Cả Giới Giải Trí Đều Nghe Thấy Tôi Phát Điên

Chương 129

Đinh Thiệu Ý sững người, theo phản xạ quay sang nhìn Ninh Lạc.

Bị ánh mắt đó chiếu tới, Ninh Lạc hơi ấp úng: “Đừng… đừng nhìn anh, anh không có ý định làm mẹ em đâu.”

Biểu cảm của Đinh Thiệu Ý lúc này như muốn nói ngàn lời mà chẳng nên câu.

Cùng một biểu cảm y hệt là cô gái đang ôm chặt lấy Đinh Thiệu Ý vừa khóc vừa gào, hai gương mặt áp sát, cùng lúc lên án não bộ hay lệch tần số của Ninh Lạc.

Ninh Lạc gãi mũi, cười gượng: “He he…”

Có đẻ thì cũng là Lộ Đình Châu đẻ, liên quan gì tới mình 

Lộ Đình Châu nửa cười nửa không nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt đầy vẻ “em điên rồi à?”.

Tới cả Tưởng Bội Ngôn đứng bên cạnh cũng suýt không nhịn nổi, cố gắng giữ mặt nghiêm để khỏi phá lên cười, chỉ sợ bị anh Lộ nào đó liếc một cái, xách cả đống phiền phức đổ lên đầu mình.

Cậu ta còn chưa muốn nửa đêm vừa ngủ vừa phải hé mắt đứng gác luân phiên.

Cả nhóm đang bị kéo theo dòng suy nghĩ thì suýt nữa để Đinh Đãng Mậu vùng ra được nhờ sức mạnh của sự điên cuồng: “Thả tôi ra! Tôi phải tìm gương! Có gương không?! Tôi chắc chắn là bị hủy dung rồi! Tôi phải bắt con nhỏ đó trả giá!”

Cô gái tóc ngắn đang giữ chặt bạn nữ tránh không cho xông lên đánh mẹ ruột mình nghe vậy liền xoay người cực gọn, giơ tay tát cho Đinh Đãng Mậu thêm một phát như trời giáng: “Mặt mũi như trái bí ngô héo chấm hai hố đen làm mắt còn đòi người ta trả giá? Sao không tự vả cho tỉnh táo lại đi?!”

Đinh Đãng Mậu bị vả thêm phát nữa, choáng váng toàn tập. Hai bên mặt sưng đỏ lên rất đều, đúng chuẩn thẩm mỹ cân đối.

Ha ha ha, cái tát này có bôi cồn i-ốt, vừa tát vừa khử trùng, đánh lên mặt hắn, mà sướng tận tim tôi

Cả nhóm Ninh Lạc cũng thấy chướng mắt với hành động của Đinh Đãng Mậu từ lâu rồi.

【Chết tiệt, cảm giác thật tuyệt】

【Biết là đánh người không đúng, nhưng trừ thằng này ra thì thôi】

【Phải vứt nó vô chảo dầu, xem là dầu bắn hay nó bắn】

【Tôi học sấp mặt, sáng nào cũng 8h bò vào thư viện, cuối cùng thua thằng nạp tiền—giết!】

【Trùng hợp ghê, hôm nay là rằm tháng Bảy, để tôi đốt ít vàng mã cho nhà họ Đinh, khỏi cần cảm ơn】

Đinh Đãng Mậu ôm mặt, phản ứng lại rồi gào lên như lên cơn: “Mày… mày dám đánh tao?!”

Chẳng thèm để ý máy quay vẫn đang chạy, hắn xắn tay định xông lên đánh trả.

Nhóm Ninh Lạc vội vàng túm lấy, y như đang giữ một con heo rừng đang điên cuồng muốn đào đất mà chạy.

Ninh Lạc vừa giữ vừa hét: “Ây da đừng manh động mà, dĩ hoà vi quý, bớt giận bớt giận, thôi thôi bỏ đi, đừng chấp làm gì, người ta cũng đâu có ác ý.”

Đinh Đãng Mậu dúi cái mặt bị tát cho sưng vù vào sát mặt Ninh Lạc, ấm ức chờ câu trả lời: “Đây mà gọi là không ác ý?”

Ninh Lạc trố mắt làm ngơ, đẩy cái mặt kia về như thể hàng lỗi cần hoàn trả, tay giơ lên che tầm nhìn: “Cô gái ấy còn nhỏ, cậu nhịn chút đi, nhịn là phúc đấy. Có gì đâu, chuyện nhỏ ấy mà. Ê đừng nổi nóng, nói thật là tôi nghĩ cho anh đó, lễ lạt thế này đừng để mất vui.”

Tào Cẩm Lưu đứng bên cạnh co giật khoé miệng dữ dội, trong đầu bất giác nhớ lại mấy ông bà họ hàng trời ơi đất hỡi nhà mình.

Mặt mũi của anh Ninh đúng là khiến người ta khó chịu cực độ, vì quá… thật thà.

Đinh Đãng Mậu tức đến tím môi, chỉ tay vào mặt Ninh Lạc gào lên: “Cái gì mà lễ lạt lớn? Lễ cái con khỉ gì? Hả??”

Rằm tháng Bảy đấy, tiễn vong hồn như anh về đúng nơi quy định

Lộ Đình Châu mặt lạnh như tiền, một tay bóp chặt cổ tay Đinh Đãng Mậu ấn xuống, quay sang nói với phó đạo diễn đang đứng bên run như cầy sấy: “Dẫn hắn đi.”

