Cả Giới Giải Trí Đều Nghe Thấy Tôi Phát Điên

Chương 127

Ninh Lạc vội vàng nuốt âm thanh phát ra nơi cổ họng, tay hơi chống ra để kéo giãn khoảng cách với cánh cửa, quay đầu trừng mắt giận dữ nhìn Lộ Đình Châu.

Đôi mắt mèo tròn trịa của cậu càng trở nên tròn xoe, ánh lên một tầng nước mờ mịt, khóe mắt đỏ hoe vì khóc, nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt dưới ánh đèn kéo dài thành vệt mờ mịt.

Lộ Đình Châu giơ tay nhẹ nhàng che mắt cậu lại, bóng tối phủ xuống, hơi thở nóng hổi phả lên bên cổ Ninh Lạc khiến cậu rùng mình.

“Tiểu Lạc, đừng dùng ánh mắt này nhìn anh.”

Ninh Lạc nhận ra hàm ý trong lời anh, nuốt nước bọt, vội vàng nhắm mắt lại.

Tôi thật sự đã hi sinh quá nhiều vì tổ chức rồi!

Lộ Đình Châu bật cười khẽ, giọng nói cũng nhẹ nhàng như lông vũ quét qua tim cậu: “Vậy thì cố gắng hi sinh thêm một chút nữa nhé.”

Ninh Lạc: “Anh nói cái gì cơ—”

Câu hỏi chưa dứt đã bị một nụ hôn chặn lại.

Chỉ trong những lúc thế này, sự bá đạo của Lộ Đình Châu mới bộc lộ triệt để: tay anh giữ chặt lưng cậu, ép cậu sát vào ngực mình, không cho phép cậu có chút né tránh nào, từng tấc da thịt, từng hơi thở đều bị anh chiếm lấy. Ngón tay anh kẹp lấy cằm cậu, không cho cậu khép môi, chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp nhận.

Gốc lưỡi của Ninh Lạc bị m.út đến tê dại, có cảm giác mình sắp bị người ta nuốt vào bụng, cả người mềm nhũn trượt xuống nhưng lại bị cánh tay siết chặt ngang eo cố định, đè lên cánh cửa.

Mơ hồ trong hỗn loạn, cậu hình như nghe được tiếng Chu Kiều bên ngoài đang giải thích với mọi người vì sao Lộ Đình Châu chưa ra, xen lẫn với những âm thanh lặt vặt khác, như tiếng côn trùng mùa hè, từng đợt từng đợt vang vào tai.

Nhịp điệu rất đều đặn.

——–——–

Trong lúc đó, điện thoại của Ninh Lạc vang lên một lần. Lộ Đình Châu liếc nhìn, hỏi: “Có muốn nghe máy không?”

Ninh Lạc trừng lớn mắt, ánh mắt sững sờ đối diện với anh. Lộ Đình Châu không hề né tránh, thậm chí còn lắc lắc màn hình có cuộc gọi đến trước mặt cậu, khóe môi hơi cong lên.

Ninh Lạc giật mình hiểu ra anh đang nghĩ gì, hét lên: “Nghe cái đầu anh á! Lộ Đình Châu! Nếu anh dám nghe, em sẽ lôi anh ra giữa sân chém đầu đấy!”

“Anh đùa thôi, đừng giận.” Lộ Đình Châu rất biết nghe lời, đặt điện thoại xuống, mái tóc lòa xòa trước mắt che đi ánh đen thâm thúy, anh cúi đầu hôn nhẹ lên môi cậu, như đang dỗ dành.

Anh nghĩ em tin à? Nếu anh không có ý đồ, em lấy đầu mình làm bóng cho anh đá luôn đấy!!

Ninh Lạc nghiến răng nghĩ thầm.

Quả nhiên, dù bình thường trông có ra dáng người tử tế đến đâu, lúc này chỉ cần lột bỏ lớp da ngoài, cái bản chất lưu manh của anh ta liền hiện nguyên hình.

Nhưng ngược lại… kiểu người thế này mới đúng gu của mình, bị anh ta dắt mũi mà cam tâm tình nguyện.

…Hết cứu rồi, thật đáng giận.

Nhưng nếu mình cứ dễ dàng tha cho Lộ Quý phi thế này, chẳng phải càng chiều hư ảnh sao?

Lộ Đình Châu nghe những lời lầu bầu trong lòng cậu, rõ ràng bị mắng xối xả mà lại cười càng vui vẻ, nhịn không được lại cúi đầu hôn thêm lần nữa.

