Cả Giới Giải Trí Đều Nghe Thấy Tôi Phát Điên

Chương 128

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiền Đa Đa chỉ đáp lại bằng hai chữ: “Hơ hơ”.

【Đừng có thu hồi tin nhắn, tôi thấy hết rồi. Tưởng tôi không có trong nhóm chắc?】

Ninh Lạc nhịn nhục chịu đựng, uốn mình để sinh tồn: “Đạo diễn Tiền, hai chữ ‘hơ hơ’ của ngài như một tia sáng xé toạc màn đêm u ám, mang theo sức mạnh chưa từng có đánh thức linh hồn ngủ mê của tôi, xua tan mây mù, rải đầy ánh vàng lên tâm hồn tôi. Từ nay, tất cả nam chính truyện cứu rỗi với chất giọng trầm thấp đều đã có mặt mũi rồi.”

Dân mạng nhìn thấy biểu cảm cạn lời của Tiền Đa Đa rồi lần theo đọc được đoạn chat.

【Để được ngủ nướng ngày mai, Lạc Bảo cũng vứt luôn liêm sỉ rồi.】

【Câu cuối cùng đó! Không chịu nổi, từ nay không thể nhìn thẳng vào nam chính trong truyện nữa.】

【Văn chương của Ninh Lạc chẳng khác nào nấm trong nồi tôi, sống dở chết dở còn độc.】

【Tiền Đa Đa: Được được được, tôi chịu rồi, đừng khiến tôi buồn nôn nữa.】

Ninh Lạc vừa định hò reo thì Đinh Thiệu Ý lại nhắc: 【Anh ơi, được nghỉ cũng vô ích, đừng quên chỉ đội hoàn thành nhiệm vụ sớm nhất mới được cộng thêm điểm thôi】

Ninh Lạc run rẩy hỏi thăm dò: 【…Ý em là sao?】

【Tào Cẩm Lưu: Ý là, cậu có thể ngủ thêm hai tiếng, nhưng bốn giờ sáng chúng ta phải dậy canh đối thủ.】

Ninh Lạc tức giận: “Cạnh tranh nội bộ! Đây chẳng phải cạnh tranh nội bộ thì là gì? Tiền Đa Đa là tên lòng lang dạ sói!”

Lộ Đình Châu hỏi: “Cạnh tranh nội bộ là gì?”

Ninh Lạc lập tức tắt mic, vô cùng cảnh giác: “Không có gì, mấy cái chuyện ngoài xã hội anh đừng hỏi nhiều.”

Lộ Đình Châu nhướng mày, hỏi tiếp: “Em đề phòng anh hả?”

“Chính xác, em đang đề phòng anh đó.” Ninh Lạc bĩu môi.

Lộ Đình Châu cười đến phát bực: “Được lắm.”

Đùa thôi, em lại để anh moi tin chắc? Anh tưởng em là kiểu não tàn yêu đương mù quáng chắc?

Lộ Đình Châu nhìn điện thoại, nói: “Bên kia bảo tối nay không ngủ luôn kìa em.”

Ninh Lạc: “Hả? Sao các anh còn lăn xả hơn tụi em vậy?”

Nhìn ánh mắt như cười như không của Lộ Đình Châu, cậu lập tức ngậm miệng.

…Được rồi, mình thừa nhận, mình đúng là vậy đó.

Ninh Lạc chia sẻ tin này lên nhóm chat, lập tức gây ra một trận than khóc.

【Tào Cẩm Lưu: Khôngggg! Tôi vẫn là trẻ con, hoa của tổ quốc cần nghỉ ngơi để cao lên!】

【Đinh Thiệu Ý: Không được, em còn đang phát triển chiều cao mà.】

【Tưởng Bội Ngôn: Cuống gì mà cuống! Bên kia chắc từng dầm mưa nên muốn xé luôn ô của người ta đây mà!】

【Ninh Lạc: Đáng giận, sao họ hông chếc luôn cho rồi! Sớm một bước đăng thiên đường, cuống chết bọn họ!】

Tiền Đa Đa nhìn đoạn chat, vô cùng hài lòng với thế cục “tù nhân tiến thoái lưỡng nan” mà mình tạo ra.

Cuống đi, cuống đi, để ông đây kiếm lượt xem!

Giờ thì nghĩ tên cho tập ghi hình lần này nhỉ? Hay là đặt luôn: “Thành viên thức trắng đêm canh cổng đồn cảnh sát vì điều gì?”

Ninh Lạc mở nhóm chat tám người, gửi một đoạn voice: “Ây không được, tôi bệnh rồi, mệt quá, tôi phải đi ngủ trước đây, mấy người tự mà cuống đi, chúc ngủ ngon.”

Tưởng Bội Ngôn vừa định cà khịa cậu thường xuyên thức đêm còn sợ cái gì, thì nghe Đinh Thiệu Ý nói: “Em cũng đi ngủ đây, em còn phải phát triển chiều cao.” Cô bé vừa dứt lời, Bội Ngôn lập tức phản ứng cực nhanh: “Đúng đúng, mấy người tự mà cuống, chúng tôi là những chuyên gia anti mấy sự rắc rối, điểm cộng gì đó không cần!”

Chu Kiều có vẻ nghe vào tai, suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Vậy tôi cũng ngủ sớm. Tôi thể trạng yếu, không chịu nổi thức đêm đâu.”

Tưởng Tư Kỳ cũng nhanh chóng phụ họa: “Tôi tập gym bao năm, giờ giấc khoa học, thức đêm tôi không chịu nổi.” Nói xong còn ngáp dài.

Tưởng Bội Ngôn thấy đối phương tin rồi, thầm nghĩ ổn rồi, lập tức báo cáo kết quả cho Ninh Lạc.

Ninh Lạc giơ tay thành hình chữ V, quay đầu hỏi Lộ Đình Châu: “Anh không ngủ hả?”

“Chút nữa ngủ.” Lộ Đình Châu nói.

“Không được, bây giờ phải ngủ!” Ninh Lạc nhảy lên giường, dùng chăn đè anh lại: “Em tắt đèn đây, anh mau nghỉ đi.”

“Được, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon ngủ ngon!”

Ninh Lạc tắt đèn, chào ngủ ngon rồi chui vào trong chăn, hạ độ sáng điện thoại xuống thấp nhất, lén mở chat.

【Ninh Lạc: Bên này ngủ rồi】

【Tưởng Bội Ngôn: Bên tôi cũng ngủ rồi】

【Tào Cẩm Lưu: Tôi đang trong toilet nhưng chắc Tiểu Kiều ngủ rồi】

Đinh Thiệu Ý ở riêng một phòng, Đinh Đãng Mậu ở chung với Tưởng Bội Ngôn và Tưởng Tư Kỳ.