Đinh Đãng Mậu giãy dụa vẫn không thoát nổi, muốn hét lên bảo buông ra, nhưng lại bắt gặp ánh mắt của Lộ Đình Châu khẽ liếc xuống ngón tay vừa nãy dám chỉ vào mặt Ninh Lạc, lập tức nín bặt.

… Hơi, hơi đáng sợ thật. Đinh Đãng Mậu nuốt nước miếng, sợ Lộ Đình Châu bẻ gãy tay mình thật.

Phó đạo diễn thì đang xoắn xuýt vì không biết dẹp loạn thế nào, giờ nghe Lộ Đình Châu lên tiếng như bắt được vàng, lập tức làm theo. Bên phía bảo vệ cũng tăng cường lực lượng để giải tán đám fan Đinh Đãng Mậu đang kích động.

“Sao lại đuổi bọn tôi?! Lý do đâu?!”

“Mấy người mù à?! Không thấy em trai tui bị bắt nạt hả?!”

“Tôi không tin ảnh làm mấy chuyện đó, chắc chắn là bị người ta hãm hại!”

Còn có kẻ gào toáng lên như rạch họng: “Đinh Thiệu Ý! Có phải mày làm không?! Mày chắc chắn đang bịa chuyện! Mau xin lỗi anh nhà tao đi!”

Bảo vệ vừa kéo người vừa thầm lẩm bẩm: Đã thương hắn thế thì vô làm em gái hắn đi, xem coi mình đậu Đại học A hay vào trại cải tạo.

Nói chứ, người có con nhỏ đều không chịu nổi cảnh Đinh Thiệu Ý bị đối xử như thế, tưởng tượng đứa bé đó là con mình thì chỉ muốn vác gậy đi vả cả nhà họ Đinh một trận.

Huống gì bài viết đứng đầu dưới tag “Mẹ của Đinh phát biểu về thiên tài và kế hoạch thần thánh” chính là đoạn video mẹ Đinh ngồi khoe khoang mặt mày rạng rỡ.

Không biết xấu hổ thì chớ, còn lấy làm tự hào, kết lại còn vênh mặt nói: “Sau này Thiệu Ý lớn lên phải cảm ơn chúng tôi, chính nhờ nỗ lực của chúng tôi mà con bé có tương lai rộng mở hơn.”

Người xem chỉ muốn tặng bà ta một cú tát ảo xuyên màn hình cho bõ tức.

Quản lý của Đinh Đãng Mậu thì sắp hóa điên rồi.

Hắn không ngờ mọi chuyện lại nổ đúng lúc này, đã vậy còn livestream ngay trước mặt fan của bao nhà!

Đến thời gian xử lý khủng hoảng cũng không có, sự việc đã như quả cầu tuyết, lăn một phát là mất kiểm soát hoàn toàn.

Hắn nhìn điện thoại thấy Sơ Trác gửi ngay lúc đó một yêu cầu bồi thường rất đúng thời điểm, trong lòng dâng lên một nỗi nghi ngờ… cảm giác như mình bị lừa rồi.

Trợ lý bên cạnh thì hoảng loạn chạy quanh, hét lên: “Anh Vương ơi! Giờ ta làm sao đây?!”

Người bị gọi là anh Vương từ tốn gập điện thoại lại, chậm rãi nằm dài ra ghế sofa, hai tay đan trước ngực: “Cái lỗ to thế này… cậu có thể bắt đầu tìm dây và ghế được rồi.”

Trợ lý khóc như mưa: “Hả? Gì cơ?”

Anh Vương nhìn trần nhà, giọng bình thản mà nghe như tan nát: “Đầu thai sớm thì hưởng phúc sớm.”

“……”

Giờ đang kỳ nghỉ hè, mạng xã hội thì bùng nổ, trường đại học nơi Đinh Đãng Mậu học cũng đã ra thông báo chính thức, cực kỳ cứng rắn, tuyên bố cắt đứt quan hệ và sẽ phối hợp điều tra, thể hiện thành ý tuyệt đối.

Dù đã cố dập tắt vụ việc, ban giám hiệu nhà trường cũng hiểu rõ—việc tuyển sinh mấy năm tới chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng nặng nề. Đã có tân sinh viên kêu trời, thắc mắc vì sao lại thi vào cái trường này, nghi ngờ trường học nào cũng cùng một giuộc, chỉ sợ sau này mình cũng thành bàn đạp cho mấy nhà giàu leo lên. Cả group tân sinh viên sục sôi như muốn bạo động.

Ban lãnh đạo giờ chỉ hận không thể đem Đinh Đãng Mậu ra xé xác sống, nuốt từng miếng cho hả giận.

Về phần Đinh Đãng Mậu, lúc đầu còn mải lo gương mặt mình có bị hủy hoại không, sợ không làm idol được nữa. Nhưng rồi hắn nhanh chóng nhận ra—mặt mũi chỉ là thiệt hại nhỏ nhất trong đống tai họa này.

Điện thoại hắn sắp nổ tung vì tin nhắn dồn dập từ các bên hợp tác, ai cũng đòi hắn phải đưa ra lời giải thích. Hắn ký cả đống hợp đồng quảng cáo, còn dính điều khoản bồi thường nếu vi phạm. Tính sơ sơ tiền đền đã lên tới hàng trăm triệu tệ.

Mấy năm trời làm lụng, coi như đổ sông đổ biển. Thậm chí còn bị vắt kiệt sức.

