt thự, tìm được tình yêu đích thực, không thèm quay về nữa. Anh vui tới độ ngủ ngon luôn!】

Ninh Lạc gửi thẳng qua một sticker “Thật á? Không tin nổi”.

【Otaku Lạc béo: À quên, tối qua anh Lộ bảo với em, chương trình có khi cố tình ra mấy câu tiếng Ý để dìm tên kia, tạo cớ cho dân mạng nghi ngờ bằng cấp á? Em thấy chắc không tới mức đó đâu, tên đó xấu đến vậy luôn hả anh?】

【Rãnh mỡ của em trai cháy hàng, không restock: Bạn trai em đáng tin đấy, có gì cũng khai hết với em luôn vậy】

【Otaku Lạc béo: ……】

【Rãnh mỡ của em trai cháy hàng, không restock: Học thêm chiêu PR nè, tự mình nghi ngờ khác hẳn với để người ta bóc phốt đấy. Hiệu quả truyền thông khác xa nhau.】

Ninh Lạc xác nhận, anh ruột mình với anh yêu của mình thật sự cùng một “giống loài”.

Xấu xa ngầm, mặt ngoài còn bày ra vẻ hào phóng khoan dung, kiểu như “tôi không chấp nhặt” để bán ơn cho người ta.
Chắc Đinh Đãng Mậu sau này có bán luôn quần áo cũng còn phải đếm tiền giùm họ mất.

【Rãnh mỡ của em trai cháy hàng, không restock: Em còn ở đó lười biếng nhắn tin hả? Mau cút đi làm công việc không có một đồng lời của em đi!】

Ninh Lạc: “……”

Rất hướng nội, ngồi ở chỗ làm mà không muốn làm việc.

Đinh Thiệu Ý ngoài kia gọi:
“Anh ơi, xong chưa vậy?”

Trong đầu Ninh Lạc lại vèo vèo lướt qua cả ngàn lý do xin nghỉ, cuối cùng…
“…Xong rồi, anh ra ngay.”

Đúng vậy, cậu chính là kiểu người dám nghĩ mà không dám làm đó, sao nào!

Ai mà chẳng là một người khổng lồ… trong tư tưởng chứ?
Bận bịu cả buổi sáng, đến nỗi Ninh Lạc cũng thành… tượng đài khổng lồ luôn rồi.

Cậu nhìn Đinh Thiệu Ý như một con quay tốc độ cao, cứ quay tít trong cửa hàng, trông cứ như bản thân mình trong Stardew Valley — vừa trồng trọt vừa thu hoạch, vừa cho gà ăn vừa vắt sữa, vừa xuống mỏ vừa câu cá — đúng kiểu xã súc cày cuốc, khiến cậu phải ôm lấy lá gan đang âm ỉ đau.

“Em gái à, em cũng quá mạnh mẽ rồi đấy. Em đúng chuẩn bậc thầy quản lý thời gian, sau này lên đại học chắc phải một tay ôm điểm số, một tay viết luận văn, một tay luyện thi CET – 4, một tay săn giải quốc gia, một tay thi chứng chỉ giáo viên, một tay ôn thi cao học, một tay thi công chức, một tay…”

“Dừng lại,” Đinh Thiệu Ý cắt ngang lời lải nhải của anh, “nghe như vậy thì em chắc là… một con rết mất rồi.”

Từ “con rết” khơi dậy trong Ninh Lạc một ký ức xa xưa, cậu lập tức nghĩ tới một ý tưởng vàng mà mình từng bất đắc dĩ bỏ lỡ, liền hào hứng chia sẻ:
“Anh kiến nghị chân thành rằng nên lai tạo giữa rết và gà, như vậy anh sẽ có… vô số đùi gà ăn mãi không hết.”

Cậu học theo phong cách ông chủ tiệm, vỗ vỗ vai Đinh Thiệu Ý, trịnh trọng giao nhiệm vụ:
“Vấn đề lai tạo giữa hai giống loài đầy gian nan này, giao cho các bạn trẻ tương lai như các em giải quyết vậy.”

Đinh Thiệu Ý nghe chẳng hiểu gì nhưng lại rất thích, trầm ngâm:
“Có lý đó chứ.”

“Đúng đúng! Anh ra toàn là ý tưởng hay mà!” Ninh Lạc đắc ý vô cùng, cảm giác như vừa tìm thấy tri kỷ.

“Nhưng tại sao lại bảo là các bạn trẻ tương lai? Anh cũng còn trẻ mà.”

Ninh Lạc uống một ngụm trà kỷ tử trong bình giữ nhiệt, thở dài cảm khái:
“Gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó, anh bị anh trai Đình Châu đồng hóa mất rồi, thanh xuân tiêu tan luôn rồi.”

Đinh Thiệu Ý cảm thán:
“Tội nghiệp ghê.”