【Tào Cẩm Lưu: Tuyệt vời! Chắc chắn mấy người kia bị màn diễn xuất thượng thừa của chúng ta lừa rồi!】

Ninh Lạc cũng thấy mọi chuyện đều hoàn hảo, cho đến ba giờ sáng, cậu thử thả một cái phong bao lì xì trong nhóm.

【Tưởng Tư Kỳ đã nhận lì xì của bạn】

【Đinh Thiệu Ý đã nhận lì xì của bạn】

【Tưởng Bội Ngôn đã nhận lì xì của bạn】

【Chu Kiều đã nhận lì xì của bạn】

【Lộ Đình Châu đã nhận lì xì của bạn】

——–——–

Bảy cái bao lì xì, năm giây đã sạch trơn.

Người khác thì thôi, còn cái dòng “【Lộ Đình Châu đã nhận lì xì của bạn】” là cái quái gì vậy?!!

Ninh Lạc hất phăng chăn ra: “Lộ Đình Châu!!”

Trong bóng tối vang lên tiếng Lộ Đình Châu lẩm bẩm: “Chậc, tay nhanh quá.”

Ninh Lạc lập tức nhào tới, bóp lấy vai anh lắc dữ dội: “Không phải anh nói ngủ rồi à? Đồ lừa đảo!”

Biết mình sai rành rành, Lộ Đình Châu ngoan ngoãn chịu trận. Bị lắc vài cái, mái tóc đen rối bù, anh vớ lấy điện thoại đã chỉnh tối màn hình, cố gắng nịnh nọt: “Nghĩ thoáng đi em, dù sao cái này cũng coi như là tiền mình từ túi trái chuyển qua túi phải thôi, coi như anh đang giúp em gom tiền về.”

Anh bỗng nghẹn lại, im lặng vài giây: “Ờm… 0,05 đồng… Em phát bao lì xì bao nhiêu tiền vậy?”

Ninh Lạc ngồi đè lên người anh, từ trên cao trừng mắt: “Tận năm đồng! Vậy mà anh chỉ hốt được năm xu, tay anh thúi dữ vậy à? Lúc bốc thẻ đâu thấy anh xui như vậy đâu?”

Lộ Đình Châu cạn lời.

Anh bắt đầu nghi ngờ vận may của mình có hạn sử dụng.

Ninh Lạc đau buồn mặc niệm cho năm đồng đã khuất, thề thốt: “Lần sau nếu em còn dám mở lòng, thì chắc là lúc người ta đang giải phẫu tử thi cho em rồi đó.”

Trong nhóm chat đã bắt đầu nhao nhao lên án.

【Tưởng Bội Ngôn: Năm đồng? Ninh Lạc cậu đừng có keo quá.】

【Tào Cẩm Lưu: Không phải nói đi ngủ hết rồi à? Lũ lừa đảo!】

【Chu Kiều: Quên luôn rồi, mà ai là người đầu tiên kêu đi ngủ vậy nhỉ?】

【Tưởng Tư Kỳ: May mà tôi chưa ngủ, từ nay không tin các người nữa…】

【Đinh Đãng Mậu: Tôi mặc kệ, tôi phải ngủ thật rồi.】

【Ninh Lạc: Tôi cũng không chịu nổi nữa, không đùa đâu, ngủ thật đây.】

Sau đó màn hình toàn là những lời kiểu “khuya rồi ngủ đi”, “thức trắng mặt sẽ già hết đó”, cuối cùng ai nấy đều đồng loạt chúc ngủ ngon.

Tầm ba giờ hai mươi, Tào Cẩm Lưu nghĩ khuya vậy chắc chắn không có ai, bèn phóng khoáng gửi luôn bao lì xì 500 đồng.

Lần này còn nhanh hơn, ba giây hết sạch.

Nhận về là một tràng “Ông chủ hào phóng quá!”

【Tào Cẩm Lưu: … Mấy thằng đàn ông trong nhóm này đúng là đầu óc toàn bã đậu.】

Cứ thế họ vật lộn tới lui từ ba giờ tới năm giờ sáng, bao lì xì càng lúc càng giá trị. Miệng thì ai cũng nói buồn ngủ, nhưng tay thì nhanh như chớp, chẳng ai nương tay, gây áp lực tâm lý cực lớn cho đối thủ.

Ninh Lạc, sau gần 24 tiếng không ngủ, cộng thêm 8 tiếng lao động chân tay và một số vận động ngoài dự kiến, đã rơi vào trạng thái thoi thóp, mệt đến mức có cảm giác như có hai gã lực sĩ 300 cân đu bám lên lông mi tập hít xà đơn, chỉ cần gục đầu là rớt thẳng xuống âm phủ.

Cậu lay mạnh Lộ Đình Châu để đánh thức anh: “Dậy mau, em biết anh còn thức, mau kể chuyện cười cho em vui lên đi.”

Lộ Đình Châu thực ra đã ngủ rồi, giờ bị ép online: “…”

Giây phút ấy, câu thơ trong bài văn năm xưa đột nhiên ùa về: “Hoài Dân vẫn chưa ngủ.”

Anh nhắm tịt mắt, nắm lấy tay Ninh Lạc đang đập lung tung, nghĩ một lúc rồi lẩm bẩm: “Không có chuyện cười, kể cho em nghe một chuyện bát quái đi, liên quan đến kiểu hắc hóa giam cầm đấy.”

Ninh Lạc lập tức tỉnh như sáo, nhiệt tình bùng nổ: “Anh kể lẹ kể lẹ đi!”

Lộ Đình Châu chậm rãi kể, giọng ngái ngủ: “Tổng tài yêu thầm bạch nguyệt quang, không chịu nổi h.am mu.ốn dần lớn nên giam giữ người ta. Ba năm sau bạch nguyệt quang mới được cứu.”

Ninh Lạc thò đầu sang, hóng hớt: “Rồi sao nữa?”

Lộ Đình Châu: “Sau đó bạch nguyệt quang hỏi tổng tài có thể cấp cho mình giấy chứng nhận thực tập không, vì cậu ta không muốn có khoảng trống kinh nghiệm.”

Ninh Lạc im bặt hồi lâu, rồi nói: “Câu chuyện bát quái của anh… sao mà nó hoang đường mà lại có chút hợp lý, hợp lý mà lại thấy quen quen.”

Lộ Đình Châu gật đầu: “Dĩ nhiên, fic đồng nhân này treo ngay khu nổi bật của CP chúng mình đấy. Em không thấy bạch nguyệt quang được xây dựng y chang em à?”

“…” Ninh Lạc thật sự nhịn không nổi: “Anh làm ơn tha cho cuộc đời của mấy fan girl đi được không?”

Lộ Đình Châu mơ mơ màng màng, hừ khẽ một tiếng, giọng nhẹ bẫng: “Không được, họ viết vui mà.”