Mắt hắn đỏ hoe, gần như sắp khóc:
“Tiền của tôi! Tôi đưa hết ra rồi! Giờ tôi phải làm sao?!”

Đinh Thiệu Ý đứng bên cạnh nhìn hắn cả buổi, từ tốn nói:
“Anh đừng hoảng. Nếu anh muốn, có thể tìm một chị đại giàu rồi cưới. Sau đó ở nhà làm nội trợ, chăm chỉ, đảm đang, biết đâu cả con riêng người ta cũng thương anh… thế là vẫn có người sẵn sàng nuôi anh đấy.”

Nam nhi sao không bán mình đổi cơm.

Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn Đinh Thiệu Ý, kiểu như không tin nổi mấy lời đó lại từ miệng con bé phát ra.

Đinh Đãng Mậu thì hoàn toàn ngớ người, đây là lần đầu tiên bị Đinh Thiệu Ý phản bác thẳng mặt:
“Em… Em học mấy cái này từ đâu ra?!”

Mọi ánh mắt lặng lẽ chuyển hướng về phía Ninh Lạc.

Ninh Lạc thì đang hồi tưởng lại câu chất như nước cất của Đinh Thiệu Ý lúc nãy:

“Không ngờ đúng không, Đinh Đãng Mậu? Đại nạn kiếp này của anh không phải là lái Porsche, mà là dọn nhà vệ sinh thuê đó.”

Lúc này, Tưởng Bội Ngôn huých hắn, chỉ vào Đinh Thiệu Ý:
“Đệ tử ruột của ông đó. Truyền nhân chính tông luôn đấy.”

Cùng lúc đó, Lộ Đình Châu cúi xuống nói gì đó với Đinh Thiệu Ý rồi bế cô bé lên, đưa về phòng nghỉ trên tầng hai. Đinh Thiệu Ý không phản kháng gì, thoải mái nằm ra luôn, khiến Tưởng Bội Ngôn phải cảm thán:
“Hai người đó thân thiết thế cơ à? Mai mốt chia tay rồi, tôi kiến nghị chia quyền nuôi em gái nha.”

“Ông nói bậy bạ gì vậy?” Ninh Lạc phản đối.

Tưởng Tư Kỳ cũng góp lời:
“Đúng đấy, dù gì cũng phải để em gái được anh ta nhận nuôi chứ”

Ninh Lạc nhìn hai anh em họ Tưởng, rồi cúi đầu bẽn lẽn, ngượng ngùng đáp:
“Tôi với anh yêu của tôi… không chia tay đâu.”

Tưởng Bội Ngôn & Tưởng Tư Kỳ: “…”

Tưởng Tư Kỳ day trán, hối hận:
“Tôi đúng là không nên mở miệng ra mà.”

Còn Đinh Đãng Mậu thì:
“…”

Ủa rồi không ai quan tâm hắn hết hả? Mấy người tính ngồi tám chuyện tới khuya, không ai ngó ngàng gì đến hắn luôn hả?!?

Chỉ có Tiền Đa Đa vội vã chạy đến, vừa thấy hắn là hỏi ngay:
“Anh Đinh, chúng ta bàn luôn chuyện bồi thường được không?”

Đinh Đãng Mậu siết chặt điện thoại, tức đến nghẹt thở.

Cái loại quan tâm này, khỏi cần cũng được!

Tiền Đa Đa thấy mặt hắn tím tái, vội hét lên:
“Anh Đinh đừng ngất nhé! Giờ có khi anh còn không đủ tiền trả viện phí đâu!”

Đinh Đãng Mậu bị chọc giận đến tỉnh táo luôn.

Hắn thật sự không hiểu nổi—tại sao mình lại nhận lời tham gia cái show quái quỷ này?!

Tham gia chương trình này chính là quyết định ngu ngốc nhất đời hắn. Vừa mới lên sóng đã tụt dốc không phanh, cuối cùng còn nổ ra bê bối chấn động như vậy. Giữa kỳ nghỉ hè – thời điểm hot nhất mạng xã hội – hắn bị treo nguyên một tuần trên top tìm kiếm Weibo, sống vật vờ rồi bị đóng đinh vào cột nhục nhã.

Kế hoạch “nhào nặn thần tượng” ban đầu của nhà họ Đinh chính thức tan thành mây khói. Mẹ Đinh khi nhận được tin vẫn đang bận rộn chu du khắp cả nước để mở hội thảo, tẩy não các bậc phụ huynh về “giáo dục con cái đúng cách” và tranh thủ vơ vét một mớ tiền.

Hành vi như vậy lập tức bị cơ quan chức năng can thiệp và đình chỉ.

Điều khiến mọi người khó hiểu là khi phóng viên phỏng vấn một số phụ huynh từng bỏ tiền ra nghe hội thảo, họ vẫn một mực khẳng định:
“Cô Đinh nói hoàn toàn đúng! Con cái không dạy dỗ từ nhỏ thì lớn lên còn ra gì nữa? Cái gì mà tuổi thơ vui vẻ? Trẻ con thì biết gì, mấy người không hiểu nỗi lòng của cha mẹ tụi tôi đâu! Giờ không học, sau này sẽ khổ cả đời!”

Hỏi ra mới biết: con họ… mới lên lớp Hai.