【Ninh Lạc! Cậu đang dạy cho bông hoa tương lai của tổ quốc mấy thứ linh tinh gì vậy hả!】

【Anh bạn trai của cậu đang cầm đại đao tám mươi mét chuẩn bị lao tới hiện trường rồi đấy】

【Được thôi được thôi, ai không có mặt thì bị lôi ra bêu xấu đúng không, tôi quay video lại rồi, sẽ gửi riêng cho bạn trai yêu dấu của cậu liền nè】

【@Lộ Đình Châu, tối nay nếu anh không xào món “Ninh Lạc kho tộ” thì tôi kiên quyết không đồng ý đâu】

Ninh Lạc rõ ràng cảm nhận được hôm nay lượng khách trong cửa hàng tăng mạnh, chỉ buổi sáng mà riêng món “thịt bò hun khói nướng” – một trong những món trứ danh của quán – đã bán ra tận 60 suất.

Đinh Thiệu Ý làm việc tới mức môi cũng tái nhợt đi, Ninh Lạc thấy thế liền vội vàng đưa cho cô một chai nước, bảo cô nghỉ ngơi:
“Đừng làm nữa, nghỉ chút đi. Em chăm chỉ quá rồi đấy, giao cho anh làm là được. Chiều nay cũng đừng làm, để anh lo hết.”

Đinh Thiệu Ý nhìn tiến độ của mình so với Ninh Lạc còn tụt lại phía sau, cắn răng nói:
“Không được, phải làm xong. Em làm được gì đâu, toàn anh làm không à.”

Ninh Lạc vốn đã bị phân công làm việc, giờ lại phải gánh thêm phần của “công nhân nhí”, một mình làm việc gấp đôi các khách mời khác, cực khổ vô cùng. Cậu nói:
“Không làm hết cũng chẳng sao, làm được bao nhiêu tính bấy nhiêu, cùng lắm thì bị ông chủ mắng một trận, mai làm tiếp.”

Nếu may mắn thì mai chết luôn, khỏi phải làm, hí hí

Đinh Thiệu Ý: “…”

Cô cau mày, vẻ mặt đầy khó chịu:
“Không được, phải hoàn thành.”

Ninh Lạc nhìn bộ dạng cứng đầu cố chấp đó, đoán chắc cô đã bị huấn luyện thành kiểu người có “chứng bệnh phải hoàn thành nhiệm vụ”, việc gì đã nhận là dẫu kiệt sức cũng phải hoàn thành, nếu không sẽ tự dằn vặt bản thân.

Cậu giơ ngón trỏ ra lắc lắc:
“Không được, không được, em gái à, đừng coi mấy chuyện nhỏ nhặt này là to tát. Trên đời này, ngoài bệnh tật gây ra đau đớn thực sự, tất cả những thứ còn lại đều chỉ là chuẩn mực đạo đức người ta áp đặt lên mình thôi. Em cho rằng nó không quan trọng, vậy thì nó thật sự chẳng là gì cả.”

Đinh Thiệu Ý nhỏ giọng phản bác:
“Nhưng đây không phải chuyện nhỏ.”

Ninh Lạc tựa người vào tủ kính, cả người cũng khá mệt mỏi, giọng nói lười nhác kéo dài:
“Sao lại không phải chuyện nhỏ chứ, em gái, em nhớ kỹ nhé — trên đời này, ngoài sinh tử, chẳng có chuyện gì là lớn lao cả.”

Đinh Thiệu Ý còn muốn cãi lại, nhưng lại không biết nên phản bác thế nào, nhất thời đờ ra, vậy mà vô thức bắt đầu suy nghĩ về những lời Ninh Lạc vừa nói.

【Ủa tôi có nghe nhầm không? Mấy lời này mà cũng có thể thốt ra từ miệng Lạc Bảo á?】

【Sâu sắc dữ vậy? Không hợp với thiết lập nhân vật gì hết! Bộ dạo này cậu tính đi “đập phá” giới triết học à?】

【Thực ra cậu ấy nói cũng đúng mà, trên đời này ngoài chuyện sinh tử ra thì chẳng có chuyện gì là chuyện lớn.】

【Mặc dù đây là lần đầu tiên Ninh Lạc nói kiểu này, nhưng chắc đây cũng chính là nguyên tắc xử sự của cậu ấy nhỉ — gặp chuyện thì cùng lắm là bùng nổ một trận, hôm sau lại làm anh hùng như chưa có gì xảy ra.】

【Dịch nôm na: Đã chết một lần nên thông suốt luôn rồi.】

【Thế hoá ra cậu ta cũng là triết gia đời thường à? Giả ngu để chơi trội?】

【Hả? Thì ra nhân vật thực sự là như vậy đó hả? Thâm tàng bất khả lộ à nha!】

“Triết gia Ninh giấu nghề” còn chưa kịp dựa vào tủ kính tỏ vẻ thâm trầm được bao lâu, đã nghe tiếng hô “tới giờ ăn cơm rồi!”, mắt liền sáng rực như bóng đèn, vắt giò lên cổ chạy ra ngoài.