Cuối cùng Ninh Lạc kiệt sức chịu thua, không muốn tiếp tục nghe thêm chuyện tào lao từ miệng Lộ Đình Châu nữa, liền nhắn cho đám Tưởng Bội Ngôn: 【Không trụ nổi nữa, tôi ngủ đây.】

【Tào Cẩm Lưu: Thật ra tôi cũng muốn ngủ…】

Hai kẻ cuồng thi đua còn lại vẫn đang do dự.

Ninh Lạc ra sức thuyết phục: 【Mấy người nghĩ đi, chỉ là cộng thêm điểm thôi mà? Được thêm điểm sao bằng được ngủ ngon? Ngày mai còn được nghỉ cơ mà! Chúng ta chỉ cần nộp chứng cứ cho cảnh sát trước khi hết giờ làm là được, sau đó tha hồ ngủ đến tự tỉnh, sướng không?】

Tưởng Bội Ngôn và Đinh Thiệu Ý như được khai sáng: Đúng vậy! Cộng điểm sao bằng ngủ ngon chứ?

Nằm im mới là đỉnh cao tiến hóa của nhân loại!

Nhường một bước, biển rộng trời cao; nằm xuống một cái, thân tâm thư thái.

【Ninh Lạc: Hơn nữa họ còn đang phát lì xì liên tục, tụi mình nhận cũng nhiều rồi, chia lại cho họ tí cũng chẳng lỗ.】

Đặc biệt là Đinh Đãng Mậu, để giữ hình tượng thiếu gia nhà giàu, phát toàn bao lì xì to, sướng chết tụi này rồi tụi nó còn không chịu nhận.

【Có lý có lý!】Cả bọn vỗ tay cái rụp.

Đinh Thiệu Ý cứ cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng nhất thời không nói ra được.

Cô bé nghĩ, anh Lạc đang tìm kẽ hở luật chơi à? Nếu vậy thì quy tắc của Tiền Đa Đa còn gọi gì là quy tắc nữa không?

Tưởng Bội Ngôn bỗng nảy ra ý khác: 【Không được, nếu bọn mình ngủ thì tụi nó cũng yên tâm ngủ mất, phải tạo áp lực tâm lý cho đối thủ mới được.】

【Tào Cẩm Lưu: Đừng dạy hư trẻ nhỏ.】

【Tưởng Bội Ngôn: Cậu đi mà nói với Ninh Lạc trước.】

【Ninh Lạc: ? Tôi làm sao? Nếu không cậu cầm điện thoại tao đi cướp lì xì đi?】

【Tưởng Bội Ngôn: Ý hay đó! Đưa điện thoại đây, mau mau mau!】

【Tào Cẩm Lưu: Cậu đúng là người tốt bụng, lì xì của anh em chúng ta trông cả vào cậu đấy! Chia năm năm.】

Ninh Lạc vừa mở hé cửa phòng, đã nghe thấy tiếng Lộ Đình Châu hỏi: “Em đi đâu vậy?”

Ninh Lạc chột dạ, lắp bắp viện cớ “xuống lầu uống nước”, sau đó như mèo lẻn ra ngoài, nhẹ nhàng chuồn tới cửa phòng Tưởng Bội Ngôn, làm cuộc trao đổi bí mật như trong phim gián điệp.

Tiền Đa Đa nhìn thấy hết, ôm cặp mắt thâm quầng, ngửa cổ tu cạn ly cà phê thứ năm, nở nụ cười lạnh như nắm chắc thắng lợi: “Cứ đợi đấy, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi… Ợ~”

Uống nhiều quá, đến ợ cũng ra vị chua đắng của cà phê đen.

Nhưng không sao, tất cả vì hiệu quả chương trình, đáng lắm!

Ninh Lạc quay về phòng, ngã sấp lên chiếc giường mềm mại, nghĩ đến việc cuối cùng cũng được ngủ mà xúc động muốn khóc.

Chăn ấm nệm êm, chính là chi nhánh của thiên đường mở dưới trần gian!

Cậu lăn lộn một hồi, rúc vào bên cạnh Lộ Đình Châu, chỉnh chỉnh tư thế để anh ôm lấy mình, rồi gối lên vai Lộ Đình Châu mà ngủ ngay trong một nốt nhạc.

Hai đứa nó thì hạnh phúc thế đấy, còn nhóm anh trai bên kia thì sắp điên luôn rồi.

Chu Kiều sau nhiều lần nhắn tin cho Lộ Đình Châu không được, cuối cùng đành chấp nhận sự thật rằng đối phương đã ngủ, cố gắng gượng mở mắt tiếp tục trụ.

Người nứt vỡ tâm lý nhanh nhất là Đinh Đãng Mậu, mắt đỏ như thỏ, phát lì xì lần thứ sáu trong đêm, và lần nào cũng bị quét sạch trong tích tắc, khiến hắn gần như sụp đổ.

Không thể nào, các người tra tấn chim ưng à, sáu giờ sáng rồi đó!!

Hắn hít sâu một hơi, tự an ủi mình: Không sao, cuộc đời vốn là lúc tặng kẹo, lúc tặng bạt tai; ngày lành còn ở phía trước, ai bảo sáu quả táo không phải là táo?

Đinh Đãng Mậu miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: Đúng, cứ cười thế này, rất tốt, không tức giận, mình là thiếu gia có tu dưỡng, tuyệt đối không phát cáu dễ dàng.

Vừa giữ nguyên nụ cười hoàn hảo ấy, hắn vừa kéo cửa nhà vệ sinh ra.

Trong bóng tối, Tưởng Bội Ngôn — tay ôm bốn cái điện thoại bấm lia lịa tranh lì xì — bỗng đối mắt với Đinh Đãng Mậu.

Hắn phát hiện mấy cái lì xì cậu ta đang cướp, chính là những cái mình vừa phát ra.

Đinh Đãng Mậu: ?

Đinh Đãng Mậu: !!!

Tưởng Bội Ngôn giơ tay, nuốt nước bọt đánh ực: “Tôi có thể giải thích…”

“Mấy người dám chơi tôi à???” Đinh Đãng Mậu gầm lên một tiếng, sóng âm suýt nữa hất bay cả mái tóc mái của Tưởng Bội Ngôn.

Tưởng Tư Kỳ hốt hoảng chạy tới: “Sao đấy, sao đấy?”

Tưởng Bội Ngôn giơ hai tay đầu hàng: “Anh ơi, em sai rồi…”

Sau khi nghe hết ngọn ngành, Tưởng Tư Kỳ đập đùi cái bốp: “Thì ra toàn bộ là chú em ôm hết! Thế thì tụi anh phát bao nhiêu cũng mất trắng!”

Đinh Đãng Mậu nghiến răng trèo trẹo, tức đến sắp nhồi máu cơ tim: “Tôi còn mất nhiều hơn!”

Tưởng Bội Ngôn lí nhí chữa cháy: “Mất… mất mát là phúc mà?”

Đinh Đãng Mậu hít sâu một hơi: “Vậy cái phúc đó cho cậu, cậu có muốn không?”