【…Mấy người điên hết rồi à? Tôi tưởng con sắp thi đại học tới nơi rồi cơ】
【Phì phì phì! Giờ tôi khổ, là để sau này khổ thêm mười mấy năm nữa hả?!】
【Lớp Hai mà đã học kiểu đó? Mấy đứa nhỏ kiểu này sau này không có vấn đề tâm lý mới lạ đó】
【Nhất định sẽ có. Kiểu đó lớn lên không biết giao tiếp, khả năng cảm nhận cảm xúc chắc chắn có vấn đề】
【Nhà đối diện tôi cũng vậy… Sau kỳ thi đại học đã tự tử, vì cảm thấy mình đã hoàn thành tâm nguyện của cha mẹ, coi như xong một kiếp】
【Tôi muốn chửi thề quá rồi】
【Có người bảo không có phim kinh dị Trung Quốc nào ra hồn, tôi: mời xem đoạn này】
【Bà Đinh đúng kiểu: bản thân không bay nổi nên đẻ một đứa con để cố gắng cất cánh thay mình】

Cuối cùng, tất cả những vấn đề ấy gom lại thành một câu hỏi chung — Xã hội này bị gì vậy?

【Từ nhỏ đã phải “chạy đua”, việc gì cũng phải ganh đua, cứ như dừng lại một chút là phạm tội vậy】
【Dạo này tôi mệt quá, đi khám bị chẩn đoán trầm cảm nhẹ, đùa với mẹ rằng không học cao học nữa, muốn đi lắc trà sữa kiếm sống, đầu óc không phải nghĩ gì, vui biết bao. Bà tưởng thật rồi mắng tôi tan nát: bảo tôi hủy cả đời】
【Tôi rất muốn sống như Skritland*, nhưng cuối cùng chỉ có thể trở thành Người trong bao*, cặm cụi kiếm sáu đồng xu】

Charles Strickland, một nhà môi giới chứng khoán trung lưu có vợ đẹp con khôn, sự nghiệp vững vàng cùng một cuộc đời được trọng vọng ngưỡng mộ. (trong tác phẩm Vầng trăng và sáu xu)

Người trong bao, Chekhov đã phê phán lối sống hèn nhát, bạc nhược, bảo thủ và ích kỉ của một bộ phận trí thức Nga cuối thế kỉ XIX.

【Cả đời tôi đều bị thúc ép tiến về phía trước: 18 tuổi phải thi đậu đại học, rớt là xong đời; 24 tuổi phải tìm việc tốt, không có là vô vọng; 26 tuổi phải kết hôn, không thì ế; 27 tuổi phải sinh con, không thì về già không ai chăm. Tôi đã cố gắng đi đúng cái “timeline” đó, vậy mà càng sống càng rối tung… Rốt cuộc là ai quy định con người phải sống như thế này?】
【Cha mẹ tôi luôn dạy: “Giờ không cố gắng, sau này cả đời coi như bỏ!”】
【Đời người Trung Quốc toàn là “thời khắc mấu chốt”, cười ra nước mắt luôn】

Có người bất ngờ thốt lên:

【Thật ghen tị với Ninh Lạc, người cậu ấy lúc nào cũng toát ra một sự “buông bỏ”, kiểu sống cũng được mà chết cũng được, chẳng sợ gì cả. Dù có chuyện lớn đến mấy, cậu ấy cũng bật chế độ “điên lên là xong”, chưa bao giờ thấy cậu ấy tự sì chét vì áp lực hay ganh đua】

【Giờ bạn nói vậy… thấy đúng thật, cậu này đúng là kiểu người mà tôi nên học theo về mặt tinh thần. Làm gì có ai sống mà không điên?】
【Thật sự là cảm giác cậu ta chẳng màng thế sự, mỗi giây đều là phiên bản mới của chính mình】
【Bạn cũng vậy mà, mỗi ngày đều là một bản thể mới, đừng nghe ai nói gì, miễn là bạn thấy vui là được!】

【Anh em ơi, tôi cũng muốn như Lạc Bảo điên một lần, mặc kệ tất cả, cởi bỏ áo dài Khổng Ất Tử*, đưa ra một quyết định vừa tự do vừa ngu ngốc: nghỉ việc đi du lịch!】

Khổng Ất Kỷ (chữ Hán: 孔乙己; Bính âm: Kǒng Yǐjǐ) là tên một truyện ngắn của nhà văn Lỗ Tấn, cũng là tên nhân vật chính của truyện.

【Đi thôi, chẳng phải có câu: “Quản gì mẹ nó, con người là sinh vật hoang dã mà”?】
【Nếu bạn thật sự đi, tôi ủng hộ bạn về mặt tinh thần. Nhưng nếu bạn lên Shuidichou* xin quyên góp cho giấc mơ, thì tôi giả bộ không thấy gì nhé】

Shuidichou là công ty chuyên công ích xã hội của tập đoàn bảo hiểm trên mạng Shuidi – một công ty con của gã khổng lồ Tencent.

【Lần sau ai nói mấy câu nâng tầm nhân sinh kiểu này thì nhớ bịt miệng fan Ninh Lạc lại! Cảm ơn rất nhiều (cười, rút dao)】

Ninh Lạc hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, chỉ biết sau một đêm mình bỗng dưng trở thành “Chuyên gia anti mấy sự rắc rối, ai ai cũng đổ xô đến học hỏi trạng thái tinh thần ổn định của cậu. Có người còn lục lại các “trích dẫn kinh điển” của Ninh Lạc từ trước đến giờ, xem mấy câu kiểu như: “Thay vì cố gắng tiến bộ, chi bằng ngồi đó trách móc thiên hạ” như châm ngôn sống, khắc lên phổi mà ngửi.