Chạy nhanh còn hơn bài kiểm tra thể lực 800m ở trường.

Đinh Thiệu Ý còn đang vật lộn giữa hai luồng tư tưởng đối lập cắm rễ trong đầu, ngẩng lên đã thấy Ninh Lạc đang ngậm một miếng cơm nóng bỏng, nhảy chân sáo, vừa dùng tay quạt lia lịa trước miệng vừa không biết nhả ra thế nào, lưỡi trong miệng thì cuống quýt đảo như đang xào nấu vậy.

Cô hỏi:
“Anh ơi, cơm cắn lại anh à?”

Ninh Lạc u oán lườm cô nhóc một cái, rồi nuốt xuống, tiếp tục cúi đầu bới cơm.

Bên cạnh, Tào Cẩm Lưu và Tưởng Bội Ngôn đang xếp hàng lấy cơm hộp, nhìn thấy cảnh đó thì ôm bụng cười nắc nẻ.

【Hồi nãy ai đội vương miện cho Ninh Lạc đó, gỡ xuống đi, tôi coi như chưa từng nghe thấy luôn!】

【Ninh Lạc, làm ơn nghiêm túc được đúng một phút đi…】

【Tôi mới tích nước mắt hai mắt chuẩn bị bật vòi lạnh vòi nóng cùng lúc luôn rồi, kết quả là vầy hả? Chán!】

【Theo đuổi Lạc Bảo đúng là sướng, trải nghiệm phân liệt cảm xúc không đau đớn, vừa cười vừa khóc, khoái ghê, kiếp sau nhất định theo đuổi tiếp, thả tim 】

Hôm qua Ninh Lạc còn chưa có cơ hội nhận cơm hộp, hôm nay lần đầu tiên được tham gia, liền phát hiện nhóm bọn họ chia phe rõ ràng — phe anh trai và phe em gái, ngồi cách nhau xa ơi là xa.

Cậu chỉ có thể nhìn thấy một đám người vây quanh Lộ Đình Châu đang bàn tán chuyện gì đó, nhưng nghe cỡ nào cũng không lọt vào tai được chữ nào.

Lộ Đình Châu dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu, ngẩng đầu nhìn lại, mỉm cười với cậu một cái.

Chu Kiều cũng nhìn thấy, bèn hỏi:
“Cái nhẫn cậu làm cho cậu ta gần xong rồi nhỉ?”

Lộ Đình Châu đáp:
“Còn thiếu một chút nữa.”

Tưởng Tư Kỳ chen vào:
“Thiếu xíu vậy thôi á? Vậy thành phẩm chắc phải đẹp lắm luôn.”

Đinh Đãng Mậu cũng muốn nhập hội, nhưng chen hoài chen không vô, đành đứng cười gượng ở bên.

Tào Cẩm Lưu trông thấy hết, quay đầu nói nhỏ với Ninh Lạc:
“Thầy Lộ chắc chắn đang tính toán nhiệm vụ tối nay rồi đó, đoán chừng ngay cả việc sau hai giờ sáng ai đi canh chừng ai đi chụp hình cũng lên kế hoạch kỹ càng luôn rồi, chỉ chờ bắt quả tang Tiền Đa Đa thôi. Bọn mình… có khi nào thua mất không?”

Ninh Lạc vừa cố nuốt miếng lươn cay trong miệng, vừa sốt ruột hỏi:
“Á? Vậy làm sao đây? Nếu thua có ảnh hưởng tới bữa ăn sau này của tôi không?”

Tào Cẩm Lưu: “……”

“Hay là thế này đi,” Đinh Thiệu Ý không ngờ lại là người gánh việc chính, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc:
“Anh Lạc à, anh chẳng phải đang yêu với anh Lộ sao? Vậy tối nay anh nghĩ cách giữ chân anh ấy lại đi, chỉ cần không cho trụ cột bên họ ra mặt, mấy chuyện còn lại cứ giao cho tụi em, bảo đảm không thành vấn đề!”

Ninh Lạc cầm đũa chỉ vào mình, bàng hoàng:
“Anh? Em nói anh á?”

Đinh Thiệu Ý gật đầu:
“Đúng. Nhiệm vụ này chắc không khó đâu nhỉ?”

Ninh Lạc ngập ngừng:
“Ừm… nhìn qua thì dễ, chứ thực tế khó lắm. Anh chắc chắn không lừa nổi ảnh đâu.”