Lần đầu tiên Tưởng Bội Ngôn cảm nhận sâu sắc cái gọi là “ăn của người ta thì phải mềm lòng”.

Chủ yếu là, Đinh Đãng Mậu lì xì nhiều quá trời, đến mức cậu ngại không dám không nhận.

Tiền rơi trong xi măng tụi nó còn lăn vào cạy ra được, huống hồ là phát lì xì tận tay thế này, chẳng lẽ lại từ chối?

Tưởng Tư Kỳ nhìn tình hình đang rối mù, bàn bạc với Chu Kiều, rồi quyết luôn: Đếch thèm chơi nữa, mặc kệ đi, lăn ra ngủ thôi!

Bốn tên kia cầm nhiều lì xì thế rồi, chắc chắn sẽ nhường điểm cho mình thôi.

Tưởng Bội Ngôn thấy mình cũng hết việc, vừa tiếc nuối vì không còn lì xì để cướp, vừa nhanh chóng leo lên giường ngủ.

Nhận nhiều thế rồi, ai còn quan tâm điểm số nữa, không quan trọng!

Hai đội đồng tâm hiệp lực, cùng tiến vào cảnh giới “buông thả tuyệt đối”.

Thả trôi đến tận mười giờ sáng, mà trước cổng đồn cảnh sát vẫn vắng tanh như chùa bà Đanh.

Tiền Đa Đa mắt mòn trông ngóng, vò tay như ruồi, vừa đi vòng vòng vừa lầm bầm: “Không thể nào, sao chưa tới nữa, lẽ ra phải tới rồi chứ?”

【Không phải Tiền Đạo cả đêm không ngủ đấy chứ?】

【Nhìn kiểu đó chắc luôn, quầng mắt đen như bị người ta phang cho hai phát ấy.】

【Đám kia đáng lẽ phải giành giật nhau chạy tới cảnh sát trước mới đúng chứ?】

【Chuẩn, tôi còn chuẩn bị sẵn tâm trạng cười trên nỗi đau người ta rồi đây.】

【Mau kiểm tra đi, có khi nào xảy ra chuyện rồi không?】

Tiền Đa Đa từ tám giờ chờ tới mười giờ, lại chờ tới mười hai giờ trưa mới tới giờ cơm, vậy mà cả bọn vẫn chẳng động tĩnh gì.

Cuối cùng anh ta không nhịn nổi nữa, quay sang hỏi phòng thu hình: “Rốt cuộc bên đó có chuyện gì thế, sao đạo diễn như tôi lại chẳng nhận được thông tin gì?”

Nhân viên phòng thu run run nhìn gương mặt bơ phờ của Tiền Đa Đa, cẩn thận lựa lời: “Đạo diễn Tiền ơi, có khả năng, tôi chỉ nói là khả năng thôi nhé… bọn họ… còn chưa dậy.”

Tiền Đa Đa: ?

Anh ta phất tay: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Tôi phải về kiểm tra, chắc chắn xảy ra chuyện rồi!”

…Và sự thật là: chẳng có chuyện gì cả.

Bọn họ đơn giản chỉ là chưa thèm dậy.

Tiền Đa Đa thậm chí chẳng cần phải kiểm tra camera giám sát, bởi vừa bước vào nhà đã đụng ngay Lộ Đình Châu vừa tỉnh ngủ đang lết xuống lầu — mặt mày còn ngái ngủ, nét mặt lãnh đạm đến lạ.

Lộ Đình Châu thoáng ngẩn người trước cảnh tượng đông đúc bất thường, rồi mới từ từ ngước lên liếc đồng hồ:
“…Đã mười hai giờ rồi à?”

Bùm một cái, Tiền Đa Đa cảm giác huyết áp mình thăng thiên tại chỗ, tay ôm ngực — chỗ vừa nốc xong cả lít cà phê khiến tim đập loạn nhịp — thở không ra hơi:
“M… Mấy… Mấy người!!! Thật sự ngủ tới tận bây giờ á??”

Lộ Đình Châu suy nghĩ một chút, nhìn vẻ mặt trắng bệch của anh ta, lịch sự hỏi lại:
“Anh muốn nghe sự thật, hay nghe lời nói dối ngọt ngào?”

Tiền Đa Đa: Tôi mẹ nó cái gì cũng không muốn nghe!!

Anh ta ôm ngực, nghẹn tới mức muốn xỉu.

Lộ Đình Châu còn quay sang staff bình tĩnh nhắc nhở:
“Mau lên, đạo diễn Tiền sắp tức chết rồi đấy, ai đi gọi 120 đi.”

Tiền Đa Đa: Bây giờ cậu muốn thêm một dao nữa đâm thẳng tim tôi đúng không??

【Hahahahaha anh Lộ, anh có thể nào bớt “thẳng thừng” một chút không】

【Vậy ra suốt đêm thức trắng chỉ có mỗi Tiền Đạo thôi? Một thế giới nơi chỉ có một người chịu tổn thương đã được thành lập!】

【Sao lúc đầu mình lại ngây thơ nghĩ mấy cái thằng chuyên “nằm bẹp” này có thể chăm chỉ cơ chứ】

【Đạo diễn Tiền à, đừng thức đêm nữa, nhìn cái đường ngôi trên đầu anh kìa, từ ngày nhận show này nó đã thụt ra sau thêm mấy hàng rồi】

Năm phút sau, Ninh Lạc đang mơ giấc mơ đẹp: ngồi trên núi gà rán phủ sốt mật ong mù tạt, trong tay còn cầm ly cocktail chuẩn vị với một cái đuôi gà cắm trong ly, vừa gặm gà vừa nhấp từng ngụm.

Bỗng nhiên, một cái đùi gà giơ tay đấm thẳng vào cằm cậu một cú trời giáng, hét toáng:

“Tất cả dậy mau!!!”

Ninh Lạc ôm cằm đau điếng bật dậy khỏi giường, chỉ thấy tiếng gào thét vang vọng khắp nhà, cảm giác như sắp động đất.

Mà tiếng động đất ấy, kỳ thực chẳng phải do đất lở núi rung, mà do Tiền Đa Đa cầm loa phóng thanh thét điên cuồng.

Tiền Đa Đa nhìn lũ nhóc nhếch nhác, mặt mũi ngái ngủ không mở nổi mắt, càng thêm cay cú, chỉ muốn bay lên bóp đầu từng đứa một.

Ánh mắt âm u quét qua, ai nấy rùng mình rợn gáy, cuối cùng cũng lờ mờ nhớ ra mục tiêu hôm nay.

Ninh Lạc làm bộ chuẩn bị lao đi:
“Cảnh sát mở cửa rồi đúng không? Đi mau, chúng tôi phải nhanh chân đến trước! Đừng có ai hòng cướp phần thưởng của tôi!”

Tưởng Tư Kỳ lập tức nhào tới ôm chặt lấy cậu:
“Không được! Điểm thưởng nhất định phải thuộc về tụi anh!”