Rồi bản thân bỗng nhận ra: sau khi học được cách “buông xuôi cho rồi”, cả thế giới bỗng trở nên sáng sủa, nhẹ nhõm hẳn.

Tiền Đa Đa từng hỏi cậu về chuyện này trong một buổi phỏng vấn:
“Cậu có gia thế tốt, anh trai cũng sẵn sàng hỗ trợ, chẳng lẽ chưa từng nghĩ sẽ cố gắng hơn một chút, chen lên trên cao à?”

Ninh Lạc bĩu môi:
“Cô nói thế nghe hay đấy, nhưng tôi từng thử rồi chứ bộ. Cố đến mức tận cùng rồi cũng bị cái đèn chùm đập chết, tôi cố làm gì? Để bị đập thêm phát nữa chắc?”

Tiền Đa Đa chớp mắt liên tục, cảm giác mình nghe nhầm, theo phản xạ nhìn về phía Lộ Đình Châu đang đứng trước cửa phòng đang chờ để phỏng vấn.

Lộ Đình Châu khi ấy đang cúi đầu xem hình Ninh Lạc trong máy quay, nghe vậy liền nhanh chóng ngẩng lên, ánh mắt lướt qua mặt Ninh Lạc rất nhanh rồi lại cụp xuống, giấu sạch mọi cảm xúc.

Dĩ nhiên, trước ống kính thì Ninh Lạc không thể nói vậy:
“Tôi từng cố rồi, nhưng sau một hồi cũng chẳng thấy ý nghĩa gì. Muốn đứng trên người khác thì phải học cách giẫm lên họ. Mà tôi thấy thôi khỏi, đời người cũng chỉ mấy chục năm, chi bằng nằm chơi ăn thêm bữa cơm ngon còn sướng hơn.”

Cậu nghĩ mình nói rất hợp lý. Nhưng vừa bước ra khỏi phòng phỏng vấn đã bị Lộ Đình Châu kéo vào lòng, áp cậu vào góc hành lang mà hôn lấy hôn để. Ban đầu Ninh Lạc còn định nhắc rằng đang có camera livestream, nhưng sau đó thì chẳng còn nhớ nổi gì nữa, chỉ lo lấy hơi cho kịp, trong đầu chỉ còn đúng một câu: Không được! Không thể trở thành người đầu tiên bị hôn đến ngất vì thiếu oxy!

Lộ Đình Châu nghe rõ tiếng lòng cậu, nhưng cũng chẳng buông ra, chỉ hơi xoay người lại để chắn góc máy, không cho người ta thấy đôi mắt cậu đang dần đỏ hoe.

Cư dân mạng thì chủ yếu là xem cho sướng cảm xúc, lần này đúng là cho điểm tối đa, coi mà cười toe toét:

【Được, được lắm! Hôn mạnh vào! Tui thích coi hôn hít!】
【Anh Lộ à, đến về phòng còn không chờ được sao?】
【Cái gì thế kia, chắn mất rồi! Đưa vợ anh ra cho tụi tui ngắm một chút không được à?】
【Lộ Đình Châu trước khi gặp Ninh Lạc: Tôi mắc chứng chán ghét xã hội. Sau khi gặp Ninh Lạc: Bé ơi lại đây anh thơm cái nữa nè!】
【Bắt đầu ôm eo rồi kìa? Nhỏ Lạc mềm nhũn ra chưa đấy hihi~】
【Mềm chỗ cần mềm, cứng lúc cần cứng, quá đỉnh!】
【Trời ơi, sao tôi học vi phân không hiểu nổi mà mấy cái này lại ngộ ra liền?!】

Ninh Lạc đẩy nhẹ ngực Lộ Đình Châu:
“Anh mà hôn tiếp là có chuyện thật đấy!”

Lúc này Lộ Đình Châu mới chịu buông cậu ra, đôi mắt dài hẹp nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng vì bị hôn sưng, ngón tay cái nhẹ nhàng lướt qua môi cậu.

Môi Ninh Lạc đau nhói, theo phản xạ mím môi lại, chẳng biết thế nào lại ngậm luôn đầu ngón tay Lộ Đình Châu vào. Rồi như sực nhớ ra đang livestream, cậu hoảng hốt kéo tay anh ra, ngẩng đầu hỏi:
“Anh làm sao vậy? Nhìn có vẻ kích động quá.”

Lộ Đình Châu khẽ thở dài. Cậu bạn nhỏ này lúc thì ngốc đến phát sợ, lúc lại nhạy cảm đến không tưởng.

Anh xoa đầu Ninh Lạc, bàn tay lướt qua đỉnh đầu cậu, định hỏi “Có đau không?”, cuối cùng lại chỉ nói:
“Không sao, chỉ là thấy em rồi… thì muốn hôn thôi.”

Chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi. Ninh Lạc không muốn nghĩ lại, mà anh cũng chẳng cần truy hỏi thêm.

Dân mạng: yoooo~

【Tôi nói này thầy Lộ, anh tự giữ mình chút đi chứ!】

Lúc này, Đinh Thiệu Ý bước ngang qua hai người, tay cầm ly sữa, lập tức tăng tốc vượt qua mặt hai người để trở về phòng.

Cô bé bây giờ không ai dạy cũng hiểu, cái gì gọi là “bóng đèn dư thừa”.

Ninh Lạc nhanh chóng bị cô bé thu hút, nhìn theo bóng lưng rồi lẩm bẩm:
“May quá, em gái mình cũng lên đại học rồi.”