Mùi gỗ nhàn nhạt pha chút hương ngọc lan lặng lẽ bao trùm lấy hai người.

Ninh Lạc cảm thấy toàn thân từ trong ra ngoài đều bị mùi của người này bao phủ.

Dù tắm rửa xong cũng không xua nổi.

Cậu mệt lả ngồi trên giường, trong đầu nghĩ: chắc nhiệm vụ lần này coi như đã hoàn thành rồi nhỉ? Tinh thần hi sinh vĩ đại thế này, ngoài mình ra, còn ai nữa chứ!

“Là Tưởng Bội Ngôn gọi cho em, không gọi được nên nhắn cho em nhiều tin lắm.” Lộ Đình Châu nhặt điện thoại dưới đất, đưa cho Ninh Lạc.

Nhắc tới lại bực! Ninh Lạc tức tốc ngồi bật dậy, giật lấy điện thoại: “Anh còn dám nhắc tới à? Đồ đàn ông máu lạnh vô tình, đời này em tuyệt đối không tha thứ cho anh!”

“Vậy kiếp sau đừng tính toán với anh nữa, được không?” Lộ Đình Châu thở dài, thừa dịp nhìn tin nhắn của Chu Kiều, đáp lại:

【Đợi chút, đang bị mắng】

Chu Kiều nhìn tin nhắn mà sững sờ: ??

Lần đầu tiên trong đời hắn cảm nhận được cái gọi là “cảm xúc cực kỳ ổn định”.

Quá sức vô lý.

Tưởng Tư Kỳ hỏi: “Vậy thầy Lộ có còn tới không?”

Chu Kiều đáp: “Chắc không. Nghe giọng điệu là tiểu Lạc bị ốm.”

Cả nhóm nghe xong liền hiểu, biết Ninh Lạc đã hoàn thành nhiệm vụ trì hoãn hoàn hảo.

Tưởng Bôi Ngôn nhắn tin cho Ninh Lạc để khen ngợi.

【Otaku Lạc béo: hehe】

【Otaku Lạc béo: nhớ kỹ nhé, tôi chỉ dám liều mạng lần này thôi】

Một lần nữa thôi là tan xác thật sự.

Tưởng Bội Ngôn cảm thấy tình hình có gì đó sai sai:

【Cậu kéo anh ấy bằng cách nào vậy? Không phải viện cớ bị ốm hay mệt quá sao?】

Bên kia tức thì gửi tới một loạt dấu hỏi:

【????Cần cậu dạy à? Tôi không nghĩ ra mấy cái cớ đó chắc?】

【Tưởng Bội Ngôn: Bộ bị chọt trúng điểm G hay gì mà phản ứng dữ vậy? Nói nghiêm túc, Lộ Đình Châu còn có khả năng ra ngoài không?】

【Otaku Lạc béo: Đừng nói chuyện với tôi nữa, tôi chán ghét đàn ông! Còn nói nữa là tôi chặn!】

【(Chuyển khoản 666.66 tệ tới bạn)】

【Otaku Lạc béo: Yên tâm, tuyệt đối không ra ngoài】

【Tưởng Bội Ngôn: Chặn? [Cười mỉm]】

【Otaku Lạc béo: Nhìn cậu nói kìa, bất kể quan hệ chúng ta có xa cách tới đâu, chỉ cần một cái bao lì xì là về như cũ thôi [Hoa hồng][Hôn gió]】

Tưởng Bội Ngôn lười cãi tiếp, quay đầu nhìn dấu vết mà cả nhóm lần theo để tìm đến nơi giao dịch.

Cậu ta hỏi: “Lần này phải đi thế nào?”

Đinh Đãng Mậu thì muốn tranh thủ thể hiện trước các fan đang theo dõi livestream. Hôm qua hắn đã biết Ninh Lạc leo hot search, mà cư dân mạng còn rất có tâm, cắt hết đoạn sau, chỉ để lại cảnh cậu ta trèo tường nhẹ nhàng đẹp mắt.

Đinh Đãng Mậu lùi lại mấy bước, nói: “Để tôi trèo lên trước ứng cứu mọi người.”

“Ê ê khoan đã!” Tưởng Tư Kỳ định ngăn lại, nhưng không kịp.

Đinh Đãng Mậu lao người như viên đạn, rồi… soạt một tiếng, trượt từ trên tường xuống, y hệt một con thạch sùng dẹp lép trông cực kỳ buồn cười.