“Không! Buông ra! Bọn em mới là số một!” — Ninh Lạc vừa bị ôm kéo giật ra sau, vừa vươn tay với tới trước.

Tiền Đa Đa nhìn hai đứa giằng co như quay phim hoạt hình, ngực phập phồng vì tức, bật cười:
“Quay stop-motion hả? Hay là tôi cho hai người mấy hiệu ứng tăng tốc x10 lúc hậu kỳ?”

Hai kẻ đang làm trò cười bị bắt tại trận lập tức lộ ra nụ cười xấu hổ mà không mất lịch sự, vừa gãi đầu vừa xoa tay nịnh nọt.

Chu Kiều hỏi:
“Vậy… điểm cộng thì sao?”

Ninh Lạc cùng đám bạn vội vàng xua tay lia lịa:
“Cho các anh! Cho hết luôn!”
“Ấy ấy, các anh nhận nhiều như vậy rồi, điểm cộng mau lấy đi!”
“Nhặt tiền mới là chuyện quan trọng, thi cử xếp sau nhé!”

Đinh Đãng Mậu nhìn đống điểm cộng cày bằng cách “đốt tiền”, nghiến răng nghiến lợi, suýt nữa cắn vỡ cả hàm răng.

Tiền Đa Đa đứng bên cạnh, chỉ vào mình, vẻ mặt khó tin:
“Vậy là… thật sự… chỉ có mình tôi thức trắng đêm? Chỉ có mình tôi chịu khổ?? Thế còn đám tóc rụng của tôi, các người định tính là fan hâm mộ à??”

Ninh Lạc nhìn phần tóc thưa thớt trên đỉnh đầu anh ta, xúc động thốt lên:
“Tiền Bảo, anh là một bông… bồ công anh đáng yêu đó.”

Không cần gió thổi, đi hai bước cũng bay lả tả rồi

Tiền Đa Đa môi run bần bật, đang định xắn tay áo mắng cho hả dạ, thì đột nhiên bị một đám cảnh sát từ trong lao ra túm chặt lấy tay.

Mấy chú cảnh sát đã nhận lệnh từ trước, nhanh như chớp lôi anh ta ra ngoài:
“Đinh Mão, anh đã bị bắt giữ, lập tức theo chúng tôi về đồn!”

Tiền Đa Đa vùng vẫy điên cuồng:
“Khoan đã, khoan đã! Tôi còn chưa nhập vai mà! Các người buông tôi ra!”

Một anh cảnh sát mím môi nhận xét:
“Nhìn cái dáng gầy teo tóp vậy mà sức khỏe ra phết đấy. Mau, thêm người khiêng chân!”

Tiền Đa Đa vừa há miệng định cãi “ai là đồ gầy teo tóp hả”, thì chân cũng bị xách bổng lên, cả người bị vác như miếng ba chỉ xiên nướng, lủng lẳng giữa không trung, vừa yếu đuối vừa tội nghiệp.

“Khoan! Tôi là đạo diễn! Các người không nghe tôi chỉ đạo thì nghe ai hả! Tôi sẽ trừ lương các người đóooo aaaaaa!”

Anh rướn cổ hét đến khản giọng, vừa ngẩng đầu đã thấy tám vị khách mời đứng xếp hàng tề chỉnh, tay giơ cao vẫy vẫy tạm biệt.

Yến tử, đêm nay ngươi sẽ giương cánh bay xa. Chúc ngươi hạnh phúc nhé, Yến tử!

Tiền Đa Đa một ngụm khí nghẹn ngay lồng ng.ực, đầu ngoẹo một cái gục xuống.

Anh cảnh sát khiêng phía trước hoảng hốt, văng tục:
“Má nó! Giận thì giận, sao còn lấy đầu đập vào mông tôi vậy?!”

— Cái mông tôi nó có tội tình gì đâu cơ chứ?

Tiền Đa Đa hoàn toàn tuyệt vọng.

Đám khách mời đứng xa xa, nghe xong càng cười đến gập người.

Nhưng cười chưa được bao lâu, nghiệp tới rồi.

Ông chủ cửa hàng bưng ra một tin dữ:
“Ôi trời ơi, Đông gia của chúng ta bị bắt rồi! Bây giờ phải gấp rút xoay tiền, quản gia bảo mấy ngày này lương của các cậu tạm thời chưa phát được đâu.”

Lần này đến lượt Ninh Lạc tim đập thình thịch, môi run cầm cập:
“Hắn… hắn Tiền… à nhầm, Đinh Mão bị bắt thì liên quan quái gì đến tiền lương của tụi em?!”

Ông chủ vỗ vai cậu ta, giọng dạy đời:
“Ơ cái thằng này, còn phải hỏi à? Quản gia nhà ta đang gấp rút gom tiền lo chạy vạy cho Đông gia mà! Thời điểm then chốt thế này, tiền bạc là sinh mệnh đấy!”

Ninh Lạc ôm lấy ngực áo mình, mặt mày nhăn nhúm, tưởng đâu sắp thốt ra câu gì xúc động, ai nấy đều im lặng chờ.

Quả nhiên, Ninh Lạc lên tiếng, nghẹn ngào:
“Biết vậy… lúc nãy tôi đã lột luôn bộ quần áo của anh ta đem bán rồi!”

Mọi người: “……”

…Được thôi, đúng là cậu, thật không hổ danh Ninh Lạc!

Đinh Đãng Mậu không ngờ mình chỉ đi quay một chương trình tạp kỹ mà xui xẻo đủ đường, giờ còn phải chịu đói, sắc mặt kém đi thấy rõ:
“Vậy bọn mình ăn cái gì đây?”

“Cuối cùng cậu cũng chịu hỏi câu này rồi,” Chu Kiều chậm rãi đáp, “Đây cũng là bài toán nan giải mà chúng ta phải nghĩ suốt cả mùa.”

Lộ Đình Châu bỗng nhiên nhớ tới một người bạn mà mình đã quẳng ra khỏi đầu:
“Tôi có một người bạn đang quay phim ở phim trường đối diện.”

Vừa dứt lời, bảy cặp mắt đồng loạt quay sang nhìn anh.
“…Tôi sẽ đi hỏi thử.”

Anh gọi điện cho Lâm Ngạn Y, đối phương vừa bắt máy đã oang oang:
“Trời ơi, đây là cuộc điện thoại hiếm hoi của ngài Lộ bận yêu đến mức không có thời gian ngó ngàng đến ai sao? Tôi cảm động muốn khóc đây, cả đời chưa rơi giọt nước mắt nào, vậy mà hôm nay đành nhỏ một giọt để chúc mừng tình yêu vĩ đại của các người!”

“…Gửi ít đồ ăn qua đây đi.”

Lâm Ngạn Y phì một tiếng:
“Lộ Đình Châu, thái độ cầu xin người ta của anh đấy à? Anh tưởng tôi không xem livestream chắc?”