Lộ Đình Châu khẽ đáp “Ừ”, nhẹ gật đầu.

Mẹ của Đinh Thiệu Ý thật sự là người có tính kiểm soát cực kỳ mạnh. Chuyện này thể hiện rõ qua cách bà đối xử với Thiệu Ý. Bà không dám áp đặt kiểu đó lên Đinh Đãng Mậu là vì bên nội nhà họ Đinh trọng nam khinh nữ, xem Đãng Mậu như báu vật trong lòng. Anh em trong nhà chênh nhau khá nhiều tuổi, cũng bởi vì ông nội Thiệu Ý nhất quyết phải có cháu trai, mẹ cô cố hết sức sinh thêm, kết quả lại ra một bé gái.

Vì là con gái, nên mẹ cô như tìm được chỗ trút hết nhu cầu kiểm soát. Nếu Thiệu Ý không đậu đại học, e là cô vẫn còn sống trong áp lực 24/7 trong cái nhà ấy.

May mà lên đại học, tình hình dễ thở hơn nhiều. Mẹ cô xin trường cho phép bà đến chăm sóc ngoài ký túc, nhưng bị từ chối thẳng thừng. Không chỉ thế, nhà trường còn nói có mấy giáo sư già trong trường sẵn sàng chăm sóc Thiệu Ý, nếu cô thật sự không quen được với ký túc thì có thể về nhà họ ở tạm. Tóm lại một câu: đừng hòng động vào hạt giống khoa học của tụi tôi. Người mà bà không biết quý, khối người sẵn lòng yêu thương!

Cách làm nghe có vẻ vô tình này từng bị nhiều người chỉ trích, nhưng đa phần người đầu óc tỉnh táo đều ủng hộ.

Còn Đinh Đãng Mậu ư?

Mặc xác cái ông anh diễn trò đó đang lăn lộn ở đâu, chắc là vừa bị nhà họ Đinh chửi vừa phải móc tiền đền bù đấy.

Lộ Đình Châu lại cúi đầu hôn nhẹ lên sống mũi của Ninh Lạc, rồi buông vòng tay đang ôm cậu ra:
“Tối nay có bạn anh ghé qua một lát.”

“Là người mang cơm hộp cho tụi mình đó hả?” Ninh Lạc cười híp mắt, “Vậy thì quá tốt rồi!”

Tất cả khách mời trong chương trình đều rất nhiệt liệt hoan nghênh “nhà tài trợ cơm hộp” mới của mình.

Tào Cẩm Lưu đề nghị:
“Hay là mình làm màn chào đón gì đó cho bạn của anh Lộ đi?”

Lộ Đình Châu gật đầu:
“Ý kiến hay đấy.”

Chu Kiều nghe xong lập tức tái mặt. Nhờ có Ninh Lạc mà anh ta giờ nghe đến cụm “nghi lễ chào mừng” là da gà da vịt nổi hết cả lên, nỗi sợ hãi trong DNA lại trào ra:
“Tôi từ chối! Làm bình thường đi, được không?”

Ninh Lạc và Lộ Đình Châu đành tiếc nuối gật đầu đồng ý.

Đáng ghét quá, lại không được làm trò gì vui hết!

Tiền Đa Đa im lặng không nói.
Nếu không thì tại sao mà hai người kia lại thành một đôi cho được?

Lâm Ngạn Y không hề biết mình vừa may mắn thoát nạn, vừa thấy Lộ Đình Châu liền tươi cười chào hỏi:
“Lâu quá không gặp.”

Lộ Đình Châu gật đầu nhẹ:
“Lâu rồi không gặp.”

Sau đó anh giới thiệu:
“Đây là bạn…”

Lâm Ngạn Y cướp lời:
“Biết rồi, bạn trai của cậu mà.”

Ninh Lạc lập tức phản ứng:
“Chào chào chào… chào anh.”

Trời đất… cao quá vậy…

Lâm Ngạn Y:
“Hả?”

Ninh Lạc bắt đầu thấy không phục. Sao ai mà cậu gặp cũng cao hơn bản thân dữ vậy? Rõ ràng đã nhét bao nhiêu miếng độn giày rồi mà vẫn không đủ? Không thể nào chấp nhận được!

Cái anh diễn viên này đẹp trai ghê, nhưng sao lại cao hơn mình dữ vậy? Đẹp trai à, bây giờ tôi còn chưa đụng đến anh đâu (kiềm chế hết mức), đợi tôi uống sữa cao thêm 5 phân nữa (vuốt tóc), nhất định anh sẽ bị thần thái của tôi mê hoặc (trầm giọng xuống) (sexy voice)

Sự im lặng của Lâm Ngạn Y vang vọng cả vũ trụ.

Khen anh ta đẹp trai thì nhiều người từng làm rồi, nhưng kiểu khen như này thì đúng là lần đầu nghe.

Khoan khoan khoan! Có gì đó sai sai. Sao anh ta lại nghe được mấy lời này? Lại dính thứ xui xẻo nào rồi hả?

Lá bùa của đại sư đưa mới xài có vài tuần đã hết hạn rồi à?

Khốn thật, lần sau phải mua loại bảo hành hai năm!

Trời má, chân gì mà dài dữ!”
Ninh Lạc âm thầm so sánh với chân mình, cười khổ:
Đúng là chân dài mặc gì cũng đẹp…

Ánh mắt cậu cứ quanh quẩn bên đôi chân dài miên man của Lâm Ngạn Y, trong đầu thì tưởng tượng nếu cặp chân đó mọc trên người mình thì sẽ hoàn hảo cỡ nào.