Mọi người: “…”

Tào Cẩm Lưu vội vàng quay đầu che mặt, cố nhịn cười đến mức cả người run rẩy.

Đinh Thiệu Ý nhíu mày.

Không trèo qua được? Sao ngay cả một nửa trình độ của anh Lạc cũng không bằng?

【Tên này chẳng phải định bắt chước màn siêu ngầu hôm qua của bảo bối Lạc sao?】

【Kiến thức nóng: Cừu Dolly nhân bản cũng chỉ sống được tối đa sáu năm mà thôi】

【Anh Đinh ơi, ABO của anh đã phân hóa xong rồi, anh thành loại nào vậy?】

【Đừng nói thế, anh Đinh cũng từng là cao phú soái đấy, chỉ có điều giờ vừa già vừa ngu vừa xui】

【HAHAHAHA các cậu cũng không buông tha cho anh ta luôn】

Hình tượng của Đinh Đãng Mậu trên mạng đã tụt dốc không phanh, rớt thẳng xuống đáy, ai nhìn thấy cũng muốn nhổ nước bọt.

Người đại diện của hắn không dám hó hé gì, còn Đinh Đãng Mậu thì vẫn ảo tưởng như mọi lần, nghĩ rằng chỉ cần gửi thư luật sư dọa nạt là xong chuyện.

Nghe tiếng cười rúc rích đằng sau, mặt Đinh Đãng Mậu đỏ phừng lên: “Vừa nãy chưa tìm được điểm phát lực, để tôi thử lại!”

Một lúc sau: “Thử lại lần nữa, chắc chắn được!”

“Lại thêm lần nữa!”

Tưởng Bội Ngôn nhìn hắn trượt lên trượt xuống không khác gì cây lau nhà, bĩu môi: “Bên này dọn dẹp vệ sinh hả? Lau tường sạch ghê.”

Đinh Đãng Mậu nghe thấy, xấu hổ hóa giận, lần này vận sức liều mạng một phen!

Mọi người chỉ nghe “rầm” một tiếng nặng nề vang lên trong sân, rồi tiếng Đinh Đãng Mậu đau đến hụt hơi nhưng vẫn cố ra vẻ: “Không sao, không cao lắm đâu, mấy người tự leo thử xem?”

Cả nhóm lại rơi vào im lặng.

Không phải, anh không định đón bọn tôi thì trèo vào làm gì? Để người ta kéo à?

Bao giờ cái tội thích làm màu mới bị khép thành trọng tội đây? Chịu hết nổi rồi!

Chu Kiều nhịn không được, gửi tin cho Lộ Đình Châu:

【Lộ ca, anh không đến thì bỏ lỡ trò vui rồi】

【Lộ: Cứ để hắn phát huy thêm đi, tôi còn muốn bỏ lỡ nhiều trò hơn nữa】

Lộ Đình Châu nhàn nhã nhắn tin, gõ chữ lề mề, bỗng nhiên nghiêm giọng: “Đừng động đậy.”

“Hử?” Ninh Lạc đang co rúm bên cạnh, còn đang tính xem nhiệm vụ lần này hoàn thành ra sao, nghe vậy liền ngẩng đầu khó hiểu nhìn anh.

Lộ Đình Châu buông tay đang nắm lấy tay cậu, dùng hai ngón tay khẽ vòng lấy ngón áp út bên tay trái Ninh Lạc, nhẹ nhàng vu.ốt ve.

Ninh Lạc đẩy anh: “Anh làm gì vậy, nhột quá.”

Lộ Đình Châu ước lượng một chút, cảm thấy kích thước vừa vặn, không trả lời thẳng mà lái sang chuyện khác: “Anh còn chưa hỏi em, tối nay em muốn làm gì.”

Quả nhiên thành công chuyển hướng sự chú ý, Ninh Lạc lại bắt đầu lặp lại những hành động nhỏ quen thuộc: né tránh ánh mắt, gãi má, sờ mũi, cuối cùng lại quay lại nhìn thẳng, chống nạnh hỏi tội: “Hôm nay tám tiếng em không ở cạnh anh đấy! Tám tiếng liền! Em nhớ anh muốn chết còn sai sao? Lẽ nào anh chê em phiền, chê em dính người?”

Không cần nghe tiếng lòng, chỉ cần nhìn ánh mắt Ninh Lạc thôi, Lộ Đình Châu đã thấy rõ bốn chữ to tướng:

——Anh mà dám gật đầu thì xác định đi chết đi.