Lộ Đình Châu nhíu mày, cảm thấy việc một người chỉ cần mở miệng đã khiến người khác nổi khùng cũng là một dạng ‘tài năng’ đặc biệt.

Nhưng dù cằn nhằn vậy, cuối cùng Lâm Ngạn Y vẫn gửi rất nhiều đồ ăn tới, chỉ tiếc vì bận quay phim nên không thể đích thân đến.

Ninh Lạc vui vẻ nhận lấy suất cơm đoàn phim, vừa nhai vừa gặm xương:
“Trên đời này vẫn còn nhiều người tốt lắm.”

Lộ Đình Châu nghe xong, thầm thay mặt hai chữ “người tốt” mà cảm thấy bị xúc phạm.

Trong lúc đang ăn uống vui vẻ, Ninh Dương — người lâu rồi không lộ diện — bỗng xuất hiện, gõ nhẹ lên người Ninh Lạc.

【Rãnh mỡ của em trai cháy hàng, không restock: Em còn tư liệu bóc phốt nào của Đinh Đãng Mậu không?】

【Otaku Lạc béo: Có một đoạn video do Tưởng Bội Ngôn quay lại, anh có lấy không?】

Ninh Dương ngắn gọn:
【Gửi anh】

Video khá dài nên mất một lúc mới tải xong. Mười phút sau, Ninh Dương nhận được, mở ra xem, đến đoạn Đinh Đãng Mậu thẳng thừng nói “cậu bị cách chức thì liên quan gì đến tôi”, Ninh Dương lạnh lùng cười khẩy:
“Đồ ngu, bảo sao vừa mới té ngã là bị giẫm đạp.”

Vừa chửi, anh vừa cắm đầu cắm cổ cắn miếng dưa hấu tươi mát mà thư ký Tiền hôm nay vừa dâng lên để hạ hỏa.

Ánh mắt thư ký Tiền dán chặt vào quả dưa hấu mình mua mà chưa kịp ăn lấy một miếng, vừa đẩy gọng kính vừa thông báo:
“Hiện tại nhà trường đã điều tra ra người xử lý vụ việc năm đó, xác định Đinh Đãng Mậu không chỉ gian lận học thuật mà còn đạo nhái thành quả nghiên cứu của người khác, ở trong trường còn nhiều lần bắt nạt bạn cùng phòng, vi phạm quy định học đường nghiêm trọng. Ngoài ra, nhà họ Đinh còn bị phát hiện đối xử hà khắc với con gái đến mức có thể coi là ngược đãi, thúc ép đào tạo ra thần tượng nhằm kiếm tiền. Chỉ cần khui hai chuyện này ra, sự nghiệp của Đinh Đãng Mậu sẽ hoàn toàn sụp đổ.”

“Chỉ sụp đổ thôi thì chưa đủ.” Ninh Dương nheo mắt “Loại người như hắn, đáng lẽ phải nhanh chóng bồi thường thiệt hại, rút khỏi giới giải trí, còn phải cùng nhà họ Đinh bị kiện ra tòa! À đúng rồi, còn phải đền cho tôi tiền vi phạm hợp đồng — năm mươi triệu.”

Năm mươi triệu, vừa vặn chính là số tiền năm đó Đinh Đãng Mậu đã hãm hại anh.

Thư ký Tiền chuyên môn đảm nhận việc “bơm cảm xúc”, mặt lạnh như tiền nhưng vẫn vỗ tay bôm bốp đầy nhiệt huyết, giọng đầy phấn khích:
“Ngài Ninh thật anh minh, bước đi hiểm ‘Ninh Lạc hạ lưu’ cuối cùng đã lật ngược tình thế, một chiêu đoạt mạng, giết người không thấy máu, mối thù nhiều năm rốt cuộc đã được trả!”

Ninh Dương xoa cằm, cực kỳ hài lòng:
“Hôm nay đám người kia nghỉ đúng không? Sống cốt là để vận động, bảo họ ——–——–đừng nghỉ nữa, chiều nay cho bọn họ đi tham gia buổi gặp mặt fan luôn đi.”

Thư ký Tiền cực kỳ hiểu ý:
“Rồi trong lúc đó tìm đúng thời điểm tung tin ra, cho hắn trở tay không kịp!”

“Không hổ là tâm phúc của tôi.” Ninh Dương lại cắm thêm một miếng dưa hấu.

Ơ? Sao mùi vị hơi lạ nhỉ? Không đúng lắm, ăn thêm miếng nữa thử coi.

Thư ký Tiền nhìn anh ăn nửa quả dưa, do dự mở miệng:
“Ông chủ, có chuyện này tôi nghĩ vẫn nên nói cho ngài biết một tiếng.”

“Nói đi.”

“Dưa hấu… đã mua được năm ngày rồi, chắc là đã xảy ra một chút xíu, chút xíu thôi, phản ứng hóa học không đáng kể.”

Ninh Dương: “……”

Anh tức nghẹn:
“Cậu là đồ tâm phúc tai họa mà!”

——–——–

Ban đầu, Ninh Lạc định tận hưởng kỳ nghỉ hiếm hoi của mình một cách tử tế, ai ngờ lại đột ngột nhận được thông báo rằng chiều nay có một buổi phúc lợi — được gặp mặt fan đã lặn lội tới tận đây, kiểu như ghé thăm phim trường, trò chuyện thoải mái.

Nếu là nhiệm vụ khác thì chắc chắn cậu sẽ chửi tiền Đa Đa không biết làm người, nhưng nghe đến việc gặp fan thì hoàn toàn không có gì để phàn nàn, lập tức gật đầu:
“Được thôi.”

Những fan mấy ngày nay vẫn túc trực ngoài cổ trấn không ngờ lại có bất ngờ lớn thế này, vui sướng reo hò.

Một nước đi của Ninh Dương, ba bên đều thắng.

Ai nấy đều vui vẻ, trừ Đinh Đãng Mậu.

Hắn hoàn toàn không ngờ lại nhanh như vậy phải đối mặt với fan, vừa nghĩ tới những chuyện xấu trên mạng bị bới ra gần đây là đã nuốt nước bọt cái ực, cực kỳ kháng cự chuyện gặp mặt fan, thậm chí còn bực bội, sợ họ hỏi những thứ không nên hỏi.

Nhưng cũng chẳng thể trốn, đang phát livestream, đến cả giả bệnh cũng không kịp, chỉ đành bị đẩy ra như vịt lên thớt, miễn cưỡng cùng mọi người đi ra cổng thành.

Ninh Lạc nhìn thế giới bên ngoài đã lâu không thấy, thở dài một hơi sâu:
“Tôi có ảo giác mình vừa ngồi tù, giờ được người nhà tới thăm.”

Cửa lối an toàn vừa mở ra, mọi người lập tức nhìn thấy fan nhà mình.