Tưởng Bội Ngôn bĩu môi:
“Lừa làm gì, dùng cái mà cậu giỏi ấy.”

Cái mình giỏi á? Mình còn có cái gì giỏi sao?

Trên đường tan ca, Ninh Lạc cứ trầm ngâm nghĩ mãi về câu đó.

Đến gần hai giờ sáng, ngoài cửa sổ trời tối đen như mực.

Hành lang bắt đầu vang lên tiếng mở cửa đóng cửa lục cục, chắc mấy người khác đã bắt đầu hành động.

Cửa phòng của Ninh Lạc và Lộ Đình Châu cũng bị gõ. Ngoài cửa là giọng Chu Kiều:
“Anh Lộ, xong chưa?”

Lộ Đình Châu đáp:
“Xong rồi. Cậu đi trước đi, tôi ra ngay đây.”

Anh vốn đang nói chuyện với Ninh Lạc, nghe vậy liền đứng dậy chuẩn bị đi.

Chưa kịp nhấc chân thì cổ tay đã bị Ninh Lạc nhanh như chớp túm lấy.

Ninh Lạc nhớ kỹ nhiệm vụ đồng đội giao phó, cố gắng đè nén sự chột dạ, dũng cảm nhìn thẳng vào mắt Lộ Đình Châu, lắp bắp:
“Anh có thể, ờm… có thể đừng đi được không?”

…Thô lỗ quá! Không ổn, đổi cách khác, bị phát hiện mất!

Lộ Đình Châu thu chân về, hứng thú nhìn cậu:
“Tại sao không đi?”

Ninh Lạc nuốt nước bọt, bất ngờ vươn người lên, chạm nhẹ vào cằm Lộ Đình Châu, ngước mắt lên dè dặt nhìn anh, tự cổ vũ tinh thần rồi mới dám mở miệng, giọng run rẩy đến đáng thương:
“Đêm hôm khuya khoắt thế này, làm, làm nhiệm vụ gì chứ… Anh có thể làm chuyện anh giỏi hơn được không, ví dụ như… em chẳng hạn.”

Nói xong, Ninh Lạc xấu hổ tới mức không dám nhìn đối phương, chỉ biết siết chặt cổ tay Lộ Đình Châu.

Cái tôi giỏi nhất… ngoài bán sắc và nói lời ong bướm, chẳng còn gì nữa đâu!

Ngay sau đó, cổ tay bỗng nhẹ bẫng, bị một bàn tay thon dài mạnh mẽ nắm lấy, kéo thẳng vào lòng.

Hương gỗ nhàn nhạt lập tức quấn lấy chóp mũi Ninh Lạc. Cậu bị nhiệt độ lòng bàn tay đối phương làm cho run rẩy, trong lòng thầm hối hận vì sự bốc đồng vừa rồi.

Lộ Đình Châu đặt tay ra sau lưng anh, siết chặt, không cho anh lùi. Khoảng cách giữa hai người sát đến mức có thể nghe rõ nhịp tim đối phương đang đập nhanh.

Anh cúi đầu, hôn lên trán Ninh Lạc, môi lướt nhẹ qua làn da ấm áp, trong giọng nói còn vương tiếng cười khe khẽ:
“Quả thật, đêm hôm thế này, làm nhiệm vụ gì nữa chứ.”

Từ góc độ của mình, Ninh Lạc có thể nhìn thấy cằm và bờ môi mỏng nhàn nhạt của Lộ Đình Châu, hơi cong lên, dưới đó là chiếc cổ thon dài, làn da trắng lạnh in rõ đường gân xanh, yết hầu theo từng lời nói mà khẽ chuyển động.

Ninh Lạc khó chịu vặn vẹo người:
“Em hối hận rồi… Anh coi như chưa nghe thấy được không?”

Không ngờ Lộ Đình Châu lại rất dễ dãi:
“Được, nhưng phải gọi một tiếng ‘ông xã’.”

Ninh Lạc uất ức muốn khóc, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn rúc vào lòng anh, giọng mềm oặt như bánh mochi:
“Ông xã…”

Lộ Đình Châu “ừ” một tiếng, khoé môi cong lên cười càng sâu:
“Ông xã nói, không được.”

Chưa kịp để Ninh Lạc phản ứng, anh đã cúi xuống, cạy miệng cậu ra hôn.

Ninh Lạc chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm phản đối đầy bất lực.

Nhưng rất nhanh, ngay cả tiếng rên khe khẽ ấy cũng bị nuốt sạch, chỉ còn lại tiếng thở d.ốc run rẩy.

Và tiếng cười khàn khàn, trầm thấp pha lẫn ý cười của Lộ Đình Châu:
“Nhóc Lạc đừng gọi nữa nhé… Kẻo bị camera ngoài kia bắt gặp đấy.”

Bình Luận (0)
Comment