Quy trình quen thuộc như bài giải mẫu, mà đáp án tiêu chuẩn của Lộ Đình Châu thì đã thành bản năng. Anh đặt điện thoại xuống, cúi người hôn lên chóp mũi cậu, nhẹ như gió lướt: “Mới tám tiếng thôi à, anh thấy như cả thế kỷ rồi, lúc nào cũng muốn đi tìm em. Hình như người phiền phức hơn là anh.”

Ninh Lạc khoanh tay, ngẩng cằm lườm anh, vẻ mặt kênh kiệu: “Đáp án tạm chấp nhận được, miễn cưỡng cho qua.”

Lộ Đình Châu bật cười.

Ai đó cũng đã hoàn toàn quên mất hành động kỳ lạ vừa rồi của anh.

“Lộc cộc.”

Có tiếng gõ cửa.

“Giờ này còn ai thế?”

Lộ Đình Châu đứng dậy: “Anh đi mở cửa.”

Anh mở hé một khe cửa, đứng đó trò chuyện với người bên ngoài, chắn hoàn toàn tầm mắt của Ninh Lạc.

Một lúc sau, anh nhanh chóng đóng cửa lại, tay xách theo một túi nilon.

“Ai vậy? Anh lấy gì thế?” Ninh Lạc đón lấy túi, nhìn vào rồi giật mình, “Toàn thuốc?”

Lộ Đình Châu: “Ừ, anh bảo với tổ chương trình rằng em ăn uống linh tinh bị đau bụng.”

Ninh Lạc chỉ tay mắng: “…Anh lấy em ra làm lá chắn hả?”

“Em không thấy lý do này hợp lý nhất à?” Lộ Đình Châu hỏi ngược lại.

Ninh Lạc nghĩ đến hình tượng “thằng nhóc ham ăn” của mình trong mắt mọi người, đành bực bội ngậm miệng.

Sao mà não anh lại ăn khớp với Tưởng Bội Ngôn vậy? Có phải chỉ mình em là bất thường không?

Lộ Đình Châu mỉm cười.

Anh chính là thích cái sự “bất thường” đó của em.

Cả hai người vừa mới thả lỏng thì điện thoại đồng loạt rung lên.

Lấy ra xem, là bằng chứng do nhóm bên kia gửi tới.

Ninh Lạc phóng to màn hình, quả nhiên thấy Tiền Đa Đa đang lén lút buôn bán đồ cổ. Cậu lướt qua rồi dừng mắt ở cái đầu bóng lộn của Tiền Đa Đa: “Để được xuất cảnh mà xịt bao nhiêu keo vuốt tóc vậy? Muỗi đáp lên cũng phải banh chân làm động tác xoạc chân luôn á.”

Tiền Đa Đa bên kia vừa thỏa mãn vì được làm trò liền hắt xì hơi một cái rõ to.

Ồ, có phải crush đang nhớ mình không? Tuy rằng giữa mùa hè này mình cần bị lạnh nhạt một chút, nhưng vẫn thích làm chó con trong lòng crush hơn.

Đinh Thiệu Ý gửi tin nhắn thoại: “Anh Lạc ơi, anh nhìn thông báo điện thoại đi, tụi em đã hoàn thành bước này rồi, chỉ cần nộp chứng cứ cho cảnh sát là xong. Cảnh sát mai mười giờ mới làm việc, mình phải nhanh hơn nhóm khác mới được cộng điểm thưởng.”

Trong đầu Ninh Lạc tự động lọc hết mấy câu dài dòng, chỉ còn đọng lại mỗi đoạn “Mười giờ mới đi làm.” Cậu giận dữ gõ chữ:

【Mười giờ? Là hoàng tử công chúa hết hả? Mười giờ tôi đã quét xong tám con phố, nhập hàng bán tiếng cười được hai tiếng đồng hồ rồi đó! Có người còn ngủ? Mong các người rớt hết xuống giường! Đặc biệt là Tiền Đa Đa, mau đi làm việc!】

【Tưởng Bội Ngôn: Ninh Lạc anh đúng là không hiểu chuyện! Tiền đạo nói rồi, tụi mình đã kích hoạt điểm mấu chốt nhiệm vụ, mai được nghỉ, dành thời gian đi báo cảnh sát.】

【Tin nhắn phía đối phương đã được thu hồi, đoán xem người ta vừa nói gì】

【Otaku Lạc béo: Đạo diễn Tiền ơi, em xin lỗi, em vừa nãy lỡ láo quá, xin được tiếp tục có kỳ nghỉ ngày mai được không?】

Bình Luận (0)
Comment