Không có gì bất ngờ, đúng là mỗi nhà một phong cách, cực kỳ rõ rệt.

Ninh Lạc vươn cổ tìm fan của mình, cười tươi rói.

Có người gọi cậu:
“Lạc Bảo, bên này!”

Ninh Lạc lập tức nhìn qua, giữa một rừng băng-rôn như “Anh Lộ, hẹn gặp trên đỉnh vinh quang”, “Dây leo già, cây khô, quạ u ám, A Kiều về nhà với em đi”, “Thích Bảo Bảo, coi như em có mắt chọn người”…, bị cậu chuẩn xác bắt được.

Fan reo hò vang dậy, giơ cao tấm băng-rôn đã chuẩn bị sẵn:

“Ninh Lạc, con mẹ nó, cậu là cực phẩm của cả Trung Quốc đó!”

Ninh Lạc trước mắt tối sầm:
“……………………”

Đứa nào bịa tàm xàm thì cút khỏi China đi! Cút hết! Tống hết ra nước ngoài ăn cơm Tây đi!!

Mấy người đang cười tươi trò chuyện thì nụ cười đồng loạt đông cứng trên mặt, lục tục bịt tai, rồi đồng loạt quay nhìn… băng-rôn của Ninh Lạc.

Không biết ai là người đầu tiên bật cười, nhưng ngay sau đó tất cả đều cười gập cả người.

Đạo diễn hoàn toàn mặc kệ sống chết của Ninh Lạc, lập tức cắt cận cảnh tấm băng-rôn chói lóa kia, khiến bình luận live tràn ngập một loạt “hahahaha”:

【Thật sự chịu thua, fan nhà Lạc trung bình ai cũng là siêu cấp “gây chú ý”!】

【Bắt đầu bài số 6: bài tập massage mắt – bấu chặt ngón chân xuống đất.】

【Đã tiếp thu! Lần sau tôi cũng làm băng-rôn thế này.】

【Fan nhà Ninh Lạc ăn đứt trận đấu hôm nay luôn rồi.】

Ninh Lạc mắt trống rỗng:
“Biết vậy thà nằm thối trong đất còn hơn…”

Fan hâm mộ vội vàng an ủi cậu:
“Đừng buồn mà, Lạc Bảo, đây toàn là tình yêu của bọn em dành cho anh đó! Anh nhìn xem, có bao nhiêu người yêu thích anh kia mà. À đúng rồi, nhóm fan của anh kín người rồi, anh có thể rời nhóm để nhường chỗ cho em vào được không?”

【Giáo viên ơi, sau này Tử Hàm nhà chúng tôi sẽ không tham gia vào những hoạt động như thế này nữa!】

Ninh Lạc cố gắng nặn ra một nụ cười, mà nụ cười còn méo mó hết cả lên:
“Chuyện quan trọng thế này, lần sau giao cho Liên Hiệp Quốc xử lý đi.”

Đám fan cười phá lên.

Bi kịch và hạnh phúc của loài người vốn không hề tương thông. Ngoài Ninh Lạc ra, những người còn lại đều đang rất vui vẻ.

Bên này, Đinh Thiệu Ý lại cảm thấy có chút kỳ diệu, bởi vì cô bé cũng có fan, mà còn không ít. Các cô gái nhiệt tình vây quanh cô bé, ríu rít không thôi.

“Nhìn gần mới thấy em bé đáng yêu quá trời.”

“Ý Ý, cười với chị một cái nào~”

“Thôi nào, biết em ấy nhát mà, đừng trêu nữa.”

Đinh Thiệu Ý quả thật có hơi lúng túng. Ngoài mấy vị khách mời lần này ra, đây là lần đầu tiên cô bé được người khác bày tỏ yêu thích mãnh liệt đến vậy.

Hóa ra… mình cũng có thể được người ta yêu mến sao?

Đinh Thiệu Ý bối rối vò nhẹ vạt váy, gương mặt ít khi có biểu cảm bỗng dưng nở một nụ cười nhè nhẹ. Nhưng vì không quen nên sợ mình cười xấu, cô bé vội mím môi, cúi đầu nhìn đất, đến mức vành tai đỏ ửng lên.

Các cô gái xung quanh thì bị vẻ đáng yêu ấy của cô bé làm cho phát cuồng, la hét không ngừng, hiện trường lập tức náo loạn.

Trái lại, bên Đinh Đãng Mậu lại là một không khí hoàn toàn khác.

Biết gần đây dư luận mạng không tốt, các fan của hắn dù đến cũng cười rất gượng gạo, nhưng lại sợ Đinh Đãng Mậu nhìn ra nên ai nấy đều cố tỏ ra vui vẻ, liên tục hỏi hắn về cảm nhận khi ghi hình.

“Miêu Miêu yên tâm đi, có bọn em ở đây, nhất định không để anh chịu ấm ức!” Một cô gái vừa vỗ ngực, nhưng bộ dạng lại chẳng mấy vững vàng.

Khi tôi gặp chuyện, các người có đứng ra nói giúp tôi không? Có ai xông pha tuyến đầu vì tôi không?

Đinh Đãng Mậu ngoài miệng cười hì hì:
“Ha ha, cảm ơn mọi người nhé.”

Nhưng trong lòng chỉ mong hoạt động này nhanh nhanh kết thúc.

Ngay sau đó, trong đám fan bắt đầu vang lên những tiếng xôn xao, từ nhóm fan người khác rồi đến cả fan Đinh, khiến bầu không khí hỗn loạn.

“Có chuyện gì vậy?”

“Xảy ra chuyện gì thế?”

“Mau lên! Mau xem điện thoại, xem hot search đi!”

Đám dân hóng chuyện mù mờ lập tức lấy điện thoại ra, lao vào bảng hot search.

Ninh Lạc lục lọi khắp túi mình cũng không thấy điện thoại đâu, mới nhớ ra chắc để quên lúc ăn cơm rồi. Cậu vội bám lấy tay áo Lộ Đình Châu, ngẩng đầu dụi dụi anh, năn nỉ:
“Cái gì vậy anh? Cho em xem với!”

Có một cục bông mềm mại chui vào lòng, Lộ Đình Châu theo thói quen xoa đầu cậu một cái, rồi trong tiếng la hét chói tai của fan, đưa điện thoại cho Ninh Lạc.

Ninh Lạc theo thói quen đọc lớn:
“Đinh Đãng Mậu gian lận học thuật…”

Đọc được nửa câu thì bị Lộ Đình Châu nhanh tay bịt miệng ngăn lại, sau đó mới buông ra, đầu ngón tay đặt nhẹ lên môi cậu, ánh mắt tỏ vẻ không đồng tình.

Ninh Lạc lập tức hiểu ý.

“Woaaa~”

“Ôi ôi ôi ôi ôi ôi ôi!”

Các fan ship couple lúc này bận rộn muốn chết, vừa phải hóng drama vừa phải hét lên vì khoảnh khắc ngọt ngào trước mắt.