Lộ Đình Châu nhìn thấy cảnh đó thì không vui chút nào, ho nhẹ một tiếng, mạnh tay đặt lại sự chú ý của Ninh Lạc lên mình, đè vai cậu lại, cắt ngang dòng tưởng tượng bay xa:

“Tiểu Lạc, đây là Lâm Ngạn Y. Còn đây là Ninh Lạc.”

Lâm Ngạn Y rùng mình vì lạnh, vô thức xoa xoa cánh tay.

“Lạ ghê, sao tự dưng lạnh sống lưng vậy kìa?”

A, Lâm Ngạn Y… ơ không đúng, Lâm Ngạn Y? Cái tên này… cái tên này… sao nghe quen quen dữ vậy?

Ninh Lạc nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu.

Mọi người trong phòng, bao gồm cả Lâm Ngạn Y, đồng loạt quay lại nhìn cậu, nín thở chờ câu tiếp theo.

Quen là quen làm sao? Chẳng lẽ người này từng làm chuyện xấu gì với mình? Hay là mình từng bóc phốt người ta? Không nhớ ra nổi.

Cuối cùng, Ninh Lạc cũng nhớ lại cốt truyện chính của cuốn tiểu thuyết gốc mà mình đã quăng xó từ lâu, đồng thời cũng nhớ ra luôn phần kết.

“Lâm Ngạn Y sau khi biết bạn thân Lộ Đình Châu bị ép rút khỏi giới giải trí thì hận luôn Ninh Tịch Bạch, tìm cách chơi xấu cậu ta khắp nơi, thủ đoạn cực kỳ độc ác.

Ngay khi định ra tay hủy hoại hoàn toàn sự nghiệp của Ninh Tịch Bạch, trường quay xảy ra một vụ nổ nghiêm trọng, khiến Lâm Ngạn Y bị hủy dung, từ đó phải sống như chuột chui cống – giống y như Lộ Đình Châu, cả đời không ngóc đầu dậy nổi.

Không còn ai cản đường Ninh Tịch Bạch trở thành Ảnh đế, cậu ta và các bạn trai của mình sống bên nhau hạnh phúc, lại còn rất tính phúc nữa”

Ninh Lạc đọc tới đây đã tê liệt hoàn toàn, bị “đút cho ăn shit” tới mức chai lì, đọc bao nhiêu lần cũng không còn cảm giác buồn nôn như lần đầu.

Huống gì giờ Ninh Tịch Bạch đã không còn dấu vết, lặn đâu mất hút, cứ ở nơi nào mát mẻ mà ngồi yên đó đi.

Vậy là tên này cuối cùng bị hủy dung? Do nổ ở phim trường?

Lâm Ngạn Y đang cười tươi như hoa, nét mặt bỗng thay đổi chóng mặt.

Mọi người trong phòng cũng lập tức biến sắc.

Chuyện nghiêm trọng thế này, đâu phải chuyện đùa!

Chỉ có Tưởng Tư Kỳ là vẫn chưa biết đầu cua tai nheo gì, đang nhiệt tình mời Lâm Ngạn Y ngồi xuống.

Lâm Ngạn Y trong lòng thì cười khẩy: gì mà thấy trước tương lai? Nực cười! Thầy bói mà anh tin tưởng nhất cũng chỉ nói anh đến hơn ba mươi tuổi thì có một kiếp nạn thôi, cụ thể là cái gì thì chả ai biết rõ.

Mà quan trọng là — mình đã bỏ tiền giải hạn rồi cơ mà!

Vì bảy triệu mà bản thân đã bỏ ra, Lâm Ngạn Y quyết không thừa nhận mình bị lừa. Thế nên kết luận rất đơn giản: Ninh Lạc đang xạo.

Lâm Ngạn Y cười giả lả, giọng hơi to:

“Haha, hình như nãy tôi bị ảo giác rồi nghe lầm hay gì ấy nhỉ? Lộ Đình Châu, bên cậu phong thủy có vấn đề à?”

Lộ Đình Châu liếc nhìn anh ta đầy ẩn ý, không nói lời nào.

Lâm Ngạn Y bị ánh mắt đó nhìn đến nổi da gà:

“C-cái gì? Có vấn đề gì à?”

Lộ Đình Châu đáp chậm rãi:

“Tốt nhất cậu nên ghi nhớ lời đó.”

Lâm Ngạn Y giật bắn người.

Một bàn tay đột nhiên vỗ nhẹ lên vai khiến anh ta suýt bay ra khỏi ghế:

“Cái quái gì vậy!”

Ninh Lạc cũng bị giật mình, lặng lẽ rút tay lại, rồi nhìn chằm chằm vào Lâm Ngạn Y:

“Ờm… anh đẹp trai, có muốn coi bói không? Tôi nhìn thấy ấn đường anh u ám, mệnh phạm sát khí, cho tôi ngày giờ sinh, tôi bấm cho một quẻ.”

Lâm Ngạn Y há hốc mồm:

“Cậu đúng là biết coi bói thật à?!”

Ninh Lạc:

“Hả?”

“Không, tôi không biết gì đâu, toàn chém gió đấy. Mà nếu tôi thật sự biết coi, tôi đã sớm dòm mệnh mấy đứa tôi ghét cho chúng nó hết vận luôn rồi!”