Các từ khóa trên hot search đơn giản, ngắn gọn, nhưng nội dung thì gây chấn động cực mạnh.

#Đinh_Đãng_Mậu_gian_lận_học_thuật_các_đối_tượng_liên_quan_bị_tạm_giam

#Đinh_Đãng_Mậu_bạo_lực_học_đường

#Mẹ_của_Đinh_nói_về_con_đường_nuôi_dưỡng_thiên_tài_tự_hào_kể_về_kế_hoạch_“nhào_nặn_thần_tượng”

#Đinh_Thiệu_Ý_không_có_tuổi_thơ

#Anh_em_nhà_họ_Đinh_thực_sự_cùng_cha_mẹ_sinh_ra?

Các từ khóa đều cực kỳ bùng nổ.
Viên đá mà Lộ Đình Châu ném ra lúc trước đã thành công dẫn dụ Ninh Dương vào cuộc. Anh ta móc ra từng lớp bùn đất, lôi hết mọi chuyện xấu xa ra ánh sáng, và nhờ thông tin Lộ Đình Châu tung ra, cuối cùng giáng xuống một đòn chí mạng.

Gian lận, đạo văn, nói dối, bạo lực học đường…
Tất cả những nhãn mác tiêu cực đều dồn hết lên một người, như thể một hình nhân được nặn từ bùn dơ bẩn thỉu nhất.

Bên ngoài bóng bẩy, bên trong mục rỗng.

Fan của Đinh Đãng Mậu thì chết lặng, không tin nổi vào những gì họ đang thấy, đờ đẫn nhìn về phía người mà họ từng coi là ánh sáng.

“Choang” một tiếng —
Là chiếc điện thoại trong tay Đinh Đãng Mậu rơi xuống đất.

Tiếng động ấy dường như làm hắn giật bắn cả người, thân thể run lên bần bật, cổ họng như bị bóp chặt, cố gắng lắm mới rặn ra được mấy chữ:
“Không phải… không phải… không phải… Sao lại thế này? Sao vẫn còn người bịa đặt? Luật sư đâu? Sao chưa kiện chúng nó?!”

Hắn vẫn đang liều mạng biện bạch, nhưng khoảnh khắc vừa rồi, vẻ mặt hoảng hốt lộ rõ trước ống kính.

Sự chột dạ đó, không thể nào giả vờ.

Lại một tiếng “bốp” vang lên.

Một cô gái vừa nãy còn cười dịu dàng, vòng tay ôm Đinh Thiệu Ý, giờ đây đã nổi giận đùng đùng, chỉ tay thẳng mặt Đinh Đãng Mậu:
“Kiện mẹ mày ấy! Hôm nay bà đây đập chết mày luôn!”

Chửi xong vẫn chưa hả giận, cô gái đó trở tay tát thêm hai cái giòn tan nữa, tiếng vang dội cả sân.

Bộ móng tay xinh đẹp của cô cào rách mặt Đinh Đãng Mậu, để lại mấy vết xước đỏ tươi.

Không chỉ riêng cô ấy, bất kỳ ai khi nhìn thấy bảng thời gian biểu của Đinh Thiệu Ý — một lịch trình kín bưng đến ngạt thở — đều cảm thấy phẫn nộ không chịu nổi.

Trong bảng ấy, thậm chí thời gian đi vệ sinh cũng bị quy định chặt chẽ — mỗi ngày ba lần, mỗi lần đúng năm phút.
Và để ép buộc thực hiện được, cô bé còn bị phải kiểm soát cả lượng ăn uống, lượng nước nạp vào.

Cái gia đình này coi con gái mình là cái thứ gì?
Ngay cả chuyện bài tiết cũng phải kiểm soát, coi cô bé như cục thịt mặc cho đám người thân ấy vo nắn bóp méo à?!

Mọi chuyện xảy ra trong chớp mắt, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, Đinh Đãng Mậu đã bị cô gái kia giáng cho một đá bằng gót giày ngay vào chỗ hiểm.
Đau đến mức mặt hắn méo xệch, lập tức quỳ rạp xuống đất, gào thét thảm thiết.

“Đừng tưởng cô nhóc nhà chị đây dễ bắt nạt! Dù nhóc Ý có hiền thì cũng có người đứng ra bảo vệ!”

Tiếng gào của Đinh Đãng Mậu như kéo tất cả mọi người về thực tại.

Fan Đinh người thì tức muốn lao lên đánh nhau, người thì bù lu bù loa khóc rống, người thì ngơ ngác đứng im bị đám đông đẩy tới tấp.

Tiền Đa Đa đã rời sân khấu, phó đạo diễn vội vàng chỉ huy đội bảo vệ ổn định trật tự:
“Bình tĩnh! Mọi người bình tĩnh lại!”

Vừa hô vừa chạy đi kéo hai bên ra:
“Đừng đánh nữa! Mau đưa người đi bệnh viện!”

Ninh Lạc và những người khác lúc này mới phản ứng lại, cũng nhanh chóng chạy tới can ngăn.

Chỉ là, ai cũng ngầm “thiên vị”, ra sức giữ chặt Đinh Đãng Mậu, không để hắn phản kháng:
“Đừng đánh nữa, mau dừng tay đi!”

Trong lúc hỗn loạn, không biết ai giơ chân giơ tay đạp thêm mấy phát, khiến Đinh Đãng Mậu ăn thêm vài cú đau điếng.

Bọn con trai ngại không dám động tay với nữ, chỉ có Đinh Thiệu Ý là nhẹ nhàng kéo kéo góc áo cô gái nọ.

Cô gái đang lăm lăm xắn tay áo định đánh tiếp, bị động tác đó làm khựng lại.
Chỉ là một cái kéo rất nhẹ, vậy mà khiến cô lập tức im bặt, ngồi xuống ôm lấy Đinh Thiệu Ý, lau nước mắt, nghẹn ngào nói:
“Nhóc Ý đừng buồn, chị sẽ đánh cho tên đó què nửa người để đòi lại công bằng cho em!”

“Em không buồn” Đinh Thiệu Ý vụng về tìm lời an ủi, cảm thấy chuyện này còn khó hơn giải bài toán vi phân cao cấp, cau mày nhỏ giọng nói:
“Hay em cười cho chị xem? Em cười lần nữa, chắc chị sẽ vui hơn.”

Những lời cô bé thốt ra lại càng khiến tình hình tồi tệ hơn.
Cô gái vừa nãy còn mạnh mẽ giờ khựng lại, rồi bỗng ôm chặt Đinh Thiệu Ý, òa khóc nức nở:
“Đừng ở lại nhà họ Đinh nữa! Về nhà chị đi! Chị tình nguyện không cần gây tê cũng sinh em ra lần nữa!”

Lời của tác giả:
Các fan khác của bé Ý: Sao lại còn có vụ giành con thế này!!

Bình Luận (0)
Comment