Lâm Ngạn Y: “……”

Anh ta đã hoàn toàn lú lẫn, quay đầu nhìn Lộ Đình Châu cầu cứu:

“Bạn trai cậu rốt cuộc là thể loại gì vậy?”

Lộ Đình Châu chỉ trả lời gọn lỏn:

“Tôi biết là được.”

Lâm Ngạn Y rơi vào trạng thái câm nín sâu sắc.

Tôi thấy cậu cũng không bình thường gì cho cam.

Nghe xong rồi rep tào lao vậy? Đồ thần kinh.

Ban ngày ban đêm đảo lộn khi đi quay phim khiến tinh thần của Lâm Ngạn Y như treo lơ lửng trên dây, ngồi giữa một đám “người có vấn đề” lại càng thấy nguy hiểm, liền biết điều liền dứt khoát đứng dậy:
“Không được, muộn quá rồi, tôi phải về. Sáng mai còn quay tiếp.”

Vừa đứng lên, ánh mắt của Ninh Lạc lại lần nữa dán chặt vào đôi chân dài ấy, tiếc nuối hiện rõ trên mặt:
“Ơ… anh đi luôn à?”

Lộ Đình Châu cũng đứng dậy theo.

Chu Kiều nói:
“Anh Lộ, anh giữ anh Y lại chút đi, mới tới mà ——”

Lộ Đình Châu lạnh nhạt nói:
“Tôi đưa cậu ấy về.”

Châu Kiều: ???

Lâm Ngạn Y cũng hơi đơ người, còn đang chưa kịp phản ứng thì Lộ Đình Châu đã vượt qua anh ta mà đi thẳng ra cửa, rất tự nhiên giơ tay ra hiệu:
“Không phải bận à? Mau đi đi.”

【Tôi tiễn anh đi, đi xa nghìn dặm~~】
【Anh Lộ không phải là đi tiễn người ta, mà là muốn một cước đá Lâm Ngạn Y bay thẳng ra ngoài vũ trụ】
【Ninh bảo em đừng có lộ liễu thế được không! Lộ quá rồi!】
【Nói mà công bằng thì Lạc bảo chỉ đang ngưỡng mộ mỗi đôi chân dài của anh ta thôi huhu ai bảo em mới cao 1m78】
【Ai đó đang ghen tôi không nói, nhưng tôi ủng hộ giải quyết bằng mười cái hun nhé!】

Ninh Lạc đột nhiên chen vào:
“Em nhớ ra có mấy chuyện liên quan đến diễn xuất muốn hỏi anh Ngạn Y, để em tiễn anh ấy!”
Chưa kịp ai phản ứng, cậu đã kéo Lâm Ngạn Y đi, lý do thì qua loa miễn cưỡng đến hết biết.

Lộ Đình Châu vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng hai người.

Tưởng Bội Nghiêm tặc lưỡi:
“Chân dài đúng là lợi thế, khiến người ta chú ý nhiều thật.”

Lộ Đình Châu liếc cậu ta một cái:
“Vậy nên cậu nhận được ít chú ý hơn Tiểu Lạc, nhưng may mà với cái đầu tóc hồng đó đã bù lại rồi. Âm với âm cộng lại thôi, không có gì đáng nói.”

Tưởng Bội Nghiêm: Cảm giác bị sỉ nhục bằng ngôn từ.

Lâm Ngạn Y lúc này cũng thấy cái cớ vừa nãy đúng là vớ vẩn thật.

Quay đầu nhìn Lộ Đình Châu vẫn đang đứng đó, anh ta chỉ vào mình:
“Cậu không hỏi bạn trai cậu, mà lại đến hỏi tôi?”

Đùa à, tôi có gì hơn người đâu mà đến mức ấy?

Ninh Lạc thấy máy quay chưa đuổi kịp, liền hạ giọng cực nhanh:
“Dĩ nhiên là có chuyện cần nói với anh rồi! Dạo này anh đang quay phim gián điệp đúng không? Cẩn thận đạo cụ đấy, trời nóng dễ gặp sự cố.”

Lâm Ngạn Y nghĩ thầm:
Tên này đúng là máy lặp lại – chuyên nói mấy chuyện xàm xàm lặp đi lặp lại.

Mà không chỉ nghĩ, còn nghiêm túc xác nhận lần nữa trong đầu: Lừa đảo.

Ninh Lạc thấy máy quay đã tới gần, không tiện nói thêm, nháy mắt ra hiệu: Tôi giúp được đến đây thôi, còn lại tự lo nha.

Lâm Ngạn Y nhận tín hiệu, mà đầu thì đầy dấu hỏi chấm:

Cái khỉ gì đang xảy ra vậy??

Ninh Lạc cứu người xong, trên đường về khách sạn mà tâm trạng vui như Tết.
Vừa vào cửa đã thấy Lộ Đình Châu còn đứng đó, dựa vào khung cửa, cúi đầu nhắn tin.

Cậu gọi anh:
“Sao anh còn đứng đây thế? À đúng rồi, tối nay mình ăn gì vậy?”

Lộ Đình Châu thoát khỏi giao diện nhắn tin với đạo diễn đoàn Lâm Ngạn Y, ngẩng đầu nhìn cậu, chậm rãi nói:
“Ăn chân dài đẹp.”

Ninh Lạc dính ngay cú boomerang tự mình ném ra:
“……”

Đây là lọ giấm gì thế này! “

Bình Luận (0)
Comment